Triệu Liệt Húc nhướng mày, nhận ra trời đã hửng sáng.
Chiếc gạt tàn trên bàn đầy hự tàn thuốc, anh nhấp một hớp trà đặc, song vẫn chưa tìm ra manh mối.
Nhìn đôi mắt đỏ ngầu của anh, Trần Ký nhắc nhở: “Già rồi đừng thức đêm.”
Triệu Liệt Húc dựa lưng vào ghế văn phòng, hai mắt nhắm nghiền, cằm lún phún râu.
Trần Ký tựa vào trước bàn làm việc, ngáp ngắn ngáp dài, nước mắt không kìm được trào ra.
Triệu Liệt Húc nghe thấy anh ta ngáp mấy cái, nhắm mắt lại cười: “Không phải cậu đi về ngủ sao? Sao vẫn buồn ngủ thế?”
“Ngủ? Ngủ cái gì chứ.”
Đêm qua Trần Ký gần như không chợp mắt tí nào, cơn thèm ăn của phụ nữ mang thai không cản được, còn nhiễu sự lăn lộn đến 5h sáng mới ngủ. 7h đồng hồ báo thức kêu, anh ta dậy đi làm, vợ lại chê ồn ào, đạp cho anh ta một cái vào mông.
Triệu Liệt Húc: “Mới thức một đêm đã mệt như vậy à?”
“Già rồi, yếu quá.”
Lúc mới vào nghề, họ chỉ giải quyết những vụ án nhỏ, nhưng công việc về sau ngày càng rắc rối, họp hành, báo cáo có thể viết hết cả ngày, song vì lòng nhiệt huyết nên không biết mệt mỏi. Gặp phải một vụ án lừa đảo, vài ngày liên tục thức trắng, trợn mắt cắn răng vẫn có thể trụ được, xong việc chỉ cần ngủ một ngày lại tinh thần phấn chấn.
Bây giờ mới chỉ thức cả đêm nhưng mắt đã nhức mỏi, hai bên thái dương giật giật, đầu như muốn nổ tung.
Triệu Liệt Húc: “Bình thường cậu phải tập luyện nhiều hơn.”
Khi còn học trong học viện cảnh sát, mọi người trong ký túc xá ai nấy đều cơ bắp vạm vỡ, nhưng từ khi đi làm hầu, hết họ đều trở nên béo phệ.
Sinh hoạt và chế độ ăn uống không điều độ, có thời gian thì ngủ bù, chỉ nửa năm bụng đã ngấn mỡ.
Ở điểm này, Trần Ký thực sự ngưỡng mộ Triệu Liệt Húc.
Đôi khi thư giãn sau buổi hội họp và ăn cơm, hỏi anh đang ở đâu, Triệu Liệt Húc nói rằng mình đang ở phòng tập thể hình. Mùa đông ai đi làm đều co ro, nhưng anh đến thì lại rất sảng khoái, có lần hỏi thì anh đáp chạy bộ đến.
Họ đều nói rằng làm cảnh sát hình sự, ngoài bốn mươi tuổi thì bụng bia, rụng tóc, mắc nhiều bệnh đường ruột.
Hãy nhìn ông chú cảnh sát già trong sảnh đi, quả thật không sai chút nào.
Trần Ký cúi người vỗ vai Triệu Liệt Húc: “Cậu cứ tập thể dục đi, dù sao cậu cũng là đóa hoa của đồn cảnh sát chúng ta, là mặt tiền mà.”
Lần trước cấp trên yêu cầu làm khẩu hiệu quảng cáo gì đó, hình ảnh trên biểu ngữ chính là Triệu Liệt Húc đang cúi chào, đặt một tấm lớn ở đại sảnh. Các cô gái trông thấy đều che miệng cười bẽn lẽn, còn có người dùng điện thoại chụp trộm.
Kể từ đó, anh được phong là đóa hoa của đội cảnh sát hình sự.
Triệu Liệt Húc nhìn thoáng qua thời gian dưới máy tính, cầm điện thoại định ra ngoài.
Trần Ký: “Về hả?”
“Ra ngoài mua đồ ăn sáng.”
“Liều mạng thế cơ à?”
…
Mười giờ sáng có một cuộc họp.
Bảng trắng di động chi chít những dòng chữ.
Cuộc họp diễn ra được một nửa thì có kết quả khám nghiệm tử thi sơ bộ đến từ trung tâm khám nghiệm tử thi.
Tối hôm qua, Triệu Liệt Húc đã cẩn thận nhắc nhở lão Vương phía bên pháp y hãy làm so sánh tinh dịch.
So sánh ở trên người Quách Đình và Từ Ngọc Ngọc.
Nếu xác định là cùng một người, như vậy sẽ thuận lợi cho việc điều tra hơn, dù sao trước đó cũng đã có chút manh mối.
Triệu Liệt Húc lật xem báo cáo và tìm kiếm các từ khóa.
Đúng như anh dự đoán, tinh dịch trên người hai nạn nhân là của cùng một người.
Nạn nhân tử vong do mất máu quá nhiều dẫn đến sốc, có nhiều vết rạch ở thắt lưng, dập nát nửa đầu bên trái, bị xâm hại tình dục, thời gian tử vong khoảng 48 giờ trước.
Đám Tiểu Trương vẫn đang điều tra và giám sát từ Đại học Trung Tế đến hết phía tây. Muốn đến công viên ở đó phải băng qua một cây cầu, đây là con đường duy nhất, hai bên cầu đều có gắn camera.
Có điều việc điều tra tốn nhiều thời gian và công sức, phải tập trung quan sát màn hình. Xe cộ chạy qua rất nhanh, thấy vật khả nghi thì phải lùi xe và giảm tốc độ. Với cách này phải mất ba hoặc bốn ngày để kiểm tra camera.
Sau khi báo cáo khám nghiệm tử thi được đưa đến, phạm vi đã được thu hẹp lại.
Điểm quan trọng ở chỗ hung thủ là một người đàn ông trên năm mươi tuổi, gầy gò và có một nốt ruồi lớn trên má phải.
Cuộc họp tiếp tục diễn ra.
Quay lại một số câu hỏi mà Triệu Liệt Húc đưa ra.
Phương thức hoặc công cụ gây án là gì?
Tại sao lại chọn công viên phía tây ngoại ô?
Lý do chọn Từ Ngọc Ngọc là gì?
Cuối cùng vấn đề bây giờ có thể được thay thế bằng: Lý do chọn Quách Đình và Từ Ngọc Ngọc là gì.
…
Buổi chiều cấp trên triệu tập đến họp khẩn cấp, vụ án giết người nghiêm trọng đã đánh động đến bên trên và thu hút sự chú ý của giới truyền thông. Người bên ngoài chỉ biết có một nữ sinh bị sát hại rồi khoét mắt, không hay biết còn dính líu đến cái chết của Quách Đình.
Tin tức lan nhanh, việc mọi người hoảng sợ là điều khó tránh khỏi.
Sau khi Triệu Liệt Húc hoàn thành báo cáo tổng kết và báo cáo tiến độ tại cuộc họp, cấp trên đưa ra lệnh phải giải quyết vụ án trong vòng một tháng.
Kết thúc cuộc họp, cục trưởng đã gọi anh lại.
Cục trưởng Lý đã ngoài năm mươi, mấy sợi tóc lưa thưa trên đầu được ông chải chuốt gọn gàng. Ông đẩy gọng kính cận, nói: “Tiểu Triệu, một tháng hơi gấp nhưng cậu ở trong ngành nhiều năm, cũng biết được những vấn đề ở bên trong. Áp lực từ phía trên, áp lực từ truyền thông, áp lực từ quần chúng, vụ án nghiêm trọng như này không thể kéo dài lâu hơn nữa. Hơn nữa, trong khoảng thời gian này có nhiều phụ nữ liên tiếp gặp chuyện chẳng may khiến xã hội khủng hoảng. Thế nên trong khoảng thời gian này, mọi người phải vất vả rồi.”
Triệu Liệt Húc khẽ gật đầu: “Vâng thưa Cục trưởng.”
Cục trưởng Lý muốn nói rồi lại thôi, vươn tay vỗ vỗ vai Triệu Liệt Húc: “Đừng nghĩ nhiều nữa, tập trung vào vụ án trước mắt.”
Triệu Liệt Húc biết ông có ý gì, im lặng một hồi.
Cục trưởng Lý thở dài nói: “Tôi biết cậu vẫn còn canh cánh trong lòng. Đương nhiên, chúng tôi bao năm nay chưa từng từ bỏ hay lãng quên nó. Tôi hy vọng kiếp này có thể bắt được kẻ sát nhân, có vậy mới không hổ thẹn với ông nội của cậu.”
“Vâng.”
Cục trưởng Lý siết vai anh, gật gật đầu và rời khỏi phòng họp.
……
Cả đội tan làm lúc 11 giờ tối, Trần Ký không mở nổi mắt, gọi người đến chở mình về.
Triệu Liệt Húc bóp thái dương, biết mình cũng không lái nổi xe nên ngồi luôn xe Trần Ký.
Trần Ký ngồi ở ghế phụ, anh chàng hạ ghế xuống rồi tựa nghiêng, nói với tài xế: “Đưa anh ấy về trước, đường Quân Công, khu nào ý nhỉ?”
Triệu Liệt Húc: “Hân Uyển.”
Tài xế là một chàng thanh niên trẻ, mới hai mấy tuổi đầu, cậu chàng rất hồi hộp và vui mừng khi lần đầu tiên nhận được đơn gọi xe từ đồn cảnh sát.
Cậu ta nhìn thoáng qua gương chiếu hậu và hỏi: “Hai người có phải cảnh sát không ạ?”
Trần Ký cười: “Không lẽ mất hết hình ảnh của cảnh sát thế à?”
“Không phải, tôi không có ý đấy, tôi chỉ rất ngưỡng mộ mọi người thôi.”
Một khi đang gặp khúc mắc thì dù đầu có nặng trịch cũng vẫn không tài nào ngủ được.
Trần Ký nhắm mắt lại, trò chuyện với người thanh niên về kinh nghiệm phá án trước đây của mình, chàng trai lắng nghe và khen ngợi sự tài ba của Trần Ký.
Triệu Liệt Húc gác nhẹ hai chân lên nhau, bắt chéo hai tay và thả lỏng đặt lên đùi, nhìn cảnh vật thoáng qua bên ngoài cửa xe.
Cậu thanh niên im lặng khi nhìn thấy người phía sau, bèn hỏi Trần Ký: “Anh kia ở cùng đội với anh ạ?”
Trần Ký: “Anh đó là đội trưởng.”
Cậu thanh niên lẩm bẩm, sự ngưỡng mộ thể hiện hết trong ánh mắt.
Trần Ký mở mắt liếc về phía sau, hỏi: “Còn đang suy nghĩ về vụ án à?”
Triệu Liệt Húc cười.
Anh không biết mình đang nghĩ gì, đầu óc trắng xóa.
Trần Ký hỏi lại: “Hôm qua cậu đã làm gì với chị dâu rồi?”
Trần Ký nhắc Triệu Liệt Húc mới nhớ đến Dương Thanh Hà, chắc sáng nay cô đã đi rồi.
Bóng dáng cô vụt qua trước mắt.
Cô dựa vào lan can ban công với mái tóc dài bồng bềnh trong gió, đôi mắt cong hình trăng lưỡi liềm, quyến luyến vẫy tay chào anh.
“Anh về sớm nhé!”
Câu này qua miệng cô bỗng cảm giác khác lạ lạ thường.
Thấy anh cười ngây dại, Trần Ký nói: “Cậu còn nói không có ý gì với cô ấy. Theo tôi thấy, cậu bị cô bé ấy ăn sạch rồi.”
Nói không rung động là giả, nhưng rung động cũng không thể hiện là thích hay yêu ai đó.
Anh có thể bao dung cô vô bờ, chăm sóc cho cô, về điểm này Triệu Liệt Húc không biết tâm lý ấy bắt nguồn từ đâu.
Anh cũng tự phân tích và đưa ra được hai nguyên nhân.
Có thể là do anh biết quá khứ của cô nên mủn lòng thương xót, cũng có thể do nhìn cô anh sẽ nhớ đến Triệu Lợi Huyên nên càng nảy sinh nhiều ràng buộc.
Nhưng dường như anh cũng không thể thuyết phục hoàn toàn bản thân.
Còn sự rung động trong lòng anh phần lớn do độc thân quá lâu, tiếp xúc ít với phụ nữ nên khi tiếp xúc với cô hormone tăng cao, đó là chuyện bình thường.
…
Triệu Liệt Húc trở về nhà, trong phòng yên tĩnh và tối đen như mực.
Bật đèn lên, sự tĩnh lặng càng hiện rõ ràng.
Con gấu trên ghế sô pha đã biến mất.
Triệu Liệt Húc vô thức tưởng tượng ra dáng vẻ cô ôm nó, một người nhỏ bé như vậy ôm một con gấu cao ngang mình trong tay, đi đường còn trông thấy đường được ư?
Anh bước đến bàn cà phê để lấy chiếc máy tính xách tay, bỗng nhiên mắt anh cứng đờ, có một mẩu giấy dán trên máy tính.
‘Bây giờ là 7:02 sáng, em đi đây, em đã giặt quần áo rồi, giặt tay đấy nhé. ‘
Ở dưới cùng bên phải còn vẽ một con hổ nhỏ đang giương nanh múa vuốt.
Giặt tay…
Triệu Liệt Húc đi tới ban công, đột nhiên sững lại, con ngươi khẽ híp, anh cười như không cười.
Chiếc áo phông và quần tây khẽ đung đưa theo làn gió, bộ đồ lót màu xám của anh phơi cạnh một bộ áo ngực màu trắng xanh và quần lót ren. Trong thế giới đen, trắng và xám của anh, màu này trông cực kỳ nổi bật và bắt mắt.
Quần áo đã khô, tỏa ra mùi comfort thơm mát.
Cố Dung mua rồi để ở đây, anh cũng chưa bao giờ dùng.
Triệu Liệt Húc thu dọn quần áo, quần lót ren nhỏ bị anh nắm gọn trong lòng bàn tay, năm ngón tay kéo áo lót, tự nhiên bước vào phòng ngủ.
Lúc bật đèn lên, anh bị giật mình.
Có một đồ gì cực to nằm ở trên giường, mập mạp quay lưng về phía cửa phòng ngủ, cái đầu tròn vo màu đen mềm mại đắp chăn bông, để hở hai tay.
Cô không mang nó đi.
Triệu Liệt Húc ném quần áo xuống giường, ôm trán, khóe miệng mỉm cười.
Không nghĩ nhiều nữa, anh cầm một bộ quần áo sạch sẽ rồi đi vào phòng tắm.
Anh nhìn gương theo phản xạ, muốn xem Dương Thanh Hà có thể vẽ được những gì.
Quả nhiên, trên gương có in hình đôi môi.
Hai cốc đựng bàn chải đánh răng trên bồn rửa mặt tựa vào nhau, trong cốc của cô đựng bàn chải đánh răng và một cây son.
Rừ rừ – điện thoại trong túi rung lên.
Dương Thanh Hà gửi một tin nhắn: Em chợt nhớ ra em có đánh rơi một thứ ở nhà anh, giúp em cất đi nhé, hôm khác em đến lấy. Cảm ơn đội trưởng Triệu.
Triệu Liệt Húc xoay người dựa vào bồn rửa mặt, nhắn lại: Làm rơi cái gì?
Dương Thanh Hà: Trái tim bé bỏng của em.
Triệu Liệt Húc cười nhẹ, ngón tay gõ thoăn thoắt một hàng chữ: Gần đây tôi rất bận, sau này hãy đến lấy. Dương Thanh Hà, đừng được voi đòi tiên.
Dương Thanh Hà: Vậy thì đừng cho em voi, em sẽ không đòi tiên được.
Triệu Liệt Húc nhìn chằm chằm vào câu trả lời của cô, như đấm vào bịch bông.
Ẩn ý từng chữ một, đúng là mồm mép láu lỉnh.
Không thể làm gì cô được.
Cảm giác như bị dính vào kẹo mạch nha, mình còn cô tình nằm yên để cô dính lấy.
~~~
HẾT CHƯƠNG 19