Tam Phục - Chương 36
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
28


Tam Phục


Chương 36


Sau khi lên tiểu học, Giang Khoát không bị người ta dùng từ “đáng yêu” để mô tả nữa.

Theo cách nói của mẹ cậu thì nghĩa là thời kỳ đáng yêu của cậu cực kỳ ngắn, sau khi vào tiểu học, do phải đi học làm bài tập, ngày nào cậu cũng đầy khổ sở hận thù, nhìn ai cũng khó chịu, vậy là hết đáng yêu luôn.

Vì vậy mà trong ký ức của cậu, không mấy khi cậu nghe thấy ai đó nói cậu “đáng yêu”, mà nếu có nghe thấy thì chắc hẳn sẽ cảm thấy kỳ quặc khó hiểu, huống hồ lại dùng từ “bé đáng yêu” mà nói cậu như thế này.

Đúng là khó hiểu.

Nhưng khi Đoàn Phi Phàm nói như vậy, không biết vì lẽ gì, từ giọng điệu tới ánh mắt, tất cả đều mang… vẻ chân thành, ngoại trừ việc khiến cậu bất ngờ ra thì hoàn toàn không có gì khó chịu.

Điều này khiến cậu vô cùng cảnh giác.

Giang Khoát, mày thay đổi rồi.

Mày đã trở nên thật hòa nhã, đến mức có thể chịu để người khác gọi mày là bé đáng yêu.

Cậu quay sang nhìn Đoàn Phi Phàm.

“Hử?” Đoàn Phi Phàm cũng nhìn lại cậu.

“Không.” Cậu tiếp tục nhìn đằng trước.

Xe tiếp tục chạy thẳng, sau đó rẽ vào một con đường lớn, con đường này có lẽ dẫn ra ngoại thành, xe cộ ít hẳn và tốc độ giới hạn cũng lên tới 80.

“Nếu cứ chạy thẳng con đường này,” Đoàn Phi Phàm nói, “Thì sẽ tới một công viên giải trí cũ, bên cạnh có một cái hồ lớn.”

“Cũng không phải là không biết chỗ vui chơi nào nhỉ.” Giang Khoát nói.

“Hồi nhỏ tôi đã từng đi chỗ đó,” Đoàn Phi Phàm nói, “Chỗ này khoảng cách khá gần, bố tôi chạy xe máy chở tôi đi.”

“Chỗ cậu đi hồi nhỏ,” Giang Khoát nhìn định vị, “Giờ vẫn còn sao?”

“Không biết.” Đoàn Phi Phàm nói.

Trong xe mở máy sưởi, cảm giác ấm sực, nhưng khi chạm vào cửa sổ là biết bên ngoài vẫn rất lạnh, gió cũng khá lớn.

Cảm giác này thật sự rất dễ chịu, giống kiểu lười biếng trốn trong phòng mà ngủ vào một ngày trời mưa lớn.

Mắt Đoàn Phi Phàm dần khép lại, đã lâu rồi cậu chưa được ngủ một giấc đã đời.

Công viên giải trí chưa phải là bị bỏ hoang hẳn, nhưng cũng đã bỏ hoang một nửa rồi.

Đường đi vẫn còn rất bằng bẳng, nhưng đèn đường đã hỏng khá nhiều, trong ánh đèn pha, có thể thấy hai bên đường toàn là những dải cây bụi không được xén tỉa gì, cùng những băng ghế sắt uốn.

Ban ngày tới thì chắc vẫn khá thoải mái, còn buổi tối tới đây thì hơi có cảm giác như liều mình xông vào nhà ma.

Vẫn chưa thấy cái hồ lớn mà Đoàn Phi Phàm nói, còn cổng chính khu công viên giải trí thì đã ở ngay trước mặt.

Giang Khoát đậu xe ở trước cổng cái gọi là công viên giải trí này.

Chính xác mà nói, đây không phải là công viên giải trí, mà đây có lẽ là một công viên nhỏ kiểu không thu phí, bên trong có lắp đặt vài thiết bị vui chơi cho trẻ em, kiểu như xích đu, cầu trượt.

Không biết ông hai Đoàn đã dẫn con trai tới chơi vào lúc nào, có lẽ là lúc cậu con trai vẫn còn rất nhỏ, vậy nên đã nói dối con trai rằng đây là công viên giải trí.

Giang Khoát đưa mắt nhìn Đoàn Phi Phàm đang ngồi trên ghế phó lái, ngủ say như thể đã đi Tây phương cực lạc. Cậu nhẹ nhàng xuống xe.

Ở đây ban ngày chắc vẫn có người tới, mặt đất rất sạch sẽ, chỉ là tất cả các đồ vật xem ra đều đã rất cũ kỹ, đôn đá, những lùm cây không được cắt tỉa, lại còn có một tấm biển bị mưa gió bào mòn loang lổ.

Công viên Hồ Nam Đại.

Giang Khoát nhìn bản đồ trên điện thoại, diện tích hồ Nam Đại này cũng không hề lớn, hồ nằm ở bên kia công viên.

Chậc.

Một cái hồ rất lớn.

Đây có lẽ cũng là kết luận của em bé Đoàn Cực Kỳ Bình Thường đưa ra bởi khi đó còn quá nhỏ.

Sau lưng cậu vang lên tiếng cửa xe.

Giang Khoát quay đầu lại thì thấy Đoàn Phi Phàm đã xuống xe, so vai chạy tới.

“Sao cậu lại lái xe tới đây?”

“Dù sao cũng chạy bừa thôi mà, chạy tới đây cũng chưa tới nửa tiếng,” Giang Khoát chỉ tấm biển, “Công viên giải trí cậu nói là đây sao?”

“Đúng… đệt!” Đoàn Phi Phàm nhìn tấm biển công viên, “Đổi tên rồi à?”

“Đổi tên gì?” Giang Khoát hỏi.

“Đáng ra nó tên là công viên giải trí Đại Hồ cơ.” Đoàn Phi Phàm nói.

Giang Khoát không nói gì, cúi xuống điện thoại định tra lại tiền thân của cái công viên hồ Nam Đại này.

Cậu còn chưa kịp bật màn hình, Đoàn Phi Phàm đã lại nói thêm một câu: “Nhưng mà hồi đó tôi còn chưa biết chữ.”

Giang Khoát quay sang nhìn Đoàn Phi Phàm.

“Cũng chưa chắc là bố tôi gạt tôi,” Đoàn Phi Phàm nói, “Bên trong xem ra vẫn như hồi trước…”

Giang Khoát nhịn không nổi, cười phá lên.

“Đệt,” Đoàn Phi Phàm đi vào trong công viên, “Tôi nghi là ông ấy lừa tôi thật rồi, tôi nói muốn đi công viên giải trí, liệu có phải khi đó ông ấy tiếc tiền không?”

Giang Khoát cười thành tiếng, bước theo tới đứng bên cạnh Đoàn Phi Phàm, nhìn một mảng công viên tối đen như mực: “Hay là mai cậu hỏi ông ấy xem.”

“Phải hỏi chứ.” Đoàn Phi Phàm gật đầu.

Tuy buổi tối hôm nay khá lạnh, nhưng hai người vẫn vào bên trong đi một vòng nhỏ, đến lúc gió thực sự thổi đau cả đầu thì mới lên xe.

Đoàn Phi Phàm không biết Giang Khoát có phải là cố ý đưa cậu tới đó không.

Cậu cảm thấy Giang Khoát không có suy nghĩ kiểu này, dù sao thì cậu ấy cũng là người lúc chăm sóc bệnh nhân bị sốt, ngay cả một ly nước cũng không biết lấy cho người ta uống.

Nhưng Giang Khoát lại thực sự có quá nhiều điểm khiến người ta không ngờ tới.

Bất kể là vô tình hay hữu ý.

Cái nơi đã từng là “công viên giải trí” này, hiện tại là công viên hồ Nam Đại, khiến Đoàn Phi Phàm đột nhiên bắt đầu hồi tưởng lại thời thơ ấu không mấy phong phú và cũng rất ít khi nghĩ đến của mình.

Nơi cảm giác ngượng nghịu vừa xa lạ vừa gần gũi giữa cậu và bố, đột nhiên xen vào một chút dịu dàng ấm áp.

Sáng hôm sau, trước khi đi, Đoàn Phi Phàm qua 119 một chuyến. Không biết vì sao cậu lại muốn nói với Giang Khoát một tiếng, mặc dù rõ ràng là hôm qua, Giang Khoát đã biết hôm nay cậu sẽ đi gặp bố rồi.

Nhưng 119 chỉ có Đường Lực vừa mới đi chạy về đang đứng đó. Mã Tiếu đã đi rồi, hiện tại ngoài việc làm thêm ở tiệm in, cậu ấy còn được Lữ Ninh giúp giới thiệu với bên căng tin, mới sáng sớm ra cậu ấy đã sang căng tin giúp việc. Lý Tử Nhuệ thì thuộc diện trường kỳ chìm đắm trong ăn với ngủ, lúc này vẫn còn đang mê mệt ngủ.

Nhưng Giang Khoát thì hơi khác, không phải ngày nào cậu ấy cũng dậy muộn.

“Hôm nào lên lớp, chắc chắn cậu ấy sẽ dậy muộn,” Đường Lực nói, “Cuối tuần thì lại dậy sớm… Hay là gọi cậu ấy dậy nhé?”

“Thôi khỏi, tôi cũng không có việc gì,” Đoàn Phi Phàm nói, “Tôi đi đây.”

Mặc dù một năm Đoàn Phi Phàm chẳng đi thăm được mấy lần, nhưng quản giáo La phụ trách bố cậu vẫn nhận ra cậu.

Trước khi gặp bố, cậu đi vào một căn phòng họp nhỏ, cùng quản giáo La và một cán bộ khác nói chuyện một lúc để nắm tình hình.

“Bố cháu cũng bị thương một chút đấy,” Quản giáo La nói, “Lúc thông báo hôm qua không nói, vết thương của bản thân không nghiêm trọng, bố cháu muốn trước tiên đừng nói vội, sợ cháu lo.”

“Thương ở đâu ạ?” Đoàn Phi Phàm hỏi.

“Bị gãy tay,” Quản giáo La nói, “Do đập vào song sắt.”

Đoàn Phi Phàm cau mày, “Rút cuộc tại sao ông ấy lại thế?”

“Mấy tháng gần đây tâm trạng ông ấy không ổn định cho lắm, chúng tôi cũng đã nói chuyện với ông ấy,” Quản giáo La nói, “Ở trong đây lâu rồi, ít nhiều cũng sẽ hơi lo lắng, sợ bản thân ra ngoài không thích ứng được, sợ bạn bè người thân xung quanh sẽ xa lánh, ông ấy lại còn là người thích đọc sách, nghĩ ngợi nhiều.”

“Cháu nên nói gì hoặc là… làm sao để ông ấy thấy khá hơn ạ?” Đoàn Phi Phàm hỏi.

“Cứ nói chuyện nhiều là được,” Quản giáo La nhìn cậu, “Tôi thấy bình thường người nhà thường đến là chú với chị họ của cháu phải không? Cháu là con trai, vậy mà lại ít tới.”

“Trước đây ông ấy không đồng ý để cháu tới rồi nhìn thấy bộ dạng ông ấy như vậy,” Đoàn Phi Phàm thấy hơi khó chịu, “Lúc cháu tới không nói gì cũng sợ ông ấy lại nghĩ ngợi.”

“Nói là nói vậy, chứ ông ấy vẫn nhớ cháu lắm,” Quản giáo La nói xong liền quay sang cán bộ bên cạnh, “Trước đây có phải cậu cũng từng thấy bức hình hồi nhỏ của cậu nhóc này rồi phải không?”

“Đúng thế,” Cán bộ kia gật đầu, “Tiếp xúc với ông ấy quen một chút thì hầu như đều nhìn thấy bức hình đó rồi.”

Đoàn Phi Phàm không nói gì.

“Hồi bé, cháu rất đáng yêu đó,” quản giáo La cười nói, “Cái đầu tròn xoe.”

Đoàn Phi Phàm cười, sờ sờ lên đầu.

“Thời gian còn lại, cháu tranh thủ đến thăm ông ấy nhiều vào, nói chuyện gì cũng được, chuyện xung quanh mình, chuyện ở nhà,” Quản giáo La nói, “Trò chuyện với ông ấy những điều mới mẻ, những chuyện thú vị, ông ấy sẽ không cảm thấy quá xa lạ và cự tuyệt với thế giới ngoài kia nữa.”

“Dạ,” Đoàn Phi Phàm gật đầu, rồi cẩn thận hỏi, “Vậy ông ấy làm người khác bị thương, án phạt có bị ảnh hưởng không ạ?”

“Chuyện này chúng tôi vẫn đang xem xét,” Quản giáo La nói, “Bình thường ông ấy cải tạo rất tốt, nếu không thì trước đây đã chẳng có chuyện xin giảm án cho ông ấy rồi. Hai người bị ông ấy đánh lần này cũng không có mâu thuẫn gì với ông ấy, cũng hiểu được hành động của ông ấy. Chỉ là trong suy nghĩ của ông ấy chắc chắn vẫn có rào cản chưa vượt qua được. Chuyện này phải trông vào người nhà, khuyên nhủ ông ấy nhiều một chút.”

Đoàn Phi Phàm nói chuyện thêm với hai cán bộ đó một lúc. Bố cậu ở trong này quan hệ với mọi người khá tốt, cuộc sống thường ngày cũng ổn. Lúc nghe quản giáo nói những chuyện thường ngày của bố, Đoàn Phi Phàm có cảm giác ngẩn ngơ không rõ.

Một mặt cảm thấy đây đúng là phong cách của bố cậu, mặt khác lại cảm thấy thật xa xôi, dù gì thì từ những chuyện này cũng có thể khơi lại thời quá vãng khi xưa, đã mười năm về trước rồi.

Bởi cậu “cực kỳ bình thường” giống như bố cậu đã sắp đặt, nên trí nhớ cũng không tốt lắm, rất nhiều chuyện đã trở nên mơ hồ.

Đoàn Phi Phàm ngồi bên ngoài ô cửa kính trong phòng gặp mặt, nhìn bố cậu từ từ đi tới.

Cậu mới gặp bố cách đây không lâu, bố cậu trông không có thay đổi gì đáng kể, ngoại trừ cái nẹp trên bàn tay trái.

“Tay bố thương nặng không?” Đoàn Phi Phàm cầm điện thoại hỏi.

“Trông vậy chứ không nghiêm trọng đâu,” Bố cậu thở dài, “Đừng lo, bố vốn không đồng ý để con tới, mà Tiểu La Phi cứ bảo bố phải gặp.”

“Con đến chủ yếu là vì có một chuyện,” Đoàn Phi Phàm nói, “Con đột nhiên rất muốn biết.”

“Con hỏi đi.” Bố cậu nói.

“Cái công viên giải trí mà bố đưa con đi hồi trước ấy,” Đoàn Phi Phàm nhìn bố, “Rút cuộc tên là công viên giải trí Đại Hồ, hay là công viên hồ Nam Đại?”

Bố cậu sửng sốt, tròn mắt nhìn cậu.

“Bố không nhớ sao?” Đoàn Phi Phàm hỏi.

Bố cậu vẫn im lặng, một lúc sau, ông bắt đầu cố gắng kiềm chế biểu cảm, nét mặt ông cứng đờ để không lộ ra quá rõ là mình đang cười.

“Là công viên hồ Nam Đại phải không?” Đoàn Phi Phàm nói.

Bố cậu phá lên cười rất to, một lúc lâu sau mới lau nước mắt chảy ra vì cười: “Mười mấy năm rồi, giờ con mới phát hiện ra hả?”

Đoàn Phi Phàm cười rồi thở dài: “Con cũng đoán được là bố lừa con, nhưng hôm qua con mới thực sự phát hiện ra. Con có kể với bạn học chuyện đó, nói ở đó có một công viên giải trí, vừa đúng lúc cậu ấy đang lái xe, vậy là hai bọn con liền đi qua đó. Vừa nhìn một cái thì thấy công viên hồ Nam Đại, xem ra giống một cái công viên khu phố.”

“Vốn dĩ đó là công viên của khu phố hồ Nam Đại,” Bố cậu nhịn không được lại phá lên cười, “Một cái công viên nhỏ vừa phải, hồ Nam Đại cũng nhỏ.”

“Trước đây con cũng cảm thấy cái hồ rất to.” Đoàn Phi Phàm nhìn bố, dáng vẻ cười phá lên này, mấy năm qua cậu chưa hề thấy, thậm chí lục tìm trong ký ức cũng không ra.

“Bạn học nào lái xe vậy?” Bố cậu hỏi, “Đinh Triết hả?”

“Không phải.” Đoàn Phi Phàm tủm tỉm.

“Là cậu bạn lái xe đua phòng bên đúng không?” Bố cậu lại hỏi.

“Bố nhớ rõ đấy chứ.” Đoàn Phi Phàm hơi ngạc nhiên.

“Vậy mà cũng nói,” Bố cậu đặt bàn tay trái đeo nẹp xuống mặt bàn, nhoài người ra trước ghé sát lại, “Con mà nói phòng bên có người đi xe đạp, chắc chắn bố không nhớ, còn xe đua, liệu có thể không nhớ sao?”

Đoàn Phi Phàm cũng nhoài người ghé lại gần vách kính, tuy đang cầm ống nghe nói chuyện, ghé lại gần thế này cũng chẳng có ý nghĩa gì, nhưng bầu không khí lại mang vẻ riêng tư của kiểu bàn tán sau lưng người khác.

“Cậu ấy lái con 911, trước đây khu bán buôn kim khí bên chợ ấy, chẳng phải họ đã mua một con Porsche hàng cũ sao,” Đoàn Phi Phàm nói, “Con xe đó là 718.”

“911 đắt hơn con xe đó.” Bố cậu nói.

“Đúng.” Đoàn Phi Phàm gật đầu.

“Vậy nhà cậu bạn học đó rất giàu.” Bố cậu nói.

“Đúng vậy.” Đoàn Phi Phàm gật đầu.

“Sao cậu ta lại tới học trường con? Chị Lăng con bảo trường con chẳng ra làm sao,” Bố cậu nói, “Trường chị con đã đủ chẳng ra làm sao rồi, vậy mà vẫn còn coi thường trường con được, có phải trường con hơi bị tệ quá chăng?”

“Cũng gần như trường chị ấy,” Đoàn Phi Phàm cười nói.

“Vậy cậu bạn học đó của con có lẽ là bị gia đình đuổi ra khỏi nhà rồi,” Bố cậu nói, “Chứ con cái nhà có tiền bây giờ toàn gửi ra nước ngoài thôi.”

“Cậu ấy… hơi khác.” Đoàn Phi Phàm nói.

“Bố cũng thấy thế.” Bố cậu nói.

“Hai đứa thân nhau không? Con hỏi mượn cậu ấy cái xe đua kia, giả bộ lái rồi chụp một bức ảnh đi,” Bố cậu lại nói, “Lần sau chú con mang ảnh tới, bố sẽ cho đám đần kia mở mắt ra.”

“Ừm,” Đoàn Phi Phàm đáp, “Lần sau con lại tới.”

“Khỏi cần,” Bố cậu xua tay, “Chú con hay Đoàn Lăng tới là được rồi, con cứ đi học của con đi.”

“Đoàn Lăng đi làm, chú còn bận ở tiệm,” Đoàn Phi Phàm nói, “Chỉ có con là rảnh nhất.”

Bố cậu không nói gì, như thể đang do dự.

Đoàn Phi Phàm cũng im lặng nhìn bố.

“Con tới hả?” Bố cậu hỏi.

“Con có phải con đẻ không vậy?” Đoàn Phi Phàm hỏi.

Bố cậu chép miệng: “Cái đó cũng không chắc, phải hỏi mẹ con.”

“Mẹ bảo mẹ có con với chó đấy.” Đoàn Phi Phàm nói.

“Bà ấy kiếm đâu ra con chó đẹp trai đến mức sinh được đứa con trai thế kia chứ,” Bố chỉ Đoàn Phi Phàm, “Con soi gương mà xem, con đẹp trai thế này là giống bố đấy.”

“Ừm.” Đoàn Phi Phàm cười gật đầu, “Vậy sao bố lúc nào cũng không đồng ý để con tới chứ?”

“Ngượng nghịu,” Bố cậu ngồi thẳng lên, xua xua tay, “Ngượng nghịu lắm.”

Đoàn Phi Phàm không nói gì.

“Con cái người ta, nói tới cha mẹ mình thì thế nào chứ,” Bố cậu nói, “Còn con, cha mẹ ly hôn, cha ngồi tù, mẹ thì một năm chẳng gặp được mấy lần.”

“Con không quan tâm,” Đoàn Phi Phàm nói, “Có là được rồi.”

Bố cậu nhìn cậu, khe khẽ thở dài: “Con có, mà đâu phải chỉ có không đâu, bố sống lâu trăm tuổi đấy.”

Buổi học sáng hôm nay là môn thực vật học, do không có Đoàn Phi Phàm, Giang Khoát ngồi cùng với Đường Lực. Dưới sự chăm chỉ làm mẫu của cậu ta, Giang Khoát tuy chẳng nghe giảng mấy nhưng cũng ghi chép đầy cả trang, lại còn vẽ cả hình.

“Rất có cảm giác thành tựu, đúng không?” Đường Lực hỏi.

“A.” Giang Khoát lắc lắc bàn tay vì mỏi.

Điện thoại của Đoàn Phi Phàm chọn đúng lúc cậu ra khỏi lớp mà gọi tới.

“Về chưa?” Giang Khoát hỏi, “Tình hình bố cậu thế nào?”

“Khá tốt, ra đây đi,” Đoàn Phi Phàm nói, “Đi thẳng ra cổng trường, tôi mời cậu ăn.”

“Tại sao?” Giang Khoát sửng sốt.

“Tại vui.” Đoàn Phi Phàm nói.

Có thể thấy là Đoàn Phi Phàm thực sự rất vui, lúc gặp nhau ở cổng trường, cậu ấy còn đưa Giang Khoát một túi giấy nhỏ.

“Nếm thử đi.”

“Cái gì thế này?” Giang Khoát mở túi ra xem, bên trong là mấy viên gì đó trông như những cuộn len nhỏ màu trắng to bằng ngón tay cái.  

“Kẹo râu rồng,” Đoàn Phi Phàm nói, “Có một tiệm cực kỳ nổi tiếng, lúc tôi về có đi qua nên cất công xuống xe mua đó, cậu chưa ăn bao giờ phải không?”

“Chưa ăn, thậm chí tôi còn chưa nhìn thấy bao giờ.” Giang Khoát xé rộng miệng túi giấy ra một chút, dùng miệng cắn lấy một viên.

“Kỹ tính thật đó, tay người làm chưa chắc đã sạch hơn tay cậu đâu.” Đoàn Phi Phàm nói.

Giang Khoát miệng ngậm viên kẹo râu rồng nhìn Đoàn Phi Phàm, ăn không ăn, nhả không nhả.

“Ăn đi,” Đoàn Phi Phàm nhón một viên bỏ miệng, “Một tháng ba ngàn rưỡi, đừng có làm sang nữa.”

Giang Khoát cắn một miếng, nhai mấy cái thì phát hiện ra bên trong kẹo còn có nhân vừng lạc giã nhỏ giòn thơm, cậu giơ ngón cái: “Ngon thật!”

“Cái này là vị truyền thống,” Đoàn Phi Phàm nói, “Tháng sau tôi lại đi, mang về cho cậu vị khác.”

“Tháng sau lại đi hả?” Giang Khoát hỏi, cậu biết vì sao Đoàn Phi Phàm lại vui rồi, “Hôm nay nói chuyện với bố khá được phải không?”

“Ừ,” Đoàn Phi Phàm đưa tay ôm xiết vai Giang Khoát một cái, rồi lại đưa tay lên xoa xoa đầu cậu mấy lượt, “Tôi hỏi ông ấy công viên hồ Nam Đại có phải là công viên giải trí Đại Hồ không.”

Giang Khoát bật cười: “Là một đúng không?”

“Không sai,” Đoàn Phi Phàm lại nhón một viên kẹo, “Làm bố tôi cười gần chết… Tôi chưa thấy ông ấy cười như thế bao giờ, không phải là sau khi ông ấy vào đó thì không cười như thế nữa, mà là từ trước tới giờ tôi chưa hề thấy ông ấy cười như vậy.”

“Tâm trạng ông ấy chắc khá hơn một chút rồi nhỉ,” Giang Khoát nói, “Trước đây hai người nói chuyện kiểu gì vậy, chuyện nhỏ như thế mà ông ấy có thể vui như vậy.”

“Cảm ơn.” Đoàn Phi Phàm đột nhiên nói.

“… Khỏi cần khách sáo như thế,” Giang Khoát ngạc nhiên, “Tôi cũng đâu biết lại có hiệu quả như này.”

Quan hệ của Đoàn Phi Phàm với bố cậu ấy nằm ngoài phạm vi tưởng tượng của Giang Khoát.

Tuy Giang Khoát với sếp Giang cứ hơi một chút là xung đột, nhưng cũng sẽ không gượng gạo, dù cho có giam cậu một kỳ nghỉ hè, chiến tranh lạnh tới mức một tháng không nói chuyện với nhau, thì cậu cũng sẽ không vì sếp Giang cười một cái mà vui đến vậy.

Giang Khoát tiếp tục nhai kẹo, tuy không hiểu được, nhưng cậu cũng cảm thấy vui lây một cách khó hiểu.

“Có thời gian chụp một bức ảnh đi, tôi bảo bố tôi là bạn học của tôi có một cái xe đua,” Đoàn Phi Phàm nói, “Tôi sẽ ngồi ghế lái cái xe cậu, cậu chụp giúp tôi một bức.”

“Cho bố cậu xem hả?” Giang Khoát cười suýt sặc, “Cậu cứ lái luôn đi, tôi quay clip cho cậu luôn.”

“Clip không được, điện thoại không được mang vào,” Đoàn Phi Phàm nói, “Chụp hình in ra thì có thể đưa cho ông ấy.”

“Được,” Giang Khoát nuốt miếng kẹo, “Chú Khoát đây sẽ chụp cho cháu một mớ luôn.”

Việc chụp hình này Giang Khoát rất để tâm, đã đòi chọn ngày trời đẹp, lại còn phải tìm địa điểm để chụp cho hiệu quả.

Đoàn Phi Phàm vốn chỉ định ngồi trong xe ở bãi đậu xe rồi chụp bừa một bức là được, nhưng Giang Khoát thì giống như tìm được trò vui trong cuộc sống tẻ nhạt của mình, nhất quyết phải chụp cho thật hoàn hảo.

Thậm chí ngay cả Đại Pháo cũng bị điều đến, Giang Khoát cầm bản đồ cảnh thực, bấm chọn chỗ nào cảm thấy có vẻ được, nếu xa thì Đại Pháo sẽ lái thẳng xe tới đó giúp cậu nghiên cứu địa hình.

Bôn Bôn cũng đi theo dạo một vòng quanh thành phố.

“Ai không biết lại tưởng mày định quay chụp cái gì hoành tráng lắm.” Đại Pháo gọi điện tới.

“Rảnh mà,” Giang Khoát nói, “Tao hiện tại đang mong buổi vẽ ký họa tuần sau, không phải ngồi đồng trong lớp, kiếm tao có chuyện gì?”

“Có tin sốt dẻo luôn.” Đại Pháo nói.

Giang Khoát im lặng, đợi Đại Pháo nhá hàng cho xong.

“Cực kỳ sốt dẻo đấy.” Đại Pháo lại nói.

“Ừm.” Giang Khoát đáp gọn.

“Bỏ đi, không nhá hàng nữa, là chuyện về Dương Khoa,” Đại Pháo nói, “Tao biết nó lại thôi học, lại còn muốn tự lập rồi.”

“Có liên quan đến bạn gái nó phải không?” Giang Khoát ngoắc ngoắc ngón tay với Đoàn Phi Phàm đang ngồi nghịch điện thoại bên cạnh.

Đoàn Phi Phàm ghé lại gần, Giang Khoát bấm mở loa ngoài.

“Thông minh đấy, đầu óc mày nhanh thật, mới mở đầu đã biết hỏi đến cái cô bạn gái kia của nó,” Đại Pháo nói, “Đúng là có cô bạn gái thật, tao còn chưa hỏi gì, nó đã gửi cho tao một bức hình.”

“Tao xem coi.” Giang Khoát nói.

Đại Pháo gửi bức hình tới.

Giang Khoát với Đoàn Phi Phàm nhìn bức hình là lập tức sững người.

“Đây là bạn gái cậu ấy hả?” Đoàn Phi Phàm hạ giọng khẽ hỏi.

“Đây là dì của nó hả?” Giang Khoát hỏi Đại Pháo.

“Dì cái gì chứ! Bạn gái!” Đại Pháo nói, “Ba mươi sáu tuổi, đã ly hôn, có một con gái.”

“Tao đệt,” Giang Khoát hết sức kinh ngạc, “Thằng này…”

“Nó làm tao đứng hình luôn,” Đại Pháo nói, “Chị này rất đẹp, với lại nó bảo con người cũng vô cùng tốt, nhưng hoàn cảnh thế này đủ để chú Dương đuổi nó ra khỏi cửa tám trăm lần.”

“Có phải nó định cùng mở tiệm với chị này không?” Giang Khoát hỏi.

“Tao nghe thấy ý là vậy.” Đại Pháo nói.

Giang Khoát không nói gì.

“Tao cũng không nói gì, tao cảm thấy nó đang yêu cuồng nhiệt lắm, tao mà nói một câu không phải,” Đại Pháo tặc tặc lưỡi mấy cái, “Chắc nó tìm tới tận nhà tao đem cả người lẫn chó ra diệt khẩu quá.”

“Mày hỏi lúc nào?” Giang Khoát hỏi.

“Vừa mới thôi, hỏi xong là gọi cho mày luôn,” Đại Pháo nói, “Mày đừng để ý đến cái tiệm của nó, tao thấy ảo lắm.”

Cúp máy xong, Giang Khoát còn chưa kịp nói gì với Đoàn Phi Phàm thì điện thoại của Dương Khoa đã vội gọi tới.

Lại còn kèm theo một tin nhắn.

[Yangkekekeke] Nghe điện đi.

“Này…” Giang Khoát hơi bực mình nghe điện.

“Mày bảo Đại Pháo tới hỏi tao phải không?” Dương Khoa nói.

“Ừ,” Giang Khoát nói, “Xác minh lý lịch.”

“Việc này với chuyện tao mở tiệm chẳng liên quan gì cả.” Dương Khoa nói.

“Bạn gái mày không tham gia thì sẽ chẳng liên quan gì,” Giang Khoát nói, “Trong chuyện này chỉ cần bạn gái mày có tiếng nói thì không gọi là không liên quan nữa, kiểu gì tao cũng phải nắm điểm mấu chốt đó.”

“Có phải mày không chấp nhận được bạn gái tao?” Dương Khoa hỏi.

“Tao có gì mà không chấp nhận được,” Giang Khoát nói, “Đây có phải bạn gái tao đâu, mày có kiếm bạn trai cũng chẳng liên quan gì đến tao…”

“Tao cũng vậy,” Dương Khoa nói, “Mày có kiếm bạn trai, tao cũng chẳng ý kiến gì.”

Giang Khoát há miệng, trong khoảnh khắc không biết phải nói gì mới phải.

“Về bản chất chẳng có gì khác biệt, đều là kỳ dị trong ánh mắt thế gian.” Dương Khoa nói.

“Không phải,” Giang Khoát nói, “Tao không hề muốn thảo luận với mày chuyện này, tao cũng chẳng hứng thú muốn biết mấy vụ…”

“Thực ra là mày không hiểu,” Dương Khoa nói, “Mày chưa từng yêu bao giờ phải không? Tao nhớ là mày chưa từng yêu, vậy nên đích xác là mày không thể hiểu được tình yêu.”

“Con mẹ nó chứ tao chỉ cần hiểu được chuyện mày mở tiệm là được rồi!” Giang Khoát cạn lời mất một chặp, “Tao nói rồi, tao không rảnh cà kê chuyện này với mày. Sau này con mẹ nó nếu tao kiếm bạn trai thật, tao sẽ dốc bầu tâm sự với mày, còn bây giờ tao chỉ nói với mày chuyện cái tiệm nát kia của mày thôi, hiểu chưa hả?”

“Tao có thể đưa cô ấy tới gặp mày,” Dương Khoa nói, “Nói về chuyện cửa tiệm.”

“Để sau nói đi.” Giang Khoát cúp máy luôn.

[HẾT CHƯƠNG 36]

– —–oOo——

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN