Sau Khi Trọng Sinh Pháo Hôi Thiếu Gia Giả Sợ Ngây Người - Chương 31
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
134


Sau Khi Trọng Sinh Pháo Hôi Thiếu Gia Giả Sợ Ngây Người


Chương 31


Thấy Giản Tinh Tuế trở lại, Ôn Sanh Ca cười nói: “Tuế Tuế à, mình phải đi rồi.”

Giản Tinh Tuế vừa mới trò chuyện với người đại diện nên trong lòng còn buồn bực. Bây giờ khi thấy người bạn chung sống với nhau bấy lâu nay chuẩn bị phải rời đi, cậu lại càng thêm hụt hẫng.

Giản Tinh Tuế thở dài một hơi, nói với hắn: “Sau này chúng mình vẫn giữ liên lạc nhé.”

Ôn Sanh Ca gật gật đầu: “Tất nhiên rồi.”

Thẩm Tinh Thần ngồi trên giường mở miệng: “Cậu yên tâm là không rời xa lâu đâu. Đêm chung kết chắc chắn cậu ta phải tới nữa cơ mà.”

Một câu nói phá tan không khí ấm áp xung quanh.

Ôn Sanh Ca xách vali của mình, đảo mắt nhìn xung quanh rồi trở lại trên người bạn mình: “Tuy bị loại nhưng bản thân mình thật sự mong rằng mọi người có thể tiến xa hơn. Mọi người cũng không cần vì mình mà khổ sở gì đâu. Đại diện đã giúp mình chọn mấy bộ phim mạng cũng không quá tệ, coi như bản thân có việc để làm rồi. Hơn nữa, sắp tới mình còn tham gia chương trình khác nữa. Dù sao vẫn có thể xoay sở kiếm miếng cơm vào miệng, cũng không cần phải ở đây giả ngây giả dại cho ai xem. Thật sự là mình vẫn thoải mái lắm.”

Ôn Sanh Ca lại nhìn về phía Giản Tinh Tuế, nói: “Anh Thần thì mình không lo lắng lắm, chỉ lo nhất Tuế Tuế và anh Trạch mà thôi.”

Ninh Trạch ngồi trên mép giường, trầm giọng: “Không cần lo cho tôi.”

“Không.” Ôn Sanh Ca lắc đầu: “Anh Trạch à, năm nay anh đã 28, là người lớn tuổi nhất ở đây. Em biết chương trình này là lần cuối cùng anh thử sức, nếu không thành công thì sẽ từ bỏ sân khấu.”

28 tuổi, trong chương trình tuyển chọn đã được xem là độ tuổi rất lớn.

Ngày thường Ninh Trạch hay trầm mặc, ít nói nên có thể không có quá nhiều người chú ý tới hắn. Nhưng theo Ôn Sanh Ca biết, mấy năm nay con đường mà Ninh Trạch đi qua vô cùng trắc trở, gập ghềnh. Bởi lẽ, hắn không chịu theo quy tắc ngầm, cũng chẳng nhanh mồm nhanh miệng như người khác. Rõ ràng có năng lực, lại nhiệt huyết với sân khấu tới vậy, nhưng cuối cùng vẫn luôn là người bị loại.

Chương trình [Tinh Quang] lần này là ván cược cuối cùng của Ninh Trạch.

Ôn Sanh Ca nói: “Anh Trạch, nhất định anh đừng từ bỏ đấy nhé. Lúc nào cũng phải tranh thủ để được lên hình nhiều hơn nữa. Em nghe nói sáu người được ra mắt lần này sẽ có một người không bị cơ cấu, được để lại cho thí sinh được ủng hộ nhiều nhất. Anh nhất định phải nỗ lực lấy được đấy nhé?”

Khóe miệng Ninh Trạch gợn lên ý cười, cuối cùng gật đầu.

Ôn Sanh Ca lại nhìn về phía Giản Tinh Tuế, hắn thở dài: “Còn Tuế Tuế ấy, người mình lo nhất là cậu đấy.”

Giản Tinh Tuế nhẹ giọng hỏi: “Sao vậy?”

“Chắc hẳn cậu vẫn luôn chịu áp lực nặng nề phải không? Bây giờ, cậu đứng trên vị trí cao lại càng là cái đích cho mọi người chỉ trích.” Ôn Sanh Ca thấu hiểu cậu: “Đặc biệt là công ty cũng chẳng định nâng đỡ cho cậu, mà đôi lúc cậu lại sống nội tâm, gặp chuyện gì cũng giữ ở trong lòng. Mình thấy cậu có tâm sự cũng không dám hỏi nhiều. Nhưng cậu ấy, phải có niềm tin vào bản thân chứ, gặp chuyện gì cũng có thể tâm sự với người khác mà. Anh Trạch và anh Thần đều là người có thể tin cậy mà, đúng không?”

Lời nói của Ôn Sanh Ca hòa tan trái tim của Giản Tinh Tuế.

Giản Tinh Tuế thấy đầu mũi xon xót, nhẹ giọng nói: “Tôi biết, tôi biết rồi mà. Cậu cũng phải giữ gìn sức khỏe đấy nhé.”

Thẩm Tinh Thần trên giường nói: “Đừng có cái vẻ như đời này không bao giờ gặp lại như vậy nữa. Sau khi quay xong chương trình này, mọi người thường xuyên tụ tập không phải là được rồi sao?”

Tuy nói như vậy nhưng mọi người đều hiểu rằng ra khỏi chương trình này, vị trí của mỗi người sẽ không còn giống nhau nữa. Những ngày cùng nhau chung sống, cả ngày cười nói vui vẻ như này sẽ không thể dễ dàng có được.

Tình cảnh chia ly đều xảy ra ở mỗi phòng.

Không đợi các thí sinh thích ứng, ngày hôm sau đã bắt đầu vòng hai. Các thí sinh còn lại đều bị gọi tới, chờ đợi xếp đội.

Tới lúc tập trung, mọi người phát hiện bình thường nơi này vốn phải chen chúc nay bỗng thoáng rộng hơn rất nhiều. Ngày trước, mọi người còn ồn ào trò chuyện, bây giờ lại chẳng có mấy người tươi cười vui vẻ.

Nhóm đạo sư đã đứng tại chỗ từ sớm.

Thường ngày, Phó Kim Tiêu hay mặc một bộ quần áo thể dục màu trắng, nhưng hôm nay lại thay đổi một bộ màu đen. Áo khoác đen rộng thùng thình vừa mang vẻ trầm ổn vừa thêm vài phần nho nhã. Ngay cả kiểu tóc cũng trở nên hiền hòa hơn trước rất nhiều, thêm cặp kính mắt khung vàng khiến nhìn qua như một quý công tử làm người xem phải lóa mắt.

“Một người rõ có thể chỉ cần dựa mặt kiếm cơm, thế mà lại cố tình muốn tự đi lên bằng thực lực của mình.” Đây cơ hồ là suy nghĩ trong lòng của mỗi thí sinh.

Phó Kim Tiêu cầm lấy mic, nói: “Mọi người đã đến đông đủ chưa?”

Các thí sinh hoàn hồn, đồng thanh: “Đã đủ rồi ạ!”

Phó Kim Tiêu đáp lại, anh bắt đầu nói: “Đầu tiên, xin chúc mừng các bạn đã tiến vào vòng hai. Nhưng đây cũng không phải chuyện mà mọi người có thể thả lỏng tâm tình, bởi tiếp tới các bạn sẽ phải đối mặt với những buổi tập căng thẳng và tuyển chọn khắc nghiệt hơn nhiều. Tôi hy vọng từ hôm nay trở đi, mọi người có thể nhận thức được điều này, chuẩn bị tâm lý thật tốt.”

Khi anh nghiêm túc, không có ai dám cợt nhả.

Các thí sinh ngay lập tức thu hồi suy nghĩ, nghiêm túc đáp: “Vâng ạ!”

Thầy Lý lúc này mới xuất hiện để hòa hoãn không khí, cầm mic nói: “Hôm nay, chúng ta phải tuyển chọn bài hát cho vòng hai. Nhưng bài kiểm tra lần này không giống với bài trước ở chỗ sẽ chia thành nhiều nhóm nhỏ so đấu. Nói cách khác, lần này mọi người sẽ làm theo nhóm, hơn nữa còn xuất hiện thêm một nhóm sáng tác riêng biệt.”

Không ít thí sinh nghe mà kích động.

“Nhóm sáng tác là một nhóm nhỏ đặc thù. Những người này không thể lựa chọn bài hát có sẵn, quá trình sản xuất đều cần nhóm tự hoàn thành. Tổng cộng chỉ có bảy ngày, mong rằng những ai định chọn nhóm này phải chuẩn bị tâm lý thật tốt.” Thầy Lý tiếp lời: “Nếu trong bảy ngày không thể hoàn thành, tất nhiên chúng ta vẫn phát sóng trực tiếp, nhưng có hậu quả gì xảy ra thì mọi người sẽ tự chịu đấy nhé. Đừng lấy tương lai của bản thân để đánh cược, tôi không chịu trách nhiệm đâu đó.”

Khán giả trong phòng phát trực tiếp cười:

“Thầy Lý không hổ là nghệ sĩ hài.”

“Thử đi, bay màu luôn đó.”

“Người chọn cái nhóm này phải dũng cảm tới mức nào chứ.”

Phó Kim Tiêu nhận lấy mic. Khi anh cầm mic, xung quanh yên tĩnh hơn nhiều. Đây là uy nghiêm thuộc về Phó ảnh đế.

Phó ảnh đế nhìn qua mọi người, mở miệng: “Bây giờ bắt đầu dựa theo thứ hạng để chọn nhóm và bài hát.”

Quy tắc này phải nói là có lợi tuyệt đối với những ai top đầu.

Lý Nhứ An là hạng nhất, gã lựa chọn nhóm sáng tác.

Hạng hai là Thẩm Tinh Thần, hắn lựa chọn một ca khúc phù hợp với mình. Hắn không quá ưu tú trong việc sáng tác, thế nên rất thông minh tránh khó tìm dễ, cũng không mất mặt gì.

Đến lượt Giản Tinh Tuế, cậu không chút do dự chọn nhóm sáng tác.

Đồ Nhã gật gật đầu, lộ ra nụ cười vừa ý. Cô luôn thấy Giản Tinh Tuế rất có thiên phú sáng tác nhưng không có chỗ để thể hiện, ngược lại còn bị nghi ngờ khả năng vũ đạo. Bây giờ xuất hiện một nhóm sáng tác riêng, vừa lúc để cậu thể hiện tài năng của mình.

Giản Tinh Tuế đứng tại vị trí của nhóm sáng tác.

Lý Nhứ An mỉm cười, nói: “Hợp tác vui vẻ nhé.”

Giản Tinh Tuế nắm tay.

Khiến cậu không ngờ tới là có nhiều người tranh nhau vào nhóm sáng tác như vậy. Hạng bốn là An Nhiễm cũng không hề do dự chọn nhóm sáng tác. Hắn ngọt ngào tươi cười với mọi người: “Mình tới nè.”

Giản Tinh Tuế cũng cười cười.

Cậu chẳng còn sợ An Nhiễm như trước đây nữa. Sau khi trải qua nhiều chuyện như vậy, lúc đối diện cậu đã bình thản hơn nhiều.

Trong lần xếp hạng này, Chu Tầm đứng ở vị trí không phải quá thấp. Không có điều gì bất ngờ xảy ra, vì theo An Nhiễm nên gã cũng gia nhập nhóm sáng tác. Hai người còn lại đều là khuôn mặt mà Giản Tinh Tuế lạ lẫm.

Sáu người sáu tâm tư khác nhau, quá trình làm việc chắc chắn không yên ổn.

Chờ tới khi mọi người đã kết thúc việc chia nhóm. Sáu người cùng nhau đi tới phòng huấn luyện của nhóm mình, ngồi trên sàn tự giới thiệu bản thân.

Hai người còn lại giới thiệu:

“Chào mọi người, mình là Trương Gia Giai. Mình rất thích ca hát.”

“Chào mọi người, tôi là Tả An, bình thường sẽ chịu trách nhiệm phần rap, nhảy đường phố. Tôi cũng có thể tự sáng tác nữa.”

Mấy người Giản Tinh Tuế cũng thay nhau giới thiệu.

Ở trong nhóm này, Lý Nhứ An là người có thứ hạng cao nhất. Gã bỗng nhiên cảm thấy bản thân mình thượng đẳng hơn, dù chưa tuyển đội trưởng nhưng đã bắt đầu chỉ huy: “Được rồi, mọi người nói chung cũng đã đi qua vòng một, hẳn là đã quen biết nhau rồi, đúng chứ? Bảy ngày khá là gấp đấy, cái khác không nói, chúng ta đều chọn vào nhóm sáng tác, chắc chắn trong lòng đã có ý tưởng rồi đúng không? Trước tiên chúng ta chọn ra một chủ đề, sau đó cùng nhau sáng tác, mọi người thấy sao?”

Chu Tầm nói: “Tôi thấy trước nên nên chọn đội trưởng đã chứ?”

Lý Nhứ An rất có tự tin: “Bây giờ, chúng ta bầu ai làm đội trưởng đi? Lúc trước tôi cũng có kinh nghiệm đảm đương vị trí này rồi, tôi thấy bản thân hẳn có thể dẫn dắt mọi người.”

An Nhiễm khẽ cười: “Mình cũng thấy anh Nhứ An có thể làm được.”

Nếu là lúc trước, Giản Tinh Tuế hẳn cũng sẽ đồng ý.

Nhưng mới gần đây thôi, cậu hiểu được bản thân chắc hẳn không được ra mắt, hơn nữa vòng hai có thể là lần cuối cậu có thể đứng trên sân khấu. So với lúc trước, những chuyện này mang ý nghĩa khác hẳn.

Trong biết bao đêm ngày đếm không nổi, cậu phát tiết những cảm xúc đè nén trong lòng lên trang giấy. Cậu đã sáng tác rất nhiều ca khúc, nhưng chẳng bao giờ được sử dụng mà chỉ cất trên kệ sách tới ố vàng.

Kiếp trước, An Nhiễm trở thành một ngôi sang sáng chói, mà cậu khi ấy lại hậm hực mà chết. Đời này, dù biết bản thân không phải ngôi sáng sáng lấp lánh, nhưng sân khấu lần này có thể là cơ hội cuối cùng mà cậu được đứng trước mặt Phó ảnh đế, trước mặt mọi người hát những bài nhạc tự sáng tác.

Ôn Sanh Ca đã từng nói: “Thay mình nỗ lực hết sức đấy nhé.”

Cậu muốn thể hiện hết mình trên sân khấu cuối cùng này. Dù đã làm rất nhiều người thất vọng rồi, nhưng lúc này đây, cậu chỉ muốn nỗ lực hết mình để không làm người tin cậu phải thất vọng.

Giản Tinh Tuế giơ tay: “Tôi cũng muốn tranh chức đội trưởng.”

Mọi người kinh ngạc nhìn sang.

Giản Tinh Tuế hít sâu một hơi, dũng cảm thể hiện bản thân: “Tôi có kinh nghiệm sáng tác ca khúc. Mong mọi người tin tưởng, cho mình một cơ hội.”

Lý Nhứ An nhìn chằm chặp cậu, cười: “Mọi người đều có kinh nghiệm mà Tiểu Giản.”

Giản Tinh Tuế mím môi.

An Nhiễm bên cạnh thấy Giản Tinh Tuế vậy mà muốn tranh cử, hắn mở miệng nói: “Tuế Tuế à, anh Nhứ An có nhiều kinh nghiệm lắm. Anh ấy cũng từng sáng tác rất nhiều ca khúc rồi. Không phải cậu chỉ mới tốt nghiệp gần đây thôi sao, nếu so kinh nghiệm với anh Nhứ An chắc hẳn sẽ không cân sức đâu.”

Giản Tinh Tuế chưa từ bỏ: “Tuy tôi mới tốt nghiệp chưa lâu nhưng sẽ không kém người khác nhiều đâu…”

Chu Tầm nghe mà cười nhạo một tiếng, như cố ý gây sự: “Nếu cậu nói như thế thì thử dùng một ngày cùng anh Nhứ An mỗi người sáng tác một bài hát đi. Chúng tôi công khai bầu chọn là được.”

Giản Tinh Tuế biết Chu Tầm, An Nhiễm với hai người kia đều quen biết nhau.

Bọn họ sẽ không chọn cậu.

Nhưng đây là cơ hội cuối cùng, cậu chẳng còn lựa chọn nào khác ngoài gật đầu: “Được.”

Lý Nhứ An cảm thấy gã đâm lao thì phải theo lao. Thật ra gã cũng chẳng có tài cán gì trong việc sáng tác, những tác phẩm trước hầu như đều đi thuê. Lần này tranh cử chức đội trưởng, gã cũng đã lên kế hoạch hết rồi, đến lúc đó trộm bảo người đại diện ra ngoài thuê viết một vài bài rồi mang vào. Qua đó, gã có thể lấy cái danh hiệu “Thiên tài âm nhạc” một cách dễ dàng.

Nhưng mẹ nó cái thằng Chu Tầm từ đâu dám nhảy ra phá đám, tự nhiên đề nghị so tài như vậy. Gã làm sao trong một ngày có thể tìm nổi chỗ sáng tác cho thuê được chứ!?

….

Giản Tinh Tuế lại không biết suy nghĩ của từng người. Sau khi quyết định xong mọi chuyện, cậu ngay lập tức bắt tay vào làm.

An Nhiễm đứng lại an ủi Lý Nhứ An: “Anh An à, cứ cố gắng hết sức là được mà. Em tin rằng anh có thể làm được.”

Nụ cười của Lý Nhứ An vô cùng miễn cưỡng.

Gã chỉ còn cách căng da đầu đi tới chỗ máy tính, bắt đầu giả vờ giả vịt sáng tác ca khúc. Lúc đầu còn tỏ vẻ như đúng rồi, lúc sau gã mới nhận ra bản thân vô thức mất tập trung, không tìm được linh cảm nên đi tới đi lui WC hay tám chuyện với người khác. Mà khi Giản Tinh Tuế bắt tay vào sáng tác lại giống như cậu đã hoàn toàn đắm chìm vào vần điệu, thậm chí cả buổi sáng còn chẳng nhúc nhích chút gì.

Tới buổi tối, khi hầu như thí sinh đều đã rời đi, Giản Tinh Tuế vẫn đang ở lại miệt mài.

Rạng sáng lúc 4, 5 giờ, Lý Nhứ An không chịu nổi nữa, chủ động ngó qua: “Tuế Tuế, cậu… không đi nghỉ à?”

Giản Tinh Tuế như rời khỏi thế giới riêng của bản thân, cậu cười nói: “Không đi. Anh Nhứ An cứ ngủ đi, em không mệt.”

Tới thời khắc này, Lý Nhứ An bỗng nhận thấy trên người Giản Tinh Tuế như có sức mạnh dẻo dai đáng kinh ngạc, như kiểu “Tôi sẽ dốc hết sức, cho dù phải liều mạng cũng muốn thắng anh, cũng sẽ giữ vững phong độ của bản thân.”

“…”

Cái vòng hai này quan trọng với cậu ta lắm hả?

Lý Nhứ An cũng không rõ, nhưng đâm lao rồi bây giờ phải theo lao, gã chỉ có thể cắn răng chịu đựng.

Ngày thứ hai…

Hết một ngày, sáu người lại túm tụm lại. Hai người tranh chức đội trưởng là Giản Tinh Tuế và Lý Nhứ An đều lấy ca khúc tự sáng tác ra. Bài hát của Lý Nhứ An tương đối sôi động: [Chiến Phong].

Hầu hết lời hát đều dồn dập, khiến người nghe sôi trào nhiệt huyết.

Mà bài hát của Giản Tinh Tuế có tên là [Tia sáng nhỏ bé].

Khi mọi người nhìn thấy tên ca khúc, ngay lập tức nghĩ tới một bản tình ca. Thế nhưng, không ngờ tới lời bài này vừa ý nghĩa lại giàu lắng cảm xúc. Tuyệt nhất là người sáng tác còn chu đáo nghĩ tới rapper, trong bài cũng không cố tình nhồi nhét quá nhiều từ ngữ linh tinh khiến người xem rung động khôn nguôi.

“Có lẽ em là tia sáng nhỏ bé, nhưng vẫn muốn soi rọi cho người.”

“Có lẽ em là tia sáng nhỏ bé, nhưng vẫn muốn cho người ánh sáng rực rỡ.”

“Trong biển sao lấp lánh người nhìn, có lẽ em là tia sáng nhỏ bé, nhưng vẫn luôn lẳng lặng trong màn đêm đen, lẻ lỏi thắp sáng cho người.”

“Trong dòng thời gian tịch mịch.”

“Dù ở bất cứ nơi đâu, em vẫn luôn le lói, cho người vô vàn tia sáng nhỏ bé.”

Lời hát đơn giản nhưng bên trong lại ẩn chứa cảm xúc dạt dào. Dù chẳng cần chọn cũng đã thấy cao thấp rõ rệt. Bài hát của Giản Tinh Tuế chắc hẳn càng khiến người nghe rung động.

Lý Nhứ An lại khẽ cười: “Phải chỉnh sửa [Chiến Phong] như nào tôi cũng đã có ý tưởng. Sau này, chúng ta còn có giảng viên tới chỉ đạo nữa mà.”

Những lời này như ám chỉ lôi kéo phiếu bầu.

An Nhiễm yên lặng buông ca khúc xuống, ẩn ý nhìn Giản Tinh Tuế: “Mình cũng thấy [Chiến Phong] không tệ đâu.”

Chu Tầm đang chăm chú xem [Tia sáng nhỏ bé], nhưng khi nghe An Nhiễm nói vậy, gã thả giấy xuống, mở miệng: “Tôi cũng chọn [Chiến Phong]. Tôi thấy bài này rất ổn.”

Hai thí sinh còn lại dù trong lòng đều thấy [Tia sáng nhỏ bé] hợp hơn, nhưng ba người kia đã nói vậy, họ cũng không dám cãi lời. Vì thế, tất cả mọi người đều chọn [Chiến Phong].

Giản Tinh Tuế cầm tập giấy, nói: “Tuy bài [Tia sáng nhỏ bé] chưa biên soạn tốt, nhưng tôi có thể dựa vào kỹ năng của mọi người để chỉnh sửa lại.”

Cậu vẫn muốn giãy giụa một chút.

Nhưng cậu lại chưa nghĩ tới, lý do mọi người không chọn bài của mình lại chẳng liên quan gì tới vấn đề biên soạn.

Hai thí sinh còn lại pha trò: “Không sao, không có việc gì. Cậu còn được bớt việc cơ mà. Anh Nhứ An chỉnh sửa [Chiến Phong] giúp mọi người là được rồi, đúng chứ?”

Giản Tinh Tuyết siết chặt tập giấy soạn nhạc của mình, không chịu buông tay.

Đây là thành quả mà cậu cực khổ làm ra để biểu diễn cho mọi người xem.

Lý Nhứ An lại bắt đầu tự ý chỉ đạo, gã nói: “Nếu quyết định rồi thì chúng ta nên bắt đầu cùng nhau làm việc thôi. Giản Tinh Tuế, cậu tới đây giúp tôi sửa lại [Chiến Phong] đi. Thật ra tôi cũng cảm thấy có mấy chỗ chưa ổn lắm.”

Giản Tinh Tuế hiểu mọi việc tới đây đã kết thúc, chẳng thể thay đổi được nữa. Cậu chỉ có thể buông tay, cùng mọi người sáng tác.

Theo phân công, Chu Tầm phụ trách biên đạo bài nhảy, An Nhiễm và Giản Tinh Tuế sẽ chịu trách nhiệm về bài hát, còn những người khác sẽ hỗ trợ. Nhưng rất nhanh đã có vấn đề xảy ra. Lời hát của [Chiến Phong] quá khó để sửa lại, hơn nữa lại có rất nhiều nốt cao, ảnh hưởng trực tiếp tới việc biên đạo của Chu Tầm.

Rạng sáng lúc 3, 4 giờ, Giản Tinh Tuế đã từ ký tức xá đi tới phòng tập.

“Kẹttt…”

Cửa mở, cậu bước vào.

Chu Tầm đang trốn trong góc phòng hút thuốc bị dọa giật bắn mình, tàn thuốc vung vãi dưới đất.

Giản Tinh Tuế liếc mắt nhìn gã, mở miệng: Nhanh chóng dọn đi, đừng làm bẩn sàn nhà.”

Chu Tầm lúc này mới có phản ứng, gã thử nói: “Mày sẽ không mách lẻo với nhóm đạo diễn đấy chứ?”

Tổ chương trình không cho phép các thí sinh hút thuốc, đặc biệt càng không thể hút trong phòng tập. Lúc rạng sáng, hệ thống máy quay sẽ đóng lại trong một khoảng thời gian, Chu Tầm gần đây có áp lực nặng nề nên nhân lúc này trộm hút thuốc.

Giản Tinh Tuế đáp: “Tôi cũng không nhàm chán như vậy.”

Chu Tầm sửng sốt. Gã thấy Giản Tinh Tuế ngồi xuống làm việc mới nói: “Mới rạng sáng mà mày định làm gì?”

Giản Tinh Tuế đeo tai nghe, vừa chuẩn bị tiếp tục biên soạn, vừa trả lời: “Tổng cộng có bảy ngày mà giờ chỉ còn lại năm ngày. Chỉ có việc nhanh chóng chỉnh sửa bài hát mới có thể giúp cậu biên đạo. Buổi sáng tôi có xem qua rồi, tiến độ của cậu rất chậm.”

Chu Tầm cũng là người nóng tính, gã nói: “Chuyện này sao trách tao được chứ? Bài này lắm điệp khúc như thế, lại còn dồn dập, động tác làm ra phải phức tạp như nào chứ!!”

Giản Tinh Tuế nói: “Tôi biết, thế nên mới muốn nhanh tay chỉnh lại cho xong đây.”

Chu Tầm không nghĩ là gã đã làm khó cậu như thế, nhưng đối phương vẫn nghiêm túc với màn trình diễn này, hơn nữa cứ như… còn định giúp gã vậy.

Gã chần chờ hỏi: “Mày định giúp tao?”

“Không phải giúp cậu, tôi giúp bản thân mình thôi.” Giản Tinh Tuế không ngờ gã tự tin như vậy: “Thầy Phó đã từng nói mỗi màn trình diễn chỉ có một lần. Mỗi một cơ hội có được phải nắm chắc trong tay dù kết quả có như nào đi nữa.”

Chu Tầm nghẹn.

Gã ngồi cạnh Giản Tinh Tuế, bỗng dưng phát hiện đối phương cũng không tự tung tự tác như gã nhớ. Hình như không biết từ khi nào, đối phương đã chẳng còn là người trong trí nhớ mà gã biết. Hơn nữa, mới vừa rồi dù bắt thóp được gã nhưng cậu cũng không có vẻ sẽ cáo trạng gì.

Chu Tầm nhớ tới bài [Tia sáng nhỏ bé], bỗng nhiên bật thốt: “Bài [Tia sáng nhỏ bé] ấy, mày có biên lại không?”

Giản Tinh Tuế tạm dừng động tác, gật đầu nói: “Có.”

“Mày xướng thử đi, tao vừa nghe vừa biên đạo.” Chu Tầm thử nói: “Dù sao cũng chẳng có ai ở đây.”

Gã chỉ định nói đùa, không ngờ Giản Tinh Tuế lại tin.

Cậu đeo tai nghe, lấy tập giấy soạn [Tia sáng nhỏ bé] mở ra. Khi sáng tác bài này, từ sâu trong tâm trí cậu đã có sẵn những lời ca, thế nên lúc hát thành lời vô cùng thuận lợi. Giọng hát của chàng trai trầm trầm nhưng không khàn mà trong trẻo. Cậu hát vô cùng truyền cảm, giống như Đồ Nhã đã từng nói “Cậu có một sức hút kỳ lạ”.

Ánh đèn tối đi, cậu thả lỏng mặt mày, vừa ôn nhu vừa truyền cảm.

Lời hát nhẹ nhàng vang lên, xua tan bớt mỏi mệt trong lòng người nghe. Nhịp điệu ngày càng dồn dập tiến vào điệp khúc khiến Chu Tầm vô thức ngây người trong khúc hát. Thậm chí, gã còn le lói ý tưởng về vũ đạo của bài này. Gã đoán rằng, bài hát này chắc chắn sẽ trở thành màn biểu diễn xuất sắc.

Giản Tinh Tuế nói: “Tôi hát xong rồi.”

Chu Tầm chưa đã thèm: “Mới vậy đã xong rồi?”

“Đúng vậy.” Giản Tinh Tuế đặt tập giấy sang một bên, cũng chẳng thèm quay lại nhìn gã, nói: “Cậu hút thuốc sẽ ảnh hưởng tới giọng của mình trong tương lai. Trong ngăn kéo của tôi luôn có kẹo dưỡng họng, cậu có thể ăn.”

Chu Tầm mở ngăn kéo ra, quả thật bên trong có kẹo. Gã lấy một viên thả vào miệng, ngòn ngọt vô cùng dễ chịu.

Cũng giống như Giản Tinh Tuế vậy. Ngoài mặt thì cứng rắn, nhưng nếu thầm lặng chú ý thì sẽ thấy hình như cậu chàng này còn có chút… ngọt ngào?

Chu Tầm bị suy nghĩ của bản thân dọa sợ.

Còn Giản Tinh Tuế thấy gã vẫn đang cầm hộp kẹo, nhắc nhở: “Lấy xong rồi thì trả lại đi.”

Bởi vì vấn đề sức khỏe của Phó Kim Tiêu, cậu vẫn luôn mang theo kẹo ngậm. Dù sao nếu có ngày cần dùng, cậu cũng có thể dùng để giúp đỡ thần tượng của mình.

Chu Tầm cảm khái: “Thế mà mày còn biết chăm sóc người khác cơ đấy, trước kia sao không làm vậy đi?”

Giản Tinh Tuế tự giễu cười cười: “Cậu thì biết gì về tôi trước kia chứ?”

Lời này của cậu khiến Chu Tầm sửng sốt.

Cho tới lúc này, gã vẫn luôn đồng tình với An Nhiễm, cảm thấy hắn vất vả vô cùng đáng thương. Trong khi Giản Tinh Tuế lại quá ác độc, luôn tìm chuyện ngáng chân Nhiễm Nhiễm. Bản thân cậu ta dù sống trong nhung lụa nhưng lại không muốn Nhiễm Nhiễm được thoải mái.

Nhưng những lời Giản Tinh Tuế vừa nói lại khiến Chu Tầm chậm chạp nhận ra: Gã từ trước tới nay chỉ biết Giản Tinh Tuế qua miệng An Nhiễm. Hắn luôn miệng nói Giản Tinh Tuế chèn ép mình, nhưng gã lại chưa từng tận mắt chứng kiến chuyện gì cả.

Chu Tầm trở nên rối rắm: “… Là do tôi không hiểu biết gì cậu.”

“Không sao cả.” Giản Tinh Tuế không muốn tiếp chuyện gã: “Người qua đường thôi mà, không cần hiểu biết sâu xa gì đâu.”

Chu Tầm nghẹn trong lòng, không biết vì sao mà chẳng thể nuốt trôi nổi. Nếu Giản Tinh Tuế không ác độc như gã biết, vậy những hành động cố tình gây chuyện của gã không phải quá quắt lắm sao?

Nếu cậu ta không ghê tởm như gã được nghe, vậy tại sao [Tia sáng nhỏ bé] lại bị loại bỏ cơ chứ?

Cả đêm, Chu Tầm nghe lại [Chiến Phong]. Gã cảm thấy chỗ nào cũng na ná, chỗ nào cũng không hợp tai. Thậm chí, gã còn nghĩ rằng nếu không trình diễn [Tia sáng nhỏ bé], chắc chắn nhóm bọn họ sẽ thua thảm.

Tới sáng, An Nhiễm là người đầu tiên phát hiện gã khác lạ, nhẹ giọng hỏi: “A Tầm, cậu làm sao vậy?”

Chu Tầm tới gần An Nhiễm, thử nói: “Nhiễm Nhiễm à, cậu có thấy… [Tia sáng nhỏ bé] của Giản Tinh Tuế như nào? Thật ra, tôi thấy bài đấy cũng không tệ lắm.”

Nụ cười của An Nhiễm cứng lại.

Hắn chậm rãi trả lời: “Mình thấy cũng bình thường thôi mà, không hay bằng bài của anh Nhứ An đâu.”

Chu Tầm khẽ nhíu mày, có chút khó chịu: “Vậy à.”

An Nhiễm nhìn thấy Chu Tầm như vậy, trong lòng cũng nhấp nhô. Không biết từ khi nào, hắn nhận ra những người xung quanh dần dần không chịu ảnh hưởng của mình. Có nhiều chuyện không những chẳng tốt lên, thậm chí còn tệ hơn cả kiếp trước. Không sai, hắn sống lại. Ở kiếp trước, hắn cũng đã từng được hưởng qua thời khắc huy hoàng nhiều lần.

Sau khi trở lại nhà Giản, hắn dựa vào đồ đạc trong phòng Giản Tinh Tuế để tìm hiểu về Phó Kim Tiêu, sau đó nhanh chóng bị người đàn ông ưu tú này hấp dẫn. [Tinh Quang] đã nâng đỡ hắn rất nhiều, mà bản thân hắn cũng dựa vào đồ của Giản Tinh Tuế mà tiếp cận được Phó ảnh đế. Khi đó, cuộc sống của hắn như cá gặp nước, vô cùng thuận lợi.

Nhưng trong một lần ngoài ý muốn, cũng chẳng biết vì sao khi hắn dẫn Phó ảnh đế tới nhà tham quan lại nhắc tới Giản Tinh Tuế đã mất, lỡ miệng nói rằng thực ra đồ trong phòng đều là di vật của Giản Tinh Tuế. Sau đó, thái độ của Phó Kim Tiêu thay đổi chóng mặt. Rõ ràng tình cảm của bọn họ đâu có tệ, thậm chí còn chút xíu là xác định mối quan hệ. Thế nhưng bỗng nhiên mọi thứ đảo lộn.

Sự lạnh nhạt của Phó Kim Tiêu đối với An Nhiễm có thể coi là cú sốc chí mạng.

Hình như từ lúc ấy, may mắn của hắn đã cạn kiệt. Không nói tới việc dậm chân tại chỗ trong giới giải trí, hắn còn bất đắc dĩ phải gả cho cậu con trai của một nhà giàu, sống một cuộc sống tầm thường vô vị. Cũng không biết có phải trời cao ưu ái cho hắn một cơ hội nữa hay không. Khi hắn tỉnh lại, thế mà trở lại khoảng thời gian này!

Trong kiếp này, An Nhiễm ôm tâm lý chiến thắng, thầm nghĩ cách cưa đổ Phó Kim Tiêu.

Hắn vẫn luôn không rõ một số chuyện trong kiếp trước. Vì sao sau khi nói chuyện di vật, Phó Kim Tiêu lại lập tức lật mặt với hắn? Dù mấy chuyện này hắn tạm thời chưa rõ ràng, nhưng tự hắn hiểu rằng phải khiến Giản Tinh Tuế cách xa mình và Phó Kim Tiêu thật xa. Trong tiềm thức của hắn, nếu không làm như vậy thì sẽ dẫn tới hậu quả vô cùng nghiêm trọng.

Thế nên ở vòng hai này, Giản Tinh Tuế chắc chắn phải bị loại.

An Nhiễm nói với Chu Tầm: “A Tầm, mình thấy bài hát của anh Nhứ An hay lắm rồi. Hai người còn lại cũng thấy như vậy mà. Cậu làm sao mà tự nhiên nhắc tới vậy?”

Chu Tầm thở dài: “Không có gì.”

An Nhiễm cười cười, định dời lực chú ý: “Chắc cậu bị áp lực quá rồi. Chúng mình tới nhà ăn ăn sáng đi.”

Chu Tầm nói: “Nhưng không phải chúng ta nên tới phòng tập để dọn dẹp vệ sinh sao? 8 giờ sẽ có nhân viên chương trình đi kiểm tra mà.”

Trong lòng An Nhiễm đang rối như tơ vò, không nghĩ nhiều mà thuận miệng: “Chẳng sao cả. Mấy việc đấy Giản Tinh Tuế sẽ làm, cậu ta quét tước là được mà.”

Người bên cạnh hắn trầm mặc.

Bỗng nhiên An Nhiễm nhận ra bản thân hắn đã nói sai rồi. Hắn quay đầu, nhìn vào đôi mắt đen trầm của Chu Tầm.

Chu Tầm dừng lại bước chân, thở dài một hơi thật sâu: “Nhiễm Nhiễm, tôi thấy cậu đã khác xưa rồi.”

Trong lòng An Nhiễm căng thẳng.

“Không có chuyện gì là ai vốn phải làm hết. Mấy việc vệ sinh phòng tập cũng không phải là việc cậu ta phải làm.” Chu Tầm hít một hơi thật sâu: “Lúc trước, tôi vẫn luôn nghĩ rằng cậu không dậy sớm giúp đỡ là bởi quá mệt mỏi. Vậy ra thật sự là cậu nghĩ rằng đó là việc mà cậu ta phải làm sao?”

An Nhiễm bị nói trúng tim đen. Nhưng hắn vẫn muốn ngụy biện, định dựa vào người gã: “A Tầm, sao mình có suy nghĩ ích kỷ như thế  được chứ? Cậu nghe mình giải thích…”

Trong khoảnh khắc, Chu Tầm lại lui ra đằng sau nửa bước.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN