“Anh Thịnh!!!”
“Đệt đệt đệt! Chúng ta đã bắt gặp khoảnh khắc thay đổi triều đại.”
“Ngoi lên trong khoảng thời gian khai giảng cuối hè của lớp 12, một tháng giải quyết hai tên thủ lĩnh bất lương, thêm nửa tháng nữa đã diệt trừ Chử Vệ Thiên ngồi lên vị trí đại ca trường trung học phổ thông số 1.
Thịnh Uyên! Anh thật ngông cuồng quá!”
“Thịnh Uyên vẫn luôn rất ngông cuồng!”
“Khá lắm, giờ tao mới kịp hiểu ra.
Bản kiểm điểm một ngàn chữ thì chín trăm chữ là quy định cho chúng ta, một trăm chữ còn lại là lời tự giới thiệu bản thân mình”.
“Không có chỗ nào biểu đạt sự ngông cuồng nhưng nơi nơi đều rất ngông cuồng”.
“Không được đánh nhau trong trường, không được bắt nạt bạn học, không được ỷ mạnh hiếp yếu! Anh Thịnh của tao nói thế đấy! Mẹ kiếp, để tao xem sau này còn đứa nào dám bắt nạt tao nữa!”
Thịnh Uyên và Chử Vệ Thiên kiểm điểm xong xuôi, thầy chủ nhiệm giáo dục đưa micro cho lãnh đạo trường học, dẫn theo hai cậu trai đi xuống.
Hai cậu trai đã hứa đảm nhận công việc quét dọn lá rụng.
Hiện giờ đang là mùa thu, lá vàng trên cây đung đưa chực rụng.
Chuyện lá rụng không khác gì chuyện tóc rụng của con người, rụng một hồi là rụng cả nắm lớn, phải rơi tiếp hai tháng nữa mới có khả năng rơi sạch.
Thầy chủ nhiệm giáo dục đi ở phía trước: “Xế chiều nay hai em có thể bắt đầu công việc quét dọn”.
Thầy dẫn hai người họ tới khu vực gần thư viện.
Cây phong chiếm số đông, một mảng đỏ rừng rực.
“Thầy đã nói chuyện với nhân viên vệ sinh bên này, sau này hai em sẽ phụ trách quét dọn ở đây”.
Ánh mắt quét qua quét lại hai cậu trai.
Hôm qua hai đứa nó mới đánh nhau, người trẻ tuổi tính khí nóng nảy lửa giận trong lòng khó tiêu.
“Trong lúc quét dọn hai em phải ở chung tử tế với nhau, không được ầm ĩ đấy.
Đã nghe rõ chưa?”
Thịnh Uyên dứt khoát đáp lời thầy: “Em biết ạ”.
Thầy chủ nhiệm giáo dục cười ha hả: “Thịnh Uyên, thầy tin tưởng em”.
Quay đầu sang bên kia, thầy như đang biểu diễn kinh kịch biến diện, lập tức trợn mắt dựng mày nhìn Chử Vệ Thiên: “Lời của thầy là đang nói với người nào đó đấy!”
Người nào đó:…
Rốt cuộc ai mới là người thân của chú vậy?
Thời gian tập trung quét dọn được xếp vào khoảng thời gian tan học buổi chiều.
Sau khi khoanh vùng khu vực quét dọn, Thịnh Uyên định quay trở về lớp học.
Trên đường đi, xác suất quay đầu ngó cậu đạt trăm phần trăm.
Cậu đi đến đâu ánh mắt sẽ tập trung ở tại đó.
Như bị dính keo siêu dính, có lắc thế nào cũng không thể rơi ra.
[Hệ thống: Cậu có cảm thấy khó quen lắm không?]
Thịnh Uyên: “Không sao, đời người nên nếm trải trăm vị nhân sinh”.
[Hệ thống: Nhân sinh của ai vậy?]
Thịnh Uyên: “Của con khỉ trong vườn bách thú”.
[Hệ thống:…]
Lúc Thịnh Uyên đi đến khu lớp học của mình liền trông thấy ngay đóa hoa giao tiếp Hạ Chi Kỳ đang lang thang bốn phía hành lang.
Vết thương trên mặt đã bớt sưng không ít nhưng vẫn còn chỗ xanh chỗ tím, đặc sắc hơn cả bảng màu.
Có người hỏi thăm vết thương của cậu chàng.
“Anh Cẩu, vết thương của anh thế nào rồi?”
Hạ Chi Kỳ quay đầu lại: “Cái gì? Sao mày lại biết chuyện anh Thịnh của tao đã trở thành đại ca của trường trung học phổ thông số 1?”
Thịnh Uyên:…
Người hỏi:…
Quả nhiên là chiếc loa phát thanh cỡ lớn.
Có cậu, cả nước không muốn biết chuyện cũng khó khăn.
Trông thấy Thịnh Uyên quay về, Hạ Chi Kỳ tung tẩy chạy tới: “Anh Thịnh!”
Thịnh Uyên: “Tới phòng y tế thay thuốc à?”
“Hôm nay em đã thay thuốc rồi”, cậu chàng cười toe toét: “Anh Thịnh, ban nãy anh ở trên bục phát biểu ngầu quá! Anh làm em xúc động chết mất thôi!”
Lúc ấy Thịnh Uyên cũng nhìn thấy Hạ Chi Kỳ đứng bên dưới sân khóc không còn dáng người.
“Anh Thịnh, em đã nhận được tiền bồi thường chữa trị, em lấy tiền ra mời anh ăn bữa cơm nhé.
Chúng ta đi ăn món gì ngon ngon nha, ăn hẳn đồ ăn Pháp anh ha!”
Sáng nay bố mẹ của Chử Vệ Thiên mới bay từ nước ngoài về đến trường, họ dẫn Chử Vệ Thiên tới gặp và đưa tiền bồi thường cho Hạ Chi Kỳ.
Hiện giờ trong tay cậu chàng đang nắm giữ số tiền cực lớn: 100.000 tệ.
Đối với một học sinh trung học phổ thông có mức sống bình thường thì không cần phải nói, số tiền này chắc chắn là một số tiền lớn.
“Không cần đâu, cậu giữ lại tự tiêu cho bản thân mình đi”.
Thịnh Uyên không hề nghĩ ngợi đã từ chối luôn.
Hạ Chi Kỳ đã quyết tâm, anh Thịnh đối xử với cậu chàng tốt như thế, mời bữa cơm đã là gì.
“Có giữ lại em cũng không tiêu đến…”
“Gửi vào ngân hàng lấy lãi, giữ tiền học đại học”.
Hạ Chi Kỳ sững sờ.
Trước kia cậu chàng chưa bao giờ nghĩ đến lựa chọn này.
Thịnh Uyên: “Sao? Cậu đã từng gặp nhà ngoại giao lớn nào không học đại học rồi hả?”
Hạ Chi Kỳ ngượng ngùng gãi gãi đầu.
“Được, anh Thịnh.
Em sẽ không tiêu bừa, em sẽ giữ tiền lại”.
Điểm số của Hạ Chi Kỳ không cao lắm, hơn bốn trăm điểm mà phần lớn đều do tiếng Anh gánh đỡ, Ngữ Văn vô cùng thê thảm.
Khoảng cách đến kỳ thi đại học còn hơn tám tháng, nếu học được thì học, có thể thi thì phải thi.
Nhà ngoại giao là một giấc mơ cũng là một mục tiêu hướng đến.
Buổi chiều Thịnh Uyên còn phải đi quét dọn nên buổi trưa ăn cơm xong cậu liền quay về ký túc xá nghỉ ngơi, dự định dưỡng sức cho buổi chiều.
Vừa đi vào trong phòng 408 đã trông thấy bóng dáng ngồi trên ván giường phía bên trái.
Ánh mắt cũng như hẹn trước liếc sang.
Gần như chỉ cần ở cùng nhau trong một khoảng không gian, Dụ Tả Kim sẽ nhìn chằm chằm vào cậu.
Ánh mắt khó miêu tả.
Nhìn chằm chằm có chết cũng không chịu buông ra.
Thịnh Uyên nhìn Dụ Tả Kim, thuận miệng hỏi: “Hôm nay về sớm vậy”.
Dụ Tả Kim nhìn khóe miệng hiện ra vết máu đỏ của Thịnh Uyên.
Hôm qua Thịnh Uyên ăn một đòn của Chử Vệ Thiên, da thịt bên ngoài bị rách nhưng không ảnh hưởng quá nhiều.
Vết thương đặt trên gương mặt anh Thịnh như thêu hoa trên gấm, lại còn mang đến vài phần sắc thái phong lưu hơn hẳn thông thường.
Trường trung học phổ thông số một có điều kiện, phòng ký túc xá nào cũng có điều hòa nhiệt độ.
Tuy là nhiệt độ mùa thu lúc lên lúc xuống nhưng trong phòng kí túc xá có điều hòa nên nhiệt độ luôn rất cân bằng.
Thịnh Uyên đứng trước giường cởi áo khoác chuẩn bị đi nghỉ ngơi.
Vừa quay đầu lại đã trông thấy Dụ Tả Kim ngồi ở đó nhìn cậu chằm chằm không chịu nhúc nhích.
Thịnh Uyên nheo mắt.
“Nhìn chằm chằm anh mãi làm gì vậy, trên mặt anh có hoa à?”
Tầm mắt Dụ Tả Kim di chuyển xuống dưới một chút nhưng ánh mắt vẫn dừng lại trên gương mặt của cậu.
Thịnh Uyên nhướng mày: “Sao thế? Thấy mặt anh có vết thương nên đau lòng?”
Dụ Tả Kim nghiêm mặt không nói gì.
Thịnh Uyên cảm thấy thú vị, đi đến bên cạnh hắn ngồi xuống: “Không đau lòng thật à?”
Nói xong còn giơ ra cho đối phương nhìn kỹ một chút.
Vết thương ở ngay trên khóe miệng, không lớn mấy, độ sưng của nó cũng đã được màn phun thuốc tiêu sưng điên cuồng tối qua của quý cô Phùng giúp sức tiêu tan.
So sánh với một khoảng bầm tím ứ máu trên cổ Chử Vệ Thiên và gương mặt của Hạ Chi Kỳ thì vết thương của cậu chẳng tính là gì.
Dụ Tả Kim nhìn gương mặt đột nhiên sát lại gần của Thịnh Uyên, ngón tay đặt trên ga giường cuộn tròn lại.
Thấy hắn không có phản ứng gì, Thịnh Uyên đùa dai: “Tiểu Dụ à, anh đau quá đi”.
“Miệng của anh đau quá”.
“Em nhìn mặt anh này, hỏng hết dung nhan mất rồi”.
Đôi mắt Dụ Tả Kim tối sầm lại.
Ngay lúc Thịnh Uyên thấy hắn không phản ứng định chuồn đi thì bên người chợt nhẹ bẫng, Dụ Tả Kim đã đứng dậy, không thèm quay đầu đi ra khỏi phòng 408.
Thịnh Uyên:?
Thấy cậu phiền rồi hả.
Không còn ánh mắt nhìn chằm chằm không buông, Thịnh Uyên đứng lên khỏi chiếc giường của Dụ Tả Kim quay về giường mình, đắp chiếc chăn mỏng mang từ nhà đến, bắt đầu ngủ trưa.
Lúc không nói không quan tâm tới vết thương thì khóe miệng không hề cảm thấy đau đớn.
Ban nãy vừa mới kêu ca với người ta xong vết thương lập tức đau đau nhức nhức.
“Thật Nỗ Lực”.
[Hệ thống: Ơi?]
Thịnh Uyên: “Hệ thống bên các cậu có chức năng đặc biệt gì đó kiểu như chữa thương không vậy?”
[Hệ thống: Không có].
“Tôi nghe nói các hệ thống khác đều có”.
[Hệ thống: Đừng lan truyền lời đồn, đừng tin tưởng tin đồn].
“Vốn không có thật hả?”
Thật Nỗ Lực gật đầu.
“Vậy hệ thống các cậu có tác dụng gì vậy?”
[Hệ thống: Tác dụng chính là trở thành người bạn đồng hành của ký chủ].
Thịnh Uyên:…
Thật tri kỷ.
Nhưng quả đúng với tác dụng, Thịnh Uyên và Thật Nỗ Lực trò chuyện như những người bạn một hồi rồi nhắm mắt ngủ say.
Sắp hết giờ nghỉ trưa, Thật Nỗ Lực đánh thức Thịnh Uyên dậy.
“Cảm ơn.”
[Hệ thống: Tác dụng chính là trở thành người bạn đồng hành của ký chủ!]
Thịnh Uyên cười cười, khoác áo đồng phục ra khỏi phòng 408.
Sau khi tiết học đầu tiên buổi chiều kết thúc, Thịnh Uyên đứng lên đi tới sân bãi quét dọn.
Công cụ quét dọn lá cây là một chiếc cào tre cao cỡ nửa người.
Lúc Thịnh Uyên đi tới khu đặt dung cụ vừa lúc bắt gặp Chử Vệ Thiên khập khiễng đi tới.
Mặt mày cau có, thỉnh thoảng chạm trúng chỗ đau lại r.ên rỉ hai hồi.
Thịnh Uyên nhìn hắn ta: “Chân bị sao vậy?”
Mặt thối của Chử Vệ Thiên cứng đờ: “Mày nói xem?”
“Ngã cầu thang?”
“Ông mày đâu có ngu như thế?”
“Vậy thì làm sao?”
Chử Vệ Thiên nhớ lại âm thanh uy hiếp vặn vẹo khó nghe nọ.
“…Bị ngã lúc đi xuống cầu thang”.
“…”
Hai cậu trai ở chung xem như cũng hài hòa thân thiện.
Họ tuân theo mong đợi của thầy chủ nhiệm giáo dục, hòa hợp tiến hành công việc quét dọn.
Khu vực quét dọn được chia đôi, không ai nhiều hơn không ai ít hơn.
Tận tới khi quét dọn hết hai giờ nghỉ giải lao hai bên bắt gặp con đường nhỏ bên cạnh cửa thư viện, lá rụng rơi lẫn vào trong bãi cỏ, cực kỳ khó xử lý.
Chử Vệ Thiên bắt đầu khoa tay múa chân: “Con đường kia là địa phận của mày”.
Thịnh Uyên lắc đầu: “Là nơi bắt đầu địa phận quét dọn của cậu”.
“Chân tao bị tàn phế rồi”.
“Tôi không kỳ thị người tàn tật”.
Mái tóc vàng của Chử Vệ Thiên bị gió thổi tung: “Mày muốn quyết đấu đúng không!”
Thịnh Uyên: “Đã là đàn ông thì phải nói chuyện với nhau bằng nắm đấm”.
Hai cậu trai nhìn nhau, một tia chớp lóe sáng.
“Đá kéo bao!!!”
Thịnh Uyên ra đá, Chử Vệ Thiên ra bao.
Nét mặt Thịnh Uyên thản nhiên: “Ba lượt thắng hai”.
Chử Vệ Thiên “hừ” một tiếng: “Ai sợ ai!”
Ván thứ hai Thịnh Uyên thắng, ván thứ ba Thịnh Uyên thắng.
Chử Vệ Thiên: “Năm ván thắng ba!”
Thịnh Uyên: “Anh nhường chú”.
Cuối cùng hai bên thống nhất, giấu tay ra sau suy ngẫm điều gì đó.
“Đá kéo bao!!”
Thịnh Uyên thắng.
Chử Vệ Thiên: “Mày ra chậm!”
Thịnh Uyên: “Tại đá của cậu biến đổi thành bao”.
“Mày chơi xấu!”
“Chẳng lẽ cậu thì không!!!”
[Hệ thống:…]
“Mày không quét đúng không, tao cũng không quét!”
“Được, hôm nay hai chúng ta cùng không quét!”
“Tao nói nhá, đó là vị trí của mày!”
“Rõ ràng là khu vực của cậu”.
Nhao nhao ầm ĩ một hồi, không hiểu bàn tay của hai bên đã mọc tới đầu đối phương từ khi nào.
Thịnh Uyên đã quy định không được đánh nhau trong trường.
Chử Vệ Thiên cũng quyết tuân thủ quy định.
Hai đại ca cũ mới của trường trung học phổ thông số một đứng dưới tàng cây phong kéo hoa cài đầu.
(*) Kéo hoa cài đầu: 扯头花 là ngôn ngữ mạng, ám chỉ chuyện fan girl của hai nhà hoặc fan CP cấu xé lẫn nhau.
“Tôi đã nói rồi! Cậu phải quét!”
“Tao không quét! Mày phải quét!”
Thịnh Uyên: “Tôi đếm một hai ba, chúng ta cùng thả tay ra”.
Chử Vệ Thiên kêu gào: “Được! Ai không buông thằng đó là chó!”
“Ba, hai, một!!!”
Hai bàn tay của họ vẫn còn mãnh liệt sinh trưởng trên đầu đối phương.
“Thằng chó!!!!”
“Chẳng lẽ cậu không phải chó!!!”
“Hai đứa đang làm gì đấy!!!”
Hai cậu trai tóm tóc đối phương quay đầu, trông thấy nét mặt xanh xao của thầy chủ nhiệm giáo dục.
Thầy vốn định tới tìm Thịnh Uyên bàn chuyện cuộc thi kiến thức chung của ba trường phối hợp tổ chức diễn ra trong vài ngày tới.
Không ngờ lúc tới nơi đã thấy hai cậu thiếu niên kéo tóc của nhau, miệng đầy lời lẽ điên cuồng.
Thô lỗ! Quá thô lỗ!
Năm phút sau.
“Nắm chặt vào! Không hòa thuận không được buông!!!”
Thịnh Uyên nắm tay Chử Vệ Thiên đứng dưới tàng cây, sắc mặt hai bên còn khó nhìn hơn cả khi có người muốn giết họ.
Hai bên cực kỳ ghét bỏ lẫn nhau.
Nhưng hai bàn tay vẫn đang tóm chặt vào cùng một chỗ.
Thịnh Uyên nhỏ giọng: “Tôi muốn chặt cụt tay”.
Tiếng của Chử Vệ Thiên không khác gì tiếng muỗi: “Mày tưởng tao còn cần cái tay này nữa chắc”.
Thầy chủ nhiệm giáo dục: “Hai đứa nói gì đấy hả?!”
Thịnh Uyên, Chử Vệ Thiên:…
Hai cậu thiếu niên hòa hợp thân thiện đứng dưới tàng cây.
Giờ ra chơi học sinh đi qua đi lại khu vực này, lúc bước ngang chỗ họ ai cũng lặng lẽ meo meo nhòm tới.
Sau đó trộm cười bỏ chạy.
Thịnh Uyên:…
Chử Vệ Thiên:…
“Đều tại mày”.
“Cậu còn có mặt mũi nói lời này với tôi hả?”
Dụ Tả Kim đi ngang qua khu vực gần đó:…
– –
Lời tác giả:
Sổ đen của Dụ Ba Lạp lại có thêm một người.
Dụ Ba Lạp: Đáng ra tôi nên cho nó hai cú đấm.
Dụ Ba Lạp: Tôi ghi tên tất cả các người vào sổ rồi đó!!!.