Chiếc xe lại chuyển hướng trở về doanh trại, Uy Vũ ngồi trên ghế lái, chần chừ một hồi rồi mới mở lời: “Thiếu tướng, giờ anh tính sao?”
Trần Niệm Lâm xoa hai thái dương đau nhức, lắc đầu: “Không biết…”
Một lúc sau anh mới ngẩng đầu lên: “Uy Vũ, đưa tôi tới Space Plus, còn cậu lái xe về doanh trại cho anh em huấn luyện diễn trận đi.”
“Rõ!”
…****************…
Trần Tĩnh Di nô đùa cả ngày với bạn hàng xóm đã thấm mệt, chờ được Tô Ý Hoan tắm rửa thơm tho, sạch sẽ xong con bé đã trực tiếp ngủ gục trên vai cô.
Bế mãi một lúc, đến khi cánh tay mỏi nhừ Tô Ý Hoan mới dám đặt con bé xuống giường, đắp chăn cẩn thận rồi rón rén ra khỏi phòng.
Cô vừa mới xuống bếp uống một ly nước mát thì cửa nhà đã vang lên tiếng chuông.
Tô Ý Hoan liếc nhìn đồng hồ, bây giờ đã là hơn 1 giờ sáng, còn ai tìm cô vào lúc này nữa?
“Ai đó?” Cô mở thiết bị theo dõi lên, nhấn giữ phím Thoại rồi hỏi.
“Là tôi, tôi là bảo vệ.” Trước ống kính bỗng xuất hiện khuôn mặt của bảo vệ với chiếc áo đồng phục trắng, Tô Ý Hoan vội ra mở cửa.
“Chào bác, không biết khuya thế này rồi còn có việc gì?”
“Cô họ Tô phải không?”
“Đúng ạ.”
“Cô nghe máy của chồng cô đi.” Nói rồi bảo vệ đưa chiếc điện thoại di động cho cô.
Tô Ý Hoan cảm thấy khó hiểu nhưng vẫn nghe máy, giọng cô nhỏ nhẹ: “A lô?”
“Tô Ý Hoan, ngay bây giờ, quán bar Space Plus, cho cô 10 phút.” Là giọng của Trần Niệm Lâm, có vẻ như đang say.
Anh ta vừa nói xong đã cúp máy, chẳng cho cô cơ hội từ chối.
“Cảm ơn bác!” Tô Ý Hoan trả lại điện thoại cho bảo vệ.
“Cô à, cô nên bảo chồng cô sắm cho một chiếc điện thoại di động đi, thời buổi nào rồi!” Bác bảo vệ nói xong thì vẫy tay chào rồi đi mất.
Tô Ý Hoan đứng trước cửa nhà một hồi, nhìn đồng hồ rồi lại liếc lên tầng hai.
Cuối cùng cô vẫn quyết định tới quán bar đó một phen.
Trước khi đi, Tô Ý Hoan mặt dày chạy sang gõ cửa nhà hàng xóm, đây là người bạn mà cô mới quen gần đây, một người mẹ đơn thân tên Hoài Nhu, con trai của cô ấy hôm nay đã về nhà nội với bố, đoán chừng cô ấy sẽ có thể thay cô trông Tiểu Di.
Hoài Nhu ngáp ngủ đứng trước cửa.
“Hoài Nhu, làm phiền cô quá, Trần… chồng tôi hiện tại đang gặp chút chuyện, tôi phải đi đón anh ấy, không biết cô có thể sang trông Tiểu Di giúp tôi một lát được không?”
Hoài Nhu dụi dụi mắt, vô cùng nhiệt tình chạy ngược vào trong lấy áo khoác: “Được rồi, cô cứ đi đi, để tôi sang trông con bé cho.
Đi sớm về sớm.”
“Cảm ơn cô.” Nói xong, Tô Ý Hoan vội vàng về nhà lấy áo khoác, dặn dò Hoài Nhu mấy việc rồi bắt taxi tới Space Plus.
Người đàn ông này hỉ nộ vô thường, cô sợ đến muộn anh ta sẽ lại làm khó mình.
…****************…
Dưới sự chỉ dẫn của nhân viên, Tô Ý Hoan được đưa tới trước một phòng bao.
Cô rón rén đẩy hé khe cửa để quan sát trước tình hình bên trong.
Trần Niệm Lâm đang ngồi ngay giữa sofa, ngả người ra phía sau, mắt nhắm nghiền.
Xung quanh là mấy người đàn ông khác, ai nấy đều ôm trong tay một mỹ nhân.
Nhìn thấy cảnh tượng này, Tô Ý Hoan lại chau mày.
Trước kia Trần Niệm Lâm không phải một người thường xuyên xuất hiện ở tụ điểm ăn chơi như này, Trần Niệm Lâm mà cô biết là một người đàn ông vô cùng quy củ, khuôn phép, thậm chí anh còn rất có định kiến với những kẻ ‘trèo cao’ như cô.
Tô Ý Hoan dứt mình khỏi dòng suy nghĩ, tự nhủ: “Cuộc sống của mình và anh ta giờ đã ai đi đường nấy, anh ta có ra sao cũng đâu liên quan tới mình.”
Lẩm bẩm xong, cô đẩy rộng cánh cửa ra, bước vào trong.
Cuộc vui của mấy người đàn ông bị gián đoạn, ai nấy đều nhìn ra cửa, khi trông thấy một cô gái xinh đẹp mặc đồ ngủ xuất hiện trong phòng bao, mắt của tất cả cánh đàn ông đều trừng lớn.
Một trong số những người đó bao gồm cả Diệp Ứng Đình.
Anh ta híp đôi mắt đào hoa của mình đánh giá Tô Ý Hoan một lượt, hôm trước ở trong buổi đấu giá anh đã thấy dung mạo của cô, thế nhưng hôm nay mới được chiêm ngưỡng ở khoảng cách gần.
Quả thực bé con ngày nào giờ đã trở thành người phụ nữ đích thực, quyến rũ như này bảo sao Cửu gia không hỉ nộ thất thường, khăng khăng chiếm làm của riêng.
“Tôi tới đón Trần… Cửu gia.” Tô Ý Hoan vừa cất lời được một nửa, nhớ ra trong cả Diệp Thành này chẳng có mấy ai dám gọi thẳng tên anh, thế nên cái tên xa lạ này không phù hợp để nhắc tại đây.
Một người trong số đó huýt sáo, còn làm động tác nhường đường cho Tô Ý Hoan.
Cô đi lên, lách người chen vào giữa, đến trước mặt Trần Niệm Lâm, dùng cả hai tay hết sức kéo, người đàn ông như choàng tỉnh khỏi giấc mộng, ánh mắt thấm đẫm men say nhìn cô một hồi rồi nhếch miệng cười, chủ động chống tay đứng lên, vòng tay qua vai cô.
Tô Ý Hoan bị sức nặng của Trần Niệm Lâm đè lên vai, loạng choạng chống đỡ, khó khăn lắm mới dìu được đến giữa phòng, nhân viên phục vụ ở ngoài hiểu ý, chạy sang bên còn lại để đỡ phụ.
Chân còn chưa lê được vài bước, Tô Ý Hoan đã bị một người đàn ông khác chặn lại.
Anh ta tò mò hỏi: “Này cô gái, cô là gì của Cửu gia thế? Nếu cô không nói, sao chúng tôi dám tin tưởng giao phó Cửu gia cho cô đây?”
Tô Ý Hoan lạnh lùng nhìn anh ta rồi nghiêng người, nói với tất cả những người trong phòng: “Tôi họ Tô, 5 năm trước đã khiến người Cửu gia yêu thương nhất nằm liệt giường, anh ta là chủ nợ, tôi là con nợ, được chưa?”
Giọng của Tô Ý Hoan mang ý châm biếm, dù sao cô cũng không có thiện cảm với những kẻ nhà giàu chỉ biết ăn chơi hưởng lạc này.
Cả căn phòng bỗng không ai cười nói nữa, bầu không khí chìm vào im lặng.
Khi Tô Ý Hoan đang định cất bước, một âm thanh quen thuộc vang lên từ sau lưng khiến cô cứng đờ người:
“Người Cửu gia yêu nhất không phải em sao, Ý Hoan?”
Sao người này lại biết tên cô? Hơn nữa giọng nói còn rất quen thuộc.
Thế nhưng Tô Ý Hoan không hề quay lại nhìn, cô dìu Trần Niệm Lâm đi thẳng ra cửa.
Bỗng dưng Trần Niệm Lâm đẩy nhân viên phục vụ sang một bên rồi nhìn cậu ta chằm chằm.
Chàng trai kia cũng hiểu ý, lập tức tránh đi.
Ngay sau đó, Trần Niệm Lâm vừa đỡ vừa đẩy Tô Ý Hoan vào một góc tường khuất của quán bar, cúi đầu nhìn cô từ trên cao: “Sao thế? Nghe thấy lời nói đó sao cô không phản bác gì?”
Tô Ý Hoan quan sát biểu cảm và giọng điệu người đối diện, ánh mắt nghi ngờ: “Anh không say?”
“Trả lời câu hỏi của tôi!” Trần Niệm Lâm lạnh giọng.
“Có phải hay không tự trong lòng anh biết, vị hôn thê của anh là Cố Diệp Uyển, còn chúng ta chẳng còn dây dưa gì nữa.
Năm năm trước chúng ta đã ly hôn rồi!”
“Không còn dây dưa gì nữa ư?” Trần Niệm Lâm bật cười, anh đưa tay bóp cằm Tô Ý Hoan, ép cô ngẩng lên nhìn mình: “Tô Ý Hoan, tờ giấy đó tôi chưa hề ký, vì thế cô vẫn là người của tôi, đừng hòng nảy ra ý nghĩ cắt đứt quan hệ!”
Còn chưa để Tô Ý Hoan kịp tiêu hóa hết thông tin, bờ môi phủ đầy hơi men của người đàn ông đã áp xuống, nuốt trọn bờ môi căng mọng của cô.