Những lời này như đã ném xuống một tia sấm sét vào văn phòng.
Mọi người liên tục liếc nhìn Khâu Ninh.
Vẻ mặt Tiểu Lý ngơ ngác đi ra cửa, lúc đi qua Khâu Ninh đột ngột bị người khác túm chặt cánh tay.
Cậu hoảng sợ, quay đầu lại lắp bắp gọi: “Anh, anh Khâu?”
Khâu Ninh nhét tập tư liệu đã được sửa sang cẩn thận vào lòng ngực cậu, vỗ vai cậu nói: “Có lẽ cậu cần cái này.”
Tiểu Lý sửng sốt ôm folder màu lam, còn hơi bối rối khó xử: “À…!à, cảm ơn anh.”
Đám người rời khỏi, văn phòng lại ồn ào như cũ.
Khâu Ninh ngồi lại trên ghế, mở máy tính, rũ mắt nhìn nhiệm vụ hôm nay, không quan tâm đến lời nghị luận xung quanh.
“Có ý gì vậy?” Tống Quốc Tài thật cẩn thận kéo ghế dựa bên cạnh qua ngồi xuống, chân mày nhăn đến độ có thể kẹp chết một con ruồi, chú nhỏ giọng hỏi: “Cậu với Tất tổng cãi nhau à?”
“Không cãi nhau.”
“Có mâu thuẫn?”
“Không mâu thuẫn.”
“Thất sủng?”
Khâu Ninh lễ phép nói: “Ngài không thể dùng từ hình dung nào hay hơn à?”
Con chuột trong tay anh di lên mặt bàn hai cái: “Hắn là ông chủ em là nhân viên, hai bên không thân thiết như vậy, đừng nói lung tung.”
Tống Quốc Tài vỗ tay cái bốp, hóa ra là cãi nhau.
Chú cảm thấy rất ưu thương, bộ phận thị trường cứ như vậy mất đi một cái lá chắn chuyên che mưa che gió.
“Biểu tình anh vậy là sao, cấy tóc không thành công à?”
Tống Quốc Tài tự chỉ vào đỉnh đầu mình, sốc nặng nói: “Tôi mà cần cấy tóc à? Tôi cần cấy tóc sao??”
Khâu Ninh liếc theo, không tỏ rõ ý kiến: “Đi làm đi, đừng tới quấy rầy em nữa.”
Vẻ mặt anh nhàn nhạt, như không hề chịu chút ảnh hưởng nào.
Mấy câu khuyên giải nghẹn trong họng Tống Quốc Tài cũng chỉ đành nuốt xuống.
Trong cả buổi sáng, Khâu Ninh chỉ yên lặng ngồi ở vị trí của mình vùi đầu làm việc, có người tới trêu anh hai câu anh cũng cười chọc lại.
Rất có tinh thần.
Tống Quốc Tài quan sát cả ngày, cuối cùng cũng yên lòng.
Vào bữa trưa, Khâu Ninh từ chối lời mời đi ăn cùng, anh không có hứng ăn, cổ họng cũng đau nhoi nhói, chỉ muốn uống một ly nước lọc cho xong bữa.
Lúc này mọi người đều đi ăn cơm cả, gian trà nước vắng tanh, anh đặt ly nước lên khay, ấn cái nút màu xanh lục.
Nước sôi chảy ra từ vòi nước, hơi nóng lượn lờ che khuất tầm mắt.
Xin hã???? đọc ????????????????ện ????ại == ????RÙ????????RU???? Ệ????.vn ==
Thời tiết càng ngày càng lạnh, đứng một mình thế mà lại thấy có chút cô quạnh.
Lần đi công tác này của Tất Dục Cẩn tốn khoảng hai ngày, chờ hắn trở về thì cũng là lúc nên ly hôn trong trò chơi.
Cũng may hai người bọn họ chẳng có tài sản gì phải chia, đồ vật trong căn nhà đều là của anh, nếu Tất Dục Cẩn muốn cái nào thì cũng có thể đưa cho hắn.
Khâu Ninh nắm di động lướt lung tung, Hành Cẩn vẫn là người liên hệ gần nhất của anh, anh không tự chủ nhấn vào, cuộn đoạn hội thoại lên hai lần, đột nhiên có cảm giác như quay ngược về quá khứ.
Anh không hận Tất Dục Cẩn.
So với việc người yêu trong trò chơi là đàn ông, tình yêu của Tất Dục Cẩn càng làm cho anh bất ngờ hơn, vậy nên anh căn bản không rảnh oán trách chuyện đối phương lừa anh.
Anh chỉ lễ phép bày tỏ rằng anh không thể tiếp nhận.
Người đàn ông cũng rất thẳng thắn kết thúc, hoặc là nói hắn chấp nhận lựa chọn của anh như một quý ông.
Hắn chưa từng nói một lời từ chối, thậm chí ngay cả khi họ chia tay hắn vẫn rất lịch sự, lúc làm việc cũng tránh để hai người gặp mặt.
Cực kỳ chu đáo săn sóc.
Khâu Ninh hẳn là nên cảm kích, nhưng sau khi nỗ lực thử anh mới phát hiện, anh không thể cười nổi.
Lí trí anh tỉnh táo mà nhận ra rằng, Tất Dục Cẩn không muốn nhìn thấy anh.
Âm thanh giọt nước đập lên mặt sàn kéo anh trở lại hiện tại, nước sôi bị rót tràn cả ra ngoài, chảy ra khay và lan ra mặt đất.
Khâu Ninh cuống quít cầm lấy ly nước, ai ngờ động tác quá mạnh khiến nước bị sóng ra, nước sôi nóng bỏng hắt thẳng vào tay anh, đau đến mức khiến anh buông lỏng bàn tay.
Ly sứ đập vào nền gạch lập tức chia năm xẻ bảy, gian trà nước sạch sẽ lập tức biến thành một mớ hỗn độn.
Khâu Ninh hoảng hốt đứng tại chỗ.
Anh không cố ý.
Anh không muốn làm ai tức giận, cũng không muốn làm dơ phòng trà nước.
Tất Dục Cẩn có thể chua xót có thể khổ sở có thể tức giận.
Nhưng anh ủy khuất, anh có thể nói với ai?
Bàn tay sưng đỏ đặt dưới dòng nước lạnh thật lâu, chờ cảm giác cháy bỏng giảm bớt đi chút mới đóng vòi nước lại.
Sau khi dọn dẹp sạch sẽ gian trà nước, tay anh đã sưng thành cái màn thầu, còn hơi trầy da.
Anh tới phòng khám cách công ty không xa để trị thương, cũng may là nhìn đáng sợ nhưng lại không quá nặng, bác sĩ bôi thuốc băng bó tay cho anh rồi để anh trở về.
Anh chụp một tấm ảnh, muốn gửi cho Hành Cẩn, nhưng nghĩ rồi lại thôi, anh hãy còn tỉnh táo lắm.
Khâu Ninh nhìn chằm chằm bàn tay trái nực cười của mình, cảm thấy mọi việc không thuận lợi chút nào.
Anh không xin nghỉ, kiên trì làm đến hết giờ, về đến nhà liền mở máy tính theo thói quen, nhìn icon trò chơi《 Thất giới 》, do dự một lát rồi vẫn quyết định mở ra.
Mới vừa online, âm thanh từ tin nhắn riêng liền vang lên ầm ầm, ánh mắt Khâu Ninh sáng lên, đôi mắt ánh lên nỗi chờ mong cháy bỏng.
[ chat riêng ] Thú Vị Nhưng Chỉ Là Sủi Cảo: Chúc mừng người anh em thoát kiếp FA, chúc trăm năm hạnh phúc, sớm sinh quý tử [ rải hoa ]
[ chat riêng ] Thu Ninh:……
[ chat riêng ] Thú Vị Nhưng Chỉ Là Sủi Cảo: Gửi dấu ba chấm làm gì, nói nhanh lên cậu với nữ thần gặp mặt có thành công không?
[ chat riêng ] Thú Vị Nhưng Chỉ Là Sủi Cảo: Hai, tôi hỏi cái này làm gì chứ, hai cậu ngọt ngấy như vậy rồi thì còn có lựa chọn nào khác sao?
Khâu Ninh nghĩ thầm, thật đúng là có.
[ chat riêng ] Thú Vị Nhưng Chỉ Là Sủi Cảo: Hai cậu gặp mặt rồi làm gì?
Ăn cơm, xem phim, hôn chia tay.
[ chat riêng ] Thú Vị Nhưng Chỉ Là Sủi Cảo: Có nắm tay không?
[ chat riêng ] Thu Ninh: Có nắm.
[ chat riêng ] Thú Vị Nhưng Chỉ Là Sủi Cảo: KISS?
[ chat riêng ] Thu Ninh::……!Coi là có đi.
[ chat riêng ] Thú Vị Nhưng Chỉ Là Sủi Cảo: Trâu bò quá luôn đó Thu Thần, vậy không phải cậu chỉ thiếu một bước [ cười xấu xa ][ ngón cái ]
Đúng vậy, chỉ kém một bước ly hôn kia thôi.
[ chat riêng ] Thú Vị Nhưng Chỉ Là Sủi Cảo: Cậu may mắn thật á, không giống Vạn Thế Vô Cực đụng trúng tên nhân yêu, bài viết về hắn lại bị đẩy lên, vết nhơ này sẽ đi theo cả kiếp đời chơi game của hắn, chẹp chẹp..
[ chat riêng ] Thu Ninh:……
Anh nhắm mắt, không ngừng mặc niệm.
Mọi việc không thuận không nên sát sinh, mọi việc không thuận không nên sát sinh.
Sau đó bật ra một hơi, chậm rãi kéo con chuột ra khỏi nút báo thù.
[ chat riêng ] Thu Ninh: Phật nói, cứu một mạng người còn hơn xây bảy tòa tháp[ mỉm cười ]
[ chat riêng ] Thu Ninh: Cho nên hôm nay không sát sinh [ mỉm cười ]
[ chat riêng ] Thú Vị Nhưng Chỉ Là Sủi Cảo:?
Sau đó dù Thú Vị Nhưng Chỉ Là Sủi Cảo có truy hỏi thế nào, Khâu Ninh đều chọn cách làm lơ, cuối cùng dứt khoát đóng khung trò chuyện riêng tư đi.
Nếu không anh sợ mình không kìm nén nổi sức mạnh hồng hoang trong cơ thể.
Làm xong nhiệm vụ hằng ngày của bản thân, Khâu Ninh mở đồng thời cả nick Hành Cẩn để làm nhiệm vụ vợ chồng hằng ngày.
Mới làm được một nửa, đột nhiên tin tức từ hệ thống bắn ra.
【bạn tốt của bạn Búp Bê Rối Bé Bỏng Của Thu Ninh online.
】
Khâu Ninh sửng sốt, tay ấn sai phóng nhầm một kĩ năng, làm BOSS chạy thoát ra ngoài.
Anh bất giác mở khung trò chuyện riêng tư ra, lúc gõ chữ trong đầu toàn là “Nói gì mới được đây”, “đi công tác còn lên mạng là muốn vào xem cái gì sao”, “có cần hẹn gặp nói chuyện lại đàng hoàng không”, “hay là thôi đi đừng nói nữa”, nhưng chờ đến lúc anh hồi thần lại thì tay đã nhấn gửi tin nhắn đi.
[ chat riêng ] Thu Ninh: Tôi làm xong nhiệm vụ vợ chồng rồi.
Ngón trỏ của anh đặt lên phím Enter, không khỏi choáng váng.
Khâu Ninh cũng không rõ bản thân đang cảm thấy như thế nào, tóm lại là hy vọng Tất Dục Cẩn không để ý đến anh.
Nói cho hết lời rồi lại hối hận, sợ Tất Dục Cẩn đột nhiên nhớ đến chuyện ly hôn.
[ chat riêng ] Búp Bê Rối Bé Bỏng Của Thu Ninh: Vất vả rồi.
Khâu Ninh nhìn ba chữ này, nghĩ thầm cũng còn tốt, Tất Dục Cẩn không đề cập đến chuyện kia.
[ chat riêng ] Búp Bê Rối Bé Bỏng Của Thu Ninh: Về sau không cần làm đâu, lúc nào rảnh phiền cậu lên ly hôn cho xong.
Chút niềm vui bé nhỏ đáng thương bị vùi dập trong nháy mắt.
[ chat riêng ] Thu Ninh: Không sao, chỉ là thói quen thôi, việc ly hôn chờ anh về lại nói…!Đi công tác thuận lợi chứ?
[ chat riêng ] Búp Bê Rối Bé Bỏng Của Thu Ninh: Cảm ơn đã nhớ mong, rất tốt.
Sự khách sáo khắc sâu vào mỗi con chữ.
Khâu Ninh mím chặt môi, ngón tay bực bội lăn lăn con chuột.
Tuy rằng hai người họ không thể trở thành người yêu, nhưng cũng đâu cần phải xa lạ đến vậy.
Khâu Ninh đập chiếc gối ôm trong lòng, tiếp tục đánh chữ.
[ chat riêng ] Thu Ninh: Lên mạng làm nhiệm vụ hằng ngày sao? Tôi mang anh đi.
Một lát sau đối phương mới hồi đáp.
[ chat riêng ] Búp Bê Rối Bé Bỏng Của Thu Ninh: Không cần, lên xử lý chút việc, không làm phiền cậu.
Ba chữ “Không làm phiền” trong khung chat còn chưa kịp gửi qua, đã thấy hàng chữ màu vàng của hệ thống nhảy tới ——
【 bạn tốt của bạn Búp Bê Rối Bé Bỏng Của Thu Ninh sử dụng đạo cụ đổi tên, thay thành “Nguyệt Kiến Noãn”.
】
【 bạn tốt của bạn Nguyệt Kiến Noãn offline.
】
Tất thảy trước sau không quá mười giây.
Tất cả lời muốn nói đều kẹt lại trong cổ họng.
Thao tác làm việc sấm rền gió cuốn, hành sự quyết đoán của Tất Dục Cẩn là thứ mà Khâu Ninh đã nghe qua hàng trăm ngàn lần từ khi mới nhậm chức.
Nhưng anh không biết rằng khi nó được dùng trên người mình lại đau đến như vậy.
– –
Cách tòa nhà MR không xa có một nhà hàng thịt nước kiểu Hàn không tồi, Khâu Ninh đã cùng đồng nghiệp tới đó mấy lần trong thời gian nghỉ, ấn tượng cũng không tệ lắm.
Khâu Ninh chia sẻ vị trí cho Khâu An An, đối phương ở cách đó không xa, mười phút sau đã tới.
Vị trí dựa cửa sổ, nhìn ra bên ngoài có thể thấy tòa nhà MR, ngày gặp mặt Tất Dục Cẩn hôm đó cũng nhìn từ góc này ra.
“Nhìn cái gì thế?”
Giọng nữ nhu hòa quen thuộc kéo ánh mắt anh từ bên ngoài cửa sổ về, Khâu Ninh quay đầu lại, nhịn không được cười tươi: “Chị.”
Tuy rằng Khâu An An đã qua 30 nhưng trời sinh đã mang gương mặt trẻ con, hôm nay mặc áo khoác kiểu Hàn và váy dài khiến cô trông như mới ngoài hai mươi.
“Lâu rồi không gặp, chị càng ngày càng đẹp ra.” Khâu Ninh đùa cô một câu: “Anh rể chăm sóc chị không tồi ha.”
“Hắn không chọc vào chị là cảm ơn trời đất lắm rồi.” Ngoài miệng Khâu An An nói vậy nhưng ý cười trên gương mặt lại không hề giảm đi, cô ngồi xuống đối diện, nhìn bàn tay quấn băng vải của em trai mình, nhăn mày hỏi: “Tay em làm sao vậy?”
“Hôm trước bất cẩn nên bị bỏng.” Khâu Ninh không giải thích nhiều, đưa tờ thực đơn gần mình cho cô: “Chị nhìn xem muốn ăn gì?”
“Em hiểu rõ chỗ này hơn, em chọn đi.” Khâu An An tùy ý liếc hai cái liền trả lại cho anh, đôi tay cô chống cằm, cẩn thận nhìn chằm chằm người em trai đang vùi đầu xem thực đơn.
Hôm nay Khâu Ninh ăn mặc nhàn nhã thoải mái lại vẫn vô cùng đẹp trai, chỉ là có vẻ không có tinh thần lắm, quần áo hơi xốc xếch, uể oải không phấn chấn.
“Công việc không thuận lợi sao?”
Khâu Ninh ngẩng đầu: “Sao chị lại hỏi vậy?”
Khâu An An dùng ngón trỏ kéo một đường trước đôi mắt mình, nói: “Chỗ này của em xanh đen cả rồi.
Thứ có thể tra tấn em thành như vậy, trừ thất tình thì chỉ có công việc, mà em lại không thừa nhận mình đang yêu đương.”
Bàn tay lướt qua thực đơn của Khâu Ninh hơi tạm dừng, sau đó nói: “Cái gì mà không thừa nhận chứ…!Uống cà phê hay nước trái cây? Nước trái cây của nhà này đều được ép trong ngày, cũng đầy đặn đủ uống, em gọi cho chị một cốc nhé?”
Tư duy của Khâu An An quả nhiên bị anh làm chệch hướng, dứt khoát ngồi bên cạnh anh, nhẹ nhàng dựa vào người em trai xem cùng.
Lúc Tất Dục Cẩn bước vào, vừa hay thấy hết một màn này.
Cô gái trẻ tuổi xinh đẹp kéo nhẹ cánh tay người đàn ông, hai người thân mật dựa vào nhau xem thực đơn, không biết đang nói gì mà hai người đồng thời nở nụ cười.
Sự dịu dàng và bao dung trong ánh mắt Khâu Ninh là thứ mà hắn chưa được tận mắt thấy bao giờ.
Hắn đứng tại chỗ trong chốc lát, nghĩ rồi lại nghĩ, cảm thấy điều này chẳng liên quan gì đến mình, nhưng hai chân hắn vẫn như bị ai khống chế mà bước qua bàn kia.
Khâu Ninh vừa mới đặt xong đồ ăn, còn chưa kịp đưa thực đơn lại cho bồi bàn thì đã cảm nhận được một bóng người áp lên đầu mình.
Tín hiệu nguy hiểm phát tán trong không khí.
Anh khẽ nhíu mày, ngẩng đầu nhìn lại, vừa lúc va phải một đôi đồng tử nặng trĩu.
Khâu Ninh giật thon thót trong lòng, anh há miệng thở dốc nhưng còn chưa kịp nói lên điều gì, người kia đã mở lời chào hỏi trước.
“Trùng hợp thật.” Ánh mắt Tất Dục Cẩn như đang khóa chặt trên người anh, gọi một tiếng: “Giám đốc Khâu.”
Tiếng gọi “Tất tổng” khi bất ngờ gặp được còn chưa kịp vang lên thì đã bị ba chữ này của đối phương bóp chết từ trong cổ họng..