– “Cô ơi, cô cho cháu hỏi có phải sáng nay ở đây có xảy ra một vụ tai nạn không ạ?”
– “Đúng rồi. Nhưng mà cô gái đó đã được đưa tới bệnh viện cấp cứu rồi.”
Một người phụ nữ trung niên bán quán ăn vỉa hè ở đó liền đáp.
– “Vậy cô cho cháu hỏi là cô có thấy một chú chó nhỏ nhỏ chừng này, có bộ lông trắng muốt nào lúc đó không ạ?”
– “À, cô gái đó vì chú chó đó nên mới bị tai nạn mà. Nhưng mà lúc tai nạn xảy ra có đông người quá nên tôi cũng không để ý nữa.”_____Người phụ nữ kia lại đáp.
– “Vậy ạ. Vậy cháu cảm ơn cô.”
Không thu được kết quả mong muốn, tiểu Liên lại lặng lẽ rời đi.
– “Mi Mi, em đang ở đâu?”
Tiểu Liên cứ lang thang đi tìm Mi Mi bởi vì nó rất quan trọng đối với thiếu phu nhân của cô. Mà thiếu gia và thiếu phu nhân đều tốt với cô nên cô không muốn thiếu phu nhân buồn vì Mi Mi mất tích. Chán nản, bất lực, cô đành trở về tay không. Thế nhưng điều bất ngờ là vừa về tới nhà thì tiểu Liên đã thấy Mi Mi đang chơi đùa với quả bóng nhựa ở trước đại sảnh.
– “Mi Mi! Mày về khi nào đấy? Làm thế nào mà mày về đây được vậy? Tao còn tưởng mày bị bắt mất rồi chứ.”
Tiểu Liên vội ôm lấy Mi Mi, cô như vỡ oà trong hạnh phúc. Tuy Mi Mi là cún cưng của Tư Duệ nhưng mỗi ngày chính tay cô đều tắm cho nó, cho nó ăn nên nó và cô cũng rất thân thiết.
– “Công nhận Mi Mi đúng là một con cún thông minh.”____Quản gia lúc này cũng từ trong nhà đi ra vẻ mặt có vẻ rất hài lòng về Mi Mi.
– “Bác quản gia, mọi người tìm thấy Mi Mi ở đâu vậy ạ?”
– “Không phải có ai tìm thấy nó đâu mà là nó tự tìm về đây đấy. Lúc đầu ta cũng rất bất ngờ khi thấy nó đứng ở cổng sủa ầm ĩ cả lên. Ai ngờ là nó lại biết tìm đường về giữa trốn đô thi đông đúc này chứ. Không ngờ Mi Mi thông mình như vậy mà chủ trước của nó lại vứt bỏ nó.”
– “Ôi Mi Mi của chị, mày thật là thông minh mà. Nhưng bây giờ mày bẩn quá rồi. Để tao cho mày đi tắm nhé. Lát nữa thiếu phu nhân về nhìn thấy mày chắc sẽ vui lắm đấy.”
*gâu gâu gâu
Sau đó Mi Mi vẫy đuôi rối rít rồi theo tiểu Liên đi vào trong nhà tắm rửa sạch sẽ.
____________
Đến chiều Tư Duệ xuất viện và được Chu Thiệu Huy đưa về nhà. Vừa nhìn thấy cô, Mi Mi đã chạy ra dụi dụi người vào chân Tư Duệ. Còn Chu Thiệu Huy lén nhìn Châu quản gia vì không ngờ là có cơ hội tìm thấy Mi Mi. Tư Duệ vừa nhìn thấy Mi Mi thì đã ôm lấy nó rồi vuốt ve:
– “Mi Mi! May quá mày không sao. Tao cứ tưởng mày bị người ta tông vào rồi chứ. Lần sau mày không được tùy tiện chạy sang đường như thế đâu có biết chưa?”
*gâu gâu gâu
– “Mi Mi! Mày có biết vì mày mà Tư Duệ xém chút nữa là mất mạng không hả? Tối nay cho mày nhịn cơm nhé?”
Chu Thiệu Huy đúng là lật mặt rất nhanh. Không thấy Mi Mi đâu thì ra sức tìm kiếm nó, đến lúc thấy nó rồi thì bắt đầu doạ nạt. Mi Mi nghe vậy thì nó nhìn anh bằng ánh mắt tội nghiệp. Tư Duệ thấy vậy bèn nói với anh:
– “Mi Mi không sao là may rồi. Anh đừng doạ nó nữa.”
– “Lần sau anh không cho phép em mang theo nó ra ngoài đâu. Con cún này nghịch ngợm chết đi được.”
Thực ra ban đầu anh vốn không thích mấy con chó hay mèo cảnh chút nào cả nhưng con cún này lại là niềm yêu thích của cô và nó cũng có công giúp tâm trạng cô trở nên tốt hơn nên anh mới nhượng bộ. Nhưng từ lúc nó chiếm trọn tình cảm của cô và vì nó mà cô lạnh nhạt với anh thì anh đã tự nhủ trong lòng là Mi Mi nó chính là tình địch của anh rồi. Một con chó Corgi vừa lùn vừa béo mà dám so với nhan sắc của anh á, không có chuyện đó đâu.
– “Mi Mi đáng yêu mà.”
Cô nhìn Mi Mi rồi đáp.
– “Thế anh với nó em thấy ai đáng yêu hơn?”_______Anh lại đáp.
– “Mi Mi.”
– “Thế anh với Mi Mi em yêu ai hơn?”
– “Mi Mi….”_______Tư Duệ vừa nói vừa liếc nhìn anh. Sau đó cô thấy biểu cảm khó ở trên mặt anh, cô liền đáp:
– “Đương nhiên là em yêu anh hơn rồi.”