Luật Giang Hồ
Chương 33
Scott vẫn luôn luôn xem các người đồng hành của anh là một dân tộc hiếu khách, nhưng anh chưa bao giờ chứng kiến một sự đón tiếp như của gia đình Aziz đối với ba người khách lạ.
Khan Beng Saad, làng mà Aziz đã chào đời, như lời anh ta nói, chỉ trên 250 cư dân theo lần tổng kết sau cùng, và chỉ tồn tại nhờ thu nhập từ việc bán cam, quýt và chà là với số lượng nhỏ cho các bà nội trợ của Kirkurk và Arbil.
Vị trưởng bộ tộc, hoá ra là một người chú của Aziz, lập tức mở cửa ngôi nhà đá nhỏ bé của ông cho họ vào để cho họ có thể sử dụng phòng tắm duy nhất trong làng. Những người phụ nữ trong nhà – dường như khá nhiều – liên tục nấu nước cho tới khi tất cả người khách đều sạch bóng.
Cuối cùng khi ra khỏi ngôi nhà của vị tộc trưởng, anh thấy một chiếc bàn đã được đặt phía dưới một bụi chanh trong đồng bằng Huwaider. Nó chất đầy cá lạ, thịt, trái cây và rau quả. Anh e chắc chắn họ đã gom góp lại từ mọi nhà trong làng.
Trong một đêm sáng trăng, họ ăn ngấu nghiến thức ăn tươi và uống nước suối mà nếu đóng chai một người California sẽ vui lòng trả một đống tiền.
Nhưng tư tưởng của Scott vẫn liên tục trở về với sự việc ngày mai họ sẽ phải rời khỏi môi trường bình dị này, và anh sẽ phải bằng một cách nào đó đưa tất cả bọn họ qua một trong sáu biên giới.
Sau khi cà phê được dọn ra trong nhiều tách và ca có kích cỡ khác nhau, vị tộc trưởng đứng lên khỏi chỗ ngồi ở đầu bàn để bày tỏ mấy lời chào mừng và Aziz thông dịch.
Sau đó anh đáp lại mấy lời và Aziz lại thông dịch lời nói của anh.
– Đó là điểm duy nhất họ giống chúng ta, – Hannah vừa nói vừa nắm bàn tay của Scott. – Họ rất thích sự vắn tắt.
Vị tộc trưởng chấm dứt buổi tối với một đề nghị mà Scott rất cám ơn nhưng cảm thấy không thế chấp thuận.
Ông muốn ra lệnh tất cả gia đình ông ra khỏi ngôi nhà nhỏ để các vị khách của ông có thể ngủ bên trong.
Scott cứ từ chối mãi cho đến khi Aziz giải thích:
– Ông phải chấp thuận, nếu không tức là coi thường ngôi nhà của ông ấy bằng cách nghĩ nó không đủ tiện nghi cho ông nghỉ ngơi trong đó. Và nhân đây, tôi xin nói thêm lời khen ngợi tốt đẹp nhất mà ông muốn tặng cho một người A rập là khiến cho vợ ông mang thai trong lúc ngủ dưới mái nhà đó.
Nói đoạn, Aziz khẽ nhún vai.
Scott nằm thao thức gần trọn đêm, nhìn qua khung cửa sổ không kính, trong lúc Hannah hầu như không cựa quậy trong vòng tay của anh. Sau khi đã cố hết sức tặng cho vị tộc trưởng lời khen ngợi tốt đẹp nhất, tâm trí Scott trở lại với vấn đế đưa toàn đội vượt qua một trong các biên giới đồng thời đảm bảo bản Tuyên ngôn Độc lập an toàn trở về Washington.
Khi tia nắng đầu tiên bò qua tấm chăn phủ trên giường của họ, Scott buông Hannah ra và hôn lên trán nàng. Anh luồn người khỏi chăn để nhận thấy chậu rửa mặt bằng thiếc đã đầy nước ấm và những người phụ nữ đã bắt đầu nấu thêm nước trên bếp lửa.
Sau khi Scott mặc xong áo quấn, anh bỏ ra một tiếng đồng hồ nghiên cứu nhiều tấm bản đồ của Iraq, tìm tòi những con đường có thể đi qua sáu biên giới. Anh nhanh chóng loại bỏ Syria và Iran, bởi vì các đạo quân của cả hai nước này đang đóng đóng đầy ở biên giới với Irag. Anh cũng cảm thấy rằng trở về qua biên giới Jordan sẽ vừa xa lại vừa quá mạo hiểm. Lúc Hannah đã đến bên anh, anh cũng loại bỏ Saudi Arabia vì nơi này được canh phòng quá cẩn mật, và giờ đây chỉ còn lại năm con đường và hai biên giới. Trong lúc những người chủ nhà chuẩn bị bữa điểm tâm, Scott và Hannah thong thả đi vào làng tay nắm tay như bao cặp tình nhân khác trong một buổi sáng mùa hạ.
Những người dân địa phương mỉm cười, và một vài người cúi chào. Mặc dù không một ai có thể trò chuyện với họ tất cả mọi người đã nói với nhau một cách hùng biện qua những đôi mắt hiểu biết lẫn nhau.
Khi đã đến cuối làng, họ quay lại và thả bộ lên con đường mòn hướng về ngôi nhà của vị tộc trưởng. Cohen đang chiên trứng trên một bếp lửa và Hannah dừng chân để quan sát những người phụ nữ nướng những miếng bánh mì mỏng tròn bao phủ mật ong, cứ như đang chuẩn bị một bữa tiệc lớn. Vị tộc trưởng, một lần nữa ngồi vào đầu bàn, ra hiệu cho Scott ngồi xuống bên cạnh ông. Cohen đã ngồi lên một chiếc ghế đẩu và sắp sửa bắt đầu bữa điểm tâm khi một con dê bước vào và lôi mấy quả trứng ra khỏi đĩa.
Hannah bật cười và đập một quả trứng khác cho Cohen trước khi anh ta kịp phát biểu ý kiến.
Scott trải mật ong trên một miếng bánh mì nóng, và một người phụ nữ đặt một ca sữa trước mặt anh.
– Ông giáo sư đã nghĩ ra những gì chúng ta sắp làm rồi chứ? – Cohen hỏi trong lúc Hannah thả một quả trứng chiên thứ hai trên đĩa anh ta.
Chỉ bằng một câu, anh ta đã đưa tất cả mọi người trở lại thực tế.
Một dân làng tiến tới bàn, quỳ xuống bên cạnh vị tộc trưởng và thì thầm vào tai ông. Bản tin được chuyển sang Aziz.
– Tin xấu, – Aziz nói với họ. – Có nhiều quân nhân đang chặn tất cả các con đường trở ra xa lộ chính.
– Thế thì chúng ta sẽ phải đi qua sa mạc, – Scott nói.
Anh lần trái tấm bản đồ ra trên mặt bàn. Nhiều con đường đã được tô đậm bởi mười hai làn bút nỉ màu xanh. Anh chỉ vào một lối mòn dẫn đến một con đường có thể đưa họ tới thành phố Khalis.
– Đó không phải là một con đường mòn, – Aziz nói. Xưa kia đó là một con sông nhưng đã khô cạn từ nhiều năm nay. Chúng ta có thể đi bộ dọc theo đó, nhưng chúng ta sẽ phải bỏ chiếc xe tải lại.
– Bỏ chiếc xe tải lại vẫn chưa đủ. – Scott nói – Chúng ta sẽ phải phá huỷ nó đi. Nếu đám quân nhân của Saddam phát hiện được nó, bọn chúng sẽ san bằng cả làng thành bình địa và tàn sát đồng bào của anh.
Vị tộc trưởng có vẻ hoang mang trong lúc Aziz thông dịch lại tất cả những lời Scott đã nói. Ông già vuốt chòm râu lởm chởm cứng như rơm trên cằm mà sáng hôm ấy ông chưa kịp cạo và mỉm cười; trong lúc Scott và Hannah lắng nghe ý kiến của ông, không thể hiểu nổi một từ.
– Chú tôi nói ông phải lấy chiếc xe của ông ấy, – Aziz thông dịch lại. – Nó đã cũ nhưng ông ấy hy vọng nó vẫn còn chạy tốt.
– Ông ấy quá tứ tế, – Scott nói. Nhưng nếu chúng ta không thể lái một chiếc xe tải băng qua sa mạc, thì làm sao chúng ta có thể đi bằng xe hơi?
– Ông ấy hiểu vấn đề của ông, – Aziz nói – Ông ấy bảo phải tháo chiếc xe của ông ấy ra từng mảnh và những dân làng sẽ mang tất cả băng qua hai mươi cây số sa mạc cho tới khi ông đến con đường dẫn tới Khalis. Rồi ông sẽ ráp lại như cũ.
– Chúng tôi không thể chấp thuận một hành vi như thế. – Scott nói. Ông ấy quá hào hiệp. Chúng ta sẽ đi bộ và tìm ra một phương tiện giao thông nào đó khi chúng ta đến Huwaider.
Anh chỉ vào hàng đầu tiên dọc theo con đường.
Aziz thông dịch lại một lần nữa: ông chú của anh ta có vẻ u buồn và khẽ nói mấy lời:
– Ông ấy bảo thật ra nó không phải là chiếc xe của ông ấy mà là của người anh trai. Bây giờ thì nó thuộc về tôi.
Lấn đầu tiên, Scott nhận thức được rằng cha của Aziz vốn là một vị thôn trưởng, và lý do tại sao ông chú của anh ta lại tha thiết cứu họ khỏi bị quân đội của Saddam bắt.
Nhưng cho dù chúng ta có thể tháo ra rồi lắp lại chiếc xe, còn có các đội quân tuần tra một khi chúng ta đến được con đường cái thì sao? – anh hỏi. – Lúc này hàng nghìn nhân viên của Hamil chắc chắc được điều động ra chỗ đó để tìm kiếm chúng ta.
– Nhưng không phải trên những con đường này đâu. – Aziz đáp lại – Quân đội sẽ bám chặt xa lộ. Họ nhận thức rằng hy vọng duy nhất của chúng ta là vượt qua biên giới.
– Không, vấn đề đầu tiên của chúng ta sẽ đến khi chúng ta tới được trạm kiểm tra bên lề đường ở Khalis.
Anh ta di chuyển ngón tay mấy phân qua tấm bản đồ và nói tiếp:
– Chắc chắn có tối thiểu hai quân nhân canh chừng ở đó.
Scott nghiên cứu các con đường một lấn nữa trong lúc Aziz lắng nghe ông cậu của anh ta.
– Và chúng ta có thể đến tận Tuz Khurmatso mà không cần phải sử dụng xa lộ hay không? – Scott hỏi, mắt vẫn không rời tấm bản đồ.
– Vâng, có một con đường dài hơn, xuyên qua những ngọn đồi mà quân đội sẽ không bao giờ nghĩ tới, bởi vì bọn chúng sẽ có nguy cơ bị tấn công bởi quân du kích Peshmerga hết sức gần biên giới với người Kurd. Nhưng một khi ông đã đi qua Tuz Khurmatso thì chỉ còn ba cây số nữa là tới xa lộ chính, mặc dù vẫn còn phải thêm bảy mươi cây số và không có cách nào khác hơn là vượt biên giới.
Scott ôm đầu trong hai bàn tay và không nói gì trong hồi lâu. Cuối cùng anh mới nói:
– Như vậy nếu chúng ta theo con đường đó, chúng ta sẽ buộc phải vượt biên giới ở Kirkuk, nơi đây cả hai bên đều có thể tỏ ra không mấy thân thiện.
Vị tộc trưởng bắt đầu gõ nhẹ ngón tay lên Kirkuk trên tấm bản đồ trong lúc nói chuyện một cách khẩn trưởng với anh cháu.
– Chú tôi bảo Kirkuk là cơ may tốt nhất của chúng ta. Hầu hết cư dân là người Kurd và họ thù ghét Saddam Hussein. Nghe nói có một số quân nhân Iraq cũng đã đào ngũ và trở thành du kích Peshmerga của người Kurd.
– Nhưng họ làm sao biết được chúng ta ở về phe nào? – Scott hỏi.
– Chú tôi sẽ gửi một bức thư cho quân Peshmerga, để cho khi ông đến biên giới họ sẽ làm mọi việc để có thể giúp ông vượt qua. Đó không phải là một biên giới chính thức, nhưng một khi ông đã ở trên đất của người Kurd, ông sẽ được an toàn.
– Người Kurd có vẻ là cứu cánh tốt nhất của chúng ta, – Hannah nói trong lúc vẫn chăm chú lắng nghe. – Nhất là nếu họ tin tưởng nhiệm vụ ban đầu của chúng ta là giết chết Saddam.
– Nghe có lý đấy, ông giáo sư, – Cohen nói – Tức là nếu chiếc xe có thể dùng được.
– Anh là thợ máy kia mà, Cohen. Như vậy anh có thể cho chúng tôi biết anh có thể làm được việc đó hay không.
Sau khi Aziz đã thông dịch lại lời nói của Scott, vị tộc trưởng đứng lên và dẫn họ ra phía sau nhà. Ông dừng lái bên cạnh một vật dài hình chữ nhật được bao phủ bởi một tấm vải đen. Ông và Aziz giở tấm vải lên. Scott không thể tin vào mắt mình.
– Một chiếc Caddy(1) màu hồng – anh thốt lên.
– Nói cho đúng, đó là một chiếc Seden de Ville đời 1956, – Cohen vừa nói vừa xoa tay với vẻ thích thú.
Anh ta mở cánh cửa dài, nặng và trèo lên phía sau tay lái rộng lớn. Anh ta kéo một cây cần bên dưới bảng điều khiển và capô bật lên. Anh ta bước ra, dở capô và xem xét kỹ máy xe trong mấy phút.
– Không tệ, – anh ta nói – Nếu tôi có thể chôm một ít chi tiết của chiếc xe tải tôi có thể cho ông một chiếc xe đua trong vòng hai tiếng đồng hồ.
Scott xem đồng hồ tay.
– Tôi chỉ có thể dành cho anh một tiếng đồng hồ, nếu chúng ta có hy vọng vượt biên giới đêm nay.
Scott và Hannah trở vào nhà và một lần nữa nghiên cứu tấm bản đồ. Con đường Aziz đã đề nghị dài khoảng hai mươi cây số, nhưng ngang qua một địa hình rất khó đi cho dù họ không mang theo bất cứ món gì.
– Phải mất nhiều tiếng đồng hồ, Scott nói.
– Nếu chúng ta không thể sử dụng xa lộ thì tính sao? – Hannah hỏi.
Trong lúc nàng và Scott tiếp tục xem xét con đường và Cohen xoay sở với chiếc xe hơi, Aziz tập hợp ba mươi người trong số đàn ông mạnh khỏe nhất làng. Quá một tiếng đồng hồ sau, Cohen xuất hiện trong nhà, hai bàn tay, cánh tay, mặt và tóc đầy dầu mỡ.
– Nó đã sẵn sàng được tháo ra, ông giáo sư.
– Anh làm tốt lắm, nhưng trước hết chúng ta phải giải quyết được chiếc xe tải, liệu có thể đem giấu nó đi ở đâu được không?
– Việc đó không thể được, ông giáo sư, – Cohen nói – Nhất là lúc này tôi đã lấy bớt một vài chi tiết đặc biệt của động cơ. Chiếc Cadillac sẽ có thể phóng nhanh trên một trăm sáu mươi cây số giờ ở số ba.
Vẻ kiêu hãnh hiện rõ trên gương mặt của anh ta.
Scott bật cười và cùng với Aziz đi tìm vị tộc trưởng.
Một lần nữa, anh giải thích vấn đề…
Lần này, gương mặt của vị tộc trưởng không hề có vẻ lo lắng. Aziz liền giải thích ý nghĩ của ông:
– Xin đừng sợ, ông bạn. Trong lúc ông bước được qua sa mạc, chúng tôi sẽ rã chiếc xe tải và chôn mỗi món một nơi mà bọn quân nhân của Saddam sẽ không bao giờ hy vọng khám phá trong một nghìn năm.
Scott vẫn có vẻ bất an, nhưng Aziz đã gật đầu đồng ý.
Không để cho Scott có thời giờ phát biểu ý kiến, vị tộc trưởng dẫn anh cháu ra phía sau nhà, nơi đây họ trông thấy Cohen đang giám sát việc rã chiếc Cadillac và phân phát các bộ phận cho ba mươi người đã được lựa chọn.
– Bốn người sẽ mang động cơ trên một chiếc băng ca tạm thời, và sáu người khác sẽ vác thân xe mạ kền trên vai như những người hội tang. Bốn người nữa mang một bánh xe kể cả các vỏ viền trắng, trong lúc bốn người khác vận chuyển sườn xe. Hai người phụ trách ghế trước bọc da đỏ và trắng, hai người khác phụ trách ghế sau, và một người phụ trách bảng điều khiển. Cohen tiếp tục phân phát những bộ phận còn lại của chiếc Cadillac cho đến khi anh ta đến cuối hàng người, nơi đây ba em bé có vẻ không lớn hơn mươi hoặc mười một tuổi được giao trách nhiệm về hai thùng xăng loại hai mươi lít và một túi dụng cụ. Chỉ còn lại mui xe.
Ông chú của Aziz dẫn mọi người tới ngôi nhà cuối cùng và bắt đầu từ nơi đó họ sẽ bắt đầu cuộc hành trình về phía chân trời.
Scott bắt tay vị tộc trưởng, nhưng không sao tìm được lời thích đáng để cám ơn ông.
– Xin ông hãy gọi điện thoại cho tôi sau khi ông đã tới New Haven(2) – đó là lời ông đã nói với một người bạn Mỹ.
– Tôi sẽ trở lại lúc thuận tiện hơn, – anh nói với ông già và Aziz dịch lại.
– Dân tộc tôi chờ đợi ngày hôm ấy.
Scott quay sang quan sát Cohen tay cầm la bàn dẫn trung đội bất đắc dĩ của anh ta có vẻ như đang bắt đầu một cuộc hành trình vô tận. Anh lấy một thùng xăng khỏi tay cậu bé nhỏ nhất trong đám, và chỉ trở về phía làng, nhưng cậu bé lắc đầu và nhanh nhẹn vồ lấy cái túi bằng vải bạt của Scott.
Biết bao giờ lịch sử mới tiết lộ cách vận chuyển bản Tuyên ngôn Độc lập đặc biệt như thế này. Scott tự hỏi trong lúc Cohen la lớn:
– Tiến lên!
***
Đại tướng Hamil tiếp tục bước quanh văn phòng trong lúc ông ta chờ tiếng chuông điện thoại.
Khi Saddam đã hay biết tin tức về việc thiếu tá Saeed kém năng lực đã để cho bọn khủng bố tẩu thoát cùng với bản Tuyên ngôn, ông chỉ tức giận vì mình đã không đích thân chấm dứt tính mạng của viên thiếu tá.
Mệnh lệnh duy nhất ông đã ban cho viên Đại tướng là một bản tin phải được loan báo trên các đài phát thanh và truyền hình quốc gia từng giờ một, cho mọi người biết rằng đã có một âm mưu sát hại ông vừa bị thất bại, nhưng bọn khủng bố Do thái vẫn còn tại đào. Nhiều bản mô tả của bọn được xem là sát nhân đã được công bố và ông yêu cầu nhân dân yêu mến hãy giúp ông trong việc săn lùng bọn ngoại đạo.
Nếu vấn đề ít khẩn cấp hơn, viên Đại tướng chắc hẳn đã đề nghị không loan báo thông tin đó, trên những vùng mà hầu hết dân chúng có thể giúp đỡ bọn khủng bố đi qua hoặc tối thiểu là nhắm mắt làm ngơ. Lời khuyên duy nhất mà ông ta đã nói với nhà lãnh tụ là đề xướng một số tiền thưởng lớn cho ai bắt được bọn chúng. Ông ta đã nhận thấy tư lợi vào thời buổi này vẫn thường vượt qua hầu hết mọi đắn đo.
Viên Đại tướng dừng lại trước một tấm bản đồ gắn trên bức tường phía sau bàn làm việc tạm thời được bao phủ lên một bức chân dung của Saddam. Mắt ông ta di chuyển xuống nhiều làn đỏ chạy ngoằn ngoèo giữa Baghdad và các biên giới của Iraq. Có tới hàng trăm làng ở cả hai bên của mỗi con đường, và viên Đại tướng đau đớn biết rằng hầu hết bọn họ sẽ hết sức sung sướng bao che những kẻ đào tẩu.
Thế rồi ông ta chợt nhớ lại một trong những cái tên mà Kratz đã nói với ông ta:
Aziz Zeebari… Aziz Zeebari… Aziz Zeebari…, – Ông ta nhắc đi nhắc lại.
Và ông ta đã nhớ rõ. Ông ta đã hành hình một người đàn ông có cái họ đó vì tội tham dự vào một âm mưu đảo chính bảy năm trước đây. Rất có thể đó là cha của tên phản quốc?
***
Những người khiêng đồ cứ mười lăm phút lại dừng chân để nghỉ ngơi, thay đổi công việc và đặt sự căng thẳng trên các cơ bấp còn chưa bị chịu đựng thử thách.
– Hãy ngừng lại để đi tiểu tiện, – Cohen gọi họ.
Họ đã đi được ba cây số trong giờ đầu tiên và uống nước nhiều hơn bất cứ một chiếc xe hơi nào.
Khi Scott xem đồng hồ lúc giữa ngày, anh ước lượng rằng họ chỉ mới qua được hai phần ba khoảng cách tới con đường: đã từ lâu họ không còn trông thấy làng nhưng vẫn chưa có một dấu hiệu nào của cuộc sống ở chân trời. Vầng thái dương đã lặn trong lúc họ tiếp tục cuộc hành trình, cứ mỗi cây số lại bước chậm hơn một chút.
Chính cặp mắt của cậu bé mười tuổi đã trông thấy sự chuyển động trước tiên. Cậu chạy tới trước và chỉ tay. Scott vẫn không thể trông thấy gì trong lúc cậu bé chạy về phía trước, và phải bốn mươi phút sau họ mới có thể trông thấy rõ một con đường đầy bụi bặm. Cảnh tượng đó khiến mọi người bước nhanh hơn.
Ngay sau khi họ đã đến được một bên đường, Aziz ra lệnh các bộ phận của chiếc xe hơi phải được nhẹ nhàng đặt xuống đất, và một cô bé, mà trước giờ Scott đã không để ý thấy, đưa cho từng người bánh mì, phô mai dê và nước trong lúc họ nghỉ ngơi.
Cohen là ngươi đầu tiên đứng lên và bước quanh trung đội của anh ta, bắt đầu kiểm tra mọi bộ phận. Lúc anh ta trở lại sườn xe, tất cả mọi người đều nóng lòng lắp lại toàn bộ chiếc xe.
Scott ngồi trên mặt đất và quan sát trong lúc ba mươi người thợ máy không hề được qua trường lớp nào, dưới sự chỉ đạo của Trung sĩ Cohen, từ từ bắt từng con vít của chiếc Cadillac cũ rích. Khi các bánh cuối cùng đã được vặn ốc lại, Scott phải công nhận nó có vẻ giống như một chiếc xe hơi, nhưng băn khoăn chẳng biết chiếc xe cũ mèm này có thể khởi động được hay không.
Tất cả dân làng bao quanh chiếc xe đồ sộ màu hồng trong lúc Cohen ngồi vào ghế tài xế.
Aziz chờ đợi cho đến khi bọn trẻ đổ hết giọt xăng cuối cùng vào thùng. Đoạn anh ta vặn cái nắp lớn bằng thép lại và nói lớn:
– Chạy đi nào!
Cohen liền quay chìa khoá ở trong công tắc.
Động cơ quay chầm chậm, nhưng không nổ máy.
Cohen nhảy ra, nâng capô lên và yêu cầu Aziz thế chỗ anh ta phía sau tay lái. Anh ta điều chỉnh một chút sợi dây cua-roa quạt, kiểm tra bình xăng và lau chùi cái bugi cho sạch mấy hạt cát còn dính trước khi vặn chặt lại. Anh ta ló đầu ra khỏi capô:
– Đề đi, anh bạn Kurd.
Aziz xoay chìa khoá và đạp cần ga. Động cơ quanh nhanh hơn một chút nhưng vẫn chưa chịu khởi động. Sáu chục con mắt bên dưới mũ bê rê chăm chú nhìn, nhưng không có ý kiến gì trong lúc Cohen bỏ ra mấy phút nữa vào việc xem xét bình xăng.
– Một lần nữa, và đạp mạnh ga đi, – anh ta nói lớn.
Aziz lại bật công tắc. Tiếng máy xình xịch trở nên mạnh hơn, thế thì đột nhiên biến thành một tiếng gầm rú trong lúc Aziz nhấn ga. m thanh đó lại càng vang động bởi những tiếng hò reo của dân làng.
Cohen thế chỗ của Aziz ở phía trước và nhấc cần số lên để gài vào số một. Nhưng chiếc xe không chịu động đậy, trong lúc nó cứ lún sâu hơn xuống cát. Cohen tắt máy và nhảy ra ngoài. Sáu chục bàn tay áp vào chiếc xe trong lúc nó được lắc tới lắc lui; thế rồi với một cái xô đẩy mạnh nó được đưa lên khỏi khe lõm. Những dân làng đẩy nó thêm hai mươi mét nữa rồi chờ đợi mệnh lệnh kế tiếp của viên Trung sĩ.
Cohen chỉ cô bé đã phân phát thực phẩm. Cô rụt rè tiến tới và anh ta nhấc cô ta vào phía trước của chiếc xe.
Với ngôn ngữ bằng dấu hiệu, Cohen chỉ dẫn cho cô quỳ xuống bên cạnh cần ga và ấn xuống. Vẫn không leo lên xe, Cohen nghiêng mình qua, kiểm tra cần số ở số không và cho máy nổ. Cô bé tiếp tục đẩy cần ga bằng cả hai bàn tay và động cơ bắt đầu nổ máy. Ngay lập tức cô ta bật khóc trong lúc các dân làng lại reo hò lớn hơn nữa. Cohen nhanh nhẹn nhấc cô bé ra đặt lên cát rồi gật đầu ra hiệu cho Aziz.
– Anh bạn chỉ nặng một nửa tôi, vì vậy anh hãy vào đây, sang số một và xem thử xem anh có thể cho xe chạy trong khoảng một trăm mét hay không. Nếu anh có thể tất cả chúng ta sẽ nhảy lên xe. Nếu anh không thể, chúng ta sẽ phải đẩy cái đồ chết tiệt này cho tới tận biên giới.
Aziz cẩn thận leo vào chiếc Cadillac. Ngồi trên mép ghế da, anh ta nhè nhẹ gài cần số vào số một và đạp lên cần ga. Chiếc xe nhích tới trước và các dân làng lại bắt đầu hò reo trong lúc Scott, Hannah và Cohen chạy theo bên hông.
Hannah mở cửa xe đối diện với tài xế, đẩy chiếc ghế về phía trước và nhảy vào phía sau; trong lúc chiếc xe vẫn tiếp tục chạy với một tốc độ chậm. Cohen nhảy lên theo sau nàng và nói lớn:
– Số hai.
Aziz kéo cần số xuống, ngang và lên. Chiếc xe tròng trành về phía trước.
Anh ta quay lại và trông thấy Scott đang chạy gần như kiệt sức. Cohen vươn tay ra để giữ cho cửa mở trong lúc Scott liệng chiếc túi xách vào phía sau. Scott nhảy vào và Cohen quàng quanh vai anh. Đầu Scott chúi xuống về Aziz, nhưng mặc dù anh chàng người Kurd bẻ ngoặt tay lái, chiếc xe vẫn tiếp tục chạy trên mặt cát chặt hơn.
– Tôi có thể hiểu tại sao hầu như không có đội tuần tra nào trên con đường này. – đó là lời bình luận duy nhất của Cohen.
Aziz tiếp tục lách chiếc xe từ bên này sang bên kia để tránh những đụn cát bị gió thổi lên mặt đường. Scott quay người lại để trông thấy các dân làng vẫy tay lia lịa. Vẫy tay lại với họ dường như không thoả đáng với tất cả những gì họ đã làm. Anh đã không cám ơn họ một cách đàng hoàng hoặc ngay cả một lời giã biệt.
Các dân làng không hề cứ động cho tới khi chiếc xe mất dạng.
***
Đại tướng Hamil xoay người tức giận vì bất cứ ai cũng dám bước vào phòng của ông ta mà không chịu gõ cửa. Viên sĩ quan phụ tá của ông. Anh ta run rẩy, quá hiểu về sai lầm của mình đã phạm phải. Viên Đại tướng hất cây gậy chỉ huy lên và định quật vào mặt viên sĩ quan trẻ thì anh ta lắp bắp lên tiếng:
– Chúng ta đã khám phá ra làng mà tên phản quốc Aziz Zeebari đã bỏ đi, thưa Đại tướng.
Hamil từ tử hạ cánh tay xuống cho đến khi cây gậy chỉ huy đặt nhẹ lên vai phải của viên sĩ quan. Đầu gậy đẩy về phía trước cho tới khi chỉ còn cách con mắt bên phải của anh ta chừng hai phân:
– Ở đâu?
– Khan Beni Saad, – gã thanh niên nói trong cơn khủng khiếp.
– Chỉ cho tôi xem.
Viên trung uý liền chạy tới gần tấm bản đồ, nghiên cứu trong một lúc rồi đặt một ngớn tay lên một làng ở cách Baghdad hơn mười lăm cây số về phía Đông Bắc.
Đại tướng Hamil chăm chú nhìn vào vị trí đó và mỉm cười lần đầu tiên trong ngày hôm ấy. Ông ta trở về bàn, nhấc máy điện thoại lên và la hét một mệnh lệnh.
Trong vòng một giờ hàng trăm đội quân sẽ đổ xô đến khắp cái làng nhỏ.
Mặc dù Khan Beni Sadd chỉ có 250 cư dân, viên Đại tướng cảm thấy tin chắc một người nào đó sẽ khai ra, cho dù trẻ đến mấy đi nữa.
***
Aziz có thể giữ một tốc độ đều đặn năm mươi cây số giờ trong lúc Scott cố gắng tìm xem họ đang ở nơi nào trên bàn đồ. Anh không thể chỉ ra vị trí chính xác của họ cho đến lúc họ chạy xe trong gần một tiếng đồng hồ, khi họ đi qua một cột mốc chỉ đường được sơn bằng tay một cách thô sơ trên mặt lộ có mấy chữ “KHALIS 25M”.
Bây giờ cứ tiếp tục chạy đi. – Scott nói – Nhưng chúng ta sẽ phải dừng lại ở ngoài thành phố chừng vài ba cây số để cho tôi có thể hình dung ra chúng ta lọt qua trạm kiểm soát bằng cách nào.
Niềm tin tưởng của Scott vào lời phán đoán của vị tộc trưởng già là sẽ không có quân xa trên con đường đó đang tăng dần theo từng cây số của con đường bằng phẳng và vắng vẻ mà họ vừa chạy qua. Anh tiếp tục nghiên cứu tấm bản đồ một cách cẩn thận, giờ đây đã chắc chắn về lộ trình mà họ sẽ trải qua nếu họ hy vọng vượt biên giới trong ngày hôm ấy.
– Thế thì chúng ta phải làm gì khi chúng ta đến trạm kiểm soát? – Cohen hỏi.
– Có lẽ sự việc sẽ dễ dàng hơn chúng ta suy nghĩ, – Scott nói. Các anh chớ quên, họ đang tìm hiểu bốn người trong một chiếc xe tải nhà binh đồ sộ.
– Nhưng chúng ta cũng bốn người.
– Chúng ta sẽ không phải như vậy trong thời gian chúng ta đến trạm kiểm soát. – Scott giải thích, – bởi vì lúc đó tôi và anh sẽ ở trong khoang hành lý.
Cohen chợt có vẻ cau có.
– Cái này đúng là một Caddy, – Aziz vừa nói vừa nhe răng cười, trong lúc anh ta vẫn giữ đều tốc độ.
– Có lẽ bây giờ tôi phải cầm tay lái, – Cohen bỗng nói.
– Ở đây không được đâu, – Scott nói – Trong lúc chúng ta đang ở trên những con đường này, Aziz vẫn ở nguyên.
Chính Hannah là người đầu tiên trông thấy cô ta.
– Cô ta nghĩ mình có thể làm cái trò gì thế? – Nàng vừa nói vừa chỉ vào một người phụ nữ đã nhảy ra giữa đường và vẫy tay một cách sôi nổi.
Scott siết chặt bệ cửa sổ trong lúc Cohen nghiêng mình về phía trước để nhìn cho rõ hơn.
– Đừng ngừng lại, – Scott nói – Cứ quẹo sang một bên để tránh cô ta nếu cần.
Bỗng Aziz lên tiếng cười.
– Có gì vui thế, anh bạn Kurd? – Cohen vừa hỏi vừa tiếp tục chăm chú nhìn vào người phụ nữ vẫn nhất quyết đứng giữa đường.
– Đó chỉ là cô em họ Jasmin của tôi.
– Lại một người bà con khác? – Hannah hỏi.
– Tất cả chúng tôi đều bà con trong bộ tộc, – Aziz giả thích trong lúc anh ta cho chiếc Cadillac dừng lại ở trước người phụ nữ.
Anh ta nhảy ra khỏi xe và dang tay ôm lấy người phụ nữ còn trẻ trong lúc những người khác đến gặp họ.
– Khá lắm, – cuối cùng Cohen nói khi anh ta được giới thiệu với Jasmin trong lúc cô ta vẫn không ngừng nói chuyện ngay cả khi cô ta bắt tay với Scott và Hannah.
– Thế nào, cô ấy đang thọc mạch chuyện gì vậy? –
Cohen hỏi trước khi Aziz kịp thông dịch lại những lời của cô em họ.
Hình như ông giáo sư có lý. Bọn quân nhân đã được thông báo cố tìm cho kỳ được một chiếc xe tải nhà binh chở bốn tên khủng bố. Nhưng ông chú của cô ấy đã liên lạc sáng hôm nay để báo cho cô ấy chúng ta sẽ đi bằng chiếc Cadillac.
– Thế thì chắc phải nguy hiểm lắm mới cố hết sức chạy trước bọn chúng, – Hannah nói.
– Nguy hiểm, – Aziz nhìn nhận, – nhưng không quá nguy hiểm đâu. Jasmin vẫn đi qua trạm kiểm soát này hai lần mỗi ngày, hôm nào cũng vậy, để bán cam, quệt và chà là từ trong làng. Do đó bọn lính gác đều nhẵn mặt cô ấy và cả chiếc xe hơi của chú tôi nữa. Chú tôi bảo cô ấy cần phải ngồi trên chiếc Cadillac khi chúng ta chạy qua trạm kiểm soát Theo cách đó, bọn chúng sẽ không nghi ngờ.
Nhưng nếu chúng nhất định lục soát khoang hành lý thì sao?
– Thì chúng sẽ không được phần thuốc lá hoặc trái cây hàng ngày cho gia đình của họ chứ sao? Cô nên biết tất cả bọn họ cứ tưởng như chúng ta đang buôn lậu một thứ gì đó.
Jasmin lại bắt đầu nói huyên thuyên và Aziz lại răm rắp lắng nghe.
Cô ấy bảo tất cả ba người phải chui vào khoang hành lý trước khi có một ai đi ngang qua nhận thấy chúng ta.
– Như thế vẫn hết sức nguy hiểm, ông giáo sư, – Cohen nói.
Chỉ rất nguy hiểm cho Jasmin, – Scott nói, – và tôi không còn con đường thối lui nào.
Anh xếp tấm bản đồ lại, bước ra phía sau xe, mở khoang và trèo vào. Hannah và Cohen nối gót không nói thêm lời nào.
Không thoải mái như chiếc tủ sắt, – Hannah nhận xét trong lúc nàng choàng hai cánh tay quanh mình Scott.
Aziz chèn cái túi xách giữa nàng và Cohen. Hannah bật cười.
Khi tôi đập mạnh lên hông cửa. – Aziz nói – tức là tôi sẽ ngưng lại ở trạm kiểm soát.
Anh ta đóng sầm khoang. Jasmin tóm lấy cái túi xách của cô lên khỏi lề đường và nhảy lên bên cạnh người anh. Ba người trong khoang hành lý nghe động cơ lọc cọc chạy và bắt đầu đoạn đường quý báu mấy cây số cuối cùng về phía Khailis. Jasmin lợi dụng thời gian này để kể vắn tắt cho Aziz về cách cô xử sự mỗi lần cô qua trạm kiểm soát.
Chú thích:
(1) Tiếng lóng, có nghĩa là Cadillac, dùng để diễn một vật gì sang trọng và cao cấp nhất.
(2) New Haven: Thành phố ở miền Nam Connecticut, thuộc tiểu bang New England của Mỹ.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!