“Tôi ăn xong rồi.” Khương Uyển Phồn đặt bát đũa xuống, nhìn đồng hồ.
“Em cũng ăn xong rồi.” Lữ Lữ cười hì hì đáp theo.
Tạ Hựu Địch cầm lấy điện thoại: “Được, tôi đi thanh toán.”
Chủ đề cũng tự nhiên mà chuyển hướng.
Trác Dụ nghiêng đầu theo bản năng, phát hiện Khương Uyển Phồn cũng đang nhìn anh. Hai mắt giao nhau trong phút chốc rồi sau đó lặng lẽ dời đi.
Cứ luôn cảm thấy là cô đã giải vây thay cho anh.
Nếu nghĩ như vậy, ừm, hình như hiểu lầm càng nặng hơn.
Tạ Hựu Địch thanh toán xong, chỉ xe của Trác Dụ: “Ngồi xe cậu nhá.”
“Cậu không lái xe à?”
“Tôi tưởng hôm nay sẽ uống rượu.” Tạ Hựu Địch cười nói, không hề có cảm giác tội lỗi.
Trác Dụ nhíu mày: “Sớm muộn cũng có ngày cậu ngâm mình trong bình rượu.” Lúc nhìn về phía Khương Uyển Phồn, hàng chân mày đang nhíu chặt của anh chớp mắt giãn ra: “Các cô đậu xe ở đâu?”
Khương Uyển Phồn vén tóc bên gò má: “Chúng tôi gọi taxi.” Tầm mắt của cô đã phóng ra bên đường, chân cũng chuẩn bị bước ra ngoài, Trác Dụ di chuyển đến bên cạnh, chắn tầm nhìn, nói với vẻ vô cùng tự nhiên: “Tôi đưa cô… các cô.”
Tạ Hựu Địch khoác vai Trác Dụ đi lên phía trước, nói một tràng, đi được mấy bước còn không quên quay đầu: “Lên xe nào.”
Hai người đã mời rồi, lại từ chối nữa sẽ khiến người ta mất hứng.
Thế là Tạ Hựu Địch ngồi ghế phụ, hai cô gái ngồi đằng sau.
Tạ Hựu Địch nghiêng đầu, tò mò hỏi: “Tôi nhớ cô biết lái xe mà, chiếc A4 màu trắng thường đậu bên trái tiệm là của cô đúng chứ.”
Lữ Lữ thò đầu ra: “Là của chị ấy, nhưng buổi tối chị Uyển Phồn không lái xe đâu, chị ấy không lái được.”
“Hả?” Tạ Hựu Địch: “Vì sao?”
Trác Dụ cũng hơi phanh nhẹ, thả chậm tốc độ. Sau đó nghe thấy Lữ Lữ nói: “Chị Uyển Phồn bị bệnh quáng gà.”
Thực ra chuyện này không ảnh hưởng tới sinh hoạt thường ngày, nhưng buổi tối thì tầm nhìn không tốt lắm, lúc không có ánh sáng, cô cũng không nhìn rõ được cái gì. Đường từ “Giản Yên” tới nhà cô 3km, cả con đường đều có đèn cao áp, đường rộng rãi ánh sáng chói lọi. Nhưng Khương Uyển Phồn chưa lái vào ban đêm bao giờ, cô không muốn đi đánh cược vào những chuyện ngộ nhỡ như này.
Tạ Hựu Địch kinh ngạc, há miệng, cằm còn hơi mấp máy theo quy luật.
Khương Uyển Phồn bật cười: “Anh chưa ăn no à? Hay là quay lại ăn thêm chút nữa nhé?”
Vẻ mặt Tạ Hựu Địch ngưng trọng: “Đây là chuyện từ lúc nào?”
“Từ lúc sinh ra đã có rồi, chuyện không to tát gì, buổi tối chú ý một chút là được.”
Bầu không khí đột nhiên trầm lắng, vẫn vì chuyện cô bị bệnh quáng gà. Hiển nhiên Khương Uyển Phồn không muốn nói nhiều về chủ đề này, thế là quay đầu nhìn cửa sổ.
Hình như tốc độ xe chậm hơn ban nãy rất nhiều.
Khương Uyển Phồn lại hướng tầm mắt tới chỗ ghế lái, nhìn chằm chằm cái ót của Trác Dụ.
Khu này là trung tâm tài chính của thành phố, cao ốc dày như vảy cá, dòng xe cộ qua lại như vải dệt, những cột đèn neon của thành phố giống như những đốm sáng nhiều màu tầng tầng lớp lớp, chồng lên trước mắt như con thoi, mãi đến khi dừng đèn đỏ, Tạ Hựu Địch hạ cửa sổ xe xuống: “Đây không phải là cái người mà công ty cậu muốn hợp tác sao?”
Màn hình quảng cáo lớn trên hai bên sườn của trung tâm thương mại như chiếc hộp châu báu phát sáng, vị trí trung tâm là một người đàn ông có sườn mặt nổi bật, tông đen xám cao cấp, ánh sáng tối dần tạo nên bầu không khí đẹp mắt.
“Tên gì ấy nhỉ?” Tạ Hựu Địch hỏi.
“Yến Tu Thành.” Trác Dụ bình tĩnh nói ra một cái tên.
“A, đúng. Chính là nhà thiết kế đó.” Sở dĩ Tạ Hựu Địch có ấn tượng là vì có liên quan tới mẹ anh. Bà Manh Manh ham thích mua sắm, lúc trước còn đặt toàn bộ quần áo cả bốn mùa của một nhãn hiệu. Tạ Hựu Địch đã nhìn qua mấy lần, những bộ quần áo này đều mang chút yếu tố nước ngoài, khuynh hướng quả thực rất đặc biệt. Mẹ của anh thổi phồng nhà thiết kế, Tạ Hựu Địch bị ép phải nhớ tên người ta.
“Đúng rồi, có lẽ cô cũng quen biết nhỉ?” Tạ Hựu Địch quay người: “Bốn bỏ lên năm cũng là người cùng ngành, tấm hình này chụp cũng một chín một mười, hai người đã gặp qua người thật chưa? Khác biệt nhiều không?”
Không ai trả lời, vô cùng im lặng.
Giống như giây trước còn đang ăn cái bánh sữa dừa thơm ngon, thì sau khi vừa cắn một miếng miệng toàn vị ớt, hương vị biến đổi trong nháy mắt.
Ánh mắt của Trác Dụ dời về kính chiếu hậu.
Khương Uyển Phồn vẫn là tư thế nhìn cửa sổ như cũ, gió từ cửa sổ ghế lái phụ luồn vào, vài lọn tóc buông xuống xe khuất nửa khuôn mặt, che đi những cảm xúc cuộn trào trong mắt cô. Dù không thể phân biệt rõ, nhưng làn gió ôm lấy người cô dường như hạ thấp nhiệt độ xuống.
Vốn Lữ Lữ muốn nói gì đó, nhưng sau khi nhìn Khương Uyển Phồn một cái, ý muốn nói chuyện bị cắt đứt, chỉ để lại ánh mắt có mấy phần bất bình.
Khương Uyển Phồn ở một khu nhỏ tại Tứ Quý Vân Đỉnh, Lữ Lữ và cô là hàng xóm tầng trên tầng dưới. Trác Dụ tưởng là thuê, nhưng Tạ Hựu Địch cười xùy một tiếng: “Mua đó, đừng nhìn người ta trẻ tuổi, trên tay có bản lĩnh thật sự đó.”
Trác Dụ dừng xe bên đường, đưa một điếu thuốc cho anh sau đó hạ kính xe xuống: “Người trong nhà cô ấy cũng làm ngành này à?”
“Đúng, thế gia.” Tạ Hựu Địch nói: “Bố của cô ấy hình như là nhà sưu tập, có một bộ sưu tập vô giá, chỉ dựa vào cái này thôi cũng quá đỉnh rồi.”
Trác Dụ nghiêng đầu: “Bố mẹ cô ấy đều ở đây sao?”
“Không.” Tạ Hựu Địch đưa cái bật lửa qua, Trác Dụ hơi cúi cằm, ngọn lửa xanh mềm mại, châm lên điếu thuốc: “Hình như ở quê, cô ấy ở bên này một mình thôi.”
Trác Dụ không nói chuyện, bình tĩnh hút một hơi, điếu thuộc kẹp giữa ngón tay không động đậy nữa.
Cô gái tốt, gia đình tốt, còn có có thể tạo ra thành tựu trong lĩnh vực của mình. Trác Dụ lại nhìn về phía cổng của tiểu khu, thờ ơ hỏi: “Bạn trai cô ấy đâu, cùng ngành không?”
“Không có.”
“Vậy làm gì?”
Tạ Hựu Địch cạn lời: “Ý tôi là cô ấy không có bạn trai.”
Tay run lên, Trác Dụ dập điếu thuốc.
Tạ Hựu Đích sờ cằm, luôn cảm thấy hình như hôm nay chưa cạo sạch râu, kéo tấm che nắng xuống nhìn trái nhìn phải: “Con gái hiện tại rất độc lập, sinh hoạt và kinh tế đều tự lập tự cường, yêu đương làm cái gì, phiền phức, càng đứng nhắc tới chuyện kết hôn. Hôm qua tôi thấy một tin tức, tỉ lệ kết hôn ở thành phố C giảm thấp. Cậu đoán xem bình luận nhiều like nhất là gì, là ‘250 tệ mua một cái máy tự động nhỏ có thể giải quyết mọi vấn đề’.”
Sau đó phần bình luận trả lời loại tốt nhất trên Tmall nửa tiếng đã bán hết hàng.
Trác Dụ liếc anh ấy một cái: “Thế nên, cậu có vẻ như trút được gánh nặng nhỉ?”
Tạ Hựu Địch phỉ nhổ một tiếng: “Tưởng tôi là cậu à, vẻ ngoài của đàn ông cặn bã nhưng tâm thì như hòa thượng, cậu đi mà hẹn hò với cái cốc máy bay* ấy.”
****
Lúc Trác Dụ bị tiếng điện thoại đánh thức là gần rạng sáng.
Là trợ lý của Lâm Diên gọi tới, miệng run cầm cập nói không rõ ràng: “Tổng giám đốc Dụ, xảy ra chuyện rồi.”
Nghe xong, Trác Dụ day mạnh cái trán, cơn buồn ngủ cũng tỉnh hơn phân nửa.
Đây nào phải một chút việc.
Khoản vay mà “Triệu Lâm” vẫn luôn tranh chấp là do Lâm Diên phụ trách, năng lực của Lâm Diên như thế nào, trong lòng Trác Dụ hiểu quá rõ, khoản vay kia ở trong tay anh ta không được phê chuẩn. Dự án trọng điểm mà công ty đẩy mạnh thì sắp tới, dầu sôi lửa bỏng chỉ có thể tiến chứ không có lùi.
Lần trước Trác Mẫn Mẫn kêu anh đi giải quyết, Trác Dụ đã thu xếp mối quan hệ các bên cho thỏa đáng, vốn tuần sau có thể thuận lợi ký hợp đồng, nhưng hai tiếng trước, Lâm Diên náo loạn một trận ở quán bar, nguyên nhân chẳng qua là chút tranh chấp qua miệng, kết quả Lâm Diên lại trực tiếp cầm bình rượu đập bể đầu đối phương, mà trùng hợp thay, người bị đập bể đầu kia chính là con trai út của chủ tịch ngân hàng.
Lúc Trác Dụ chạy tới, hiện trường vẫn vô cùng hỗn loạn. Lâm Diên ở bên đó đang bị một đám người vây lấy, khí thế hung hãn, kêu gào muốn giải quyết Lâm Diên ngay tại chỗ. Tiếng la hét chói tai, tiếng ồn ào, còn có những tiếng người thêm dầu vào lửa, âm thanh đùng đùng như đấm vào ót, khiến thần kinh nhức nhối.
Trợ lý của Lâm Diên thấy anh tới: “Tổng giám đốc Dụ!” Một tên đàn ông mà gấp gáp tới mức muốn dậm chân: “Chuyện này, chuyện này phải làm sao đây?”
“Làm sao?” Trác Dụ tức giận: “Mẹ nó hiện tại cậu còn có mặt mũi hỏi tôi ư?”
Hỗn loạn leo thang, loáng thoáng nghe thấy tiếng kêu la dữ dội của Lâm Diên.
Trác Dụ xé toạc khóa áo khoác, cởi ra ném lên mặt tên trợ lý. Ánh sáng chói lọi thay phiên nhau biến ảo, giống như chiếc mặt nạ sẵn có che khuất đi diện mạo của anh, chỉ duy nhất đôi mắt sắc lạnh như dao là ác liệt không thể giấu đi.
Tên trợ lý vẫn chưa phản ứng kịp, thấy Trác Dụ xông thẳng qua đó, đi qua hàng ghế dài, thuận tay chộp lấy một chai bia. Thân hình của anh hòa vào trong ánh đèn, phi nhanh như cơn gió, giây sau, một tiếng “ầm” vỡ vụn chói tai.
Yên tĩnh rồi.
Lại sau đó, Lâm Diên thất tha thất thiểu bị Trác Dụ túm ra ngoài.
Hừng đông, gió lạnh thấu xương, một thân Lâm Diên đứng nghiêng vẹo toàn mùi thuốc lá và rượu, lớn tiếng nói: “Em, em đánh lần một rồi, sao anh còn đánh lần hai, vậy, vậy khoản vay sao được duyệt nữa?”
Lời này nói ra, ngay cả trợ lý của anh ta cũng im lặng bịt mũi.
Trác Dụ nhìn chằm chằm anh ta, cười khẩy: “Bằng không thì sao, nhặt xác cho cậu à?”
Lâm Diên vò đầu bứt tai, men rượu xông lên: “Anh, sao anh có thể nói như vậy.”
Trác Dụ xoay người bước đi, đưa lưng lại, giơ tay chỉ về anh ta, nói với tên trợ lý: “Xách về đi.”
Trợ lý vâng dạ gật đầu, tầm mắt đảo trái phải, nhỏ giọng nhắc nhở: “Tay anh đang chảy máu ạ.”
Bị mảnh vỡ của bình rượu quẹt trúng, mặc dù không sâu nhưng máu vẫn chảy một vệt dài uốn lượn trên mu bàn tay, Trác Dụ lên xe lấy khăn giấy lau qua loa, chỉ có điều máu vẫn không ngừng chảy ra, anh ném khăn giấy qua ghế phụ, dứt khoát không quan tâm nữa, lúc này điện thoại rung lên:
Lâm Diên: [Khoản vay tuần sau bắt buộc phải đúng hạn, anh à, anh sẽ giúp em đúng chứ?]
Trác Dụ hít một hơi dài, ném điện thoại lên bảng điều khiển, một tiếng “coong” trầm đục như búa sắt nện xuống, đập mạnh vào ngực anh.
****
Dự báo thời tiết không quá chuẩn, nhiệt độ hôm thứ ba không giảm mà ngược lại còn tăng, Khương Uyển Phồn kéo rèm cửa ra, bị tia nắng chiếu vào mắt. Cô giơ tay lên che đi, suy nghĩ phải đổi một cái áo khoác mỏng một chút để ra ngoài.
Tối hôm qua, bố cô – Khương Vinh Diệu gọi điện thoại tới, nói thẻ căn cước của bà nội đã thay đổi, bên bảo hiểm cũng phải cập nhật thông tin mới. Chuyện bảo hiểm của bà nội là Khương Uyển Phồn xử lý, bà cụ lớn tuổi rồi, khó tránh khỏi ngày nào đó bị bệnh nặng, chậm trễ là không được.
Khương Uyển Phồn tới cửa tiệm thu xếp công việc xong, buổi chiều lái xe tới Cục Bảo Hiểm để làm thủ tục. Người tới giờ hành chính nhiều vô cùng, vòng vo ba vòng ở chỗ đậu xe vẫn không tìm được chỗ trống, chỉ có thể đậu ở bên ngoài.
Lối ra là một đoạn dốc hơn trăm mét, vừa hẹp vừa dốc đứng. Khi vừa rẽ vào khúc cua bỗng thấy một chiếc xe Huyndai màu trắng dừng phía trước đang không ngừng bấm còi. Tiếng còi chói tai, còn kèm theo tiếng mắng chửi khó nghe: “Ông có thể đẩy nhanh lên chút không, chưa ăn cơm à! Đẩy không nổi còn đi làm làm gì hả!”
Khương Uyển Phồn thò đầu ra nhìn, đằng trước chiếc xe trắng là một công nhân vệ sinh đang đẩy một chiếc thùng rác nhỏ. Ông cụ ít nhất cũng hơn sáu mươi tuổi, lưng còng xuống, con đường dốc vốn đã khó khăn, trong chiếc xe nhỏ lại toàn đồ phế liệu rất nặng, càng vội thì càng khó đẩy.
Khương Uyển Phồn không nhìn nổi nữa, trước tiên xuống xe gõ vào cửa sổ xe màu trắng, kết quả tài xế không có động tĩnh gì, còn giống như thị uy, bấm một tiếng còi thật dài.
Lại quay đầu xem xét mới phát hiện ra chân của ông cụ hơi yếu, chân trái không dùng sức được. Khương Uyển Phồn lách qua chiếc xe trắng đằng trước, cách tấm kính làm một động tác dừng lại, tài xế xe trắng tầm bốn mươi tuổi, tai to mặt lớn, nhai miếng cau ngoảnh mặt làm ngơ.
Khương Uyển Phồn cạn lời, xắn tay áo lên, chạy bước nhỏ tới chỗ ông cụ nói: “Đây, để cháu giúp ạ.”
Mấy miếng sắt lớn đè nặng, khiến xe không thể nhúc nhích tí nào, Khương Uyển Phồn tốn rất nhiều sức mới khiến xe chuyển động được một chút, nhưng cô không kiểm soát được sức lực, xe vừa động, người cũng theo đó bổ nhào xuống đất. May cô phản ứng nhanh, chống tay lên mặt đất mới không đến nỗi ngã nhoài. Ông cụ dùng thân mình chặn chiếc xe lại, bằng không Khương Uyển Phồn thật sự sẽ bị xe đụng trúng.
Chiếc xe trắng sau lưng càng hưng phấn, bóp còi chế giễu không ngừng.
Thật quá đáng, ai cũng có tính nóng nảy. Khương Đào đứng thẳng dậy, vừa định tranh luận với tài xế thì một chiếc xe G đen chầm chậm từ lối ra đi tới.
Đây không phải xe của Tạ Hựu Địch sao?
Nhưng Khương Uyển Phồn vừa nhấc mắc nhìn, thế nhưng người xuống xe lại là Trác Dụ.
Anh nhanh nhẹn nhưng không rối rắm, cởi áo khoác ngoài ra đưa cho Khương Uyển Phồn: “Giữ giúp tôi một lát.” Cũng không giao lưu ánh mắt nhiều, xắn tay áo lên trực tiếp giúp ông cụ, rất nhẹ nhàng đẩy chiếc xe sang bên cạnh mà không lấn chiếm đường. Ông cụ liên tục nói cảm ơn bằng tiếng địa phương, gương mặt Trác Dụ bình tĩnh rồi phất phất tay, sau đó nghiêng đầu qua, ra hiệu Khương Uyển Phồn lên xe của anh.
Mặc dù không biết anh muốn làm gì, nhưng Khương Uyển Phồn vẫn vô thức nghe theo.
Trác Dụ khởi động xe một lần nữa, đánh vô lăng sang trái, đạp chân ga nổ vang, khống chế khoảng cách như một nhà toán học, trực tiếp đậu chiếc xe Cayenne ngang trước chiếc xe màu trắng.
Đậu xe xong, Trác Dụ vặn chai nước ra uống.
Tài xế xe màu trắng thò đầu ra mắng: “Này! Mẹ nó mày có không biết lái xe à!”
“Không biết.” Trác Dụ lời ít mà ý nhiều, xuống xe muốn đi.
Gã tài xế nóng nảy: “Mẹ nó! Mày quay lại đây, quay lại! Mày có biết lý lẽ không?”
Trác Dụ đứng yên, vẻ mặt ung dung, không nhìn ra ý định của anh, không phải có lòng báo thù, cũng không phải làm sứ giả chính nghĩa bảo vệ hòa bình thế giới. Anh chỉ đang muốn cho hắn ta hiểu rõ, nếu đã muốn xem ai có lý, vậy thì tới so xem lý lẽ của ai to hơn nào.
Hôm nay cũng trùng hợp, anh không tự mình lái xe, Tạ Hựu Địch bị tiêu chảy chạy vào nhà vệ sinh rồi, đang trên đường tới đây, sẽ không quá lâu. Có một số người thiếu sót, không có lòng đồng cảm, xứng đáng bị chỉnh đốn.
Trác Dụ hơi nghiêng đầu, nhìn về con mắt của Khương Uyển Phồn rõ ràng đã nhẹ nhõm đi một chút, anh nhẹ giọng hỏi: “Tới đây có việc à?”
“A, đúng vậy.”
“Khéo thật, tôi cũng thế.” Trác Dụ cười cười: “Đi cùng nhau chứ?”
Mặc dù suy nghĩ có hơi không thuần khiết, nhưng Khương Uyển Phồn cảm thấy khoảnh khắc này giống như… giống như lúc bị Trác Dụ ném áo khoác vào trong ngực, ngửi thấy hương gỗ thoang thoảng, thấm vào ruột gan, mang theo cả chút men say.
***
*Cốc máy bay thuộc dòng máy hình cốc t.h.ủ d*m cầm tay dành cho nam.