Con Gái Sáu Tuổi Của Nam Phụ - Chương 115
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
49


Con Gái Sáu Tuổi Của Nam Phụ


Chương 115


*Editor: Trôi
_______________________________________
Liễu Nhiên lau vết máu trên mặt rồi quay lại nói với Triệu Thành: “Tôi rất lương thiện, chỉ cần chặt một chút là được rồi.

Khi trở về cậu không được nói với Quý Trường Phong là tôi làm vậy, biết chưa?”
Triệu Thành: “…Cô sợ đội trưởng?”
Liễu Nhiên nhíu mày: “Không phải là tôi sợ, ông ấy lải nhải quá nhiều.”
Khi nàng đồng ý gặp Quý Trường Phong cũng tức là đã bại lộ thân phận với ông ấy.

Sau đó Quý Trường Phong đúng thật là không khách khí chút nào!
Triệu Thành đương nhiên sẽ không từ chối yêu cầu này, gật đầu: “Tất nhiên rồi, tôi sẽ không nói cho đội trưởng biết.”
Liễu Nhiên vừa lòng, vỗ vỗ bả vai của anh, nói: “7 năm, cậu trưởng thành, biết hiểu chuyện rồi.

Vậy chúng ta đi thôi!”
Nói xong, nàng liền lôi kéo 12 người đứng dậy bỏ đi, những người còn lại đều bám sát theo sau, tên tội phạm bị chặt tay bịt miệng vết thương lại rồi chạy theo.
Một người phụ nữ lúc làm loại chuyện này vậy mà không chút do dự, động tác liền mạch dứt khoát, hiển nhiên đôi tay của cô ta cũng không hoàn toàn sạch sẽ.
Điều này làm đám người cảm thấy lỗ chân lông toàn thân dựng thẳng lên, Liễu Nhiên hình như còn tàn ác hơn bọn họ.
Tuy mấy người này đã làm chuyện xấu, những năm gần đây kể cả chết còn không sợ, nhưng lúc bị Liễu Nhiên bắt lấy, bọn họ lại sợ hãi.
Có thể chết, nhưng không thể chết ở trong tay người phụ nữ này, luôn có cảm giác sẽ sống không bằng chết.
Triệu Thành nhìn một chuỗi người đằng sau, hỏi Liễu Nhiên: “Xử lý bọn họ như nào bây giờ? Cũng đâu thể cứ thế này mà mang lên máy bay được?”
Liễu Nhiên liền đáp: “Có người tiếp ứng rồi, tôi chỉ phụ trách cứu người thôi.

Sau khi đưa người đến địa điểm được quy định, tôi sẽ rời đi.”
Nàng đi ngang qua Lâm Giang còn đang ngồi dưới đất, nói: “Đứng lên đi, theo chúng tôi trở về và chấp nhận sự trừng phạt của pháp luật, đó cũng là sự trừng phạt dành cho anh trong nhiều năm qua.”
Anh ta không dám phản bác, đứng dậy đi theo Liễu Nhiên.
Liễu Nhiên liền tiếp tục nắm dây thừng dẫn một chuỗi người đi về phía trước, Triệu Thành chạy lon ton hai bước đến bên cạnh nàng, hỏi: “Cô về bằng cách nào?”
Liễu Nhiên: “Tôi có cách riêng của mình.”
Triệu Thành liền nghĩ đến vừa nãy nàng dùng tai nghe bluetooth để liên lạc với mọi người, cảm thấy Liễu Nhiên rất lợi hại nên cũng không lo lắng nữa.
Anh lại nói về lần đầu tiên nghe tin về Liễu Nhiên: “Một năm trước, tôi đột nhiên nhận được thông báo của đội, nói rằng có đồng nghiệp mới gia nhập đội phòng chống ma túy.

Bọn họ nói, nếu tôi gặp phải tình huống bất lợi khi làm nhiệm vụ, chưa đến giây phút cuối cùng thì không được từ bỏ.”
Nhớ tới những gì đồng đội đã nói với mình, Triệu Thành cực kì vui vẻ: “Từ sau khi cô gia nhập, tỉ lệ tử vong của cảnh sát trong đội chống ma túy đã thấp đi nhiều.”
Liễu Nhiên cũng không kiêu ngạo, chỉ thờ ơ: “Ai làm việc người nấy mà thôi.

Nằm vùng là nhiệm vụ của các người, còn cứu người là nhiệm vụ của tôi.”
Triệu Thành bật cười, nghe đội trưởng nói người này ngoài lạnh trong nóng, quả nhiên đủ lạnh.

Nhưng mặt trời là ấm áp, Thái Dương chính là hy vọng của những người như họ.
Lâm Giang đi theo phía sau hai người, luôn nhân cơ hội mà lén lút quan sát xung quanh xem có chỗ nào để mình chạy trốn hay không.
Nhưng mỗi khi anh ta nhìn 12 người bị trói đến mức chỉ lộ đầu và hai chân ở đằng trước lại cảm thấy bản thân không thể trốn thoát.
12 người này đều được cử đến chỉ vì bắt Liễu Nhiên, kỹ năng bắn súng tinh chuẩn, tàn nhẫn độc ác.

Hiện giờ, tính từ lúc nàng đi tóm bọn họ đến khi trở về cũng mới có nửa tiếng.
12 người càng lợi hại bao nhiêu thì chứng tỏ Liễu Nhiên càng khủng bố bấy nhiêu.
Tuy nhiên, Lâm Giang vẫn muốn trốn đi, dường như Liễu Nhiên không định trói anh ta lại, đây chính là cơ hội tuyệt vời dành cho anh ta.

Chỉ cần nhảy đến đằng sau cái cây bên cạnh thôi là có thể biến mất khỏi tầm mắt của nàng, như vậy thì có thể chạy thoát.
Lâm Giang đang nghĩ ngợi, Liễu Nhiên đang dẫn đường đằng trước đột nhiên quay đầu lại, vẻ mặt vô cảm mà rút ra một con dao, nhanh nhẹn dứt khoát đâm vào vai của người bị trói đầu tiên.

( Đứng đầu hàng, tức là ngay sau lưng bả á)
Lâm Giang: “…”
Người nọ đau đớn gào lên: “Sao lại đâm tôi?”
Liễu Nhiên sững sờ: “Vừa nãy không phải anh cố ý dẫm tôi à?”
Nước mắt của người nọ trào ra: “Cô đi chậm, tôi vô tình dẫm vào.”
Liễu Nhiên hiểu ra: “Ồ, vậy thì chịu thôi, tôi còn tưởng rằng anh đang trả thù tôi.”
Nàng hung tợn mà nói: “Tôi ghét nhất bị người ta trả thù, cho nên tôi định dạy cho anh một bài học nhỏ.

Không ngờ là hiểu lầm, đâm nhầm rồi, xin lỗi nha!”
Người nọ: “…” Clm, mày đâm cũng đâm rồi, tao còn có thể nói cái gì nữa?!
Liễu Nhiên liền nhìn nhìn nhóm người đằng sau rồi nói: “12 người đủ hết rồi đúng không? Thiếu một người tôi sẽ giết một người, đừng có mà chạy loạn, hiểu chưa? À nhầm, còn một người chưa trói, tổng 13 người, đừng chạy loạn nha.”
Người thứ 13 – Lâm Giang: “….”
Anh ta trơ mắt nhìn Liễu Nhiên vô cảm quay lại đâm ai đó, chỉ vì vô tình bị dẫm phải gót chân.
Cái hình ảnh tàn nhẫn này đánh sâu vào tâm trí Lâm Giang, làm anh ta dẹp bỏ ý nghĩ muốn chạy trốn.

Người ta thường nói rằng xã hội đen rất tàn bạo, nhưng nếu họ gặp được người tàn bạo hơn, đương nhiên vẫn sẽ lựa chọn khom lưng cúi đầu.

Mang cả đám ra khỏi rừng mưa xong, Liễu Nhiên giao sợi dây thừng trong tay cho Triệu Thành rồi nói: “Bọn họ rất nhanh sẽ đến.

Tôi và đội ngũ từng có ước định, trừ cứu người ra thì sẽ không gặp mặt những người khác.

Cho nên lần này cũng có thể là lần cuối cùng cậu nhìn thấy tôi, đương nhiên, tốt nhất là lần cuối cùng.”
Nhiệm vụ của nàng là cứu người, gặp lại nhau nghĩa là Triệu Thành lại rơi vào nguy hiểm.
Triệu Thành nắm chặt sợi dây thừng trong tay, nghiêm túc nhìn cô gái mang mặt nạ trước mặt, anh thậm chí không biết cô ấy trông như thế nào.
Nhưng mà, nghĩ đến chính mình có thể đứng ở đây bây giờ tất cả là nhờ người này…
Anh nhịn không được mà nói: “Cảm ơn cô.”
Liễu Nhiên ném tất cả khẩu súng trên lưng xuống đất, phất phất tay: “Không cần cảm ơn, tôi đi đây.”
Nàng xoay người tiến vào rừng mưa, dần dần đi xa.

14 người đứng ở bìa rừng đều nhìn theo, thẳng đến khi hình bóng của Liễu Nhiên biến mất.
Trong nháy mắt, Triệu Thành phát hiện bầu không khí đột nhiên biến đổi.
Lâm Giang đang tự do lập tức nhào tới như hổ rình mồi, Triệu Thành cũng nhanh chóng nhào lên không cho anh ta cướp súng.

Mà những người đang bị trói thì bắt đầu giúp nhau cởi dây thừng.
Triệu Thành thấy tình huống không ổn, giơ súng lên chuẩn bị bắn, kết quả Lâm Giang đột nhiên kêu gào thảm thiết, phá vỡ không khí khẩn trương vừa nãy.
Triệu Thành sững sờ, cúi đầu nhìn về phía anh ta, chỉ thấy Lâm Giang còn đang la ó, mà trên đùi anh ta đang cắm một con dao vô cùng quen mắt.
Lâm Giang còn tưởng rằng bản thân có thể chạy trốn, đang cố gắng bỗng cảm thấy đùi đau nhói, khi nhìn xuống thì phát hiện con dao của Liễu Nhiên đã đâm vào đùi mình, ghim hết cả phần lưỡi dao.
Mặc dù rất đau lại không có máu, da đầu Lâm Giang tê dại, bởi vì con dao đã chặn kín miệng vết thương của anh ta.
Lâm Giang: “!!!” Cô ta đã đi rất xa rồi cơ mà? Con dao này bay đến từ phía khu rừng…!Đây, đây là sức lực của con người sao?!
Vì biến cố này, cả đám đều an tĩnh.
Triệu Thành cũng cạn lời, còn tưởng rằng phải đánh một trận kịch liệt, kết quả, dưới sự uy hiếp của con dao thuộc về Thái Dương, lúc này ai cũng nghiêm túc cùng anh đứng chờ cảnh sát tới.
Triệu Thành: “….”
***
Lúc Liễu Nhiên từ sân bay ra ngoài đã thấy Kha Viêm đứng chờ sẵn ở đó.
Liễu Nhiên mặc áo vest trắng cùng quần cao bồi, sau lưng đeo một chiếc ba lô nhỏ màu đen.

Với một người có không gian để chứa đồ mà nói, dùng sức kéo một đống hành lý quá ngu ngốc.
Vừa ra khỏi sân bay liền thấy Kha Viêm chờ sẵn ở đó, Liễu Nhiên lập tức chạy tới: “Anh đến rồi.”
Kha Viêm đỡ lấy nàng: “Ừ, anh nghe nói hôm nay em trở về.”
Liễu Nhiên: “Ai nói?”
Kha Viêm liền nói: “Anh gọi điện hỏi đội trưởng Quý.”
Đồng thời, trên cùng chuyến bay, khi Triệu Thành đi theo đội trưởng ra khỏi máy bay liền nhìn thấy cặp đôi bên cạnh đang ôm nhau.
Anh không khỏi nhìn nhiều một chút, sau đó bị đội trưởng Quý Trường Phong gõ một cái vào đầu: “Phi lễ chớ nhìn.”
Triệu Thành xoa chỗ bị gõ, ồ một tiếng rồi gật đầu.
“Có chút thành tựu.”
Trong biển người tấp nập, Triệu Thành nghe thấy tiếng của cha mình.
Tuy rằng đã xa cách 7 năm, nhưng anh vẫn luôn nhớ rõ giọng nói ấy.
Triệu Thành nhìn theo hướng phát ra âm thanh, cha mẹ anh đang đứng ở phía sau một đám người, hai mắt đỏ ửng.
Lúc chạm mắt với Triệu Thành, cả hai đồng thời rơi nước mắt.
Triệu Thành cũng kích động mà đỏ hốc mắt: “Cha, mẹ!”

Anh chen lên phía trước, lách qua đám đông để đứng trước mặt hai người.

Triệu Thành muốn nói với bọn họ rằng, con rất ổn, con là anh hùng, nhưng tất cả lời nói đều nghẹn ở cổ họng, cuối cùng chỉ còn lại tiếng nức nở.
Một nhà ba người ôm chặt lấy nhau, Quý Trường Phong đứng ở phía sau nhìn cả nhà bọn họ, chỉ cảm thấy đôi mắt chua xót.
Biết bao nhiêu lần, ông chỉ có thể trao cho cha mẹ người ta một cái huy hiệu, nói với bọn họ rằng con họ anh hùng.
Anh hùng để làm gì chứ? Những người cha người mẹ đó mong muốn con mình trở về hơn.
Mấy năm nay, chuyện như vậy cuối cùng cũng biến mất.
Dưới tình huống nguy hiểm vạn phần lúc ấy, cha của Triệu Thành đã chuẩn bị tâm lý kỹ càng, nhưng cuối cùng Quý Trường Phong vẫn đưa được các anh hùng, con của bọn họ trở về.
Ông quay đầu nhìn lại, chỉ thấy cặp đôi ở phía bên trái đã tách ra, hai người tay trong tay đi đến cửa sân bay.
Quý Trường Phong nở một nụ cười bất đắc dĩ, nhẹ giọng nói: “Vất vả rồi.”
***
Kha Viêm đưa Liễu Nhiên về, chạy xe được nửa đường cậu đã mở điều hoà ở nhà, lúc này trong phòng lạnh căm căm.
Bật đèn lên, cả căn phòng sạch sẽ ngăn nắp, Kha Viêm nói: “Em đi nghỉ ngơi trước đi, để anh đi nấu 2 bát mì trứng cà chua, nha?”
Liễu Nhiên ừ một tiếng, nàng ném ba lô sang một bên, sau đó nằm ngã ra sô pha.
Thấy Liễu Nhiên có chút mơ màng sắp ngủ, Kha Viêm đang chuẩn bị nấu ăn bèn ra ngoài dặn dò: “Điều hòa mở nhiệt độ thấp lắm, em đắp chăn vào đi.”
Liễu Nhiên nhỏ giọng ừ một tiếng, nhưng cũng không di chuyển.

Kha Viêm bất đắc dĩ, chỉ có thể đi qua đắp chăn lên cho nàng.

Thấy Liễu Nhiên chìm vào giấc ngủ, cậu duỗi tay xoa xoa đầu nàng, sau đó quay về phòng bếp nấu ăn.
Nấu mì xong, điện thoại của Kha Viêm có tin nhắn gửi đến, là bạn bè trong giới hacker, hỏi Kha Viêm gần đây có phải đã chọc tức tổ chức buôn ma túy không.

Bên đó đang treo nhiệm vụ truy bắt Hắc Ưng trên web đen kìa!
Kha Viêm chỉ đáp lại: Nó chọc tôi trước.
Người nọ liền nói: “Cứ để bên đó treo nhiệm vụ thế sao? Không có việc gì chứ?”
Kha Viêm cười: “Tôi đã thêm các ký tự bị cắt xén vào đó, không ai có thể nhận nhiệm vụ này.”
Người nọ ồ wow một tiếng, khen cậu vài câu rồi yên tâm mà lui ra.
Lúc này, bên trong tổ chức buôn ma túy, do bị lộ thông tin, một cọc hàng hóa mấy chục kg đã bị chặn lại vào hôm trước.
Cho dù bọn chúng có tức giận đến mấy cũng không làm gì được, thân phận của Hắc Ưng quá thần bí, hiện tại trừ việc biết cậu ta là người Trung Quốc ra, căn bản không có thông tin gì khác.
Bởi vậy chỉ có thể treo người lên web đen.
Không ngờ vừa mới treo nhiệm vụ bắt Hắc Ưng lên thôi, chưa đầy 2 phút, thông tin của chính ông trùm ma túy cũng bị cậu treo lên web đen, tư liệu còn vô cùng chi tiết.
Ông trùm kia tức giận ngập trời, nói thẳng muốn làm Hắc Ưng bị ngũ mã phanh thây.
Kết quả, tối hôm đó ông trùm liền nhận được 3 tấm ảnh đến từ Hắc Ưng, người trong ảnh lần lượt là cha mẹ và con gái của ông ta.
Lời đe doạ cực kì rõ ràng, đằng sau mỗi tấm ảnh có in một dòng chữ Hán: Nếu ông dám động vào tôi, tôi sẽ động đến cả nhà ông.
Sự kiêu ngạo của ông trùm biến mất ngay lập tức, gia đình luôn là điểm yếu của mọi người..

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN