Giang Tuấn đặt đôi dép bông hình con rùa màu hồng dưới chân Kiều Lệ, ngước gương mặt đậm nét lãng tử mê người nhìn cô.
– Mang cái này vào rồi đi chậm lại, sau này có giận dỗi bỏ đi anh cũng đuổi kịp em.
Cô lườm anh một cái nhưng vẫn ngoan ngoãn mang vào, đứng giữa căn phòng quen mà lạ, thứ nào cũng khiến cô không thể rời mắt.
– Thích không?
Giang Tuấn ôm lấy cái eo no tròn của Kiều Lệ từ phía sau, cắn cắn vành tai của cô thì thầm.
Cô ngửa cô lên vai anh, ngờ vực hỏi:
– Anh định dọn ra ngủ riêng à, toàn màu hồng nữ tính thế này anh chịu được mấy hôm?
Anh kéo tay cô ngồi xuống giường, điểm ngón trỏ lên trán cô, môi cười thành thật và lòng cũng không hề giả dối.
– Sao lại là mấy hôm? Anh chịu được cả đời.
Chẳng phải mấy cô gái tụi em thích nhất là màu hồng công chúa thế này sao? Em nghĩ lại xem, mình mới bao nhiêu tuổi chứ? Tuổi trẻ là phải biết hưởng thụ có biết không? Sau này em thích thứ gì cứ nói với anh, màu sơn này không đẹp anh đổi thành màu khác, căn phòng này nhỏ anh đập nó xây rộng cho em.
Có nghe ba căn dặn không? Nhất định không để bản thân chịu thiệt, nhớ chưa?
Kiều Lệ phì cười, gật gật đầu vờ như đã hiểu, cô ngước mắt nhìn bức tường trơn bóng trước mặt, quay đầu lại hỏi anh.
– Mấy bức ảnh trẻ con đâu hết rồi?
– Anh cất đi rồi, sau này chỗ đó là để dành treo ảnh của con trai chúng ta.
Nếu không phải lúc trước sợ cô mất bình tĩnh thì còn lâu anh mới đem ảnh con người khác về treo trong phòng mình.
Giang Tuấn vừa nói vừa áp sát Kiều Lệ, bàn tay đã đặt ở đùi luồn vào váy lần lên trên, cô nắm lấy tay anh ngăn lại, hai mắt mở to lớn tiếng răn đe:
– Đừng có làm càn, em còn đang mang thai đấy.
– Anh sẽ nhẹ nhàng mà.
Cánh môi mềm bị anh ngậm lấy, cô nhăn mặt đẩy anh qua một bên.
– Anh là hổ đói sao? Bị cấm dục lâu ngày à?
– Đúng vậy! Là em bỏ đói anh đấy.
Giang Tuấn kéo Kiều Lệ nằm xuống giường, không cho cô tiếp tục càm ràm dứt khoát nuốt trọn môi nhỏ của cô vào miệng, chiếc lưỡi ướt át thèm thuồng từ từ thăm dò rồi tiến thẳng vào tìm lưỡi mềm của cô day dưa.
Tà váy màu xanh nhạt đã bị vén cao tới bụng, ngón tay thon dài được cắt tỉa sát móng chọc vào điểm nhạy cảm giữa hai chân cô rồi đưa sâu vào.
Kiều Lệ bấu lấy vai Giang Tuấn nghiêng đầu thở dốc, anh ngồi dậy kéo váy của cô vứt đi rồi ôm lấy bầu ngực no tròn xoa nhẹ vài cái, điểm lên đầu ngực cô, cười hết sức lưu manh.
– To hơn rồi này.
Hai mắt Kiều Lệ đọng hơi nước, tức giận với tay lấy gối ném vào đầu anh, mắng khẽ:
– Dung tục.
Anh phì cười, đứng lên nhanh chóng cởi đồ của mình ra, không đợi được lâu hơn nữa vội vàng quỳ dưới hai chân của Kiều Lệ nhẹ nhàng đưa vật nóng hổi đang mạnh mẽ biểu tình vào nơi sâu nhất của cô.
Cô oằn mình một cái, nghiêng đầu nhắm mắt.
Anh khom người hôn lên má hồng, dịu giọng dỗ dành:
– Chịu khó một chút, sau này tùy ý em sai bảo.
Phút ân ái triền miên, Giang Tuấn giữ lời ra vào hết sức nhẹ nhàng nhưng vẫn đủ làm mặt Kiều Lệ nóng bừng không dám nhìn thẳng.
Anh vuốt làn tóc hơi rối của cô, cúi xuống hôn một cái, cắn nhẹ chiếc cổ mềm, cổ họng khàn khàn vang lên từng tiếng rên thật khẽ.
Tốc độ chậm chạp này khiến anh không thể hài lòng với chính mình, nhưng nhìn xuống bụng Kiều Lệ anh lại không dám tăng tốc quá nhanh, khi dòng nhiệt lưu ấm áp đã được trút hết, anh nằm ngửa ra giường, ngước nhìn lên trần nhà, chậc lưỡi lèm bèm.
– Năm tháng quá lâu rồi.
Anh nghiêng người nhìn cô, đề xuất một một câu hết sức vô tri.
– Chúng ta có thể đốt cháy giai đoạn được không?
Kiều Lệ lườm anh, đánh vào vai một cái.
– Sằng bậy.
…
Sau khi Kiều Lệ quay về Giang gia cô nhận thấy có rất nhiều thay đổi, Tiểu Nhu và Tiểu Hương đã bị cho thôi việc, người mới đến là một phụ nữ tuổi khoảng ba mươi ăn nói dễ nghe, tính tình điềm đạm.
Lúc Giang Tuấn không có nhà Trần Duệ Dung thường xuyên trò chuyện cùng cô, mẹ chồng nàng dâu mới đầu còn ngại ngùng về sau chuyện to chuyện nhỏ gì cũng mang ra chia sẻ.
Thời gian thấm thoát trôi, mới đó đã đến tiết thanh minh, Giang Tuấn và ba mình về Vân Chu để làm lễ bốc mộ và xây cất nơi an nghỉ cho cha mẹ và anh trai của Kiều Lệ.
Lúc này cô đang mang thai tháng thứ sáu, để tránh ảnh hưởng đến sức khỏe nên không được đi theo.
Đến khi mọi thứ hoàn thành thì cô đã bước sang tuần 36 của thai kỳ.
Không bao lâu nữa đã sinh em bé, sau sinh còn phải ở cữ, Kiều Lệ thấy thời gian quá lâu mà cô thì rất nôn nóng muốn biết “ngôi nhà mới” của ba mẹ và anh hai trông như thế nào, vậy nên cô hỏi ý kiến ba mẹ chồng cho cô được về quê thăm mộ trước khi sửa soạn lâm bồn.
Em bé trong bụng Kiều Lệ đã lớn, mà từ Nam Châu tới Vân Chu lại không phải gần vậy nên Giang Thừa và Trần Duệ Dung cứ lo lắng mãi, cho tới khi cô và Giang Tuấn gọi điện về báo cô vẫn bình thường ông bà mới yên tâm.
Tiết trời đầu tháng sáu có phần oi bức, Giang Tuấn che ô cho Kiều Lệ ra khỏi xe, cánh đồng hoa cỏ lau vẫn được giữ nguyên, ở giữa lót đá hoa cương tạo thành lối đi trải dài từ ngoài vào đến tận bên trong khu mộ.
Ba ngôi mộ nằm ngay ngắn cạnh nhau, vẫn vị trí cũ nhưng đã cao hơn cả mét, mái ngói khang trang, cổng cao bao quanh, hoa mẫu đơn được trồng thành vòng tròn, không khí thoáng đãng nhưng cũng rất ấm cúng.
Giang Tuấn còn chu đáo thuê người đến quét dọn và thắp đèn mỗi ngày, lúc không có người vẫn không quá quạnh quẽ.
Kiều Lệ đứng trước ba ngôi mộ lặng lẽ lau nước mắt, thuở trước mỗi lần đông rồi hạ cô đều phải tự mình đắp đất tô bùn để nắng mưa không bị trôi vữa, từ nay về sau cha mẹ và anh hai đã có nơi vững chãi để an nghỉ, cô cũng có thể yên lòng rồi.
Giang Tuấn đứng sau lưng Kiều Lệ nhẹ nhàng ôm lấy vai cô, cơn gió nhè nhẹ cuối hạ làm tóc cô đong đưa trước trán, anh giúp cô vén nó qua tai, ngón tay khẽ lau sương đọng trên mi mắt cong dài.
– Gả con gái cho đúng người ba mẹ chắc chắn sẽ yên tâm, em đừng lo lắng gì cả, trời đã có anh chống, dưới chân có bùn anh cõng em đi, sau này em chỉ cần dựa dẫm vào anh là được..