Nơi Thế Giới Tĩnh Lặng Có Anh - Chương 38
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
56


Nơi Thế Giới Tĩnh Lặng Có Anh


Chương 38


Bồ Thần vì lo lắng chuyện hạng mục của cô ruột, liên tiếp hai đêm ngủ không ngon.

—Đọc full tại Truyenfull.vn—
Trưa hôm nay sau khi tan học, cô bảo Trác Huyên lấy giùm một cái bánh bao, cô muốn về ký túc xá ngủ một giấc.

Trác Huyên nhìn thấy quầng thâm mắt cô nghiêm trọng, không nhịn được mới hỏi: “Có chuyện gì tớ có thể giúp đỡ được không?”

Bồ Thần cười cười: “Không phải cậu đã giúp tớ lấy bánh bao về rồi à. Tớ không sao, mấy ngày nay lướt điện thoại lướt tới nửa đêm, buồn ngủ chịu không nổi, đi về ngủ bù một giấc.”

Trác Huyên: “Bữa trưa chỉ ăn bánh bao sao mà được, tớ…”

Cô ấy nói được nửa câu thì bị tiếng rung từ điện thoại của Bồ Thần cắt ngang.

Bồ Thần nhìn số đuôi quen mắt, tim rũ hẳn xuống dưới, giống như mất đi khống chế.

Đây là lần thứ hai cô nhận điện thoại của Tần Minh Nghệ, không biết có phải do có liên quan tới hạng mục của cô ruột, cô hít thở sâu cực kỳ cẩn thận và đề phòng.

—Đọc full tại Truyenfull.vn—
Ấn nghe xong, giọng nói lạnh lùng và mang theo ý lịch sự của Tần Minh Nghệ vang lên: “Bồ Thần, cô là cô Tần, cháu tan học rồi nhỉ, cô đang ở căn tin của các cháu, cháu đi thẳng tới đây nhé.”

Bồ Thần: “!”

Ngày hôm đó Tần Minh Hàm chính là chọn căn tin để uy hiếp cô, vậy mà hôm nay Tần Minh Nghệ vẫn chọn căn tin để gặp cô.

Trong thoáng chốc đầu óc bị sự sợ hãi chiếm cứ, cô không sợ Tần Minh Nghệ, mà sợ là bọn họ lại giở trò với cô ruột mình, chơi lén sau lưng khó mà phòng bị, cho dù có thầy Lục nhưng có một số việc khó mà đề phòng.

Trác Huyên lắc lắc đầu vai của cô, “Bồ Thần, cậu sao vậy?”

Bồ Thần bừng tỉnh: [Mẹ của bạn trai ở căn tin chờ tớ, tớ thấy hơi căng thẳng khi cùng ăn bữa cơm với cô ấy.]

Trác Huyên ngạc nhiên vì vẻn vẹn trong hai tuần mà mẹ của Tần Dữ đã đến trường hai lần, nhưng Bồ Thần đã không muốn nói, cô cũng tuyệt đối không hỏi nhiều.

Cô ấy trấn an Bồ Thần: “Chuyện này bình thường thôi, ai gặp người lớn bên nhà đối phương mà không căng thẳng, sau này ăn thêm vài bữa là quen nhau.”

Không phải cô bi quan, nhưng mà e là sẽ không có sau này.

Bồ Thần vẫy tay với Trác Huyên, cô vội vàng chạy đến căn tin giống như lần đầu tiên gặp Tần Minh Nghệ vậy.

Tần Minh Nghệ nhắn tin cho cô biết vị trí mình ngồi trong căn tin.

Khi Bồ Thần vào căn tin, Tần Minh Nghệ đã gọi xong cơm đang chờ cô, nhìn thấy cô thì quơ quơ tay.

Khoảnh khắc đó Bồ Thần hoảng hốt, quên mất bản thân đang đi đến đối phó với bữa tiệc Hồng Môn (1).

(1)Một điển tích ẩn dụ cho bữa yến tiệc tưởng như vui vẻ hòa thuận để bày tỏ lòng trung thành lại trở thành mồi lửa kích động sự tranh đấu giữa hai bên (ST)

“Cháu mau đi rửa tay, đồ ăn sắp nguội cả rồi.” Đây là câu đầu tiên Tần Minh Nghệ nói với cô.

Bồ Thần gật đầu, người nhà họ Tần lúc nào cũng ra chiêu khác thường, cô không biết nên tiếp chiêu từ đâu.

Chờ khi cô rửa tay từ bên bồn nước kia trở lại, vẫn chưa nắm rõ được manh mối.

Cô nào có tâm trạng ăn cơm, cô không muốn lần thứ hai lại nếm trải nỗi đau day dứt không hết, dứt khoát trực tiếp ngả bài: [Thưa cô Tần, cô có lời gì thì cứ nói, cháu đoán có lẽ là liên quan đến hạng mục của cô cháu.]
—Đọc full tại Truyenfull.vn—
Tần Minh Nghệ thích giao tiếp với người thẳng thắn lại thoải mái, tiết kiệm được thời gian và công việc, “Chuyện của cô ruột cháu, là Minh Hàm làm sai, cô không biết sớm hơn cháu. Cô chỉ là người chị họ mà thôi, không thể quản lý hết mọi việc của cô ta, cô ta cũng cơ bản không nghe lời cô khuyên nhủ.”

“Có một số hiểu lầm, vẫn nên trực tiếp gặp mặt giải thích cho rõ ràng.” Tần Minh Nghệ nói ngược lại:”Bây giờ có thầy Lục của các cháu đi giải quyết, cô của cháu ở bên kia có lẽ không gặp rắc rối lớn nào đâu.”

Bồ Thần cuối cùng cũng có thể thở phào một hơi, không biết có phải do thầy Lục chủ động liên lạc với Tần Minh Nghệ hay không.

Cô ruột nói đúng, Tần Minh Nghệ đúng là người có giới hạn.

Tần Minh Nghệ lấy đũa đưa cho Bồ Thần: “Ăn nhanh đi nào.”

[Cháu cảm ơn cô ạ.] Bồ Thần nhận đũa.  

Cô cứ tưởng Tần Minh Nghệ sẽ nói tới chuyện của cô với Tần Dữ giữa bữa ăn, sẽ âm thầm tạo áp lực, để cô với Tần Dữ nhanh chóng chia tay, sau đó mãi đến khi ăn xong bữa cơm, bọn họ ra khỏi căn tin, Tần Minh Nghệ cũng không nói chuyện gì khác. 

Tần Minh Nghệ nhiều lần liếc mắt sang cô gái nhỏ cẩn thận từng li từng tí lại lại còn mang vẻ khó xử, tự bản thân bà cũng không ngờ tới, mạnh mẽ ngang tàng cả nửa đời người, có một ngày sẽ chủ động lấy lòng một cô bé mười mấy tuổi.

Đãi ngộ này lúc trẻ Hà Quân Thạc còn chưa từng được hưởng thụ.

“Nghe nói tiệm bán món xào nhỏ trên tầng hai của căn tin các cháu ngon lắm.”

Bồ Thần: [Dạ, đều là món ăn gia đình, thanh đạm ăn rất thoải mái ạ.]

Cô không tự mình đa tình lên tiếng rằng lần sau mời cô lên tầng hai ăn món xào.

Tần Minh Nghệ nói: “Lần sau cô sẽ qua nếm thử.”

Bồ Thần cũng không biết mình có nên chờ đợi lần gặp mặt sau hay không, cô hy vọng mình có vô số cơ hội gặp mặt Tần Minh Nghệ, nhưng lại sợ lần sau Tần Minh Nghệ đến là để hỏi rốt cuộc có chia tay với Tần Dữ hay không.

Cô trả lời Tần Minh Nghệ: [Dạ được ạ, tới lúc đó cháu sẽ đi giành chỗ trước.]

Tần Minh Nghệ “Ừm” một tiếng như có như không rất mất tự nhiên.

Bà dừng chân, chỉ chỉ về chiếc xe đậu ở đằng xa: “Xe của cô ở kia, cháu nhanh về ký túc xá ngủ trưa đi.”

Tần Minh Nghệ bước lững thững về xe của mình.

Bồ Thần nhìn theo Tần Minh Nghệ, cô cứ cảm thấy bầu không khí lần gặp mắt này kỳ lạ, lại không thể nói rõ được là lạ ở chỗ nào.

Trên đường về ký túc xá, cô chạm mặt Trác Huyên.

Trác Huyên từ siêu thị về, trong tay mang theo một cái bánh bao và một hộp sữa chua.

Cô ấy đưa túi mua đồ cho Bồ Thần: “Sợ cậu ăn chưa no.”

Vành mắt Bồ Thần cay cay: [Cảm ơn cậu.]

Hai người sóng vai về ký túc xá.

Khi nãy Trác Huyên đã nhìn thấy Tần Minh Nghệ ở trong căn tin, Tần Dữ có vài phần giống bà.

Cô ấy ngồi không xa cái bàn ăn kia của Bồ Thần, có thể nhìn thấy được vẻ mặt câu nệ lúc ăn cơm của cô, giải thích cho cô: “Bằng trực giác, tớ cảm thấy mẹ của Tần Dữ cũng không tệ.”

Bồ Thần nhận xét khách quan: [Ừ, cũng không tệ.]

Trác Huyên nói theo lời cô: “Nếu đã không tệ, cậu về ký túc xá ăn cái bánh bao, sau đó ngủ một giấc cho đàng hoàng. Yên tâm, trời còn chưa sụp xuống thì cứ xem như chưa sụp, còn Tần Dữ nhà cậu chống đỡ.”

Bồ Thần mỉm cười.

Tần Dữ nhất định là không chút do dự ngăn cản tất cả sóng gió thay cô.

 

Trác Huyên: “Buổi tối đắp một cái mặt nạ, mấy ngày này ngủ sớm một chút, nếu không mắt cậu sẽ thâm đen chết luôn.”

Bồ Thần tính toán ngày Tần Dữ trở về, cô không thể tiếp tục lo âu, anh sẽ không yên tâm.

– –

Đêm Giáng Sinh đó, Tần Dữ đáp xuống Bắc Kinh, Bồ Thần đã sớm tới sân bay chờ, bởi vì để thỏa mãn cho nguyện vọng đi sân bay đón người của cô, Tần Dữ đặc biệt chọn một thời gian đến vào lúc cô không có tiết học.

Trong đám đông, cô nhìn một cái là có thể bắt được bóng dáng của Tần Dữ.

Bồ Thần giẫm bước chân không chờ đợi nổi chạy hướng về phía anh.

Tần Dữ cũng nhìn thấy cô, hôm nay cô mặc một bộ đầm mùa đông, anh buông hành lý, đi nhanh về phía trước mấy bước, vươn tay ra ôm cô vào lòng.

“Em có lạnh không?” Anh dụi mặt vào trán cô.

Bồ Thần cười và lắc đầu.

Trong đại sảnh người đến kẻ đi, cô bị người đi ngang qua nhìn tới mức ái ngại.

Tần Dữ buông cô ra, dắt tay cô, cùng cô lồng mười ngón tay chặt chẽ.

Anh thụt ra sau vài bước, đưa tay dài ra kéo lấy hành lý.

Bồ Thần cũng đưa tay ra kéo vali, xoay mặt nhìn anh chằm chằm.

Ý nghĩ đó rất rõ ràng, cô muốn đẩy vali giúp anh.

Tần Dữ nói: “Vali nặng.”

Bồ Thần lắc đầu, có nặng cô cũng đẩy được, không cần nhắc, hoàn toàn không có vấn đề gì.

Chỉ cần cô vui, chuyện gì Tần Dữ cũng nghe theo cô, anh để vali cho cô đẩy.

Bồ Thần một tay đẩy vali, một tay khác bị Tần Dữ nắm, không có cách nào lấy điện thoại bấm chữ.

Tần Dữ luôn biết cách điều chỉnh bầu không khí giữa hai người, anh nói: “Vậy tiếp theo để anh chuyển âm thanh cho em.”

Bồ Thần không hiểu là ý gì, cô nghiêng mặt nhìn anh.

Tần Dữ giải thích: “Anh hỏi em vấn đề, anh giúp em trả lời, ý là tự hỏi tự trả lời.”

Anh hỏi: “Bé Thần, hai ngày có nhớ anh không?”

“Có nhớ.”

“Nhớ bao nhiêu?”

“Lúc đi học, ăn cơm, đi ngủ đều nhớ.”

Bồ Thần cười, lấy cùi chỏ thúc anh.

Tần Dữ nghiêng mặt, thừa dịp cô chưa chuẩn bị thì mổ một cái lên môi cô.

Bồ Thần không biết làm sao để diễn tả tâm tình của mình, ra sức kẹp chặt ngón tay anh.

Ngồi lên xe, Tần Dữ vẫn không buông tay cô, tài xế ngồi ở phía trước, anh cũng không thể không kiêng dè gì giống như ban nãy.

Anh quan tâm nói: “Gần đây mẹ anh có liên lạc với em nữa không?”

Bồ Thần lắc đầu: [Không có, sau lần tới trước tìm em thì không còn liên lạc nữa.]

Liên quan đến chuyện dì nhỏ Tần Minh Hàm của anh đến tìm cô, cô vẫn chưa nghĩ kỹ có nên kể cho anh hay không, nói với ngoài khiến anh thêm phiền não, không thể giải quyết được bất kỳ vấn đề gì, bây giờ có thầy Lục xử lý chuyện này, cô rất yên tâm, chờ khi nào thầy Lục giải quyết ổn thỏa, cô mới cô hết ngọn ngành cho Tần Dữ.

Tần Dữ nhìn vào mắt cô: “Khi nãy em có hơi do dự, là do dự chuyện gì vậy?”

Phản ứng của Bồ Thần xem ra vẫn còn nhanh: [Không phải do dự, chỉ nghĩ tới lần này anh về mà cãi nhau với cô Tần thì thấy không vui, em không hy vọng anh buồn bã.]

Tần Dữ trả lời cô: “Chuyện em không hy vọng thì anh sẽ không làm.”

Anh tựa vào lưng ghế, dây thần kinh căng chặt suốt chặng đường mới buông lỏng một chút, anh nắm tay cô kéo qua, hôn hôn vào lòng bàn tay cô: “Em yêu, em tự mình chơi điện thoại, anh chợp mắt vài phút.”

Bồ Thần: “Ở trên máy bay ngủ không ngon hả anh?”

Tần Dữ: “Ừ.”

Ánh mặt anh đối diện với cô: “Khá là lo sợ, sợ em nói trong điện thoại không chia tay anh là để trấn an tinh thần anh, anh không dám chắc lúc đáp máy bay có thể nhìn thấy em hay không, lo lắng suốt chuyến bay.”

Anh khép mắt lại: “Cục cưng, anh ngủ một chút.”

Anh đâu phải không ngủ mỗi chuyến đi này, kể từ lúc biết mẹ mình đi tìm cô thì anh đã không thể nào ngủ sâu giấc.

Bây giờ dắt tay cô, mới cảm thấy yên tâm.

Bồ Thần dịch người một chút, tựa sát vào anh, hôn một cái lên đôi môi anh.

Tần Dữ không mở mắt ra, nâng tay cô ôm cô sát vào vòng tay mình, anh khàn giọng: “Em cũng ngủ chút đi.”

Bồ Thần không buồn ngủ, nhưng tham lam cái ôm của anh, cho nên khi anh bảo cô ngủ, cô hơi gật đầu. Tư thế cô gặp dịp tựa vào lồng ngực anh, lắng nghe nhịp tim mạnh mẽ của anh.

Chẳng bao lâu, cánh tay anh tuột xuống dưới, anh đã chìm sâu vào giấc ngủ.

Đoạn đường này, nhất định là anh đã vô cùng mệt mỏi.

Anh và cô ngăn cách bởi núi cao sông dài, đường sá xa xôi.

Lần nào người cực khổ cũng là anh.

Giấc ngủ này Tần Dữ ngủ thẳng từ sân bay về tới bên dưới căn hộ, anh tỉnh dậy trước khi tài xế dừng xe, mở mắt ra là nhìn thấy màn hình điện thoại của Bồ Thần, cô nằm trên ngực anh đang lướt điện thoại, trên trang đọc truyện là tiểu thuyết của Tiểu Tây Mễ.

Tần Dữ hơi nhúc nhích.

Bồ Thần ngửa mặt, nhìn anh tỉnh dậy, cô mỉm cười.

Tần Dữ mỉm cười nhìn cô: “Em xem cuốn tiểu thuyết này mấy lần rồi?”

Bồ Thần tắt trang tiểu thuyết, trả lời anh: [Em không nhớ nữa, rảnh là em xem thôi.] Bên trong có mấy đoạn ngắn xem nhiều lần cũng không chán.

Cô ngồi dậy từ trong vòng tay anh, mở một chai soda giùm anh.

“Để anh mở.”

Bồ Thần không đưa, nhất định tự mở đưa cho anh.

Tần Dữ cười, lần nào nhìn cô ôm chai mở nắp cũng nhớ tới dáng vẻ hồi trung học cô ôm hộp sữa mở uống, cái dáng vẻ như đứa trẻ đã bao nhiêu năm vẫn không thay đổi.

Anh vẫn nhớ tới cuốn tiểu khi nãy cô lướt xem, hỏi: “Em cũng được xem là độc giả trung thành của Tiểu Tây Mễ, có biết vì sao cô ấy ngừng viết không?”

Tất nhiên là biết, nhưng cô cũng không thể nói cho anh biết.

Bồ Thần lắc đầu, đưa chai nước chưa vặn nắp ra cho anh, nói: [Có thể do thực tế bề bộn nhiều việc, Tiểu Tây Mễ không nổi tiếng, em cũng chẳng biết hỏi thăm bằng đường nào.]

Tần Dữ nhìn cô thích tiểu thuyết của Tiểu Tây Mễ như vậy, anh càng thêm kiên định bảo Tiểu Tây Mễ bắt đầu viết ý nghĩ trong đầu.

– –

Đến căn hộ, vẫn giống như lần trước, bình trong nhà đầy ắp hoa tươi, trên bàn trà còn có thêm một bó hoa hồng.

Bồ Thần: [Quản lý những khu nhà cao cấp đều ân cần như này hả anh?]

Tần Dữ đặt hành lý xuống, nói: [Bó hoa hồng kia là anh đặt, bảo quản lý tòa nhà mang lên trên này.]

Anh đi đến sau lưng cô, kéo cô vào trong lòng, đặt nụ hôn nóng bỏng lên cổ cô.

Lưng Bồ Thần dán sát lồng ngực anh, cô nghiêng đầu nhìn anh, còn chưa nhìn rõ mặt anh thì môi anh đã phủ lên môi cô.

Hôn lấy hôn để,  lòng Tần Dữ càng rộn rạo.

Trong nhà không có đồ đạc không nói, anh cũng không biết Bồ Thần đã làm xong công tác chuẩn bị tốt tâm lý hay chưa.

Tần Dữ buông cô ra, âm thầm hồi phục hơi thở: “Anh đi nấu cơm cho em, xào món em thích ăn.”

Bồ Thần gật đầu, hỏi anh: [Anh biết xào đồ ăn?]

“Học ở chỗ anh họ anh được vài món.” Tần Dữ dắt tay cô đi vào nhà bếp.

Trong tủ lạnh chứa đầy ắp đồ tươi sống, cũng là do quản lý tòa nhà làm theo lời căn dặn của anh, chiều hôm nay chuẩn bị cho anh.

Bồ Thần không biết nấu ăn, nhưng mà làm phụ bếp thì không thành vấn đề, trước đây cô cũng hay ở trong bếp nhìn bố bận bịu.

Cô vừa chìa tay đến mớ rau dưa đã bị Tần Dữ cản lại, anh không cho cô làm: “Để anh làm là được rồi, anh còn nghiên cứu tối nay món ăn nên nấu như thế nào, không cần phải lặt rau vội.”

Anh ôm cô đặt ngồi lên giữa bàn đảo, “Em ở cùng với anh là được rồi.”

Sợ hai chân cô rũ mãi sẽ khó chịu, anh đi tìm cái ghế cho cô đặt chân lên.

“Bé Thần à, khoảng thời gian này ban ngày anh không thể ở cùng với em, phải làm hạng mục AI kia chung với Bành Tĩnh Dương, buổi tối anh đi với em ra thư viện ôn tập.”

Bồ Thần: [Anh không cần phải ở cạnh em cả ngày đâu.]

Mỗi ngày có thể được nhìn thấy anh là cô đã thấy thỏa mãn rồi.

Một tiếng rưỡi đồng hồ sau, hai món ăn cùng một món canh được dọn lên bàn, Tần Dữ cảm thấy nấu ăn còn khó hơn làm đề thi toán.

Kỹ năng nấu ăn của anh đang ở giai đoạn lý luận suông, trước khi xào món ăn anh cảm thấy mùi vị không tệ, dù gì thì mội một bước đều nghiêm túc làm theo hướng dẫn của anh họ, ai biết được sau khi trút món ăn ra khỏi nồi, lại là món ăn khó nuốt.

Nhưng Bồ Thần lại ăn say sưa hứng thú.

Tần Dữ cảm thấy cô là trong mắt người tình thì món ăn đều là cao lương mỹ vị, khuyên cô: “Em ăn ít chút, đói nữa thì anh gọi món ngoài giao tới cho em.”

Bồ Thần: [Ăn ngon thật mà, tại sao phải ăn ít một chút chứ?]

Sau đó Bồ Thần ăn mỗi món hai ba miếng, anh lại hôn cô một cái, dùng cách này để xoa dịu dạ dày bị tổn thương của cô.

Lần sau anh vẫn nên nấu trước cho anh họ ăn, chờ Hà Sở Nghiêu nói ăn ngon thì anh mới về nấu cho Bồ Thần.

Tần Dữ cho cô húp canh, chỉ có canh là gượng gạo nói tạm được, ban đầu quên bỏ muối, sau khi nêm muối thấy vừa đủ rồi, anh đặt chén canh vào bên cạnh tay cô, “Cẩn thận kẻo nóng.”

Sau bữa cơm, Tần Dữ phụ trách dọn dẹp bàn ăn.

Bồ Thần lòng ngập tràn thỏa mãn ôm bó hoa hồng kia.

Nhưng cứ để như này không xử lý hoa tươi khô héo rất nhanh. [Anh còn bình hoa không?] Cô hỏi Tần Dữ.

Tần Dữ dọn dẹp xong nhà bếp, đi vào phòng chứa đồ tìm ra hai bình hoa đưa cho cô, “Lúc cắm hoa em cẩn thận gai trên cành, đừng để đâm vào tay.”

Anh căn dặn cô vài câu rồi đi vào phòng ngủ tắm.

Bồ Thần tìm cây kéo, cẩn thận tỉ mỉ cắt một nhành hoa hồng, khi nãy cô có đếm, Tần Dữ mua tổng cộng 52 đóa hoa cho cô.

Cô mới cắt được một nửa, Tần Dữ đã tắm rửa xong đi ra.

Nghe thấy tiếng động, cô ngẩng đầu liếc nhìn anh, anh đã đổi sang bộ quần áo mặc nhà màu nhạt.

“Bé Thần, em xem điện thoại một lúc đi, anh cắt hoa giúp em.”

Bồ Thần xua tay, cô muốn tự mình cắt.

Trong nhà chỉ có một cây kéo, Tần Dữ không thể giúp cắt hoa được, vì vậy anh ngồi đối diện trên ghế sô pha nhìn cô.

Suy nghĩ hồi lâu, anh quyết định vẫn là đi tìm Tiểu Tây Mễ để nói chuyện.

Anh đăng nhập vào tài khoản mà anh tạo hồi học tiểu học, tài khoản này anh đã bỏ không dùng một thời gian, khi chuyển trường đến Tô Thành anh không muốn liên lạc với bất kỳ ai, chủ yếu là cứ giải thích hết lần này tới lần khác vì sao anh phải chuyển trường, lại còn chuyển tới đó để học, càng không muốn nhận được sự thương cảm của người khác.

Anh không thể để Bồ Thần biết anh liên lạc với Tiểu Tây Mễ, cho nên lại dùng tài khoản mấy năm không dùng đến lần nữa.

[Xin chào, cô đã suy nghĩ thế nào rồi?]

Bên này anh vừa nhắn tin, bên Bồ Thần đã nhận được thông báo tin nhắn từ tài khoản phụ.

Cũng may, tin nhắn thông báo không có bất kỳ âm thanh nào, mười phút sau cô mới nhìn thấy.

Bồ Thần muốn phát một bài nhạc piano, nếu không trong nhà quá yên tĩnh, không ngờ “Tôi còn giàu hơn nam chính tiểu thuyết” gửi tin nhắn cho cô.

Cô liếc mắt nhìn Tần Dữ đang chăm chú xem điện thoại, anh chăm chú như vậy có lẽ là đang xem email.

Lần trước cô đã nói rất rõ ràng, không có dự định viết tiểu thuyết nữa, nhưng mà vị cổ đông này dường như không coi ra gì, cũng không thể để đối phương cảm thấy cô là người lạt mềm buộc chặt, muốn mượn cớ này để nâng tiền bản quyền.

Nhưng thật ra không phải vậy.

Bồ Thần cầm điện thoại, chuẩn bị mượn cớ đi nhà vệ sinh rồi trả lời ông chủ lớn của bên văn hóa Vân Nguyệt.

Cô đi đến trước mặt Tần Dữ, dự định nói với anh một tiếng.

Tần Dữ đang xem tài liệu liên quan đến pháp luật, ánh sáng trước bị che lại, anh ngẩng đầu lên: “Em sao vậy? Có phải cắt hoa mệt rồi không?”

Anh nói: “Để anh cắt hết số còn lại.” Nói xong, anh nâng tay phải của cô nắn bóp thả lỏng.

Bồ Thần không thể làm gì gì đành dùng tay trái bấm chữ: [Em không mệt, em muốn đi nhà vệ sinh.]

Tần Dữ: “Vậy chờ em ra anh làm chung với em cho hết số hoa còn lại.”

Bồ Thần đi thẳng một mạch tới nhà vệ sinh, khóa trái cửa lại, ngồi thẳng lên bồn cầu, đang chuẩn bị trả lời cho “Tôi còn giàu hơn nam chính tiểu thuyết” thì có tin nhắn của cô ruột.

[Bé Thần, cháu đang làm gì đấy?]

Bồ Thần: [Không làm gì ạ, hôm nay Tần Dữ về nước, bọn cháu vừa từ sân bay về căn hộ.]

Bồ Văn Tâm vốn là định bật video nói chuyện với cháu gái, đành phải bỏ qua.

Cô ấy nói: [Cháu đã nói với thầy Lục của bọn cháu chuyện Tần Minh Hàm đến trường tìm cháu rồi à?]

Bồ Thần: [Vâng, bởi vì cháu không thể giúp cô được, cháu cũng không chia tay Tần Dữ, nên đi tìm thầy Lục, cháu cũng chẳng biết là đúng hay sai. Cô ơi, cháu xin lỗi, cháu quen với Tần Dữ đã liên lụy tới cô.]

[Nói bậy cái gì đấy, là do cô liên lụy tới các cháu được chưa. Chúng ta người một nhà không nói những chuyện này.]

Bồ Văn Tâm khen cô: [Bé Thần của chúng ta bây giờ thật là giỏi, đã biết bình tĩnh xử lý rắc rối như thế nào, lúc trước cô còn lo lắng, sau khi cháu yêu đương có bị tổn hại hay không, bây giờ cô yên tâm rồi, bé Thần đã có thể bảo vệ cho cô rồi.]

Bồ Thần thở phào: [Cô không tức giận ạ?]

Bồ Văn Tâm hỏi lại: [Tại sao phải tức giận? Chỉ là cô không biết nên mở miệng như nào để tìm Lục Bách Thanh.]

Bồ Thần gửi một icon ôm ấp, cô hỏi cô ruột: [Sự việc xử lý ra sao rồi ạ? Cháu cũng ngại cứ hỏi thầy Lục mãi, sợ thầy ấy sốt ruột.]

Bồ Văn Tâm trấn an cháu gái: [Lục Bách Thanh nói nguyên đán sẽ sang đây, anh ấy đang khơi thông quan hệ, hiện tại sự việc cũng không phải khó giải quyết như vậy. Hôm nay cô muốn nói với cháu đó là, cháu thích Tần Dữ như vậy thì phải kiên định thêm chút nữa, không có vấn đề gì người một nhà như chúng ta không cùng nhau giải quyết được.]

[Hơn nữa, cô với cháu vẫn còn hậu thuẫn kiên cường đó nha.]

Bồ Thần: [Dạ, có thầy Lục thì cháu không còn sợ nữa.]

Bồ Văn Tâm nói: [Hậu thuẫn của chúng ta là bố của cháu.]

Nhắc tới bố, Bồ Thần không khỏi phiền muộn, cô không dám kể cho bố nghe chuyện cô và Tần Dữ yêu nhau, sợ bố lo lắng.

Bồ Văn Tâm lại gửi tin nhắn tới: [Không làm phiền cháu với Tần Dữ nữa, cô còn có việc phải đi xử lý, chờ khi giải quyết xong cô sẽ cố gắng sớm về nhà, tết năm nay tranh thủ nghỉ phép dài hạn.]

Kết thúc trò chuyện với cô ruột, Bồ Thần mới trả lời cho “Tôi giàu có hơn nam chính tiểu thuyết”: [Ngại quá, tôi vừa mới thấy. Tôi thật sự không dự định viết tiếp.]

Tần Dữ chờ Tiểu Tây Mễ tầm hai mươi phút, mới chờ được câu trả lời của cô.

Anh đoán được cô sẽ nói vậy, không có thời gian dông dài chuyện phiếm với cô, anh đưa ra thành ý: [Chuyện bản quyền có thể thương lượng lại, dựa trên phần cơ bản lúc trước mà tăng thêm cho cô.]

Tiểu Tây Mễ: […Không có mạch suy nghĩ để viết ra, gượng gạo viết thì có lỗi với tiền bản quyền của anh quá, thế này thì tôi cầm tiền cũng thấy không yên tâm. Tôi đã có dự định và kế hoạch riêng của mình, kế hoạch này còn quan trọng và so với chuyện kiếm được tiền bản quyền, thật sự rất xin lỗi.]

Đối phương đã tỏ thái độ kiên quyết như vậy, Tần Dữ cũng không cố chấp nữa.

[Nếu như sau này muốn viết tiểu thuyết, cứ tùy ý liên lạc với tôi.]

[Lại mạo muội hỏi một câu, nếu như trả cho cô hai mươi triệu thì cô có suy nghĩ sẽ viết tiếp không?]

Gần như không cần phải suy nghĩ, Tiểu Tây Mễ trực tiếp trả lời: [Vậy nhất định sẽ viết chứ.]

Tần Dữ: “…”

Quả nhiên không có vấn đề gì mà tiền không giải quyết được, nếu như không giải quyết được, thế là do tiền chưa đủ.

Tiểu Tây Mễ nói: [Hai mươi triệu là số tiền mà tôi có đi làm cả đời cũng không kiếm được, có nhiều tiền như này thì có thể kích thích linh cảm và mạch suy nghĩ, không cần phải gục đầu nghĩ tình tiết, cũng không chiếm dụng thời gian tôi ở cạnh bạn trai mình. Điểm mấu chốt chính là, công ty của anh cũng không thể nào trả cho tôi hai mươi triệu tiền bản quyền (Cười trộm)]

Người sống chân thật.

Quả thật Tần Dữ sẽ không chi hai mươi triệu cho một bản quyền cuốn tiểu thuyết nhỏ như vậy.

Bởi vì bây giờ anh không có hai mươi triệu.

Hiện tại chỗ anh cần chi tiền quá nhiều, đặc biệt là hạng mục nghiên cứu AI kia, mỗi một khoản tiền đều phải chi tiêu dè sẻn.

Nếu như bây giờ anh ba mươi tuổi, nhất định đồng ý chi hai mươi triệu mua bản quyền này, chỉ để làm cho Bồ Thần được vui vẻ.

Tần Dữ chuyển lại nickname vốn hay dùng, thoát khỏi tài khoản phụ, anh đi về phía nhà vệ sinh, Bồ Thần vào đó hơi lâu, anh gọi cô: “Bé Thần, sao rồi em?”

Bồ Thần: [Em lướt xem mấy clip mắc cười lắm, xong ngay đây.]

Trong lúc hốt hoảng, cô xóa mất khung trò chuyện.

Cô bấm lại lần nữa, chuẩn bị nói lời kết thúc với đối phương.

Không ngờ nickname người kia đã sửa rồi, sửa thành “Tạm thời không giàu như nam chính tiểu thuyết”.

Tần Dữ hỏi: “Em có tê chân không? Anh qua bế em.”

Tần Dữ tắt điện thoại, [Không cần đâu, chân em không tê.]

Cô nói xong câu này thì nửa phút sau đã tự vả mặt mình.

Bồ Thần gắng gượng đi đến nhà vệ sinh, sau đó hai chân bị cảm giác tê dại chi phối, thậm chí bước đi cô cũng không đi được, hai tay tìm kiếm trên cánh cửa nhà vệ sinh tìm kiếm điểm chống đỡ.

Tần Dữ cười: “Không phải nói không tê chân sao?”  Anh cất điện thoại rồi sải bước đi tới.

Bồ Thần xấu hổ không chịu nổi, không dám ngửa mặt nhìn anh.

Tần Dữ cúi người, nhẹ nhàng dễ dàng bế cô lên kiểu công chúa, ép cô vào trong lòng, “Sau này đi vệ sinh đừng có ham chơi.”

Bồ Thần lấy điện thoại đẩy mặt anh, không cho phép nói.

“Còn không cho anh nói.” Tần Dữ cúi đầu hôn cô, Bồ Thần muốn tránh né nhưng động tác không nhanh như anh, anh trực tiếp chặn lên đôi môi cô.

Khi hai đôi môi kề cận nhau, Bồ Thần không tránh né nữa, giơ cánh tay lên quàng qua cổ anh, dịu dàng hôn đáp trả lại.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN