“Chú Úy, di động này của chú nhìn vào là ra tiền à?” Tả Thụy lấy một chiếc ghế ngồi xuống, cũng không khách khí cầm thuốc lá của Úy Minh Hải ngậm một điếu, duỗi tay lấy cái bật lửa ở bên cạnh.
“Cái đó không dùng được.” Úy Minh Hải ném cái ở trong tay cho cô.
Tả Thụy nhìn bật lửa: “Bật lửa này của chú mấy đồng?” Chắc phải là loại rẻ nhất.
Úy Minh Hải: “Bán sỉ 5 mao một cái.”
“…” Tả Thụy mới vừa hút một hơi thiếu chút nữa bị sặc.
Úy Minh Hải hỏi cô: “Bạn cháu về Luân Đôn rồi à?”
“Về rồi ạ.”
“Có biết tại sao cháu ở lại Bắc Kinh không?” Úy Minh Hải hỏi.
Tả Thụy nhả khói, lắc đầu: “Tôi không nói.”
Úy Minh Hải “Ừ” một tiếng.
Tả Thụy không rõ: “Đối phó Tần Thư và mấy người bạn của cô ta không phải là quá đơn giản với chú sao?”
Úy Minh Hải: “Tôi không am hiểu nghiền ngẫm lòng dạ đàn bà, điểm này cháu mạnh hơn tôi.”
Tả Thụy cười, “Chú đây là khen tôi hay sỉ nhục tôi đấy?” Tò mò: “Đối phó mấy cô gái đó, cháu gái chú không phải càng lợi hại hơn tôi sao? Cô ấy là luật sư, thứ am hiểu nhất chính là lòng người.”
Úy Minh Hải không lên tiếng, ông ta không muốn nói thì không ai có thể hỏi ra được.
Ông ta không muốn để Úy Lam tham gia vào, khi đối phó với Tần Thư hoặc nhiều hoặc ít cũng sẽ liên lụy đến Hàn Phái.
Úy Lam thích Hàn Phái, mà trước kia Hàn Phái đối với Úy Lam cũng xác thật không tồi, trong lòng Úy Lam, Hàn Phái mãi mãi là một sự tồn tại đặc biệt, đó là tình cảm thời niên thiếu.
Ông không muốn phá hỏng chút tốt đẹp trong lòng cháu gái.
“Sao, không nỡ để cháu gái chú bị cuốn vào?” Tả Thụy kéo gạt tàn đến trước mặt mình, gõ gõ tàn thuốc, nhìn Úy Minh Hải.
Úy Minh Hải: “Nó không phải là người của EF.”
“Hừ, dù sao cũng là người nhà, quả nhiên là không giống nhau. Chú xem tôi cũng gọi chú một tiếng chú, nhưng cho tới bây giờ chú cũng không suy xét qua cảm nhận của tôi? Dù sao trước kia tôi cũng theo đuổi Hàn Phái lâu như vậy, chú nói bây giờ tôi đối phó với Tần Thư, vạn nhất đến lúc đó Hàn Phái trực tiếp tìm tôi tính sổ thì lòng tôi khó chịu biết bao nhiêu?” Tả Thụy cười nói, nhưng lời nói có ý lên án rõ ràng.
Úy Minh Hải: “Chuyện cháu thích Hàn Phái đã gạo xưa thóc cũ, người làm ăn nói tình cảm cái gì?”
Tả Thụy nhún nhún vai, nói cũng không thú vị, dập tắt thuốc lá: “Có chuyện gì phân phó tôi làm thế?”
“Thư ký sẽ nói với cháu.” Di động trong tay Úy Minh Hải rung lên, ông ta click mở, Tần Thư trả lời: 【 Úy đổng nói lời này là có ý gì? Ngài nói đến việc tôi mua cổ phần của EF sao? 】
Úy Minh Hải: 【 Cô chưa đọc tin tức hôm nay à? 】
Tần Thư: 【 À, ngài nói tin tức của EF hả? Xem rồi, vừa nãy còn đang xem, tôi cảm thấy phóng viên tài chính này đối với ngài cũng thật không tồi, ngài còn chưa phát hiện đã kịp thời thay ngài tìm ra. 】
Lại một tin nữa gửi đến: 【 Tuy nói nước trong quá thì không có cá, nhưng nước đục quá thì cá sẽ chết hết đấy. Tôi nghĩ ngài cũng không muốn nhìn thấy các tầng quản lý khác của EF bị nước đục sặc chết đâu, Úy đổng, ngài nói có phải không? 】
“Chú Úy, từ bao giờ chú cũng biết dùng WeChat nói chuyện phiếm thế?” Lúc Tả Thụy đứng lên nhìn thấy giao diện màn hình thuận miệng hỏi một câu.
Ba cô là cổ đông lớn thứ hai của EF, quan hệ với Úy Minh Hải không tồi, từ nhỏ cô đã thành thói quen nói chuyện với Úy Minh Hải như vậy.
Úy Minh Hải không kiêng dè chút nào, trực tiếp đưa điện thoại cho cô xem: “Tìm hiểu xem Tần Thư là kiểu người gì, biết người biết ta.”
Tả Thụy lấy di động: “Tôi có thể xem à?”
Úy Minh Hải: “Không có bí mật gì cả.”
Tả Thụy lật xem toàn bộ lịch sử trò chuyện, tuy rằng nội dung nói chuyện phiếm không nhiều lắm, nhưng cô cũng từ đó hiểu một chút về Tần Thư, đưa điện thoại trả lại cho Úy Minh Hải, cười nói: “Chú Úy, tuy rằng nói chuyện phiếm có thể hiểu được một chút về tính cách và suy nghĩ trong lòng đối phương, nhưng mà.” Cô cố tình tạm dừng.
Úy Minh Hải ngước mắt, “Nhưng mà làm sao?”
Tả Thụy: “Coi chừng chính chú lại đánh mất bản thân, rơi vào võng luyến.”
(*Võng luyến: yêu qua mạng)
Úy Minh Hải: “…”
Mặc kệ là nội tâm hay là trên mặt ông ta cũng không có bất cứ chút dao động nói, hỏi Tả Thụy: “Biết vì sao cháu bại bởi Tần Thư không?”
Tả Thụy làm một bộ khiêm tốn lắng nghe.
Úy Minh Hải: “Bởi vì cháu nhìn đàn ông, điều đầu tiên cháu nghĩ đến là người này có ý tứ gì với mình không, cháu có khả năng yêu anh ta không, mà Tần Thư không như thế.”
Vừa lúc, ông ta với Tần Thư là một loại người.
Nói chuyện làm ăn, ở trong mắt ông ta không có nam nữ, không phải đồng đội thì là đối thủ.
Buổi tối khi Hàn Phái về nhà, hôm nay công việc của Tần Thư kết thúc sớm, đang ở phòng khách xem TV.
“Ông xã.” Cô quay đầu lại nhìn anh, miệng ăn trái cây.
“Ừ, hôm nay thân thể em thế nào, có nôn không?” Hàn Phái hỏi, từ buổi sáng ra cửa, anh với Tần Thư gần như không có thời gian liên lạc, chỉ có thể đến buổi tối mới gặp nhau.
Tần Thư lắc đầu: “Hôm nay cũng không tệ lắm.”
Hàn Phái đi tới, trên bàn trà có hai đĩa trái cây lớn, một đĩa nho xanh, một đĩa mận, mà cô tay phải quả mận tay trái quả nho.
Ăn đến vui vẻ ngon lành.
Hàn Phái nhìn thôi cũng thấy chua.
“Anh xem tin tức chưa?” Tần Thư hỏi.
Hàn Phái ngồi xuống bên cạnh cô: “Xem rồi.” Không nghĩ tới cô sẽ ra tay từ phương diện này, đánh một cái khiến Úy Minh Hải trở tay không kịp.
Anh nói: “Lúc này đủ cho Úy Minh Hải bận việc.”
Tần Thư cười: “Vâng, Úy Minh Hải cho dù lợi hại, nhưng người thông minh nghĩ đến nghìn điều, vẫn có điều sơ suất.”
Hiện tại quản lý cấp cao của công ty Úy Minh Hải, người có vấn đề bắt đầu phát điên lo âu, không biết mình có bị truyền thông tuồn ra hay không. Hiện giờ mỗi người đều là Bồ Tát đất qua sông*, tự thân khó bảo toàn, ai còn có tâm tư đi bán mạng cho ông ta?
(*: đất mà qua sông sẽ bị trôi, kiểu ốc không mang nổi mình ốc)
Trong khoảng thời gian này bọn họ nội loạn, Phương Mộ Hòa rốt cuộc có thể thở phào một chút.
Cô đưa quả nho trong tay cho Hàn Phái: “Ăn ngon lắm.”
“Anh không ăn chua.”
“Không chua, ngọt. Thật đấy.”
“Bây giờ lời em nói không đáng tin.” Hàn Phái đương nhiên sẽ không mắc mưu. —Đọc full tại Truyenfull.vn—
Tần Thư cười, ngậm quả nho trong miệng, sau đó tiến đến bên môi anh, làm động tác muốn hôn.
Hàn Phái nhìn cô vài giây, cuối cùng vẫn hôn xuống, ngậm quả nho kia lại.
Anh không nhai, trực tiếp nuốt, không biết chua hay ngọt.
“Sao lại chỉ ăn mỗi nho thế?”
Tần Thư: “Nghe nói ăn nho mắt con sẽ to hơn.”
“… Em thật sự tin à?”
“Cũng không sao cả, dù sao ăn nhiều trái cây đúng mùa cũng tốt cho da.”
Hàn Phái nói đến chuyện công việc, nhắc nhở cô: “Úy Minh Hải rất nhanh sẽ phản kích, em phải chuẩn bị tâm lý.”
Tần Thư: “Không có việc gì, giặc tới thì đánh, nước lên thì nâng nền.”
Nhưng mà kế tiếp Úy Minh Hải vẫn chưa phản kích, bên trong EF lộn xộn còn nghiêm trọng hơn so với ông ta tưởng, ốc còn không mang nổi mình ốc.
Tần Thư được một thời gian yên ổn, từ trung tuần tháng sáu đến cuối tháng 7, cô trải qua thời gian nóng nhất cũng coi như thoải mái, ban ngày thỉnh thoảng đến công ty, thời gian còn lại đều ở nhà nghiên cứu tư liệu.
Chỉ cần không có chuyện gì đột xuất, Hàn Phái mỗi đêm sẽ cùng cô tản bộ.
Khóa yoga cho thai phụ một tuần ba lần, Hàn Phái cũng sẽ sắp xếp thời gian đi cùng cô.
Không biết có phải tên nhóc trong bụng tâm linh tương thông với cô không, thông cảm hiện giờ cô khó xử, cô mang thai hơn ba tháng, chỉ nôn vài lần, thời gian còn lại ăn uống cũng không tồi.
Chỉ là đặc biệt thích ăn chua, mùa hè năm nay cũng không biết cô uống bao nhiêu nước ô mai.
Hai tháng này, Úy Minh Hải bận đến điên rồi, bởi vì thỉnh thoảng sẽ có tin tức tiêu cực của quản lý cấp cao của EF, dẫn tới lòng người hoảng sợ, ai cũng không có tâm tư làm việc.
Xuống tay từ đoàn đội, cho Úy Minh Hải một đòn trí mạng.
Mấy chuyện bẩn thỉu của quản lý cấp cao, Úy Minh Hải rất rõ ràng.
Ở thương trường nhiều năm như vậy, ông ta am hiểu nước trong quá thì không có cá, không có lợi thì không dậy sớm, cho nên chỉ cần bọn họ không quá phận, ông ta vẫn rất khoan dung, mắt nhắm mắt mở cho qua.
Những năm gần đây đều thế, ông ta phát đại tài, bọn họ phát tiểu tài.
Cho nên đoàn đội gần như không có sai lầm, đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi.
Ai biết Tần Thư từ nơi này tìm được điểm đột phá, đánh trúng chỗ hiểm, đến cơ hội phòng bị ông ta cũng không có.
Cho dù ông ta sớm biết những thao tác lén lút đó, cũng cảm thấy không có gì, tham lam là thói hư tật xấu của con người, không có ai là ngoại lệ, nhưng vấn đề là, hiện tại bị tuồn ra, trực tiếp bày lên mặt bàn.
Không chỉ có cổ đông nhìn, công ty nhiều nhân viên như vậy cũng chờ xem ông ta trừng phạt như thế nào.
Khiến ông ta không thể không ra quyết định.
Ngắn ngủn hai tháng, đoàn đội của ông ta gần như bị rửa sạch.
Tần Thư còn nhận được tin nhắn của Úy Minh Hải: 【 Một ván này, cô tạm thời dẫn đầu. Chúc mừng. 】
Ông ta chỉ dùng từ tạm thời.
Tần Thư biết, ông ta còn có chiêu ở phía sau, chiêu này của cô không còn tác dụng nữa.
Hai tháng nay Úy Minh Hải không có cách nào đặt tâm tư ở Phương thị, hơn nữa đoàn đội Hải Nạp với chiến lược chống sáp nhập, cổ phần Phương thị bị EF nắm giữ không có nhiều biến hóa, vẫn là duy trì ở khoảng 20%, Phương Mộ Hòa vẫn là cổ đông lớn nhất.
Khoảng thời gian này vừa lúc cho Tần Thư và đoàn đội tích cực chuẩn bị kế hoạch bán khống.
Mà cổ phần EF trong tay cô lần đầu tiên được ‘cử bài’, đạt tới 5.22%.
Hiện tại mọi chuyện cơ bản đã chuẩn bị xong, chỉ còn chờ gió Đông.
(Chờ gió đông: chờ cơ hội)
Bọn họ vẫn đang thương lượng chọn lúc nào để công khai tin tức bán khống, tin tức muốn công bố trước ba ngày để tránh thiệt hại nghiêm trọng cho các nhà đầu tư tự do.
Hôn lễ của Tần Thư được quyết định vào giữa tháng 8, cuối tháng 7, hôm nay thứ ba, Hàn Phái đi công tác còn chưa về, cô ở nhà một mình nghiên cứu tư liệu đến hoa mắt váng đầu.
Nằm trên sô pha nghỉ ngơi trong chốc lát vẫn chưa tỉnh táo được.
Đúng lúc nhìn thấy thiệp cưới trên bàn, cô quyết định tự mình đi đưa thiệp cho Úy Minh Hải, nhân tiện gặp ông ta xem dạo này ông ta bận cái gì.
Cũng tranh thủ ra ngoài đi dạo thả lỏng đầu óc một chút.
Trước khi đi, Tần Thư gửi tin nhắn cho Úy Minh Hải: 【 Úy đổng, có thể làm phiền ngài một phút được không? 】
Úy Minh Hải đang mở họp, di động rung lên, ông ta nhìn chằm chằm tin nhắn kia mấy giây.
Bước đi kia của cô làm ông ta nguyên khí đại thương, ông ta còn chưa tìm cô tính sổ cô đã tự tìm tới
Ông ta mặt không biểu cảm gửi tin nhắn: 【 Tần tiểu thư có chỉ thị gì sao? 】
Tần Thư: 【 Chỉ thị thì không dám nhận, có tiện cho tôi phương thức liên lạc của thư ký của ngài không? 】
Úy Minh Hải: 【? 】
Tần Thư: 【 Tìm cô ấy hẹn trước thời gian, biết Úy đổng ngài là người bận rộn không phải lúc nào cũng có thể gặp chúng tôi tiểu lâu la. Nghe nói dạo này ngài bận rộn quét sạch tầng quản lý, thế thì càng không có thời gian, tôi cũng không thể không biết tốt xấu có phải không 🙂 】
Úy Minh Hải thực nhẹ ‘ Hừ ’ một tiếng, sau đó thật sự gửi số điện thoại của thư ký cho Tần Thư.
Không phải muốn hẹn trước sao, vậy cứ chờ đi.
Úy Minh Hải buông di động, ý bảo thư ký lại đây.
Thư ký chạy chậm đến, cúi người, nhỏ giọng hỏi: “Úy đổng, ngài có gì phân phó?”
Úy Minh Hải: “Nếu Tần Thư hẹn tôi, nói tôi không có thời gian, sớm nhất cũng phải thứ ba tuần sau.” Cần phải hạ nhuệ khí của cô xuống.
Thư ký gật đầu, “Vâng, tôi biết rồi.”
(Cử bài: từ này trong Tiếng Việt mình không tìm thấy từ thay thế, nó có nghĩ là khi một người nắm từ 5% cổ phần của một công ty thì sẽ có quyền biểu quyết, và phải thông báo thông tin này ngay cho công ty niêm yết, sở giao dịch chứng khoán và cơ quan quản lý chứng khoán, thông báo trên báo chí, tạp chí do cơ quan quản lý chứng khoán chỉ định và thực hiện các nghĩa vụ theo quy định của pháp luật có liên quan.)