Nông Trường Lưng Chừng Núi
Chương 87
Khi trời hửng sáng, Huyên Hiểu Đông trở mình, nhìn thấy Thịnh Vô Ngung nhắm mắt lại, khóe miệng y không kìm được mà nhoẻn cười. Y biết thừa anh tỉnh rồi, bèn nhích lại gần kề sát mặt anh, cạ chóp mũi mình lên chóp mũi anh, miệng thì hôn lên môi anh. Cuối cùng Thịnh Vô Ngung mở mắt ra, “Ngủ thêm một lát đi, có đầu bếp nấu cơm rồi, em không cần nấu nữa. Hơn nữa vẫn còn thịt lừa kho em mang đến hôm qua.”
Anh nhắm mắt lại, cánh tay ôm lấy Huyên Hiểu Đông, da thịt hai người dán vào nhau, dễ chịu tới mức khiến anh cọ cọ vào người y. Huyên Hiểu Đông nói: “Em có linh cảm, lát nữa nhất định công ty sẽ có việc, hoặc bố sẽ tìm anh có việc, đợi lát nữa ông sang mà chúng ta vẫn còn ngủ thì không hay lắm.”
Thịnh Vô Ngung nhìn y, đang cân nhắc: “Hay là…”
Huyên Hiểu Đông nói: “Hả? Nếu anh lại ra ngoài, hôm nay em nên làm gì để giết thời gian nhỉ? Chơi game cũng không ổn, chỉ có thể đọc tiểu thuyết hoặc hỏi mẹ xem muốn đi đâu, em sẽ đi cùng mẹ.”
Thịnh Vô Ngung nói: “Ý tôi là… nếu lát nữa không có việc gì, hay là chúng ta tập thể dục buổi sáng đi?” Anh giơ tay chậm rãi vuốt ve cánh môi Huyên Hiểu Đông, ánh mắt si mê nhìn y.
Huyên Hiểu Đông ngẩn ra rồi khẽ cười, kéo chăn che lên bờ lưng bóng loáng của anh, “Anh thật là, em đang nghĩ hôm nay phải làm gì mà, hôm qua anh hẹn bác sĩ lúc nào?”
Thịnh Vô Ngung săn sóc nói: “Mười giờ chúng ta đi gặp bác sĩ, sau đó trở về căn hộ, dù sao ở đây em cũng không thoải mái được.”
Huyên Hiểu Đông: “… Tại sao lúc nào trong đầu anh cũng nghĩ tới việc này vậy?”
Thịnh Vô Ngung nhướng mày, “Chúng ta sắp làm đám cưới rồi, không nghĩ tới việc này mới là bất thường đó. Có phải em bị phân tâm bởi nhiều việc lặt vặt quá rồi không, việc thu xếp đám cưới tôi đã nhờ Thi Ký Thanh đến rồi, mấy vụ này làm khó em quá.” Lỡ như thấy gánh nặng trong lòng càng ngày càng nặng, y đào hôn ngay trong hôn lễ thì phải làm sao đây?
Bây giờ Huyên Hiểu Đông mới hiểu anh đang lo lắng y phiền chán mấy việc lặt vặt của đám cưới, cười nói: “Không đâu, mẹ, chị dâu và Sa Sa đều rất quan tâm em, em chỉ lái xe thôi, được rồi anh mau dậy đi, chúng ta đến bệnh viện.”
Y chợt nhớ ra, “Quên mất chưa nói, hôm qua ở khách sạn Tinh Hải, em có gặp Lâm Diệc Cẩn.”
Thịnh Vô Ngung đang cài khuy áo, nghe vậy thì khựng tay lại, “Sao một chuyến đi khách sạn thôi mà lại có thể gặp phải nhiều người thế nhỉ?”
Huyên Hiểu Đông nín cười, “Đúng thế, thế giới cũng nhỏ thật, cậu ta nói với em đã nhận được tin chúng ta sắp cử hành hôn lễ, cũng đúng lúc tới đây có ít việc. Em nhớ nhà ông ngoại cậu ta ở Hoàn Kinh, em hỏi thăm tình hình của Lâm Nhược Phi, thấy bảo cuộc phẫu thuật khá ổn.”
Thịnh Vô Ngung nói: “Ừm, trước đó bố và mẹ đã sai người tới thăm hỏi ở nước ngoài cho phải phép rồi.”
Huyên Hiểu Đông nói: “Vâng, vừa rồi em còn đang nghĩ, cũng rất lâu rồi em không nhớ tới bọn họ.”
Thịnh Vô Ngung nói: “Ừ, nếu không phải vì chuyện của Na Phong, vốn dĩ thời gian chúng ta ở nước ngoài cũng rất vui.”
Huyên Hiểu Đông nói: “Đúng thế, vừa về nước đã gặp phải rất nhiều phiền toái.”
Thịnh Vô Ngung nhịn cười, “Em còn nói không chê đám cưới lắm việc vặt phiền phức, yên tâm đi, nhờ Thi Ký Thanh tới rồi, đây là chuyên môn của cô ấy. Khi nào về, chúng ta chỉ cần tập trung ôn tập thi nghiên cứu sinh thôi.” Anh vào phòng tắm rửa mặt.
Huyên Hiểu Đông nhìn sách điện tử mới tinh còn đặt trên bàn, lẩm bẩm: “Thật sự không thể nói được rốt cuộc ôn tập thi nghiên cứu mệt hơn hay thu xếp đám cưới mệt hơn, em thà đi lên núi đào mười hốc cây còn hơn.”
Thịnh Vô Ngung nghe thấy y nói nhưng không nghe rõ, thò đầu ra khỏi cửa phòng tắm, “Em nói gì cơ?”
Huyên Hiểu Đông lắc đầu nguầy nguậy, “Không có gì.”
Hai người ra ngoài ăn bữa sáng, ông Thịnh đã ra ngoài từ sớm, vẫn cứ xuất quỷ nhập thần như vậy. Còn Thi Ký Thanh cũng đã đến, nhanh chóng tiếp nhận toàn bộ kế hoạch đám cưới, chỉ vài chiêu đã dỗ Lư Nhất Vy đến là vui vẻ.
Bà lão và Thi Ký Thanh vẫn đang bàn bạc kế hoạch đám cưới, nhìn thấy Thịnh Vô Ngung và Huyên Hiểu Đông đứng dậy định đến bệnh viện, bèn dặn dò: “Bên Chử Tiềm Khê đưa thư mời tới, con cháu nhà ông ấy mở câu lạc bộ Vườn Quýt, bây giờ đang đúng mùa, mời bố và mẹ ngày kia qua tham dự tiệc. Lão Thịnh không rảnh, nhưng mà ông Chử nói cháu trai nhà ông ấy cũng có quen biết với hai đứa, cho nên mời cả hai cùng qua nếm thử quýt.”
Huyên Hiểu Đông chưa kịp phản ứng, Thịnh Vô Ngung đã nhắc cho y, “Là ông nội của Chử Nhược Chuyết, xem ra ông lão đã hay tin chúng ta trở về nên mời luôn.” Anh cười nói với mẹ: “Vâng, đến lúc đó bọn con tới đón mẹ đi cùng nhé?”
Bà lão phẩy tay, “Không cần, đến lúc đó mẹ dẫn theo Sa Sa đi cùng là được rồi, hai đứa cứ đi riêng với nhau đi, không quấy rầy thế giới riêng của hai con.”
Thịnh Vô Ngung mỉm cười, “Vâng.”
Huyên Hiểu Đông lái xe đưa Thịnh Vô Ngung ra ngoài, “Ông nội Chử Nhược Chuyết giỏi lắm phải không anh?”
Thịnh Vô Ngung nói: “Cũng là người từng trải nhiều, nhìn thấy được những thứ mà người bình thường không nhận ra được. Em và tôi giúp ông ấy ơn lớn, đương nhiên ông Chử muốn ra mặt cảm ơn rồi, tiện thể kết giao luôn, việc này rất bình thường.”
Huyên Hiểu Đông tập trung lái xe, không lên tiếng, Thịnh Vô Ngung cười nói: “Có phải em cảm thấy khi ấy chỉ tiện tay, không ngờ sau này lại liên tiếp gặp nhiều phiền toái thế này, thấy hối hận không?”
Huyên Hiểu Đông mỉm cười, nói: “Không hối hận. Hơn nữa chủ yếu vẫn là vì anh và bố, nếu như là em, chắc chắn ông Chử sẽ không đích thân ra mặt, cùng lắm thì chỉ trả lại ân tình những việc đó. Ví dụ như lúc đó Chử Nhược Chuyết cảm thấy gợi ý cho anh mua cá rồng của em, đây là một thời cơ rất đỗi quý giá, thù lao báo đáp hậu hĩnh. Khi ấy cậu ấy nhất định cảm thấy làm vậy là đang trả lại ân huệ cho em, đây là sự trả ơn tốt nhất nằm trong giá trị quan của cậu ấy, có phải vậy không chủ tịch Thịnh?”
Thịnh Vô Ngung mỉm cười, “Nếu mà nói vậy thì đáng ra tôi còn phải cảm ơn cậu ấy vì đã làm cầu nối dẫn dắt để tôi quen được em, đúng là vận mệnh xoay vần, không ngờ bây giờ tôi còn có thể đứng lên đi được.”
Huyên Hiểu Đông đàng hoàng nói: “Đúng vậy, chúng ta còn nợ Nhược Chuyết một chầu rượu để cảm ơn sự mai mối của cậu ấy.”
Thịnh Vô Ngung không nhịn được cười, “Được, theo ý em đi, đến lúc đó em mời cậu ấy lên làm ông mai đọc diễn văn trong hôn lễ.”
Chưa gì Huyên Hiểu Đông đã cảm thấy lạnh lưng, “Bây giờ em đang hi vọng được tổ chức luôn đám cưới ngày mai đây.” Chết sớm siêu sinh sớm.
Thịnh Vô Ngung lại cười nói: “Nhịn thêm chút nữa.”
Thấy đã đến hầm đỗ xe dưới lòng đất của bệnh viện, Thịnh Vô Ngung ngồi bất động, đợi đến lúc Huyên Hiểu Đông dừng xe, lần mò lên người anh định giúp anh cởi dây an toàn ra, anh mới giơ tay kéo y rồi hôn lên môi y.
Tư thế hiện tại của Huyên Hiểu Đông đúng là tiến thoái lưỡng nan, y không thể làm gì khác là đành để mặc Thịnh Vô Ngung ôm lấy eo mình, hôn đến mức hơi thở hỗn loạn. Thịnh Vô Ngung vẫn cứ ghìm y lại hôn một lúc lâu mới thả tay ra, thấy người thương bị hôn tới mức mặt mũi ửng hồng, anh mới cười nói: “Cảm ơn em đã nhẫn nại vì tôi.”
Huyên Hiểu Đông chỉ cảm thấy Thịnh Vô Ngung thật sự quá nhạy cảm, nhưng không thể phủ nhận, mấy ngày gần đây anh đã nhiều lần thân mật với y, quả thật điều này đã triệt tiêu sự câu nệ và áp lực ẩn sâu trong lòng y do đám cưới và những cuộc xã giao mới mẻ mang đến.
Đúng là khả năng nhìn thấu tâm lý của một nhà ngoại giao lúc nào cũng chuẩn xác như vậy. Dường như vượt qua những sự vụ rườm rà, những mối quan hệ xã hội đáng ghét, mỗi một cửa ải y đều sẽ có phần thưởng, hoặc là một chiếc hôn, hoặc là một lần triền miên. Để nhận được những phần thưởng ngọt ngào này, y sẵn sàng nhắm mắt trải qua những thứ mà bản thân đã từng quá khó để hòa nhập với xã hội.
Hai người họ đi thẳng vào luôn vì đã có hẹn trước các hạng mục, kiểm tra một lượt xong xuôi trước, sau đó mới đi gặp bác sĩ khám bệnh. Bác sĩ xem kết quả kiểm tra, hỏi Thịnh Vô Ngung vài vấn đề rồi mới gật đầu nói: “Xem số liệu kiểm tra trước mắt có thể thấy cậu phục hồi rất tốt, về phương diện đánh giá tâm lý, tôi kiến nghị nên tìm bác sĩ tâm lý trước đây để đánh giá được toàn diện hơn.”
Thịnh Vô Ngung gật đầu, “Cảm ơn.”
Bác sĩ lại nói: “Với tình trạng hiện tại của cậu, vẫn đừng nên quá sốt sắng đòi hỏi nhiều. Tôi đã xem số liệu, lượng vận động phục hồi sức khỏe của cậu hơi bị thừa, kể cả…” Ông kín đáo nhìn sang Huyên Hiểu Đông, khéo léo nhắc nhở, “Kể cả chuyện giường chiếu… cũng nên tiết chế cho hợp lý. Thật ra bây giờ cậu gắng gượng chuyện sinh hoạt vợ chồng chắc là vẫn hơi đau nhức đúng không? Vẫn nên để thuận theo tự nhiên, hồi phục từ từ thôi.”
Huyên Hiểu Đông biến sắc, Thịnh Vô Ngung đỡ trán, anh biết ngay mà, bác sĩ Witt toàn nói tiếng thông dụng nên còn có thể giấu giếm Huyên Hiểu Đông được, thế nhưng bác sĩ trong nước thì khác, giấu không nổi.
Ra khỏi bệnh viện, Huyên Hiểu Đông vẫn không lên tiếng, Thịnh Vô Ngung cũng không dám trêu y, chỉ yên lặng ngồi bên cạnh ghế tài xế, ngoan ngoãn giống như chú chim cút. Sau khi về đến căn hộ, Huyên Hiểu Đông vẫn nấu cơm như bình thường, y nấu canh thịt dê bạch cập cực kỳ thanh đạm, toàn là mùi thuốc, nhưng Thịnh Vô Ngung vẫn yên lặng ăn hết.
Đến buổi tối, Huyên Hiểu Đông mở giường sô pha tầng dưới ra, ngủ chia giường.
Thịnh Vô Ngung: “…”
Huyên Hiểu Đông nhìn thấy ánh mắt tủi thân của anh, lý trí vẫn cương quyết không để ý tới anh, thế nhưng thật ra trong lòng y đang thầm trách cứ bản thân. Rõ ràng trước khi xuất ngoại, Vô Ngung đi vài bước thôi còn đau đến đổ mồ hôi, làm sao y có thể thật sự tin tưởng mấy tháng qua anh đã có thể hoàn toàn phục hồi là chuyện bình thường vậy chứ? Chỉ nhìn dáng vẻ anh đi bộ bình thường là tưởng anh thật sự trở lại giống như người bình thường rồi ư?
Rõ ràng y luôn gần gũi với anh nhất, chỉ cần cẩn thận chút thôi là có thể phát hiện ra các chi tiết nhỏ, thế nhưng y vẫn cứ bị anh che giấu đến là kín kẽ.
Huyên Hiểu Đông vừa trách bản thân, vừa cầm màn hình điện tử lên, mở ứng dụng học thuộc từ vựng ra, mang theo ý nghĩ muốn tự trừng phạt mình mà bắt đầu học từ mới.
Thịnh Vô Ngung lặng lẽ ngồi bên cạnh Huyên Hiểu Đông, cũng không dám ho he gì, chỉ thấy y lướt qua từng từ vựng một, nhoắng cái đã học xong ba trăm từ. Sau khi hoàn thành nhiệm vụ, anh mới giơ tay che kín màn hình của y, nói năng khép nép: “Tôi sai rồi, em đừng giận mà.”
Huyên Hiểu Đông nói: “Không giận anh, em giận bản thân mình. Chia giường là để đề phòng chúng ta lại va chạm tới mức tóe ra lửa.”
Thịnh Vô Ngung nhỏ giọng nói: “Không nghiêm trọng vậy đâu… Vừa hay hỗ trợ cho sự phục hồi thần kinh mà… Chỉ có đôi lúc mới đau nhức như bị kim châm, em nghĩ thử xem, nếu thật sự đau như thế thì sao tôi nổi phản ứng được chứ? Tôi cũng không phải người có sở thích chịu đau.”
Huyên Hiểu Đông nói: “Vậy anh nói rõ ràng cho em biết, rốt cuộc anh đau như thế nào, lúc nào thì thấy ổn hơn?”
Thịnh Vô Ngung nhìn vào mắt Huyên Hiểu Đông, biết rõ lần này mình mà không khai thật ra thì nhất định bản thân toang luôn, bèn thành thật nói: “Lúc đi bộ hoặc làm vài động tác hơi mạnh thì ở bàn chân, mu bàn chân sẽ có cảm giác nhoi nhói giống như bị kim châm, trên đùi thì thi thoảng như bị điện giật, nhưng vẫn có thể khắc phục.”
Huyên Hiểu Đông trầm tư một lát, nói: “Em biết rồi, để em tiếp tục xoa bóp cho anh xem có ổn hơn không.”
Thịnh Vô Ngung nói: “Thật ra xoa bóp cũng hơi đau, cái chính là do da nhạy cảm quá, dù chỉ là chất liệu quần cọ xát vào thôi cũng có thể cảm giác được.”
Huyên Hiểu Đông nói: “Hôm đi xe đạp, anh ngồi phía sau…”
Thịnh Vô Ngung: “…”
Huyên Hiểu Đông nhớ lại ngày y đạp xe chở anh đi, đúng là y có nhìn thấy lưng áo sơ mi của Thịnh Vô Ngung hơi ẩm ướt, nhưng khi đó y cứ nghĩ anh chỉ cảm thấy hơi nóng mà thôi.
Thịnh Vô Ngung nói: “Thật ra em cứ muốn nghĩ nhiều như vậy làm gì, bây giờ cho dù tôi làm bất kể một động tác gì thì đều đau, em có biết không? Còn chẳng thà em không biết gì thì tôi sẽ thoải mái hơn chút, trong lòng sẽ không khó chịu đựng vậy nữa…” Anh còn chẳng thèm đếm xỉa tới.
Huyên Hiểu Đông giơ cánh tay chậm rãi vuốt ve đôi chân anh, dù thái độ đã mềm mỏng hơn nhưng vẫn kiên quyết nói: “Sau này có vấn đề gì cũng không được giấu em, đêm nay anh vẫn lên kia ngủ trước đi, nghỉ ngơi thật tốt.”
Thịnh Vô Ngung hết cách, không thể làm gì khác hơn là tới gần trao cho y một nụ hôn, “Ngủ ngon.”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!