Editor: Diệp Hạ (dphh___)
Có lẽ những người nhìn lén người khác cảm thấy mình đã che giấu rất tốt, có thể nhìn nhiều hơn một chút, nhưng vượt quá ba người lại làm người bị nhìn lén có cảm giác bị đèn pha chiếu vào.
Vốn dĩ Giang Cảnh Bạch muốn nhìn đội ngũ phía sau thêm vài lần, kết quả có rất nhiều con mắt nhìn chăm chú vào y, y cũng không tiện tiếp xúc tầm mắt nhiều với bọn họ, trực tiếp rời đi cùng Từ Lôi.
Căn phòng cuối cùng họ đến khá nhỏ, nhưng loại phòng này lại được sử dụng nhiều hơn, nó nằm ở lầu 7, khá gần khu phức hợp, xuyên qua đại sảnh chính là bãi đậu xe.
Từ Lôi vừa đi vừa trò chuyện, có nhắc đến studio và một phần chế tác đạo cụ, nếu bàn về chuyên nghiệp, phần lớn studio bên ngoài hẳn là chỉ kiếm cơm dựa vào kỹ thuật viên.
Cô giới thiệu cho Giang Cảnh Bạch một lát, đến bây giờ mới nói đến Nam Việt.
Giang Cảnh Bạch mỉm cười nghe cô nói chuyện, trong mắt lộ ra chút bất đắc dĩ.
Từ Lôi cũng muốn cười, cô cảm thấy Giang Cảnh Bạch đã rất quan tâm Nam Việt rồi, nhưng căn cứ vào nguyên tắc lấy tiền thì phải làm việc cho ông chủ, Từ Lôi lại nói: “Mấy lời tôi muốn nói sau đây có lẽ sẽ hơi bôi đen hình tượng Nam tổng một chút, nhưng mà sự thật chính là như vậy.”
Nghe đến tên Nam Việt, Giang Cảnh Bạch quay đầu nhìn về phía cô.
“Giang tiên sinh kinh doanh một cửa hàng hoa, cuối tuần chắc cũng không thoải mái lắm.” Từ Lôi nói tiếp, “Thời gian quay chụp đều nằm trong ngày làm việc?”
Nói trúng rồi, quả thật trước khi cưới Giang Cảnh Bạch chưa từng nghĩ đến chuyện hạn chế lượng công việc lại, ngày nào cũng bận rộn trong cửa hàng, đặc biệt là cuối tuần, lưu lượng khách càng lớn hơn, ngoại trừ những lần tham gia sự kiện, thời gian quay chụp của y đều rơi vào những ngày làm việc.
Thấy Giang Cảnh Bạch gật đầu, Từ Lôi cười rộ lên: “Vậy là được rồi, chỉ cần anh ở đây, chẳng phải vị kia sẽ có thể mượn chuyện công việc để ‘tiện đường’ ghé thăm anh một chút hay sao?”
Lúc thường Nam Việt rất bận, nhưng công việc là chết, người là sống, không thể giành hết thời gian để làm việc.
Từ Lôi nhớ có một lần cô mới vừa nộp ba bài báo cáo lớn, chưa kịp nhiều lời, Nam Việt đột nhiên ngẩng đầu hỏi, thanh niên hai mươi ba hai mươi bốn thường sử dụng những nhãn dán nào, lúc đó làm cô rất bối rối.
Hai mươi ba hai mươi bốn tuổi, ngoại trừ tiên sinh của ông chủ, thì còn thanh niên hai mươi ba hai mươi bốn tuổi nào có thể làm cho Nam Việt cảm thấy hứng thú với các gói nhãn dán?
“Với tính cách của ngài ấy, nếu như anh phải ở ngoài, anh cảm thấy ngài ấy có thể nói với anh ‘Anh nhớ em, anh muốn gặp em’ không?” Từ Lôi nói đên đây ho nhẹ một tiếng, sửa lại, “Mấy câu tương tự thôi.”
Tinh anh tính cách mạnh mẽ, thành thục đáng tin cậy lại bị muộn tao, đúng là không thể nào.
Từ lúc cô bắt đầu nói Giang Cảnh Bạch đã hiểu được, y rũ mắt nhìn dưới chân, bên tai bắt đầu nóng lên.
Dù cho Nam Việt đề nghị y cùng đi, nhưng trong thời gian làm việc Giang Cảnh Bạch không hẳn sẽ đồng ý, Nam Việt càng không phải là người sẽ nhõng nhẽo đòi hỏi khi bị cự tuyệt.
Nhưng chuyện làm Giang Cảnh Bạch cảm thấy ngại ngùng, không phải vì Nam Việt có tâm tư nhỏ, mà là vì Từ Lôi biết.
Đến cùng thì Nam Việt đã nói gì, làm gì ở công ty mà có thể làm cho trợ lý biết được ý đồ không tốn chút sức nào vậy chứ.
Thời đại này người có thể đỏ tai vì mấy câu nói không nhiều, Từ Lôi thầm nghĩ chẳng trách ông chủ thích, có một thanh niên nhỏ đẹp mắt này ở bên cô cũng vui vẻ nhìn mỗi ngày.
Đoạn đường còn lại Từ Lôi không nhắc đến Nam Việt nữa, sắc hồng bên tai Giang Cảnh Bạch mới dần rút đi.
Y nghe Từ Lôi nói, đột nhiên muốn gửi tin nhắn cho Nam Việt, trên đường đi y đã có ý này, thế nhưng không xác định “có thể nhắn tin” Nam Viết nói có phải trên điều kiện không ảnh hưởng đến công việc không, vẫn luôn do dự không động.
Mang theo phần do dự này, Giang Cảnh Bạch được Từ Lôi dẫn vào từ cổng phía bắc của khu phức hợp, vòng qua tường ngăn, vừa nhấc mắt đã nhìn thấy nơi cửa chính có một người đàn ông đứng ở đó.
Giang Cảnh Bạch nhận ra hắn, khóe miệng lập tức cong lên.
Người đàn ông cũng nhìn sang, hắn đứng không nhúc nhích, cũng không nói chuyện, thế nhưng lại nhếch cằm lên.
Đây là kêu Giang Cảnh Bạch đi qua.
Giang Cảnh Bạch lập tức quăng Từ Lôi còn ở bên cạnh ra sau đầu, càng bước càng nhanh, đến cuối cùng thành chạy chậm, thoắt cái đã đứng bên người Nam Việt: “Anh đến đây khi nào? Đã hết bận rồi sao? Đến rồi sao lại không gọi cho em?”
Tổng cộng ba vấn đề, cái sau lại dùng ngữ điệu nhẹ nhàng hơn cái trước.
“Ừm, vừa tới.” Về phần có phải là vừa tới thật hay không thì không biết, Nam Việt trả lời xong hai câu, hỏi ngược lại y, “Xem xong hết rồi?”
Giang Cảnh Bạch cười “Ừ” một tiếng, nhìn chằm chằm Nam Việt.
Từ Lôi bước chậm lại, nuốt một họng cơm chó, bổ sung: “Trời nóng nực, khu chế tác bên kia có hơi xa nên không đi.”
Nam Việt gật đầu, dùng ánh mắt ra hiệu công việc hôm nay chỉ tới đây, giơ tay đặt lên vai Giang Cảnh Bạch, một bên nói chuyện một bên nửa ôm y đi đến bãi đậu xe.
Tất nhiên xe họ dùng là chiếc Macan Giang Cảnh Bạch mua sau khi kết hôn.
Lên xe, Giang Cảnh Bạch thắt dây an toàn, nhìn cửa sổ xe cười cười.
Nam Việt khởi động xe, liếc mắt nhìn y.
Giang Cảnh Bạch đang đắm chìm trong suy nghĩ của mình, không chú ý đến cái nhìn này, tay sờ soạng trong túi móc ra một viên kẹo, thừa dịp Nam Việt chưa lái xe ra ngoài, xé mở giấy gói đưa kẹo đến bên mép Nam Việt.
Nam Việt không do dự, trực tiếp ngậm vào trong miệng.
“Bên ngoài có một lớp phô mai, anh cắn thử đi, rất mềm.” Giang Cảnh Bạch nói.
Nam Việt nhai xong mới hỏi: “Em lấy ở đâu?”
Hắn chưa từng mua loại kẹo này cho Giang Cảnh Bạch.
“Mua ở máy bán hàng tự động.” Có thể là bị Nam Việt nuôi ra thói quen, lúc ra ngoài Giang Cảnh Bạch thường mang theo một viên kẹo, kẹo mang theo sáng nay đã ăn xong rồi, y nhìn thấy lầu 2 có một máy bán hàng tự động, thế là đi qua mua một túi nhỏ, “Thế nào?”
“Ừm.” Biết y đang hỏi mùi vị, Nam Việt vẫn không nhịn được mà đùa y, “Còn có thể chừa cho anh một viên, ngoan lắm.”
Nói gì vậy?
Giang Cảnh Bạch nở nụ cười, lấy ra vài viên nữa: “Ai nói chỉ có một viên, cho anh một nửa đây. Ầy, cho anh hết.” Nói xong liền muốn ném vào hộp chứa đồ.
Y mở hộp chứa đồ ra, chỉ thấy bên trong có vài viên kẹo mùi vị khác nhau, là loại kẹo trong nhà, cũng không biết Nam Việt bỏ vào khi nào.
Động tác Giang Cảnh Bạch dừng một chút, vẫn bỏ kẹo sữa trên tay vào, dùng đầu ngón tay nhấp vào viên kẹo vị đào một cái, khép nắp hộp lại.
Nam Việt cong cong khóe miệng, nhưng không thể quên được nụ cười của Giang Cảnh Bạch lúc vừa lên xe, luôn cảm thấy nhất định phải hỏi được nguyên nhân: “Lúc ở bãi đậu xe, em cười cái gì?”
“A?” Đột nhiên đổi đề tài, Giang Cảnh Bạch không kịp phản ứng.
Nam Việt đang lái xe, xuất phát từ an toàn, mắt vẫn luôn nhìn thẳng, cũng không nói chuyện, cho Giang Cảnh Bạch thời gian nhớ lại.
“À, cũng không có gì… Em chỉ là muốn…” Giang Cảnh Bạch hắng giọng một cái, “Em mua cho anh chiếc xe này, có phải là không bằng xe cũ của anh không?”
Không cần “có phải là”, khẳng định luôn là được.
Ban đầu Nam Việt nói “tuỳ tiện mua một chiếc xe để đi làm”, chiếc xe kia lại có vẻ ngoài khá đơn giản, Giang Cảnh Bạch không nhìn ra chỗ đặc biệt gì, trước khi cưới Nam Việt cũng toàn đón y vào buổi tối, không gặp phải người am hiểu, Giang Cảnh Bạch cũng không hoài nghi.
Thật ra có thể biết Nam Việt nói dối ngay khi nhìn vào chiếc xe, ban đầu hắn chỉ muốn lừa Giang Cảnh Bạch tới tay, không suy nghĩ nhiều nên cũng không để ý chuyện này, nhưng đáng tiếc Giang Cảnh Bạch mù xe cộ, vẫn luôn không phát hiện sai sót của Nam Việt.
Lúc ở bãi đậu xe, Giang Cảnh Bạch nhìn thấy những chiếc xe đối diện, nhận ra nó giống chiếc xe cũ của Nam Việt, lúc này mới nhớ đến chuyện đó, cảm thấy có lẽ mình đã làm ra một việc ngốc nghếch, bất đắc dĩ cười một cái mà thôi.
Nam Việt nghe y nói xong, nhàn nhạt đáp: “Không phải.”
Giang Cảnh Bạch nhìn đèn giao thông ở ngã tư đường chuyển sang màu đỏ, chỉ coi Nam Việt đang dỗ mình, tiếp tục cong cong đôi mắt.
“Anh rất thích,” Nam Việt đạp phanh xe, “Những người khác cũng rất hâm mộ.”
Phạm trù của “những người khác” rất là rộng rãi.
Giang Cảnh Bạch không khỏi bật cười, chuyện này có cái gì để hâm mộ?
Nam Việt dừng xe ở giao lộ, tay phải rời vô-lăng, nắm tay Giang Cảnh Bạch, ngón tay vuốt nhẹ lòng bàn tay y, vừa vặn xẹt qua nhẫn kết hôn trên ngón tay: “Hâm mộ anh có tiên sinh rất tốt.”
Tiên sinh tốt · Giang Cảnh Bạch bị Nam Việt nắm tay, trên mu bàn tay toàn bộ là nhiệt độ của người đàn ông. Y nghe vậy run lên hai giây, khóe miệng cong nhẹ, cúi đầu nở nụ cười.
——
Máy bay gần ba tiếng, hạ cánh lúc hoàng hôn, câu lạc bộ du thuyền đã cử một chiếc xe chờ sẵn, đón người đưa về câu lạc bộ.
Bóng đêm đang đến gần, ánh sáng vàng chiếu lên bầu trời, bến tàu và tòa nhà đều được bao phủ bởi ánh sáng, xa xa có thể nhìn thấy chập trùng liên miên một mảnh.
Thời gian ra biển gian xác định vào ngày mai, nhiệm vụ tối nay là nghỉ ngơi dưỡng sức thật tốt.
Tắm xong nằm trên giường lớn khách sạn, trong mắt Giang Cảnh Bạch toàn là trần nhà, không bao lâu đã đổi thành gương mặt anh tuấn của người đàn ông.
Nam Việt chống tay hai bên mặt Giang Cảnh Bạch, cúi đầu hôn lên mặt đối phương một cái: “Đang nghĩ gì?”
Tóc hắn rũ xuống quét lên mặt Giang Cảnh Bạch, vừa mát vừa mềm.
“Không giống tưởng tượng của em lắm.” Giang Cảnh Bạch thành thực nói ra lời tự đáy lòng.
Trước đây y cũng từng đi du thuyền với bạn đại học, ở khách sạn nội thành, gần đến giờ thì chạy ra bến tàu, hoàn toàn không ngờ bên trong hội quán lại như thế này, đầy đủ các loại thiết bị, là một nơi rất nhàn nhã tiện nghi.
Mắt Giang Cảnh Bạch vốn đã sáng, hơi nước sau khi tắm xong vẫn chưa tan, ánh mắt càng nhu hòa đến rối tinh rối mù.
Nam Việt nhất thời không nỡ đứng dậy, cứ chống người như vậy nhìn y: “Nhờ phúc của em, đây cũng là lần đầu tiên của anh.”
“Anh chưa từng đến lần nào?” Giang Cảnh Bạch không tin.
“Đó là công việc.” Không phải nghỉ phép, cũng không có Giang Cảnh Bạch.
Ngón tay Nam Việt luồn vào tóc y, ngón cái xoa xoa thái dương y, nhẹ giọng nói cho y biết một số thứ trên du thuyền, đến cuối cùng, ý cười tựa hồ sâu hơn một chút: “Còn có một phòng tập thể hình nhỏ.”
Ánh mắt mềm mại của Giang Cảnh Bạch lập tức thay đổi, rối rít nghiêng đầu đi, lát sau mới nhìn Nam Việt, nắm phần áo tắm bên eo hắn kháng nghị: “… Đi du lịch mà, đừng làm mấy chuyện này.”
Y không muốn vận động tập thể hình gì đó đâu.
“Ừm, được rồi.” Nam Việt thấp giọng cười nhẹ hai tiếng, “Em muốn làm cái gì?”
Ban đầu Giang Cảnh Bạch còn nghiêm túc suy tư nửa phút, lát sau mặt chậm rãi đỏ lên.
Hai người đều đã tắm rửa, hormone trên người còn nồng nặc hơn, khoảng cách gần gũi đan dệt, sớm đã trêu chọc nhau đến nóng nảy.
Rất hiển nhiên, Nam Việt còn nóng nảy hơn Giang Cảnh Bạch nhiều.
Đã như vậy rồi mà còn có thể trầm tĩnh hỏi y muốn làm gì?
Giang Cảnh Bạch không muốn để ý đến hắn, rũ mắt xuống không chịu nói.
Nam Việt cúi người, môi dán chặt vào môi y, cọ xát từng chút một, rất giống một con sói dù gấp vẫn ung dung chờ con mồi tới cửa.
Giang Cảnh Bạch bị hôn đến không chịu nổi, đơn giản đẩy cằm Nam Việt lên, nhấc người cắn yết hầu hắn một cái.
Không chờ y làm động tác tiếp theo, Nam Việt đã ấn lên môi y, đè y về giường, thương lượng: “Được rồi, lần này em không nên lộn xộn.”
Hơi thở nóng bỏng phun lên khóe mắt, Giang Cảnh Bạch phản xạ chớp chớp mắt.
“Anh sợ mình không kìm chế được, ngày mai em sẽ không ra biển nổi.”
_________
Chúc mừng năm mớiiii (☝︎ ՞ਊ ՞)☝︎