Beta: Linh Lê
Xe ngựa đi mấy ngày cuối cùng cũng đến nơi, bởi vì lần này bọn họ âm thầm điều tra nên chỉ có thể tự chuẩn bị chỗ dừng chân cho bản thân, Tiêu Quân Mặc cùng Tô Lan Thanh cùng nhau đi vào một khách điếm đàng hoàng sạch sẽ.
“Hai vị khách quan muốn ăn cơm hay nghỉ trọ ạ?” Tiểu nhị tiến tới hỏi han.
“Nghỉ trọ, hai gian phòng tốt nhất.” Một gian phòng cho hai người bọn họ, một gian cho ảnh vệ đang ẩn nấp gần đây bảo vệ bọn họ.
“Dạ.” Tiểu nhị dắt hai người lên phòng, trên đường vừa nhìn trộm vừa đánh giá bọn họ, cuối cùng không nhịn được mà hỏi: “Hai vị khách quan, các vị chỉ có hai người thôi sao?”
“Đúng vậy, có vấn đề gì sao?” Tiêu Quân Mặc giả vờ như không biết mà hỏi lại.
Trên mặt tiểu nhị lộ vể băn khoăn, một lúc lâu sau mới đáp: “Gần đây Chư Châu không được yên ổn cho lắm, nếu hai vị muốn ra ngoài thì nên cẩn thận một chút.” Nói xong thì vội vàng lui ra.
“Tiểu nhị này cũng có lương tâm đấy.” Tô Lan Thanh cảm thán, bọn họ chính là vì điều này mà đến, sao lại không hiểu ý của tiểu nhị chứ, có lẽ hắn lo lắng hai người bọn họ từ xa đến nên không biết những nguy hiểm đang rình rập, không cẩn thận lại bị bắt đi.
“Không sao, sẽ có ngày mọi chuyện được phơi bày thôi.” Tiêu Quân Mặc nắm chặt tay Tô Lan Thanh nghiêm túc nói, sau đó vỗ tay để ảnh vệ tiến vào, đứng đầu là Lạc Thiên, hắn nghiêm giọng nói: “Âm thầm điều tra, không được làm phiền dân chúng, chớ đánh rắn động cỏ.”
“Dạ.” Lạc Thiên nhận lệnh lui xuống.
“Còn hai ta thì nên ngủ một giấc cái đã, nên nghỉ ngơi trước.” Tiêu Quân Mặc cởi áo khoác ngoài, ôm Tô Lan Thanh nằm xuống, trong lúc ảnh vệ thám thính thì bọn họ cũng phải xuống phố điều tra, nhưng hiện tại chưa phải lúc, đợi trời tối đã rồi tính.
Tô Lan Thanh nằm xuống theo, quay lưng về phía Tiêu Quân Mặc, trong đầu suy tính về chuyện lần này, rốt cuộc thì người muốn bắt những nam nữ trẻ tuổi kia là ai, bắt bọn họ để làm gì? Càng nghĩ lại càng khiến y bối rối, sự tò mò trong lòng cũng bị khơi lên cao.
“Ngươi sờ chỗ nào đấy?” Đột nhiên phía sau bị nhéo một cái, Tô Lan Thanh quay đầu trừng mắt với Tiêu Quân Mặc đang cười nham nhở, y biết ngay con người này sẽ không an phận như vậy mà! Y kéo móng vuốt của hắn ra, nghiêm nghị muốn nói chính sự với hắn thì lại phát hiện Tiêu Quân Mặc miệng thì đồng ý nhưng chân tay lại không ngừng trêu chọc y, hắn đụng đến nơi nào đó khiến y phải kêu lên thành tiếng, trợn mắt nhìn.
“Lan Thanh, việc điều tra cứ giao cho nhóm Lạc Thiên đi, đợi đến tối chúng ta mới ra ngoài, hiện tại khó khăn lắm mới có thời gian nghỉ ngơi, không phải nên làm chút chuyện để gia tăng tình cảm hay sao?” Tiêu Quân Mặc phát hiện ra bản thân ngày càng thích dùng giọng điệu chững chạc để nói linh tinh.
“Tiêu Quân Mặc!” Tô Lan Thanh quát khẽ một tiếng, người này cứ thích động tay động chân, lúc chưa đến Chư Châu thì không nói, nay đã đến rồi, việc chính còn ở trước mắt mà cứ thích sờ tới sờ lui như vậy, đúng là không ra gì! Y không tin bản thân không trị hắn! Tô Lan Thanh ấn mạnh tay Tiêu Quân Mặc, dùng cả người ngăn hắn lại, gằn giọng nói: “Ngươi đường đường là một thái tử mà lại dám tuyên dâm giữa ban ngày?”
“Ta không hề nói như vậy.” Tiêu Quân Mặc cười lớn, khéo léo thoát khỏi kiềm chế, xoay người đặt y dưới thân: “Nếu không phải do Lan Thanh cứ luôn trêu chọc thì sao ta lại thành như vậy cơ chứ?”
“Ngươi im miệng đi!” Tô Lan Thanh trừng mắt, che miệng Tiêu Quân Mặc lại không cho hắn nói nữa, tuy hai người đã bộc bạch tâm ý ít nhiều nhưng vẫn chưa thể làm đến bước cuối cùng kia, cho dù hôm nay hắn có muốn… Càng nghĩ càng cảm thấy không được, y trừng mắt, giống như sẽ giận nảy bất cứ lúc nào.
Tiêu Quân Mặc bật cười, lấy cái tay đang che miệng mình ra, nắm lại trong tay mình rồi cọ cọ lên mặt, lúc này mới nói: “Lan Thanh nghĩ ta là ai chứ? Giống loại người t*ng trùng đầy não, không biết cái nào nên cái nào không hay sao? Yên tâm, ta biết chừng mực mà.”
Tô Lan Thanh nghe vậy thì tảng đá trong lòng cũng hạ xuống, y biết Tiêu Quân Mặc sẽ không làm như vậy, sau đó lại nghe thấy hắn ghé vào tai, thầm thì: “Lan Thanh, ta cho ngươi thời gian để chuẩn bị, rồi sẽ có ngày, từ trong đến ngoài của ngươi hoàn toàn là của ta.”
Lời này khiến tai của Tô Lan Thanh đỏ lên như muốn bốc cháy, sau đó còn lan đến tận gần mặt, Tiêu Quân Mặc chủ động xuống khỏi người y, vươn hay tay ôm y vào trong ngực, tay chân hai người quấn quýt, yên ổn nghỉ ngơi.
Tô Lan Thanh mở to hai mắt, tạm thời chưa muốn ngủ, y quay đầu nhìn dáng vẻ lúc ngủ của Tiêu Quân Mặc, trong lòng trở lên rối rắm, trong lúc đang phiền não thì lại nghe thấy Tiêu Quân Mặc vốn đang nhắm mắt kia mở miệng cười nói: “Lan Thanh, nếu ngươi cứ nhìn chằm chằm ta như vậy thì khó mà đảm bảo rằng ta sẽ không biến thành sói đấy.”
“Ai nhìn ngươi chứ!” Tô Lan Thanh cãi lại, xoay người đưa lưng về phía hắn mà ngủ, người này nếu nghiêm túc thì rất nghiêm túc, nhưng lúc hắn muốn làm loạn thì cả y cũng chẳng thể làm gì được!
Tiếng cười đè nén truyền tới từ sau lưng, sau lưng bị ôm sát, Tô Lan Thanh nhắm mắt lại, rất nhanh đã tiến vào mộng đẹp.
Lúc mở mắt ra thì đã là hoàng hôn, Tiêu Quân Mặc đang đứng thay quần áo bên giường, thấy y tỉnh lại thì lập tức mang quần quần áo đến cho y, còn hỏi: “Lan Thanh, đói bụng không? Hay là để tiểu nhị mang chút đồ ăn lên vậy?”
“Được.” Ngủ cả một buổi chiều đã khiến bụng y trống rỗng kêu vang, ăn cơm xong, Tô Lan Thanh đứng dậy đi đến bên cửa sổ, sắc trời đã tối dần, tuy đèn đuốc sáng trưng nhưng người trên đường rất thưa thớt, chắc là vì những vụ mất tích kia.
“Đi nào, đi ra ngoài tham quan phong cảnh một chút.” Tiêu Quân Mặc đẩy cửa phòng ra chuẩn bị xuất phát.
Hai người xuống dưới lầu thì gặp tiểu nhị, tiểu nhị liếc nhìn bọn họ một cái, kinh ngạc hỏi: “Hai vị khách quan muốn ra ngoài sao?”
“Đúng vậy, có vấn đề gì sao?” Tô Lan Thanh giả ngu hỏi.
Trong sảnh còn vài vị khách, họ đồng loại dùng ánh mắt không thể tin nổi mà nhín hai người họ, trong đó có một người không nhìn được mà hỏi: “Hai vị huynh đài không biết gần đây Chư Châu xảy ra chuyện gì sao?”
Tiêu Quân Mặc cùng Tô Lan Thanh liếc mắt cho nhau, bảo tiểu nhị mang một vò rượu lên, đến ngồi xuống cạnh người kia, vốn định ra ngoài dò hỏi, nhưng nếu trong khách điếm này có người biết chuyện thì càng tốt, Tiêu Quân Mặc ngồi xuống, rót cho mỗi người một chén rượu lớn, khách khí nói: “Các vị huynh đài, ta và em trai mới đến, không biết nhiều chuyện bên ngoài, nghe giọng điệu của các huynh thì có vẻ như thành Chư Châu đã xảy ra chuyện gì đó phải không? Hay là các vị kể cho chúng ta nghe một chút, cũng tiện cho chúng ta phòng bị cẩn thận.”
Mấy người nói chuyện kia liếc mắt nhìn nhau một cái, nghĩ một chút rồi phất tay, bảo bọn họ kề sát vào một chút, hạ giọng nói: “Huynh đài có biết là mấy tháng gần đây Chư Châu xảy ra vài vụ án nam nữ trẻ tuổi vô cớ mất tích hay không?”
Tiêu Quân Mặc tỏ ra khiếp sợ, ánh mắt đầy vẻ kinh ngạc: “Cái này thì đúng là ta không biết, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì vậy?”
“Nghe nói nhưng người nam nữ trẻ tuổi bị bắt đó không có một ai trở về cả, đều bị ăn hết rồi! Chẹp chẹp, thế đạo không yên ổn, tướng mạo của hai vị công tử đoan chính như vậy, tốt nhất là ít ra ngoài thôi, cẩn thận không có người theo.”
“Vậy, bọn họ bị bắt như nào?” Tô Lan Thanh nói ra vấn đề mà Tiêu Quân Mặc muốn hỏi.
“”Đều là đang đi trên đường thì đột nhiên biến mất, có lẽ là bị để ý rồi đợi đến tối thì bắt mang đi, đó cũng là lý do mà vị tiểu nhị kia lo lắng cho các ngươi, nếu bị bắt đi thì chẳng còn cơ hội trở về đâu!”
Tiêu Quân Mặc và Tô Lan Thanh lại nhìn nhau, trong lòng đã có vài suy đoán, nhưng những lời này là thật hay giả thì còn phải đợi kết quả điều tra của ảnh vệ thì mới biết được, hai mắt luân chuyển, Tiêu Quân Mặc kéo Tô Lan Thanh đứng dậy, vừa than thở vừa đi lên lầu: “Xem ra tới không đúng lúc rồi, không đúng rồi.”
Vào trong phòng, Tô Lan Thanh đóng cửa rồi đi đến trước mặt Tiêu Quân Mặc, nhớ lịa những gì mà người kia vừa nói, nói: “Chắc chắn là do một nhóm người gây ra.”
Thì ra những nam nữ trẻ tuổi đó bị một giáo phái gọi là Hoa Liên giáo bắt đi, gọi là giáo phái không bằng gọi là một đám thổ phỉ thì hơn, kẻ đứng đầu bọn họ thờ phụng thuật trường sinh, không biết từ đâu truyền tới, nghe nói là chỉ biến những nam nữ trẻ tuổi có máu tương hợp thành dược nhân, sau đó lấy máu của bọn họ ra một cái bát, ăn thịt bọn họ thì có thể trường sinh bất lão, giữ mãi tuổi xuân. Vì thế bọn chúng cứ liên tục bắt những người dân vô tội của thành Chư Châu để đạt được ước muốn bất tử của bọn họ.
Bạch Liên giáo này coi như cũng có đầu óc, chỉ cần quan phủ có động tĩnh thì lập tức thu tay khiến cho bọn họ không thể tìm được, đến khi quan phủ không có động tĩnh thì lại bắt người khắp nơi.
“Trong quan phủ có nội ứng của bọn họ!” Tô Lan Thanh cùng Tiêu Quân Mặc trăm miệng một lời, nếu không thì sao ngay khi quan phủ có động tĩnh thì bọn họ đã biết được? Cũng may là lần này bọn họ đến điều tra trong âm thầm, triều đình cũng không đánh động đến Tri phủ Chư Châu, Tiêu Quân Mặc cảm thán, phụ hoàng đúng là tính toán sâu xa, như vậy thì quan phủ sẽ không bị đánh động, hắn cũng có thể thoải mái thăm dò mà không lo vướng tay vướng chân.
Tuy Hoa Liên giáo không có nhiều người nhưng cũng không dễ xử lý, nói không chừng ngay cả Tri phủ Chư Châu cũng đã bị mua chuộc, Tô Lan Thanh suy nghĩ, gửi một phong thư cho Lạc tướng quân đồn chú ở gần nhất, muốn nhờ hắn âm thầm mang binh đến giúp mình, Lạc tướng quân đã từng cùng y lên chiến trường, cùng giao phó tính mạng cho nhau, là người có thể tin tưởng được.
Nhưng như vậy còn chưa đủ, nhất định phải thâm nhập vào sâu trong Hoa Liên giáo, nội ứng ngoại hợp thì mới được, nhưng Hoa Liên giáo kia vô cùng quái dị, chỉ nhằm vào những nam nữ trẻ tuổi cùng đi trên đường, hoặc là bắt nam trước bắt nữ sau, nếu chỉ có một nam thì lại không bắt, nên là…
Chạng vạng hôm sau, Tô Lan Thanh không tình nguyện mà phải thay nữ trang, bước ra từ sau tấm bình phong, vì bất đắc dĩ nên bọn họ mới phải dùng hạ sách này, nếu chỉ có một mình Tiêu Quân Mặc đi thì Tô Lan Thanh lo lắng, ngược lại cũng vậy, nếu hai người cùng đi thì buộc phải có một người giả làm nữ, trọng trách đương nhiên là rơi trên đầu Tô Lan Thanh.
Tô Lan Thanh đứng trước gương cứ cảm thấy không được tự nhiên, kéo kéo trang phục trên người, nếu không phải vì có thể giải cứu dân chúng sớm một chút thì hắn đã không phải mặc những trang phục của nữ này! Khó chịu chết đi được!
Mặt Tiêu Quân Mặc cũng xanh mét luôn, Lan Thanh xinh đẹp như vậy lại phải mang ra cho người khác nhìn, thực sự muốn giấu đi để chỉ mình hắn được nhìn ngắm người này! nhưng hiện thực đương nhiên không như hắn mong muốn, hai người đều đã sẵn sàng thì lập tức nhảy từ cửa sổ xuống, đi nghênh ngang giữa đường lớn.
“Quân Mặc, thực sự sẽ có người đến bắt chúng ta sao?” Tô Lan Thanh cúi đầu, trên mặt cũng đã được dịch dung, nhìn càng giống nữ tử.
“Đương nhiên rồi, thả lỏng đi.” Mỗi đêm Hoa Liên giao đều bắt người trên đường, hai người cứ đi lang thang trên đường như vậy không bị bắt mới lạ đó. Ngay lúc này, những tiếng bước chân cực nhẹ vang lên phía sau, Tiêu Quân Mặc nhích lại gần Tô Lan Thanh, hạ giọng nói: “Đến!”
Ngay sau đó, sau gáy hai người nhói lên rồi bị khiêng đi mất. Tiêu Quân Mặc cùng Tô Lan Thanh cùng nheo mắt lại, có ý làm như là bị ngất đi, thực ra là đang âm thầm ghi nhớ đường đi, hai người bị khiêng ra khỏi thành Chư Châu, đến một ngọn núi không biết tên, nửa canh giờ sau thì xung quanh bắt đầu có ánh lửa chập chờn, hai người lập tức nhắm mắt lại giả bộ bất tỉnh.
Đến rồi!