Võ Thành Ý trở ra phía sau công ty đạp mạnh vào cửa sắt, quản lý ở bên cạnh vô cùng đau đầu với cậu ta, “Sao cậu cứ phải đi hại Phan Trí Nguyên để làm gì? Dẫu sao hai người họ cũng không phải là người dễ động vào, hơn nữa khi đó là cậu gây chuyện trước, bỏ qua thôi.”
“Anh nói bỏ qua là có ý gì?” Thành Ý nghiến răng, “Trương Nam Thành làm bẻ mặt em ở buổi tiệc đó! Gieo cho em hy vọng chỉ để ve vã.n nhân tình của anh ta. Mẹ kiếp, thật không ngờ lại yêu nhau từ lâu như vậy, biến em thành trò hề. Thậm chí còn để em ăn mặc như thế lên đồn cảnh sát, hắn ta không quá đáng sao?”
“Thành Ý, có lẽ cậu đã giận quá mất khôn rồi.”
“Sau đó hắn ta còn phá một vài job nhỏ của em, làm em chỉ có thể đi đóng phim, không đáng giận sao?”
“Chỉ chú tâm đi quay phim thôi không được sao? Chúng ta mãi mãi sẽ không động vào họ được đâu.”
“Em không cam tâm!”
Có nghĩ đến thế nào cậu ta cũng không ngờ được hai người đó không phải nhân tình mà đã yêu nhau từ rất lâu, có ai mà ngờ được. Phan Trí Nguyên có số phận quá tốt, cậu không địch lại nổi cậu ta, có một số người sinh ra đã sung sướng nhưng có một số người cực khổ biết bao nhiêu mới thành công được!
“Chuyện của tên staff kia cậu định thế nào đây? Cậu hứa sẽ chia một nửa khi mọi chuyện trót lọt với cậu ta, nhưng bây giờ chưa kịp chia thì mọi chuyện đã đổ bể rồi, tuy vậy truyền thông vẫn có một ngày chao đảo. Cậu nghĩ cậu ta để yên sao? Trương Nam Thành mà điều tra ra được, cậu nghĩ cậu và cậu ta có sống yên hay không?”
“Anh lo xa quá rồi, ở đoàn phim hàng trăm người, làm sao biết ai đã chụp? Còn chuyện của cậu ta thì để em tính, cho thêm cậu ta một ít để cậu ta ngậm miệng là được chứ gì? Nhưng còn chia chát thì bỏ đi, em tốn không biết bao nhiêu tiền cho phi vụ này đổi lại là công cốc rồi đấy, chẳng còn tâm trạng chia nữa.”
Sau đêm đó Huỳnh Cát Anh và gia đình cũng đã có nói chuyện với nhau, tất nhiên chuyện mà Cát Anh có thai với người khác đã khiến ba mẹ của cô vô cùng giận dữ. Tuy vậy, có giận cũng không thể làm gì khác, trước mắt phải chăm sóc cho đứa cháu ngoại này thật tốt, không thể bỏ mặc cả hai mẹ con được.
Ngày đó hai ông bà đã áp đặt con gái, bây giờ con gái tự làm trái ý, xem như hoà, cũng không thể nói thêm được gì nữa. May mắn rằng con trai nhà người ta cũng đã tìm được người mới, hai bên ly hôn êm đẹp nên ông bà cảm thấy may mắn nhiều hơn.
Vì thế Võ Đạt Khải có thể thuận lợi ra mắt và được gia đình Cát Anh giao nhiệm vụ chăm sóc cũng như bảo vệ con gái của hai người cả đời.
Cả hai dọn về nhà riêng để ở, dạo gần đây hai người ở nơi khác không ở nơi này nên bây giờ mới phát hiện ra được một bưu phẩm được gửi tới. Cát Anh tò mò không thấy tên người gửi, Đạt Khải vô cùng cẩn trọng dặn cô cẩn thận, anh bảo cô quay hình lại còn mình dùng dao mở bưu phẩm ra xem.
Bên trong không thể ngờ được lại là ảnh chụp gây nên scandal những ngày trước của Trương Nam Thành và Phan Trí Nguyên.
Huỳnh Cát Anh nhảy số rất nhanh, cô vỗ tay, “Em hiểu rồi, người này muốn hại Nam Thành trên mặt báo và cả bên ngoài nên ngoài việc gửi video cho tòa soạn thì cũng đã cắt hình ảnh bên trong ra để gửi cho vợ của Nam Thành khi đó là em.”
“Tức là người chụp không chỉ vì thấy tin tức hay mà đăng, thậm chí là vì có tư thù riêng với Trương Nam Thành?”
Trương Nam Thành và Phan Trí Nguyên nghe tin cũng đến gặp mặt Cát Anh và Đạt Khải, quản lý Trần vừa lúc tới nên cũng muốn đi theo.
“Không chỉ có tư thù riêng mà còn biết rõ tôi và Trí Nguyên có mối quan hệ đặc biệt nên đã sắp xếp người vào bên trong đoàn làm phim để tìm cơ hội.” Nam Thành cất tiếng.
“Nếu biết rõ vị trí làm việc trong đoàn phim, lại còn chắc rằng anh sẽ tới để gặp em khi em quay hình thì ngoài việc hiểu biết về mối quan hệ của em và anh thì người này cũng rất hiểu về cách làm việc của giới giải trí, cụ thể hơn là nhân sự trong đoàn phim của đài tvA.”
Mắt của quản lý Trần giật giật, cuộc đối thoại hôm trước với Dương Minh ngay vào lúc này hiện ra trong đầu anh, “Võ Thành Ý.”
“Võ Thành Ý? Sao anh lại gọi tên cậu ta?” Trí Nguyên chau mày.
“Cậu ta biết về mối quan hệ của em và Trương tổng, biết rõ về đoàn quay phim và trước đây cậu ta cũng từng quay phim cho đài tvA rồi. Cậu ta đáp ứng hai điều kiện đó, tuy nhiên việc cậu ta có hiềm khích riêng với Trương tổng hay không thì anh không chắc.”
“Có đấy.” Vào lúc này Nam Thành lên tiếng xác nhận, “Không muốn để cho em lo lắng nên anh không nói, cũng có vài lần, lần gần đây nhất có lẽ là vì anh tóm cậu ta lên đồn cảnh sát khi đăng mặc nội y tình thú trèo lên giường anh nên…”
“Cậu ta dám trèo lên giường anh?” Ánh mắt của Trí Nguyên như b.ắn ra tia lửa.
Quả nhiên là cậu ta để ý tới Nam Thành của cậu, thảo nào hôm đó nói chuyện với cậu ta, cậu cảm thấy Thành Ý hiểu biết khá rõ về Nam Thành.
Nam Thành cho cậu một ánh mắt an tâm rồi xoa xoa tóc cậu.
“Vậy anh nghi ngờ cũng có khả năng rồi đấy chứ? Cậu ta đáp ứng đủ tất cả các điều kiện và có thể xem là diễn viên duy nhất tỏ ra ghét bỏ Trí Nguyên sau 2 năm em ấy vào làm nghề.” Quản lý Trần bất bình
“Tuy là vậy, chúng ta cũng không thể kết luận ngay khi chưa có bằng chứng cụ thể. Trước mắt vẫn nên điều tra dựa trên những gì chúng ta có.” Cát Anh tiếp lời.
Quy định của quản lý camera giám sát là không được chia sẻ dữ liệu, nhưng vì Cát Anh trình báo mình nhận được bưu phẩm độc hại nên cần xem video, Nam Thành cam kết rằng chỉ muốn thấy mặt của người gửi bưu phẩm vì trên bưu phẩm không có thông tin người gửi và chắc chắn sẽ không để lộ chuyện mình đã xem camera giám sát ra bên ngoài, sau đó âm thầm gửi một số tiền để người bảo vệ này giúp đỡ.
“Thôi được rồi, vì hai người đều là nhân vật lớn có uy tín nên tôi nhân nhượng cho lần này.” Bảo vệ gật đầu. “Dẫu sao lén gửi bưu phẩm cũng là hành vi khả nghi, nếu có gì bất thường chúng tôi sẽ hỗ trợ báo cảnh sát và kiểm tra thông tin đăng kí thăm nhà.”
Nam Thành, Trí Nguyên xem đoạn phim để nhìn mặt và thân hình của kẻ gửi bưu kiện. Trong khi đó Đạt Khải và Cát Anh đi kiểm tra thông tin đăng kí đến thăm nhà bên dưới lễ tân.
“Người này… là ai vậy nhỉ?” Trí Nguyên không nhận ra người đàn ông này là ai, quản lý Trần và cả Nam Thành đều không thể nhận ra được.
Bên phía Cát Anh cũng đem thông tin về, phía chung cư luôn yêu cầu sử dụng căn cước công dân giống với gương mặt để đăng kí trước khi lên thăm nhà, nhưng cái tên này rất lạ, tất cả bọn họ dường như chưa từng gặp qua bao giờ.
“Vậy là dừng ở đây sao? Chúng ta biết người gửi bưu phẩm cũng biết người quay lén là ai nhưng không có cách nào khiến cho họ nôn cái tên đứng ở phía sau ra ư?” Cát Anh vô cùng tức giận.
Nhưng quản lý Trần vẫn là người tức giận nhất, “Tôi đã nói rồi, là Võ Thành Ý, chúng ta nên để tâm tới cậu ta nữa.”
“Võ Thành Ý cũng là một cái tên đáng nghi ngại, tôi và Cát Anh mạnh về mảng giải trí hơn nên sẽ lo chuyện này. Còn Nam Thành, anh lo những chuyện còn lại nhé?” Đạt Khải nêu ý kiến.
“Được thôi, còn quản lý Trần, nhiệm vụ của anh là bảo vệ Trí Nguyên thật tốt, vì em ấy là diễn viên có độ nhận diện cao nên không thể tham gia vào việc này được.” Nam Thành tiếp lời.
Thông tin của người giao bưu phẩm đã được gửi sang cho trợ lý Đào Thế Vỹ, bên Cát Anh điều tra thông tin dạo gần đây của Võ Thành Ý, trợ lý Trần thì tiếp tục cùng Dương Minh để ý tới hành động của tên staff kia.
Đào Thế Vỹ làm việc rất nhanh chóng, ngay chiều hôm đó đã có thông tin từ người kia, anh ta là một nhân viên sửa xe bình thường trong một gara, vừa hay, nó lại là gara của Hoàng Đình Quân.
“Quân Quân ơi, đây là nhân viên của anh à?” Dương Minh từ lúc tới gara cứ ôm ôm lấy Đình Quân, dạo gần đây vì bận việc đi theo Trí Nguyên nên cậu chẳng được gặp anh người yêu của mình bao nhiêu cả.
“Ừ, cậu ta là nhân viên lâu năm của anh, phải rồi.” Đình Quân một tay ôm Dương Minh, một bên xem ảnh, gật đầu chắc nịch, “Cả thông tin này cũng trùng khớp với thông tin của cậu ta, không sai đâu.”
“Vào ngày này, cậu ta có đi làm không?” Trí Nguyên chỉ vào ngày được khoanh trên tấm ảnh, “Đây là ngày trước ngày scandal nổ ra.”
“Không, cậu ta xin phép nghỉ một ngày bởi vì mẹ ốm.” Đình Quân đáp.
“Bây giờ cậu ta có đang đi làm không?” Nam Thành hỏi.
“Có, ở xưởng sửa chữa xe hơi.”
Hoàng Đình Quân đưa Nam Thành đến gặp tên nhân viên sửa xe kia, vừa trông thấy Nam Thành, cậu ta đã sợ hãi tới tái mặt vội vàng xoay đi. Trương Nam Thành nhặt lấy cây cà lê, vung vẩy trong tay đi tới đối diện.
Hoàng Đình Quân khoanh tay, hỏi chuyện với nhân viên của mình, “Anh Khang, sức khoẻ của bác gái sao rồi?”
Nhân viên ấy hoảng sợ nhìn sang Nam Thành vẫn đang xoay xoay cờ lê trên tay, cậu ta run rẩy, li.ếm môi sắp xếp từ ngữ, “Khoẻ rồi, bà ấy vẫn khoẻ.”
“Vậy lần trước cậu xin nghỉ là để về thăm mẹ?” Đình Quân hỏi thêm.
“Phải… phải.” Nhân viên chậm rãi gật đầu.
“Thế thì tại sao camera và lịch đăng kí ở chung cư nhà thiết kế Huỳnh lại xuất hiện cậu và tên cậu vào ngày hôm đó?” Nam Thành giơ tấm ảnh lên, hắn cười, “Cô ấy là mẹ của cậu ư? Sao cậu lại đến đó và gửi bưu phẩm liên quan đến tôi và diễn viên Trí Nguyên?”
Dám để lại thông tin cá nhân thì chắc chắn đã chuẩn bị cho ngày hôm nay rồi, tên nhân viên ấy cố gắng bình tĩnh đáp lời, “Tôi không biết gì cả, có người nhờ tôi gửi giúp và trả công nên tôi đã làm.”
“À, vậy là cậu không kiểm tra hàng? Không cần biết bên trong có gì?”
“Tôi…”
“Cho tôi thông tin của người nhờ cậu làm điều này, tôi sẽ xem như không biết mà bỏ qua.”
Rào trước cậu ta sẽ bảo không biết, Nam Thành lại xoay cờ lê, “Đừng nói với tôi cậu thậm chí còn chẳng biết người nhờ vả cậu là ai. Chuyện như vậy một đứa trẻ con cũng sẽ không bị lừa. Bây giờ mọi chuyện đã được giải quyết gọn trên mặt báo, người đứng sau cậu không còn chiếm ưu thế nữa, chắc chắn cũng sẽ không bảo vệ được cậu, bây giờ cậu đang đối đầu với những ai cậu nên khôn ngoan hơn đi.”
Với ông chủ nơi mình làm việc, với ông chủ của Zeal, bà chủ của công ty thiết kế JN và công ty giải trí WS của diễn viên Phan Trí Nguyên. Bây giờ họ đang giành phần thắng trên truyền thông và chẳng hề ảnh hưởng gì sau những cái tin động trời kia, người khôn ngoan chắc chắn nên biết mình phải chọn cái gì.
Đúng thật là khi đó người nhờ vả kia đã cam kết với cậu ta rằng sẽ không xảy ra chuyện gì, bởi vì một khi tin tức này nổ ra cả hai người họ sẽ đối đầu với những khủng khoảng lớn hơn ảnh hưởng tới nhân phẩm và sự nghiệp, chắc chắn không còn thời gian đi tìm xem một kẻ gửi bưu phẩm cỏn con là ai, khi người đó cũng chẳng phải chủ mưu mà chỉ được thuê.
Nhưng bây giờ mọi chuyện đã chuyển sang chiều hướng khác.
Nhân viên sửa xe cuống cuồng đưa số điện thoại của người liên lạc với mình ra cho Trương Nam Thành, liên tục cúi gập người xin hắn tha thứ, chỉ vì tiền công quá cao mà công việc lại đơn giản, bên trong cũng không phải hàng phạm pháp và mẹ cậu ta đúng thật là đang mang bệnh nặng trong người nên cậu ta mới nhận làm.
“Còn nhớ mặt người đó không? Làm sao cậu gặp người đó được?” Đình Quân tiếp tục tra hỏi.
“Đó là người lạ, hôm đó tôi đến thăm nhà mẹ thì bắt gặp anh ta, tự anh ta đến bắt chuyện và nhờ vả tôi bởi vì là hàng xóm.”
“Chung cư đó ở đâu?”
Có lẽ không thể tin được là bên Nam Thành sẽ giải quyết nhanh chóng mọi chuyện và có thời gian đi xử lý chuyện vặt này nên Võ Thành Ý đã dọn dẹp tàn cuộc không cẩn thận. Cậu ta nhờ anh quản lý tìm một người bình thường không liên quan để vận chuyển giúp bưu phẩm, quản lý của cậu ta lại chọn đúng con của nhà hàng xóm của mình, khi vô tình bắt gặp cậu ta lúc rời khỏi nhà.
Chủ nhân của toà chung cư này là một công ty con đang hợp tác với Zeal trong dự án Zealhome, hắn nói vài lời, người của bên đó đã âm thầm đưa cho hắn tên của chủ hộ ở căn nhà mà nhân viên sửa xe kia đã thấy người đó đi ra.
Nam Thành lẩm nhẩm cái tên này, vừa lúc đó, quản lý của Trí Nguyên cũng gọi điện tới, “Tôi đã kiểm tra rồi, số điện thoại đó là của quản lý Võ Thành Ý.”
Đào Thế Vỹ cũng rất nhanh chóng gửi thông tin của chủ nhân số điện thoại sang.
Bên Cát Anh và Đạt Khải cũng đã có tin tức mới, trước khi quay hình Võ Thành Ý đã có xuất hiện ở toà nhà của đài tvA, nhưng theo tìm hiểu thì không có công việc nào từ đoàn phim hay là từ đạo diễn với cậu ta khi đó. Và người của Cát Anh cùng với Dương Minh đã đồng thời trông thấy Thành Ý gặp riêng tên staff quay lén hôm nọ ở một quán coffee gần trụ sở tvA ngay ngày hôm nay.