Biểu cảm của Bùi Lĩnh đặc biệt đáng yêu, có hơi giương cằm, có hơi đắc ý.
Đôi mắt lấp lánh, giọng điệu làm ra vẻ đáng yêu, là sự kết hợp vừa phải giữa kiêu căng và khiêm tốn mặt ngoài, làm người khác biết tâm tình bây giờ của Bùi Lĩnh rất tốt, hiểu rõ cậu đang đắc ý giống như khoe khoang, chờ được người khen nhưng chỉ khiến người khác cảm thấy đáng yêu, sẽ phối hợp khen ngợi.
“Hạng Nhất, đúng là lợi hại.” Tần Trì Dã lạnh lùng nói.
Bùi Lĩnh lộ ra một bên lúm đồng tiền, xua tay, nói: “Bình thường à~” Giọng điệu không biết học ai, có hơi dính dính, âm cuối lại còn nâng cao.
Ánh mắt Tần Trì Dã giống như bị Bùi Lĩnh thiêu đốt, lập tức quay đi, nói: “Tuần này đổi ở đâu?”
“Song song là được.” Bùi Lĩnh cũng nhớ đến việc đổi chỗ, “Hôm nay mấy cậu đến sớm nhỉ.”
“Còn tạm được, anh Dã dậy-” Dưới ánh mắt uy hϊếp của anh Dã, Trương Gia Kỳ nhanh chóng đổi giọng, “Ngủ sớm dậy sớm tốt cho sức khỏe.
Mọi người đều là mầm non của Tổ Quốc, cần phải khỏe mạnh đúng không?”
Bùi Lĩnh: Nghe cậu nói kìa.
Trương Gia Kỳ cũng không có cách nào khác.
To lớn quê mùa như cậu ta cũng có thể cảm nhận được anh Dã đối xử với Bùi Lĩnh không hề tầm thường.
Cậu ta còn đang hỏi sao hai Thứ Hai tuần này anh Dã phải đến sớm như thế – bây giờ xem ra là phải chuyển bàn cho Bùi Lĩnh.
Bùi Lĩnh làm bộ cầm cái ly nước, món đồ chơi đó thì nặng bao nhiêu chứ?
Còn có bầu không khí như vừa rồi, anh Dã cưỡng ép đổi trọng tâm câu chuyện, cùng với lại không dám nhìn Bùi Lĩnh nữa, đều bị Trương Gia Kỳ nhìn thấy hết.
Trong lòng cậu ta không khỏi cảm thán: Anh Dã ơi là anh Dã, em muốn anh Dã làm một trai thẳng chính trực, nhất đại hào kiệt, không ngờ rằng cũng sẽ có ngày hôm nay.
Mấy người nói nếu hai người cặp với nhau, tôi đây coi như ăn cơm chó nhưng hiện tại làm cái này?
Trương Gia Kỳ không danh không phận đau đớn không thôi.
Cậu ta lại nhìn Bùi Lĩnh, bộ dáng cười vui vẻ của Bùi Lĩnh, thầm nghĩ anh Bùi đúng là cao tay, thu phục được anh Dã chỉ là chuyện sớm muộn.
“Xong rồi.” Tần Trì Dã dọn xong bàn của Bùi Lĩnh.
Bùi Lĩnh ôm ly nước, đứng một bên mỉm cười, nói: “Cảm ơn cậu.”
Tần Trì Dã đè ép khóe miệng, vẫn rất chảnh chó buông lời: “Lần sau cậu tự làm đi.”
“Được.” Bùi Lĩnh ngoan ngoãn trả lời.
Trương Gia Kỳ đứng cạnh khịt mũi coi thường.
Lần sau cái con khỉ á, lần này anh Bùi cũng chưa bảo anh ra tay, tự anh làm trước thì có.
Nhưng cậu ta không dám nói ra.
Trương Gia Kỳ cũng cảm giác được, sớm muộn gì anh Bùi cũng biến thành anh dâu.
Tiết đọc bài sáng nay mọi người không còn lòng dạ nào mà đọc sách, ai nấy đều mồm năm miệng mười thảo luận chuyện thành tích.
Màn hình điện tử ở cửa ra vào chỉ thông báo điểm và thứ hạng của 100 học sinh đứng đầu khối, không hiển thị điểm các môn cụ thể.
Hơn 1000 học sinh còn lại tùy theo thói quen của giáo viên chủ nhiệm từng lớp công bố.
Ví dụ như chủ nhiệm Triệu Ngọc của lớp 2 có thói quen chỉ công bố top 20, những người còn lại không được nêu tên,
Cho nên hiện giờ vẫn còn một số lượng lớn các học sinh trong lớp 2 chưa biết điểm của mình.
Tiết đọc bài còn chưa hết, một số người trong lớp thất thần, có người thì chờ mong, lo âu, có người thì tự tin vào điểm số của mình.
“Không phải nói nhiều, thành tích lần này của tôi phát huy ổn định, đứng thứ hai trong lớp.” Trương Gia Kỳ thuộc loại cuối cùng, giơ đầu ngón tay lắc lắc, “Đếm ngược.”
Lâm Khả thì thuộc loại người lo âu, “Trong khoảng thời gian này tôi cảm thấy ôn tập vẫn còn tạm được.
Mấy câu hỏi nhìn rất quen mặt, hẳn là có tiến bộ.”
“Đừng căng thẳng em trai à, dù sao đi nữa vẫn có anh trai đây mà.” Trương Gia Kỳ vỗ vỗ vai bạn cùng bàn an ủi.
Đáng tiếc Lâm Khả mới không muốn so sánh với hạng hai từ dưới đếm lên, cậu ta hạ vai làm cánh tay Trương Gia Kỳ rơi xuống, nói: “Cậu đừng có kéo tôi xuống.” Rồi lại vô cùng hâm mộ sùng bái nhìn bóng lưng phía trước, “Cậu nói thử xem bộ não của Bùi Lĩnh phát triển kiểu gì nhỉ, sao có thể thi tốt như vậy? Đề lần này khó lắm.”
“Cậu so ai lại so với anh Bùi, khoảng cách quá chênh lệch.”
“Không phải so sánh, tôi đúng là học dốt, Bùi Lĩnh chính là học-“
Bùi Lĩnh bàn trước dựng lỗ tai nhỏ lên, vụиɠ ŧяộʍ nghe hai người bàn dưới nói chuyện, trong lòng âm thầm cổ vũ bạn học Lâm Khả: Học thần! Học thần!
“Bá…”
Khí thế của bạn học Tiểu Bùi lập tức xẹp lép.
Rốt cuộc thì cậu phải làm sao mới có thể ngồi lên ngai vàng học thần?
Mèo mèo xụ mặt.jpg
Bùi Lĩnh gục xuống bàn tự bế, Tần Trì Dã nghiêng đầu nhìn qua.
Mới rồi mà dựng tai quơ chân mà, giờ lại làm sao nữa rồi?
“Cậu uống nước nóng không?” Tần Trì Dã nhìn ly nước trống không của bạn cùng bạn hỏi.
Bùi Lĩnh quay đầu lại nhìn, mờ mịt hả một tiếng, không hiểu vì sao Tần Trì Dã đột nhiên hỏi cậu có uống nước nóng không? Nhưng nhìn Tần Trì Dã hình như đang bên bờ vực thẹn quá hóa giận cho nên cậu chỉ có thể phối hợp dỗ dành trước, “Uống, cảm ơn cậu.”
“Phiền phức.” Tần Trì Dã nói xong lập tức cầm ly nước của Bùi Lĩnh ra cửa sau lấy nước nóng.
Cũng mặc kệ còn đang trong tiết đọc bài.
Trong lớp không ai dám nói hai chữ quy củ với trùm trường, trùm trường họ Tần Tần Trì Dã vô cùng phách lối đi lấy nước.
Lúc này Bùi Lĩnh mới hiểu ra một chút-uống nhiều nước nóng?
Đừng bảo là Tần Trì Dã tưởng cậu không thoải mái nhé? Đôi mắt Bùi Lĩnh lóe sáng, cất giấu ý cười vui vẻ, khoảnh khắc nản lòng lúc không được Lâm Khả gọi bằng học thần cũng tan biến.
Cậu gục xuống bàn, duy trì tư thế vừa nãy, có hơi chờ mong nhìn về phía cửa sau.
Nghe thấy tiếng bước chân, nhìn thấy bóng người nơi góc lớp, đôi mắt của Bùi Lĩnh trở nên trông mong.
Tần Trì Dã nhíu mày, đưa ly nước qua, nói: “Nước ấm.”
“Cảm ơn cậu.” Bùi Lĩnh “yếu ớt” nói cảm ơn, cầm ly nước uống mấy ngụm, khóe mắt chú ý tới Tần Trì Dã đang nhìn mình, từ từ nói: “Lúc sáng ăn sáng nhanh quá, vừa nãy tôi có hơi không thoải mái.”
Tần Trì Dã: “Vậy thì đi phòng y tế.”
“Không cần đâu, bây giờ tốt hơn nhiều rồi.” Bùi Lĩnh lộ ra khuôn mặt tươi cười, đôi mắt cong cong nói, “Cảm ơn cậu nhé Tần Trì Dã.”
Tần Trì Dã khẽ quay mặt đi, tránh ánh mắt của Bùi Lĩnh, trong lòng luôn cảm thấy hơi nóng nóng.
Bầu không khí đang huyên báo bỗng trở nên yên lặng.
Bùi Lĩnh ngẩng đầu nhìn thì thấy chủ nhiệm lớp bước vào, trên tay cầm danh sách.
Khuôn mặt Triệu Ngọc không che giấu được nụ cười, vô cùng vui vẻ, không phê bình tại sao vừa nãy cả lớp lại nhao nhao trong tiết đọc bài.
Thật ra cuối tuần đã có thành tích, Triệu Ngọc cầm tới lớp của mình, liếc mắt một cái đã nhìn thấy được tên và điểm số của Bùi Lĩnh.
Lúc đó cô vô cùng kinh ngạc.
Lần trước thi khảo sát Bùi Lĩnh được 741 điểm, ngoại trừ Ngữ Văn bị trừ chín điểm ra, những môn còn lại đều được tối đa.
Lúc đó đề thi thực sự là những kiến thức cơ bản, điểm số của mọi người cũng không tệ, chuyện này chỉ có thể nói là kiến thức nền tảng của Bùi Lĩnh vững chắc.
Nhưng lần này thi tháng, là tất cả giáo viên của các lớp cùng nhau ra đề, có cơ bản, có tầm giữa, cũng có giáo viên của lớp 1 cố ý kéo dài thành tích để chứng tỏ lớp 1 trâu bò, cố tình đặt thêm hai câu hỏi khó cho mỗi môn để nâng điểm, tăng thêm khó khăn.
Nguyên văn của chủ nhiệm lớp 1 là: “Đề thi đã vô cùng nhân nhượng rồi, 80% là câu hỏi dễ, cho nên cũng phải suy xét đến học sinh lớp tôi chứ.”
Cái này là đang vụиɠ ŧяộʍ khoe khoang, các giáo viên lớp khác ngứa răng nhưng cũng không có cách nào phản bác chỉ có thể nghĩ, ra đề khó, trừ bỏ lớp 1 được thành tích đẹp ra thì mấy lớp của bọn họ đều giống nhau, cũng khá tốt.
Triệu Ngọc cũng vậy.
Không quan trọng nhà ai giàu, bố mẹ ai có quyền thế, những chuyện này ở những việc bình thường lông gà vỏ tỏi vẫn có thể cân nhắc được.
Nhưng chuyện thi cử, bài thi thì điểm số là thước đo duy nhất.
Anh Hoa là trường học mà Hiệu trường Đào dành tiền và nguồn lực để thu hút những học sinh tiềm năng.
Ông trao học bổng và đủ loại khuyến khích để tăng tỷ lệ lên lớp của trường, muốn rửa đi nhãn mác “trường học quý tộc”.
Cho nên lớp 1 người ta chính là trâu bò, chính là có tự tin, ngày thường có tài liệu giảng dạy gì cũng tăng cường cho người ta trước.
Đây đều là quy tắc ngầm được thừa nhận.
Triệu Ngọc đã chuẩn bị tâm lý khiêng kiệu cho lớp 1.
Thành tích lần này của lớp 2 kém thì kém, cô không thèm so với lớp 1, từ từ tiến bộ là được.
Nhưng đến khi cầm phiếu điểm, nhìn thấy thành tích của Bùi Lĩnh, Triệu Ngọc quả thật là, không chút khoa trương, có hơi đứng không vững.
Cô vịn ghế sô pha ngồi xuống, nhìn kỹ thêm lần nữa.
Thật là 746!!!
Đúng là 746!!!
Đây là còn cao hơn năm điểm so với bài kiểm tra khảo sát vừa rồi.
Năm điểm này có nghĩa là gì, giáo viên cấp Ba ai nấy đều hiểu.
Triệu Ngọc kích động.
Chỉ cần Bùi Lĩnh có thể duy trì thành tích này, hoặc năm lớp 12 có thể giảm một, hai điểm thì cũng là đóng đinh chuyện vào Thanh Bắc.
Là loại mà mọi người tranh nhau cướp đoạt.
Không ngờ rằng trong lớp cô còn có thể xuất hiện một hạt giống tốt như thế này.
Triệu Ngọc vô cùng cao hứng.
Cô làm chủ nhiệm mấy năm nay, cuối cùng cũng đuổi kịp!
Triệu Ngọc gọi ngay cho văn phòng giáo viên, vừa mở miệng đã hỏi ngay câu đầu tiên: “Điểm cao nhất của lớp 1 là bao nhiêu?”
“Cô Triệu sao?”
“Vâng, là tôi.” Giọng điệu của Triệu Ngọc không giấu nổi vẻ vui mừng, nghe được bên kia, “Thầy Nghiêm ạ?”
Người trả lời điện thoại là thầy Nghiêm giáo viên Hóa học.
Quốc Khánh vừa đến, ông được bầu là tổ trưởng ban Tự nhiên.
Trong điện thoại, ai nấy cũng đều có thể nghe ra niềm tự hào từ thầy Nghiêm, “Lần này đại diện môn Hóa nhà ta thi không tệ, lần này cho ban chúng ta chút mặt mũi, cao hơn 14 điểm.”
Triệu Ngọc cười ra tiếng, nói chuyện chưa được hai câu đã cúp máy.
Thằng nhóc này, cao hơn 14 điểm!
Càng tăng thể diện, càng tăng thể diện!
Chưa bao giờ Triệu Ngọc mong được đến thứ Hai để được đi làm như bây giờ.
Thời điểm vô bước vào văn phòng, tất cả giáo viên đều mỉm cười chúc mừng.
“Ôi, nghe nói lần này lớp cô Triệu có người được hạng Nhất đúng không?”
“Chúc mừng cô chúc mừng cô, bạn học Bùi Lĩnh này đúng là hạt giống tốt.
Cô Triệu may mắn thật.”
Cũng có người biết rõ còn cố hỏi, ngầm móc mỉa thầy Trịnh giáo viên chủ nhiệm lớp 1.
“Hạng Nhất là lớp 2 sao? Lợi hại thật đấy, đúng là khó lường mà.
Hạng 2 kém bao nhiêu điểm vậy?”
Vẻ mặt Triệu Ngọc như sắp phá lên cười, lễ phép nói: “Không nhiều lắm, chỉ 14 điểm thôi.
Bùi Lĩnh đúng là đứa nhỏ thông minh.
Không ngờ kỳ thi này em ấy lại làm tốt như vậy…”
Bây giờ là tiết đọc bài buổi sáng, trên bục giảng lớp 2.
Triệu Ngọc vui vẻ cười nói: “Đã có thành tích của một vài bạn học, mọi người vào cửa là có thể nhìn thấy, trước tiên chúng ta hãy cổ vũ các bạn nào.
Lần này, một số bạn trong lớp chúng ta đã thi rất tốt, Bùi Lĩnh, hạng Nhất, 746-“
Trương Gia Kỳ dẫn đầu huýt sáo, vỗ tay, hú hét.
Triệu Ngọc chỉ nhìn lướt qua, hiếm thấy không nhắc dừng lại.
Qua mấy giây cô giơ tay ra hiệu.
“Được rồi, mấy đứa bình tĩnh đi, đừng có quấy rầy lớp khác, chốc nữa họ qua mắng vốn bây giờ.”
Mọi người ai nấy đều hiểu đang là đang cạnh khóe lớp 1, trên mặt nở nụ cười tươi rói.
Triệu Ngọc ho khan một cái, tiếp tục nói: “Lớp chúng ta có bảy bạn được có tên trong danh sách một trăm người.
Hạng Nhất, Bùi Lĩnh, đã tiến bộ hơn so với bài kiểm tra trước.
Ngữ văn 147 điểm, tiếng Anh thiếu cẩn thận, có một chỗ cô xem qua, viết bài luận có phải là viết nhanh quá nên chữ không rõ ràng không? Những cái khác được điểm tối đa, lần sau chú ý một chút.”
“Bị trừ một điểm vì không cẩn thận.
Nếu cậu ấy không bất cẩn, có phải là tiếng Anh cũng sẽ được tối đa không?!”
Mọi người trong lớp ai nấy đều sốc, quay lại nhìn vị trí của Bùi Lĩnh ở hàng sau.
“Quá trâu bò.”
“Trâu bò thật chứ.”
Ngoài mặt Bùi Lĩnh rất bình tĩnh nhưng trong lòng lại đang kêu gào: Đừng gọi tôi là học bá!!
Mau nhanh chóng gọi Bùi thần đi!
Cầu xin mọi người, giúp Tiểu Bùi giải mộng đi!
Cực kì tủi thân.jpg
Tác giả có lời muốn nói:
Tiểu Bùi: Quá khó khăn 【_(:з” ∠)_.