Anh Đến Đúng Lúc - Chương 34: Cảnh sát Diệp chật vật
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
38


Anh Đến Đúng Lúc


Chương 34: Cảnh sát Diệp chật vật


Chương 34: Cảnh sát Diệp chật vật

Trương cục trưởng Trương Tân Vĩ, làm cục trưởng mới mấy năm. Cũng coi như là tận chức tận trách, cúc cung tận tụy, không làm thất vọng sự dạy bảo của trường học cũ, cũng không làm thất vọng cục trưởng đời trước phó thác.

Đêm nay, anh ngủ thật sự trầm, đột nhiên lại bị vợ gọi dậy.

“Làm sao vậy?”

“Ông nghe xem, có phải có người đang gõ cửa hay không?” Vợ ông nói.

Trương Tân Vĩ tỉnh hẳn, lắng tai nghe quả nhiên có người đang gõ cửa, gõ thật sự vội, vừa gõ, vừa nghẹn ngào kêu: “Chú Trương! Mở cửa, chú Trương!”

“Là Diệp Thanh!” Trương Tân Vĩ nhanh chóng mặc quần áo, đi mở cửa.

Diệp Thanh đã làm cảnh sát mấy năm, có dáng vẻ gì mà Trương Tân Vĩ chưa thấy qua? Nhưng ông chưa từng thấy Diệp Thanh mặc áo ngủ!

Mặt cô đầy mồ hôi, sắc mặt tái nhợt, quần áo xộc xệch treo ở trên người, nhưng lưng vẫn thẳng.

Cô thở phì phò, nói: “Chú Trương, cháu vừa nhận được một cuộc điện thoại!”

“Vào nhà rồi nói.” Trương Tân Vĩ để cô vào cửa, thuận tiện bảo vợ tìm thêm chiếc áo cho cô mặc vào.

Diệp Thanh dăm ba câu đem nội dung điện thoại nói rõ ràng, rồi nhìn Trương Tân Vĩ.

“Thanh Nhi à, đã qua 5 năm, cháu vẫn……”

“Chú Trương, mặc kệ qua đi bao nhiêu năm cháu đều không thể từ bỏ!” Diệp Thanh nói.

“Tổ chức kia đã bị cha cháu tiêu diệt, đã tan rã rồi.” Trương Tân Vĩ nói.

“Nhưng không phải một lưới bắt hết không phải sao?” Diệp Thanh hỏi lại, “Bắt được chủ mưu chưa? Bắt được cá lọt lưới chưa? Nếu những người đó đã không còn tồn tại nữa, thì vì sao người nhà của cháu, sẽ……”

Trương Tân Vĩ trầm mặc thật lâu sau mới hỏi: “Cháu xác định nội dung trong điện thoại, là điện thoại lúc trước cháu gọi cho cảnh sát?”

“Xác định!” Diệp Thanh gật đầu chắc canh, “Chú Trương, cháu còn hoài nghi, lúc trước có người mật báo, bên trong chúng ta, có lẽ có nội gián……”

“Diệp Thanh,” Trương Tân Vĩ đánh gãy cô, “Cháu không cần quá khẩn trương, không bằng trước xin điều tra cuộc gọi vào di động của cháu.”

Diệp Thanh cắn môi, gật gật đầu, “Được ạ.”

Sau đó cô trầm mặc, gắt gao cầm di động. Bàng hoàng bất lực, giống một đứa bé lạc đường.

“Quá muộn rồi, không bằng ở đây ngủ một đêm đi?” Phu nhân cục trưởng ôm chăn ra, “Cô đã thu thập phòng khách rồi.”

“Không cần đâu ạ,” Diệp Thanh đứng dậy, “Cháu lái xe tới, giờ về luôn……”

Trương Tân Vĩ còn muốn nói cái gì nhưng Diệp Thanh đi rất vội, đã tông cửa xông ra.

Đêm khuya đường phố thực trống trải, thành thị dưới ánh đèn, chỗ được chiếu sáng thì rực rỡ, chỗ âm u địa thì ngược lại, phá lệ rõ ràng.

Cô cởi dép lê, đi chân trần, yên tĩnh một lát mới hối hận thấy mình thật sự xúc động.

Cô nên lấy tĩnh chế động, không nên tùy tiện nói cho bất luận kẻ nào.

Mở di động ra, nhìn chằm chằm cái dãy số kia một hồi lâu rồi cô mới than nhẹ một tiếng, dùng phần mềm di động gọi xe, quay về chung cư.

……

Mấy ngày kế tiếp gió êm sóng lặng, vụ án nhỏ không ngừng xảy ra, xử lý mấy vụ gây sự đánh cướp, liền đến phiên Diệp Thanh nghỉ ngơi.

Ra khỏi cục cảnh sát, vừa vặn thấy Lâm Bắc Việt cũng ở đó.

“Diệp Thanh, tôi tới đón em tan tầm.”

Chạng vạng, thanh nhàn che phủ, ánh chiều tà loang lổ. Anh đứng ở dưới tàng cây, áo trắng quần đen, thân hình cao dài thẳng tắp, thanh tuấn ôn hòa.

Thấy cô đi ra, anh cười, mặt mày giãn ra.

Diệp Thanh không khỏi thả chậm bước chân. Ánh sáng nhàn nhạt, giống ngôi sao nhỏ vụn trên bầu trời, cũng giống cô lúc này khó có thể kìm chế nhịp tim đập.

“Đi thôi,” Lâm Bắc Việt liếc cô, mở cửa xe.

“À, tốt,” Diệp Thanh đang chuẩn bị lên xe, bỗng nhiên nghe thấy phía sau có tiếng bước chân.

Không biết từ khi nào Diêm Tiểu Tung cùng Chu Thời Vũ cũng ra tới, hai người châu đầu ghé tai, nhìn trộm về phía Diệp Thanh bên này.

Diêm Tiểu Tung: “Xem kìa, lão đại đây là muốn đi hẹn hò sao?”

Chu Thời Vũ: “Có lẽ còn sẽ đi xem phim, ăn cơm.”

“Ồ,” Diêm Tiểu Tung có chút hưng phấn, “Có phải còn tặng hoa nữa hay không?”

Chu Thời Vũ lạnh lùng liếc mắt nhìn Diêm Tiểu Tung một cái, “Chắc không, bằng không đã sớm lấy ra.”

Diệp Thanh quay đầu lại, khóe mắt đảo qua, Diêm Tiểu Tung cùng Chu Thời Vũ lập tức vùi đầu đi nhanh, làm bộ cái gì cũng chưa thấy.

Lâm Bắc Việt đóng cửa xe, ánh mắt có ánh sáng lập loè.

Cả đường đi Diệp Thanh đều trầm mặc. Tới dưới lầu chung cư, cô cởi bỏ đai an toàn, nói câu “Cảm ơn”.

Lâm Bắc Việt lại không mở khóa, nghiêng đầu nhìn cô, “Diệp Thanh, em không vui sao?”

“Không có,” Diệp Thanh cúi đầu.

Lâm Bắc Việt đang chuyên chú quan sát sắc mặt cô, cô cúi đầu, anh cũng cúi đầu tới xem. Diệp Thanh bị anh đi theo ánh mắt xem đến ngứa ngáy cả người, ấp úng nói: “Em muốn xuống xe.”

Anh mở khóa, “Tôi đưa em lên lầu.”

Diệp Thanh đẩy cửa, nhảy xuống xe, đi vào chung cư.

Vào nhà, Diệp Thanh không cho anh qua cửa.

Anh cũng không ngại, cười nói: “Lần sau tôi lại đến thăm em.”

“Ừm, tốt.” Diệp Thanh gật gật đầu.

Đóng cửa lại, hình như anh vẫn đứng ở cửa một hồi lâu mới rời đi. Diệp Thanh chậm rãi trở về phòng, tâm tình khi thì trầm trọng, khi thì lại nhẹ nhàng.

……

Rạng sáng, bóng đêm tẩm hơi lạnh, di động của Diệp Thanh lại vang lên!

Cô cảnh giác mà mở mắt ra, kinh hãi ngồi dựng lên.

Tiếng chuông di động trong đêm yên tĩnh có vẻ thập phần chói tai, ánh sáng màn hình ang cũng có chút khiếp người. Diệp Thanh nhìn, đôi mắt nhập nhèm lập tức bị màn hình quang kích thích làm cho đau nhức ẩm ướt.

Thấy rõ biểu hiện điện báo, cô thở phào. Tối hôm qua cuộc điện thoại kia đã khiến cô để lại bóng ma, hiện giờ cô giống như chim sợ cành cong, nửa đêm nghe được điện báo cũng sẽ kinh hoảng.

Sửng sốt một lúc mới nhận điện thoại, “A lô, Tiểu Tung.”

“Lão đại, có tình huống.” Diêm Tiểu Tung nói, “Cạnh quốc looj ở nam Thành, phát hiện một thi thể nam vô danh.”

Khuya khoắt, tinh thần Diệp Thanh ngược lại rất tốt.

Đi xuống lầu, Diêm Tiểu Tung đã lái xe lại đây đón cô, hai người cùng đi quốc lộ nam thành trước.

“Tình huống như thế nào?” Diệp Thanh hỏi.

Diêm Tiểu Tung nói: “Rạng sáng khnay khoảng bốn giờ rưỡi nhận được tin báo, có người ở cạnh quốc lộ nam thành thấy một cái va li, sau khi mở ra phát hiện bên trong là một thi thể nam nhân lõa thể.”

“Lõa thể?” Diệp Thanh nhướng mày.

“Lão đại, trọng điểm là thi thể, không phải lõa thể.” Diêm Tiểu Tung mím môi.

Diệp Thanh dựa vào lưng ghế, nhìn về phía ngoài cửa sổ.

Đã nổi lên sương mù, trắng xoá mờ mịt bao phủ, tầm nhìn rất thấp. Cửa kính nhanh chóng bịt kín một tầng hơi nước.

Trên đường không nhiều xe, xe lao về phía trước, nửa giờ sau mới tới hiện trường.

Quốc lộ nam thành cũng không phải cao tốc, đi thông huyện Nam An ở phía nam cho nên gọi là quốc lộ nam thành. Quốc lộ xuyên qua đồi núi thấp thấp lùn lùn cùng với đồng ruộng liên miên.

Huyện Nam An ở gần đô thành, phát triển không tồi, nổi tiếng nhất là có một khu chuyên được dùng làm phim trường, được du khách rất yêu thích, ngày thường người đi tham quan, săn minh tinh, nghỉ phép không ít.

Hiện trường đã bị phong tỏa, kéo giới tuyến, nhân viên điều tra đã đang khám xét.

Đây cũng không phải quốc lộ chính mà là một đường nhánh mở rộng, đi thông thôn trấn nhỏ cách đó không xa.

Bên Quốc lộ là đồng ruộng mênh mông, ở trong sương lộ ra hình dáng thần bí mà ôn nhu.

Diệp Thanh đưa mắt nhìn chung quanh, thấy điều tra viên tới trước đã kéo giới tuyến ở cạnh quốc lộ, đang chụp ảnh, thu thập dấu vết, vật chứng.

Diệp Thanh hỏi: “Thi thể là ai phát hiện? Ở đâu?”

Quý Dương mang theo cô đi vào giới tuyến, đi đến biên quốc lộ, nói: “Thi thể là do nhân viên vệ sinh đoạn quốc lộ này phát hiện ra.”

Nhân viên vệ sinh mặc chế phục, rất dễ nhận ra.

Quý Dương nói: “Cô chính là thôn dân ở gần đây, rạng sáng bốn giờ bắt đầu làm, khi dọn dẹp rãnh thoát nước biên quốc lộ cảm thấy dòng nước không đúng, một đường xem xét lại đây, phát hiện là bị một cái va li to chặn lại. Khi định mở ra rửa sạch thì nhìn thấy trong đó chính là thi thể.”

Sáng sớm sương mù như khói, tẩm trên cỏ cây ven đường, lạnh lẽo.

Diệp Thanh nhíu mày, hỏi: “Chặng đường này không có cameras sao?”

“Không có,” Quý Dương lắc đầu, “Quốc lộ nam thành không phải cao tốc, ngay cả trạm thu phí cũng không có.”

Nói cách khác, người vứt xác, có lẽ đã tránh thoát được camera theo dõi?

Diệp Thanh mở đèn pin ra, thật cẩn thận soi xuống mương, xem xét thi thể trong vali.

Thi thể như trẻ con cuộn tròn ở bên trong. Đèn pin chiếu sáng xuống, thấy rõ phần đầu thi thể, Diệp Thanh suýt nữa nôn mửa.

Là ai khiến mặt thi thể biến thành cái dạng này?

Thân đầu chia lìa!

Phần đầu huyết nhục mơ hồ, bên mặt thối rữa sưng đỏ, chỉ sợ cha mẹ người này có đến cũng không thể nhận ra.

Cô chống đầu gối đứng dậy, không lường trước dưới chân gồ ghề lồi lõm, thân thể hơi lảo đảo, cứ tưỡng sẽ ngã may có người kịp thời đỡ cô.

Cái tay kia vững vàng mà ôm eo cô, cô dựa thế đứng vững, ngẩng đầu nhìn lại, phát hiện người bên cạnh là Lâm Bắc Việt.

“Bị thi thể dọa rồi?” Anh hỏi.

“Không phải,” Diệp Thanh dịch một bước sang bên cạnh, “Chỉ là không đứng vững.” Cô tự giác đi đến một bên, không cản trở anh nghiệm thi.

Trợ lý pháp y Hà Quân đi lên trước, nói: “Lão sư, để em làm đi.”

Anh cúi người xem xét tình huống trong va li, đột nhiên kinh hô một tiếng, “Cái đầu này đã bị nấu chín!”

Diệp Thanh kinh ngạc, hoảng sợ nhìn về phía cái đầu kia, ngực bụng lập tức một trận cuồn cuộn, suýt nữa nôn ra. Cô ngừng thở, sử dụng cả tay chân bò lên trên sườn núi, đứng ở phía trên hô hấp không khí mới mẻ.

Lâm Bắc Việt lo lắng nhìn cô một cái, thấy sắc mặt cô còn tính bình thường liền nói với Hà Quân: “Kiểm tra độ ấm không khí, độ ấm thi thể.”

Trợ lý Hà Quân lập tức làm theo, nói: “Nhiệt độ không khí 22 độ C, độ ẩm không khí 85%. Nhiệt độ thi thể là 23 độ C.”

Sau khi đo lường xong, Lâm Bắc Việt bắt đầu kiểm tra thi thể.

“Thi thể đã cương cướng toàn thân.”

Hà Quân nghiêm túc ghi chép lại, nói: “Thi thể mỗi giờ sẽ giảm đi 17 độ C, vậy là thời gian người này tử vong đã vượt qua một giờ sao?”

Lâm Bắc Việt lắc đầu, “Cũng không chuẩn xác.”

Nhiệt độ thi thể chịu nhiều loại nhân tố quấy nhiễu, ví dụ như cân nặng, chiều cao, tuổi, còn có thời tiết, độ ấm …..

Giọng anh thực ôn hòa, ánh mắt bình tĩnh nhìn Hà Quân có chút khó hiểu, nói: “Hình thể mập mạp, quần áo dày nặng, khí hậu ấm áp, cùng với nhiệt độ môi trường, tác động của ánh nắng…, sẽ làm chậm lại quá trình thi thể tản nhiệt.”

Diệp Thanh như suy tư, sáng tỏ gật đầu, “Thật đúng là phức tạp.”

“Trừ điều này ra, thi thể sau khi hư thối sẽ có giòi bọ đến ăn, giòi bọ hoạt động cùng quá trình thay thế bên trong cũng sẽ làm tang nhiệt độ thi thể.” Lâm Bắc Việt vừa nói vừa bắt đầu kiểm tra tình huống phần ngoài va li.

Anh lấy bột phấn, thu thập dấu vân tay.

“Đương nhiên, trong một vài tình huống đặc biệt, nhiệt độ thi thể sẽ giảm xuống nhanh hơn. Ví dụ như trẻ con, người già, người gầy yếu, người có bệnh mãn tính. Còn có ở trong hoàn cảnh nhiệt độ thấp, nhiệt độ thi thể cũng sẽ nhanh chóng giảm xuống.”

Đấy đều là kiến thức cơ bản về pháp y học, vốn là cấp bậc nhập môn. Anh ngày thường sẽ không nói đến những vấn đề này, nhưng Diệp Thanh hỏi, anh đương nhiên sẽ giải thích.

Nước trong mương chỉ đến đáy vali, nhưng đã đủ khiến việc thu thập vật chứng bất lợi.

Nhanh chóng chụp ảnh, sau đó mọi người lập tức nâng cái vali lên đường quốc lộ.

Mia: Có vụ án mới rồi!

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN