Bọn họ không quay lại lớp học Chu Trạch Dương
tự ý lên xin giáo viên về sớm, giáo viên cũng vì nể mặt mũi cậu mà ngậm ngùi cho về, chứ học sinh khác chắc chắn bị mắng một trận lớn.
Trình Giai Giai bị Chu Trạch Dương lôi theo tò tò, tâm trạng hỗn loạn không biết về sớm làm gì Chu Trạch Dương còn muốn đưa cô đi đâu nữa chứ.
“ Về sớm như vậy làm gì? ” Trình Giai Giai thắc mắc lên tiếng.
“ Tôi vừa mới biết được một quán mì vịt tiềm rất ngon, muốn đưa cậu đi, sẵn tiện ăn mừng cậu làm bạn gái tôi ” Chu Trạch Dương thông thả trả lời Trình Giai Giai, rồi lái xe đi dến quán mì.
Trình Giai Giai nhớ không lầm thì cô còn chưa đồng ý mà? Sao lại biến thành bạn gái rồi? “ Tôi còn chưa đồng ý mà ”.
“ Trước sau gì cũng là bạn gái tôi, cậu không có lựa chọn khác ” Chu Trạch Dương tập trung lái xe, nhưng vẫn trả lời cô một cách bình thản.
Trình Giai Giai chỉ biết im lặng, bất lực với sự bá đạo của Chu Trạch Dương, cô không muốn cãi, có cãi cũng không cãi lại cậu ta, con người gì đâu mà ngang ngược.
Đến quán mì Chu Trạch Dương liền gọi hai tô, bác chủ quán cũng rất vui vẻ bưng ra cho cậu hai tô đặc biệt, Trình Giai Giai từ đầu đến cuối không lên tiếng, mọi thứ quá nhanh, cô không theo kịp.
Nhìn tô mì có hành Trình Giai Giai lại không ăn được hành, cô liền liếc mắt nhìn Chu Trạch Dương, đang thông thả lấy đủa muỗn dùng khăn giấy lau rồi đưa cho cô.
“ Sao vậy? ” Chu Trạch Dương thấy cô không động đủa liền nhìn cô hỏi, chẳng lẽ Giai Giai không thích ăn món này?
Trình Giai Giai ái ngại nhìn cậu, nhỏ giọng lên tiếng “ Tôi không ăn được hành, trong này có hành ”.
Chu Trạch Dương À một cái rồi lấy tô của cô, dùng muỗn và đủa gấp từng cọng hàng bỏ sang một cái chén nhỏ, Trình Giai Giai bất ngơd trước hành động kiên trì của cậu, ngồi nhìn cậu mà trong lòng chứa đầy cảm xúc, có lẽ ngoài ba mẹ và Tiêu Mỹ Trinh thì Chu Trạch Dương là người đối tối với cô nhất.
“ Xong rồi cậu ăn đi, không có hành ” Chu Trạch Dương đưa bát mì cho cô, toàn bộ hành đã được cậu lấy ra hết rồi, con nhóc này không ăn được không chịu nói gì hết.
“ Kỳ quân sự sắp tới cậu có đi không? ” Trình Giai Giai lên tiếng vì hôm trước, cô có nghe chủ nhiệm nói cuối tháng này chính xác là 10 ngày nữa, bọn họ sẽ được đưa đến học quân sự, trường cô hình như mỗi năm đều phải đi.
Chu Trạch Dương nhìn cô sau đoa hỏi ngược lại “ Cậu có đi không? Cậu đi thì tôi đi ”.
“ Ừm ” Trình Giai Giai chỉ khẽ ừm một tiếng, rồi tiếp tục ăn bát mì của mình.
Ăn xong hai người đến khu trung tâm vui chơi, chơi mất một lúc, Chu Trạch Dương gấp được cho cô một gấu bông hình con thỏ trắng trông rất đáng yêu, Trình Giai Giai cười đến tít mắt.
Đưa Trình Giai Giai về, Chu Trạch Dương như không muốn về nhà vậy, cậu ngồi lì ở sofa xem phim không về là không về, đến khi Trình Giai Giai xách tai cậu, cậu mới chịu rời đi trong vẻ mặt uất ức, còn nói cô là đồ ích kỷ, cô ngủ nhà cậu được, cậu ngủ lại nhà cô liền bị đô đuổi đi.
Trình Giai Giai lúc này mới đi tắm ra, cô ngồi ngoài sofa vừa lau tóc, vừa lo lắng, cô sợ, cô sợ hoàn cảnh của cô không xứng với Chu Trạch Dương, cô còn nghe nói gia đình cậu rất khó, Trình Giai Giai thật sự chưa từng nghĩ đến sẽ quen Chu Trạch Dương.
“ ting ”
Nghe thấy tiếng tin nhắn, không cần đoán cũng biết là ai nhắn đến.
[ Bà xã anh về đến rồi, vừa tắm xong liền nhắn cho em ] Chu Trạch Dương thau đổi cách xưng hô luôn rồi, nghe ngượng chết đi được.
Mặt Giai Giai nóng bừng bừng, Chu Trạch Dương thay đổi cách xưng hô đột ngột quá không thích ứng được.
[ Cậu xưng hô như bình thường được không vậy? ]
[ Không! Bà xã chính là bà xã ] Chu Trạch Dương nhanh chóng trả lời.
[ Xem như tôi năn nỉ cậu, chúng ta xưng hô như bình thường nhé ] Xưng hô kiểu này quá sến rồi, cô không thích ứng được đâu, nghe kỳ đi quá đi mất, huống hồ chi cô còn chưa làm bạn gái Chu Trạch Dương trọn một ngày.
[ Được! Ân xá cho cậu chúng ta xưng anh em, nếu không anh liền xưng hô là bà xã ] Chu Trạch Dương không hề có ý định buông tha cho Giai Giai.
Trình Giai Giai rất rất bất lực với tính tình ra lệnh này của Chu Trạch Dương [ Anh em thì anh em ].
[ Ai nói sai liền phạt hôn đối phương một cái ] Chu Trạch Dương bên kia thừa nước đục thả câu, liền ra điều kiện với Trình Giai Giai.
[ Khốn nạn ] Trình Giai Giai ngắn gọn xúc tích.
Chu Trạch Dương bên kia như cầm máy đợi sẵn để trả lời vậy [ chỉ khốn nạn với một mình em ].
[ Đi ngủ đi, buồn ngủ rồi ] Trình Giai Giai nhắn tin không hề xưng hô, chỉ ngắn gọn xúc tích.
[ Là ai buồn ngủ? Nói năng kiểu gì vậy? ]
[ Phải nói là em buồn ngủ rồi chứ ”
Đọc tin nhắn Trình Giai Giai khoé môi giật giật, như vậy mà Chu Trạch Dương cũng nói cho được, thật không hiểu nổi.
[ Em buồn ngủ rồi, em muốn đi ngủ, anh Trạch Dương ngủ đi nhé, bái bai ] Trình Giai Giai khó khăn lắm mới nặng ra được mấy từ.
[ Em còn chưa chúc anh ngủ ngon ] Chu Trạch Dương không dồn cô vào đường cùng thì không chịu được hay sao ý? Sao cứ bắt bẻ Trình Giai Giai Giai cô mãi vậy?
Trình Giai Giai cắn răng nhắn cho Chu Trạch Dương [ Anh ngủ ngon nhé ].
[ Ừm bảo bối ngủ ngon nhé ❤️ ] Chu Trạch Dương nhắn một câu sến súa, Trình Giai Giai liếc mắt một cái chỉ muốn, đấm cho Chu Trạch Dương mấy cái, lúc nào cũng ức hiếp cô.
Chu Trạch Dương bên kia đạt được ý nguyện liền rất vui vẻ, cậu vừa có được kỳ nghĩ dưỡng kiễn phí, lại còn có được bạn gái này nữa, đột nhiên sắc mặt Chu Trạch Dương sa sầm xuống không rõ lý do, phải nói trong lòng cậu thế nào chỉ có cậu mới biết được.
Bên kia Trình Giai Giai cũng không thể nào ngủ được, cô yêu Chu Trạch Dương, nhưng cô lại không thể dũng cảm đối diện với nó được, gia cảnh, tất cả mọi thứ của cô đều không bằng Chu Trạch Dương, từ đầu đến cuối quá nhanh lại còn do Chu Trạch Dương chủ động toàn bộ, nghĩ đến Chu Trạch Dương chẳng hiểu sao Trình Giai Giai lại bật cười.
.