Cậu Ấy Đang Lén Lút Học Tập - Chương 56: Chương 56
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
33


Cậu Ấy Đang Lén Lút Học Tập


Chương 56: Chương 56


Lý Hữu Thanh học lớp 11-2, được Anh Hoa tuyển thẳng.
Cha cậu ta là giáo sư đại học, mẹ là tổng biên tập của một tạp chí thời trang.

Là đứa con trai duy nhất trong gia đình, từ nhỏ Lý Hữu Thanh đã thông minh và có trí nhớ rất tốt.

Lúc tám tuổi, Lý Hữu Thanh đã có chỉ số IQ là 125.

Chỉ số thông minh của người bình thường từ 85 đến 115, nếu vượt quá 140 thì đó là thiên tài.
Thiên tài thì hiếm thấy.

125 đã là rất xuất sắc.
Năm lớp 10, Lý Hữu Thanh chưa bao giờ rơi khỏi top 5 của cả lớp.

Điểm môn tự nhiên của cậu ta thậm chí còn xuất sắc hơn.

Lý Hữu Thanh có chút không hài lòng với thứ hạng cho nên một mức chờ đến lớp 11 phân ban.

Kỳ thi khảo sát lần trước, Lý Hữu Thanh làm bài có chút sai lầm, chỉ xếp hạng hai trong lớp.

Cậu ta kìm nén hết sức chờ đợi kỳ thi tháng này cầm lấy hạng nhất.
Tên Bùi Lĩnh lớp 11-2 cậu ta có nghe qua.

Lần trước thi khảo sát, lớp 2 lấy tên Bùi Lĩnh đi khoe khắp nơi, nói được mấy môn được điểm tuyệt đối.
Lý Hữu Thanh tin rằng Bùi Lĩnh cũng có chút thông minh nhưng đề kiểm tra của lớp thường không khó như lớp của bọn họ.

Không phải cậu ta tự kiêu mà sự thật chính là như vậy.

Cho nên lúc đó những học sinh giỏi trong lớp thường không được đưa vào phạm vi cạnh tranh.
Sau đó, vì vụ vu khống được toàn trường lan truyền, cái tên Bùi Lĩnh lại xuất hiện, đối đầu cái danh được điểm tuyệt đôi ở lớp 2 trong kỳ khảo sát, nhưng điều này cũng không có gì.
Chính là thân phận người bị hại, và là một bạn học thông minh.
Sáng thứ Hai công bố điểm thi tháng, Lý Hữu thanh đã đến rất sớm.

Cậu ta không sống trong trường.

Tuy rằng tiết tự học buổi tối có giáo viên giảng bài nhưng tiến độ tập thể quá chậm, cậu ta thích đến lớp học kèm buổi tối, ít người mà giáo viên dạy kèm còn là bạn của cha cậu ta.
“Mẹ nó đúng là Bùi Lĩnh!”
“Cố phải là Bùi Lĩnh trong cái bài viết trên diễn đàn không?”
“Đúng là Bùi Lĩnh làm Tống Minh Minh ngồi tù hôm tuần trước ấy.”

“Thật không vậy? Tôi nhớ Bùi Lĩnh học lớp 11-2, lớp này có phải là lớp chọn đâu nhỉ?”
“Đúng đó, lớp 11-2, vậy lớp 11-1-“
Bạn học bàn tán xôn xao chiếm hết hàng đầu.

Bọn họ cũng không thèm nhìn thứ hạng của mình nữa, vô cùng thích thú nhìn hạng Nhất.
“Má Bùi Lĩnh trâu bò thật chứ.

Cậu nhìn kìa, ngoại trừ hạng Nhất là Bùi Lĩnh ra, top 15 còn lại đều là lớp 1.”
“Cậu nhìn lầm rôi, hạng 14 là Lưu Mẫn lớp 11-2.”
“Hạng 16 là Tô Hạ lớp 2 luôn.”
“Lớp 2 cũng trâu bò ghê chứ.”
Có người khinh thường nói: “Top 20, lớp 2 chỉ có ba người, hầu hết đều là lớp 1.”
“Không thể nói như vậy được.

Một mình Bùi Lĩnh lớp 2 cũng đủ đấm vào mặt hai mươi người lớp 1 rồi.

Bùi Lĩnh hạng Nhất 746 điểm, hạng Hai là Lý Hữu Thanh 732 điểm, kém-” Bạn học ăn dưa hình như không giỏi toán lắm, đang dùng đầu ngón tay để đếm.
Lý Hữu Thanh đẩy kính mắt, nói: “14 điểm.”
“Đúng đúng đúng, 14 điểm.

Cậu biết mười bốn điểm là khái niệm gì không?”
“Cậu biết chắc?”
Bạn học tính mười bốn điểm còn phải dùng ngón tay cũng không chịu thua kém, “Đương nhiên là biết.

Giáo viên nói, càng lên cao, điểm số chênh lệch càng khó kéo.

Thi đại học chỉ cần thiếu một, hai điểm thôi là đã cách xa người khác rồi.”
Lý Hữu Thanh lại ngẩng đầu nhìn màn hình điện tử.

Hạng Nhất là tên Bùi Lĩnh, theo sát là tên của cậu ta.
Lại là thứ hai.
Lý Hữu Thanh đeo cặp sách nhấc chân rời đi.
Màn hình điện tử lớn của Anh Hoa vẫn đang hiện ra kết quả.

Trong vòng mười phút sau khi có thành tích, toàn trường bắt đầu thảo luận.
“Báo mới báo mới đây-“
“báo!”
“Tin tức động trời tin tức động trời!”
“Có kết quả rồi, hạng Nhất toàn khối không phải lớp 1!”

Đây quả thật là tin tức động trời.

Có mấy học sinh ở ký túc xá lười vòng qua cổng chính để xem thành tích, dù sao các bạn cùng lớp cũng có thể chụp ảnh lại.

Ở mấy lớp 11 khác, nghe được hạng Nhất của khối không phải lớp 1 ai nấy đều vô cùng kinh ngạc.
“Là ai vậy?”
“Không phải lớp 1 á? Lão Đào của chúng ta tốn một đống tiền để tuyển tinh anh vào lớp 1, giờ thậm chí hạng Nhất khối cũng không được luôn?”
Hiệu trưởng Anh Hoa họ Đào.
“Là ai là ai là ai?”
Người báo thông tin có hơi đắc ý, sảng khoải nói hai chữ: “Bùi Lĩnh!”
“Mẹ nó!”
“Bùi Lĩnh lớp 2, trâu thật.”
Trước đây mọi người đều mặc định top 10 kỳ thi tháng sẽ đều là lớp 1, đến nỗi chuyện hạng Nhất cũng như ván đã đóng thuyền.

Hiện tại được nửa đường nhảy đâu ra một cái lớp 2 cùng Bùi Lĩnh, trung tâm của tin đồn tuần trước cho nên đương nhiên ai cũng kinh ngạc.
Bùi Lĩnh ăn xong bữa sáng, biết rõ hôm nay sẽ công bố kết quả thi nhưng cậu vẫn bình tĩnh không đi xem màn hình kiểm tra kết quả.
Mặc dù thiết lập hình tượng lạnh lùng đã rơi mất nhưng thiết lập học thần vẫn phải có.

Phải tự tin, lại còn có thể giả vờ một chút, vui vẻ.
Tòa nhà dạy học có dạng lõm, có ba lối lên cầu thang, ở giữa và trái phải.

Lần này Bùi Lĩnh đi cầu thang bên trái vì có thể đi ngang qua lớp 1.
Trường học ra sức tăng cường tài nguyên giáo dục cho lớp 1, mọi thứ đều nghiêng về lớp 1.

Ví dụ như vị trí lớp học, lớp 1 nằm ở lối đi trong cùng, thoáng mát, yên tĩnh, ngày thường không có người qua lại.
Giờ phút này lớp 1 vô cùng yên tĩnh.

Rõ ràng ở trong lớp có không ít học sinh, từng nhóm ba, bốn người hoặc ngồi ở vị trí của mình nhưng bầu không khí rất yên lặng, không có một chút tiếng động nào.

Lại nghe một chút thi bên vách tường sát vách, mới sáng sớm lớp 2 giống như bắt đầu huấn luyện dã ngoại vậy, hò hét om xòm.
Mơ hồ có thể nghe được mẹ nó, đúng vậy, Bùi Lĩnh…
Lớp 1 lại càng yên lặng hơn.
Lúc này, có một bạn học Bùi Lĩnh bề ngoại điềm đạm nhưng thực chất lại kiêu ngạo đi ngang qua cửa sau của lớp 1.

Không có cách nào khác, cầu thang này chỉ có thể đi ngang qua cửa sau của lớp 1, ở nhiều thì có vẻ cố tình làm ra vẻ.
Mặc dù bạn học Tiểu Bùi vô cùng làm ra vẻ nhưng trước mặt người ngoài vẫn cư xử đúng mực.
Ai đó trong lớp 1 nhìn thấy bóng lưng từ cửa sau, nói: “Đó là Bùi Lĩnh lớp 2.”

“Cậu ta chính là Bùi Lĩnh đó.”
“Chỉ có cái bóng lưng.”
Cuộc bàn tán lớn tiếng hơn một chút nhưng thói kiêu ngạo của đám thiên chi kiêu tử này không cho phéo chạy ra xem mặt mũi Bùi Lĩnh trông như thế nào.

Thành tích kỳ thi tháng lần này lại là người của lớp 2, lớp 1 bị đả kích nghiêm trọng, chỉ có cảm giác thất bại.
Bùi Lĩnh vừa mới bước vào lớp, Tôn Chiêu đã đứng lên, lớn tiếng nói: “Nhiệt liệt chào mừng hạng Nhất của khối Bùi Lĩnh!”
“Bốp bốp bốp bốp”
Mọi người vỗ tay nhiệt liệt.
Bầu không khí như vậy, một là, trong lớp có một nửa bạn học hôm qua mới tới nhà Bùi Lĩnh; Hai, đương nhiên là cảm giác vinh dự vì tập thể.

Dù sao bọn họ không được hạng Nhất nhưng hạng Nhất lại xuất hiện ở lớp bọn họ, đám học sinh giỏi lớp 1 biến thành lão nhị, bây giờ mà không vui thì lucsn nào vui?
Vỗ tay chào mừng Bùi Lĩnh lấy lại được mặt mũi cho lớp 2!
“Tôi được hạng Nhất kỳ thi tháng á?” Bùi Lĩnh hỏi.
Lớp 2 nhao nhao kể chuyện, “Cậu không thấy màn hình điện tử hả? Cậu được hạng Nhất đó, trâu bò.”
“Hôm nay cậu chưa thấy sát vách đâu, mặt mũi ai cũng xụ một đống, buồn cười muốn chết.”
“Đừng có tin đồn nhảm, bình thường người ta cũng yên tĩnh mà, chẳng qua mặt đúng là như đeo mo thật ha ha ha.”
“Đúng là mở mày mở mặt! Bùi Lĩnh trâu bòa!”
Trong bầu không khí vui mừng, Bùi Lĩnh vẫn tỏ ra bình tĩnh, “Tôi không đi qua cổng chính nên không thấy kết quả nhưng giành hạng Nhất là tốt rôi.

Tuần trước tôi làm bài không tốt, có hơi lo lắng, giờ có kết quả cũng yên tâm phần nào.”
“Cái này là còn chưa phát huy tốt thì ai mới phát huy tốt chứ.”
“Đúng đó.”
“Bùi Lĩnh, chúc mừng cậu.” Tô Hạ buông bàn tay nắm chặt, đứng dậy nói.
Trong khoảng thời gian này, cậu ta học hành chăm chỉ, cảm thấy không có vấn đề gì trong kỳ thi.

Sáng sớm nay cậu ta dậy sớm đi xem kết quả, hạng nhất lại là Bùi Lĩnh.
Tại sao có thể như vậy?
Rõ ràng Bùi Lĩnh đã nói không phát huy tốt, tuần trước lại xảy ra chuyện như vậy, tại sao Bùi Lĩnh vẫn được hạng Nhất?
Tâm trạng lúc này của Tô hạ vô cùng tồi tệ.

Cậu ta nhìn chằm chằm vào hạng Nhất thật lâu, liên tục tự nhủ không sao không sao, sự thật đã định không nên suy nghĩ nhiều.

Bùi Lĩnh được hạng Nhất, thi khảo sát lần trước cậu ta được hạng ba, hẳn là lần này cũng không kém bao nhiêu.
Chỉ là cậu ta nhìn từ hàng đầu tiên đến hàng tiếp theo, không có, không có, không có…!mãi cho đến hạng 14 là Lưu Mẫn, sau đó hạng 16 mới là cậu ta.
Sao lại kém xa như vậy?
Lần trước là hạng Nhất và hạng Ba, còn bây giờ là hạng Nhất và hạng 16.

Tâm trạng Tô Hạ càng lúc càng rối bời, trong đầu nghĩ đến chuyện lớp thi đua.

Một lớp chỉ được hai người, Bùi Lĩnh nhất định sẽ đi, vậy còn dư lại chính là Lưu Mẫn.
Cậu ta và Lưu Mẫn chỉ kém hai điểm, kém hạng Nhất 15 điểm.
Trên đường đến phòng học, Tô Hạ càng nghĩ càng hối hận.

Nếu sớm biết vậy cậu ta đã không nói cho Lưu Mẫn biết chuyện lớp thi đua.

Bởi vì cậu ta nói chuyện này, trong khoảng thời gian này Lưu Mẫn vô cùng nỗ lực…
Không vào được ban thi đua, chương trình tạp kỹ vào kỳ nghỉ hè năm sau cũng không có, còn có tham gia thi đấu trước kỳ nghỉ đông, vừa là tiền vừa được nổi tiếng.
Đầu óc Tô Hạ rối bời, lại không kiềm chế được chua xót.

Những người khác trong lớp vẫn đang bàn tán bên tai cậu ta, một tiếng Bùi Lĩnh, hai tiếng Bùi Lĩnh.

Cậu ta cũng không thể làm gì Bùi Lĩnh – cậu ta cần kết giao với Bùi Lĩnh.
Cho nên giờ khắc này, Tô Hạ nói chúc mừng với Bùi Lĩnh, chỉ có mình cậu ta hiểu ro bản thân khó chịu đến mức nào.
“Cảm ơn cậu.” Bùi Lĩnh cho nhân vật chính chút mặt mũi, nở nụ cười còn lộ ra một chút răng, trông có vẻ tương đối chân thành, lại lễ phép hỏi lại: “Cậu thì sao? Lần trước khảo sát cậu được hạng ba, lần này nhất định cũng không tệ.”
Sắc mặt Tô Hạ co quắp, “Cũng không tốt lắm, mới hạng 16.”
Trong lòng Bùi Lĩnh tự hỏi, nếu cậu mà nói hạng 16 cũng rất tốt thì có phải ra vẻ muốn ăn đòn quá không? Còn nếu trực tiếp nói hạng 16 có chút không được, lần sau cố lên thì liệu nhân vật chính có cảm thấy cậu đang khiêu khích kiếm chuyện không?
Làm người khó thật đấy.
“Vậy cũng không tệ lắm, lần sau cố gắng là được!” Bùi Lĩnh tìm được một câu cân bằng.
Tuyệt lắm.
Cậu còn học Tiểu Bồi Tiền nặm chặt tay cổ vũ.

Nhân vật chính cũng cần thể diện.
Tô Hạ: …
Không được tức giận, không được tức giận.

Đây là Bùi Lĩnh, cha cậu ta là Bùi Hồng Hào, tương lai nằm top 10 nhà giàu nhất trong nước.
“Ừm, cảm ơn cậu.” Tô Hạ nở một nụ cười.
Mặc dù Bùi Lĩnh cảm thấy nụ cười của bạn học Tô có hơi mất tự nhiên nhưng nghĩ lại cũng thông cảm được.

Dù sao lần này thi không tốt lắm, nhân vật chính khổ sở cũng rất bình thường cho nên Bùi Lĩnh khéo hiểu lòng người an ủi: “Về sau sẽ càng ngày càng tốt hơn.”
Trong sách có viết như thế, nhân vật chính sẽ từ từ bùng nổ.

Giai đoạn trước chỉ loanh quanh top 10 nhưng mỗi một lần kiểm tra đều sẽ đi lên.

Không chỉ học tập mà còn là ngoại hình và chiều cao của của cậu ta.

Như vậy mới là con đường sảng văn, vả mặt một đường đi đến đỉnh cao nhân sinh.
Chẳng qua trong sách nhiều lần hạ thấp cậu để so sánh với nhân vật chính, lần này hai ta không cần phải cạnh tranh rồi.
Cậu là nhân vật chính, tôi xuyên sách, chúng ta đều có tương lai tương sáng.
Lần này, tinh thần của tôi sẽ không suy sụp, nhân vật chính cậu cứ giữ gìn hào quang của nhân vật chính là được rồi.
Mỗi người đều có con đường riêng.
Lần này Trương Gia Kỳ và Tần Trì Dã không đến trễ.

Hai người vào từ cửa sau, Trương Gia Kỳ ngoác miệng gọi: “Anh Bùi trâu bòa, hạng Nhất toàn khối.”
“Cũng không có gì đặc biệt lợi hại, chỉ là lợi hại bình thường thôi ~”
Bùi Lĩnh làm ra vẻ trả lời.
Tác giả có lời muốn nói:
Bùi Lĩnh khiêm tốn đi ngang qua: U a ~ (đắc ý).

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN