Bàn tay đang nắm chặt vô lăng, cô cúi đầu cười khẽ, cố gắng phá vỡ cục diện xấu hổ này.
“Xin lỗi, xem ra hôm qua mình ngủ không ngon, cái gì cũng dám nói…”
Cô nghiêng người về phía trước, cửa xe đã được mở ra, chỉ còn động tác bước ra ngoài.
Trong lòng không khỏi có chút mất mát, ánh mặt trời từ ngoài xe đang chiếu vào.
Vào giây cuối cùng trước khi cô rời khỏi chỗ ngồi, cổ tay Lâm Khinh đột nhiên bị bắt lấy.
Lực trên cổ tay không lớn, lại lộ ra một chút dịu dàng.
Cơ thể cô bất giác nương theo lực đạo bị kéo lên xe một lần nữa, ngay sau đó, mùi hương khiến cô an tâm phủ xuống.
Bao bọc lấy cô, phảng phất như đặt mình trên đám mây mềm mại, mang theo sự an tâm không thể tưởng tượng nổi.
Lâm Khinh không có thời gian suy nghĩ nhiều, nhất thời trong đầu chỉ vang lên từng tiếng nhịp tim đang đập giấu trong l0ng nguc.
Một nhịp lại một nhịp.
Mạnh mẽ mà dịu dàng.
Cũng ẩn chút vội vàng.
Để tránh cho cô bị va phải, Lạc Dĩ Hành tăng sức lực, sau khi thân thể mềm mại ngã vào vòng tay anh, anh lại ôm chặt hơn, suy nghĩ một chút rồi lại hơi nới lỏng.
Anh để cô tựa vào l0ng nguc, không chú ý tới ánh mắt sâu thẳm của anh.
Nhịp tim không khỏi tăng nhanh hơn, chóp mũi tràn ngập hương thơm ngọt ngào của cô khiến anh nhắm mắt lại, lúc này trong lòng cảm thấy cực kỳ mềm mại.
Bên trong xe nhỏ, hai người đều không lên tiếng, chỉ có tần suất hai trái tim ngày càng gần nhau.
Lâm Khinh nhắm mắt lại, cuối cùng hít sâu một hơi, ngẩng đầu, cong mắt mỉm cười.
Cô nhìn Lạc Dĩ Hành, nhưng cũng không lùi ra: “Lạc Dĩ Hành, lần này mình sẽ không nói cảm ơn cậu.”
“Ừ.” Anh gật đầu vô điều kiện.
“Sao không hỏi tại sao?”
“Vốn không cần.” Cúi đầu nhìn cô, khoảng cách gần tới mức khiến hơi thở của anh chậm lại, biết rõ mình sẽ không nhưng vẫn vẫn sợ làm cô sợ hãi.
“Ra vậy.” Khóe miệng Lâm Khinh ngày càng cong, cô vươn tay vuốt thẳng cổ áo có chút lộn xộn của anh, sau đó chui ra khỏi xe.
Trước khi rời đi, cô vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt quen thuộc của anh đặt trên người cô, cô quay đầu lại cúi người nhìn anh: “Lần sau có thể cho mình một cái ôm nữa được không?”
Lạc Dĩ Hành mở miệng nhưng không nói gì, chỉ là khoé miệng anh cũng cong lên, gật đầu.
Nếu cô cần, dù là bất cứ chuyện gì thì anh đều đồng ý.
……
Trước khi Lâm Khinh bước vào bệnh viện, cô vẫn do dự một lúc.
Cô chỉnh lại khẩu trang trên mặt, hít sâu một hơi trước khi bước vào cửa.
Vừa tới cửa, còn chưa kịp nhìn rõ ai đang đến thì đã nghe thấy tiếng hét quen thuộc.
“Bác sĩ Lâm!” Trần Ý ôm lấy cô, không nhịn được gọi tên cô.
Thân thể Lâm Khinh không khỏi cứng đờ, cô hơi sửng sốt, vỗ vỗ lưng cô ấy: “Sao thế?”
Cô không dám tự suy diễn, những chuyện xảy ra trong quá khứ đã để lại cho cô những vết sẹo mãi mãi không thể chữa lành, cho dù khôi phục tốt đến đâu thì chúng vẫn tồn tại ở đó để nhắc nhở cô.
Quá nhiều người không tin tưởng khiến cô thật sự sợ hãi.
Ngay cả khi cô đã chuẩn bị tâm lý đầy đủ.
Lâm Khinh cố hết sức đặt ánh mắt lên người cô ấy, hai tay rũ xuống vẫn không kìm được nắm chặt.
Mà tiếp theo, trả lời cô là cái ôm chặt hơn nữa của Trần Ý.
Giọng nói lo lắng của cô gái vang lên bên tai: “Bác sĩ Lâm, cô làm tôi sợ chết khiếp. Gọi điện thoại cũng không bắt máy, gửi tin nhắn cũng không trả lời. Suýt chút nữa tôi đã đi báo cảnh sát.”
“Không phải tôi đang khoẻ mạnh đứng ở đây sao?”
“Nếu cô không xuất hiện thì tôi sẽ đi báo án ngay! Chuyện tối qua làm tôi tức chết mất! Bác sĩ Lâm, cô đừng nhìn!” Trần Ý lùi lại một chút, nhìn tới nhìn lui cô nhiều lần mới yên tâm, vừa nhìn thấy đôi mắt sưng đỏ không giấu nổi của cô thì lại tức giận: “Tối hôm qua cô khóc đúng không? Tôi biết ngay mà, cái gã đàn ông xấu xa kia!”
Thấy dáng vẻ ríu rít của cô ấy, trong lòng Lâm Khinh an tâm hơn nhiều, cô thả lòng bàn tay đang đang nắm chặt của mình ra, hơi nhíu mày, cười nói: “Gã đàn ông xấu xa?”
Đương nhiên cô biết đang nói ai, chỉ là dáng vẻ của Trần Ý khiến cô có chút không nhịn nổi: “Không phải mấy hôm trước còn gọi chồng sao?”
“Sao có thể giống nhau được! Tôi không biết hắn, hắn bắt cá hai tay chính là có vấn đề! Không đúng, bác sĩ Lâm, đừng để bị hắn lừa. Quả nhiên đàn ông có tiền liền sinh tật!” Vừa đi cùng Lâm Khinh, miệng Trần Ý vừa không ngừng mắng chửi hành động của Lạc Dĩ Hành.
Lâm Khinh tin nếu cô không biết Lạc Dĩ Hành thì nhất định sẽ bị những từ ngữ như vậy mà nghĩ anh là một tên cặn bã.
Nhưng mà…
“Được rồi, được rồi, không nghiêm trọng như cô nói đâu.” Lâm Khinh đứng ở cửa phòng khám bệnh ngắt lời cô ấy: “Yên tâm, chuyện này sẽ được xử lý ổn thỏa, Lạc Dĩ Hành cũng rất tốt, không phải như cô nghĩ đâu, cậu ấy thực sự rất tốt.”
“Cô còn giúp hắn nói chuyện sao?”
“Có thể…” Lâm Khinh đảo mắt cười thần bí: “Bởi vì cậu ấy là bạn học cao trung của tôi.”
“Được rồi.” Trần Ý còn muốn nói gì đó, nhưng dưới ánh mắt của cô lại nghẹn xuống, lúc rời đi, cảm xúc của cô ấy hơi hạ xuống, nhỏ giọng tiến gần bên tai cô: “Bác sĩ Lâm, cô yên tâm, chúng tôi đều tin cô. Nếu có người nói bậy, cô cứ mắng thẳng, nếu cô không nói được thì lập tức tìm tôi, tôi giúp cô mắng.”
Nói xong cô ấy rút lui, vẫy tay với Lâm Khinh, xoay người rời đi.
Mà Lâm Khinh đang nắm chặt khung cửa, hốc mắt lại nóng lên.
Cô cố mở to mắt để nước mắt không rơi xuống nữa.
Hoá ra cũng không quá tệ.
Sáng nay không phải Tống Thành ngồi trước mặt cô, mà là bác sĩ Tống Thành từng kèm cặp, cả một buổi sáng trôi qua, không nói một lời với cô.
Lâm Khinh duỗi người, thừa dịp trong phòng chỉ có mình cô, điện thoại đặt ở một bên, cô nằm gục trước bàn, mở điện thoại xem tin nhắn.
Có vô số cuộc gọi nhỡ nhảy ra.
Có Trần Ý, cũng có vài đồng nghiệp, có cả Tống Thành, nhưng nhiều nhất là Lạc Dĩ Hành.
Nhật ký cuối cùng là lúc một giờ hai tám phút rạng sáng.
Lúc ấy anh đến.
Lâm Khinh đem những nhật ký tin nhắn xoá bớt, nhưng chỉ có anh, rất lâu cũng không xuống tay được.
Cô không thích lưu lại tin nhắn không còn đọc nữa, nhưng đây là lần đầu tiên cô muốn lưu lại những kỷ niệm này.
Cô vẫn không đọc tin tức trên Weibo, chỉ xem một lần hồi sáng.
Hotsearch vẫn chưa hạ nhiệt, nguyên nhân là do Lương Kỳ đã đăng Weibo.
“Chúng ta đều sẽ phạm sai lầm, tự mình tiếp thu và chấp nhận cuộc sống mới.]
Phía dưới là bàn tay cô ta, ngón giữa đeo một chiếc nhẫn đơn giản.
Mà sau đó, có người nhận ra đây là nhẫn đôi, còn đeo ở ngón giữa là mang ý nghĩa đính hôn.
Thời gian đăng lên đúng nửa tiếng trước khi mọi chuyện được tung ra.
Trong lúc nhất thời cô lại trở thành tâm điểm, bị đẩy về nơi đầu sóng ngọn gió*.
[* Đầu sóng ngọn gió: Vị trí phải trực tiếp đương đầu với những khó khăn, nguy hiểm.]
Hầu như tất cả mọi người đều xem cô là tiểu tam.
Lâm Khinh nhàn nhạt xem, lập tức tắt điện thoại.
Lương Kỳ.
Rốt cuộc có cố ý hay không, cô không biết.
Nhưng cô biết, cô cần gặp cô ta ba mặt một lời.
Lâm Khinh gần như ngay lập tức nhớ đến chương trình mà Tống Thành từng nói với cô.
Cô vội vàng tìm hiểu thông tin, quả nhiên, khách mời ở phía trên có tên Lương Kỳ.
Cô đóng tài liệu, gọi cho Lạc Dĩ Hành.
“Sao thế?” Bên kia nhận điện thoại rất nhanh, gần như ngay lập tức.
“Mình…”
“Cháu gái của tôi! Nó đã bị tên lang băm này hại chết!”
Ngoài cửa truyền tới tiếng ồn ào làm gián đoạn lời cô định nói.
Sau đó cửa đang đóng bị đá văng ra, va vào tường gây ra tiếng động rất lớn.
Trước khi Lâm Khinh có thể phản ứng, cô đã bị bao vây bởi một nhóm già trẻ gái trai, bên tai cô là từng trận ồn ào chói tai.
Theo sát là máy quay, đèn flash khiến cô phải nhắm chặt mắt.
“Chính là cô ta! Cháu gái tôi bị cô ta hại chết! Lúc đó tôi bảo cô ta không được chữa, cô ta còn mạnh miệng bảo sẽ cứu được, còn lấy cặp mắt của cháu gái tôi! Ai da, cháu gái tôi số khổ! Trình Hi của tôi!” Bà lão cầm đầu mang theo giọng nói chói tai quen thuộc, khiến màng nhĩ cô nhói đau.
Lâm Khinh nhíu mày, theo bản năng muốn né tránh ánh đèn.
Ngay sau đó, một đám người mang theo thẻ phóng viên.
“Bác sĩ Lâm, xin hỏi chuyện này cô thấy thế nào?”
“Bác sĩ Lâm, những lời bà ấy nói có phải là thật không?”
“Bác sĩ Lâm, người trên mạng có phải là cô không?”
“Bác sĩ Lâm…”
Lâm Khinh bị tiếng những tiếng hét làm cho nôn nóng, cô ở giữa đám người chạm tới cây gậy thường ngày Tống Thành dùng để gõ lưng, gõ xuống chiếc ghế trống: “Nơi này là bệnh viện! Các người rốt cuộc muốn làm gì?!”
Cô hét lên, nhất thời xung quanh yên lặng.
“Bệnh viện là chỗ nào các người không biết sao? Xảy ra chuyện gì ai chịu trách nhiệm? Hả?” Hai tay Lâm Khinh run nhè nhẹ, vẻ mặt nghiêm túc và tức giận hơn bao giờ hết.
Uất ức và khó chịu ngay giờ phút này như hoà lẫn vào nhau, cô nhìn đám người xung quanh, nhìn vào bà nội Trình Hi trong mắt càng thêm sắc bén.
“Tôi là một người bình thường, tôi có quyền từ chối trả lời tất cả các câu hỏi từ mọi người, hơn nữa, bệnh viện không phải nơi để các người tới làm loạn!” Cô lạnh lùng nói, khí thế bao phủ xung quanh khiến cho không ai dám hé một lời, chỉ còn máy quay vẫn đang ghi hình.
“Cô ta chỉ nguỵ biện thôi! Mọi người đừng nghe cô ta nói!” Giữa đám người không biết ai hét lên một câu, có thủ lĩnh cầm đầu, một trận ầm ĩ lại vang lên.
Lâm Khinh bị đám người đẩy về phía trước, dưới chân bị đạp, té ngã xuống đất.
Ngoài cửa lại vang lên tiếng bước chân.
“Dừng tay! Cảnh sát đây! Ai là kẻ cầm đầu!” Âm thanh uy nghiêm vang lên khiến xung quanh yên tĩnh lại.
Một vài người mặc đồng phục cảnh sát bước vào, ngay lập tức mọi người đều yên lặng.
Mà người đi cuối cùng là một người đàn ông mặc tây trang.
Anh bước đi khá nhanh nhưng không làm giảm đi sự lạnh lùng.
Mỗi một bước đều mang hào quang thuộc về chính anh.
Khí chất cao quý không cần phô ra, chỉ cần anh đứng nơi đó cũng chứng minh uy nghiêm của chính mình.
Từ bước một, anh đi về phía Lâm Khinh đang ngồi trên đất.
Anh ngồi xổm xuống, ôm cô vào lòng, ngăn lại tất cả mọi thứ bằng l0ng nguc của mình.
Trong mắt tràn ngập lạnh lẽo, lời nói phát ra lại vô cùng dịu dàng.
“Khinh Khinh, không sao, mình ở đây.”
Anh nói vào tai cô.