Tình Yêu Thôn Quê - Chương 87
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
41


Tình Yêu Thôn Quê


Chương 87


Sang ngày hôm sau, hơn ba giờ chiều Tưởng Hải Dương với Lâm Đông Đông về đến thành phố Q.
Vừa ra khỏi nhà ga đã ngay lập tức cảm nhận được không khí ẩm ướt, gió nóng thoang thoảng mùi tanh của biển, khiến cho những người vừa mới chen chúc trên tàu hỏa cảm thấy nhẹ nhàng khoan khoái.
Hai người đi bộ trên con phố đông đúc, tay xách một đống đồ, những thứ hơi nặng đều bị Tưởng Hải Dương tranh cầm.
Lâm Đông Đông bước đi nhẹ nhàng, liên tục giới thiệu những địa điểm nổi tiếng của thành phố Q cho Tưởng Hải Dương nghe, nào là nơi nào chơi vui, nơi nào có cảnh đẹp.
Thật ra cậu chưa bao giờ đến những chỗ đó, phần lớn đều là nghe từ đồng nghiệp.

Những năm qua cậu vùi đầu làm việc, không có tâm trạng thăm thú danh lam thắng cảnh gì.

Thỉnh thoảng rảnh rỗi, cậu sẽ đi đến bờ biển gần đó, ngẩn người nhìn biển rộng.
Nhưng bây giờ không giống thế nữa, có Tưởng Hải Dương ở bên cạnh, nơi này còn có nhà của bọn họ, cuộc sống mới của hai người ở sắp bắt đầu.
Lâm Đông Đông vui vẻ vô cùng, cậu giờ chỉ nhìn một cành cây ngọn cỏ ven đường cũng sẽ cảm thấy đẹp xiết bao.
Những địa điểm nổi tiếng mà cậu được nghe nói, cậu muốn đi cùng Tưởng Hải Dương đến đó, cùng đi ngắm những phong cảnh đẹp nhất.
Tưởng Hải Dương cười dịu dàng nghe cậu nói, thỉnh thoảng dùng cánh tay nhẹ nhàng giữ cậu lại, tránh cậu hưng phấn quá mà không để ý đụng phải người đi đường.
Thời gian này, người trên xe buýt không nhiều, hai người chọn một góc phía sau ngồi xuống, túi to túi nhỏ chất đống ở dưới chân.
Xuống xe lửa lại đi một vòng, mặt trời ban trưa rất gắt, bây giờ cả người đều đầy mồ hôi.
Tưởng Hải Dương giơ tay nhẹ lau mồ hôi trên trán Lâm Đông Đông, lấy chai nước trong túi ra, vặn nắp đưa cho cậu.

Lâm Đông Đông uống một ngụm lại đưa cho Tưởng Hải Dương, “Ga tàu cách nhà chúng ta có hơi xa, phải ngồi hai tuyến xe buýt, lát nữa chúng ta về nhà cất đồ, sau đó đi chợ mua đồ ăn.”
Tưởng Hải Dương cười gật đầu, dịu dàng nói, “Được.”
“Dưới nhà chúng ta có một cái chợ nông sản, đồ ăn rất rẻ, cũng rất tươi.” Nói suốt một đường nhưng sự phấn khích của Lâm Đông Đông vẫn không giảm bớt, “Ngày mai chúng ta đi chợ hải sản, hải sản ở đó đa dạng hơn nhiều so với chợ nông sản.”

Tưởng Hải Dương chăm chú nghe Lâm Đông Đông nói chuyện, vẫn mỉm cười nói được như trước.
Hắn biết Lâm Đông Đông vui vẻ thế nào, hắn cũng hạnh phúc hệt như vậy.
Nhưng Tưởng Hải Dương thỉnh thoảng lại nhìn thành thị xa lại bên ngoài cửa xe, đáy mắt hiện lên nỗi bất an.
Những năm hắn ở trong ngục, thế giới bên ngoài đã thay đổi quá lớn.
Có rất nhiều thứ mà hắn không biết, có rất nhiều chuyện hoàn toàn xa lạ đối với hắn.
Lâm Đông Đông nói ríu ra ríu rít không ngừng, nhưng trước sau vẫn luôn chú ý từng ánh mắt, từng cảm xúc của Tưởng Hải Dương.
Cậu nghiêng người ngăn cản tầm nhìn bên cạnh, lén lút nắm lấy tay Tưởng Hải Dương, nhỏ giọng nói: “Anh sẽ thích nơi này, sau này nơi đây chính là nhà của chúng ta.”
Tưởng Hải Dương trở tay nắm lấy tay cậu, mỉm cười thoải mái, “Ừm.”
Có Đông Bảo Nhi bên cạnh, hai người bọn họ lại còn trẻ, không có gì phải lo lắng hết.
Chỉ cần được ở bên nhau, tương lai sẽ ngập tràn hy vọng.
Hơn năm giờ, hai người mới về được đến nhà.
Khu nhà này có hơi cũ, nhưng hoàn cảnh xung quanh rất tốt, sạch sẽ.
Hai người vừa vào nhà, Lâm Đông Đông đã ngay lập tức ôm lấy Tưởng Hải Dương, giọng nói ngọt ngào như dâng hiến vật quý: “Nhà của chúng ta thế nào? Cái ghế sô pha nhỏ bên chỗ cửa sổ kia em đã phải chọn mất mấy ngày đó, anh có thích không?”
“Thích,” Tưởng Hải Dương ôm lấy lưng cậu, nghiêng đầu hôn cậu một cái, “Đều rất thích.”
Căn nhà không quá lớn, một phòng ngủ một phòng khách.

Có cửa sổ lớn trong suốt, rèm cửa màu lam nhạt được buộc một bên, ánh nắng chiều chiếu lên vách tường, hóa thành màu vàng ấm, khiến căn nhà nhỏ trông càng thêm ấm áp.
Lâm Đông Đông lại kéo Tưởng Hải Dương vào trong phòng ngủ, cậu mở tủ quần áo ra, một nửa số quần áo bên trong là đồ Lâm Đông Đông mới mua, kích thước khác nhau, nhưng kiểu dáng giống nhau như đúc, là đồ của cậu và Tưởng Hải Dương.
“Quần áo ở đây, anh đi tắm trước đi.” Lâm Đông Đông kéo ngăn kéo phía dưới, bên trong là một loạt quần lót mới được xếp ngay ngắn, “Tắm xong chúng ta xuống lầu mua đồ ăn.”
Tưởng Hải Dương vòng tay quanh eo Lâm Đông Đông, dán trán mình lên trán cậu, đôi mắt đen láy chăm chú nhìn Lâm Đông Đông.
Lâm Đông Đông nhoẻn miệng cười, ngửa mặt hôn một cái lên môi hắn, mềm giọng nói: “Phòng tắm thật sự quá nhỏ, hai chúng ta không chen chung được, anh tắm trước đi, chúng ta còn phải đi chợ nữa, đến trễ là chỉ còn đồ thừa thôi đấy.”
Tưởng Hải Dương giữ lấy gáy cậu, dùng sức mút một cái lên môi dưới Lâm Đông Đông sau đó mới chịu thả ra.
Lâm Đông Đông đi ra phòng khách soạn đồ, thịt gà phải lấy ra bỏ tủ lạnh nếu không sẽ hư mất.
Tưởng Hải Dương vừa cởi quần áo vừa nhìn quanh phòng ngủ, giường rất lớn, hai chiếc gối được đặt cạnh nhau trông thật là mềm mại.
Đầu giường đặt một khung ảnh, hắn cầm lên nhìn, là ảnh tốt nghiệp cấp hai năm ấy, bức ảnh chụp ở trước cổng trường.
Trong hình Tưởng Hải Dương khoác vai Lâm Đông Đông, hai thiếu niên dạt dào thanh xuân cười rạng rỡ dưới ánh nắng trời thiêu đốt.
Tưởng Hải Dương vuốt ve khuôn mặt tươi cười hồn nhiên của Lâm Đông Đông trong khung hình, giữa chân mày đáy mắt là ý cười mềm mại.
Lúc làm cơm tối, hai người chen chúc trong căn bếp nhỏ, Lâm Đông Đông nấu, Tưởng Hải Dương làm trợ thủ rửa thức ăn, đưa dầu, dấm, muối các thứ.
Khi không còn gì để làm, hắn lại đứng phía sau Lâm Đông Đông, gác cằm lên vai cậu, chăm chú nhìn Lâm Đông Đông thành thạo đảo muỗng.
“Mấy món này khá đơn giản,” Tưởng Hải Dương nghiêng đầu hôn một cái lên vành tai Lâm Đông Đông, “Ngày mai anh nấu cho em.”
Lâm Đông Đông cười hì hì, “Được ~”
“Sau này anh sẽ học nấu.” Tưởng Hải Dương dán sát bên tai Lâm Đông Đông, dịu dàng nói: “Đông Bảo Nhi thích ăn cái gì, anh sẽ học hết.”
Lâm Đông Đông mỉm cười, đôi mắt tròn lấp lánh, lại quay về dáng vẻ long lanh nhiều năm trước.
Cậu tắt bếp, xoay người ôm lấy cổ Tưởng Hải Dương, thân mật cọ chóp mũi mình lên chóp mũi hắn, “Anh nấu thì em đều thích.”
Ăn cơm dọn dẹp xong cũng đã 8 giờ tối.
Lâm Đông Đông vào nhà vệ sinh tắm rửa hơn nửa ngày trời, lúc quấn khăn đi ra thì thấy Tưởng Hải Dương đang đứng bên cửa sổ ngoài phòng khách.
Rèm cửa được kéo lại, chỉ chừa một khe hở, Tưởng Hải Dương yên lặng đứng ở đó, nhìn ánh đèn ngoài cửa sổ thất thần.
Lâm Đông Đông nhẹ chân đi đến phía sau Tưởng Hải Dương, duỗi cánh tay mềm mại ôm lấy eo hắn, dán mặt lên tấm lưng rắn chắc kia.
Tưởng Hải Dương lập tức lấy lại tinh thần, quay người ôm Lâm Đông Đông vào lòng.
Hai người trán tựa trán, không nói một lời.
Lâm Đông Đông chỉ quấn khăn tắm, nửa người trên để trần, vừa mới tắm xong, làn da còn hơi ửng hồng, mang theo cảm giác ẩm ướt của hơi nước.

Bàn tay Tưởng Hải Dương nhẹ nhàng xoa lên làn da bóng loáng trên lưng cậu, cảm giác ấm áp non mềm giống hệt như trong trí nhớ.
Hai người ở trong thôn đã phải kìm nén rất lâu, cẩn thận duy trì lý trí, để không vượt qua lằn ranh cuối cùng ấy.
Bởi vì một khi bắt đầu, nó sẽ là một cơn sóng thần tình ái xoay chuyển đất trời.
Sự ăn ý thấm vào máu thịt của cả hai, cho dù xa cách bao nhiêu năm cũng không chút nào xa lạ.
Mỗi một ánh mắt, mỗi một nhịp đập, thậm chí cả một tia hơi thở như có như không cũng có thể biết được cảm xúc của đối phương ra sao.
Tưởng Hải Dương đột nhiên nâng mông Lâm Đông Đông bế người lên, ngửa mặt bình tĩnh nhìn Lâm Đông Đông, bước từng bước về phía phòng ngủ.
Lâm Đông Đông vuốt ve khuôn mặt Tưởng Hải Dương, cúi đầu nhìn hắn không chớp mắt, hơi thở vô thức trở nên gấp gáp.
Thuở thiếu thời Tưởng Hải Dương rất thích bế cậu như vậy, hai tay đỡ mông cậu nâng cậu lên cao, sau đó ngửa đầu nhìn, trong mắt là ý cười dịu dàng hoặc là sóng tình nóng bỏng.
Nhưng chung quy đều nâng niu vô cùng, giống như đang nhìn bảo bối quý giá nhất của mình vậy.
Bây giờ, tám năm trôi qua, lửa tình trong đôi mắt kia còn cuồn cuộn hơn trước, càng thêm nóng bỏng sâu đậm.
Tưởng Hải Dương đè Lâm Đông Đông xuống giường trong tư thế ôm, chăm chú nhìn người dưới thân.
Tiếng tim đập càng lúc càng nhanh hệt như kèn hiệu, chỉ chờ nhảy đến đỉnh điểm, vách ngăn được mở ra, sóng tình cuồn cuộn dâng trào không chốn quay lại.
Hai người không làm gì, thậm chí cũng không hôn, chỉ là thở dốc nhìn nhau, nhưng thân dưới đã hoàn toàn cương cứng.
Lâm Đông Đông nằm ngửa dưới thân Tưởng Hải Dương, lồng ngực không kìm được mà phập phồng.
Ánh mắt Tưởng Hải Dương quá nóng, rõ ràng như muốn ăn tươi nuốt sống cậu nhưng vẫn cố gắng kìm nén sợ làm tổn thương cậu.
“Anh…” Cậu ôm chặt lấy cổ Tưởng Hải Dương, để hơi thở của hai người đan xen, “Đông Bảo Nhi ở đây —-“
Tiếng nói đột nhiên biến mất, thay vào đó là tiếng than nhẹ khó nhịn cùng âm thanh nước bọt khấy đảo khi hôn.
Đôi môi hai người chạm nhau giống như sấm sét cùng với tia lửa, vào giờ phút này không cần kìm nén đến ngột ngạt mà thỏa thích giải phóng dục vọng sâu thẳm của mình với đối phương.
Tưởng Hải Dương duỗi đầu lưỡi dùng sức liếm láp khoang miệng Lâm Đông Đông, đầu lưỡi chếch lên, càn quét niêm mạc hàm trên.
Lâm Đông Đông vừa tận tình đuổi theo đầu lưỡi trong miệng, vừa nhấc chân cọ xát eo Tưởng Hải Dương.
Rất muốn, muốn đến điên rồi.
Cậu nhắm mắt rên rỉ, đầu lưỡi bị Tưởng Hải Dương mút cắn, hai tay dùng sức vuốt ve cơ bắp rắn chắc trên lưng Tưởng Hải Dương.
Cánh tay mạnh mẽ, nhiệt độ nóng bỏng, khí thế chinh phục cuồng dã, tất cả đều bao vây lấy cậu.
Tưởng Hải Dương xoa nắn hai hạt đậu trước ngực Lâm Đông Đông, môi lưỡi thuận theo dịch xuống dưới, điên cuồng liếm hôn từ cổ đến xương quai xanh, ngực, bụng, lưu lại những dấu hôn đỏ tươi.
đầu v* Lâm Đông Đông đã sớm bị nhào nặn đến sưng đỏ đứng thẳng, Tưởng Hải Dương phủ môi lên mút mạnh, mút đến mức Lâm Đông Đông thở dốc rên rỉ thành tiếng.
“…Anh…” Lâm Đông Đông theo bản năng gọi người, giọng mềm nhũn ngọt ngào, cẳng chân quấn lấy Tưởng Hải Dương vô thức cọ xát.
Tưởng Hải Dương dùng đầu lưỡi chơi đùa đầu v* nhỏ cứng ngắc, một tay duỗi xuống dưới cởi bỏ khăn tắm Lâm Đông Đông, tay kia cởi quần pyjama của mình.
Quần lót khó khăn chống đỡ cây hàng dựng đứng không thể cởi được.
Hắn không thể làm gì khác đành phải móc dương v*t to dài ra mới có thể cởi quần lót xuống được.

Phía trước đã ướt đẫm một mảnh, khoảnh khắc đầu khấc với quần lót chia lìa còn kéo theo một sợi chất lỏng dính nhớp.
Hai dương v*t cương cứng kề sát nhau khiến cả hai đồng thời thỏa mãn than nhẹ thành tiếng.
Tưởng Hải Dương buông tha đầu v* sưng tấy, cúi người hôn lên đôi môi nóng bỏng của Lâm Đông Đông.
Hai người cùng di chuyển eo, dùng sức cọ xát hai gậy th*t chen chúc ở giữa, bụng dưới ướt nhẹp nhớp nháp.
Tưởng Hải Dương liều mạng thúc eo, nâng mặt Lâm Đông Đông cuồng loạn liếm hôn.
Hai má, chóp mũi, đôi môi, khóe mắt…!Mỗi một nơi, đều khiến hắn nhớ nhung đến tan nát cõi lòng suốt tám năm.
Lâm Đông Đông bị sự thân mật biến mất đã lâu khiến cho chảy nước mắt, cậu duỗi tay xuống giữa hai người, chạm đến gậy th*t ướt nhẹp của Tưởng Hải Dương.
Tựa hồ còn lớn hơn trước kia một chút, vừa cứng vừa nóng, giống như gậy sắt vừa lấy ra từ lò nung.
Lâm Đông Đông miệng khô lưỡi khô, run rẩy nói: “Để em liếm đi, anh…”
Khóe mắt Tưởng Hải Dương hóa đỏ tươi, hắn ngậm môi dưới Lâm Đông Đông dùng sức mút một cái, sau đó cởi phăng áo ba lỗ trên người, ôm lấy Lâm Đông Đông cũng trần trụi như mình lăn sâu vào trong giường lớn.
Hai người nằm nghiêng chân đối đầu, ôm lấy mông eo đối phương, liều mạng nuốt sâu gậy th*t nhau.

Âm thanh mút mát vang vọng, cảm quan chỉ còn lại gậy th*t bị đối phương liếm mút cùng với mùi vị đối phương trong miệng.
Chất lỏng chảy ra càng nhiều, đều bị người kia khao khát nuốt hết.
Thật sự là khao khát, từ da thịt đến xương cốt đều đã khô cạn từ lâu, chỉ có thứ này suối nguồn dưỡng chất nuôi sống bản thân.
Lâm Đông Đông siết chặt eo Tưởng Hải Dương, ra sức nuốt lấy cây hung khí kinh người kia vào miệng.
Đúng là cường tráng hơn xưa, đầu khấc đâm đến cổ họng rồi nhưng vẫn còn dư một đoạn dài ở bên ngoài.
Lâm Đông Đông há to miệng, rướn cổ lên, liều mạng đâm sâu vào trong mình.
Tưởng Hải Dương vội vàng liếm láp gậy th*t Lâm Đông Đông, phun ra nuốt vào, dùng hết khả năng yêu thương âu yếm.
Đồng thời hắn không nhịn được khoái cảm khi dược cổ họng chật hẹp hút chặt mà đong đưa eo, nhanh chóng cắm vào rút ra trong miệng Lâm Đông Đông.
Quá lớn, Lâm Đông Đông cố gắng thả lỏng yết hầu, hung khí ác liệt kia ra vào trong miệng cậu, chặn lấy thực quản, khiến cậu gần như nghẹt thở.
Tưởng Hải Dương có chút mất khống chế, tốc độ rút ra cắm vào càng ngày càng tăng.
Lâm Đông Đông cố gắng nhịn, nhưng vẫn không thể nhịn nổi, ngay lúc Tưởng Hải Dương đâm sâu vào trong yết hầu cậu không cách nào khống chế mà nôn khan.
Tưởng Hải Dương nghe thấy âm thanh khó chịu của Lâm Đông Đông thì ngay lập tức tỉnh táo lại, vội vàng lùi về phía sau rút gậy th*t mình ra.
Thế nhưng Lâm Đông Đông lại giữ chặt lấy eo hắn, không cho hắn lui.
“Không sao…” Lâm Đông Đông hít sâu một hơi, lại mút lấy đầu khấc Tưởng Hải Dương, mơ hồ nói: “Em có thể nuốt hết…”
Hung khí cường tráng được Lâm Đông Đông ngậm vào, không chỉ là dương v*t, trái tim Tưởng Hải Dương cũng như bị Lâm Đông Đông hút đi, từng nhịp phun ra nuốt vào của Lâm Đông Đông, khiến cho cả người hắn gần như run rẩy.
“Đông Bảo Nhi…” Tưởng Hải Dương thở dốc dồn dập nhìn thân dưới mình, dương v*t đỏ tím ra vào trong miệng Lâm Đông Đông, đôi mắt cậu khép hờ, vẻ mặt si mề.
Da đầu Tưởng Hải Dương tê dại, ghìm lấy mông Lâm Đông Đông nuốt hết gậy th*t Lâm Đông Đông vào miệng, điên cuồng âu yếm.
Sau mấy cái ra vào mạnh mẽ, Lâm Đông Đông run rẩy eo bắn hết vào miệng Tưởng Hải Dương.
Lâm Đông Đông chìm đắm trong khoái cảm được Tưởng Hải Dương mút đến bắn ra, vô thức liếm láp gậy th*t trong miệng giống như trẻ con đang bú sữa.
“Đông Bảo Nhi…” Tưởng Hải Dương khàn giọng gọi, khó nhịn đâm vào trong miệng Lâm Đông Đông, “Ăn hết đi…”
Lâm Đông Đông lấy lại tinh thần từ trong dư vị cao trào, cậu xoay người, nằm nhoài giữa hai chân Tưởng Hải Dương, há miệng ngậm lấy gậy th*t dữ tợn kia, nuốt sâu vào trong cổ họng.
Tưởng Hải Dương nặng nề thở dốc, xoa gáy Lâm Đông Đông, thúc eo lên trên, say mê nỉ non trong cơn sóng tình, “Đông Bảo Nhi…”
dương v*t trong miệng run rẩy, mùi vị chất nhầy chảy ra cũng càng mặn, Lâm Đông Đông xoa nắn túi trứng nặng trịch bên dưới gậy th*t, tăng nhanh tốc độ phun ra nuốt vào.
Tưởng Hải Dương thở dốc càng ngày càng gấp gáp, tần suất thúc hông cũng càng ngày càng nhanh.
Hắn sắp bắn.
Trước đây không hề nhanh như vậy, nhưng vì khao khát quá lâu, hắn thật sự không nhịn được.
Lâm Đông Đông vừa mút bọc, vừa dùng đầu lưỡi đâm chọc lỗ sáo.
“Đông Bảo Nhi…” Tưởng Hải Dương ấn chặt gáy cậu, thẳng lưng thúc mạnh lên trên mấy cái, đè chặt dương v*t trên đầu lưỡi cậu, hừ mạnh bắn ra.

Từng luồng tinh dịch liên tục phun ra, vừa nồng vừa nhiều.
Lâm Đông Đông vội vàng nuốt hết, nhưng tinh dịch vẫn còn quá nhiều, có một ít tràn qua khóe miệng.
Tưởng Hải Dương chìm trong khoái cảm choáng váng hoa mắt, nhìn thấy đầu lưỡi đỏ tươi của Lâm Đông Đông vươn ra cẩn thận liếm sạch tinh dịch trắng đục vương bên khóe miệng.
Hắn thô bạo kéo Lâm Đông Đông lên, vươn mình đặt cậu dưới thân, si mê hôn lên đôi môi đó..

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN