Đàm Phong vẫn đang đợi, anh ta là một người kiên nhẫn.
Anh ta ko còn theo đuổi Cố Tuế Tuế nữa, trước mặt Cố Tuế Tuế sẽ biến thành một ông chủ chân chính.
Cố Tuế Tuế vẫn chưa tha thứ cho hành vi trước đây của Đàm Phong, tự nhiên cũng không cảm thấy anh ta trở nên bình thường hơn là bao, trong lòng vẫn rất cảnh giác.
Ngay sau đó, Cố Tuế Tuế được cử công tác đến thành phố Sơn Trà trong một tuần.
Bản thân Cố Tuế Tuế rất không tình nguyện.
Nhưng bởi vì thành phố Sơn Trà là quê hương của cô, cô đã từng xử lý tất cả những việc như thế này, cũng không thể chỉ vì yêu đương mà bỏ qua công việc.
Vẫn nên nói với Việt Kình một tiếng.
“Có thể em sẽ đi công tác một tuần, là đi cùng với Đàm Phong.” Khi Cố Tuế Tuế nói chuyện, vòng tay ôm lấy cổ Việt Kình, sau đó nói với vẻ thương lượng: “Anh có phiền không?”
Việt Kình thở dài, nhìn thấy Cố Tuế Tuế hỏi ý kiến của mình, cũng biết trong tim Cố Tuế Tuế có, thế nên bèn thương lượng: “Tinh thần Đàm Phong không bình thường cho lắm.
Em đi với hắn, anh không yên lòng.
Lúc đó anh cũng đi cùng được không? “
” Không phải anh đang xây dựng đội ngũ sao? Bây giờ mà rời đi cũng không tiện.”
“Không sao đâu, anh sẽ giải quyết xong chuyện đó rồi cùng đi.”
Thật ra Việt Kình muốn Cố Tuế Tuế trực tiếp từ chức, càng cách xa Đàm Phong càng tốt.
Nhưng anh cũng hiểu Cố Tuế Tuế, trong lòng cô đã có dự tính của riêng mình.
Việt Kình thực sự tin tưởng cô.
Bản thân Đàm Phong đã có kế hoạch riêng.
Vì đã có kế hoạch của riêng mình, nên đương nhiên anh ta không quan tâm đến ánh mắt lạnh lùng của Cố Tuế Tuế khi nhìn mình.
Đến thành phố Sơn Trà, ngày thứ nhất và ngày thứ hai Cố Tuế Tuế cùng Đàm Phong, giải quyết các thủ tục hợp tác.
Ngày thứ ba, Đàm Phong nhận được tin tức, vậy nên cho Cố Tuế Tuế nghỉ phép: “Hình như không cần đến một tuần, cô về thành phố Phù Dung trước đi, tôi còn có việc phải làm.”
Cố Tuế Tuế hơi khó hiểu, vì thế mà vấn đề Việt Kình phải trì hoãn trễ tạm thời không cần tính nữa, ngay lập tức tự mình trở về.
(Truyện chính chủ tại Wattpad của MieuMieudilac)
Điều kỳ lạ đó là, Việt Kinh không trả lời tin nhắn.
Đàm Phong trả lời tin nhắn của Vu Liên: “Tiếp tục đợi, đợi đến khi Cố Tuế Tuế trở về thành phố Phù Dung, cô lại tiếp tục.”
Cố Tuế Tuế trở về thành phố Phù Dung, việc đầu tiên là gọi ngay cho Việt Kình.
Điện thoại vẫn luôn không liên lạc được lúc này đã có ai đó bắt máy—
“Chào—” Một giọng nữ có phần quyến rũ như vừa thức dậy.
Cố Tuế hơi kinh ngạc: “Xin chào, xin hỏi Việt Kình có ở đó không?”
“Cô nói đàn anh à, đàn anh đang ở trong phòng, cô có chuyện gì sao? Có thể nói cho tôi biết, tôi sẽ giúp cô chuyển lời.”
“Tôi là bạn gái của anh ấy, cô kêu anh ấy gọi lại cho tôi.”
“Được.”
Ngay lập tức đầu dây bên kia cúp máy.
Trong lòng Cố Tuế Tuế cảm thấy hơi kỳ quái, cũng không phải là do điện thoại của Việt Kình nằm trong tay một người con gái khác.
Dù sao thì bọn họ đã ở bên nhau lâu như vậy, đại khái Cố Tuế Tuế cũng biết Việt Kình không phải là người không rõ ràng như thế.
Mà cô gái trả lời điện thoại này có hơi quái lạ.
Cố Tuế Tuế bắt đầu mở ra một phần mềm do Việt Kình tự làm.
Bởi vì do Đàm Phong, Việt Kình đã tạo ra một phần mềm đặc biệt, thật sự có thể kiểm tra vị trí của điện thoại di động của đối phương trong thời gian.
Vị trí của điện thoại được hiển thị trong một khách sạn.
Cố Tuế Tuế nghĩ một lúc, vẫn quyết định đến đó xem thế nào.
Mà dù sao cô cũng có một kỳ nghỉ, cảm thấy rất nhớ Việt Kình.
Còn một nguyên nhân khác, đi gặp cô gái này một chút.
Vu Liên kết thúc cuộc gọi, trong lòng cảm thấy hơi khó chịu.
Vốn dĩ chuyện này là chuyện làm ăn, có người đưa tiền, cô ta phụ trách câu dẫn.
Nhưng xem xét trong khoảng thời gian này, thực sự cô ta có chút thích Việt Kình.
Việt Kình càng phớt lờ cô ta, cô ta lại càng muốn có được tình yêu của anh.
Vu Liên cũng biết rằng, gặp mặt Việt Kình gần như không thể.
Vì vậy cô ta trực tiếp theo đuổi một chàng trai trong nhóm của Việt Kình, đương nhiên cô ta sẽ có thể thâm nhập vào nhóm của anh.
Vốn dĩ Vu Liên lo lắng cô ta đã tỏ tình với Việt Kình rồi, anh sẽ phát hiện ra điều gì đó bất thường.
Kết quả Vu Liên lại phát hiện ra rằng Việt Kình hoàn toàn không nhớ chút gì về mình.
Đồng thời trái tim bị chặn lại, cũng khơi dậy tinh thần chiến đấu của cô ta.
Cô ta nhất định phải có được chàng trai này.
Việt Kình đang dẫn mọi người vào phòng họp khác.
Vu Liên nhận được tin nhắn từ Đàm Phong, thế nên lén lút lấy điện thoại di động của Việt Kình một cách thuận lợi.
Đúng như dự đoán, đợi được cuộc gọi của Cố Tuế Tuế.
Cố Tuế Tuế đã sớm tới cửa khách sạn, phần mềm có thể xác định được vị trí.
Cố Tuế Tuế lấy thẻ căn cước ra thuê một phòng.
Sau khi vào nhưng không tìm phòng của mình, mà đi theo định vị, nhanh chóng tìm được một phòng dùng để họp của khách sạn.
Cố Tuế Tuế gõ cửa.
Bên trong truyền đến tiếng bước chân.
Sau đó, cánh cửa được mở ra.
Vu Liên vừa mở cửa, đã nhìn thấy Cố Tuế Tuế.
Cô ta sững sờ một lúc, như thể không hiểu tại sao Cố Tuế Tuế lại tìm được chỗ này.
Cố Tuế Tuế nhìn thấy cô gái này thì đã biết đây là người vừa trả lời điện thoại, hỏi: “Xin chào, Việt Kình đâu?”
Vu Liên không bao giờ không nghĩ là Cố Tuế Tuế sẽ đến đây.
Sau vài phút bối rối, trả lời: “Đang có một cuộc họp bên trong.
Em là…em là bạn gái của Lí Nhị, lần đầu tiên gặp nhau—”
Cố Tuế Tuế đính chính: “Đây không phải là lần đầu tiên gặp nhau, chúng ta đã gặp nhau một lần trong bữa tiệc ăn mừng.”
Trong lòng Vu Liên tức giận.
Những người cô ta hy vọng nhớ cô ta thì lại không nhớ, nhưng những người cô ta không mong nhớ đến cô ta thì lại nhớ.
Cố Tuế Tuế vươn tay nói: “Hiện giờ Việt Kình đang họp, cô có thể đưa điện thoại di động của anh ấy cho tôi được không?”
“Cái gì…” Nhất thời Vu Liên không biết trả lời như thế nào: “Bây giờ có thể chị không tin, vừa rồi em không cẩn thận đã vô tình cầm nhầm điện thoại.”
Vừa nói Vu Liên vừa đưa điện thoại của Việt Kình cho Cố Tuế Tuế.
Cố Tuế Tuế nheo mắt, đôi mắt đã nhìn thấu nhưng không nói toạc ra.
Đúng lúc này, cửa phòng bên trong trong mở ra.
Một đám người vui vẻ bước ra, có thể thấy vừa rồi bọn họ thảo luận rất thành công.
Vu Liên vội vàng chạy tới chỗ bạn trai: “Anh Lý, cuối cùng mọi người đã kết thúc cuộc họp.
Khi em vừa đi ra không cẩn thận mà vô tình cầm điện thoại của anh Việt, lại nhận được cuộc gọi từ chị dâu.”
Vừa nói, cô ta vừa hỏi: “Anh Việt đâu? Mau nói cho anh ấy biết, chị dâu đến rồi!”
Như thể là đang nói rằng, cô nhìn tôi đi, tôi đã gọi cô là chị dâu rồi, tôi không có ý tứ gì với Việt Kình cả.
Hành động giấu đầu hở đuôi này khiến cho Cố Tuế Tuế thấy thật buồn cười.
Nhưng trước mặt rất nhiều người, đặc biệt là hầu hết đều là đối tác của Việt Kình, cô không có hứng thú phơi bày bất cứ điều gì ở đây.
Cố Tuế Tuế chỉ cười rồi nói đầy ẩn ý: “Tôi còn muốn cảm ơn cô đã trả lời điện thoại giúp anh ấy đó.”
“Tuế Tuế, em về rồi sao?” Khi Việt Kình đi ra, tình cờ nhìn thấy Cố Tuế Tuế, anh hơi bất ngờ.
Lúc đầu còn không ngừng đẩy nhanh tiến độ chính là để đến thành phố Phù Dung tìm cố Tuế Tuế, không ngờ cô lại có thể về nhanh đến vậy.
Cố Tuế Tuế bước đến: “Nhớ anh lắm đó, tất nhiên cũng vì công việc kết thúc sớm hơn dự tính.”
Nhìn cảnh này, Vu Liên thầm nghĩ, đúng là cao thủ.
Cô ta tưởng rằng Cố Tuế Tuế sẽ gây rắc rối cho cô ta trước mặt nhiều người.
Đến lúc đó, cô ta có thể cho mọi người biết người này ngu dốt và nghi thần nghi quỷ đến mức nào…!Kết quả không ngờ tới là Cố Tuế Tuế lại không làm gì cả…
Thảo nào Việt Kình bị ăn thịt đến chết.
(Có lẽ là chỉ anh nhà mê chị nhà chết đi được:>).