Chương 36: Lâm pháp y ôn nhu
Lâm Bắc Việt nói: “Tiếp tục xem xét.”
Hà Quân tiếp tục di chuyển con chuột, đi sang trái một chút, cậu đột nhiên ngừng lại.
“Thầy Lâm,” Cậu ngẩng đầu nhìn Lâm Bắc Việt.
Lâm Bắc Việt nói: “Thu nhỏ hình ảnh lại.”
Sau khi Hà Quân thu nhỏ hình ảnh lại, bên trái đầu có vết thương rất nhỏ, cạnh đó xuất hiện vết rạn như mạng nhện.
“Vết xương sọ vỡ hình quạt,” Lâm Bắc Việt nói, anh từ trong tay Hà Quân tiếp nhận con chuột, tự mình thao tác, nói: “Xương sọ có vết nứt vỡ xương hình quạt.”
Anh căn cứ số liệu rà quét được nói: “Đường kính ước chừng mười centimet. Có thể phỏng đoán, phần đầu người chết bị đánh bởi một vật nặng.”
Sau đó, anh lại phát hiện một chỗ bầm tím ở phía sau đầu, cả phía trước cũng có một chỗ bầm tím giống vậy.
“Đầu phía sau bầm tím, hình dạng bất quy tắc, nhưng có thể xác định phía trước chính là do bị đối hướng.” Lâm Bắc Việt nói, “Phần gáy người chết sau khi bị va chạm mạnh, não bộ bị chấn động, lực đánh vào gây bầm tím, tạo thành vết thương đối hướng.”
Diệp Thanh châm chước hỏi: “Có khả năng là do người chết té ngã trên mặt đất, đụng phải cái gáy hay không?”
Lâm Bắc Việt nói: “Không loại trừ khả năng này.”
Kiểm tra hình ảnh rà quét 3D xong Lâm Bắc Việt tổng kết, nói: “Người chết phần não bộ bên trái từng bị hai đến ba lần va chạm nhỏ, cộng với ba lần bị thương nặng. Bước đầu phỏng đoán, hung khí gây ra vết thương ở phần đầu người chết có thể là búa, hoặc như thiết chùy.”
Anh đứng dậy, trở lại bàn giải phẫu, thật cẩn thận vén từng sợi tóc, dùng nguồn sáng sóng ngắn chiếu xạ, kiểm tra dấu vết trong tóc.
Phần tóc người chết khô khốc hỗn độn giống như cỏ dại, lại vô cùng yếu, rất dễ bị đứt gãy, mỗi một động tác Lâm Bắc Việt đều thật cẩn thận.
“Phát hiện vật chất phản quang.”
Trong tóc có một mảnh vụn, phản chiếu ra ánh sáng mỏng manh.
Lâm Bắc Việt kẹp mảnh vụn ra, sau khi quan sát nói: “Có chút giống mảnh vụn thủy tinh.”
Anh dùng hộp thủy tinh đựng mảnh vỡ lại, đưa cho Hà Quân, nói: “Giao cho phòng thí nghiệm quang học, tiến hành kiểm tra đo lường quang phổ.”
Hà Quân nhận lấy, hỏi: “Thứ này có phải rơi từ hung khí hay không?”
Lâm Bắc Việt không cần nghĩ ngợi liền nói: “Còn chưa biết được. Có lẽ là ở trên hung khí, cũng có thể là trong lúc vô tình lẫn vào tóc người chết.”
Kế tiếp, anh lại phát hiện thêm mấy mảnh vụn lớn nhỏ không đồng nhất.
Sau khi kiểm tra xong mặt ngoài phần tóc, anh lấy ra một thanh đao mỏng mà sắc bén từ hòm dụng cụ, nói: “Hiện tại loại bỏ tóc người chết, kiểm tra thương tổn dưới da, cũng thử lấy ra vật trên trong phần tóc.”
Phần đầu đã bị nấu chín, da đầu vẫn có sự co dãn nhất định nhưng rất yếu ớt, hơi chút không chú ý là sẽ phá hư đặc thù nguyên bản của thi thể. Cạo tóc cho da đầu như vậy không khác gì thái thịt trên đậu phụ.
Không chỉ khảo nghiệm kỹ thuật, còn khảo nghiệm sự kiên nhẫn cùng nghị lực của người thực hiện.
Mà ở đáy mắt Diệp Thanh, Lâm Bắc Việt chuyên chú nghiệm thi thập phần mê người, dao cạo cùng giải phẫu đao, chính là bút vẽ để anh điêu khắc miêu tả.
Sau đó không lâu toàn bộ tóc đều bị cạo xuống, Lâm Bắc Việt dùng kính lúp cẩn thận xem xét một lát rồi mới bỏ vào túi đựng vật chứng, giao cho Hà Quân, nói: “Kiểm tra xem có lẫn tóc của người khác hay không.”
Hà Quân chuẩn bị tách từng sợi tóc ra, cho vào túi đựng vật chứng rồi dán nhãn lên.
Phần đầu đã cạo sạch tóc có thể thấy rõ ràng vết thương trên da. Nhưng đã vô pháp phán đoán là vết thương do va chạm hay là chỉ bầm tím. Da đầu nứt vỡ, bị nấu đến mức da tróc thịt bong, thậm chí vô pháp căn cứ tình trạng xuất huyết để phán đoán là vết thươgn trước hay sau khi chết.
Sau khi dùng nguồn sáng ngắn rà quét nhiều lần, trong phần da thịt nứt trên trán cũng phát hiện mảnh vụn sáng lên, số lượng còn tương đối nhiều.
“Xem ra những mảnh vụn này rất có khả năng do hung khí lưu lại khi đập vào. Đã găm cả vào da thịt.” Diệp Thanh nói.
Lâm Bắc Việt nhíu mày, “Người chết bị một vật có dạng như búa bằng pha lê đập vào đầu. Sau đó lại bị cắt mất phần đầu mang đi nấu chín.”
Diệp Thanh suy tư, nói: “Hung thủ nấu chin đầu người chết, có thể là vì che dấu thân phận người chết, cũng có thể là vì che dấu vết thương.”
Lâm Bắc Việt nhẹ nhàng gật đầu: “Có khả năng này.”
Sauk hi kiểm tra xong phần đầu, anh tiếp tục kiểm tra thân hình người chết.
Đầu tiên ở trên cánh tay người chết phát hiện vết thương hình phòng ngự.
Lại nhẹ nhàng lật thi thể, khẽ ngừng động tác.
Anh nói: “Ở phần cổ người chết phát hiện vết đâm, ước chừng ở giữa đốt xương cổ thứ 2 và 3.”
“Có thể phán đoán là do vật gì đâm bị thương không?” Diệp Thanh hỏi.
Lâm Bắc Việt lắc đầu, “Trước mắt không thể, cần phải giải phẫu, xem xét chiều sâu cùng hình dạng vết thương ……”
Diệp Thanh kinh ngạc cảm thán với sự chuyên nghiệp cùng cẩn thận của anh, đồng thời cũng bi ai thay người chết.
Rốt cuộc là thù oán gì mà có thể bị biến thành dáng vẻ này, sau đó còn bị vứt xác ở nơi hoang dã?
Cô lẳng lặng nhìn chằm chằm thi thể cuộn tròn cứng đờ, lẩm bẩm nói: “Anh rốt cuộc là ai chứ?”
“Tôi sẽ nghĩ cách xác nhận thân phận của anh ta.” Vẻ mặt anh tự nhiên, nói: “Chỉ là vấn đề sớm muộn gì mà thôi.”
“Đúng vậy,” Hà Quân thành khẩn gật đầu, “Xét nghiệm DNA, đối chiếu dấu vân tay, phục chế gương mặt, kiểm tra đối chiếu xương sọ, hàm răng, thân thể hay bất cứ thứ gì đều có thể tìm được manh mối về thân phận.”
Kế tiếp, Lâm Bắc Việt cẩn thận xem xét ảnh chụp X quang hàm răng người chết.
Diệp Thanh cũng nhìn ảnh chụp, không rõ nguyên do.
“Người chết có phủ răng sứ,” Lâm Bắc Việt chỉ vào mấy chiếc răng trong khoang miệng, nói: “Hẳn là dùng công nghệ Nano.” Anh dùng tay sờ sờ cằm người chết, kêu Hà Quân cùng anh hợp tác, dùng sức mở khoang miệng người chết ra.
“Lấy dấu răng, kiểm nghiệm thành phần lớp phủ. Rồi đối chiếu tìm ra xuất xứ, bệnh viện, thu nhỏ lại phạm vi trong bệnh viện nha khoa và bệnh viện chỉnh hình trong thành phố, tra tìm một nam nhân tuổi tầm 28-35, khoảng một, hai năm trước đã làm giải phẫu phủ răng sứ.”
Diệp Thanh nháy mắt có tinh thần, “Vẫn là anh lợi hại!” Cô cười tươi tắn, “Không có anh thật đúng là không được.”
Lâm Bắc Việt nhìn chăm chú vào đôi mắt cô, khẽ nhíu mày. Anh kêu Hà Quân đem manh mối vừa tìm ra đưa đến các phòng thí nghiệm, rồi dẫn theo Diệp Thanh rời đi.
Quay lại văn phòng cầm chìa khóa xe, anh nói: “Tôi đưa em về.”
Diệp Thanh ngẩn ra, “Vì sao?”
“Hiện tại em còn đáng yêu hơn cả quốc bảo,” Lâm Bắc Việt chỉ vào quầng thâm trước mắt cô.
Diệp Thanh ậm ờ: “Em coi như là anh đang khen em.”
Cô đi ra ngoài, lại bị Lâm Bắc Việt ngăn lại, “Diệp Thanh, em đã quá mệt mỏi rồi, cùng tôi trở về.”
Diệp Thanh rất không có thói quen. Đã nhiều năm không ai để ý xem cô có mệt hay không, cũng không có ai dùng ngữ khí cường ngạnh như vậy nói chuyện với cô. Cô ngơ ngẩn, theo bản năng trở tay tránh thoát anh. Không nghĩ tới Lâm Bắc Việt lại nhẹ nhàng lôi kéo, ngược lại đem cô kéo vào trong lòng ngực.
Đâm vào nhau.
Diệp Thanh dưới chân không vững, lui về phía sau một bước, mắt thấy liền phải đè ở trên tường.
Trong chớp mắt cô duỗi tay, lướt qua bả vai Lâm Bắc Việt, chống đỡ lên tường, thế mới không bị đâm sầm vào.
Tư thế này có chút kỳ quái, giống như cô ép Lâm Bắc Việt vào tường, mà tay Lâm Bắc Việt vẫn còn eo cô.
Bên ngoài ánh sáng trong nhu hòa, chiếu đến hai tròng mắt đen nhánh sáng rỡ của Lâm Bắc Việt. Hai tay anh ôm càng chặt hơn, hô hấp ấm áp mà trầm miên.
Trái tim Diệp Thanh đập thình thịch, nhất thời thật sự có chút choáng váng. Chắc là thật sự mệt mỏi, cần nghỉ ngơi.
“Diệp Thanh, tôi là bác sĩ, tôi nhìn ra được em đang rất mệt.” Giọng nói của Lâm Bắc Việt trầm ấm vang lên bên tai cô.
“Bác sĩ?” Diệp Thanh nhướng mày, lỗ tai cũng có chút nóng lên, nói: “Bác sĩ xem bệnh cho người chết?”
“Trừ cái này ra, tôi chỉ xem cho em.” Lâm Bắc Việt nói, “Tôi vốn dĩ chính là học y.”
Diệp Thanh muốn đứng thẳng, nhưng cánh tay Lâm Bắc Việt rất có lực, nhẹ nhàng siết lại, khiến cho cô khó có thể tránh thoát.
Cô nói: “Anh buông em ra trước đi.”
Lâm Bắc Việt nhẹ giọng nói: “Là em buông tôi ra trước.”
Diệp Thanh buông tay, ngượng ngùng.
Lâm Bắc Việt giờ mới chậm rãi buông cô ra, nói: “Tôi đưa em về.”
“…… Ừm,” Diệp Thanh nhàn nhạt nói, giọng mũi lộ ra bất mãn, nhưng lại không thể nề hà.
Lâm Bắc Việt người này, bề ngoài nhìn như ôn hòa, như ngọc như nước, nhưng bên trọng thực chất lại là người bá đạo. Sự bá đạo của anh giống nước chảy trong cương có nhu, lặng yên không một tiếng động, mạnh mẽ lại ôn nhu, làm người khác khó có thể cự tuyệt.
Trở về chung cư, cô nằm ở trên giường, không chống nổi cơn buồn ngủ, chẳng mấy chốc đã ngủ say.
Tỉnh lại trong phòng an tĩnh thoải mái, ngoài rèm cửa, ánh sáng lóe lên như ngôi sao, phân không rõ rốt cuộc đã mấy giờ rồi.
Nhìn di động mới biết đã là đêm tối.
Lâm Bắc Việt đã rời đi.
Diệp Thanh cầm di động rời giường, phát hiện có một tin nhắn chưa đọc——
“Tỉnh có thể ăn thêm chút đồ, ở trong phòng bếp.”
Vào phòng bếp, thấy nồi cơm điện vẫn ở chế độ hâm nóng, bên trong là cháo, còn cả sữa bò.
Diệp Thanh nhìn quanh chung cư lạnh như băng, hai tay bưng bát cháo ấm áp, nhất thời có chút hoảng hốt. Cô cuộn trong ở trên sô pha ăn khuya, trong lúc vô tình phát hiện chỗ huyền quan hình như thêm thứ gì đó.
Lấy kinh nghiệm làm cảnh sát nhiều năm, cô phát hiện ra khác biệt dễ như trở bàn tay.
Không tồi, chỗ huyền quan có nhiều thêm hai đôi dép lê.
Một đôi của nữ, số 37, đúng cỡ của cô.
Còn một đôi của nam, số 43, lẳng lặng mà nằm ở bên đôi dép lê nữ.
Rõ ràng là một món đồ rất đỗi tầm thường nhưng lại làm chung cư rực rỡ hẳn lên, không hề trống rỗng, phảng phất như đã được thứ gì đó lấp đầy.
Diệp Thanh có chút giận dỗi, nhưng lại không nói nên lời là không đúng chỗ nào. Cô đeo dép lê vào, “Lộc cộc” đi hai bước, rất vừa lòng.
Điện thoại của Lâm Bắc Việt đúng là vào lúc này gọi tới.
Trong lòng Diệp Thanh bỗng chốc nhảy dựng, nhưng đã theo bản năng ấn nút nghe.
“Uy?”
“Uy,” Lâm Bắc Việt nói thực nhẹ, “Tỉnh ngủ rồi?”
“Ừm,” Diệp Thanh lê dép lê, chậm rãi quay lại sô pha.
Lâm Bắc Việt tựa hồ nghe được tiếng cô đi lại, hỏi: “Dép lê vừa chân không?”
Diệp Thanh ngồi ở trên sô pha, nhếch chân lên, nói: “Vừa chân.”
“Em thích không?” Anh hỏi.
“……” Diệp Thanh bỗng nhiên im lặng, một hồi lâu sao mới nói: “Cũng được.”
Lâm Bắc Việt trầm mặc, nói: “Lần sau dẫn em đi mua đôi em thích.”
Diệp Thanh cởi dép, chân trần đạp lên trên mặt đất, “Rồi nói sau,” giọng nói của cô nhạt xuống.
Ngữ khí của Lâm Bắc Việt vẫn thanh đạm bình thản như cũ.
Hai người nói chút tiến triển vụ án, rồi kết thúc trò chuyện.
……
Sáng sớm hôm sau, Diệp Thanh đến cục cảnh sát rất sớm.
Mấy cảnh sát thực tập đang luyện tập quyền cước, mặt đổ đầy mồ hôi, sắc mặt đỏ bừng, nhìn thấy Diệp Thanh liền nhiệt tình hỏi hảo.
“Diệp Đội, tới sớm vậy?”
“Sớm,” Diệp Thanh gật đầu với bọn họ, “Thân thủ không tồi.”
Cảnh sát tuổi trẻ được khen ngợi rất hưng phấn, “Diệp Đội, khi nào có thể so chiêu với chị không?”
Diệp Thanh vỗ vỗ bờ vai của cậu ta: “Nếu tôi lấy ra thân thủ khi bắt nghi phạm, chỉ sợ cậu không đứng lên nổi.” Cô nhướng mày, “Tiếp tục nỗ lực.”
Nói xong, trở về văn phòng.
Cục cảnh sát càng ngày càng náo nhiệt, Diệp Thanh đang định triệu tập người mở họp, Diêm Tiểu Tung chạy vào, nói: “Lão đại, cục trưởng gọi chị đến văn phòng của ông ấy.”
Diệp Thanh không nhanh không chậm đáp lời, tới văn phòng của Trương cục trưởng.
Cuộc gọi đêm đó nhận được cuối cùng cô khôn gcho người điều tra nữa, cũng không có nhắc đến với bất cứ ai, không biết giờ Trương cục trưởng gọi cô đến là vì cái gì.
Mia: Tự dung lại nghĩ đến một bộ phim Trung Quốc xem không nhầm từ năm ngoài cặp đôi chính cũng là nữ cảnh sát và nam pháp y, pháp y cũng được gọi là Thầy Lâm, mà quên mất tên rồi :D.