Cổ Thiên Nga - Chương 34-35
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
30


Cổ Thiên Nga


Chương 34-35


Chương 34: 

Ánh đèn đường hoàn toàn trở nên ảm đạm dưới màn pháo hoa rực rỡ.
Kim Hề tựa vào lòng anh, nơi chóp mũi cảm nhận hơi thở chỉ thuộc về anh mang theo vẻ mệt mỏi từ đường xa đến đây, nhưng không hiểu sao lại khiến trái tim bất an cả buổi trưa nay dần dần bình tĩnh lại.
Kim Hề ngẩng lên nhìn anh, “Sao anh lại đến đây?”
Hạ Tư Hành, “Thì anh nói rồi, anh đến lì xì cho em.”
Kim Hề không nói gì mà chỉ mỉm cười.
Hạ Tư Hành, “Không tin à?”
Cô vòng tay ôm lấy eo anh, cánh tay bất chợt chạm phải vật gì đó cưng cứng, cô thò tay vào túi áo của anh, đúng là bên trong có một bao lì xì dày cộm, không biết có bao nhiêu tờ màu đỏ bên trong.
* Màu đỏ là tờ tiền mệnh giá cao nhất – 100 tệ.
Chỉ ngập ngừng chừng một giây, Kim Hề lập tức nở nụ cười.
Cô sinh ra đã “ngậm thìa vàng”, số tiền này có lẽ không đủ để cô mua một chiếc túi, mà đối với Hạ Tư Hành chẳng qua chỉ bằng một bộ khuy măng sét của anh.

Nhưng chẳng hiểu sao cô lại thấy rất vui.
“Vui thế cơ à?” Hạ Tư Hành khẽ hỏi bên tai cô.
“Tàm tạm.”
Cô nhét bao lì xì vào túi, lo lắng hỏi anh, “Anh không tham gia tiệc gia đình không sao thật chứ?”
Tiệc gia đình của Hạ gia khá đông, nhưng địa vị của Hạ Tư Hành thì không ai có thể thay thế được.
Một gia tộc như Hạ gia, từ thương trường đến chính trị, tuy ngoài mặt đối xử bình đẳng, nhưng tư tưởng cực kỳ bảo thủ, trọng nam khinh nữ, phân chia họ chính dòng phụ cực kỳ rõ ràng.

Tuy Hạ Tư Hành không theo nghiệp kinh doanh, nhưng anh vẫn là đại thiếu gia không ai dám đụng tới của Hạ gia.
Vào những dịp tiễn năm cũ đón năm mới như thế này, nếu Hạ Tư Hành không có mặt thì e là sẽ nhận không ít lời phê bình kín đáo.

Hạ Tư Hành, “Có chuyện gì được chứ?”
Thấy anh điềm nhiên như không, Kim Hề không nhịn được, “Đây là bữa cơm tất niên đấy.”
Ví dụ như cô đây, dù không thích ăn cơm cùng đám người trong phòng kia, nhưng cô vẫn phải cười giả lả tiếp chuyện, sợ làm không tốt lại tạo cơ hội cho người ta xì xầm sau lưng mình.
Cô không quan tâm người ngoài nói mình ra sao, nhưng những người kia đều là người nhà của cô.
“Chỉ là một bữa cơm mà thôi, em đừng nghĩ nhiều thế.”
Bắt được vẻ đùa cợt trên gương mặt Hạ Tư Hành, cô bỗng nhận ra, vừa nãy anh ung dung như thế là bởi vì Hạ gia tuy đông nhưng chẳng ai dám nói ra nói vào sau lưng Hạ Tư Hành.

Mà dù có thì anh cũng chẳng quan tâm.
Xầm xì thêm vài câu thì sao? Chẳng phải anh vẫn là đại thiếu gia nhà họ Hạ đó sao?
Ai dám tỏ thái độ trước mặt Hạ Tư Hành chứ?

Đêm về khuya, nhiệt độ ngoài trời cũng hạ thấp, từng làn khói trắng phả ra theo từng nhịp thở.
Hai người đứng ngoài cổng một lúc, Kim Hề hít mũi, “Khi nào anh đi?”
“Anh vừa đến đây mà em đã trông anh đi rồi?”
“Em…!chỉ hỏi thôi mà? Không được hỏi ư?”
“Anh còn tưởng em chỉ muốn tiền lì xì chứ không muốn gặp anh.”
Đuôi mắt Kim Hề khẽ nhướng lên trông đầy quyến rũ, “Sao anh biết? Lát nữa em có kèo rồi, anh ở đây sẽ ảnh hưởng đến em đấy.”
Hạ Tư Hành, “Kèo gì?”
Kim Hề cất giọng đầy mập mờ, “Đi gặp trai bé.”
Hạ Tư Hành cau mày, cánh tay đang ôm eo càng thêm dùng sức, kéo cô áp vào lòng mình.

Kim Hề chống tay lên ngực anh, hơi nhón chân, lảo đảo phối hợp với chiều cao của anh, ngẩng đầu hỏi, “Sao, em không xứng có người hẹn à?”
Ánh mắt Hạ Tư Hành khóa chặt trên gương mặt cô, nhiệt độ vốn đã thấp như muốn đóng băng trong thoáng chốc.
Ánh mắt anh sẫm lại, cất giọng lạnh lẽo mang theo khí thế bức người hỏi cô, “Ai hẹn em?”
Kim Hề đắc ý đáp, “Là một em trai.”
“Không biết hút thuốc, không biết uống rượu, cũng chẳng biết chơi game, lại còn đẹp trai biết nghe lời, biết gọi em là chị nữa.”
Bốn mắt nhìn nhau, Kim Hề phát hiện ánh mắt Hạ Tư Hành tối sầm, cảm giác đầy nguy hiểm.
Trêu anh thế đủ rồi, nếu còn nói nữa thì tối nay cô sẽ chết rất thê thảm.
Kim Hề thức thời, “Nhưng chỉ có một điểm trừ, đó là tuổi nhỏ quá.”
Hạ Tư Hành nhếch môi, “Thật ư?”
Kim Hề, “Người ta mới có năm tuổi thôi.”
“…”
Đây là sự thật, Mạnh Ninh hẹn Kim Hề cùng nhau đón giao thừa, cô nàng còn phải giữ một cậu em họ, bỏ thì thương mà vương thì tội, Mạnh Ninh cũng bực lắm.
Hạ Tư Hành tặc lưỡi, “Em trêu anh đúng không?”
Kim Hề bật cười vui vẻ, không ừ hử gì.
Chẳng biết từ lúc nào anh đã luồn tay vào áo cô nhẹ nhàng vuốt ve, áp mặt lại gần khẽ hỏi, “Đi nhé?”
Kim Hề nhón chân đưa tay vòng qua gáy kéo anh nhích lại gần mình, hơi thở phả ra đầy quyến rũ, cô hỏi, “Đi đâu cơ?”
Hạ Tư Hành, “Em nói xem?”

Đi, hiển nhiên là khách sạn.
Hạ Tư Hành như không chờ thêm được giây nào, vừa mở cửa phòng anh đã ôm chầm lấy cô, chỉ hai ba động tác, quần áo của Kim Hề đã rơi lả tả xuống đất.
Địa điểm bắt đầu từ tủ ngăn kéo ngoài huyền quan đến trước cửa sổ sát sàn.

Ánh mắt Kim Hề rã rời, cô tì lưng lên cửa sổ sát sàn, ánh đèn sáng loáng rực rỡ của thành phố về đêm len lẻn rót vào căn phòng đầy nóng bỏng và hỗn loạn.

Hạ Tư Hành càng lúc càng sung sức, tựa hồ như không biết chán…
Qua một lúc lâu sau, Hạ Tư Hành xoay người cô lại ôm vào lòng.
Mồ hôi từ vầng trán ướt đẫm của Kim Hề trượt xuống khiến cô phải nhắm mắt lại, lúc mở ra, ánh mắt cô rời khỏi gương mặt anh, phóng tầm nhìn ra ngoài cửa sổ.
Trên màn hình ở cao ốc cách đó không xa đang bắt đầu đếm ngược thời gian.
10, 9, 8, 7, 6…

3
2
1!
Bên tai như có tiếng người ồn ào reo vang, chào đón một năm mới lại đến.
Trước mắt Kim Hề có một luồng ánh sáng trắng bùng nổ, cô nhắm mắt lại, cảm nhận hơi thở nóng rực như thiêu như đốt bên tai.

Hạ Tư Hành khàn khàn giọng rủ rỉ bên tai cô, “Kim Hề, chúc mừng năm mới.”

Sáng hôm sau, ánh nắng xuyên qua ô cửa kính sát sàn lớn chảy vào trong phòng.
Điện thoại cứ rung lên liên tục chẳng chịu dừng.
Kim Hề vùi mình vào chăn, nỉ non gọi Hạ Tư Hành, “Điện thoại kìa anh.”
Hạ Tư Hành đưa tay bịt tai cô lại, tay kia mò mẫm điện thoại trên sàn nhà.

Anh vừa mở mắt ra liền tỉnh táo ngay, điện thoại là của Kim Hề, màn hình hiển thị người gọi đến là mẹ của cô.
Có lẽ bà lên gọi cô dậy ăn sáng nhưng phát hiện cô không có ở nhà nên mới gọi cho cô.
Hạ Tư Hành tắt màn hình, điện thoại đang rung bất chợt im lặng.
“Điện thoại của ai thế?” Kim Hề trở mình, lúc bấy giờ mới cảm nhận được cả người mình như muốn rớt ra từng mảnh.

Tối qua Hạ Tư Hành như muốn đòi hết tiền mừng tuổi từ trên người cô, anh chẳng thèm giữ chừng mực, mặc sức buông thả, đòi hỏi hết lần này đến lần khác giày vò Kim Hề mệt đến nỗi chỉ còn nửa cái mạng.
“Là dì Thẩm.”
“Dì Thẩm nào cơ?”
Vài giây sau, Kim Hề dần tỉnh táo lại, bình tĩnh nói, “Mẹ em à.”

Hạ Tư Hành hỏi, “Em về nhà sao?”
Kim Hề, “Không muốn dậy.”
Hạ Tư Hành, “Hôm nay không đi chúc tết à.”
Kim Hề, “Có chứ.”
Hạ Tư Hành vén chăn lên, ôm lấy mặt cô, “Vậy thì dậy đi.”
Kim Hề dụi mắt, vùi vào chăn, “Em không muốn dậy.”
Hạ Tư Hành, “Vậy thì khỏi dậy, không đi chúc tết cũng chẳng sao.”
Kim Hề nhăn mặt, “Bắt buộc phải đi đó.”
Không đợi anh giục, Kim Hề đã ngồi dậy.

Cô chống người dậy, ôm chăn quay đi nhặt quần áo dưới đất lên.

Vì tối qua vội vội vàng vàng nên chẳng thèm mang theo áo ngủ, hiển nhiên lúc này cô chẳng mặc gì.
Tấm lưng trần trui cứ thế lồ lộ trước mặt Hạ Tư Hành hiện ra đường cong tinh tế, ánh nắng như đang nhảy nhót ở trên lưng cô, vài dấu dâu tây xuất hiện nơi phần xương bướm hơi nhô lên.
Đó là kiệt tác đêm qua của anh.
Hạ Tư Hành nhướng mày đầy hài lòng.
Kim Hề mò mẫm một hồi trên sàn nhà, cuối cùng cầm lấy áo sơ mi của Hạ Tư Hành mặc vào, bước xuống giường đi đánh răng rửa mặt.
Anh đưa cô đến khách sạn, đương nhiên phải đưa cô về.
Hạ Tư Hành tự lái xe, hôm qua không kịp hỏi, bây giờ ngồi lên ghế phụ, Kim Hề vừa cài dây an toàn vừa hỏi anh, “Anh lấy xe này ở đâu ra thế?”
Một chiếc Cayenne đen biển sổ địa phương.
Hạ Tư Hành đáp, “Xe của Giang Trạch Châu.”
Sau phút kinh ngạc khi nghe thấy lời này, trong đầu lại nhớ đến một chuyện, cô chợt bừng tỉnh, “Suýt nữa là em quên mất mẹ của Giang Trạch Châu là người Giang Thành, thế anh ấy đang ở Giang Thành hả anh?”
Hạ Tư Hành, “Ừ, hôm qua anh và cậu ta bay đến đây.”
Kim Hề, “À.”
Giang Thành là đô thị loại hai, dù đang độ Tết nhất thì đường phố vẫn đông đúc xe cộ.
Ngoài cửa sổ, từng chiếc từng chiếc xe chạy vụt qua trước mắt, nhưng cô vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh, cô luôn giữ im lặng kể từ sau câu nói kia.
Lúc dừng lại ở một ngã tư chờ đèn xanh, Hạ Tư Hành khẽ gõ lên vô lăng, đánh mắt nhìn sang.
“Nhìn em làm gì?” Kim Hề hỏi, “Thấy em xinh lắm đúng không?”
Anh cười hững hờ.
Kim Hề lại đề nghị, “Hay là làm một nháy ở trên xe nhé?”
Hạ Tư Hành, “Em không muốn về à?”
“…”
Bị anh đoán trúng phóc.
Kim Hề cụp mắt, lạnh nhạt đáp lại, “Biểu hiện của em rõ ràng thế sao?”
Hạ Tư Hành, “Em nói xem?”
Kim Hề, “Em thấy em giấu rất giỏi.”

Đèn xanh sáng lên, Hạ Tư Hành đạp chân ga, xe vẫn giữ vững vận tốc 40km/h.

Trên đường giới hạn 80km/h, liên tục có xe chạy vượt qua bọn họ, cũng có người tò mò nhìn sang, một phần là vì chiếc xe, một phần vì tốc độ rùa bò của nó.
Lúc đến đầu ngõ, Hạ Tư Hành bỗng hỏi, “Sao em lại không muốn về nhà?”
Kim Hề, “Đâu có.”
Hạ Tư Hành ngẫm nghĩ một lúc, “Vậy thì không muốn đi chúc tết.”
Kim Hề im lặng nhìn ra ngoài cửa sổ.
Chiếc xe dừng lại đầu ngõ, nhà họ Thẩm nằm ở cuối ngõ.
Ông Thẩm là một người khiêm tốn, vẫn luôn ở lại căn nhà trong ngõ nhỏ này.

Đó là một trạch viện điển hình của phương nam, trải qua bao năm tháng, bức tường đã xuống màu xanh rêu, mái ngói cũng đã chuyển sang xám.

Mấy năm trước ở đây được phát triển du lịch, giá nhà theo đó mà tăng vùn vụt.

Tối qua lúc Giang Trạch Châu đưa Hạ Tư Hành đến đây, dõi theo căn nhà họ Thẩm xa xa đã âm thầm tính toán rồi đúc kết lại một câu, “Căn nhà này ít nhất phải nhiêu đây.”
“Công chúa thiên nga nhà cậu đúng là có số đi đến đâu làm công chúa đến đấy.

Lúc trước đám kia cứ trêu cô ấy trèo cao, bây giờ nhìn lại sao tôi thấy hình như người trèo cao là cậu mới đúng nhỉ.”
Hiển nhiên đây chỉ là một lời nói đùa.
Nhưng địa vị của Thẩm gia ở Giang Thành quả thực cũng phải nằm ở hàng số một, số hai.
Cũng có nghĩa là, thân thích của Thẩm gia cũng không kém là bao, chúc tết là đều không thể thiếu.
Kim Hề là cháu ngoại lớn lên với ông cụ Thẩm từ nhỏ, mỗi lần đi chúc tết cùng ông, cô luôn là nhân vật chính.
“Hồi xưa, thân thích cứ đến nhà ông ngoại nói chuyện chưa được vài câu là sẽ nhắc đến em.” Kim Hề bỗng lên tiếng, “Mẹ sẽ liên thiên ở bên cạnh, nói mãi không ngừng, khoe em học múa, múa rất đẹp, khoe em tuy học múa nhưng thành tích các môn văn hóa đều rất tốt, không phải vì thành tích kém mới đi học múa, mà là vì em thích ba lê nên mới học.

Mẹ sẽ khoe em đi thi ở đâu, đạt giải gì, khoe em thi đậu trường múa…”
“Lúc ấy em cứ chê mẹ dài dòng.”
Cô quay đầu, khóe môi gượng cười.
Hạ Tư Hành quan sát vẻ mặt cô, nụ cười ấy hoàn toàn không chạm vào đáy măt.
Kim Hề nói, “Sau này khi Kim Yến ra đời, người quen đến nhà không còn hỏi thăm em nữa, thay vào đó hỏi thăm Kim Yến.

Mẹ cũng chẳng còn khoe em.”
Cô quay đầu đi nhìn ra ngoài cửa sổ, nhìn con hẻm dài như không thấy điểm cuối đìu hiu trong cơn gió.
Làn gió thấm vào mắt cô, xộc vào cổ họng, lạnh lẽo trào dâng.
“Em rất nhớ người mẹ dong dài ấy, nhưng có vẻ như em không còn đáng để bà ấy khoe khoang nữa rồi.”
Hạ Tư Hành nhìn cô đăm đăm, ánh mắt trở nên phức tạp..

Chương 35:

Năm nay Kim Hề đã bước sang tuổi 24.

Một người đã 24 tuổi mà lại nói mấy lời trẻ con như thế, quả thật vô lý và không được chín chắn cho lắm.

Nhưng khi Kim Hề nói những lời ấy, cô đã dùng sự tỉnh táo của mình ghìm lại cơn xốc nổi đang chực xộc thẳng lên đầu. Cô không thể nào chấp nhận được sự thật này, rõ ràng là cô chẳng làm gì cả, cô vẫn là cô, thậm chí còn xuất sắc hơn xưa, nhưng mẹ cô đã không còn luôn miệng nhắc đến cô nữa.

Kim Hề ngắm nhìn gương mặt hờ hững của Hạ Tư Hành, bần thần hồi lâu.

Đến khi Hạ Tư Hành xoa mặt cô, cô mới nhận ra mình đang khóc.

Kim Hề gọi tên anh, “Hạ Tư Hành.”

Anh khẽ đáp lại.

“Thật ra em không hề ghét Kim Yến.”

“Anh biết.”

“Nhưng em cũng không thể nào thích thằng bé được.”

“Ừ.”

“Giống như Châu Tranh vậy, em không có cách nào thích cô ấy.”

Cô là thế, là một người ích kỷ lại hay dở chứng.

Từ lúc Kim Yến ra đời, cô đã không còn trông mong gì với ba mẹ mình. Người duy nhất cô vẫn còn ôm hy vọng trên thế giới này chỉ còn lại Hạ Tư Hành.

Vì thế cô không thể khoan dung đối với Châu Tranh.

Cô không cho phép bất cứ cô gái nào xuất hiện bên cạnh Hạ Tư Hành, cũng quyết không để Hạ Tư Hành rời xa mình.

Em không mong đợi vào tình yêu của người bên cạnh, em chỉ muốn trong mắt anh chỉ có em.

***

Kim Hề nhanh chóng bình tĩnh lại sau giây phút mất kiểm soát, cô rút mấy tờ khăn giấy lau mặt. Lúc soi gương dặm lại lớp trang điểm, cô hỏi anh, “Anh ở lại mấy ngày?”

Hạ Tư Hành, “2 giờ rưỡi anh bay rồi.”

Cô cau mày, “Sao nhanh thế?”

Hạ Tư Hành, “Chẳng phải em bảo anh ở đây làm phiền em sao? Anh đi rồi thì em có thể hẹn hò với trai trẻ thoải mái.”

“…”

“Em trai 5 tuổi mò ở đâu ra thế?”

Biết ngay anh vẫn còn ghim chuyện này mà. Đồ đàn ông thúi, đúng là thù dai.

Kim Hề khai thật, “Là em họ của Mạnh Ninh.” Sợ anh không nhớ Mạnh Ninh là ai, Kim Hề lại giải thích, “Mạnh Ninh là người đang ở nhà của em, anh từng gặp cô ấy rồi đấy.”

“Ừ.” Hạ Tư Hành không quan tâm người ngoài, nhanh chóng chuyển chủ đề, “Mấy ngày này nếu chán thì em cứ đi tìm Giang Trạch Châu, cậu ta vẫn ở Giang Thành.”

“Em chán thì đi tìm anh ấy làm gì?”

“Chán thì đi trêu cậu ta một chút, chẳng phải em thích lắm sao?”

Hóa ra là thế. Kim Hề không nhịn được bật cười, nhưng cô vẫn lên tiếng, “Nếu chán em có thể đi chơi với Mạnh Ninh, chứ Giang Trạch Châu… anh ấy là đàn ông, mà giới này thì bé tẹo teo, nếu để người ta bắt gặp lại đồn đại em và anh ấy có gì đó…”

Cô lườm anh, “Anh vui được chắc?”

Hạ Tư Hành nhướng mày, “Ngoan thế, biết giữ khoảng cách với người đàn ông khác luôn.”

Kim Hề lạnh mặt.

Hạ Tư Hành, “Thế sao nửa đêm nửa hôm rồi mà em còn nhắn tin với Châu Dương?”

“…”

“Hôm nay anh đến để tính sổ chuyện cũ đấy à?”

Kim Hề lườm anh một cái, im lặng một lát cô mới giải thích, “Em nhắn tin cho anh ấy là vì vào giờ đó chỉ có anh ấy còn thức, em muốn hỏi anh ấy… 30 tết anh ấy định đưa anh đi đâu chơi.”

Cô tìm Châu Dương làm gì? Đầu đuôi cũng là vì chuyện liên quan đến Hạ Tư Hành.

Ngồi trong xe một lúc, đến giờ ăn trưa Kim Hề mới xuống xe, Hạ Tư Hành cũng phải ra sân bay cho kịp giờ. Hai người đành tạm biệt nhau.

Chiếc Cayenne đen dần dần biến mất khỏi tầm mắt của cô, đến khi chỉ còn một chấm đen nhỏ rồi khuất bóng hẳn.

Kim Hề xoay người bước vào nhà.

Trong ngõ có một thân cổ thụ chừng trăm tuổi, mỗi khi hè về, cành lá xum xuê che mát một góc trời. Nhưng vừa sang đông, đám lá trên chạc cây đã ngả sang vàng, mang theo một vẻ đẹp thê lương.

Hứa Hạnh nhô đầu khỏi thân cây cổ thụ kia, vẻ mặt quái dị, “Em thấy người đàn ông ngồi trên ghế lái rồi.”

Kim Hề không ngờ cô nàng lại ở đây, sững sờ vài giây.

“Thế nên cả đêm qua chị không về nhà là đi hẹn hò sao?”

Bị cô nàng bắt tại trận, Kim Hề chẳng muốn giấu giếm, cô lên tiếng thừa nhận, sau đó lại nói, “Em đừng nói chuyện này cho nhà mình.”

Hứa Hạnh chụm ngón cái và ngón út lại với nhau, dựng ba ngón còn lại lên, thề thốt cam đoan, “Chị yên tâm, em không lắm miệng thế đâu. Nhưng người đó là bạn trai chị thật sao? Em nhìn biển số xe kia là của Giang Thành mà, chẳng phải chị vẫn luôn ở Nam Thành ư, tìm bạn trai ở quê hồi nào vậy?”

Con nhóc này vừa mở miệng là hỏi tới tấp.

Cô chỉ chọn trả lời một câu duy nhất, “Bạn trai chị.”

Còn lại cô vờ như không nghe thấy, không trả lời lại.

Không lâu sau, hai người đã về đến nhà.

Quả nhiên là mùng Một tết, khách đến chúc Tết phải nói là rộn ràng.

May mắn thay, tất cả khách khứa đều dồn sự chú ý lên bữa tiệc, không ai để ý đến Kim Hề và Hứa Hạnh đang ngồi trong một góc của phòng khách. Hứa Hạnh cứ đeo theo Kim Hề hỏi mọi thứ về bạn trai của cô. Cô nhóc rất tò mò, người chị họ kiêu ngạo này của mình sẽ yêu một người đàn ông thế nào.

Nhưng Kim Hề vẫn kín miệng như bưng, đến khi không chịu nổi nữa, cô bỏ lại một câu, “Chị đi đánh cờ với ông ngoại.”

Ông cụ Thẩm là cao thủ cờ tướng, trong nhà này người có thể so chiêu với ông cũng chỉ có Kim Hề. Trước đây Hứa Hạnh từng đánh cờ với ông, nhưng chưa đầy hai phút thì cô nàng đã ném cờ đi, ồn ào bảo không chơi nữa.

Ông cụ chẳng hề nương tay, trên bàn cờ đều là quân cờ của ông, còn cô nàng chỉ còn giữ được mỗi con tướng của mình.

Hứa Hạnh không vui, ông cụ cũng không vui, ngoắc Kim Hề, “Kim Hề, con vào chơi đi!”

Ai cũng biết ông cụ cưng Kim Hề nhất trong đàn cháu nhà mình.

Bình thường ông rất dễ tính, gặp ai cũng cười. Nhưng lúc đánh cờ thì ông rất nghiêm, Hứa Hạnh chẳng muốn chuốc khổ vào thân, bĩu môi nói, “Chị không muốn nói thì thôi, lại còn lấy ông ra làm cớ. Kim Hề, chị ác lắm.”

Kim Hề ngoảnh đầu lại, nụ cười của cô còn rực rỡ hơn cả ngày xuân đang đến, “Cũng thường thôi.”

Dù biết nhau bao năm nay, nhưng Hứa Hạnh vẫn xốn xao bởi nụ cười này.

Bà chị này của cô đúng là xinh đẹp, một vẻ đẹp hiếm có trên đời.

Kim Hề tìm được ông cụ ở sân sau, ông đang nằm phơi nắng trên ghế, nhận ra có bóng người đang phủ xuống mi mắt mình, ông không cần mở mắt cũng đoán ra được, “Chào bà cô ba chưa, bà ấy nói lâu rồi không gặp nên nhớ con lắm.”

Bà cô ba không nhớ nỗi tên của Hứa Hạnh, chỉ nhớ mỗi Kim Hề.

Kim Hề dời ghế ngồi xuống bên cạnh ông cụ, “Dạ rồi.”

Ánh nắng ban trưa mang theo cái nóng đầy oi ả.

Lúc Kim Hề nghĩ ông cụ đã ngủ, ông lại lên tiếng, “Ông đã nói với ba mẹ con chuyện em trai con. Tụi nó cũng chẳng còn trẻ trung gì nữa, tự dưng lại muốn có thêm một đứa con trai làm gì? Làm sản phụ lớn tuổi tự hào lắm chắc? Thế mà cứ một hai liều mạng đẻ thêm con trai, ngay cả ông còn thấy mất mặt.”

Nhà họ Thẩm không giống nhà họ Hạ, ông cụ Thẩm chưa bao giờ có thái độ trọng nam khinh nữ.

Nhưng Thẩm Nhã Nguyệt lại luôn chấp nhiệm chuyện đẻ con trai.

Ông cụ Thẩm từng khuyên ngăn nhiều lần, Kim Hề đã lớn, không cần phải đẻ thêm đứa nữa làm gì. Hơn nữa Kim Hề lại xuất sắc như thế, sao cứ phải đòi có thêm con? Phí công phí sức.

Kim Hề là do chính tay ba nuôi lớn, con bé không thích có em, nếu con sinh thêm đứa nữa thì con bé sẽ buồn lắm.

Song Thẩm Nhã Nguyệt vẫn kiên trì, “Đợi có em trai rồi con bé sẽ thích thôi.”

Bà cười nói, “Ba à, hồi xưa con cũng đâu có thích con cái. Nhưng ba xem đó, lúc Kim Hề được sinh ra, con vô cùng hạnh phúc, muốn mang tất cả những thứ tốt nhất cho con bé.”

“Con bé không thích em trai, con có thể đáp ứng mong ước này của nó không?”

Thẩm Nhã Nguyệt lặng thinh không đáp.

Ông cụ tưởng mọi chuyện đã được giải quyết.

Nhưng không ngờ, Thẩm Nhã Nguyệt vẫn kiên trì đến cùng, từ lúc chuẩn bị đến lúc mang thai không chỉ giấu Kim Hề mà còn giấu tất cả mọi người. Đến khi Kim Yến chào đời, bà mới nói với ông cụ.

Thật ra, nếu Thẩm Nhã Nguyệt muốn có thêm con gái thì Kim Hề sẽ không thất vọng đến thế.

Kim Hề buồn bã nói, “Ông ngoại, con không muốn nhắc đến chuyện này đâu.”

Ông cụ Thẩm mở mắt ra, ngồi dậy cầm lấy tách trà, nhưng vừa đưa đến bên môi lại đặt xuống bàn.

Tách trà va vào mặt bàn bằng đá phát ra tiếng vang lanh lảnh.

Ông cụ Thẩm sực nhớ ra điều gì, kéo tay Kim Hề, “Đi, đi với ông ngoại xuống phòng ăn, một thằng nhóc hai ba tuổi thì có gì để khoe khoang? Công chúa thiên nga xinh đẹp lại giấu mình ở sân sau thì giống cái gì chứ?”

Kim Hề dở khóc dở cười, “Ông ngoại.”

Cô dừng bước, “Bây giờ ông mà kéo con ra ngoài thì mọi người chỉ hỏi con có bạn trai chưa, chừng nào kết hôn, khi nào có con, ông không phải khoe con mà là tra tấn con đó.”

Ông cụ Thẩm xoa chân mày, “Có ông ngoại ở đây, ai dám làm khó con.”

Ánh mắt trời rực rỡ xuyên thẳng vào lòng Kim Hề, toàn thân cô như được sưởi ấm, lòng khoan khoái và dễ chịu.

Cô thực lòng nói với ông, “Thôi kệ đi ông, con ở sân sau cho yên tĩnh.”

Sau đó, ông cụ có nói thế nào Kim Hề cũng ngó lơ.

Tết năm nay là một cái Tết nhàm chán đối với Kim Hề.

Cô đã nói không đi chút tết thì sẽ không đi. Thứ nhất là cô đã tốt nghiệp, cô dì chú bác mà gặp cô thể nào cũng hỏi đã có người yêu chưa, sau đó sẽ bắt đầu bàn luận về chuyện này.

Thứ ai là, có Kim Yến rồi, Thẩm Nhã Nguyệt cũng không bắt ép cô đi theo.

Miễn được nhiệm vụ đi chúc Tết, ở nhà yên ắng hơn, cũng đỡ phiền hơn.

Nhưng nhà họ Thẩm liên tục có khách đến chơi, có vài người là họ hàng, cũng có vài người từng là bạn làm ăn cũ của ông cụ.

Kim Hề gắng gượng giữ vững nụ cười trên môi để tiếp khách, nhưng đến mùng năm thì cô đã phải giương cờ chịu thua.

Cô cầm chìa khóa xe chạy ra ngoài dạo một lát.

Trước khi đi, Hứa Hạnh cứ quấn lấy cô, “Chị đi đâu chơi thế, đưa em đi với.”

Kim Hề, “Không được.”

Tuy là chị em họ, nhưng quan hệ giữa hai người không mấy thân thiết. Hứa Hạnh có thế ví như đồng nghiệp trong vũ đoàn của Kim Hề, hơn nữa còn là đồng nghiệp khác tổ, không gặp gỡ thường xuyên, ngay cả quan hệ xã giao cũng chẳng được tính.

Kim Hề lái xe dạo vòng vòng không mục đích.

Cô rời khỏi Giang Thành từ khi học lớp 10, gần mười năm ở Giang Thành, từng có rất nhiều bạn bè thân thiết. Trước khi chuyển đi, bọn họ từng hứa hẹn phải thường xuyên liên lạc với nhau, nhưng khoảng cách tháng năm và khoảng cách địa lý đã khiến tình cảm chẳng còn được như lúc ban đầu.

Kiếm hết danh sách bạn bè, Kim Hề mới phát hiện ra rằng bạn thân của cô đều ở nước ngoài, còn bạn không thân thì cô lại không có ý định liên lạc.

Cô chỉ đành đi dạo một mình.

Ngã tư đằng trước đã chuyển sang đèn đỏ. Kim Hề đạp thắng, vừa nhìn sang bên cạnh liền ngớ người…

Bên làn xe song song với cô có một chiếc cayenne đang chờ đèn xanh, trông rất quen. Kim Hề hạ cửa xe, người trong xe kia như cũng nhận ra nên nhanh chóng hạ cửa xe xuống.

Hai cánh cửa dần dần được hạ xuống, hai người ngồi trên ghế lái đều mang vẻ mặt đầy ngạc nhiên.

“Giang Trạch Châu?”

“Kim Hề?”

Chẳng mấy chốc đèn đỏ đã chuyển sang màu xanh.

Kim Hề hỏi Giang Trạch Châu, “Đến ngã tư đằng trước rẽ phải nhé?”

Giang Trạch Châu đẩy kính râm trên sống mũi, “Được, anh chạy sau em.”

Chạy qua một ngã tư, Kim Hề mở đèn xi nhan, Giang Trạch Châu lái theo sau cô, cùng nhau rẽ phải chạy vào một khu chung cư.

Kim Hề có vẻ rất quen thuộc nơi này, quẹo tới quẹo lui một hồi, cuối cùng cô dừng lại trước cửa một quán cà phê.

Xuống xe, Giang Trạch Châu tựa lên xe cô, “Một cô nhóc như em sao lại lái chiếc xe hầm hố thế này?”

“Xe của em họ em.” Lúc cô cầm chìa khóa lên mới biết đó là xe việt dã, đường trong khu này khá chật, cô lái xe mà phải cẩn thận từng li từng tí, sợ va phải chỗ nào đó.

Thằng nhóc em họ cô luôn mồm bảo rằng, “Phụ nữ không đáng tin, xe của em mới là cục cưng lớn nhất đời em.”

Cô không dám để cục cưng của nó bị thương.

Kim Hề hỏi, “Anh không bận gì à?”

Giang Trạch Châu nhíu mày, “Trông anh có vẻ bận lắm sao?”

Kim Hề, “Đúng là không thật.”

Cô nghiêng đầu ra dấu về phía quán cà phê, “Vào đó ngồi một lát nhé?”

Giang Trạch Châu, “Em không bận sao?”

Kim Hề, “Anh nói xem?”

Hai người vừa nói vừa bước vào quán cà phê. Giang Trạch Châu đi trước mở cửa cho cô, đến quầy gọi món, Kim Hề hỏi anh, “Anh uống gì?”

Giang Trạch Châu, “Americano đá.”

Kim Hề ngạc nhiên, “Anh uống đá hả?”

“Sao, Giang Thành đâu phải Nam Thành, hôm nay có 20 độ thôi, uống đá chẳng phải bình thường lắm sao?”

“Cũng đúng.” Kim Hề chọn món, “Em uống nước ép bưởi, bánh đào olong ngàn lớp, anh muốn ăn bánh gì?”

“Anh không ăn, em cứ chọn đi.”

“Vậy cứ gọi nhiêu đó đi.”

Đến lúc tính tiền, Giang Trạch Châu là người thanh toán.

Giới bọn họ có một điểm tốt chính là, chưa bao giờ để con gái thanh toán. Không phải vì họ phung phí, cũng chẳng phải vì gia cảnh giàu có, mà là từ nhỏ bọn họ đã được dạy phải cư xử như thế.

Kim Hề từng nghe Hạ Tư Hành kê, lúc còn nhỏ Vu Tố đã dạy anh rằng, khi ra ngoài với con gái tuyệt đối không để bọn họ chi tiền, đây là phẩm chất ga lăng tối thiểu.

Lúc Hạ Tư Hành nói chyện này, Vu Tố cũng có mặt. Bà tiếc nuối nói, “Dì chưa từng thấy có cô nhóc nào đi cùng nó ngoại trừ bé Cam, nhưng mỗi lần con bé đó đi cùng thì bên cạnh thằng nhóc này đều có thêm một đám bạn.”

“Lúc A Hành lên cấp ba, dì luôn nghĩ đến chuyện liệu nó sẽ quen bạn gái chứ? Dù sao đa số bạn bè xung quanh nó đều có người yêu, nhưng nó thì hay rồi, đến tên của mấy bạn nữ trong lớp cũng chẳng nhớ nổi.”

“Dì còn nhớ Châu Dương nói với dì là, bạn cùng bàn của A Hành rất xinh, được mệnh danh là hoa khôi của trường. Lúc ấy dì có hỏi nó, nghe nói bạn cùng bàn của con xinh lắm hả? Con biết nó nói gì không?”

“Nó nói, chữ của bạn cùng bàn xấu không thể tả.”

“Không biết sao dì lại đẻ ra một đứa con trai không biết lãng mạn là gì như nó nữa.”

Nhớ đến chuyện này, khóe môi Kim Hề vô thức cong lên.

“Thiên nga đen? Công chúa thiên nga?” Giang Trạch Châu gọi cô cả buổi trời mà không thấy cô đáp lại, chuyển sang gọi tên cô, “Kim Hề?”

Kim Hề hoàn hồn, “Sao thế?”

Giang Trạch Châu, “Em nghĩ gì mà tập trung thế?”

Cô đáp, “Không có gì.”

Bánh ngọt của quán là loại có sẵn, đồ uống cũng được pha chế rất nhanh. Bọn họ ngồi xuống chưa được ba phút thì mọi thứ đã được đưa đến.

Giang Trạch Châu cầm ly Americano nhấp một ngụm, vị đắng tràn xuống cổ họng, nhưng sắc mặt anh lại vô cùng thoải mái.

Anh đặt ly xuống, hỏi cô, “Hôm nay em không đi chúc tết à? Không đúng, Tết nhất thế này nhà họ Thẩm hẳn là phải bận lắm chứ?”

Kim Hề, “Đúng là bận thật, nhưng bọn họ đều đến thăm ông ngoại em chứ đâu có thăm em. Em có ở nhà hay không cũng chẳng ảnh hưởng gì. Còn anh, sao tự dưng lại đến Giang Thành? Trước đó có nghe anh nói gì đâu.”

Đã lâu rồi Giang Trạch Châu không về Giang Thành, đặc biệt là vào những dịp cao điểm xã giao như Tết nhất thế này. Năm nay anh về đây là vì đại thọ bảy mươi của ông ngoại, thời gian đã chốt là mùng năm. Không trốn được nên anh đành phải về.

Tết đã bận, nay lại có thêm tiệc mừng thọ của ông cụ, đã bận càng thêm bận.

Giang Trạch Châu là cháu ngoại, dù có bận cỡ nào cũng không tới lượt anh lo. Ở nhà mãi cũng chán, anh bèn ra ngoài đi vòng vòng cho đỡ buồn, không ngờ lại gặp được Kim Hề.

Kim Hề nghe thế thì nói, “Có lẽ là duyên trời đã định rồi.”

Giang Trạch Châu cười ẩn ý, “Nếu để cái tên đang ở Nam Thành nghe được lời này của em có lẽ sẽ ghen lồng lộn lên mất.

Đối với người trưởng thành, cái từ duyên trời định này chính là điềm báo cho một sự khởi đầu mập mờ.

Kim Hề nghe thế cũng chẳng có chút tự giác của người trong cuộc, thậm chí cô còn châm dầu vào lửa, liếc mắt đưa tình với Giang Trạch Châu. Ánh nắng lạc vào đôi mắt sâu thăm thẳm kia tựa như một hạt châu xinh đẹp, tỏa ra ánh sáng lấp lánh.

Kim Hề, “Ai ở Nam Thành thế? Sao em không nhớ mình có người quen nào ở Nam Thành nhỉ?”

Rõ ràng mấy phút trước Hạ Tư Hành còn đóng chiếm đầu óc của cô, nhưng cô lại là người hóng chuyện chẳng sợ cháy nhà.

Giang Trạch Châu nở nụ cười thong dong.

“Cũng chỉ có em mới dám không để cậu ta vào mắt thôi.”

“Đâu có, em nào dám. Anh ấy trông thì có vẻ dễ tính, nhưng lại là người cực kỳ có chủ kiến, có lần em khóc lóc cầu xin mà anh ấy chẳng thèm nhường em.”

Cô đang nói đến cái lần ở bệnh viện, cô đã cầu xin anh rằng cô không muốn về nhà.

Nhưng vào tai Giang Trạch Châu, câu nói này lại biến chất.

Ánh mắt anh như có ý khác, “Ba cái chuyện giữa người yêu với nhau này không cần phải chia sẻ với anh làm gì.”

Lúc bấy giờ Kim Hề mới nhận ra lời mình vừa nói dễ gây hiểu lầm. Cô lườm anh. “Từ khi nào mà anh dùng chung một cái đầu với Châu Dương thế, không thể suy nghĩ đứng đắn hơn tí à?”

Giang Trạch Châu bị cô chọc cười mãi, xưa nay anh luôn lạnh lùng với người ngoài, ít khi nào để lộ cảm xúc. Chỉ có những khi ở bên bạn bè thân thiết anh mới cởi mở, nụ cười cũng thoải mái hơn.

Đến nỗi em họ anh là Trần Tang Thậm trông thấy cảnh này cũng khá là bất ngờ, đây là người anh kiệm lời lạnh lùng của mình sao?

Sao… như biến thành người khác thế.

Trần Tang Thậm đến quán cà phê trước Kim Hề và Giang Trạch Châu, có điều bàn của cô ta nằm trong góc khuất, Giang Trạch Châu không thấy cô ta, mà cô ta cũng không thấy Giang Trạch Châu. Đến khi người bạn đi chung nói với cô ta, “Nhìn kìa, bên kia có trai đẹp.”

Nhưng ngay lập tức, giọng nói kích động cũng bất chợt yểu xìu.

“Bên cạnh anh ta còn có một cô gái, cô nàng kia xinh thật, trai tài gái sắc, tôi vẫn nên rút thì hơn.”

Trần Tang Thậm ngó sang, choáng váng, “… Đó là anh họ của tôi.”

Tuy khoảng cách khá xa, nhưng Giang Trạch Châu và Kim Hề nói chuyện cũng không kiêng kỵ, cô ta có thể láng máng nghe được vài câu, mặt mày biến sắc ngay lập tức.

Vòng tròn xã giao ở Giang Thành nhỏ hơn Nam Thành rất nhiều.

Giang Trạch Châu mới về Giang Thành chưa được nửa ngày đã có không ít cô gái mơ tưởng đến anh. Nhưng đến bây giờ, đừng nói là mời được anh cùng ăn một bữa cơm, ngay cả Wechat của anh cũng chẳng ai có được.

Trần Tang Thậm là em họ của Giang Trạch Châu, có vài người bạn hỏi xin phương thức liên lạc của Giang Trạch Châu, nhưng chính cô ta còn không có Wechat của anh thì lấy đâu ra mà cho?

Đúng lúc không biết phải làm sao, bỗng dưng lại bắt gặp được cảnh này.

Trần Tnag Thậm mở máy ảnh trong điện thoại lên, lén chụp vài tấm, sau đó gửi ngay cho mấy cô chị em kia. Nhưng lúc tìm từ thì không biết phải làm sao.

Cuối cùng, cô ta lập lờ nước đôi, “Anh họ tôi hình như đang quen một cô đã có người yêu.”

Vòng tròn xã giao ở đây bé tẹo, truyền tới truyền lui, tin đồn cũng bắt đầu biến tướng.

Từ Giang Thành truyền đến Nam Thành thì câu chuyện đã chuyển sang một hướng khác.

Và khi đến tai Hạ Tư Hành đã thành: “Hạ Tư Hành, thì ra công chúa thiên nga nhà cậu đã sớm cấu kết với anh em tốt Giang Trạch Châu của cậu rồi. Cậu tưởng hai người kia về Giang Thành ăn tết sao? Thật ra bọn họ về đó để quang minh chính đại mèo mả gà đồng đấy! Nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất.”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN