Cô lau con mèo trên kính, làm sạch cảm xúc của chính mình.
“Không có, thật ra cũng không tệ lắm.”
Nghe không khác gì mọi khi, cô đã chuẩn bị đầy đủ để áp xuống hết thảy.
Lạc Dĩ Hành không trả lời.
Anh chỉ lẳng lặng lái xe, giảm tốc độ xuống.
Xung quanh yên lặng đến mức cô có thể nghe thấy tiếng thở của chính mình.
Lâm Khinh không thích phơi bày nỗi buồn và cảm xúc tiêu cực ra cho người khác thấy, trên đời này không có ai có thể hoàn toàn đồng cảm với bản thân mình, nói ra cũng chỉ khiến thêm một người phiền não.
Nhưng ở trước mặt anh cô lại muốn nói hết ra.
Lâm Khinh từng đọc được một đoạn trên mạng rằng bất kể là ai đều sẽ gặp được một người mà bạn muốn nói ra hết thảy.
Có lẽ đối với cô, Lạc Dĩ Hành là bạn bè, cũng có thể là một đối tượng hoặc là một người xa lạ.
Có lẽ đối với cô, anh đem tới một cảm giác rất an toàn, tạo cho cô một tầng tự tin.
Hít sâu một hơi, Lâm Khinh rũ mắt xuống.
“Được rồi, có một chút.” Cô lại nhanh chóng đưa tay nhéo nhéo ngón út của mình: “Nhưng cũng chỉ có một chút thôi.”
“Cậu nói với mình được không?” Thấy cô có ý muốn nói, Lạc Dĩ Hành cũng bớt lo lắng hơn chút.
Anh biết tính tình của Lâm Khinh, cô vẫn luôn giữ mọi chuyện trong lòng, cũng không phải là chuyện tốt.
Huống hồ…
Anh cũng muốn giúp cô nhiều hơn một chút, dù chỉ là trở thành một hốc cây.
“Không có gì đâu.” Cô thu người lại, không có thói quen tâm sự khiến giọng của cô thoáng ngượng ngùng: “Chỉ là một số việc trong bệnh viện, thực ra rất bình thường, nhưng thỉnh thoảng bác sĩ cũng sẽ cảm thấy mệt.”
Cô không nói quá nhiều, qua loa hai câu nói hết những điểm quan trọng: “Đừng lo, chỉ là chuyện bình thường, ngày mai mọi thứ sẽ ổn thôi.”
“Lâm Khinh, gần đây cậu rất vất vả.” Lạc Dĩ Hành dừng xe nhưng không vội vàng mở cửa: “Đừng nghĩ nhiều, cậu cũng cần nghỉ ngơi.”
Anh nhìn cô, đáy mắt lộ ra vài phần nhu hoà nhưng lại khiến Lâm Khinh thoải mái hơn cả nắng ấm tháng ba.
Đây dường như là lần đầu tiên cô nghe được những lời này sau một khoảng thời gian rất lâu về nước.
Khi còn học tiểu học, cô từng phải giấu cơn sốt suốt một ngày vì sợ làm phiền cô giáo, từ sáng tới tối đều cố gắng giữ tinh thần phấn chấn, nhưng đến giây phút cuối cùng nhìn thấy ba, cô đã bật khóc nức nở đến mức không ngừng lại được.
Cảm xúc bây giờ cũng giống như hồi đó.
Lâm Khinh nghĩ đến rất nhiều chủ đề nhẹ nhàng để có thể phá vỡ bầu không khí im lặng lúc này, nhưng cuối cùng hơi nước trong mắt vẫn thoáng hiện lên, cô hít mũi.
“Mình hiểu rồi, cảm ơn cậu.” Cô xoa xoa khoé mắt, dưới ánh đèn tăm tối lại có thể thấy nụ cười của cô.
Đôi mắt hơi ướt át như là viên đá hổ phách phát sáng, cô cứ như vậy mà nhìn anh, ở một khoảng cách mà cô chưa từng nghĩ tới.
Chóp mũi tựa như có thể hồi tưởng lại hơi thở trước đây, làm đôi tai anh lại ửng hồng.
Lạc Dĩ Hành lặng lẽ nhìn đi chỗ khác, chặn đi mọi suy nghĩ lộn xộn đang trỗi dậy.
Anh rất muốn xoa đầu cô.
Lòng bàn tay hơi ngứa khiến anh đành phải nắm chặt tay để kìm nén những suy nghĩ đó.
Cô ở phía đối diện giống như một bé mèo ngoan ngoãn chờ được cưng nựng, thậm chí còn ngẩng đầu nhìn anh.
Cuối cùng suy nghĩ cũng chỉ dừng lại ở trong đầu.
Khi Lạc Dĩ Hành rời đi thì đã hơn chín giờ tối, hôm nay thời tiết có vẻ không tốt lắm, mây đen trên bầu trời đã che khuất ánh trăng tròn, chỉ còn cơn gió nhẹ tiếp tục thổi.
Sau khi xuống xe, tâm trạng của Lâm Khinh quả thực tốt hơn trước rất nhiều, có câu hầu hết cách mọi người đối phó với những cảm xúc tiêu cực là tâm sự, trước đây cô không tin nhưng bây giờ đúng là không thể không tin.
Lúc về đến nhà, Hà Thần Kiều đang ngồi trên sofa, cúi người lại gần mới phát hiện cô ấy đã ngủ, đầu gật gà gật gù có chút buồn cười.
Lâm Khinh trộm cười, sau đó cẩn thận đi vào phòng ôm chăn ra, đắp cho cô ấy.
Làm xong cô đứng thẳng dậy, thở phào nhẹ nhõm.
Bụng vừa lúc réo lên, cô nhớ ra một ngày nay chưa ăn gì, định vào bếp xem có gì ăn không thì quay lại đã thấy đồ ăn trên bàn.
Lâm Khinh quay đầu lại nhìn Hà Thần Kiều, trái tim như có một dòng nước ấm chảy qua.
Cúi người về phía trước, cô mới thấy ở mặt trên còn dán một tờ giấy ghi chú.
“Ai gia không đợi được ngươi, đồ ăn nguội rồi thì tự hâm nóng, ai gia ngủ đây”
“À đúng rồi, chờ mình tỉnh lại cậu nhớ kể đầu đuôi chuyện với Lạc tổng đó, mình tò mò lắm! Đừng tưởng mình quên rồi!!!”
Mấy dấu chấm than cuối cùng được viết rất đậm, sợ cô không biết tâm trạng của cô ấy như thế nào.
Lâm Khinh nhìn tờ giấy ghi chú không nhịn được bật cười, cô nhìn thêm mấy lần, cuối cùng xếp lại ngay ngắn, ngồi xuống bàn, kệ đồ nguội mà bắt đầu dùng bữa tối.
Hương vị món ăn rất ngon, dù nguội nhưng ăn vẫn rất ngon.
Lâm Khinh cơm nước xong, khó chịu trong lòng đã hoàn toàn biến mất.
Cô lấy sổ tay ra, ngồi vào bàn, vừa làm việc vừa đợi Hà Thần Kiều thức dậy.
Trên màn hình máy tính đều là tư liệu của Trình Hi, Lâm Khinh nhìn rất lâu nhưng vẫn không tìm ra lối đi.
Cô nhéo sống mũi, điện thoại lại đột nhiên có thông báo tin nhắn.
Cô bỗng nhớ tới những gì Lạc Dĩ Hành nói trong xe, cuối cùng lựa chọn cầm lấy điện thoại, trái tim mệt mỏi của cô giờ phút này rốt cục có thể thả lỏng.
Tin nhắn đúng lúc là của Lạc Dĩ Hành.
Đây là lần đầu tiên anh chủ động bắt chuyện với cô, điều này khiến Lâm Khinh ít nhiều có chút ngạc nhiên.
“Đêm nay nhớ ngủ sớm một chút, đừng thức khuya quá nhé.”
Không lâu sau khi nhận được tin nhắn, bên kia sợ cô hiểu lầm lại gửi thêm một tin khác.
“Mình không có ý giục cậu, chỉ cần đừng để bản thân quá mệt là được.”
Khoé miệng Lâm Khinh cong lên, suy nghĩ xong liền gõ một đống ký tự rồi gửi đi.
“Mình biết mà, mình sẽ đi ngủ sớm, vậy Lạc tổng của chúng ta không phải vẫn đang làm việc đấy chứ?”
Lạc Dĩ Hành trả lời rất nhanh.
Trên điện thoại có thêm một bức ảnh, cô chưa kịp xem thì đã có một tin nhắn khác gửi tới.
“Đang ngắm cảnh đêm.”
Bấm vào ảnh, trên màn hình là con sông khá nổi tiếng ở đây, xung quanh là ánh đèn sáng rực rỡ, trời cũng không hề tối.
Nói là cảnh đêm nhưng đang ngắm cảnh hay ngắm điều gì khác cũng không ai rõ.
Lâm Khinh vươn tay gõ vào cổ mình.
“Nhàn nhã vậy sao? Không tệ, biết tận hưởng cuộc sống đó, rất tuyệt.”
“Chỉ đi ngang qua thôi, cảm thấy rất đẹp.”
“Hơn nữa hôm nay bên bờ sông cũng khá ít người.”
“Về sớm một chút, hôm nay cậu cũng nhớ ngủ sớm, đừng quên mình là bác sĩ.”
“Được rồi, đã rõ.”
Lâm Khinh gửi một biểu tượng cảm xúc qua, sau một lúc nghỉ ngơi cô lại tiếp tục làm việc.
Còn Lạc Dĩ Hành, sau khi xem tin nhắn cuối cùng vài giây thì tắt điện thoại, lại đem tầm mắt chuyển ra ngoài cửa sổ xe.
Ngoài cửa cũng là Tấn Giang trong bức ảnh của cô.
Điều khác biệt là anh không chụp ảnh như những học sinh bên kia.
Trong đám đông kia có một người đang mặc một bộ đồ gấu, động tác chậm rãi rất đáng yêu, khiến rất nhiều người vây quanh để chụp ảnh.
Lạc Dĩ Hành nhìn chú gấu, trong đôi mắt sâu chợt tối đi một chút.
Những ngón tay mảnh khảnh chạm vào má trái, những gì đã xảy ra ở nhà của ba Lâm đột nhiên hiện lên trong đầu anh.
Thật ra cũng không phải tự nhiên nảy lòng tham.
Bảo bối, hôn anh.
Cũng không phải hoàn toàn không có liên quan.
Đóng cửa xe lại, ngăn cách cơn gió thổi vào từ bên ngoài, Lạc Dĩ Hành lần nữa khởi động xe rời khỏi Tấn Giang.
……
Cho nên cậu và Lạc tổng thật sự không phát sinh chuyện gì sao?” Hà Thần Kiều ngáp một cái, co ro bên cạnh Lâm Khinh, không chịu từ bỏ hỏi tiếp.
“Cậu suốt ngày nghĩ cái gì đâu, dù sao bọn mình cũng chỉ là bạn bè.” Lâm Khinh gõ nhẹ đầu cô, tiếp tục gõ máy tính: “Hơn nữa bây giờ bọn mình cũng không thân.”
“Ồ ~” Hà Thần Kiều đứng dậy, nói đùa, “Hoá ra mối quan hệ đưa về nhà ra mắt ba mẹ, cùng nhau đi làm là không thân, mình học được rồi.”
“Vớ vẩn.” Lâm Khinh lại đánh cô ấy vài cái, ôm máy tính xa hơn một chút, cười nói: “Sao ngày thường không thấy cậu kích động như vậy, giờ xuất hiện Lạc tổng lại náo loạn thế?”
“Thế nào, không phải vì hạnh phúc của chị em tốt sao.” Hà Thần Kiều ôm ngực nhướng mày: “Mình nói cho cậu biết, ánh mắt couple của mình trước nay chưa bao giờ sai.”
“Đừng đừng, couple của cậu không tới lượt mình.” Lâm Khinh xua tay, đảo mắt cố ý nói: “Không thì để mình giới thiệu cậu ấy cho cậu, cho hai người nói chuyện trực tiếp.”
“Thôi nha.” Hà Thần Kiều từ chối ngay tại chỗ, vội vàng xua tay: “Sao mình dám.”
“Biết không dám còn kéo couple, cái suy nghĩ cho mình của cậu, cậu giũ hết ra đi.” Lâm Khinh làm bộ uy hiếp: “Trong công ty của cậu, cậu ấy cũng có cổ phần đó.”
“Hay cho cậu nha Lâm Khinh, cậu ra ngoài hai năm đã học được cách uy hiếp mình rồi hả?”
“Cái này là biết tận dụng lợi thế nha. Người trưởng thành phải biết nắm bắt cơ hội.”
“Cắt.”
Chuông điện thoại cắt ngang cuộc nói chuyện của hai người, Lâm Khinh liếc mắt nhìn người gọi điện liền biết phải tới bệnh viện một chuyến.
Cô nhìn Hà Thần Kiều rồi đứng dậy nghe điện thoại.
Vốn dĩ Lâm Khinh muốn chờ Hà Thần Kiều tỉnh dậy rồi nói, nhưng không ngờ mình lại ngủ quên, lúc tỉnh lại thì đã là sáng hôm sau.
Bệnh viện đặc biệt cho cô đi làm muộn, nhưng giờ có vẻ không được rồi.
Hà Thần Kiều biết về Trình Hi, cô ấy nhún vai, không tiếng động làm động tác cổ vũ cho cô.
Người gọi tới là Tống Thành, quả nhiên là yêu cầu cô tới bệnh viện một chuyến.
Sau khi thu dọn xong đồ đạc, để không mất nhiều thời gian, Hà Thần Kiều đề nghị đưa cô đến bệnh viện.
Vừa đến bệnh viện, Lâm Khinh chỉ kịp vẫy tay chào cô ấy rồi chạy vào.
Đến bệnh viện vội vàng như vậy thì chỉ có một nguyên nhân duy nhất, bệnh tình của Trình Hi đột ngột chuyển biến xấu đi.
Tế bào ung thư của cô bé sắp di căn sang phổi, đột nhiên cô bé sắp mất đi sinh mệnh.
Lâm Khinh nhanh chóng thay áo phẫu thuật, lập tức đi vào phòng mổ.
Sau ca phẫu thuật, tâm trạng của Lâm Khinh không dễ chịu chút nào.
Mọi người đều ở trạng thái rất tỉnh táo.
Cô chưa từng nói chuyện với cô bé lời nào, cũng đã phẫu thuật cho cô bé hai lần.
Lâm Khinh thay áo phẫu thuật, dựa vào phòng vệ sinh thở dài.
Cuối cùng Tống Thành yêu cầu cô đi quan sát hình hình của Trình Hi, khi đứng trước cửa phòng bệnh, cô nhìn vào một bên mặt cô bé, điều chỉnh cảm xúc rồi mới bước vào.
Trình Hi thấy có người đang đến, quay đầu lại mỉm cười với cô.
“Chị bác sĩ, chào buổi chiều.”
Giọng nói non nớt vang lên trong phòng bệnh.