Chương 813
“Cô giáo Mạc khen ngợi cậu chủ nhỏ không ngớt, nói rằng cậu chủ nhỏ có năng lực hơn người, thông minh hơn những đứa trẻ đồng trang lứa rất nhiều. Sau này chắc Chấn sẽ nổi bật hơn người giống như cậu chủ Chấn Phong vậy!”
Chú Minh hào hứng nói với vẻ mặt đầy tự hào, cứ như thể Thiên Nam là chắt của ông ấy vậy.
Tần Hoài An cũng cười: “Vậy thì tốt.”
Có vẻ như Thiên Nam phải rất hứng thú với các bài giảng của cô giáo Mạc, mới nghiên cứu nó một cách nghiêm túc như vậy.
Như vậy… Cô lại càng cảm thấy yên tâm khi để Thiên Nam ở lại đây hơn.
Tần Hoài An hạ quyết tâm tối hôm nay sẽ nói cho con trai biết chuyện mình sẽ đi.
“Chiều nay Thiên Nam có phải học không?” Cô hỏi.
Chú Minh lắc đầu giải thích: “Hôm nay cô giáo Mạc chỉ đến dạy thử một tiết để làm quen với cậu chủ nhỏ mà thôi. Ngày mai không phải là Tết Trung thu sao? Khóa học chính thức sẽ bắt đầu sau Tết Trung thu.”
Tần Hoài An gật đầu cảm ơn chú Minh rồi chuẩn bị ra vườn đi tìm con trai.
Chú Minh lập tức gọi với theo, nói: “Cô Tần, cậu chủ nhỏ đã ăn cơm trưa và cùng cậu chủ Chấn Phong đi ra ngoài rồi.”
Tần Hoài An không khỏi thắc mắc: “Chử Chấn Phong? Không phải anh ấy đang bận việc ở công ty sao?
Anh ấy đưa Thiên Nam ra ngoài làm gì?”
“Chuyện này tôi không rõ.”
“Vâng.” Tần Hoài An trả lời sau đó xoay người đi về phía trước, lấy điện thoại di động ra gọi cho Chử Chấn Phong.
Không nhắc máy.
Tần Hoài An nhíu mày. Nhưng nghĩ đến Chử Chấn Phong là bố của Thiên Nam, hơn nữa anh ấy yêu thương thằng bé như vậy, chắc hẳn là dắt con trai mình đi ra ngoài để vun đắp tình cảm đây mà.
Cô lập tức không hỏi nữa.
Cô khẽ thở dài, cất điện thoại rồi một mình quay về phòng.
Hoàng hôn buông xuống.
Hai cha con Chử Chấn Phong và Thiên Nam bước vào sân trong ánh sáng rực rỡ của mặt trời lặn.
Mặc dù Tần Hoài An uống trà đọc sách trong sân, nhưng cũng đang đợi Thiên Nam trở về.
Nhìn thấy hai người bước vào, cô liền đặt quyển sách trên tay xuống và ra đón.
“Hai người đã đi đâu vậy? Muộn như thế mới trở về.”
Dù cô đang hỏi Chử Chấn Phong, nhưng ánh mắt lại nhìn chằm chằm vào con trai của mình. Cô ngắm nghía trước sau đề chắc Chấn con mình vẫn lành lặn.
“Đẫn con trai đi chơi cả buổi chiều.” Câu trả lời của Chử Chấn Phong đúng như dự đoán của Tần Hoài An.
Cô khẽ “Ò” và tiến đến nắm tay con trai mình.
Lúc này, Chử Chấn Phong nói: “Con trai, con hãy mang những món quà hôm nay mua trên phố đến tặng cho bà nội đi. Bố muốn nói chuyện với mẹ con.”
Thiên Nam đáp “vâng”, nháy mắt với Chử Chấn Phong rồi chạy ào về phía phòng của bà Chử.