Không ai ngờ đến Lăng Triển lại đột nhiên qua đời.
Mặc dù hai công ty là đối thủ cạnh tranh, nhưng nói cho cùng, Lăng Triển cũng là người quen của họ Phong, Phong Miên và Mạn Nhu cân nhắc đến toàn cục bèn quyết định đến thăm, cho dù bọn họ đã từng có hiềm khích thế nào trong quá khứ thì nay người cũng đã cưỡi hạc về trời rồi…
Mạn Nhu đi sau Phong Miên, cùng nhau bước vào phòng bệnh của ông, vào lúc này, thành viên hội đồng quản trị cũng vội vàng chạy đến, bầu không khí ngột ngạt trong phòng bệnh rất đỗi bi thương.
Lăng Diệp nhìn thấy Phong Miên đi vào phòng bệnh bèn muốn xông qua ngay lập tức, nhưng anh ta đã bị vệ sĩ cản lại.
Anh ta chỉ Phong Miên: “Tao sẽ không tha cho mày đâu! Bây giờ cha tao mất rồi, Long Đằng cũng là của mày, mày vừa lòng chưa?”
Mạn Nhu thật không ngờ rằng đến nước này rồi nhà Lăng Diệp vẫn không thấy hối cải.
“Cậu cứ tiếp tục làm loạn như vậy thì có ích gì? Anh gián tiếp hại chết ông ấy đấy!”
“Mày nói gì?”
“Lăng Triển vốn mang bệnh tim trong người, ông ấy chịu thương chịu khó, vất vả nhiều năm như vậy để lèo lái Long Đằng, mà còn để dọn dẹp tàn cục của tên ăn tàn phá hại cậu bày ra, còn cậu thì sao? Lúc ông ấy cần cậu kề cận chăm sóc, cậu chỉ biết ăn chơi đàn điếm, cậu có từng nghĩ cho Long Đằng chưa? Nếu không phải dạo này cậu gây ra quá nhiều rắc rối, ông ấy nào bị kích động nặng nề đến như vậy.”
“Tại sao cha cậu thà bán Long Đằng cho Đại Thiên cũng không muốn để lại cho cậu, cậu tự mình suy ngẫm cẩn thận đi!”
“Không có Long Đằng, không có cha cậu thì cậu chẳng là cái thá gì hết.”
Đám hồ bằng cẩu hữu cả ngày cùng anh ta la cà rượu chè gái gú còn quan tâm đến anh ta chăng?
Giọng nói của Mạn Nhu rất đỗi lạnh lùng, cho chỉ trần thuật lại sự thật mà thôi.
Mỗi một câu nói đều giống như kim vậy, đâm sâu vào lòng Lăng Diệp.
Lăng Diệp không biết phải phản bác thế nào, mệt mỏi ngồi rũ trên giường bệnh, nhìn đôi mắt nhắm chặt của Lăng Triển, đau đớn cúi đầu xuống, anh ta cố nén nỗi đau trong lòng mình lại, trầm giọng nói với Phong Miên: “Tôi sẽ cướp Long Đằng lại từ trong tay cô! Dùng cách thức đường đường chính chính.”
“Được, tôi đợi.” Phong Miên lạnh lùng trả lời, sau đó hơi hơi cúi người trước thi thể Lăng Triển rồi dẫn Mạn Nhu đi.
Hai người bọn họ giữ im lặng hết đoạn đường về.
“Chị tính về nhà rồi mới nói cho em nghe tin này, không ngờ lại thành như vậy…”
“Chị mua Long Đằng thật hả?”
“Chị mua lại hết số cổ phiếu trong tay Lăng Triển, bây giờ chị là cổ đông lớn nhất trong Long Đằng, trong này cũng có phần em nữa, dù sao cũng là tài sản chung của vợ chồng.”
Mạn Nhu lắc lắc đầu: “Em không có hứng với mấy cái này.”
“Nhưng mà, chị chưa từng quên trước đây Long Đằng từng phong sát em.”
Đây cũng là một trong những lý do làm cho Phong Miên quyết định mua lại cổ phần, ít nhất thì cũng có thể làm cho vợ anh quên đi những chuyện không vui ấy.
Mạn Nhu tựa người lên vai Phong Miên, nàng cẩn thận không chạm đến vết thương trên cánh tay cô.
Bọn họ đều rất quý trọng đối phương, không muốn làm tổn thương người còn lại một chút nào.
Đêm khuya.
Trong một nhà máy bỏ hoang ở vùng ngoại ô thành phố, có vài người tay cầm tô mì, ngồi trước màn hình máy tính, vẻ mặt âm âm u u.
Bọn họ đã tốn nhiều thời gian và sức lực để thu thập mớ tư liệu này, nhưng lại bị một bài đăng của Phong Miên làm đổ bể hết tất cả kế hoạch của mình, hiện nay ai nấy đều xem trọng cặp đôi Phong Miên và Mạn Nhu, mà Đại Thiên khống chế từng li từng tí những bài báo có liên quan đến Mạn Nhu, cho dù bây giờ bọn họ có tung thêm thứ gì ra cũng sẽ bị Đại Thiên gạt đi trong một đêm mà thôi.
Một nhân viên không nhịn được hỏi rằng: “Anh Đan này, chúng ta phải làm gì đây?”
Đan Phong bị mấy chuyện này làm cho tức chết, bèn đập tay xuống bàn: “Sợ gì chứ! Không phải chỉ là tuyên bố quan hệ thôi sao? Lại chẳng phải kết hôn! Mấy cậu nghĩ xem, với địa vị và giá trị con người Phong Miên, người đẹp bên cạnh cô ta nhiều như mây, cứ coi như vây giờ cô ta có hứng với Mạn Nhu thì cũng được mấy ngày mà thôi…”
“Cho dù Phong Miên không thích thêm em gái nào đi, con trai cũng như vậy thôi, chơi vài ngày là chiếm đoạt được, cô ta sẽ tiếp tục chiều chuộng Mạn Nhu không?”
“Đợi tiếp đi, tôi không tin cô ta sẽ cưới cô diễn viên này về nhà!”
Đan Phong cũng biết tình hình hiện của phòng làm việc rất không xong, bọn họ phải gác chuyện chụp lén Mạn Nhu lại mà cần phải đi tìm các tin tức khác.
Từng đấy người cũng muốn ăn cơm…
Chỉ có điều, bây giờ ngoại trừ tin tức của Phong Miên và Mạn Nhu thì còn chuyện gì đáng đăng báo nữa? Săn tin làm gì dễ dàng thế được!
Đang lúc anh ta ngồi rầu rĩ thì phòng làm việc nhận được một cuộc gọi thần bí, có người muốn gặp mặt Đan Phong, còn nói sẽ cho bọn họ cơ hội trở mình.
Đan Phong nửa tin nửa ngờ mà đi gặp mặt người nọ ở quán ăn đã được hẹn trước.
“Chào anh Đan, vị trí của anh là ở đây, vị khách lớn nọ đưa cho anh cái này.” Nhân viên phục vụ dẫn anh đến ngồi trong một góc, rồi để lại thực đơn và một cái điện thoại.
Điện thoại đổ chuông rất mau.
Đan Phong nửa tin nửa ngờ bấm nghe máy: “Xin hỏi ai vậy? Tại sao lại không dám ra đây gặp tôi!”
“Tôi là ai không quan trọng, quan trọng là, tôi có thể cho cậu tất cả những gì cậu muốn.” Bóng người đó rất thấp, nhưng cũng rất có sức mê hoặc: “Lật cuốn thực đơn trước mặt cậu ra đi.”
Đan Phong mở ra nhìn, bên trong kẹp tấm séc 10000* tệ.
“Chúng ta có cùng chung một kẻ thù, ấy chính là Phong Miên, tôi muốn cậu phối hợp với tôi chiếm lấy Đại Thiên, sau khi làm xong chuyện, tôi sẽ trả cho cậu thù lao tương ứng.”
“Chiếm lấy Đại Thiên?” Đan Phong tựa người vào lưng ghế, lắc lắc đầu: “Đầu tiên, tôi chỉ là paparazzi, người tôi theo đuôi chụp lén là Mạn Nhu, tại sao tôi phải đối đầu với Phong Miên, anh phải biết bây giờ nhờ có cô ta dẫn dắt Đại Thiên mà giới giải trí mới được bình yên như vậy, nếu xét từ góc độ nào đó, cô ta là một thương nhân cực kỳ có tài và có sức hút.”
“Không ngờ rằng cậu lại là người hâm mộ của Phong Miên? Tôi nói cho cậu biết, giới giải thật sự không phải là cân bằng, mà là cạnh tranh, chỉ có cạnh tranh mới làm mọi người giành được thứ thuộc về mình, đừng nói như mình cao thượng lắm vậy, cậu theo đuôi Mạn Nhu không phải vì muốn tiền bạc và danh tiếng hay sao?”
“Phong Miên mà cậu nhìn thấy chỉ là một phần nhỏ mà thôi, cô ta đi đến ngày hôm nay, lẽ nào chỉ dựa vào những cách kinh doanh trong sạch? Cậu lăn lộn trong cái giới giải trí này cũng được một khoảng thời gian không ngắn rồi, sao vẫn còn ấu trĩ như vậy chứ!”
Đan Phong siết chặt nắm tay, anh ta phải thừa nhận là mình không có cách nào phản bác được mỗi một câu nói của người nọ.
Hơn nữa, bây giờ quả thật anh ta rất cần tiền.
Nhưng mà…
“Tôi cần thời gian suy nghĩ, dù gì cũng phải đối đầu với Phong Miên…”
“Có thể, nhưng tôi phải nhắc nhở cậu, đừng có kéo dài thời gian quá lâu, bằng không cứ coi như Phong Miên không đụng đến cậu thì sau khi tôi chiếm đoạt được Đại Thiên, cậu và nhân viên của cậu có thể biến mất khỏi giới giải trí rồi.”
Đan Phong kẹp tấm séc vẫn còn nguyên xi vào cuốn thực đơn, mặc áo khoác lên người bước ra khỏi quán ăn.
Anh ta cũng không ngu ngốc đến mức tiếp tục đi đào bới các tư liệu bất lợi của Mạn Nhu vào lúc này, bởi vì trong mắt tất cả mọi người, cô đã là người phụ nữ của Phong Miên rồi, có tấm thân phận này tương đương với việc Đại Thiên là tán dù bảo vệ cô.