Mợ Hai Kỳ Bí Truyện
Phần 40
Dạo gần đây bà Hai đột nhiên lạnh nhạt với Hai Hạnh, điều này làm cho cô ta cảm thấy lo lắng không yên. Còn chưa kịp đến tìm bà Hai để nịnh nọt thì dì Thảo sáng nay đột nhiên tới thông báo một thông tin chấn động, khiến Hai Hạnh ngớ người bần thần suốt một buổi sáng…
Mẹ của Hai Hạnh vừa nghe tin tức con gái thông báo, bà đã tức tốc đi tới nhà họ Trần. Nhìn thấy con gái khóc đến sưng mắt, bà có chút tức nghẹn, liền kéo theo con gái đến gặp bà Hai để hỏi cho ra chuyện.
Bà Hai nhìn hai mẹ con Hai Hạnh bù lu bù loa ngồi ở đối điện, bà cảm thấy có chút phiền phức. Đáng lý không muốn trở mặt nặng lời nhưng khi nghe thấy những câu trách móc của bà Hiểu, bà đột nhiên thấy cáu giận, quyết định nói huỵch toẹt không kiêng nể điều gì.
– Bà Hiểu trách móc như vậy tôi không đồng ý đâu, là nhà bà cho Hai Hạnh tới đây ở dâu chứ phải nhà tôi ép con gái bà tới đây à? Hiện tại chúng tôi cũng chưa có nói gì về chuyện vợ con của Thế Phong mà bà đã tươm tướp lên như vậy. Hông ấy… bà Hiểu đây dắt con gái về đi, tôi không dám giữ con vàng con ngọc của bà ở lại đây nữa.
Bà Hiểu cứ tưởng trách móc vài câu là sẽ được bà Hai vuốt ve dỗ ngọt, tự dưng lúc này nghe bà Hai nói như vậy, bà Hiểu hoảng hồn, vội vàng lật đật xuống nước.
– Ý của tôi không phải như vậy, tôi không có ý trách móc gì bà Hai hết. Mà chẳng qua là tôi thấy xót con gái quá nên mới nóng ruột rồi nói như vậy thôi…
Bà Hai hừ khẽ một tiếng, bà gắt gỏng hỏi lại.
– Ai làm gì con gái bà mà bà nóng ruột? Con bà ở đây cũng được ăn uống cho tiền chi tiêu hàng tháng, chứ có phải tôi bỏ xó đó không quan tâm đâu? Còn cái chuyện học quy tộc, tôi thấy học ổn rồi thì không cần học nữa, tôi cũng có ý tốt cho con gái bà về nhà chơi một thời gian… tôi làm vậy thì bà thấy không đúng chỗ nào? Nóng ruột cho con gái bà chỗ nào?
Không đợi bà Hiểu phản bác lại, bà Hai liền quay sang Hai Hạnh, biểu cảm cực kỳ không hài lòng, bà trách cứ.
– Còn cô nữa cô Hạnh, lúc sáng dì Thảo tới thông báo cho cô nghỉ học quy tộc và cho phép cô về thăm nhà. Đáng lý là cô phải vui mừng và cảm ơn nhà tôi tâm lý mới đúng, cớ sao cô lại nói thêm nói bớt để cho mẹ cô tới đây trách móc tôi vậy? Cô nhìn thấy cô Ba chưa? Người ta cũng đuợc nghỉ học quy tộc, cũng được cho về nhà mẹ chơi, mà người ta có giống cô đâu… cô hằn học như vậy là có ý gì? Nếu cô thấy không hài lòng thì cứ việc dọn đồ về lại nhà, tôi không cản!
Hai Hạnh có oan mà nói không được, đúng là Ba Yến cũng nhận được thông báo giống như cô, nhưng nói đi cũng phải nói lại, cô ấy có nhà mẹ đẻ đâu mà về? Với lại, thái độ của dì Thảo niềm nở với Ba Yến lắm, không giống với thái độ mặt nặng mày nhẹ như khi nói chuyện với cô. Bây giờ cộng thêm thái độ đuổi người này của bà Hai, Hai Hạnh biết là mình không còn được trọng dụng nữa rồi… nhưng mà cô không can tâm!
Bị mắng nhưng vẫn im lặng cúi đầu chịu đựng, Hai Hạnh không dám phản bác lại, chỉ biết nói lời xin lỗi vì đã hành động thiếu suy nghĩ. Mà bà Hiểu khi thấy thái độ của con gái như vậy, bà liền thức thời, không dám trách móc thêm một câu nào nữa.
Cuối cùng dưới sự xuôi theo dòng nước của mẹ con Hai Hạnh, bà Hai vẫn là không có cơ hội để trực tiếp đuổi người. Ngoài trách móc mẹ con Hai Hạnh thì bà cũng không làm được gì khác, vẫn là để cho Hai Hạnh nán lại, từ từ tìm cớ đường hoàng mà đuổi đi sau vậy…
Trước khi mẹ con Hai Hạnh ra ngoài, bà Hai vẫn có nói với thêm một vài câu, ý tứ của bà là muốn triệt hạ ý chí của hai mẹ con nhà này đến giây phút cuối cùng.
– Cô Hạnh không được lòng Thế Phong, chưa kể cô còn làm ra chuyện hồ đồ hãm hại cô Ba Yến, tôi thấy là với hai lý do này thì cô Hạnh khó lòng mà được Thế Phong đồng ý cưới làm vợ lớn. Cô Hạnh coi xét thế nào, nếu không muốn làm vợ bé thì có thể nghĩ lại, sau đó tới báo với tôi, tôi sắp xếp ổn thỏa cho cô về…
Dừng chút, bà Hai lại có vẻ xuống nước, giọng bà dịu hơn vừa rồi rất nhiều.
– Tất nhiên là nhà họ Trần tôi sẽ không để cô mang tiếng giống Út Nhung, dù sao thì tôi cũng rất ưng bụng cô, chỉ là Thế Phong nó không ưng lắm. Nếu cô chọn rời đi thì tôi sẽ nhận cô làm con gái nuôi, không để cho cô thiệt thòi hay là mang tiếng. Cô Hạnh cứ về suy nghĩ, có gì báo tôi sau, vậy nhé, hai mẹ con đi thong thả!
Bà Hiểu nhìn bà Hai, lòng bà giận dữ, chẳng qua là bà cũng không thể phát tán cơn giận trước mặt bà Hai được. Kéo Hai Hạnh ra ngoài, vừa ra khỏi cửa, bà Hiểu đã không nhịn được mà ghì giọng mắng nhiếc bà Hai nặng lời. Mà Hai Hạnh cũng không khá hơn là bao, cô ngoài giận ra thì còn cảm thấy xấu hổ và uất ức, uất ức vô cùng…
Hai mẹ con kéo nhau về phòng của Hai Hạnh, vừa bước vào phòng, bà Hiểu đã đi rót nước uống cho hạ hỏa. Uống cạn ly nước, bà lúc này mới quay sang nhìn đứa con gái đáng thương trước mặt, bao nhiêu uất giận cũng đều trôi hết vào bụng. Bà đi tới bên cạnh con gái, đáy mắt long lên rực đỏ, giọng uất hờn nghe rõ mồn một.
– Xem ra… người nhà họ Trần này là muốn đá con đi rồi. Hay thật, cũng là bà ta nói chắc chắn con sẽ thành con dâu của bà ta, rồi cũng chính miệng bà ta nói không được. Cái thứ lươn lẹo này, bà ta là tìm được mối ngon hơn rồi đây mà!
Hai Hạnh nhếch môi, gằng giọng vì tức giận.
– Làm gì có mối nào khác? Bà Hai bây giờ cũng nghe theo cậu Hai rồi, chắc là muốn chọn con Yến làm con dâu. Mà con Yến cũng hay ho thiệt, nó đánh bại cả con chiến mã đáng gờm là Trân Quý cháu gái của bà Ba luôn mà. Nếu vụ giày vải mà thành công thì nó đã bại trận từ lâu rồi, con này chịu đựng cũng giỏi thật!
Bà Hiểu gắt gao nhìn con gái, bà có chút ngờ vực mà hỏi.
– Vậy bây giờ con tính thế nào? Tiếp tục ở lại hay là… nghe theo bà Hai trở về nhà?
Hai Hạnh nghiến răng, ánh mắt xoẹt lên tia thù hằn lạnh giá.
– Sao con có thể về nhà được hả mẹ? Nhà mình sẽ không chào đón con đâu, cha và bọn họ sẽ chê cười con là đứa thất bại, đứa bị ruồng bỏ. Còn bà Hai, bà ta cũng không phải người tốt lành như lời bà ta nói. Nhận con làm con nuôi à, có mà mơ đi!
– Vậy… con phải làm sao đây hả Hạnh?
Hai Hạnh dường như đã hạ được quyết tâm, thái độ cương quyết, ánh nhìn sắc lẹm, kèm theo đó là một nụ cười kỳ dị hiếm có.
– Còn sao nữa hả mẹ? Được ăn cả, ngã về không, dù gì thì con cũng chẳng còn đường lui nữa rồi. Mẹ… mẹ phải giúp con… mẹ phải giúp con!
Thái độ kỳ lạ của con gái làm bà Hiểu có chút lo lắng, nhưng dưới áp lực của nhà chồng, bà không thể không nghe theo ý của con gái bà. Mặc dù bà không biết Hai Hạnh sẽ định làm gì tiếp theo, nhưng bà thừa hiểu con gái của bà là đứa rất có đầu óc, chắc chắn sẽ không làm ra chuyện gì hồ đồ đâu!
*
Màn đêm tĩnh mịch, Ba Yến mới từ khu nhà phía Tây trở về. Đại Đại kể từ hôm qua đến giờ cứ ở mãi trong phòng không chịu ra, cô có đến dò la mấy lần nhưng thầy chỉ bảo là đang bận dưỡng sức, không muốn gặp mặt. Còn chồng tương lai của cô thì bận đi làm kiếm tiền, cô cũng không tiện quấy rầy người đàn ông bận rộn.
Đang ung dung trên đường để trở về phòng thì từ đâu A Đông đột nhiên chạy ù về phía cô, sau đó chẳng nói chẳng rằng, anh ấy kéo tay cô lôi đi, giống như là bắt cóc cô đi vậy.
Vừa hoảng hồn, vừa kinh ngạc, Ba Yến vội kêu lên.
– A Đông, chuyện gì vậy? Có chuyện gì vậy? Từ từ đã…
A Đông gấp đến loạn, chắc có lẽ cảm thấy cô đi quá chậm, anh liền dừng bước rồi cúi người vác cô lên vai. Vừa vác vừa chạy vù vù, anh thở hổn hển nói.
– Cô Ba đừng la hét, coi chừng người ta nghe thấy… cậu Hai gặp chuyện rồi… đang đợi cô Ba.
Ba Yến choáng váng, cô bị hoa mắt ù tai vì bị vác trên vai. A Đông nói chuyện thì cô có nghe đó, nhưng lúc định hỏi lại anh ấy là cậu Hai có chuyện gì thì thấy đã đến nơi luôn rồi.
Mở cửa phòng ngủ của cậu Hai, sau đó thả cô xuống, mặt A Đông đỏ rần, mồ hôi lấm tấm, anh ta ái ngại nhìn cô mà nói.
– Ừm… cô Ba coi giúp cậu Hai… tôi ra ngoài trước…
Thái độ kỳ lạ, hành tung kỳ dị, chỉ là lúc Ba Yến định kéo áo A Đông lại để hỏi cho ra nhẽ thì đã thấy anh ta tốc biến ra ngoài, còn không quên khóa luôn cửa phòng lại. Vừa kinh ngạc, vừa khó hiểu, Ba Yến liền xoay người tìm Thế Phong để hỏi xem là anh gặp chuyện gì. Thì ngay lúc cô vừa xoay người, Thế Phong ở đâu đột nhiên đi nhanh tới ôm chặt lấy cô, thân nhiệt anh nóng bừng, nóng giống như là đang bị sốt cao vậy…
Cả kinh, Ba Yến vội đẩy người anh ra nhưng không thành, lúc này, cô liền sốt ruột mà hỏi gấp.
– Thế Phong… anh sao vậy? Anh bị sốt phải không? Người anh nóng quá… em đưa anh đi bệnh viện… nhanh anh!
Thế Phong lúc này mới chịu buông cô ra, mặt anh đối mặt cô, ánh mắt anh đục ngầu, hơi thở gấp gáp, giọng trầm khàn kỳ lạ.
– Anh không sốt… anh khó chịu…
Ba Yến vừa nhìn bộ dạng kỳ lạ này của anh, cô liền lờ mờ đoán ra là anh đang gặp vấn đề gì. Chỉ là cô không chắc, vậy nên cô liền giữ lấy mặt anh, mắt nhìn anh chăm chú, cô hỏi vội.
– Phong… anh… sao vậy? Có phải là anh… uống phải thuốc kích…
Không đợi Ba Yến nói hết câu, Thế Phong đã gấp gáp mà gật đầu, giọng anh càng lúc càng trầm.
– Phải… bây giờ anh khó chịu quá… em… giúp anh đi… được không?
Ba Yến tròn mắt nhìn anh. Giúp, cô giúp anh sao đây? Tức là bây giờ anh và cô sẽ… nhưng mà cô chưa chuẩn bị gì hết mà? Lần đầu tiên đâu thể tùy tiện như vậy được?
Ánh mắt rạo rực của Thế Phong dõi theo cô chằm chằm, anh gần như đã nín nhịn đến cực điểm. Nếu cô do dự lâu hơn chút nữa thì anh… anh chắc chắn sẽ làm tổn thương cô mất.
Không được! Anh phải đợi cô đồng ý… anh không thể đụng đến cô khi mà cô chưa cho phép… không thể được!
Thế Phong gấp, Thanh Yến cũng gấp. Cô biết là anh đang nhịn đến sắp thổ h.uyết luôn rồi, cô xem phim đọc truyện hay có những cảnh nào, vậy nên cô hiểu rõ. Nhưng… nhưng cô thật sự chưa chuẩn bị gì hết… mà anh thì lại đang cuồng cuộng như sóng thần vậy… sao cô chịu được?
Mà cũng không được, bây giờ cô mà không giúp anh thì anh sẽ giãy đành đạch ra đất mà chết mất. Chưa kể là nhịn lâu sẽ hỏng hết “súng đạn”, sau này cô biết lấy gì mà dùng?
Với lại, chẳng phải cả cô và Đại Đại nhà cô đều đang mong chờ giây phút cô được “thị tẩm” này hay sao? Thời cơ tới rồi đó, còn ngại ngùng cái gì nữa!
Đấu tranh tâm lý dữ dội, lúc nhìn vào mắt Thế Phong một lần nữa, cô thấy ánh mắt anh kéo mây mơ màng chuyển hẳn sang đỏ luôn rồi. Biết thời gian cấp bách, cô không còn có cơ hội ngại ngùng e thẹn của lần đầu tiên nữa, bây giờ cô chỉ có thể quyết tuyệt mà đồng ý, kiên cường hiên ngang để cho Thế Phong không cảm thấy có lỗi. Vừa kéo tay Thế Phong đi tới giường, cô vừa ngây ngô hỏi anh.
– À hay là anh đợi em chạy về phòng lấy bộ váy ngủ tới được không? Em đi nhanh lắm, khoảng hai phút thôi…
Thế Phong cười khổ, tay anh run run, giọng nói càng run đến khó nghe.
– Để dành váy ngủ… lần sau đi…
Ba Yến chớp chớp mắt nhìn gương mặt quắn quéo của anh, mặc dù có chút tiếc nuối nhưng cô thương anh hơn. Thôi thì váy ngủ mặc vào để thức đó… để lần sau mặc vậy…
Dưới sự đồng ý của Ba Yến, Thế Phong gắng gượng tắt đèn trước, anh biết bộ dạng của anh lúc này trông đáng sợ lắm, anh thật sự sợ cô sẽ bị ám ảnh về lần đầu, sau này sẽ sợ hãi khi thân mật với anh. Chịu thật, đến lúc nước sôi lửa bỏng này mà cũng có thể nghĩ được cho cô, anh thương cô đến quên cả mạng này luôn rồi!
Đèn tắt, quần áo cũng dần được cởi ra, Thanh Yến nằm phía dưới, cô hồi hộp đến mức xém chút nữa là bật khóc. Vừa nãy thì hùng hồn lắm, bây giờ đến nhìn bản thân mình thỏa t.hân cô cũng không dám, cô đúng là không có tiền đồ gì hết!
Có lẽ vì tác dụng quá mạnh của thuốc nên Thế Phong thật sự không thể nhẫn nhịn thêm được nữa. Anh cứ thế bỏ qua tất cả các bước đầu tiên, chỉ chăm chăm vào bước cuối cùng để có thể giải tỏa ham muốn đang ồ ạt trong người anh vào lúc này. Mà có lẻ Ba Yến cũng hiểu được anh, vậy nên thay vì ái ngại, cô liền ôm lấy anh, rướng người hôn lên môi anh, bàn tay nhỏ bé vuốt ve lưng anh, giọng cô run run, kiều mị như tiếng mèo kêu.
– Thế Phong… em chịu được… anh… làm đi!
Lời mời gọi ngọt ngào du dương bên tai, dục vọng của Thế Phong như bùng nổ, tay anh run rẩy tách hai chân của Thanh Yến ra, trong ánh đèn ngủ lờ mờ vẫn có thể tìm được nơi cần tìm…
“Dục vọng” căng cứng, một tay anh vịn giữ lấy chân cô, một tay cầm “thứ” đó từ từ đưa vào nơi tuyệt mật nhất của Thanh Yến. Giọng anh đặc quánh, cố lắm mới phát ra được vài chữ trong gắng gượng.
– Ngoan nhé! Anh hứa… sẽ không dọa em sợ… cho anh xin lỗi!
Thanh Yến còn chưa kịp trả lời thì dưới thân đã cảm nhận được sự đau đớn truyền tới, hai tay cô nắm chặt ga giường, thân người rướn lên, hai quả đào trước ngực cũng vì tư thế đó mà trở nên to tròn quyến rũ. Răng cắn chặt vào môi, cố ngăn không cho bản thân rơi nước mắt, thế nhưng cô vẫn không thể kiềm chế được mà nấc lên vài tiếng nghẹn ngào.
Thế Phong xót cô, anh ôm lấy cô, thân dưới không động nữa, mồ hôi tuôn ào ạt, anh cúi người hôn khẽ lên môi cô, cố gắng xoa dịu sự đau đớn của cô. Nhưng có thể vì động tác cúi người quá mức trúc trắc, vậy nên lại vô tình khiến cho “thứ” gì đó bắt đầu đâm sâu vào nơi tuyệt mật của ai đó…
Thanh Yến đau đến khóc thành tiếng, thế nhưng cô vẫn bán mạng mà lắc đầu, vừa lắc đầu vừa nỉ non nói với anh.
– Tiếp tục ạ… đừng dừng lại… anh sắp không chịu nổi nữa rồi… Em chịu được ạ… sẽ hết đau thôi… anh đừng ngừng… sẽ nghẹn chết đó…
Thế Phong sửng người đến mức bất động, trong cơn say của dục vọng bùng nổ, nước mắt anh vô thức tuôn rơi. Anh cũng không hiểu vì sao anh lại khóc, chỉ là khi nghe Thanh Yến nói những lời mạnh mẽ như vậy, một người đàn ông to xác như anh lại không nhịn được mà rơi nước mắt…
Cả đời này… là anh nợ cô… cái cảm giác này… những giọt nước mắt này… anh sẽ chẳng bao giờ quên đi được…
Môi lưỡi chạm vào nhau ở trên gây kích thích, phía dưới cũng bắt đầu luận động có nhịp hơn. Thanh Yến khóc, Thế Phong cũng khóc, thế nhưng cả hai lại không thể ngừng thân mật với nhau, không thể ngừng động viên nhau đừng dừng lại…
Dần dà, tiếng khóc lại được thay thế bằng những âm thanh kích tình đầy kiều mị, là tiếng rên khe khẽ của Thanh Yến, cũng là tiếng thở gấp thỏa mãn của Thế Phong…
Đêm nay không dài, đêm này thật sự rất ngắn…
Và qua đêm nay, mọi thứ sẽ bắt đầu thay đổi. Là tương lai thay đổi, là vận thế thay đổi, và cũng là… mệnh kiếp thay đổi!
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!