Quan Hệ Thế Thân - Chương 182: [Gương vỡ lại lành 69] Con riêng
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
34


Quan Hệ Thế Thân


Chương 182: [Gương vỡ lại lành 69] Con riêng


———————————————

Cách đó không xa, Hứa Thừa Yến đang ngồi trên ghế nghỉ chân đọc kịch bản.

Tiểu Trình chạy tới, ngoan ngoãn tiến đến bên cạnh Hứa Thừa Yến gọi to một tiếng: “Anh Tần Chu ơi.”

Hứa Thừa Yến mỉm cười xoa xoa đầu Tiểu Trình, thuận miệng hỏi: “Em qua đây một mình à?”

Tiểu Trình bò lên ghế ngồi bên cạnh Hứa Thừa Yến, âm thanh non nớt còn vương mùi sữa đáp lại: “Chú Tiểu Dương dẫn em tới đây ạ.”

Hứa Thừa Yến sửng sốt, vội hỏi: “Anh ấy dẫn em lại đây sao?”

Hứa Thừa Yến ngẩng đầu lên nhìn qua nhìn lại xung quanh nhưng chỗ nào cũng đều là nhân viên đoàn phim chứ không thấy bóng dáng Hạ Dương ở đâu cả, vì thế cậu liền hỏi: “Anh ấy ở đâu?”

Tiểu Trình gật đầu, nhưng giây tiếp theo chợt phản ứng lại liền vội vàng lắc lắc đầu: “Không được, em không thể nói được.”

Tuy rằng nói như vậy nhưng ánh mắt Tiểu Trình lại trộm nhìn về một hướng nào đó, dáng vẻ lén lén lút lút. Hứa Thừa Yến cũng thuận thế nhìn qua, quả thực nhìn thấy một bóng người vô cùng quen thuộc, khóe mắt tự động cong lên.

Hạ Dương đứng ở ven đường, thấy tầm mắt Hứa Thừa Yến tia về đây liền cảm thấy có chút bất đắc dĩ. Cách đám đông, ánh mắt của hai người hội tụ ở bên nhau.

Tuy nhiên, vì ở đây là đoàn phim có rất nhiều người nên Hứa Thừa Yến cũng không đi qua tìm Hạ Dương mà lấy điện thoại ra gửi một tin nhắn cho hắn.

【 Sao anh lại tới đây? 】

Tin nhắn vừa được gửi đi chưa đầy vài giây sau đã có phản hồi.

【 Hạ Dương: Đến thăm em. 】

Hứa Thừa Yến nhìn điện thoại, nhưng còn chưa kịp trả lời lại thì người đại diện đã tới đây.

“Cậu có muốn ăn chút gì đó không?” Người đại diện hỏi.

Hứa Thừa Yến lắc đầu: “Không cần đâu anh.”

“Buổi trưa cậu cũng không ăn gì rồi.” Người đại diện nhíu mày.

“Em không thèm ăn cho lắm.”

Người đại diện đành phải nói: “Vậy nếu cậu muốn ăn gì thì cứ nói với tôi một tiếng.”

Tiểu Trình yên lặng ngồi ở bên cạnh lắng nghe cuộc đối thoại giữa hai người lớn. Mãi đến khi Hứa Thừa Yến đi quay phim, Tiểu Trình mới đứng dậy đi tìm Hạ Dương.

Hạ Dương thấy Tiểu Trình lại đây liền nắm lấy tay cậu nhóc chất vấn: “Sao nhóc lại nói cho em ấy biết?”

“Cháu chưa nói mà.” Vẻ mặt Tiểu Trình rất nghiêm túc lắc lắc đầu, lại lay lay cánh tay Hạ Dương nói: “Anh Tần Chu không ăn cơm trưa đấy ạ.”

“Không ăn cơm trưa?” Hạ Dương nhíu mày.

Tiểu Trình gật đầu, nói tiếp: “Anh Tần Chu nói anh ấy không thấy thèm ăn.”

Hạ Dương thở dài một tiếng, nắm tay Tiểu Trình cùng đi ra ngoài mua đồ ăn. Bên thành phố điện ảnh và truyền hình này có rất nhiều người nên cũng có một con phố ẩm thực đầy mỹ vị. 

Hạ Dương đi mua một ít đồ ăn vặt, thuận tiện mua thêm một ít trái cây. Tiểu Trình đi theo bên cạnh, cũng chọn một ít đồ ăn nhóc yêu thích. Mua xong hết rồi, hai người một lớn một nhỏ chuẩn bị trở về. 

Có điều mới đi được nửa đường, Tiểu Trình đột nhiên ngừng lại xoa xoa chân, nhỏ giọng than thở: “Cháu đi không nổi nữa…”

Hạ Dương đưa túi đồ ăn cho Tiểu Trình cầm, sau đó duỗi tay ôm cậu nhóc lên lưng. Tiểu Trình cũng rất ngoan ngoãn nằm trên vai Hạ Dương, đôi mắt thích thú đảo qua đảo lại ngắm phố.
Sau khi về đến gần phim trường, Hạ Dương không tiện vào trong gặp Hứa Thừa Yến nên để Tiểu Trình xuống đất rồi nói: “Cháu đem đồ ăn vào cho em ấy đi.”

“Vâng.” Tiểu Trình gật đầu, cầm theo túi đồ ăn đi vào trong tìm Hứa Thừa Yến.

Hạ Dương lẳng lặng đứng trong một góc, sau khi thấy Tiểu Trình thuận lợi giao túi đồ ăn cho Hứa Thừa Yến mới thu hồi tầm mắt xoay người rời đi. Hạ Dương về lại xe, tựa lưng vào ghế ngồi không nói một lời.

Tài xế ngồi ở phía trước thận trọng hỏi: “Hạ tổng, giờ chúng ta về khách sạn sao?”

Hạ Dương nhìn ra ngoài cửa sổ, thấp giọng nói: “Không cần.”

Hạ Dương yên lặng ngồi trong xe, ngồi cả một buổi chiều. Mãi đến chạng vạng tối, có người tới gần xe gõ gõ cửa kính. Hạ Dương hạ cửa sổ xe xuống, thấy được thiếu niên đội mũ đeo khẩu trang đứng bên ngoài.
Hứa Thừa Yến tháo khẩu trang xuống, cười hỏi: “Có phiền cho em đi nhờ xe với không?”

Hạ Dương mở cửa xe ra, Hứa Thừa Yến cũng thuận thế ngồi vào xe. Vừa vào trong xe, Hạ Dương lập tức ôm cậu vào trong lòng ngực rồi nâng tấm chắn giữa xe lên, ngăn cản ánh mắt của tài xế.

Ngay sau đó, Hạ Dương cúi đầu ngậm lấy môi cậu rồi chậm rãi mút vào. Nụ hôn của Hạ Dương rất nhẹ nhàng, làm chậm tiến độ rồi thâm nhập vào sâu hơn. 

Sau khi nụ hôn sâu dài dòng kết thúc, Hạ Dương thở hổn hển nghiêng đầu dụi dụi vào mặt cậu.

Hứa Thừa Yến dựa vào vai Hạ Dương hỏi: “Sao anh tới đây mà không nói cho em biết một tiếng?”

“Sẽ quấy rầy em.” Hạ Dương vẫn còn nhớ rõ hai người bọn họ hiện tại đang ở trong trạng thái ẩn hôn, ở bên ngoài phải giữ khoảng cách.

Hứa Thừa Yến lặng lẽ tựa vào bờ ngực Hạ Dương, không nói gì nữa.
Hạ Dương lại hỏi: “Sao em không ăn cơm trưa?”

“Không ăn được.” Hứa Thừa Yến lắc đầu: “Bên ngoài không có ai làm cơm ngon như dì làm.”

Hạ Dương xoa xoa lưng cậu, theo thói quen vỗ về nhè nhẹ rồi nói: “Để anh đưa dì đến làm cơm cho em.”

“Không cần đâu, như vậy phiền phức lắm.” Hứa Thừa Yến vẫn lắc đầu.

Hạ Dương: “Phải ăn ba bữa đúng giờ.”

“Em biết rồi.” Hứa Thừa Yến gật đầu cho có lệ, cũng không biết có nghe lọt được gì không, sau đó cậu câu lấy cổ Hạ Dương hỏi: “Buổi tối đến chỗ em đi?”

Hạ Dương gật đầu đồng ý. Khách sạn nơi Hứa Thừa Yến ở cách phim trường không xa, rất nhanh xe đã đỗ lại trước khách sạn. 

Hai người lên phòng khách sạn. Hứa Thừa Yến đã quay phim cả ngày nên hơi mệt, vội vàng cởϊ áσ khoác ra ném sang một bên rồi nằm bất động xuống sô pha.
Hạ Dương đi tới, ngồi xuống bên cạnh hỏi: “Khi nào em đóng máy?”

Hứa Thừa Yến thuận tiện thay đổi tư thế, gối lên đùi Hạ Dương vừa xem điện thoại vừa đáp: “Còn tầm hai ba tháng nữa.”

Hạ Dương: “Đến lúc đó em có muốn đi đâu đó chơi không?”

“Đi đâu?”

“Tháng sáu có một buổi hòa nhạc, chúng ta cùng đi.”

Hứa Thừa Yến nghĩ nghĩ bèn trả lời: “Tháng sáu chắc là không được, em còn có hoạt động.”

Hạ Dương nhíu mày: “Chúng ta còn chưa đi hưởng tuần trăng mật nữa.”

Hứa Thừa Yến đùa nghịch chiếc cà vạt của Hạ Dương, từ từ nới lỏng nó ra.

Hạ Dương tiếp tục nói: “Viên Liệt với Giang Lâm sau khi kết hôn đã đi du lịch chơi vài tháng rồi.”

Hứa Thừa Yến lúc này mới dừng động tác lại: “Bọn họ đã kết hôn mà.”

“Chúng ta cũng kết hôn rồi.” Hạ Dương nắm lấy tay cậu, lập tức chú ý tới ngón áp út trống rỗng.
Vì phải đóng phim nên ở bên ngoài Hứa Thừa Yến sẽ tháo nhẫn ra. Rõ ràng bọn họ đã kết hôn nhưng mỗi lần gặp mặt đều phải lén lút như vậy.

Hạ Dương nhíu nhíu mày, hơi bất mãn. Có thể là hắn đã ngày càng trở nên tham lam hơn rồi.

Lúc đầu hắn nghĩ rằng không có danh phận cũng không sao, có thể cùng Yến Yến ở bên nhau là được rồi, nhưng sau này hắn lại muốn làm bạn trai của cậu. Sau khi có được thân phận bạn trai rồi lại muốn kết hôn.

Nhưng bây giờ bọn họ đã lĩnh chứng rồi, hắn vẫn cảm thấy không thỏa mãn…

“Anh muốn hưởng tuần trăng mật với em.” Hạ Dương rất có chấp niệm đối với chuyện hôn lễ.

Hứa Thừa Yến giải thích: “Gần đây em không có thời gian, đợi gần cuối năm sẽ ổn hơn.”

Hạ Dương trầm mặc một lúc mới lên tiếng: “Anh không muốn đợi nữa.”
Lông mày Hạ Dương gắt gao nhíu chặt lại, cả người tản ra áp suất thấp.

Hứa Thừa Yến duỗi tay lên vuốt phẳng các nếp nhăn trên lông mày Hạ Dương ra, dỗ dành: “Chỉ cần chờ thêm vài tháng nữa thôi.”

Lúc trước cậu không nghĩ là sẽ kết hôn sớm như vậy, dự định ban đầu là sang năm mới kết hôn nên đã dồn hết công việc của mình vào năm nay để hoàn thành hết tất cả rồi sang năm có thể nghỉ ngơi.

Kết quả bởi vì tai nạn xe ngoài ý muốn kia mà bọn họ đã đi lĩnh chứng trước, đúng lúc công việc của cậu lại dồn dập chất đầy nên thực sự không có được bao nhiêu thời gian rảnh. 

Vốn dĩ năm đầu tiên sau khi kết hôn là thời điểm lý tưởng nhất để hưởng tuần trăng mật, nhưng hai người bọn họ lại không ở bên nhau được bao nhiêu ngày, gặp thì ít mà xa thì nhiều, vừa lĩnh chứng xong đã phải chia xa mỗi người một nơi. 
Hứa Thừa Yến thoáng đứng dậy, ôm lấy bả vai Hạ Dương trấn an: “Tầm đến tháng chín là em xong hết việc, sau đó sẽ có rất nhiều thời gian rảnh.”

Hứa Thừa Yến không quên chuyện Hạ Dương luôn muốn làm hôn lễ bèn nói: “Không phải anh muốn làm hôn lễ sao? Đợi đến tháng chín rồi chúng ta tổ chức.”

Hạ Dương duỗi tay ra chạm chạm vào khóe mắt thiếu niên, thấp giọng nói: “Còn chưa đủ hai vạn điểm.”

Hứa Thừa Yến nắm lấy bàn tay kia, cười tươi: “Em cho anh ứng trước.”

“Muốn làm hôn lễ không?” Hứa Thừa Yến nhu hòa cúi đầu dán mặt vào lòng bàn tay Hạ Dương cọ cọ: “Hay không làm cũng được, anh cứ quyết định đi.”

Hạ Dương lập tức trả lời: “Muốn làm.”

Hạ Dương lại ôm chặt cậu vào lòng hơn, thành thật nói: “Nhưng có khả năng anh không trả được đủ.”

Dù gì thì hắn đã nợ điểm rất nhiều điểm rồi, nhưng đến tận bây giờ vẫn chưa cộng thêm được điểm nào. Ngoại trừ ngày đầu tiên viết nhật ký vì nắng đẹp và mua cá vàng mà được cộng mười một điểm, nhưng sau đó không có lần nào được cộng thêm điểm nữa mà ngược lại bị trừ điểm rất nhiều. Trừ tới trừ lui, tính cả những khoản ứng trước nữa thì giờ hắn nợ cũng phải mấy chục nghìn điểm. 
Hứa Thừa Yến: “Vậy thì anh cứ từ từ trả lại.”

Hạ Dương khẽ nhíu mày: “Nhưng anh không biết phải làm thế nào để được cộng điểm.”

Hứa Thừa Yến bật cười nhẹ một tiếng, thần thần bí bí đáp: “Anh biết đấy.”

Thật ra là có cộng điểm. Chỉ là cậu không nói cho Hạ Dương biết mà thôi.

Sáng hôm sau, Hứa Thừa Yến tỉnh lại rất sớm. Hứa Thừa Yến từ trong ngực Hạ Dương chui ra, theo thói quen lấy điện thoại đăng nhập vào weibo dạo một vòng, đột nhiên nhìn thấy một tài khoản tiếp thị đăng lên weibo…

【 Hé lộ con riêng của Hạ gia! Hai cha con thân mật đi dạo bên ngoài!】

Hứa Thừa Yến tức khắc nhíu mày, nhấn vào đó nhìn lướt qua thì thấy được ảnh chụp Hạ Dương đang ôm một cậu bé. Bức ảnh này được chụp lén từ phía sau, trùng hợp Hạ Dương ôm cậu bé kia trong lòng ngực nên chỉ để lộ ra một cái gáy non nớt ở bên ngoài.
Hứa Thừa Yến nhanh chóng đọc lướt qua nội dung một chút rồi đẩy đẩy cánh tay Hạ Dương: “Anh có con riêng?”

Hạ Dương mới vừa tỉnh lại, nhíu mày hỏi lại: “Con riêng ở đâu ra chứ?”

Hạ Dương thoáng đứng dậy đi tới gần Hứa Thừa Yến nhìn thoáng qua, sau khi đã thấy rõ ảnh chụp liền nói thẳng: “Là Tiểu Trình.”

Lúc này Hứa Thừa Yến mới nhận ra cậu bé trong ảnh chụp là Tiểu Trình, gật đầu đáp lại rồi tiếp tục xem tin bát quái. 

Chủ tài khoản tiếp thị này còn thật sự kể rất kỹ càng tỉ mỉ, ngay cả nhẫn trên tay Hạ Dương cũng không thoát khỏi ánh mắt người nọ.

【 Lúc trước có người tiết lộ tin nóng “Tình yêu vĩnh hằng” là Hạ gia đấu giá được, sau đó đặt làm thành nhẫn cầu hôn, mà hiện tại trên tay Hạ thiếu có mang một chiếc nhẫn sapphire ở vị trí ngón áp út, tin đồn ngài ấy đã kết hôn quả thật rất chắc chắn!】
Tài khoản tiếp thị này còn đặc biệt phóng to ảnh chụp lên rồi cắt ảnh chiếc nhẫn trên tay Hạ Dương ra, có thể nhìn rõ đó là một chiếc nhẫn sapphire.

Hứa Thừa Yến nhìn chiếc nhẫn kia rồi vô thức nhìn xuống ngón áp út của mình. Có điều trên tay cậu không có gì cả, lúc này cậu mới chợt nhớ lại chiếc nhẫn đã bị cất đi. 

Mà dưới bài viết weibo đó, tài khoản tiếp thị kia còn bắt đầu phân tích Hạ phu nhân là ai, còn liệt kê riêng một danh sách khả nghi bao gồm các tiểu thư nhà hào môn rồi một số tiểu hoa đán trong giới giải trí, đoán già đón non một đống lớn.

Hứa Thừa Yến nhìn những suy đoán lung tung rối loạn đó, quay sang nói với Hạ Dương: “Anh lo giải quyết tin đồn trên weibo nhanh đi.”

———————————————

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN