Hệ Thống Trẻ Em Hư - Chương 42: Có muốn tôi đến dỗ dành cậu không?
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
25


Hệ Thống Trẻ Em Hư


Chương 42: Có muốn tôi đến dỗ dành cậu không?


“Anh Thịnh! Em muốn xin anh một tấm ảnh chụp chung!”

Kim An Châu vội vã vứt bỏ dáng đi bước nhỏ vắt vẻo của mình, nhào đến theo: “Anh Thịnh ơi! Em cũng muốn! Em cũng muốn!”

Thịnh Uyên rất phối hợp với họ, dù sao đó cũng chỉ là chuyện chụp hai tấm ảnh thôi mà.

Phần lớn các bạn học đều đã đổi xong trang phục, Lâm Hiểu Viên cầm chiếc micro tích hợp với loa, căn dặn: “Những tấm ảnh được chụp trước khi lễ kỷ niệm trường diễn ra, có nghẹn chết thì các cậu cũng phải nhẫn nhịn giấu kỹ không được đăng lên mạng. Không thì tới lúc đó người xem sẽ chẳng còn hứng thú gì với tiết mục lớp mình nữa, các cậu có hiểu không?”

“Hiểu!” Lớp 6 đồng thanh trả lời.

Lâm Hiểu Viên liếc mắt nhìn ngang qua dáng người siêu chuẩn của Thịnh Uyên, trong lòng thầm khẳng định.

Cực kỳ đẹp trai.

Trang phục và đạo cụ của lớp 6 không có vấn đề gì, Lâm Hiểu Viên bắt đầu tổ chức diễn tập. Mở màn tiết mục là trích đoạn kinh điển “You”re under arrest” của Nick và Judy, sau đó tất cả nhân vật do các bạn học trong lớp đóng vai sẽ đi lên sân khấu bắt đầu ca múa, cuối cùng kết thúc với câu thoại “You know you love me”.

Lâm Hiểu Viên phân chia từng giai đoạn hết sức rõ ràng, ngoại trừ lần diễn tập đầu tiên mọi người vẫn chưa rõ vị trí của mình nên di chuyển vô cùng lộn xộn thì những lần diễn tập sau đó xem như đã thuận lợi, chỉ còn vấn đề ở chỗ trong những cảnh tượng cần nhảy múa thì tay chân phần lớn các bạn học sinh nam trong lớp học vẫn khá cứng nhắc.

Thời gian tập luyện của bọn họ là thời gian được rút ra từ tiết tự học tối cuối cùng, học sinh ngoại trú đã mang thẳng cặp sách tới phòng luyện tập, tan học sẽ đi về nhà luôn. Thịnh Uyên không ngoại lệ, cậu thay quần áo xong xuôi liền đeo cặp lên vai rời khỏi trường.

Gió đêm rét lạnh, Thịnh Uyên học cách quấn khăn quàng cổ theo phong cách của quý cô Phùng Quyên đã quấn cho cậu vào sáng sớm.

Sáng nay cậu là một xác ướp Ai Cập, đến tối giờ lại đã biến thành một nhân vật thường xuyên xuất hiện trước cửa ngân hàng.

Thật Nỗ Lực nhìn kẻ chỉ để lộ cái mũi và con mắt trông chẳng khác gì thằng du thủ du thực sống ngoài vòng pháp luật.

[Hệ thống: Cậu nhất định phải quấn thành thế này à?]

Thịnh Uyên: “Sao vậy? Trông không ổn hả?”

[Hệ thống: Ổn! Cực kỳ ổn!]

Thịnh Uyên: “So với quý cô Phùng Quyên thì thế nào?]

[Hệ thống: Quả thực đúng là trò giỏi hơn thầy].

Cách quấn khăn quàng cổ của cả gia đình này đều đi theo phong cách của những con người muốn làm chuyện trái pháp luật.

Thịnh Uyên đạp xe đạp xuyên qua con đường lớn rợp bóng cây, đi đến đầu con ngõ nhỏ phía sau cửa hàng thịt nướng.

Chân dài chống xuống đất, chiếc xe mới ngừng đã trông thấy ông lão dẫn theo chú Corgi đi ra từ trong con ngõ nhỏ, cô Trần theo sát phía sau.

Chú Corgi có bốn cái chân ngắn ngủi nhưng chạy lại cực nhanh, bóng dáng đã sắp xuất hiện cả tàn ảnh.

Hóa ra đến chó cũng vội vã tan làm.

Chẳng bao lâu sau, Dụ Tả Kim phụ trách việc khóa cửa mang theo oán hận ngập trời đi ra. Mặc dù biểu cảm trên gương mặt hắn vẫn lạnh lùng như bình thường nhưng người khác hoàn toàn có thể cảm nhận được sắc thái cảm xúc từ trên người hắn.

Hai con mắt còn để lộ ra ngoài duy nhất trên gương mặt Thịnh Uyên khẽ chớp chớp.

“Sao thế này?”

Dụ Tả Kim không nói gì cũng không thèm nhìn cậu.

Ánh mắt Thịnh Uyên đầy khó hiểu, hỏi ra một câu có tính chất cực kỳ bùng nổ về mặt ngôn ngữ: “Cậu bị bắt nạt sao?”

[Hệ thống:…]

Thằng oắt kia, cậu đừng hoang đường thế!

Vị tráng sĩ nào dám bắt nạt hắn chứ.

Tâm trạng của Dụ Tả Kim hôm nay cực kỳ hỏng bét, quanh người như có đám mây đen kịt bám vào, người chết ba hôm có khi còn chẳng có nổi nỗi oán hận to lớn bằng hắn.

Trông dáng vẻ hắn như thể chỉ cần có người tới gần bán kính một mét xung quanh hắn thì đừng mong đủ lông đủ râu rời khỏi, hắn sẽ tung một đấm ngã chết một người.

Thịnh Uyên cũng rất tò mò không biết vị dũng sĩ nào có thể chọc vào Dụ Tả Kim khiến hắn trở thành như vậy. Bởi vì trong số những người cậu từng gặp, ai ai cũng cực kỳ sợ hãi hắn.

Cậu tựa bên cạnh xe đạp, chờ đợi được ăn dưa: “Kể cho tôi nghe chút đi nào”.

Dụ Tả Kim liếc nhìn Thịnh Uyên.

Thịnh Uyên:?

Tầm mắt hắn chăm chú dừng trên người cậu mấy giây rồi rời đi, không nói câu gì.

Hắn không nói Thịnh Uyên cũng không đoán được ra nhưng trông thấy tâm trạng hắn tồi tệ như vậy, Thịnh Uyên vẫn dò hỏi: “Có cần anh dỗ dành cậu không?”

Âm thanh nhẹ nhàng dịu dàng như một chiếc móc câu nhỏ khẽ móc vào người hắn.

Dụ Tả Kim quay đầu đi không nói một lời. Hắn đứng im tại chỗ không nhúc nhích nhưng ngón tay dần cuộn tròn lại cuộn tròn.

“Nào, nào, đừng thẹn thùng”.

Thịnh Uyên dang hai cánh tay về phía Dụ Tả Kim. Dáng vẻ dang tay kết hợp cùng cái khăn quàng cổ đang trùm kín trên đầu của cậu…

[Hệ thống: Tôi không muốn nói đâu nhưng hiện giờ trông cậu giống thằng b.iến thái lắm].

Thịnh Uyên: “Có là bi.ến thái thì anh đây vẫn là tên biế.n thái đẹp trai nhất tám thôn mười dặm quanh chỗ này”.

[Hệ thống: Cậu không thể khiêm tốn một chút à?]

Thịnh Uyên: “Phẩm hạnh trời sinh khó lòng tự từ bỏ”.

[Hệ thống:…]

Thịnh Uyên quyết tâm muốn tặng ấm áp cho Dụ Tả Kim, điểm sinh mệnh của cậu còn ở trong tay hắn, lỡ đâu hôm nay Dụ Tả Kim không vui lòng lại bỏ ra ngoài đánh nhau thì chẳng phải việc cậu làm lại trở thành chuyện công cốc rồi đó sao.

“Cậu không tới, tôi sẽ…” tự tới.

Lời còn chưa nói hết thì Dụ Tả Kim đã động đậy. Hắn tưởng Thịnh Uyên đang muốn thu tay lại, đôi mắt đen nhánh của hắn chăm chú nhìn Thịnh Uyên, sau đó cả cơ thể như con sư tử lớn cúi gục cần cổ xuống bước tới ôm cậu.

Phía trước người Thịnh Uyên lập tức ấm áp. Cơ thể Dụ Tả Kim rất nóng, giống như một lò sưởi đốt đầy củi khô trong ngày đông.

Hắn rất nặng, khung xương to lớn, dựa vào người không khác gì tảng đá đè lên.

Nhìn từ xa xa, dáng vẻ hai người họ có chút na ná với dáng vẻ một con cáo đang ôm gấu chó vào trong lòng.

Cánh tay Thịnh Uyên thuận thế vòng ra sau lưng hắn vỗ nhẹ, giả bộ lòng mình đang rất căm phẫn.

“Người nào đã chọc cho bạn học Tiểu Dụ nhà chúng ta thành thế này vậy hả? Thật đáng giận”.

Tiếng cười khẽ của cậu vang bên tai Dụ Tả Kim, độ rung của tiếng nói khiến người hắn tê dại.

Cậu hoàn toàn không biết lời mắng chửi này đã chửi cả bản thân mình.

Trong bóng đêm, Dụ Tả Kim mở to mắt, chóp mũi tràn ngập mùi hương nước giặt nhẹ nhàng trên người Thịnh Uyên.

Thịnh Uyên mảnh khảnh, gầy yếu hơn tưởng tượng của hắn, cơ thể trong lòng còn chưa đủ một vòng tay của hắn.

Chuyện hắn ghét nhất chính là có người ghé sát bên tai hắn nói chuyện.

Tiếng cười tiếng nói bày tỏ cảm xúc không ngừng nghỉ.

Tựa như một cái gai đang nhắc nhở tới những tàn tật và không bình thường của bản thân hắn.

Nhưng lúc này cái gai đó lại như biến thành mảnh gỗ bị mài cùn, có đâm vào lòng hắn cũng chẳng khiến hắn bị thương.

Ngược lại trái tim càng lúc càng đập nhanh, thậm chí cơn xúc động trong lòng cũng bắt đầu tăng vọt, hắn cảm nhận được nỗi thỏa mãn khó miêu tả được thành lời.

Cơn giận dữ xuất hiện trước đó khi trông thấy bài đăng trên diễn đàn trường đã tiêu tan quá nửa.

Thịnh Uyên cảm thấy công cuộc dỗ dành người ta đã ổn thỏa. Cậu buông tay ra.

Thịnh Uyên bỗng cảm nhận được sức lực nơi vòng eo thoáng nặng hơn một chút, sau đó Dụ Tả Kim vội vã buông tay khỏi người cậu, bước tới phía sau xe.

Vành tai hắn đỏ hồng.

Dụ Tả Kim ngồi vào yên sau xe của cậu, Thịnh Uyên tháo mở một nửa chiếc khăn quàng, lắc lư trước mặt hắn không khác gì đang vẫy đuôi.

Khăn quàng của quý cô Phùng Quyên đưa cho cậu rất dài.

“Quấn lên đi”, Thịnh Uyên bảo: “Gió đêm to quá, dễ bị đau đầu”.

Thật Nỗ Lực:…

Sự tồn tại của Thịnh Uyên luôn không ngừng làm mới nhận thức của nó.

Cho dù khăn quàng cổ dài nhưng hai cậu trai muốn quấn lên cũng rất miễn cưỡng, huống chi cả hai còn đang đèo nhau bằng xe đạp.

Quàng làm sao được chứ! Dụ Tả Kim này có bệnh đâu mà thèm đi quấn chung chiếc khăn quàng trong tình huống quỷ dị này với cậu!

Gương mặt lạnh lùng của Dụ Tả Kim cứng đờ nhìn chiếc khăn quàng cổ vài giây, đáy mắt đầy cảm xúc phức tạp nhưng sau đó hắn vẫn thật sự học theo dáng vẻ của Thịnh Uyên, quấn kín đầu mình lại.

Thật Nỗ Lực:…

Hắn có bệnh thật kìa.

Đúng với lời Thịnh Uyên đã từng nói.

Chỉ cần tư tưởng không tuột dốc thì sẽ luôn tìm ra được biện pháp giải quyết khó khăn.

Nhìn hai cái đầu bị khăn quàng cổ gói lại, cảm xúc của bầu không khí xung quanh mang tới lập tức biến đổi.

Từ một kẻ định đi phạm tội biến thành một đội chuẩn bị gây án.

Thịnh Uyên cười hỏi: “Thế nào? Ấm áp lắm đúng không?”

Dụ Tả Kim còn chưa mở miệng đáp, Thật Nỗ Lực đã nghĩ tới một thành ngữ.

Đồng bệnh tương “liên”.

(*) Câu gốc 同病相怜 – Đồng bệnh tương liên – nghĩa đen: người có cùng bệnh thì thương xót lẫn nhau (Nghĩa bóng: Người cùng cảnh ngộ thì thông cảm lẫn nhau). Bạn hệ thống dùng từ đồng âm: 连 (lián – gắn bó/nối liền) thay cho 怜 (lián – thương xót, thương hại). Ý của hệ thống là: Hai thằng cùng bệnh nối liền với nhau bằng cái khăn quàng cổ.

Thịnh Uyên dừng xe ở cổng trường trung học phổ thông số 1 như thường lệ.

“Đúng rồi, mấy hôm tới chúng ta đổi địa điểm học thêm nhé. Giữa trưa cậu tới bên phòng học múa ở tầng năm khu Nghệ thuật tìm tôi, cứ đi lên thẳng cầu thang tới tầng năm, rẽ trái rồi tới phòng số 7”.

Thời gian tự học tối phải diễn tập tiết mục của lớp, thời gian dành để diễn tập tiết mục của khối không còn nên chỉ đành phải đổi thời gian lên đến giờ nghỉ trưa.

Thịnh Uyên là nhân vật chính, trưa nào cũng phải có mặt ở đó. Cậu có nhiều cảnh nhưng cảnh cần ra sân rất lẻ tẻ, có rất nhiều thời gian rảnh rỗi giữa chừng.

Giữa trưa ngày hôm sau, Thịnh Uyên cầm theo tài liệu môn Toán học định giảng dạy cho Dụ Tả Kim vào ngày hôm nay đi vào trong phòng học múa.

Vương Tiểu Minh trông thấy cậu đã kê.u rên: “Anh Thịnh, anh cũng ham học quá rồi đó. Anh đến để luyện tập tiết mục mà vẫn không quên việc học hành”.

Thịnh Uyên sửa lời cậu ta: “Bổ túc kiến thức”.

Cậu đặt đồ xuống sàn nhà: “Chút nữa có một người bạn của tôi sẽ tới bên này, chúng tôi chỉ giảng giải vài đề bài thôi, chắc sẽ không gây ảnh hưởng gì đến chuyện tập luyện của các cậu đâu nhỉ?”

“Được chứ, có gì mà ảnh hưởng, coi như có thêm một khán giả tới xem”.

Lúc này, Chử Vệ Thiên nghiêm cái mặt thối đi vào trong. Trên cơ thể cường tráng của hắn ta đang mặc một chiếc váy màu xanh lam, bên hông buộc tạp dề trắng.

Đó là tạo hình đầu tiên của vai diễn công chúa.

Thịnh Uyên khoanh tay đứng trong phòng múa, hai bên liếc mắt nhìn nhau, cùng im lặng nhắm mắt lại.

“Thật đáng thương”.

Chử Vệ Thiên: “Này thằng kia!!!!”

“Ha ha ha ha ha, anh Chử, tạo hình phù hợp với anh quá”.

“Anh Chử, phù hợp quá! Thứ chúng em cần chính là hiệu quả như thế này!”

“Vị công chúa này cần gì hoàng tử nào cứu vớt chứ.”

Căn phòng múa tràn ngập tiếng cười nói vui vẻ, Chử Vệ Thiên hùng hùng hổ hổ ngồi xuống sàn nhà. Chử Vệ Thiên ngắm mình trong gương, đây là lần đầu tiên hắn ta mặc váy nên người cứ có cảm giác hơi kỳ quặc.

Cảnh tượng chút nữa tập luyện sẽ là cảnh tượng Chử Vệ Thiên ở nhà giặt quần áo cho mẹ kế và chị gái.

Lâm Hiểu Viên nhìn trái nhìn phải mà không tìm được đạo cụ thùng gỗ và quần áo cần giặt.

“Đạo cụ chưa được mang tới hả?”

Vương Tiểu Minh: “Tớ đã bảo người đi lấy rồi, chút nữa là có thôi”.

Một giây sau, cửa phòng học múa bị kéo ra.

Vương Tiểu Minh nói với Lâm Hiểu Viên: “Đến rồi, đến rồi này”.

Bộp —

Lâm Hiểu Viên trông thấy người đang đứng ở cửa, bình nước khoáng trong tay rớt xuống đất.

Dụ Tả Kim.

Vương Tiểu Minh sai Dụ Tả Kim đi lấy đạo cụ?!

Vương Tiểu Minh kia chỉ là một nhóm trưởng nho nhỏ của ban Văn Nghệ, sao dám làm ra chuyện đó hả.

Lâm Hiểu Viên nuốt nước bọt: “Sách Toán Học, uy quyền quan lớn nhà cậu to ghê ha”.

(*) Vương Tiểu Minh là cái tên thường xuyên xuất hiện trong các đề bài của sách toán học trường tiểu học nên mọi người mới đặt biệt danh cho bạn Vương Tiểu Minh là Sách Toán Học, giống kiểu bạn Nam bạn Lan nhà mình.

“Uy quyền quan lớn gì chứ, tớ phải đồng ý đãi người ta ăn… Ôi đệt mợ!”

Vương Tiểu Minh vừa trông thấy Dụ Tả Kim đã hoảng hốt đến độ vỡ cả giọng.

Sao Dụ Tả Kim lại có mặt ở chỗ này!

Cả gian phòng học múa im như thóc, ngay cả Chử Vệ Thiên vốn còn đang hung hăng móc mỉa cũng im miệng nhíu mày.

Dụ Tả Kim vừa tới cửa chân hắn ta đã đau đau.

“Đứng ở cửa làm gì thế? Tới rồi thì vào trong này đi”.

Tiếng nói của Thịnh Uyên vang lên, Dụ Tả Kim liếc mắt nhìn quanh phòng múa một vòng, nghe lời đi vào trong.

Vương Tiểu Minh bỗng dưng nhớ đến lời nói ban nãy của Thịnh Uyên: “Anh Thịnh, cậu ấy là bạn của anh à?”

“Ừ, cậu ấy hay ngại lắm nên không thích nói chuyện, sẽ không gây ảnh hưởng gì tới chúng ta”.

Một đám người yên lặng trông sang chỗ Đại Ma Vương Dụ Tả Kim nọ.

Thượng Đế ơi, hắn hay ngại không thích nói chuyện cái beep ấy.

Không hiểu rốt cuộc ánh mắt Thịnh Uyên nhìn Dụ Tả Kim đã bị chặn bởi lớp filter nào.

Nhưng trong mắt người ngoài, Dụ Tả Kim hoàn toàn khác biệt với miêu tả của cậu. Dụ Tả Kim kia buồn vui thất thường, ai đang đi trên đường bắt gặp hắn cũng phải cúi đầu đi vòng tránh né.

Giống như chỉ cần nhìn hắn thêm một chút thôi sẽ bị hắn cho ăn đòn.

Nhưng lúc này Dụ Tả Kim lại đang ngồi xuống vị trí đối diện của Thịnh Uyên, nhận lấy đề Toán trong tay cậu, bắt đầu làm bài tập.

Thịnh Uyên nhìn cổ áo của hắn.

“Cổ áo chưa bẻ kìa”.

Dụ Tả Kim nghe xong ngoan ngoãn buông bút sửa lại cổ áo, một lời cũng không nói, dáng vẻ cực nghe lời cậu.

Như thể hắn đang bị giọng nói của cậu điều khiển.

Cả đám bạn học trợn mắt há mồm.

Anh Thịnh, anh còn có cả kỹ năng này cơ ạ?!

– –

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN