mạng nhỏ vẫn còn giữ được nhưng thân thể của cô lại không thể nhúc
nhích được mới là chuyện nha.
Sáng sớm, An Hòa vừa mở mắt ra, vừa định giơ
chân đá tấm chăn mềm ra thì cảm giác đau nhức đã tập kích toàn thân,
Hạ Viêm, anh là cái tên gian xảo!
Nhớ tới tối hôm qua, một cước đá văng cửa phòng
ra, cánh cửa đáng thương đâm sầm vào tường sau đó dội ngược lại,
chậm rãi khép lại phía sau bọn họ.
Hạ Viêm ném cô trên chiếc giường lớn mềm mại,
cô cũng giống như cánh cửa, nảy lên khỏi giường, “Anh anh anh…Anh đừng
tới đây…” Lúc này người nào đó đã biết sợ hãi, kéo ga giường quấn
quanh người mình, ôm gối trốn ở một góc giường, đôi mắt chăm chú
nhìn vào khuôn mặt càng lúc càng gần mình.
Hạ Viêm đứng trên giường, nhìn cô từ cao xuống
thấp trong vài giây đồng hồ, sau đó…bắt đầu cởi quần.
“Bảo bối đã trống trơn rồi, sao anh có thể
không biết xấu hổ mặc quần áo được?”
Lúc Hạ Viêm cởi quần áo tay chân cũng nhanh gọn
giống như lúc anh cầm súng, tốc độ cũng nhanh thái quá, An Hòa thừa
dịp anh cởi quần áo nghĩ cách bò xuống giường nhưng thân thể vừa di
chuyển được nửa met thì cả người đã bị lôi lại.
Hạ Viêm đè lên, chống lên trán của cô, nụ cười
vô cùng tà ác, tóc gáy An Hòa sởn cả lên, “Hòa Hòa ngoan nào…” Sau
đó trong nháy mắt cái chăn đơn trên người An Hòa bị rút ra, da thịt
màu đồng không có trở ngại gì dán lên thân thể trắng như tuyết của
cô.
“Hic…hic…đừng…đầu hàng…” Đầu óc An Hòa choáng
váng, thân dưới tê dại trướng đau khó chịu, cái miệng nhỏ nhắn hồng
hào mấp máy càng khiến cho nhiệt tình của Hạ Viêm tăng vọt.
Lưỡi của Hạ Viêm kéo dài một đường dọc theo
gương mặt tinh tế của cô, rồi đến xương quai xanh, mút hôn liếm cắn,
không buông tha một chỗ nào, bàn tay cũng không nhàn rỗi, nắm lấy
khuôn ngực cao ngất của cô, nặng nề vuốt ve, “Ngoan…gọi tên anh đi.”
“Hạ Viêm… Hạ Viêm… Hạ Viêm…”
“Ngoan quá…cái này cho em!” Cùng với tiếng khóc
hô cầu xin tha thứ của cô, Hạ Viêm nâng người lên, hai tay cố định vòng
eo của cô, không chút do dự bắt đầu hung mãnh ra vào.
Cũng không lâu sau, thân thể An Hòa đột nhiên bắt
đầu căng cứng, cả phần eo cong lên trên, cứ như vậy mà run rẩy cho ra.
Hạ Viêm nhắm mắt lại, hưởng thụ tầng tầng
khoái cảm lúc cô co rút, sau đó gian nan rút ra, cúi người hôn lên đôi
môi khẽ nhếch lên của cô, “Nhiều thật…Hòa Hòa ra thật nhiều…”
An Hòa hét lên một tiếng, hai tay che mặt lại.
Hạ Viêm chỉ giới hạn cho cô nghỉ ngơi trong vài
phút. Mấy phút sau, anh mò lên hai chân của cô, quấn nó quanh lưng
mình, tiến vào chỗ sâu nhất của cô một lần nữa.
“Hic…Sao anh…sao lại nữa chứ?”
Hạ Viêm buồn cười nhìn cô đầy sát khí lau nước
mắt, dỗ dành: “Anh vẫn chưa ra mà, sao có thể chấm dứt được chứ?”
Cô nhóc rất tuyệt vọng, “…khi nào mới có
thể…có thể…”
Hạ Viêm vừa cử động vừa ghé sát vào tai cô,
nói một câu làm cho khuôn mặt nhỏ nhắn của An Hòa đỏ hồng lên ngay
lập tức.
“Không…không cần phải…”
Ánh mắt tên đàn ông kia lại vô tội, “Vậy cũng
không còn cách nào, chỉ có thể nhìn xem khi nào thì nó chơi đủ…”
Người bị bắt nạt ngay cả cơ hội khiếu nại
cũng không có, uất ức bĩu môi, sợ hãi vươn tay ra ôm cổ người đàn
ông, nương theo sức của anh mà ngồi dậy.
Hai chân chống lên giường, cả người ngồi xổm
trên cơ thể người đàn ông, cánh tay treo trên cổ người đàn ông, An Hoa
rất gian nan dịch mông lên, sau đó…không thể đi xuống!
“Em…không biết!” Giọng nói trong veo kèm thêm một
chút khàn khàn, người nào đó nghe được lại cảm thấy đúng là rất
phong tình vạn chủng.
Hạ Viêm nhịn quá lâu rồi, hiện giờ thật sự
không có kiên nhẫn chậm rãi chỉ dạy cô nữa, vì vậy anh tự tay nâng cô
lên, thân thể không thể chờ đợi được thả cô xuống.
Tư thế như vậy khiến cho Hạ Viêm càng thêm có
cảm giác, mỗi một lần đều sâu đến nỗi như muốn xuyên qua cô. Ánh mắt
Hạ Viêm ngày càng điên cuồng, không để ý đến lời cầu xin tha thứ của
cô, mạnh mẽ đâm vào cơ thể cô, cuối cùng đè cô xuống, chống đỡ lấy
cô phun ra dòng nhiệt nóng đã tích tụ bấy lâu, An Hòa ngửa đầu lên,
bị dòng nhiệt của anh đưa đến cao trào một lần nữa.
Nhẹ nhàng ôm lấy thân thể của cô, đặt cô nằm
lên trên giường, vẻ mặt Hạ Viêm thỏa mãn chậc lưỡi, “Hôm nay bỏ qua
cho em nha…”
An Hòa yên tâm.
“Sau này bổ sung sau vậy.”
An Hòa cảm thấy đầu hơi đau.
“Thể lực quá kém, sau này mỗi ngày phải dậy
chạy bộ với anh!”
Đầu An Hòa càng đau hơn.
“Như vậy thì mỗi đêm chúng ta mới có thể làm
vài lần được.”
An Hòa đã triệt để bất tỉnh.
Rốt cuộc vẫn không thể nào ngả bài với An Vũ,
sau đêm hai người triền miên Hạ Viêm đã gấp đến độ sắp điên lên cùng
bọn người David lên máy bay. Trước khi đi, anh dịu dàng dặn dò, “Ngoan
ngoãn ở nhà chờ anh về, nhớ rõ phải nhớ đến anh, nghe chưa?”
An lúa nhu thuận gật đầu, ôm anh không muốn buông tay.
David đứng một bên chịu không được dáng vẻ này
của hai người, kéo Hạ Viêm lên máy bay.
Trên máy bay, David bắt chéo chân, cầm trong tay
một thanh chủy thủ màu bạc, tùy ý vuốt ve, “Giáo phụ mafia bị ám
sát, bọn họ hoài nghi là do chúng ta giở trò quỷ, muốn liều mạng
với chúng ta. Nhưng mà hiện giờ người thừa kế của bọn họ không chịu
về tiếp nhận, tạm thời bọn họ không rảnh bận tâm đến chúng ta. Vậy
chúng ta có cần…tiên hạ thủ vi cường không?!” (ý nói ra tay trước để
giành lợi thế)
Hạ Viêm lười biếng dựa vào lưng ghế, nghe vậy
thì nhíu mày, “Nói như vậy thật sự là do chúng ta làm? Mà tôi lại
không biết?”
Ánh mắt Thiệu Tử Bác và David đều bắn về
phía Hạ Sí đang nhàn nhã hát một điệu dân gian. Hạ Sí cảm nhận
được ánh mắt của mọi người, không đứng đắn cười ầm lên, “Là em làm
đó, dạo này quá nhàm chán…”
Hạ Viêm thở dài, “Anh không hề muốn em bước vào
con đường giao du với những kẻ xấu này…”
Hạ Sí vẫn giữ dáng vẻ cà lơ phớt phơ như cũ,
nói một câu làm ấm lòng Hạ Viêm, “Anh bảo vệ em 24 năm, hiện giờ anh
đã tìm được cuộc sống mới rồi, làm em trai sao có thể không thành
toàn cho anh chứ, cũng đã đến lúc em nên tiếp nhận rồi…”
Hạ Viêm hơi giật mình nhìn anh ta, “Anh nghĩ em
chỉ muốn giúp anh…”
“Hứ…” Hạ Sí vui vẻ cười, “Không! Em muốn thay
thế anh!”
“Anh, muốn ở bên cạnh cô ấy thì phải biến mình
trở nên đơn giản một chút, chẳng lẽ anh muốn dùng bàn tay đầy máu
tanh ôm cô ấy ngủ sao?”
Hạ Viêm trầm mặc.
David cùng Triệu Tử Bác lại cuống lên, David
dùng tiếng Anh chuẩn líu ra líu ríu: “Cậu muốn để anh ấy rút khỏi?
Nhưng mà việc này rất nguy hiểm cậu có biết không? Làm không tốt thì
ngay cả mạng cũng mất!”
Hạ Viêm miệng như ngậm một cây tăm không biết
lấy từ đâu, Hạ Sí nhìn anh trai mình hỏi: “Đáng không?”
Ánh mắt Hạ Viêm nhìn về phía cửa sổ, trước
mắt hiện lên khuôn mặt mỉm cười đáng yêu tinh nghịch kia, giọng nói vô
cùng nhu hòa, “Đương nhiên đáng giá.”
Vừa đi vào văn phòng thì thuộc hạ đã báo cáo,
“Vừa rồi mới nhận được tin tức, người thừa kế tổ chức Mafia ngày
hôm nay đã đến Italy.”
Thiệu Tử Bác trầm giọng hỏi: “Là ai?”
“…nghe nói chỉ mới 21 tuổi, còn là một sinh
viên, tư liệu cụ thể thì không rõ lắm.”
David cười không thèm đếm xỉa đến, “Cái gì hả,
thì ra chỉ là một thằng nhóc miệng còn hôi sữa.”
Hạ Viêm mỉm cười, ngồi xuống chiếc ghế salon
rộng thùng thình, bưng ly chocolate nóng hổi lên, nói: “Cậu không thể
chỉ nhìn vẻ bề ngoài, ba đứa con của vợ chính lão giáo phụ kia
không chọn đứa nào lại chỉ chọn một đứa con riêng, nhất định là có
nguyên nhân, không thể xem thường cậu ta.” (giáo phụ ý chỉ thủ lĩnh
tố chức mafia)
Buổi tối, Hạ Viêm trò chuyện với An Hòa qua
điện thoại, nằm trên giường thật lâu không thể chìm vào giấc ngủ.
Chuyện Hạ Sí nói anh cũng đã từng nghĩ đến. Anh hy vọng có thể
trải qua cuộc sống bình thường cùng An Hòa, giống như những đôi tình
nhân khác, mỗi ngày đưa cô đến trường hoặc đi làm, cuối cùng tuần
tận hưởng thế giới của hai người, đợi cô lớn hơn một chút thì hai
người có thể kết hôn, sau đó sinh vài đứa trẻ đáng yêu, sống một
cuộc sống như anh từng mơ ước.
Nhưng mà, cô lương thiện như vậy, một ngày nào
đó sẽ không cảm thấy vui vẻ bởi mùi máu tươi trên người anh, anh không
muốn chuyện như vậy xảy ra, anh hy vọng cô cảm thấy hạnh phúc khi ở
bên cạnh anh.
Nhưng từ nhỏ anh đã mang vận mệnh như vậy, nói
từ bỏ làm sao dễ dàng như vậy, từ khi anh 12 tuổi đã bắt đầu giết
người, nhiều năm qua đã tích lũy nhiều ân oán như vậy, khi tổ chức
đổi chủ, kẻ thù biết anh muốn chậu vàng rửa tay, như vậy có nghĩa
là tất cả ân oan đều phải chấm dứt trong một thời gian ngắn.
Anh không thể nắm chắc có thể đối phó với
đồng thời nhiều người như vậy, dù cho dốc hết toàn bộ lực lượng,
anh cũng không nhất định có thể triệt để từ bỏ trong một ngày nào
đó. Đây chính là chỗ anh do dự, nếu như anh chết, vậy cô phải làm sao
đây.
******
Nhưng nhiều ngày liên tiếp Hạ Viêm không hề nhận
được bất kì một lá chiến thư công khai hay bí mật nào từ tổ chức
Mafia, bọn người Thiệu Tử Bác vốn vẫn đang ở trong trạng thái đề
phòng cao độ cũng thấy nghi hoặc, theo lí mà nói thì sau khi người
mới thừa kết chức vị giáo phụ thì chuyện đầu tiên phải làm là báo
thù cho lão Denaro, dù cho đứa con trai của lão Denaro này không thích
ba của mình nhưng xem như là để củng cố vị trí hắn cũng không thể
không có hành động gì.
Đáp án nhanh chóng được công bố.
Vệ sĩ được sắp xếp bên cạnh An Hòa thông báo
tin tức An Hòa bị bắt cóc. Vệ sĩ Hạ Viêm sắp xếp bên cạnh An Hòa
công khai và bí mật có 18 người, mỗi người đều là cao thủ. Nhưng đến
cuối cùng chỉ còn lại một người, Hạ Viêm đã hiểu, không phải tên vệ
sĩ này có năng lực mà là đối phương giữ lại một người để truyền
tin cho Hạ Viêm.
Hạ Viêm đứng bên cửa sổ lạnh lùng cười, một
đám đàn ông đứng trước bàn làm việc mỗi người hai mặt nhìn nhau,
không phải đại ca đang gấp đến độ đổ thêm dầu vào ngọn lửa đang cháy
hoặc là nổi trận lôi đình sao?
“Đại…đại ca…” David lắp bắp gọi người đàn ông
im lặng như một bức tượng điêu khắc, phản ứng của anh thật sự là
không hề bình thường nha.
Hạ Sí thở dài, “Cho nên mới nói dùng thủ đoạn
nào để báo thù không liên quan gì đến số tuổi cả, mấu chốt là đầu
óc! Chuyện của chị dâu chúng ta đã dùng những biện pháp giữ bí mật
nghiêm ngặc mà hắn cũng vẫn tìm được.”
Lúc này Hạ Viêm vẫn không nói tiếng nào đột
nhiên mở miệng, giọng nói lãnh lẽo cực độ, anh nói: “Trình Liệt!”
“Hả?” Đang gặp phải chuyện này anh lại nhắc
đến tình địch của mình làm gì, không phải đầu bị choáng rồi chứ?
Hạ Viêm không lên tiếng, lông mày nhíu chặt lại,
đã sớm nghĩ đến gương mặt đó ba phần tư trông giống Denaro, 21 tuổi,
lại từng trải qua huấn luyện ở “Ám”, ngày hôm đó giọng điệu lại tự
tin như vậy… Tất cả đã chứng minh Trình Liệt chính là con trai của
Denaro mới trở thành người thừa kế chức giáo phụ.
Cậu
ta đang thật sự báo thù, nhưng không phải cho ba cậu ta mà là cho tình
yêu của cậu ta.