Đại Lão Huyền Học Gả Vào Hào Môn - Chương 22: Chương 22
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
49


Đại Lão Huyền Học Gả Vào Hào Môn


Chương 22: Chương 22


“Người bị tình nghi không nhận tội, chúng ta lại không tìm được chứng cứ, chỉ có thể giam giữ 48 giờ……Phỏng chừng 48 giờ không kiên trì được, chú của gã khẳng định sẽ nhúng tay.

Kỳ thật còn có một biện pháp, chính là tìm Mạnh Như Yên kiểm tra vết thương, nhưng bé hiện tại cảm xúc không ổn định, chúng ta không dám quấy rầy nàng, sợ lại lần nữa thương tổn bé……Hơn nữa mấy ngày nay người bị tình nghi cũng không tìm Mạnh Như Yên, trên người nàng không nhất định là người bị tình nghi lưu lại dấu vết……” Cảnh sát trẻ tuổi nói, thanh âm nhỏ xuống, cuối cùng chỉ còn lại thanh âm nghiến răng.

Gặp được việc như vậy, phàm là có điểm lương tri cùng tâm huyết, ai mà không tức giận!
Thẩm Nghiệp siết chặt Bút Đào Mộc trong tay, cười lạnh không thôi.

Liền súc sinh nhân tra nayg, cái tên cục trưởng chó má kia cư nhiên còn che chở?
Diệp Trạch cảm nhận được cảm xúc cậu dao động, nhẹ nhàng đè lại bả vai cậu: “Có tôi ở đây.”
Thẩm Nghiệp hơi giật mình, nguyên bản nộ khí đùng đùng lập tức được trấn an.

Đúng vậy, còn có Diệp Trạch.

Lấy bản lĩnh Diệp gia, còn có thể làm tên chú súc sinh kia làm xằng làm bậy không thành?
Thực nhanh Diệp Trạch đã kêu thủ hạ totis: “Đi tra chú người bị tình nghi.”
Thủ hạ tên Tông Nhất Minh, là trợ lý sinh hoạt của Diệp Trạch, bình thường giống người tàn hình, nhưng việc tư Diệp Trạch đều là giao cho hắn đi làm, vừa điệu thấp lại lợi hại.

Tông Nhất Minh thấp giọng rõ.

Diệp Trạch: “Có vấn đề trực tiếp liên hệ cho bên bộ môn.”
Đến bên bộ môn tìm ai, anh không nói rõ, nhưng Tông Nhất Minh hiển nhiên trong lòng hiểu rõ, cung kính mà đáp: “Ngài yên tâm.”
Thấy vị hôn phu nhà mình dăm ba câu liền có cách giải quyết chuyện này, uy vũ lại khí phách, Thẩm Nghiệp khống chế không được hai mắt lấp lánh.

Diệp Trạch quay đầu liền thấy cậu mắt lấp lánh mà nhìn chính mình, có chút bật cười, sờ sờ đầu cậu.

Thẩm Nghiệp cảm giác tâm tình khá hơn nhiều, cậu yên lặng mà nghĩ, nếu Diệp Trạch thu phục chú tên súc sinh kia, vậy cậu tới đối phó tên súc sịnh đi.

Cậu nhìn về phía hai cảnh sát trẻ tuổi: “Hai người mang tôi đi gặp người bị tình nghi, tôi có biện pháp làm gã nhận tội.” Cậu có lá bùa, khẳng định có thể làm gã mở miệng.

Hai cảnh sát nghĩ đến bản lĩnh Thẩm Nghiệp, liếc nhau, lập tức đáp ứng.

Có lẽ……Đại sư nhỏ này thật có thể cạy miệng người bị tình nghi nha!
Bọn họ mang Thẩm Nghiệp cùng Diệp Trạch đi cục cảnh sát, hướng đội trưởng báo cáo tình huống một chút, đội trưởng lập tức đồng ý cho Thẩm Nghiệp gặp người bị tình nghi.

Người bị tình nghi nhốt ở trong phòng thẩm vấn, hai chân bắt chéo, hướng người thẩm vấn đấp cái bàn: “Mấy người là cảnh sát cũng không thể oan uổng người tốt, không tìm thấy chứng cứ liền nhanh chóng thả tôi! Tôi nói cho mấy người, tôi hiện tại liền tìm người tới nộp tiền bảo lãnh, các người nhanh liên hệ chú tôi Đặng Thanh!”
Gã cố ý nói ra tên Đặng Thanh, chính là vì làm tên cảnh sát trước mắt kinh sợ.

Loại thái độ kiêu ngạo vô lại này, người thẩm vấn tức giận đến mặt đều nhăn lại.

Bên ngoài có hai nữ sinh vừa tới cục cảnh sát cũng tham dự vụ án lần này, các nàng nghe nói việc Mạnh Như Yên, vừa tức vừa đau lòng.

Hiện tại nhìn súc sinh kiêu ngạo như vậy, hai cô bé tức giận đến run run, bụm mặt khóc lên.

Trên thế giới như thế nào có người xấu xa như vậy!
Thẩm Nghiệp cùng Diệp Trạch đi vào phòng thẩm vấn, vừa lúc nhìn thấy một màn này, cậu cũng tức giận đến không kìm được, lại vẫn ôn thanh an ủi hai nữ cảnh sát: “Đừng tức giận, tôi có biện pháp để gã nhận tội.”
Cậu quay đầu cùng đội trưởng thấp giọng nói vài câu.

Đội trưởng hai mắt tỏa sáng, tuy rằng biện pháp này có điểm không hợp quy củ, nhưng hắn nghe nói Thẩm Nghiệp là đại sư, thủ đoạn lợi hại, hắn đương nhiên cũng hy vọng tên này đền tội, vì thế gật đầu: “Được, liền làm theo ngài nói!”
Thẩm Nghiệp lấy ra Bút Đào Mộc vẽ bùa.

Kỳ thật cảnh tượng này có điểm buồn cười, dù sao nhân dân thờ phụng tin vào dân chủ hài hòa, tất cả lại đều vây quanh Thẩm Nghiệp, nhìn Thẩm Nghiệp vẽ bùa.

Bất quá tất cả mọi người rất chờ mong, bọn họ chính là nghe qua Thẩm Nghiệp đoán mệnh bắt kẻ trộm sự, đây là đại sư!
Ước chừng hai phút sau, Thẩm Nghiệp vẽ xong bùa, đi đến cửa phòng thẩm vấn, trực tiếp dán lá bùa đánh vào trán gã.

Lá bùa giấy này có thể khiến người ta nói thật.

Lúc sau chính là thời khắc chứng kiến kỳ tích, gã phun ra toàn bộ quá trình gã phạm tội.

Chẳng những nhận tội lần này, còn khai ra cả những hành vi phạm tội trước đó.

Mười năm này, gã thế nhưng cưỡng · gian năm nữ sinh vị thành niên! Trong đó một người thậm chí bị khống chế dài đến nửa năm, sau đấy phụ huynh nhà gái phát hiện suốt đêm dọn đi thành thị khác, gã lúc này mới thu tay lại.

Năm người vị thành niên, có người không dám báo cảnh sát, có người báo lại bởi vì không có chứng cứ, hơn nữa gã có chú che chở, cuối cùng không giải quyết được gì.

Cho nên gã càng ngày càng càn rỡ, thủ đoạn gây án cũng càng ngày càng cao cấp.

Sau khi nghe xong, mọi người siết chặt nắm tay, hận không thể đi lên hung hăng đấm tên này biến dạng! Đánh thành tàn tật cũng không hết hận!
Này hoàn toàn chính là súc sinh!
……Cũng may người bị tình nghi nhận tội, tình tiết phạm tội nghiêm trọng như vậy, hẳn là có thể phán tù chung thân hoặc là tử hình.

Thẩm Nghiệp lại nghe ra một ít nơi không tầm thường.

Căn cứ lời khai người bị tình nghi, gã ngày đó vốn không chuẩn bị đi trung học thực nghiệm phụ cận, chỉ bởi vì một tờ rơi ăn lẩu miễn phí, gã mới chạy tới bên kia.

Vừa lúc Mạnh Như Yên về nhà phải đi qua con đường kia, gã lúc này mới theo dõi Mạnh Như Yên.

Mạnh Như Yên vốn cả đời trôi chảy phú quý, gặp biến cố như vậy, mệnh cách cô bé rõ ràng bị sửa lại.

Trước đó Thẩm Nghiệp còn đang suy nghĩ, đến tột cùng là ai hãm hại một học sinh trung học mười lăm tuổi.

Hiện giờ xem ra, người phía sau màn kỳ thật nhằm vào chính là người bị tình nghi, mà Mạnh Như Yên bất quá là trùng hợp đụng phải.

Cho nên, người phía sau màn tháo túng rốt cuộc là ai?
Hẳn chính là chủ nhân Bút Đào Mộc, cũng chính là đạo sĩ già bày trận pháp ở trong nhà Thạch tổng đi?
Có video cùng lời thú tội chứng người bị tình nghi, đội trưởng kích động mà nắm tay Thẩm Nghiệp: “Thẩm đại sư, cảm ơn ngài!”
Một số kẻ thủ đoạn tinh vi ẩn nấp, tìm không thấy chứng cứ, nhưng này cũng không đại biểu bọn họ vô tội! Nếu có thể, đội trưởng cảm thấy các vụ án khó của cả nước hẳn nên mời Thẩm đại sư!
Thẩm Nghiệp nói: “Hy vọng gã có thể bị trừng phạt đúng pháp luật.”
“Vâng!” Đội trưởng trịnh trọng gật đầu, chỉ là nghĩ đến chú của người bị tình nghi, hắn lại có chút chần chờ, “Chú của gã là Đặng phó cục……”
“Yên tâm đi, Đặng Thanh gì kia lập tức khoe khoang không dậy nổi.” Căn cứ lời chứng của gã, chú gã chẳng những bao che gã phạm tội, còn tham ô đút lót, lại có Diệp Trạch ra tay, xác định vững chắc xuống ngựa.

Đội trưởng không khỏi nhẹ nhàng thở ra, lại lần nữa hướng Thẩm Nghiệp nói lời cảm tạ.

“Không cần cảm tạ, kỳ thật tôi còn có thỉnh cầu.” Thẩm Nghiệp khóe miệng câu lấy cười lạnh, ánh mắt chuyển gã trong phòng thẩm vấn.

Vì thế vài giây sau, gã che lại bắp đùi trên mặt đất lăn lộn.

Thẩm Nghiệp liên tục đánh vài lá bùa ở bắp đùi gã, về sau một giờ phải chịu đựng một lần đau.

Có thể là quá đau, mặt gã vặn vẹo đến biến dạng, lớn tiếng kêu cứu mạng.

“Loại đau này nên hình dung như thế nào nha, không sai biệt lắm giống tiểu thái giám cổ đại bị thanh trừ.” Cậu ước chừng lãng phí 6 lá bùa nha! Không cho gã đau đủ sao được!
Đội trưởng há to miệng, cảm giác bắp đùi chính mình giống như cũng ẩn ẩn đau.

Thẩm Nghiệp nghiêng đầu nhìn về phía Diệp Trạch, không biết như thế nào, cậu đột nhiên có điểm sợ Diệp Trạch cho rằng cậu quá tàn nhẫn độc ác.

Diệp Trạch vừa lúc cũng vọng lại đây, ánh mắt ôn nhu: “Làm rất tốt.”
Được khen!
Thẩm Nghiệp đôi mắt cong lên.

“Yên tâm đi, bác sĩ kiểm tra không ra bệnh gã đâu.

Để cho gã đâu như vậy, mãi cho đến khi chết!” Thẩm Nghiệp ngẩng đầu nhìn nhìn theo, “Tôi vừa rồi che chắn camera, không ai biết nơi này phát sinh việc gì, hy vọng các vị cũng giữ bí mật, bằng không tôi chỉ có thể đánh mấy người lá bùa cho mất trí nhớ á.” Hắn nửa nói giỡn mà nói.

Đối với thủ đoạn thần tiên của cậu, cảnh sát ở đây vừa kính sợ vừa sùng bái.

Bọn họ đương nhiên sẽ không đem việc hôm nay nói ra.

Tuy rằng làm nhân viên chính phủ, không nên có cảm xúc tư nhân, nhưng nhìn tên cặn bã lăn lộn trên mặt đất, không ngừng mà kêu cứu mạng, thật sự quá hả giận.

Loại súc sinh này, nên chịu trừng phạt như vậy a!
Cuối cùng đội trưởng khách khách khí khí mà đưa Thẩm Nghiệp cùng Diệp Trạch rời đi, ngữ khí thập phần cung kính hỏi: “Thẩm đại sư, nếu lần sau gặp loại vụ án này, có thể mời ngài ra mặt không?”
Thẩm Nghiệp cười gật đầu: “Không thành vấn đề, tùy kêu tùy đến.”
Trở về, Thẩm Nghiệp khó được trầm mặc.

Diệp Trạch an tĩnh mà ngồi ở bên cạnh cậu, không có quấy rầy cậu.

Qua lúc lâu, Thẩm Nghiệp mới mở miệng: “Chú ơi, cháu hôm nay không muốn nấu ăn.”
Mấy ngày này bữa tối đều là cậu nâu cậu thích nấu ăn, đúng là khi đấy hứng thú nùng liệt, nhưng hôm nay cậu thật sự không dậy nổi tinh thần.

Diệp Trạch xoa xoa đầu cậu: “Được rồi.”
Thẩm Nghiệp thích Diệp Trạch ôn nhu như vậy, làm cậu cảm thấy ấm áp, mây tím trên người Diệp Trạch cũng làm cậu thoải mái.

Cậu thật hít sâu một hơi, nắm nắm tay nói: “Hy vọng tên cặn bã kia bị phán tử hình!”
Năm thiếu nữ vị thành niên, năm nhân sinh phồn hoa tựa cẩm bị hủy, cậu đến bây giờ cũng chưa vơi giận.

“Tôi đã kêu luật sư Diệp gia tới Hải Thành.” Diệp Trạch nói.

Đội luật sư Diệp gia là trình độ max cấp thế giới, với kỷ lục là chưa từng thua kiện nha.

“Chú, chú thật tốt.” Thẩm Nghiệp cao hứng mỉm cười, lại lần nữa múa may tay, “Thật sự không được, cháu liền dùng lá bùa chỉnh gã!”
Dù sao sẽ không để súc sinh kia quá tốt!
Diệp Trạch khẽ cười.

Đây mới là Thẩm Nghiệp anh nhận thức, ánh mặt trời lạc quan, không gì có thể đả đảo y.

Đến nỗi tính tình Thẩm Nghiệp ghét kẻ ác như kẻ thù, Diệp Trạch cảm thấy không có gì không tốt.

“Không có ‘ thật sự không được ’, nhất định phải được.” Diệp Trạch nhàn nhạt mở miệng.

Có Diệp Trạch bảo đảm, Thẩm Nghiệp yên tâm hơn phân nửa, bởi vì cậu biết Diệp gia có bao nhiêu lợi hại: “Vâng, cần phải làm súc sinh kia trả giá đại giới!”
Diệp Trạch nhấp nhấp môi, nói: “Tôi cũng có thể giúp cả nhà Mạnh Như Yên dọn đi thành thị khác, cho bọn họ phòng ở sửa thân phận, bắt đầu lại một lần nữa.”
Thẩm Nghiệp đột nhiên nhìn về phía anh.

Trời má, đây là thiên sứ gì a! Cư nhiên còn mua phòng, suy xét cũng quá chu đáo đi!
Thẩm Nghiệp mắt lấp lánh nhìn vị hôn phu nhà mình, một lòng bùm bùm.

Diệp Trạch ánh mắt mang ý cười, nhẹ giọng nói: “Chỉ cần cậu muốn, tôi đều sẽ thay cậu làm.”
Thẩm Nghiệp cảm động đến quả thực không biết nên như thế nào cho phải.

Lời âu yếm như vậy, thịnh thế mỹ nhan như vậy……Quá phạm quy!
Cậu không nhịn xuống, vươn móng vuốt nhỏ, bắt lấy ngón tay nam nhân.

Xúc cảm ấm áp từ lòng bàn tay vẫn luôn lan tràn đến trái tim, mặt cậu đỏ lên, tim như muốn nhảy ra.

Diệp Trạch khóe môi nhẹ xốc, trở tay nắm lấy cậu, vẫn luôn không buông ra.

Thẩm Nghiệp dùng một tay khác quạt gió cho chính mình: “A, nóng quá a……”
……Kỳ thật là cậu não bổ quá nhiều.

Diệp Trạch nặng nề cười một tiếng: “Tôi quạt cho cậu.”
Hắn thế nhưng thật sự lấy ra một tờ giấy, quạt cho Thẩm Nghiệp =)).

Thẩm Nghiệp: “……” Cảm giác mặt càng nóng.

Vốn dĩ cậu còn muốn nghiên cứu một chút Bút Đào Mộc vì cái gì sẽ đột nhiên phát ra âm khí, hiện tại cậu chỉ lo ổn định tim đập, nào còn có tâm nhàn đi quản Bút Đào Mộc.

Xe về Dung Viên, Thẩm Nghiệp nhân cơ hội rút tay về, giả bộ thật sự bình tĩnh: “Tới rồi.”
Nên xuống xe, cho nên chúng ta đừng giống như tiểu bằng hữu tay cầm tay nha!
Diệp Trạch thật sâu liếc cậu một cái, rốt cuộc không nói cái gì.

Sắp về đến nhà, Thẩm Nghiệp cúi đầu nhìn nhìn đồng hồ, phát hiện thời gian còn sớm, liền nói: “Tôi muốn đi nhà Thạch tổng.”
Trải qua việc Mạnh Như Yên, cậu có điểm lo lắng lão đạo sĩ kia sẽ lại xuống tay với nhà Thạch tổng, cậu cảm thấy sự tình không thể kéo, vạn nhất phát sinh biến cố gì không thể vãn hồi thì sao?
“Tôi đi cùng cậu.” Diệp Trạch kêu tài xế quay đầu đi Thạch gia.

Thẩm Nghiệp đã thói quen hắn dính người: “Ừm, chúng ta phu xướng phụ tùy.”
……Phu xướng phụ tùy?
Diệp Trạch rũ mắt, từ này rất hay.

Chỉ là….Ai là phu, chuyện này về sau hảo hảo thảo luận một chút.

Thạch tổng vừa lúc ở nhà, biết được Thẩm Nghiệp muốn tới, đã sớm ở cửa chờ.

“Thẩm đại sư, ngài mời vào.” Thạch tổng tâm tình thoạt nhìn thực không tồi, “Nhờ có ngài, mẹ tôi không sai biệt lắm đã tốt lên, có thể ăn có thể uống, thậm chí còn có thể cùng con tôi chơi bài.”
Thẩm Nghiệp cười cười, cùng Diệp Trạch hướng vào trong đi.

Mới vừa tiến sân, cậu liền phát hiện biệt thự âm khí so với lần trước càng đậm, Bút Đào Mộc trong tay cũng lại lần nữa tản ra âm khí nồng đậm.

Nếu không phải bị Diệp Trạch có mây tím trấn, Bút Đào Mộc phỏng chừng sẽ bị âm khí căng bạo.

Này không thích hợp.

Trải qua lâu như vậy, âm khí sớm nên tan……Trừ phi trong nhà Thạch tổng đã xảy ra biến cố gì đó.

Thẩm Nghiệp mày hung hăng nhăn lại, dừng chân, đánh giá sân.

Thạch tổng kinh ngạc nói: “Đại sư?”
Thẩm Nghiệp ừm một tiếng, cẩn thận đánh giá mặt ông: “Ông thật không gặp được đào hoa nát?”
“Trong khoảng thời gian này tôi đều ở nhà chiếu cố mẹ, chỉ ngẫu nhiên đi công ty, trừ bỏ nghệ sĩ công ty, tôi không tiếp xúc người ngoài.

Nhưng nghệ sĩ công ty đều biết tính cách tôi, cho nên đều rất an phận, không có ai tới quấy · nhiễu tôi.” Thạch tổng hồi ức nói.

Thẩm Nghiệp lại nhìn chằm chằm Thạch tổng.

Kỳ quái……
Lần trước cậu nhìn tướng mạo Thạch tổng, xác định có đào hoa nát dây dưa.

Lần này vừa thấy, đào hoa nát cư nhiên giải rồi?!

Đây là tình huống như thế nào?
Thẩm Nghiệp cúi đầu trầm tư, ngay sau đó nghĩ đến cái gì, cậu lại lần nữa nhìn Thạch tổng.

Thì ra là thế!
Kỳ thật đào hoa nát cũng không có giải, là có người động tay động chân!
Khó trách lần trước cậu vô pháp phán đoán đào hoa náy là nam hay nữ, theo đạo lý mà nói, lấy bản lĩnh cậu, là hoàn toàn có thể tính ra bộ dáng đối phương!
Cho nên, đào hoa nát kia khẳng định quen biết lão đạo sĩ, chỉ có lão đạo sĩ mới có thể động tay chân.

Cậu cân nhắc chờ lát nữa hỏi Thạch lão phu nhân về lão đạo sĩ một chút, một bên hỏi Thạch tổng: “Có người đã tới nhà ông sao?”
“Không có.” Thạch tổng lắc đầu, lại khẩn trương hỏi, “……Đại sư, có phải không đúng chỗ nào hay không?”
Thẩm Nghiệp sợ dọa đến ông, liền nói: “Không có việc gì, tôi bố trí trận pháp cho nhà ông, về sau không ai có thể tùy tiện vào, như vậy cũng an toàn chút.”
Nếu biết là lão đạo sĩ đang làm trò quỷ, cậu đương nhiên đến phòng bị.

Thạch tổng kinh hỉ không thôi, lập tức nói lời cảm tạ: “Phiền toái ngài!”
Thẩm Nghiệp lấy ra Bút Đào Mộc, chuẩn bị bày trận.

Nhưng Bút Đào Mộc âm khí đậm, cư nhiên không nghe cậu sai sử.

Thẩm Nghiệp hừ lạnh một tiếng, dán vài đạo phù ở cán bút, Bút Đào Mộc lập tức thành thật.

Diệp Trạch yên lặng mà nhìn Bút Đào Mộc, ánh mắt hơi rùng mình.

Chờ Thẩm Nghiệp kết thúc bày trận, Diệp Trạch tiến lên, tự giác cầm lấy Bút Đào Mộc tinh lọc.

Thẩm Nghiệp hướng anh cười, tiến đến bên tai anh: “Chú ơi, chú quá nghe lời, cháu có điểm muốn khi dễ chú nha.”
Khí nóng hỗn loạn cùng mùi hương cây cỏ nhàn nhạt trên người cậu đánh úp lại, Diệp Trạch ánh mắt u ám, yên lặng liếc cậu một cái.

Thạch tổng nhiệt tình mà đem Thẩm Nghiệp cùng Diệp Trạch tiến vào trong nhà.

Lúc này đã qua hơn nửa tháng, Thạch lão phu nhân sớm tốt.

Bà biết là Thẩm Nghiệp cứu bà, từ ái mà lôi kéo tay Thẩm Nghiệp: “Đứa nhỏ ngoan, cảm ơn cháu cứu ta.

Về sau Thạch gia chính là dựa vào cháu, cháu nếu bị ủy khuất, nhớ nói cho Thạch Ba Tiêu.”
Bà từ chỗ con dâu nghe nói Thẩm Nghiệp bị cha ruột cùng mẹ kế tiểu tam khi dễ, tức giận không nhịn được, thiên địa nào có người cha khốn nạn như vậy!
Thẩm Nghiệp có chút buồn cười, cũng có chút cảm động, lão nhân gia đây là nói cho cậu, Thạch gia sẽ làm chỗ dựa cho cậu đi?
Cậu cười nói: “Ngài yên tâm, không ai có thể khi dễ cháu.”
Khi dễ cậu, cũng phải hỏi lá bùa trong tay cậu có đáp ứng hay không nha.

Huống chi……Cậu quay đầu lại nhìn nhìn Diệp Trạch đứng ở phía sau mình, cậu còn có vị hôn phu trâu bò nhất nha!
Thẩm Nghiệp cảm tạ ý tốt Thạch lão phu nhân, đem đề tài chuyển tới trên người lão đạo sĩ, hỏi bà như thế nào quen biết lão đạo sĩ kia.

Nhắc tới lão đạo sĩ, hiện tại lão phu nhân còn rất tức giận.

Bà mỗi ngày thích đi dạo công viên, nơi đó có không ít người già hoạt động, bà còn gia nhập một đội ngũ Thái Cực Quyền.

Đại khái nửa năm trước, một lão đạo sĩ ngăn bà lại, nói trong nhà bà có kiếp nạn.

Ngay từ đầu Thạch lão phu nhân đương nhiên không tin, nhưng lão đạo sĩ rất nhiều lần thay người đoán mệnh đều rất chuẩn, xác thật là có bản lĩnh, Thạch lão phu nhân dần dần tin.

Lão đạo sĩ cùng bà nói, một kiếp cần dùng sinh thần bát tự người trong nhà hóa giải, hơn nữa ám chỉ bà tốt nhất dùng sinh thần bát tự con dâu.

“Tôi có chút nghi hoặc, hỏi gã có hậu quả gì, gã nói khả năng thân thể sẽ mệt chút nữa.

Con dâu của tôi vẫn luôn đi theo con trai tôi chịu khổ, đối tôi cũng rất tốt, tôi như thế nào làm con thân thể biến kém.

Tôi nghĩ tôi cũng là người rất nhanh sẽ xuống mồ, nếu có thể giúp trong nhà vượt qua kiếp nạn này, kia cũng là chuyện tốt, liền dùng sinh thần bát tự của mình.” Thạch lão phu nhân lau nước mắt, “Đều do ta già rồi hồ đồ, bị lão đạo sĩ kia lừa xoay chong chóng, còn khiến con cháu lo lắng!”
Thẩm Nghiệp trước đó tính ra đào hoa nát là hướng về phía vợ Thạch tổng, lão đạo sĩ nhắm chuẩn sinh thần bát tự vợ Thạch tổng, này hoàn toàn nói được.

Khả năng lão đạo sĩ cũng không nghĩ tới, Thạch lão phu nhân luyến tiếc con dâu chịu khổ đi.

Vợ Thạch tổng nước mắt lưng tròng: “Mẹ……”
Lão phu nhân nhẹ nhàng chụp mu bàn tay nàng: “Là mẹ hồ đồ.”
“Không, ngài không phải hồ đồ, ngài là vì chúng ta.”
Nhìn ra được hai người mẹ chồng nàng dâu quan hệ rất tốt.

Thạch tổng cũng ở một bên khuyên: “Mẹ, này không thể trách ngài, ngài cũng là vì trong nhà……”
Thẩm Nghiệp rất thích loại gia đình hoà thuận vui vẻ, nhẹ giọng nói: “Yên tâm đi, chỉ cần lão đạo sĩ kia xuất hiện, ta liền lập tức giải quyết gã, làm gã rốt cuộc không hại được người!”
Tuy rằng còn vô pháp chứng minh việc Mạnh Như Yên cùng lão đạo sĩ có quan hệ, nhưng cậu chính là có loại trực giác, lão đạo sĩ này chỉ sợ hại không ít người.

Thạch tổng mời bọn họ ăn cơm, Thẩm Nghiệp uyển chuyển mà cự tuyệt, lôi kéo Diệp Trạch đi khỏi Thạch gia.

Trước khi rời đi, cậu dặn dò Thạch tổng: “Có tình huống dị thường nao ông nhất định phải nhớ liên hệ cho tôi.”
Thạch tổng vội vàng không ngừng đáp ứng.

Có thể là bởi vì cảm nhận được bầu không khí hạng phúc trong nhà Thạch tổng, trên đường trở về, Thẩm Nghiệp tâm tình tốt hơn nhiều.

Vừa lúc mặt trời ngã về tây, ánh chiều tà ửng đỏ trải dài trên mặt đất, hai người cứ như vậy chậm rì rì mà tản bộ về nhà.

Thẩm Nghiệp trộm ngẩng đầu nhìn nam nhân bên người, nam nhân rất cao, thân hình đĩnh bạt, chỉ nhìn sườn mặt cũng anh tuấn cực kỳ.

Cậu nhịn không được nói: “Chú, về sau chúng ta cũng giống Thạch tổng cùng vợ ông ấy được không? Cháu sẽ đối ông tốt, chú đối ngoại bà cũng rất tốt……Chúng ta hiếu thuận trưởng bối hai bên……”
Diệp Trạch thật sâu mà nhìn cậu.

Giống Thạch tổng cùng vợ ông ta sinh hoạt cả đời sao?
Chỉ nghĩ một chút, đã khiến tim người ta rung động.

“Được.” Diệp Trạch ôn nhu lại trịnh trọng mà đáp lời.

Thẩm Nghiệp khóe miệng gợi lên, trong mắt lộ ra vô vàn tia sáng, cùng ánh nắng ửng đỏ giao hòa chiếu sáng lẫn nhau, hình ảnh này đâm thẳng vào đáy lòng Diệp Trạch.

Rất nhiều năm sau hồi tưởng thiếu niên giờ phút này vui sướng, ngực hắn đều ấm lên.

Từ Tư Tư vẫn luôn đợi bọn họ trở về, hỏi bọn họ tình huống ‘ Hy Vọng Có Kiếp Sau ’.

Thẩm Nghiệp không quá phương tiện lộ ra việc Mạnh Như Yên, loại sự tình này không nên thêm một người biết, Mạnh Như Yên thương tổn liền ít đi một phần.

Cậu hàm hồ mà nói: “Không có việc gì, sợ bóng sợ gió một chút thôi.”
Từ Tư Tư thấy thế cũng không hỏi nhiều, ngược lại nói tình huống hôm nay khai trương: “Trường học tổng cộng 22 vị bạn học xếp hàng đoán mệnh, cậu tìm thời gian tính cho bọn họ đi.”
“Vâng, chị đưa danh sách cho em, ngày mai em đi trường học tìm bọn họ.”
Đang đợi Từ Tư Tư đưa danh sách, Thẩm Nghiệp nằm liệt ngồi ở trên sô pha, hai mắt nhìn trên không, cũng không biết suy nghĩ cái gì.

Diệp Trạch như suy tư gì mà nhìn cậu trong chốc lát, quay đầu đi phòng bếp.

Vì thế chờ Thẩm Nghiệp hoàn hồn, liền phát hiện vị hôn phu cậu bận rộn ở trong phòng bếp!
Thẩm Nghiệp kinh ngạc đến miệng có thể nuốt vào một quả trứng gà, chạy tới phòng bếp nhìn đồ hiếm lạ, liền thấy Diệp Trạch kéo tay áo rửa rau.

Hôm nay Diệp Trạch mặc đồ ở nhà, nhưng khí chất anh là không nên xuất hiện ở phòng bếp a!
“Chú, chú là nấu ăn sao?”
Diệp Trạch: “Ừm, cậu muốn ăn cái gì?”
Thẩm Nghiệp tròng mắt chuyển động: “Gà ớt cay.”
“……” Diệp Trạch nhớ tới trò đùa của đứa nhỏ lần trước, bất đắc dĩ mà lắc đầu, quay đầu hỏi nữ đầu bếp, “Có ớt không?”
“Có có có.” Nữ đầu bếp lập tức từ giỏ rau lấy ra, cô biết Thẩm Nghiệp thích ăn cay, mỗi ngày đều sẽ mua ớt.

Ụa, Diệp Trạch thật muốn làm gà ớt cay cho cậu?
Thẩm Nghiệp cảm giác chính mình đang nằm mơ……
Diệp Trạch đã bắt đầu rửa ớt, rửa xong chuẩn bị cắt.

Thẩm Nghiệp chạy nhanh ngăn lại anh: “Đây là ớt, chú nên mang bao tay.”
Diệp Trạch yên lặng mà đi tìm bao tay.

……Này cũng quá nghe lời đi?
Thẩm Nghiệp bỗng nhiên đột nhiên nhanh trí: “Chú ơi, chú……Là vì an ủi cháu sao?” Cho nên mới nấu ăn cho cậu.

Diệp Trạch không trả lời, dùng tay dính nước lạnh chạm chạm mặt cậu.

Thẩm Nghiệp mặt đỏ lên một chút, vì che giấu trạng thái chính mình cậu lẩm nhẩm lầm nhầm mà kêu: “Hôm nay sao lại thế này, thời tiết quá nóng đi! Có phải mau đến ngày nóng bức hay không?”
Diệp Trạch khóe môi nhẹ nhàng câu lấy, không có vạch trần cậu.

Gian nan mà cắt ớt cùng gà, Diệp Trạch liền chuẩn bị nấu ăn.

Đáng tiếc hắn từ nhỏ đến lớn đều có người hầu hầu hạ, thật đúng là chưa làm qua……Vì thế kế tiếp toàn bộ phòng bếp liền tràn ngập mùi ớt gay mũi, còn kèm theo khói đặc……
……Thật là làm khó hắn.

Thẩm Nghiệp lại vừa cảm động vừa buồn cười, tiếp nhận nồi: “Để cháu.”
Cuối cùng đồ ăn vẫn là Thẩm Nghiệp làm.

Diệp Trạch ở một bên nhìn động tác cậu, trong mắt lộ ra ảo não, miệng nhấp càng khẩn trương.

Thẩm Nghiệp cũng không có nhận thấy được cảm xúc anh, cười tủm tỉm cùng anh nói chuyện phiếm: “Hôm nay chú biểu hiện rất tốt, cháu làm thịt xương sường kho tàu cho chú, được không?”
Mấy ngày hôm trước cậu làm thịt xương sườn kho tàu, Diệp Trạch rất thích ăn.

“Được.” Diệp Trạch dùng ngón tay chạm chạm bên tai cậu.

Thẩm Nghiệp: “……”
Nói chuyện thì nên nói, ngài đừng động thủ a! Tôi hiện tại muốn quạt gió!
Buổi tối trước khi ngủ, Diệp Trạch tắm rửa xong, mặc vào ngủ, đeo đai lưng, đi gõ cửa phòng Thẩm Nghiệp.

Thẩm Nghiệp vừa mở cửa ra liền bị mãnh liệt đánh sâu vào!
Cơ ngực nửa lộ, cơ bụng như ẩn như hiện…..Quá tú sắc khả xan!
*Thân hình đẹp đến nỗi làm người ta thèm thuồng=))
Diệp Trạch nhận thấy được tầm mắt cậu, yên lặng mà đem cổ áo mở ra chút.

Thẩm Nghiệp: “???”
Tình huống như thế nào, nam nhân đây là ở chủ động mời cậu nhìn?
Diệp Trạch vành tai đỏ lên, có điểm không được tự nhiên mà quay đầu đi.

Trước đó muốn làm đồ ăn an ủi nhóc con, cuối cùng làm hỏng, sau đó Diệp Trạch vẫn luôn suy nghĩ, tiểu sắc quỷ cảm xúc không tốt, cho cậu một chút ngon ngọt, tâm tình cậu hẳn là sẽ tốt một chút đi.

Thẩm Nghiệp: “!!!”
Cho nên nam nhân chính là cố ý để cậu nhìn?
Được được được, sao có thể không nhìn! Một đôi mắt dính ở trên người Diệp Trạch, liền kém chảy nước miếng!
Cậu vươn tay, tính toán thử xúc cảm, liền nhận được điện thoại Thái Chi Vĩ: “Cậu mau xem Weibo, Tiêu Ất Ất thật sự xảy ra chuyện! Hiện tại dân mạng đều đang quỳ cậu!”
Thanh âm cao vút làm Thẩm Nghiệp hoảng sợ.

Tầm mắt cậu vẫn luôn dính ở cơ bụng Diệp Trạch, không quá cảm thấy hứng thú hỏi: “Sao lại thế?”
“Cậu trước xem Weibo, xem liền hiểu được!” Thái Chi Vĩ cúp điện thoại.

Thẩm Nghiệp: “……”
Vậy cậu gọi điện thoại cho tôi làm gì a! Trì hoãn tôi thưởng thức mỹ nam!
Thẩm Nghiệp tức giận..

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN