Ngọn Lửa Rực Cháy - Chương 4
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
134


Ngọn Lửa Rực Cháy


Chương 4


04.

Kiếp trước, muốn chuộc tội cũng đã quá muộn. Giang Dục đáng thương của kiếp này, em đến bảo vệ anh đây.

– Các anh nói dối.

– Rõ ràng các anh bắt nạt Giang Dục trong nhà vệ sinh trước, Tống Lâm Diễn để cả hội đè Giang Dục lại, lấy tập bài bị dính nước bịt mặt anh ấy.

Mẹ tôi sầm mặt: “Hinh Hinh, sao con lại nói linh tinh như thế! Anh con là học sinh giỏi, sao lại biết bắt nạt người khác được?”

– Con không nói linh tinh, con quay video lại mà.

Các phụ huynh xem video, á khẩu không nói nên lời.

– Giang Dục đánh nhau vì Tống Lâm Diễn sỉ nhục mẹ anh ấy.

– Anh ấy không nên đánh lại ạ?

Bọn họ tiếp tục lặng im.

Tôi đi đến trước mặt Giang Dục: “Giang Dục, anh cởi áo ra đi.”

Giang Dục nhướng mày, nghe lời cởi áo ra. Tôi thở phào nhẹ nhõm, may quá, anh vẫn chưa bị bỏng do máy uốn tóc gây ra. Trên lưng anh chằng chịt vết bầm tím, là người bị thương nghiêm trọng nhất.

Hội phụ huynh mới nãy còn không chịu bỏ qua, bây giờ đã lật mặt, nói rằng trẻ con đùa bỡn nhau thôi, tốt nhất là cứ cho qua chuyện.

Giáo viên cũng ba phải.

– Thầy ơi, có bằng chứng đây rồi, nếu thầy không thể xử lí công bằng, em nghĩ có một nơi sẽ làm được.

Thầy nói: “Các em sẽ bị ghi tội vào trong học bạ, về viết bản kiểm điểm hết đi!”

Mẹ tôi nổi giận, xông ra tát tôi một cái.

– Thằng kia nó cho uống bùa mê thuốc lú gì mà con ăn cây táo rào cây sung thế hả!

– Nếu anh con bị ghi học bạ vì đánh nhau thì sao còn tranh top ba học sinh giỏi thành phố được nữa?!

– Mẹ! Chiều con thì không khác nào hại con đâu! Anh độc ác như thế, mẹ còn chiều anh nữa, sớm muộn gì anh cũng rước hoạ vào thân!

– Con… Sao con lại nói anh con như vậy!

Mẹ tôi giơ tay lên, toan tát tôi thêm cái nữa. Giang Dục túm lấy cánh tay bà, ánh mắt vô cùng nguy hiểm: “Còn yêu con trai kế hơn cả con gái ruột? Nó đã cứu mạng bà à?”

– Thả ra…

Mẹ tôi đau quá, khí thế cũng yếu hẳn đi. Giang Dục hất mẹ tôi ra, anh nắm cổ tay tôi, bước ra khỏi phòng Giáo dục và Chính trị mà không ngoảnh mặt lại.

– Giang…

– Cách xa tôi ra, tôi không phải người tốt lành gì đâu.

Tôi ngây như phỗng, nhìn bóng lưng anh. Giang Dục hư, anh còn như thế là mất vợ đấy!

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN