Ông cụ Trần tên đầy đủ là Trần Trí Viễn, xuất thân nhà binh nhưng xuất ngũ sớm do vết thương nơi đầu gối.
Vì thế tuy tuổi tác đã cao nhưng vẫn vô cùng minh mẫn.
Vừa nhìn thấy Tô Ý Hoan từ xa, tuy cô trưởng thành và trổ mã xinh đẹp hơn xưa, nhưng chỉ liếc một cái ông cụ vẫn có thể nhận ra cố nhân.
Lúc này Tô Ý Hoan đang vùi đầu trong lòng ông cụ, nước mắt đã thấm ướt cả vạt áo ông.
Trần Triết Viễn không lên tiếng an ủi, chỉ dùng bàn tay nhăn nheo, già nua của mình khẽ vỗ lưng.
Đợi đến khi cô gái nhỏ trong lòng ngừng khóc, ngẩng khuôn mặt giàn giụa nước mắt kia lên, ông rút một tờ giấy trên bàn, đưa ra, giọng vô cùng bình thản:
“Từng này tuổi đầu rồi vẫn mít ướt như ngày nào ông gặp, mau nín đi, đừng phá hỏng nhã hứng thưởng trà ngắm mây của ông.”
Tô Ý Hoan đón lấy tờ giấy ăn, cẩn thận chấm lên khóe mắt, sau đó cô đứng lên, phủi bụi trên đầu gối rồi ngồi xuống chiếc ghế đối diện, trước khi ngồi còn không quên đưa tay vuốt một đường từ mông xuống, đang vuốt được một nửa bèn khựng lại.
Mỗi khi đứng trước ông nội cô lại quên hết mọi thứ, vẫn cứ ngỡ giống hệt 5 năm trước, ngày nào cô cũng diện sườn xám thêu hoa chìm, đi một đôi guốc gỗ, ngồi bên cạnh pha trà, bầu bạn với ông.
Năm năm về trước, ở trong căn dinh thự rộng lớn này, người duy nhất có thể cho cô cảm giác của một gia đình chính là ông nội.
Trần Triết Viễn ngả người trên ghế bập bênh, bàn tay phe phẩy chiếc quạt nan, mắt vẫn ngắm bầu trời trên cao, giọng hết sức trìu mến:
“Con ra khi nào thế? Sao không về thẳng đây với ông?”
Hiển nhiên, ông biết cô đã ra tù, cũng biết nơi đầu tiên cô đến không phải dinh thự này.
Tô Ý Hoan cúi gằm mặt, không dám nói ra suy nghĩ trong lòng, cô là vì hổ thẹn, không dám đối diện với trái tim luôn bao bọc, chở che của ông nội nên cứ lần lữa.
Thêm một điều nữa, đó là cô sợ trở lại nơi này, sợ nhớ lại những ký ức cũ đã phủi đầy bụi thời gian.
“Âu cũng là lẽ thường tình, dẫu sao cũng từng chung chăn gối, nó lại đối xử quá mức tuyệt tình với con như thế, con không tha thứ, không quay về đây cũng phải.” Trần Triết Viễn lại nói tiếp, như nói với Tô Ý Hoan mà cũng như nói với chính bản thân mình.
“Ông nội, không phải vậy đâu.” Tô Ý Hoan nhoài người nắm lấy một tay đang đặt trên thành ghế của Trần Triết Viễn, lắc đầu: “Là con thấy hổ thẹn với ông, đã khiến ông phải thất vọng về con… thế nên con mới… con mới không dám về…”
Trần Triết Viễn lật ngược tay, phủ lên đôi tay gầy guộc của Tô Ý Hoan: “Cớ gì phải hổ thẹn? Đứa cháu dâu đích thân ông chọn, làm sao lại có thể làm ra chuyện tày trời như vậy.” Dứt lời, ông cụ thở dài vịn ghế đứng lên, Tô Ý Hoan cũng vội vã bật dậy, đi tới dìu ông.
“Hoan này.”
“Dạ.”
“Có nhiều chuyện không phải ông thiên vị thằng Lâm, nhưng từ nhỏ nó đã sống trong cảnh hư tình giả ý của cha mẹ, tính cách có chút cực đoan, tự cho mình là đúng.
Ông biết con thương nó… nhưng con cũng hận nó.
Có thể những chuyện nó từng làm với con, con khó lòng tha thứ.
Ông không hy vọng con buông bỏ hết thảy, tha thứ cho nó, chỉ hy vọng con không sống trong hận thù, không tự lừa gạt mình.
Mọi chuyện hãy nghe theo trái tim mách bảo.
Đời người có đáng là bao, sống sao cho lòng thanh thản, nhẹ nhõm, con nhé?”
“Dạ, ông!” Tô Ý Hoan ngậm ngùi gật đầu.
Cô biết ông cụ đang nhắc tới chuyện năm xưa Trần Niệm Lâm ngang nhiên qua lại với Cố Diệp Uyển, nhẫn tâm đẩy cô vào tù trước khi mọi chuyện được điều tra rõ ràng.
Cô có hận không?
Tô Ý Hoan khi ở trong tù đã nhiều đêm thức trắng, cô nhìn ra ngoài song sắt ngăn cách mình và thế giới tự do ngoài kia, nghĩ tới từng chuyện bất hạnh mà mình phải chịu đựng.
So với việc căm hận Trần Niệm Lâm, cô càng căm hận nhà họ Tô hơn.
Nếu nói về cảm giác của cô với Trần Niệm Lâm, chỉ gói gọn trong hai chữ ‘thất vọng’.
Cô không bao giờ muốn gặp lại người đàn ông này, cô sợ sẽ bị những lời cay độc của anh tiếp tục tổn thương, cũng sợ những hành động vô tình của anh khiến trái tim ngu ngốc lại nảy sinh hoang tưởng.
Cũng chẳng ít lần cô ao ước thay thế vị trí của Cố Diệp Uyển, dù mãi nằm đó nhưng vẫn nhận được sự quan tâm ân cần từ anh.
Khi ra tù cô chưa từng nghĩ cả hai sẽ đụng độ nhanh đến vậy, còn hết lần này đến lần khác bị anh trói buộc, hết lần này tới lần khác dây dưa với nhau.
Mẹ nuôi từng nói bố nuôi cô là một người ‘lụy tình’, mà cô có những đặc điểm rất giống ông ấy, tương lai cũng sẽ trở thành con thiêu thân lao vào lửa.
“A Hoan.”
“A Hoan.”
Tô Ý Hoan bị tiếng của ông cụ Trần làm giật mình, giờ cô mới nhận ra bản thân vừa lơ đãng chẳng để ý ông cụ đang nói gì.
“Biết ngay con lại lơ đãng.” Trần Triết Viễn gõ chuôi quạt lên đầu Tô Ý Hoan: “Đi, trưa nay ở lại đây ăn cơm với ông, ông sẽ bảo dì Thẩm nấu toàn món con thích.”
“Vâng!” Tô Ý Hoan gạt bỏ những ký ức không mấy vui vẻ, cô mỉm cười khoác chặt tay ông cụ, hai người một già một trẻ dìu dắt nhau bước vào phòng khách nhà họ Trần.