Chương 36
Vừa vào biệt thự, Chu Vân Nguyệt quan sát xung quanh, bà ta đố kỵ: “Đồ vong ơn bội nghĩa nhà cô, ở nơi tốt như vậy, đúng là dễ dãi cho cô rồi!”
Ngay cả Chung Cảnh Nghi đang mê game cũng cất điện thoại, sờ chỗ này, xem chỗ kia.
“Mẹ, bình hoa này giống của Điền Phong phải không? Nhà của một người bạn cùng lớp của con làm nghề kinh doanh đồ bằng ngọc, cậu ấy cho con xem hình cái bình này, nó giống y hệt, và trị giá vài ba tỷ!”
Hai mắt của Chung Cảnh Nghi sáng rực, đưa tay muốn sờ mó hthì bị Tần Hoài An ngăn cản: “Đừng sờ lung tung! Làm hỏng thì đền không nổi đâu.”
“Nè, cô nói vậy, thật sự coi mình là nữ chủ nhân hả?” Chu Vân Nguyệt mỉa mai, nhưng cũng biết đây là địa bàn của ai.
Chử Chân Phong, là người họ không chọc vào được.
Bà ta nhìn Chung Cảnh Nghi: “Con trai, con ra ghế sofa ngồi chơi đi, mẹ phải nói chuyện với cô ta.”
Chung Cảnh Nghi “ồ” một tiếng.
Tần Hoài An quay người, đóng hết rèm cửa lại để không bị người bên ngoài nhìn thấy.
Cô nhìn sang Chu Vân Nguyệt, xác thực thái độ bày tỏ của mình: “Các người không thể ở lại đây.”
Nhớ Vệ Nam từng nói, Chử Chân Phong không thích người khác vào nhà của anh.
Cô cho họ vào đã rất mạo hiểm rồi. Trước khi Chử Chân Phong về, cô nhất định phải đuổi họ đi.
Chu Vân Nguyệt cười mỉa, xoè một tay ra: “Được, đưa tiền đây, 15 tỷ, một đồng cũng không được thiếu!”
Lúc nãy bà ta đe doạ, Tần Hoài An đã mở cửa cho họ, không dễ gì mới nắm được thóp của cô, đương nhiên sẽ không cho qua rồi.
Tần Hoài An cũng hiểu Chu Vân Nguyệt là người phụ nữ có lòng lam không đáy, nhưng … 15 tỷ này, đừng nói cô không có, cho dù có thì cũng không đưa cho bà ta!
Chu Vân Nguyệt nói Chung Nhật Tâm vì tránh nợ mà mất tích, có phải là diễn kịch không? Mục đích chỉ vì muốn lấy tiền.
Nghĩ tới đây, ánh mắt của Tần Hoài An rơi vào cái hộp ở bàn trà.
Do dự một lúc, cô ra quyết định.
“Tôi không có tiền. Bà không phải muốn tôi giúp bà tránh nợ sao? Tôi giúp bà là được, nhưng các người không thể ở lại đây.”
“Cô chơi xỏ tôi phải không?” Chu Vân Nguyệt tức tối: “Không đưa tiền, còn không để chúng tôi ở đây. Muốn gì đây? Để hai mẹ con tôi sống ở gầm cầu hả?”
“Tôi nói cô nghe Tần Hoài An. Nếu cô ép tôi, chúng ta đều mất cả chì lẫn chài! Cô cũng đừng hòng có tháng ngày yên ổn!”
Đối mặt với sự đe doạ đầy phẫn nộ của bà ta, Tần Hoài An cười khẩy: “Tôi ép bà? Trước giờ không phải bà đều ép tôi đó sao? Bà có thể thử xem, thật sự vạch trần tôi, ngày tháng của bà cũng có thể tốt tới đâu đây?”
Nói xong, cô điều chỉnh giọng nói: “Yên tâm đi, tôi sẽ tìm chỗ cho các người, điều kiện không kém chỗ này!
Vương Thanh Hà lái xe tới trước cổng biệt thự. Cô xuống xe, trước tiên nhìn bên ngoài một vòng.
Đây chính là quà gặp mặt mà bạn của Chử Chân Phong tặng cô, ra tay đúng là hào phóng!
Đúng lúc dạo này cô muốn mua một căn biệt thự, chưa thấy căn nào hợp, trước mắt
Nhưng nghĩ tới căn nhà trước mặt hiện do Tần Hoài An đứng tên, trong lòng của Vương Thanh Hà thấy khó chịu.
Cũng may, trợ lý Vệ nói rõ ràng trong điện thoại, ý của Chử Chân Phong, quyền sử dụng thực tế của căn nhà nằm trong tay cô ta. Cô ta muốn ở thì ở, cũng không có liên quan gì tới Tần Hoài An!
Ngày mai cô chuyển đồ đạc sang đây.
Nghĩ như vậy, Vương Thanh Hà đắc ý mở cửa.
Vừa bước vào, nụ cười trên mặt cứng đờ. Cô ta thấy lạ và hỏi: “Sao các người vào được đây?”
Chu Vân Nguyệt và Chung Cảnh Nghi, một người đang uống rượu nhảy theo nhạc, một người nằm chơi game trên ghế sô pha.
Nhìn thấy Vương Thanh Hà, Chu Vân Nguyệt đơ người, bèn khôi phục vẻ mặt, coi như dĩ nhiên mà lên tiếng: “Tần Hoài An kêu chúng tôi ở đây!”