“Lý Hóa tổng hợp lại là điểm tối đa.”
“Còn Toán nữa, Toán cũng tối đa nốt.”
“Chủ nhiệm lớp chẳng phải nói rồi à, nếu không phải bài thi tiếng Anh có mấy chỗ chữ xấu thì cũng đã tối đa luôn rồi.”
Các bạn học kinh hãi, chủ yếu là vì – “Ngữ Văn thế mà có thể được 147 điểm, chỉ bị trừ ba điểm, quá tuyệt!”
“Đúng là học bá không giống người thường mà.”
Bùi Lĩnh nghe được hai chữ “học bá”, cười cũng không cười nổi
“Trật tự.
Lần này có hai bạn khác cũng thi rất tốt, Lưu Mẫn và Tô Hạ.” Triệu Ngọc ra hiệu im lặng, điểm danh khen ngợi, “Hai bạn này lọt vào top 20 của toàn khối.
Thi tháng lần này có chút khó, ba bạn này đã thi rất tốt, tiến bộ ổn định, đó là chuyện tốt.”
Tô Hạ cố hết sức trấn tĩnh.
Trên mặt cậu ta mang theo nụ cười nhưng lòng bàn tay dưới bàn đã nắm chặt đến đỏ ửng.
Tiếng vỗ tay của mọi người lần này có vẻ hơi chiếu lệ so với tiếng vỗ tay tự phát cho Bùi Lĩnh sáng nay.
Triệu Ngọc lại đọc tên và thành tích của bảy người khác, “…Những bạn này đều nằm trong top 100.
Cô hy vọng lần sau mọi người tiếp tục cố gắng để danh sách thành tích có thêm nhiều cái tên đến từ lớp chúng ta.”
Cô đổi giọng, nói tiếp: “Nếu ai còn chưa có tên trong danh sách, đừng vội nản lòng, chúng ta còn nhiều thời gian.
Tiếp theo cô sẽ đọc tên top 20 của lớp mình, những bạn còn lại muốn biết thành tích của mình, tan học có thể gặp lớp trưởng để kiểm tra.”
Sau khi kết quả được công bố, có người vui cũng có người buồn.
Lấy Bùi Lĩnh làm trung tâm, bốn phía xung quanh cậu ngoại trừ một bạn nữ được chủ nhiệm đọc tên lọt vào 20 ra, những người khác đều không có tên.
Trương Gia Kỳ rất có lòng tin vào thành tích của mình, không hề ôm hy vọng gì, thứ hai từ dưới lên thôi mà.
Lâm Khả bên cạnh than thở, “Tôi lại không có tên.”
“Người anh em à, không có tên cậu không phải là một chuyện rất bình thường à.
Cậu đừng ảo tưởng về bản thân quá nhiều.” Trương Gia Kỳ thoải mái vỗ vai bạn cùng bàn.
Lâm Khả rất không vui, nói một tiếng cút rồi lẩm bẩm, “Tối nào tôi cũng học thêm giáo viên trên mạng, giáo viên còn nói tôi tiến bộ mà.
Hầy.”
“Người anh em à, rút kinh nghiệm lần này, chúng ta hãy đặt ra một mục tiêu nhỏ, bắt đầu từ thứ hai từ dưới đếm lên, rồi tiến đến thứ ba từ dưới lên…”
Hai người họ nói chuyện qua lại ở phía sau.
Nghe thấy mục tiêu nhỏ, một tay Bùi Lĩnh chống cằm, có hơi lo lắng nhìn quạt điện trên trần nhà một góc bốn mươi lăm độ, thầm nghĩ mục tiêu của mình cũng không quá đáng.
Từ học bá thi khảo sát đến học thần thi tháng, từ Bùi thần trong lớp đến đại thần trong trường.
Có quá đáng không?
Không có đúng chứ?
“Thưa cô, lần này có đổi chỗ theo thành tích không ạ?” Một bạn học ở hàng đầu giơ tay hỏi.
Tần Trì Dã vốn dĩ đang lười biếng, khóe mắt đang lén lút quan sát bạn ngồi cùng bàn nghe vậy đột nhiên tập trung, giống như một con sói, hung hăng nhìn chằm chằm bóng lưng của bạn học đặt câu hỏi trước mặt.
Mày nói nhiều quá.
“Vị trí không thay đổi.
Ai muốn đổi chỗ thì tự mình cầm phiếu điểm đến văn phòng gặp cô.” Triệu Ngọc nói.
Tần Trì Dã thu ánh mắt, lười biếng trở lại, chỉ là có chút nghi ngờ, nhìn xuống dưới bàn
Đôi chân của Bùi Lĩnh dưới bàn không nhúc nhích.
Sao đột nhiên lại không vui?
“Được rồi, mọi người tiếp tục đọc bài đi, bàn thi đến môn nào thì giáo viên môn đó sẽ phát.” Triệu Ngọc vỗ tay, ra hiệu bắt đầu tiết đọc bài rồi ra phòng học.
Ngay sau khi chủ nhiệm lớp đi khỏi, mọi người ra vẻ đang đọc bài nhưng thực ra ai nấy không có tâm trạng, lại tiếp tục xì xào bàn tán thành tích lúc nãy.
Cũng may chuông reo sớm, tiết đọc bài cũng kết thúc.
Cuộc trò chuyện của mọi người càng lúc càng trở nên ồn ào.
Một số người đã chạy đến chỗ của Bùi Lĩnh, chủ yến để nhìn đại học bá Bùi Lĩnh hỏi kinh nghiệm thi thố.
“Trâu bò thật.
Cậu thi kiểu gì mà Ngữ Văn được 147 thế, quả thật là thần tiên mà.”
Bùi Lĩnh vừa nghe thấy chữ “Thần” tinh thần đột nhiên hưng phấn, đang muốn mở miệng thì nghe hàng phía trước có người cố ý lớp giọng hô: “Bùi Lĩnh, lớp 1 tìm cậu.”
Ồ.
Cả lớp im phăng phắc
Lớn tiếng là Tôn Chiêu, báo tin xong muốn xem kịch hay.
Có người ngắt lời mục tiêu nhỏ của mình, Bùi Lĩnh tròn mắt tức giận.
Tần Trì Dã dựa lưng vào ghế, nhìn có vẻ lười biếng không quan tâm đến chuyện gì nhưng thật ra khóe mắt đang nhìn Bùi Lĩnh.
Tốt hơn nhiều so với ỉu xìu buồn bã lúc nãy.
Hắn lại nhìn ly nước của Bùi Lĩnh, nước nóng cũng hết rồi, đợi lát nữa lại lấy tiếp.
Lớp 1 tìm Bùi Lĩnh là có chuyện gì?
Ánh mắt Tần Trì Dã từ ly nước chuyển qua cửa chính.
“Ai vậy?” Bùi Lĩnh ném một ánh mắt trấn an đến bạn học vừa nói cậu là thần tiên, ý bảo là đợi chút nữa tiếp tục nói chuyện.
Nhưng vị bạn học này rõ ràng là hiểu lầm, nghĩ Bùi Lĩnh lớp mình đi tuyên chiến với lớp 1 cho nên hưng phấn nhường đường cho Bùi Lĩnh đi.
Bùi Lĩnh: …
Đứng ở cửa là Lý Hữu Thanh.
Tiết đọc bài, chủ nhiệm lớp 1 thầy Trịnh cũng đã nói về điểm số của cả lớp.
Khác với phong cách của Triệu Ngọc, thầy Trịnh tương đối cứng nhắc, so với cổ vũ cạnh tranh thì phần lớn thời gian là phê bình giáo dục.
Lớp 1 có 56 người, toàn bộ lớp đều có tên trong top 100.
Mặc dù như vậy nhưng thầy Trịnh rất không vừa lòng.
“…Lần này tôi vô cùng thất vọng.
Ba mươi người lọt vào top 50, còn lại hai mươi người, các anh các chị muốn làm sao?”
“Lớp 2 thì có Hạng Nhất.
Lớp bên cạnh thì được hạng Nhất, lớp mình thì cầm hạng Hai, hay thôi đổi lớp luôn đi.”
“Kém mười bốn điểm.” Giọng điệu của thầy Trịnh không cao nhưng nặng nề.
Toàn lớp 1 từ tiết đọc bài đã vô cùng yên tĩnh.
Thầy Trịnh gõ gõ mặt bàn, nói: “Tôi mất mặt thay các anh chị.
Bình thường thì gọi là lớp chọn, lớp chuyên.
Nói tôi nghe xem, đây là trình độ của lớp chọn đấy à?”
…
Lý Hữu Thanh là người được hạng Hai.
Từ trước đến nay cậu ta được kỳ vọng rất nhiều.
Trước kỳ thi, Lý Hữu Thanh vẫn luôn cạnh tranh với bạn học được hạng nhất trong lần thi thử trước đó.
Thề non hẹn biển, bây giờ vẫn ở hạng Hai, lại là còn bị lớp 2 đè xuống.
Khi lòng tự tin gặp khó, người ta càng thêm dũng cảm.
Lý Hữu Thanh muốn nhìn đối thủ.
Cho nên vừa kết thúc tiết đọc bài đã chạy đến lớp 1.
Lớp 2 còn chưa bao giờ thấy điều này.
Trong không khí yên tĩnh, một vài học sinh nam nháy mắt với nhau.
“Sao đấy, lớp 1 đến gây chuyện hả?”
“Sợ gì, bọn mình nhiều người thế, còn có trùm trường nữa cơ mà.”
“Chỉ một người thôi, xen tình hình thế nào đã rồi nói tiếp.”
Lý Hữu Thanh đứng ngoài cửa, cao giọng hỏi: “Ai là Bùi Lĩnh?”
“Ở hàng sau.” Lưu Mẫn chỉ đường xong, do dự không biết có nên kiện cáo với chủ nhiệm lớp không.
Bạn này là ai vậy? Đến đây có chuyện gì không? Thi không tốt còn muốn làm gì?
Chữ “thần” bị gián đoạn, Bùi Lĩnh có hơi giận.
Cậu nhìn bạn học đứng ở cửa, nghiến răng nghiến lợi hẹp hòi nghĩ thầm.
Tí nữa đừng có trách tôi nhất thời trút giận.
“Là tôi.”
Nhìn thấy Bùi Lĩnh đang ngồi ở hàng sau, ánh mắt Lý Hữu Thanh hiện lên một chút nghi ngờ.
Ngồi xa như thế sao mà nhìn bảng nghe giảng được? Lý Hữu Thanh băng qua lối đi nhỏ đến trước mặt Bùi Lĩnh.
Tần Trì Dã vốn dĩ đang dựa vào lưng ghế nhưng bây giờ đôi chân lại chống xuống đất, hơi ngồi thẳng dậy.
Trương Gia Kỳ ngồi sau nhận được tín hiệu, nhìn một lượt từ trên xuống dưới bạn học gầy như que củi này.
Trước kia đám to con trường thể thao anh Dã còn chưa coi ra gì-
Anh Dã lại đang nhìn anh Bùi.
Đã hiểu đã hiểu, việc liên quan đến anh dâu, cẩn thận không thừa.
Trương Gia Kỳ tỏ vẻ đã nhận được tín hiệu của anh Dã, có hơi dựa vào bàn xem kịch vui.
“Cậu chính là Bùi Lĩnh à?” Lý Hữu Thanh đứng ở lối đi nhỏ trước mặt Bùi Lĩnh hỏi.
Bùi Lĩnh gật đầu, chờ đợi bạn học lạ lẫm này nói chuyện.
“Cậu có thể nói rõ kết quả thi lần này được không?”
Trương Gia Kỳ hét lên, “Cậu là ai, sao lại vô lễ như vậy? Cậu còn chưa nói tên, dựa vào đâu bảo anh Bùi của tôi nói thành tích cho nghe?”
Lý Hữu Thanh mím môi, nói: “Lý Hữu Thanh, lớp 1.”
“?” Đáy mắt Bùi Lĩnh hiện lên dấu chấm hỏi.
Tuy Trương Gia Kỳ học hành không ra gì nhưng lại là siêu cấp bà tám, bổ sung, “Hạng Hai toàn khối.”
Bùi Lĩnh như bừng tỉnh.
Lý Hữu Thanh đứng bên cạnh mặt mũi đỏ đừng, cảm thấy đối phương cố ý giả bộ không biết để làm nhục mình, “Cậu đừng quá đắc ý.
Đúng là tôi được hạng Hai, cậu cười nhạo thế nào cũng được.
Lần thi tiếp theo, nhớ kỹ, nhất định tôi sẽ giành hạng Nhất.”
“Tôi không cười.” Bùi Lĩnh đứng lên nghiêm túc nói, “Tôi thực sự không biết ai đứng thứ hai.
Vừa rồi cậu hỏi tôi điểm số cụ thể.
Ngữ Văn tôi được 147, tiếng Anh bị trừ một điểm, các môn khác được tối đa.” Rồi lại ngượng ngùng cười cười, “Lần này tôi phát huy không tốt lắm, có chút sơ ý nhưng may mắn vẫn được hạng Nhất, không biết lần sau sẽ thế nào.”
Lý Hữu Thanh nghe mấy câu trước còn cảm thấy thái độ của Bùi Lĩnh không tồi, thái độ cảnh giác tuyên chiến cũng hơi thoải mái nhưng khi nghe mấy câu sau, trong lòng cậu ta nổi lên lửa giận, rối loạn tùng phèo, vô cùng nghiêm túc nói: “Bạn học Bùi Lĩnh, từ hôm nay trở đi, tôi sẽ là đối thủ của cậu.
Sự may mắn không phải lần nào cũng sẽ theo cậu.
Hy vọng lần sau có thể tiếp tục xem được thực lực của cậu.”
Bùi Lĩnh: “…” Cậu che giấu lương tâm tự nghĩ thầm trong lòng, bây giờ mà nói tôi rất may mắn đó có thể chọc đối phương tức chết không?
Thôi quên đi, làm người chỉ muốn được bình yên.
Tiểu Bùi rất hiền lành.
Bạn học Tiểu Bùi tốt bụng cong mắt cười, vô cùng chân thành và lễ phép, ngoan ngoãn vô tội nói: “Đúng rồi, còn chưa biết thành tích cụ thể của bạn học Lý Hữu Thanh đâu.
Tôi đã nói của tôi rồi.”
Lý Hữu Thanh: “…”
“Được hạng Hai cũng rất lợi hại mà, sao bạn học Lý không nói?” Bùi Lĩnh chân thành tha thiết.
Lý Hữu Thanh gần như là cắn răng nói: “Ngữ văn 141, Toán 146, tiếng Anh 147, Lý Hóa tổng hợp 298, được chưa?”
“Ôi chao!” Bùi Lĩnh vỗ tay, gật đầu nói, “Rất lợi hại, thật đó.”
Lý Hữu Thanh cảm thấy Bùi Lĩnh đang mỉa mai mình, mặt mày đỏ bừng nhưng thực lực không bằng người khác cho nên chỉ có thể hít sâu một hơi, “Hẹn gặp câu ở phòng thi lần sau, thể hiện thực lực.”
“Nghe cậu nói giống như bài kiểm tra này anh Bùi của bọn tôi được điểm cao nhờ may mắn chứ không phải đúng thực lực vậy.
Nhìn thành tích của cậu còn không biết xấu hổ mà còn chạy đến lớp bọn tôi tuyên chiến với anh Bùi.
Cậu đứng nhất lớp đúng không?” Trương Gia Kỳ rung chân, ngón tay chỉ vào Bùi Lĩnh, vô cùng khoe khoang nói, “Hạng Nhất lớp tôi, kém mười bốn điểm.
Cậu biết nghĩa là gì không? Nghĩa là cậu được gọi là học bá, còn anh Bùi của bọn tôi, học thần lớp 2.”
“Học bá mà cũng đòi đấu với học thần!”
Bạn học khác nghe xong, bàn tán sôi nổi: “Đúng vậy đúng vậy.”
“Nghe rõ, nhìn kỹ, học thần lớp bọn tôi.”
Bùi Lĩnh tuyệt đối không ngờ rằng mục tiêu nhỏ của mình lại thành hiện thực dưới tình huống Trương Gia Kỳ rung chân như thế này.
Tiếng chuông vào học giải cứu Lý Hữu Thanh.
Lý Hữu Thanh vô cùng không phục anh dũng một mình đến đây tuyên chiến lại cô đơn rời khỏi.
Bạn học trong lớp ăn dưa xong, ai nấy về chỗ của mình.
Tần Trì Dã lại trở nên lười biếng, không quan tâm đến việc mình đang học lớp gì.
Đột nhiên hắn thấy bạn cùng bàn Bùi Lĩnh của mình đột nhiên quay đầu nhìn về phía hàng sau bằng đôi mắt sáng ngời.
“Trương Gia Kỳ!” Bùi Lĩnh hào hứng nói, “Bữa trưa tôi mời cậu ăn cơm, cậu muốn ăn gì cũng được!”
Cả người Bùi Lĩnh toát lên vẻ bừng bừng hứng khởi, có cảm giác nếu không phải đang ở trong lớp thì Bùi Lĩnh sẽ lao lên ôm Trương Gia Kỳ một cái.
Sắc mặt Tần Trì Dã đột nhiên đen thui.
Hắn quay đầu lạnh lùng nhìn chằm chằm Trương Gia Kỳ.
“Nó không rảnh.” Giọng điệu không lành cho lắm.
Dưới ánh mắt cá mập của anh Dã, Trương Gia Kỳ chỉ biết, cứu mạng-
Anh Bùi à có phải em đã làm gì sao không, sao anh lại muốn hại chết em.
Du͙© vọиɠ muốn tìm đường sống khiên Trương Gia Kỳ thốt lên, “Anh, anh dâu-“
Bùi Lĩnh: ???
Tần Trì Dã mặt lạnh hung ác: …
Lỗ tai của hắn nhanh chóng đỏ lên, lớn tiếng ngắt lời: “Con mẹ nó Trương Gia Kỳ mày nói bậy cái gì đấy!”
Tác giả có lời muốn nói:
Tiểu Bùi hiền lành: Chỉ cần mình đủ tốt bụng là có thể đạt được mục tiêu [vui vẻ].