Lại qua một tuần, Lục Cường làm việc ca đêm, ban ngày có thời gian rãnh anh đến nhà giam một chuyến.
Tháng trước anh nhận được giấy thông báo được phép vào tù thăm lão Đặng, anh dừng trên đường mua một túi thức ăn, bao gối và quần áo ấm.
Ở trại giam, người thân chỉ được quyền thăm tù nhân một tháng một lần, người bên ngoài ngày ngóng đêm trông chờ đợi ngày này, thần sắc của mỗi người đều khác nhau, rất nhiều ánh mắt mong mỏi, biểu cảm ngây dại chết lặng.
Lục Cường vào tù sáu năm không có ai thăm, Khưu Thế Tổ cũng cài người vào giúp đỡ anh nhưng không chu toàn, Căn Tử chuyển tiền vài lần nhưng sợ bị hoài nghi, sau này anh bảo bọn họ không cần làm như thế. Chi phí ăn uống cơ bản là bánh bao dưa muối và canh cải trắng, thỉnh thoảng mới được ăn một bữa mặn. Anh phạm tội hình sự, đây là đãi ngộ thấp nhất của tù nhân, canh tác đất nông nghiệp, khai thác mỏ than anh đều làm qua, mục đích là để loại bỏ tính cách hung hãn của phạm nhân, muốn cho họ cơ hội làm lại từ đầu…
Ngoài cửa sổ ruộng lúa mênh mông bát ngát, tùy mùa biến hóa đã đổi màu vàng tươi, đó là ngày thu gặt lúa. Lục Cường ngồi hàng cuối cùng, nhìn ra bên ngoài, đốt thuốc.
Cánh tay anh gác trên cửa sổ xe, mặc dù trời nắng chang chang nhưng thời tiết đã bắt đầu lạnh.
Người ngồi bên cạnh là phụ nữ, mùi khói thuốc khiến cho cô ta khó chịu ho vài lần, Lục Cường quay đầu, đôi mắt cô ta nhìn anh phẫn nộ, đột nhiên anh nhìn xuống bụng cô ta, thì ra cô ta mang thai.
Anh không buồn quan tâm, cong môi, lần nữa nhìn ngoài cửa sổ, giương tay lên, dụi tắt nửa điếu thuốc đang hút dở, tàn thuốc cũng bay theo gió.
Thủ tục thăm tù tương đối phức tạp, đặc biệt là đối với Lục Cường.
Anh chờ rất lâu, cảnh ngục sau khi kiểm tra mới cho anh đi vào đại sảnh. Hai dãy hành thông qua đại sảnh, cửa sổ che khuất ánh mặt trời, rất nhiều camera giám sát.
Lục Cường ngồi xuống ghế tựa, nhìn cánh cửa sắt đối diện khép chặt, trong lòng tràn đầy phức tạp.
Không bao lâu sau, cửa sắt chậm rãi mở ra, âm thanh dày đặc vang lên, lão Đặng bước ra cùng với còng tay và xiềng chân, động tác cồng kềnh chậm chạp.
Ông liếc mắt nhìn người bên ngoài, Lục Cường đang lười nhác dựa lưng vào ghế, thoáng nhướng mày, môi khẽ cong, gương mặt đầy vẻ xấc xược nhưng trầm ổn. Ở trong một đám người đang ngồi thăm tù nhưng anh là vẫn điềm tĩnh và kín đáo hơn người khác.
Từ lần đầu tiên lão Đặng nhìn thấy Lục Cường, ông chỉ biết rằng con người này không phải đơn giản.
Lão Đặng ngồi xuống ghế, cảnh ngục mở còng tay cho ông, đứng gác bên cạnh.
Ông nhấc ống nghe đặt lên tai.
Lão Đặng nói: “Tóc dài rồi.”
“… Lão gầy quá.”
Trầm mặc một lát, hai người nhìn nhau không nói chỉ nở nụ cười.
Sáu năm sống trong lao tù, bọn họ trở nên thân thiết, lão Đặng đã từng cứu mạng cũng như giúp đỡ Lục Cường, những ngày đó cả hai đều sống nương tựa lẫn nhau.
Lục Cường biết, mặc dù lão Đặng giết người, nhưng ông vẫn là người tốt.
Lão Đặng cười cười: “Mái tóc cắt ngắn trông rất gọn gàng.” Kỳ thực trước đây Lục Cường để kiểu đầu húi cua, vì vậy vết sẹo trên trán càng thêm nổi bật.
Lục Cường hỏi: “Gầy vậy?”
“Gầy?”
“Có người bắt nạt ông sao?”
“Tôi chỉ làm việc theo bổn phận, ai có thể bắt nạt được tôi.” Lão Đặng nói: “Gần đây thời tiết thay đổi, cả ngày làm việc đều ngâm nước, vừa ngủ các đốt ngón tay đau gần chết, ăn cơm không ngon.”
Lục Cường vỗ vỗ trán: “Để tôi nhờ bác sĩ kê toa thuốc cho ông.”
“Bệnh cũ, vô dụng thôi… Chịu được.”
Lục Cường nói: “Tôi mang đến cho ông một số thứ.” Dừng một chút: “Qua tạm mùa đông này.”
Những thứ mà lão Đặng đang dùng toàn là đồ dùng cách đây hai năm vợ ông mua cho. Tính ngày tháng, ông vào đây đã được 25 năm tù, vợ ông vào thăm không quá năm lần. Rất lâu rồi, hai vợ chồng đều là thành phần trí thức làm việc trong viện kỹ thuật hóa học ở Chương Châu, năm ấy bọn họ nghiên cứu xác định lực cản trên đất lâm nghiệp, lão Đặng mất ăn mất ngủ mới đạt được thành quả, bị đồng nghiệp đánh cắp còn đi đăng ký bản quyền, lúc đó vì quá xúc động nên ông đã đâm mấy nhát dao vào người đối phương, bị tòa phán xét tù chung thân với tội danh cố ý giết người. Khi đó vợ ông vừa mới mang thai, hôn nhân cưỡng ép nên không có nhiều tình cảm, sau đó bà ta lấy cớ ly hôn, tái giá với người mà bà thầm yêu trước đây.
Lão Đặng biết, Lương Á Vinh sẽ không vì ông mà thủ tiết cả đời, lâu lâu bà sẽ đến thăm ông, cũng hết lòng quan tâm giúp đỡ. Sau khi đứa bé ra đời thì bà có báo tin cho ông biết là con gái, hỏi tên gì, bà chỉ do dự nói là Đặng Quỳnh, bà cho ông xem hình con, nhoáng cái đã 25 năm, đứa bé kia cũng chưa từng vào đây thăm ông.
Lão Đặng nghĩ, nếu đã chết, có lẽ đây là điều duy nhất mà ông tiếc nuối.
“Cảm ơn.” Lão Đặng cười khổ, không nghĩ đến việc này, hỏi: “Cuộc sống bên ngoài thế nào?”
“Tạm ổn.”
Ngữ điệu bình thản, lại vô ý thức nhướng mày, lão Đặng nở một nụ cười: “Nhìn biểu cảm của cậu quả nhiên không sai.”
Lục Cường không nói gì.
“Công việc thuận lợi chứ? Kiếm được nhiều tiền không?”
Anh không nói chuyện, lão Đặng hỏi tiếp: “Ăn ngon ngủ ngon? Thế giới bên ngoài hẳn rất phấn khích, gặp lại bạn bè và người thân chưa?”
Lục Cường nghiêng đầu, nhìn ngoài cửa sổ rào chắn ở trên cao, một đàn chim Hỉ Thước sôi nổi kêu chít chít tò mò nhìn vào trong.
Một lúc sau, anh cười: “Gặp một cô gái.”
Lão Đặng giật mình, không tin lắm: “Nghiêm túc rồi sao?”
Anh liếc xéo ông một cái, ánh mắt không mấy thiện cảm.
Lão Đặng cười cười, buồn bã nói: “Chuyện tốt, chuyện tốt mà.”
Hai người hàn huyên vài câu, thời gian cứ thế trôi qua, cảnh ngục còng tay lão Đặng, Lục Cường đứng lên: “Lần sau trở lại thăm ông.”
Lão Đặng đứng dậy, hai tay cầm ống nghe: “Không cần đến nữa.” Ông cúi đầu: “Đây không phải là nơi tốt, có ai được thả ra còn muốn quay về chứ.”
Trong lòng Lục Cường không rõ cảm giác lúc này là gì.
Cảnh ngục nhắc nhở lão Đặng rời đi.
Ông nhìn Lục Cường lần cuối, muốn nói lại thôi.
Lục Cường: “Nói đi.”
“Giúp tôi xem cuộc sống của họ hiện giờ ra sao.”
Anh hiểu ý ông, trực tiếp hỏi: “Địa chỉ.”
“Số 502, thị xã Cẩm Châu, tỉnh Liêu Ninh.”
Có lẽ bọn họ đã có một cuộc sống ấm no hạnh phúc, căn bản đã quên ông là ai, nhưng điều mà ông vướng bận duy nhất chính là cô con gái ruột của mình, mặc dù không nhìn thấy nhưng cũng muốn nghe được một vài tin tức.
… …
Lục Cường trở về nhà là ba giờ chiều, tâm trạng u ám, anh gối cánh tay nằm trên giường, muốn nhắm mắt ngủ lại hiện lên chuyện năm đó, bi thương dày vò, không biết làm thế nào để vượt qua, đó là lần đầu tiên anh hối hận mình đi sai đường, nhưng có điều không ai cho anh cơ hội trọng sinh.
Bên cạnh là cái bàn cũ kỹ, cao hơn chiếc giường nửa mét, Lục Cường giương mí mắt nhìn qua, liếc vào túi chuyển phát nhanh nằm ở góc bàn, bên trong có một tờ chi phiếu và một đống giấy vụn, ném ở góc đó đã mấy tháng trời cũng không nhặt lên. Anh nâng tay che mặt, ngón trỏ chậm rãi làm động tác mở bật lửa.
Cơn nghiện thuốc dày vò, anh chống cánh tay dựa vào vách tường, gấp chân. Anh ngủ trên một chiếc giường đơn độc, bên cạnh chính là cửa sổ, anh trú ở tầng một, ngoài cửa sổ còn vang lên vài tiếng vui đùa ầm ĩ của trẻ nhỏ và người dân chuẩn bị đi chợ.
Anh thu hồi tầm mắt, trực tiếp mở bật lửa.
Hút một điếu thuốc, cuối cùng cũng ngủ.
Không biết qua bao lâu, điện thoại di động vang lên, chớp mắt một cái, đột nhiên anh từ trên giường ngồi dậy, đầu chảy mồ hôi.
Sắc trời ngoài cửa dần dần tối, anh với tay lấy điện thoại, bác Lý gọi, đã sáu giờ tối, ông đợi anh đến thay ca đã hơn một giờ.
Mười phút sau, Lục Cường xuất hiện, bác Lý trách móc: “Cháu làm gì mà bây giờ mới đến?”
“Ngủ quên.”
“Oắt con, ban ngày ban mặt ngủ cái gì.” Bác Lý thay quần áo xong, nói: “Bác phải đi rồi.”
“Chờ đã.”
Bác Lý “Chao ôi” một cái, giơ chân lên sốt ruột về nhà.
Lục Cường xoay người, nghe thấy có người chào hỏi bác Lý: “Sao giờ này bác còn chưa tan ca?”
Bác Lý nhìn đối phương một lúc, ngạc nhiên hỏi: “Ôi! Đây không phải là tiểu Lưu sao? Lâu ngày không gặp… Hôm nay cháu trở về là muốn tìm tiểu Lô?”
Lục Cường dừng bước chân, quay đầu nhìn người đàn ông đứng trước cổng, khuôn mặt lạ hoắc, tóc hơi dài, mày rậm mắt to sáng ngời, anh ta mặc một bộ đồ vest màu đen, nhìn lại có chút đơn bạc.
Người nọ cúi thấp đầu: “Cô… cô ấy vẫn còn sống ở đây ạ?”
“Có chứ, vẫn ở đây…” Bác Lý trì độn một lát: “Vừa rồi bác thấy con bé đã trở về.”
“Cám ơn bác.”
Người nọ mất tự nhiên cười cười, nhấc chân đi vào trong. Anh ta đi qua người Lục Cường, theo bản năng nhìn về phía đó, bất ngờ bắt gặp một đôi mắt lạnh lẽo.
Anh ta thân thiện gật đầu, Lục Cường mặt không biểu cảm.
Người đã đi xa, bác Lý nhìn xung quanh, Lục Cường hỏi: “Bác Lý, người đó là ai?”
Bác Lý nói: “Trời ạ, chính là người trước đây.” Sợ Lục Cường nghe không hiểu: “Chồng chưa cưới của tiểu Lô.”
Anh hỏi: “Lô Nhân?”
“Đúng vậy, tiểu Lô.”
Lục Cường siết chặt nắm tay, nói: “Bác canh giúp cháu một lát.”
Không đợi bác Lý phản ứng, Lục Cường đã nhanh chóng đi vào tiểu khu.
***
Khi tiếng cửa vang lên, Lô Nhân đang ở phòng bếp nấu ăn, chuông cửa kêu một hồi cô mới điều chỉnh nhỏ lửa, chạy ra mở cửa.
Quãng thời gian này, hẳn là không có ai khác.
Lô Nhân trực tiếp mở cửa, nói: “Đồ ăn sắp nấu xong rồi…”
Chưa nói xong, bước chân cô cũng ngừng lại, cô máy móc quay người, trong tay còn cầm muôi xào.
Lưu Trạch Thành đứng ở trước cửa, anh ta mang theo một túi công văn, khẩn thiết nhìn cô. Cô mặc một bộ đồ rộng rãi thoải mái, chiếc cổ thon dài lộ ra xương quai xanh gợi cảm, trên người mang chiếc tạp dề màu xanh, in một loạt hình con vịt đáng yêu.
Cô mang dép lê, hỏi: “Là anh sao?”
Lưu Trạch Thành nhìn Lô Nhân, cô cột tóc cao, bên má ửng hồng có lẽ vì hơi nóng từ việc nấu ăn.
Anh ta nhìn muôi xào trong tay cô, trong nhà đều là mùi đồ ăn, người phụ nữ đang đứng trước mặt anh ta với gương mặt ôn hòa hiền hậu.
Kể từ ngày gặp nhau ở nhà hàng, anh ta mới phát hiện ra mình rất hối hận.
Hôm nay, sau khi làm việc, không mục đích, không muốn về nhà để đối mặt với vợ, không muốn hầu hạ cô ta, không muốn ăn đồ ăn bên ngoài, cũng bắt đầu chán ghét gương mặt của Trương Mỹ Lệ.
Lưu Trạch Thành kiềm chế cảm xúc, giọng kích động: “Nhân Nhân.”
Lô Nhân buông tay, lạnh lùng hỏi: “Tìm tôi có việc gì?”
“… Không có gì.” Anh ta bước lên phía trước một bước, nói: “Chỉ là muốn tới gặp mặt em.”
Lô Nhân cong môi vuốt tóc sau tai, mỉm cười: “Có gì tốt chứ, chuyện này không cần thiết.”
Trầm mặc một cái, chớp mắt: “Có thể cho anh vào trong nhà ngồi một chút không?”
Nói xong đi thẳng vào, Lô Nhân nhanh chóng ngăn cản: “Không thể.”
“Nhân Nhân!” Đôi mắt anh ta chớp chớp: “… Anh, anh hối hận rồi.”
Trái tim Lô Nhân tê dại, không nhìn anh ta, cũng không nói chuyện.
Lưu Trạch Thành nghẹn ngào: “Mấy ngày nay anh nhớ đến những ngày chúng ta từng yêu nhau… Còn nhớ rõ có một lần em đau bụng, nửa đêm anh đi mua thuốc đưa qua cửa sổ nhà em… Khi đó em trú ở tầng một, thỉnh thoảng chúng ta còn nói chuyện qua cửa sổ…”
“Em còn nhớ không?”
“Quên rồi.”
Cô cười lạnh, đáy lòng trở nên thống khoái hơn nhiều, bây giờ nghe anh ta nói như vậy, ngoài việc buồn nôn cũng không còn nhiều cảm giác.
Không muốn tiếp tục dây dưa, Lô Nhân mặt trầm xuống, nghiêng người muốn đóng cửa.
Trong tình thế cấp bách, Lưu Trạch Thành bỗng nhiên đưa chân chặn cửa, hơi chút dùng lực, cô bị kéo ra.
Lô Nhân kêu lên, chân vấp khung cửa, cơ thể nhào tới.
Lưu Trạch thành đưa tay muốn ôm Lô Nhân, tay còn chưa kịp chạm đến đã bị một sức lực mạnh mẽ đẩy ra. Lưu Trạch Thành lảo đảo một cái, trong nháy mắt Lô Nhân nhào tới trong lòng một người khác.
Giọng người nọ không tốt: “Đang làm gì đó? Thu tiền điện, nước hay là phí khí than?” Lại chuyển mắt nhìn Lô Nhân, giọng ngang tàn: “Đã bảo em khi nào có chuông cửa thì phải hỏi là ai. Nghe không hiểu những gì anh nói đúng không?”
Cô đang tính nhéo thắt lưng anh, lại bị anh nhanh chóng túm gọn cánh tay.
Lưu Trạch thành ổn định cơ thể, xoa tay hỏi: “Anh là ai?”
Hỏi xong cũng không khỏi đánh giá người đối diện, người nọ cao hơn anh đến mười cm, vóc dáng mạnh mẽ, ngọn đèn mờ nhạt che khuất gương mặt của người nọ, anh ta nhìn rõ không rõ gương mặt Lục Cường.
Lục Cường nói: “Bạn trai cô ấy.”
Lưu Trạch Thành nhìn về phía Lô Nhân, cô vẫn đang nép mình trong vòng tay của người kia.
Anh ta dở khóc dở cười muốn túm người Lô Nhân nhưng lại bị Lục Cường bóp chặt tay rồi hung hăng đẩy vào tường.
Lô Nhân thở hổn hển, theo bản năng đi về phía trước.
Lục Cường nhíu mày bất mãn khi nhìn thấy Lô Nhân khẩn trương, anh lườm cô một cái.
Cả người Lưu Trạch Thành tê dại nửa ngày mới đứng thẳng dậy, bộ đồ tây trang chà xát vào tường, nút áo bung ra, cà vạt buột lệch, có chút chật vật.
Một chút áng sáng chiếu qua, anh ta nhìn thấy rõ diện mạo của Lục Cường, nhớ lại vài phút trước đã gặp ở cổng. Lưu Trạch Thành nhìn về phía Lô Nhân, hỏi: “Đây là sự thật?”
Lô Nhân mím môi không nói.
Lưu Trạch Thành chậm rãi lắc đầu, chỉ ngón tay vào mặt Lục Cường: “Hắn ta? Bảo vệ của tiểu khu?” Đôi mắt trợn tròn: “Nhân Nhân, đầu óc em có vấn đề rồi hả? Đường đường là sinh viên hàng đầu của đại học Hoa Đông lại đi làm bạn gái của một tên bảo vệ?”
Lục Cường cười nhạo một tiếng, bước lên phía trước, Lưu Trạch thành theo bản năng lui về phía sau, Lục Cường tay không bắt kịp cổ áo anh ta.
“Anh… anh muốn làm gì?”
Tay Lục Cường giơ ra bóp cố Lưu Trạch Thành: “Không riêng gì bảo vệ, tôi còn từng ngồi tù, giết người phóng hỏa, cái gì cũng đều trải qua.” Anh gằn từng chữ, hỏi: “Thế nào, sợ không?”
“Đồ điên.” Giọng anh ta run rẩy: “Tôi kêu người! … Nhân Nhân, mau bảo hắn ta thả anh ra.”
Lục Cường một quyền vung lên mặt Lưu Trạch Thành: “Nhân Nhân cũng không phải để mày gọi.”
Lưu Trạch Thành nghiêng đầu im lặng, kỳ thực cảm thấy sợ hãi.
Lô Nhân lo lắng sự việc càng náo càng lớn, chạy nhanh đến nắm tay Lục Cường: “Đừng đánh nữa, để em nói chuyện với anh ta.”
Lục Cường liếc cô một cái, thả lỏng tay.
Lưu Trạch Thành bụm mặt, lui liền hai bước.
Lô Nhân nói: “Vô luận là nguyên nhân gì, hi vọng lần sau anh đừng tới, cuộc sống bây giờ của tôi rất tốt, chuyện quá khứ không muốn nhắc lại, càng không muốn nhìn thấy mặt anh.”
“Anh chỉ muốn hỏi em một câu, em và hắn ta là quan hệ gì?”
“Không quan hệ.” Cô thốt lên, phát hiện mình nói sai, nhanh chóng sửa lại: “Chuyện này không liên quan đến anh.”
Lục Cường nhìn về phía Lô Nhân, cô cúi đầu cũng không đáp. Lưu Trạch Thành khẽ nheo mắt, biểu cảm này anh ta không thể nào giải thích, nó là tư vị gì, chắc chỉ có bản thân anh ta hiểu rõ.
“Em nhất định sẽ hối hận.” Lưu Trạch Thành nói.
“Hối hận hay không cũng không liên quan đến anh, anh đi đi.”
Lô Nhân kéo người Lục Cường vào nhà, đóng cửa, ánh sáng đổ vào căn phòng một dải dài hẹp, cuối cùng biến mất.
… …
Cửa đóng chặt, chỉ ngửi thấy một mùi cháy, Lô Nhân giật mình cầm muôi chạy tới phòng bếp tắt gas, đồ ăn trong nồi cháy khét, mùi hăng bốc lên.
Cô đặt nồi vào bồn rửa nước, ánh mắt nhìn vòi nước, không biết nghĩ cái gì. Cách một lát, cô xoay người, bước chân lui liền vài bước.
Miệng Lô Nhân giật giật: “Đồ ăn khét hết rồi, không còn thứ gì khác để ăn.”
Chẳng biết Lục Cường đi lại từ lúc nào, ngăn ở phía trước: “Em và hắn ta có cùng một suy nghĩ?”
“Không có.” Cô theo bản năng đáp.
Lục Cường nheo mắt, hỏi: “Em biết anh muốn hỏi cái gì sao?”
Bầu không khí trở nên ngột ngạt, Lô Nhân hếch vai đẩy đẩy Lục Cường: “Tâm trạng hôm nay của anh không tốt.”
Lục Cường không động đậy, nắm chặt cằm cô, buộc cô đối diện với mình: “Cảm thấy xấu hổ?”
“Không.”
“Chúng ta không có quan hệ?” Đây là câu anh quan tâm nhất.
Lô Nhân không nói.
Anh dựa sát người, dùng giọng điệu nhẹ nhàng chậm chạp nói: “Hôm nay em phải nói cho rõ ràng.”
“… Em cảm thấy điều này không cần thiết.”
“Cái gì không cần thiết?”
Cô nhẫn nhịn, hung hăng vuốt tay anh: “Chờ khi nào tâm tình của anh tốt lên rồi chúng ta nói chuyện được không.”
Lục Cường cười lạnh: “Tâm tình anh không tốt là do đôi cẩu nam nữ.”
“Anh…” Lô Nhân nói: “Anh nổi điên cái gì?”
“Thế này mà em bảo nổi điên? Vậy em chưa từng thấy anh nổi điên đúng không.” Anh xóc mạnh mông cô, dùng lực đặt cô ngồi trên bồn rửa, khom người đẩy chân cô ra, một tay anh đỡ thắt lưng, một tay kẹp bả vai cô. Lô Nhân cả kinh giãy dụa, áo len rớt xuống lộ ra dây áo ngực màu đen.
Lô Nhân bị siết đau, lui người về sau, đưa tay định nhéo thắt lưng Lục Cường. Lục Cường nhìn ra ý đồ liền nhanh chóng bắt lấy tay cô đặt ở sau lưng, lòng bàn tay Lô Nhân ẩm ướt, mồ hôi chảy xuống ướt cả chiếc áo len.
Miệng anh mút hôn vào bả vai cô.
Tư thế này là tư thế cợt nhả nhất vì nó không hề có sự tôn trọng đối phương. Cô nghĩ về quá khứ của mình, về tổn thương của anh, Ánh nhìn trên đôi mắt anh vẫn rất sắc bén. Cô đối với anh hoàn toàn không hề biết gì, gặp chuyện chỉ biết động tay động chân, lúc nào cũng thích dùng sức mạnh với cô.
Dưới sự phấn khích và giận dữ, tất cả những gì tốt đẹp của anh đều biến thành xấu xa, tất cả những gì quan tâm trân trọng đều biến thành mưu cầu, đáy lòng Lô Nhân lưỡng lự, rốt cuộc cảm giác này là gì?
Là giống như một bức tường thành với nền tảng không bền chắc sao? Một cơn gió nhẹ cũng có thể thổi bay tất cả, sụp đổ hoàn toàn.
Lô Nhân chua xót, nước mắt chảy ra.
Lục Cường chạm vào mặt cô, động tác trì trệ.
Lô Nhân miệng không đắn đo: “Em muốn chia tay.”
Anh ngừng động tác, nước bọt trong yết hầu nuốt xuống cổ họng, trong không gian yên tĩnh chỉ có tiếng nước mũi sụt sịt. Hồi lâu, anh kéo áo cô lên, ôm cả người cô vào lồng ngực, hôn lên trán.
Bình tĩnh mới biết được mình đã dọa cô sợ. Bàn tay anh khẽ vuốt lưng cô: “Được rồi… Lần sau không như vậy nữa.”
Cô đẩy đẩy anh: “Cút đi.”
“Là anh ghen tị, anh không muốn nhìn thấy em và tên đó ở cùng nhau.”
Lô Nhân giãy giụa: “… Em không muốn nghe anh giải thích.”
Anh dùng lực ôm chặt cô, thở dài một hơi: “Anh không có văn hóa nhưng anh có tiền, đủ để em sống giàu sang cả đời… Muốn mua hàng hiệu, mua kim cương hay là xe hơi đều tùy em.”
“Không cần.”
“Anh giận em là do em không nói rõ với hắn ta.”
Ngực Lô Nhân tê rần: “Chúng tôi là cẩu nam nữ, cần gì phải nói rõ với anh.”
Lục Cường cười: “Đừng dỗi.”
“Không dỗi, anh cút đi.” Lô Nhân mất bình tĩnh: “Em muốn chia tay…”
Cả người Lục Cường cứng đờ, cô nói: “Em hoàn toàn không biết gì về anh, chúng ta quen nhau là một sai lầm, không hiểu nhau, không cùng đường.” Cô khịt mũi: “Hôm nay vừa vặn nói rõ…”
Đầu óc Lô Nhân rối nùi, suy nghĩ không theo kịp lời nói.
Lục Cường kéo dãn khoảng cách, nắm chặt vai cô: “Anh không là gì đối với em?”
“Không.”
“Em đối với anh không có cảm giác?”
“… Không.”
“Chúng ta quen là một sai lầm?”
“… Ừ.”
Hầu kết Lục Cường di chuyển lên xuống, sau mấy giây anh mới nói: “Không thích ở cùng anh?”
“……” Lô Nhân cắn chặt môi: “… Ừ.”
Đôi mắt anh hiện rõ tơ máu, gắt gao nhìn cô. Anh nghĩ, mấy ngày trước cô cũng đề cập đến vấn đề không hợp, lần đó anh không để ý, đây là lần thứ hai anh không thể không quan tâm.
Lục Cường cười nhạo một tiếng, nhích người sát vào lỗ tai cô:
“Mẹ kiếp, có phải em tàn nhẫn quen rồi đúng không.”
Lô Nhân nhếch môi.
“Đùa không lại em rồi.”
Một lúc sau, cô nghe thấy tiếng sầm cửa, rốt cuộc lý trí cũng ùa về, cô muốn mở miệng giải thích nhưng trong đầu trống rỗng, đã không còn nhìn thấy bóng dáng anh nữa.