Khương Uyển Phồn đi kiểm tra mắt lại, tất cả đều tốt, cô lại làm thêm một xét nghiệm gen di truyền, nửa tháng sau có kết quả cho thấy cô bình thường.
Trên đường từ bệnh viện về nhà, cô rất nghiêm túc nghiên cứu báo cáo kiểm tra. Sau khi đọc hai lần, mới cất lại vào trong túi hồ sơ.
Trác Dụ nói: “Có thể yên tâm rồi chứ?”
Khương Uyển Phồn gật đầu một cái, “Ừm.”
Bàn tay không đứng đắn vươn qua gạt điều khiển nắm lấy tay cô, “Bây giờ anh có thể lấy tư cách của “Bố” để đi vào chưa?”
Khương Uyển Phồn cười, “Anh nghĩ về chuyện này bao lâu rồi?”
“Anh đã từng suy nghĩ kỹ càng về cuộc sống sau này có em bé rồi sẽ ra sao chưa?” Khương Uyển Phồn liệt kê chi tiết: “Không có thế giới của hai người, phải quấy sữa bột, làm ba làm mẹ rồi nửa đêm đứa bé khóc cũng phải thức dậy, giáo dục và bầu bạn với chúng là cả một đại công trình lớn hơn.”
Trác Dụ im lặng, “Thế giới hai người của chúng ta bây giờ chẳng đi đến đâu cả.”
Khương Uyển Phồn “Ô” lên một tiếng, “Sao mà em nghe thấy sự oán hận, than phiền và bất mãn thế nhỉ.”
“Em chỉ nghe ra những điều này thôi sao?” Trác Dụ nhìn cô một cái, “Xem ra anh vẻ gấp rút không thể chờ đợi thêm nữa của anh quá không rõ ràng rồi.”
Khương Uyển Phồn cười nói: “Được rồi được rồi, em sẽ dành thời gian ra để đi khám tiền sản.”
“Không cần.” Trác dụ bình tĩnh nói: “Anh đã làm xong toàn bộ rồi.”
“Nếu anh gấp quá thì anh tìm người khác thử trước xem sao?”
“… Khương Uyển Phồn, anh thấy em muốn làm phản rồi đấy.”
Có người yêu, có chỗ dựa nên không sợ gì.
Giống như quay trở lại thuở nên niên thiếu, những bông đùa của tâm lý nổi loạn đều chất chứa cả những lý lẽ như cây ngay không sợ chết đứng.
Đùa anh như vậy thì cũng chỉ là đùa thôi, Khương Uyển Phồn cũng tràn đầy mong đợi với chặng đường đời mới sắp mở ra trước mắt.
Cô là một người làm việc có kế hoạch, tổ chức rõ ràng. Bổ sung thêm kiến thức từ phổ cập khoa học, thậm chí cô còn lên kế hoạch cho từng tháng mang thai, tính toán thời gian sinh sẽ vào tháng năm, thời tiết dễ chịu, thích hợp để ở cữ.
Nhưng, càng suy nghĩ, càng cảm thấy có gì đó không đúng lắm.
Qua ba tháng rồi, vẫn không có tin tốt.
Ban đầu Khương Uyển Phồn còn bình tĩnh, đến tháng thứ tư, tâm tình cô bắt đầu có chút lung lay.
Ví dụ như, cuộc sống vợ chồng ban đầu vốn hài hòa tự nhiên, bây giờ đã được đánh dấu bằng ngày tháng cụ thể, ứng dụng trên điện thoại cho biết khoảng thời gian dễ có bầu, càng khoa trương hơn nữa là có thể tính toán chính xác giờ cụ thể.
Kỳ kinh nguyệt đến không đúng như dự kiến, Khương Uyển Phồn tràn đầy lòng tin vào tháng đó.
Cô tràn đầy mong đợi thử thai, nhưng không có gì cả.
Khương Uyển Phồn cuối cùng không chịu đựng được nữa, trốn ở trong phòng vệ sinh khóc lớn.
Trác Dụ cảm thấy cần phải nói chuyện đàng hoàng với cô. Nhưng vào lúc cảm xúc dâng trào thì, bất kỳ ý tốt nào cũng sẽ bị hiểu sai.
Hiếm khi Khương Uyển Phồn không nói trái phải như vậy, “Người ban đầu gấp gáp muốn có đứa bé là anh, bây giờ người nói mát cũng là anh!”
Trác Dụ tức giận đến bật cười, “Chẳng lẽ là do anh không dùng sức à?”
“Dùng đó, nhưng anh không hoàn toàn cố gắng.” Đây hoàn toàn là lời giận dỗi của Khương Uyển Phồn, nói xong cô cảm thấy có chút trống rỗng Nhất là dưới ánh mắt nhìn chòng chọc của Trác Dụ, cô càng không muốn nói nữa.
Trác Dụ nhướng mày, “Em cũng đã ngất luôn rồi mà anh còn chưa dùng đủ sức sao.”
“…” Khương Uyển Phồn tức giận, “Anh ngậm miệng lại, nói một một chữ nữa em sẽ thay cả anh luôn đấy.”
Trác Dụ vui ơi là vui.
Sự thoải mái của anh hóa giải sự nôn nóng trong lòng cô.
Trác Dụ ngồi xuống đối diện cô, tầm mắt hơi nhìn lên.
“Vợ à, em không cảm thấy trạng thái bây giờ của em không được tốt lắm không? Nếu như chuyện này khiến cho em trở nên ngày càng mất cân bằng, vậy chúng ta hãy đặt chuyện này sang một bên qua một khoảng thời gian, không nghĩ đến nó nữa, qua năm sau chúng ta lại tiếp tục kế hoạch.
Khương Uyển Phồn không kìm được nữa, đột nhiên bụng mặt khóc nức nở, “Nếu như năm sau vẫn không được thì sao?”
Trác Dụ vỗ vỗ lưng cô an ủi: “Ngoan, chuyện năm sau thì sang năm sau chúng ta lại nói tiếp. Tốt hay không tốt, chúng ta cùng nhau đối mặt. Nhưng em đừng bao giờ áy náy, em là vợ của anh, tất cả những cảm xúc tiêu cực trong cuộc sống hôn nhân đều nên là chúng ta cùng nhau giải quyết. Cho dù là quá khứ, hay là tương lai, đều là chuyện của hai người, không cần một mình em đặt nặng trách nhiệm và hy sinh.”
Hai mặt Khương Uyển Phồn mờ đi vì nước mắt, cô lí nhí: “Nhưng tháng sau em còn một cuộc hẹn với bác sĩ tâm lý.”
Trác Dụ sửng sốt.
“Không đi, cũng sẽ không lấy lại được tiền.”
“…”
Trọng tâm cực kỳ có căn cứ.
Trác Dụ cười, “Vậy thì đi thôi, anh sẽ đi cùng em.”
Thời gian trôi đặc biệt nhanh khi công việc bận rộn cùng với lối sống hối hả.
Khương Uyển Phồn thậm chí quên mất thời gian hẹn với bác sĩ, vẫn là Trác Dụ nhắc nhở cô.
Mười phút trước khi ra khỏi cửa, Khương Uyển Phồn đột nhiên thay ra chiếc giày cô đang đi dở, suy nghĩ một lúc thần xui quỷ khiến thế nào mà cô lại bỏ chạy, “Anh chờ em một chút, em vào phòng vệ sinh một lúc.”
Trong ngăn kéo ô vuông đựng đồ ở trong phòng vệ sinh còn sót lại một que thử thai cuối cùng.
Khương Uyển Phồn thao tác thành thạo xé ra.
Khi cô rửa tay xong tùy tiện liếc mắt qua nhìn, và rồi ngẩn người.
Trác Dụ đã chuẩn bị xong xuôi, cửa cũng mở ra luôn rồi, anh cầm chìa khóa xe kiên nhẫn chờ ở cửa. Anh nhìn thấy cô đi ra, “Em xong chưa? Chúng ta đi thôi.”
“Không đi nữa.” Khương Uyển Phồn nói.
“Hửm?” Anh nhíu mày đám.
Cô nói một câu nhẹ bỗng: “Có rồi.”
Số mệnh trong cuộc sống này, đôi khi chính là một sự huyền bí.
Vào một thời điểm nhất định, vào một cơ duyên nào đó, nó sẽ lặng lẽ đến khi bạn không hề hay biết.
Trác Dụ cúi đầu, một tay vịn lấy cánh cửa, đứng im tại chỗ giống như bị đứng hình vậy. Một lúc lâu sau anh mới chậm rãi ngẩng đầu lên, mặt mày giãn ra giống như dây leo xanh tươi xum xuê cành giữa ngày hè, giọng nói có chút run rẩy, anh cười nói: “Chúc mừng em, bà Trác.”
Khương Uyển Phồn như có điều suy nghĩ, cuối cùng lầm bầm một câu, “Vậy là phí tư vấn tâm lý vẫn bị lãng phí rồi.”
Trác Dụ nhướng mày, người vợ này của anh có lẽ trời sinh sẽ mở cửa hàng làm bà chủ.
Tháng 9 âm lịch.
Sau trung thu, bầu không khí mùa thu càng trở nên mãnh liệt hơn, mùa hè chính thức kết thúc, bắt đầu từ việc áo sơ mi tay ngắn bị đè nén ở dưới đáy tủ quần áo.
Trác Dụ thuộc cung bọ cạp, sinh nhật của anh rơi vào ngày đầu tiên của cung bọ cạp.
Tạ Hựu Địch la hét đòi nằng nặc phải bắt chẹt anh được một bữa cơm, ăn thì ăn thôi, cũng đã lâu bọn họ không tụ tập.
Khương Uyển Phồn gọi Thịnh Lê Thư đến.
Trác Dụ vừa nhìn thấy cô ấy đến lập tức tâng bốc: “Ngôi sao lớn nể mặt đến, căn nhà tranh này như rực sáng.”
Thịnh Lê Thư nói: “Đáng lẽ tôi không nên là ngôi sao nữ đầu tiên đến dự sinh nhật anh nhỉ.”
Trác Dụ chắp tay xin tha: “Lát nữa sẽ gọi lên hai con tôm hùm Boston.”
Thịnh Lê Thư cười nói: “Thế còn được.”
Đã muộn rồi,không chặn miệng được nữa rồi, đúng lúc Khương Uyển Phồn vào phòng bao đã nghe thấy hết, “Còn ai từng đón sinh nhật với anh nữa vậy?”
Trác Dụ chậc một tiếng, lần này lại phải viết một bài luận văn ngắn 800 chữ giải thích rồi.
Tạ Hựu Địch đến trễ, người chưa thấy đâu mà đã nghe thấy tiếng, “Chiếc Maserati trắng là của ai thế, có biết đậu xe không vậy, một mình chiếm hai ô, tôi phải chạy đi đậu chỗ xa lắc xa lơ bên kia.”
“Có phải biển số xe là B4222 không?”
“Ừ?” Tạ Hựu Địch nhìn về phía Thịnh Lê Thư, “Sao cô biết?”
“Xe đó của tôi.”
Tạ Hựu Địch chết lặng.
“Làm sao? Có vấn đề gì à?” Thịnh Lê Thư khoanh tay trước ngựa, nhìn chằm chằm anh ta.
“Có vấn đề.” Tạ Hựu Địch to gan lên tiếng: “Đậu xe tốt quá mức luôn! Kỹ thuật đó, giống như một tác phẩm nghệ thuật vậy.”
Thịnh Lê Thư bị chọc cười, “Thần kinh.”
Trong khi đi vệ sinh, Khương Uyển Phồn nhân cơ hội này nói chuyện riêng với cô ấy.
“Giữa cậu với Tạ Hựu Định có phải có tình huống gì không?”
Thịnh Lê Thư: “Như thế nào mới gọi là tình huống?”
“Mập mờ, yêu đương, ở bên nhau.”
“Chậc.” Thịnh Lê Thư khinh thường nói: “Con người và con vật khác biệt, có được không hả?”
“Vậy thì chưa chắc à.” Khương Uyển Phồn lau tay, thong thả nói: “Loại tiểu thuyết đó bây giờ rất thịnh hành.”
“Hửm?”
“Tình yêu người thú.”
Thịnh Lê Thư cảm thấy khiếp sợ, “Khương Uyển Phồn, rốt cuộc hôn nhân đã mang đến cho cậu cái gì thế?!”
“K1ch thích.”
“…”
Thịnh Lê Thư “Ồ” một tiếng, “Sinh nhật chồng cậu, sao mà cậu không bày tỏ một chút.”
“Chẳng lẽ tớ phải thêu một bộ long bào cho anh ấy?” Khương Uyển Phồn: “Cậu đừng trốn tránh vấn đề.”
Cảm xúc trên trên mặt Thịnh Lê Thư hoàn toàn sụp đổ.
Cơm nước xong xuôi, Thịnh Lê Thư bị người quản lý đến đón đi lồng tiếng cho bộ phim mới. Chưa đến mấy phút sau, Tạ Hựu Địch cũng tìm một lý do chuồn đi.
Trác Dụ day day trán, cuối cùng cũng được yên tĩnh.
“Anh là người thứ hai em từng thấy không không thích đón sinh nhật.” Khương Uyển Phồn nói.
“Còn một người nữa là ai.”
“Em.”
Trác Dụ không nhịn được bật cười, phía trước là đèn đỏ, tốc độ xe chầm chậm giảm lại.
Khương Uyển Phồn bỗng quay qua đề nghị: “Chúng ta đi núi Minh đi!”
Buổi đêm cuối tháng mười bên ngoài thời tiết rất lạnh, ban đầu Trác Dụ không muốn đồng ý. Nhưng khi nhìn khuôn mặt phấn khởi xinh đẹp của cô, anh lại không nở từ chối.
“Được, đi nào!”
Núi Minh ở ngoại ô thành phố, ánh đèn thành phố tắt dần từ đường vành đai thứ hai đến vành đai thứ tư. Đường núi quanh co uốn lượn, khi tầm nhìn được mở rộng, trước mắt là nhìn xuống toàn cảnh thành phố.
Cốp phía sau được mở ra, hai người ngồi vào bên trong đó.
Gió ở trên núi quá lớn, Trác Dụ phủ thêm áo lên người Khương Uyển Phồn, anh vẫn cảm thấy không đủ, lại cởi áo của mình cho mặc vào cho cô.
Có một loại lạnh, đó là chồng của bạn cảm thấy bạn lạnh.
Hôm nay bọn họ may mắn, bầu trời đêm đầy sao giống như một cái rổ đầy lỗ vậy, ở trong thành phố rất khó để có thể thấy được cảnh tượng như vậy. Không thể nói là một biển trời sao bao la được, nhưng cũng là trời đêm lấp lánh sao.
Khương Uyển Phồn tựa vào vai Trác Dụ, ngửa đầu nhìn bầu trời đêm, hai chân đung đưa qua lại.
Trác Dụ không khỏi bật cười, “Tự ngốc nghếch vui vẻ gì thế?”
“Em ngốc chỗ nào chứ?” Cô không phục.
“Thế này còn chưa phải là ngốc, trên trời có chân giò à? Nước miếng chảy ướt cả vai rồi này.”
“Khụ khụ!” Khương Uyển Phồn nhắc nhở: “Cho dù bây giờ trên núi cao trời tối, anh cũng không cần phải giở trò đồi bại đâu.”
Lúc sau Trác Dụ mới ý thức được, nói với vẻ đùa giỡn: “Được lắm, bây giờ còn dám trêu chọc anh.”
Khương Uyển Phồn nhướng đôi lông mày xinh đẹp, “Đã trêu chọc được anh chưa?”
Ánh mắt Trác Dụ tối sầm lại, trầm giọng nói: “Thật quá đáng, hai lần rồi.”
Anh chưa bao giờ tự nhận mình là một người đàng hoàng, ngay cả khi anh xuất thân từ một gia đình có điều kiện, nhưng trong một số việc, anh vẫn nắm quyền kiểm soát theo thói quen. Liên quan đến chuyện phòng the, hai người bọn họ vẫn luôn hòa hợp. Nếu phải nói điều không tốt duy nhất, có lẽ là anh làm đến mức cô khóc quá nhiều lần.
Khương Uyển Phồn có hơi “Phụ nữ báo thù mười năm vẫn chưa muộn.”
Với tình trạng cơ thể hiện tại của cô, Trác Dụ không thể làm gì cô được.
Có điểm tựa nên không còn gì để sợ nữa, Khương Uyển Phồn ngày lúc càng táo tợn hơn, cô ra sức trêu chọc Trác Dụ, ghé sát vào tai anh, cố ý chạm vào dái tai, sườn mặt, và cả xương cung mày nhạy cảm nhất. Khi đôi môi cô rời đi, đầu lưỡi như vô tình chạm vào vành tai anh.
Trong lòng Trác Dụ sóng gió đã dâng trào, anh không còn cách nào chỉ đành xin tha, hiếm khi ăn nói khép nép: “Đừng trêu chọc anh nữa, được không.”
Khương Uyển Phồn cười cực kỳ mãn nguyện, cô đã nắm chắc vũ khí để giành phần thắng trong mấy tháng sắp tới.
“Đêm nay sao thật đẹp.” Trác Dụ ngẩng đầu, ngửa mặt lên ngắm biển sao, cố gắng đè xao động trong lòng xuống.
Khương Uyển Phồn nhìn theo, chợt dịu dàng nói: “Bố cũng ở trên kia.”
Trác Dụ theo bản năng nhìn ngắm xung quanh.
Chỉ cần cô nói, anh đều tin tưởng.
“Là ngôi sao nào?” Anh hỏi.
Khương Uyển Phồn chỉ vào một ngôi sao ở phía xa xa, “Ở đó đó.”
“Ngôi sao sáng nhất đó?”
“Không sáng lắm.”
Trác Dụ cười, “Bố chồng em mà nghe thấy thì sẽ không vui đâu, ngôi sao thôi mà cũng không cho ông cái sáng một chút.
Khương Uyển Phồn vẫn ngẩng đầu nhìn về một nơi nào đó, biểu cảm mềm mại, chân thành, “Chỉ là em cảm thấy tình cảm của bố dành cho anh là kiểu trầm lắng, bố thu tình cảm lại vào bên trong, tự mình đấu tranh với những tan vỡ mâu thuẫn. Vì vậy mà tình cảm đó trở nên vô thương, không ổn định, thậm chí còn khiến anh cảm thấy lạc lõng. Nhưng cho dù giữa bố và anh có gươm súng sẵn sàng, thì nhiều lắm cũng chỉ là giường tên, thật ra thì không ai dám, cũng không đành lòng, và không muốn tổn thương người.”
Chữ bố này, giống như bầu trời rộng lớn bao la, gió núi gào thét, núi non trùng điệp, nhưng có chút tình yêu, lại giống như bồ công anh ở một góc nào đó, bay theo làn gió, cơn mưa, hòa mình vào sông núi biển trời, nhìn có vẻ nhẹ nhưng thật ra lại rất nặng, không dông dài đọng lại, mà lại có ở khắp mọi nơi.
Trác Dụ khẽ nói, “Anh biết.”
Lòng bàn tay Khương Uyển Phồn đặt lên mu bàn tay anh, “Ông chủ Trác, anh muốn có con trai hay con gái?”
Cô nói sang chuyện khác, kéo anh từ trong trầm tư sâu lắng trở về.
Trác Dụ cười, “Những người sắp làm bố mẹ đều phải trả lời sao. Em nói trước đi.”
Khương Uyển Phồn: “Con gái đi.”
“Con gái thì là con gái, thêm chữ “Đi” nữa là ý gì?”
“Em muốn có một cô con gái, nhưng trực giác của em đây là một thằng nhóc con, haiz.” Khương Uyển Phồn tâm trạng phức tạp, dựa đầu vào vai Trác Dụ, cô đang rất mâu thuẫn.
“Thằng nhóc con không tốt sao?”
“Cũng không phải là không tốt.” Khương Uyển Phồn thở dài, “Anh nói xem, nếu như sinh đôi, sinh ba, mà toàn là con trai thì phải làm sao đây?”
Trác Dụ thản nhiên nói: “Đóng gói, cho xuất gia tập thể đi.”
Khương Uyển Phồn: “…”
Hai người ở trên đỉnh núi khoảng bốn mươi phút thì lái xe về nhà.
Giai đoạn mang thai thời kỳ đầu Khương Uyển Phồn không có phản ứng gì quá kịch liệt, chỉ là cô hay ngủ.
Đến khi Trác Dụ tắm xong đi ra, mí mắt cô đã không chống chọi được nữa, mắt lim dim buồn ngủ.
“Em buông ngủ thì ngủ trước đi.” Trác Dụ nửa nằm trên giường, một tay ôm bả vai của cô, dịu dàng vỗ về cô như một đứa bé, “Ngủ đi nào vợ.”
Khương Uyển Phồn “A” lên một tiếng, “Không thể quên được.”
“Hửm?”
“Hôm nay là sinh nhật của anh, chúc mừng sinh nhật vui vẻ.”
Trác Dụ nhướng mày, “Không phải buổi sáng nói rồi sao?”
“Không đủ, buổi sáng buổi tối đều phải nói, như vậy mới viên mãn được.” Rõ ràng hai mí mắt đang đánh nhau, nhưng Khương Uyển Phồn vẫn cố nói có sách mách có chứng như vậy, cô khẽ hít mũi, “Em muốn anh thật viên mãn luôn.”
Sau khi mang thai, con người cũng trở nên ngớ ngẩn.
Trác Dụ kiên nhẫn dỗ dành cô, “Anh chính là viên mãn của anh.”
Khương Uyển Phồn hài lòng chìm vào giấc ngủ.
Nửa tiếng sau, Trác Dụ rón rén xuống giường, đi ra ngoài phòng ngủ chính.
Trong phòng làm việc chỉ để lại một bóng đèn bảo vệ mắt, anh dựa vào bàn, mở quyển nhật ký đã lâu không mở ra, trên nắp hộp nhựa màu nâu sẫm có nhiều dấu vết khác nhau.
Đây là do thời niên thiếu lúc phản nghịch, mỗi lần không vui anh đều bóp nó để xả giận.
Quyển nhật ký được viết kín hơn một nửa, trang cuối cùng dừng lại ở năm 201x.
Khác với nét chữ trước đây, trang nhật ký nét chữ lộn xộn, sắc bén như lưỡi dao, nét cuối cùng thậm chí còn xuyên qua mặt sau của tờ giấy, trang giấy bị rạch ra thành một vết rách sâu.
ngày 24 tháng 10 năm 201x.
Tôi ghét mùa thu này chết đi được!
Tôi hận ông chết đi được!
Đó là ngày kết thúc tang lễ của Trác Khâm Điển.
Trác Dụ mang theo uất hận mù mờ và cả oán hận lớn lao, anh chấp nhất mang theo nó rất nhiều, rất nhiều năm.
Giờ phút này, đối diện với quá khứ, Trác Dụ đã rất bình tĩnh, đã có đầy đủ tâm trí để tự tay mình xoa dịu những gợn sóng trào dâng của năm tháng.
Anh lật sang một trang giấy mới, sau đó cầm bút lên ——
Ngày 24 tháng 10 năm 202x.
*
Buổi tối Khương Khương dẫn con đi ngắm sao, cô nói, ngôi sao sáng nhất kia không phải là bố.
Nếu như lời này là con nói, bố nhất định sẽ mắng con mấy câu, con chắc chắn sẽ không phục, rồi tranh cãi với bố, một hai phải phân thắng thua. Nhưng mà, những năm này, tình tính của con đã tốt hơn nhiều rồi, nhất định bố sẽ thắng.
Con thường xuyên suy nghĩ, rốt cuộc là vì thâm thù đại hận gì mà bố kịch liệt phản đối con học trượt tuyết như vậy.
Bây giờ, à không, mấy năm trước con đã nghĩ thông suốt rồi.
Thật ra không có thù hận gì, chẳng qua là bố không đồng ý, bố muốn con đi một con đường ổn thỏa, dễ dàng hơn mà thôi. Khương Khương nói đúng, không có đúng hay sai, chỉ là sự chênh lệch về mặt nhận thức.
Con nổi loạn như vậy, bố không thích, không chấp nhận, nhưng bố chưa bao giờ ngăn cản.
Thật đáng tiếc, nếu bố ở đây, bố có thể nhìn xem câu lạc bộ trượt tuyết con mở hoành tráng như nào. Giống như một vòng tròn, điểm bắt đầu cũng là điểm kết thúc, con vẫn trở về cội nguồn ban đầu.
Ha ha, có phải bố bị chọc tức rồi không?
Chỉ là bố cũng nên yên tâm rồi, con vẫn giữ vững con đường của mình, nhưng con cũng đã sống cuộc sống mà bố mong muốn: Không phải lo về cơm áo gạo tiền, độc lập tự chủ.
Nghĩ như vậy thì, vẫn là bố thắng rồi đó.
Bố đi xa mười một năm, thì có bảy năm trong lòng con mang theo sự oán hận, tức giận, tủi thân, không cam lòng về bố… Ừ thì, còn có cả một chút nhung nhớ mà bây giờ con mới dám thừa nhận.
Bất luận là nguyên nhân gì, cuối cùng là lỗi của con.
Mặc dù có chút muộn, nhưng con vẫn muốn nói một tiếng xin lỗi với bố. Lần sau khi đến nghĩa trang, con sẽ lại uống hai ly thật sảng khoái với bố.
Đúng rồi, bố.
Con cũng sắp làm bố rồi.
Viết đến đây, một cơn gió luồn qua ô cửa sổ không đóng kín luồn ô cửa sổ không đóng kín, tấm rèm cửa lay động, cuốn theo cả mùi hương thơm thoang thoảng của tinh dầu thấm vào trong tim. Trác Dụ dừng bút lại một chút, nghiêng đầu nhìn rèm cửa lay động, nó cũng không dừng lại, mà giống như đang khẽ gật đầu.
Ánh mắt của Trác Dụ lần nữa nhìn xuống trang giấy, anh viết nốt đoạn cuối cùng ——
Bố, hôm nay là sinh nhật con, con rất vui.
Bởi vì ngày này 33 năm trước, là lần đầu tiên chúng ta gặp mặt.