Giống như lời Lục Ngộ An nói với cô.
Nguyễn Huỳnh không nghĩ tới Lục Ngộ An sẽ nói với mình hai câu này vào tối nay.
Cô cho rằng, anh sẽ đợi thêm một chút nữa.
Thật ra Lục Ngộ An quả thực muốn hai người thân hơn chút nữa, gần hơn chút nữa rồi mới nói.
Nói bây giờ hình như hơi liều lĩnh.
Nhưng sau khi nói ra, anh không hề hối hận. Thích Nguyễn Huỳnh, muốn theo đuổi cô là cảm nhận và suy nghĩ chân thật nhất lúc này của anh, từ trước đến nay anh không làm chuyện gì trái với mong muốn của mình.
Ánh đèn mê ly mờ ảo chiếu trên đầu hai người, phác họa ra dáng vẻ của bọn họ.
Hai người im ắng nhìn nhau, bọn họ chứa đựng đối phương trong ánh mắt mình.
Cô hoảng loạn một lúc, vốn muốn hỏi Lục Ngộ An rằng, có phải làm chuyện gì thì anh đều sẽ hỏi thăm ý kiến của cô một cách đứng đắn lại chính thức như thế không, lời đến khóe miệng, Nguyễn Huỳnh lại không nhịn được mà muốn trêu chọc anh: “Anh —”
Lục Ngộ An: “Hửm?”
Nguyễn Huỳnh nói mập mờ: “Nếu như em nói không muốn thì anh không theo đuổi sao?”
Tiếng ồn trong quán bar quá nhiều quá hỗn loạn, cách một cái bàn, Lục Ngộ An không nghe được quá rõ lời Nguyễn Huỳnh nói. Nhưng dựa vào bờ môi mấp máy của cô, anh đã biết được đại khái cô đang nói gì.
Lục Ngộ An bất đắc dĩ cười một tiếng: “Vẫn theo đuổi.”
Nguyễn Huỳnh nhướng mày lên, nín cười hỏi: “Vậy em có đồng ý không, không phải kết quả đều như nhau hả?”
“Hình như là giống.” Lục Ngộ An nghiêm túc trả lời câu hỏi của cô, giọng nói lành lạnh: “Nhưng anh vẫn muốn hỏi em, nếu như em cho phép, tương lai lúc anh theo đuổi em nếu có hành động hay cử chỉ gì đường đột mà em không thích, em đều có thể nói cho anh biết.”
Nguyễn Huỳnh ồ một tiếng, áp chế khóe môi nhếch lên, bắt lấy trọng điểm trong lời nói của anh: “Bác sĩ Lục.”
Lục Ngộ An: “Hửm?”
Giọng nói của anh trầm xuống, cố ý đè nặng âm cuối, khiến màng nhĩ của Nguyễn Huỳnh có chút muốn ngừng mà không được.
Cô khống chế lại sự xúc động muốn xoa tai, chế nhạo nhìn anh, cũng hỏi cực kỳ ngay thẳng: “Anh muốn làm hành động đường đột gì với em vậy?”
“…”
Nghe vậy, Lục Ngộ An rũ mắt nhìn cô, thản nhiên đến mức khiến Nguyễn Huỳnh nghẹn lời: “Nhiều lắm.”
Anh thích cô, muốn bảo vệ cô, muốn yêu cô, muốn thường xuyên nói chuyện với cô, muốn biết cô đang làm gì vào bất cứ lúc nào, muốn hiểu rõ cô, muốn trở thành người cô có thể chia sẻ.
Giống như vậy, anh cũng muốn nắm tay cô, muốn ôm cô, muốn hôn cô… rất nhiều rất nhiều. Nhưng điều kiện tiên quyết để làm những điều này là Nguyễn Huỳnh sẵn lòng, đồng ý.
Điểm quan trọng nhất là, anh muốn khi Nguyễn Huỳnh muốn tìm mình thì cô không cần nghĩ ra bất kỳ lý do gì cả. Bởi vì cô muốn chính là lý do có sức thuyết phục lớn nhất.
Im ắng hồi lâu.
Gương mặt và tai của Nguyễn Huỳnh đều bị anh nói đến mức hơi nóng, hơi bỏng. Cô khẽ thở ra một hơi, nhẹ giọng nói: “… Biết rồi.”
Đôi mắt cô hơi lóe lên, ánh mắt nhìn về phía Lục Ngộ An lại kiên định: “Vậy anh cố lên?”
Lục Ngộ An cười: “Được.”
Nguyễn Huỳnh mím môi, bỗng nhiên cảm thấy mình đồng ý quá nhanh, vội vã bổ sung: “Em khó theo đuổi lắm.”
“Trên cơ sở của chữ thích này, nghị lực làm việc bền lòng của anh đều không tệ.” Ánh mắt Lục Ngộ An sáng rực nhìn cô.
Trái tim của Nguyễn Huỳnh đập ầm ầm, còn nhanh hơn cô dự đoán.
Cô cảm thấy nhiệt độ tai và cơ thể của mình đều đang tăng cao dữ dội, tài ăn nói bình thường không tệ cũng trở nên nghèo nàn vào lúc này. Cô tựa như trở nên không biết nói chuyện vậy.
Tựa như biết được cô đang căng thẳng cái gì, Lục Ngộ An chạm vào ly rượu trước mặt cô: “Không cần căng thẳng như vậy, giống như trước đó là được.”
Nguyễn huỳnh khẽ động đậy bờ môi, lầm bầm: “Sao có thể giống như trước đó được.”
Lục Ngộ An cong môi, rũ mắt: “Người theo đuổi là anh, người nên có áp lực hẳn là anh.”
Anh nhìn Nguyễn Huỳnh: “Em chỉ cần nghe theo suy nghĩ đầu tiên của em là được, không cần cân nhắc đến chuyện khác.”
“Vậy —” Nguyễn Huỳnh nhìn anh: “Ý của anh là, em từ chối anh cũng được sao?”
Lục Ngộ An nhướng mày, ánh mắt nhìn cô sâu sắc: “Đương nhiên. Em từ chối anh, nhất định là do anh làm vẫn chưa đủ tốt.”
Làm không tốt, vậy thì anh lại cố gắng.
Có một câu mà Lục Ngộ An đã quên mất mình từng xem ở đâu, rằng nếu như bạn bị cô gái mình thích từ chối, vậy nhất định là do bạn không đủ cố gắng, không hề thật lòng.
Theo đuổi giống như leo núi, phong cảnh mà bạn trèo đèo lội suối để ngắm nhìn nhất định là vì đủ yêu thích. Bởi vì thích nên mới có thể dồn hết sức.
Theo đuổi có lẽ không cần trèo đèo lội suối, nhưng nhất định cần bạn tốn nhiều sức lực, nhiều chân tình hơn trèo đèo lội suối. Chỉ có như vậy, đối phương mới có thể thật sự cảm nhận được sự theo đuổi của bạn, cảm nhận được sự yêu thích của bạn.
Thích phải nói ra, càng phải chứng minh.
Nguyễn Huỳnh ngẩn ngơ.
Dưới ánh đèn mờ ảo, dáng vẻ nghiêm túc của Lục Ngộ An khắc vào trong đầu cô. Anh thật sự là một người, ngay cả tỏ tình cũng nghiêm túc chăm chú giống như làm phẫu thuật vậy.
Anh xem việc tỏ tình với cô như cuộc phẫu thuật quan trọng như mạng sống, để Nguyễn Huỳnh cảm nhận.
Im lặng hồi lâu, Nguyễn Huỳnh mới tìm lại được giọng nói của mình: “Biết rồi.”
Miệng cô hơi khô, cô cầm lấy ly rượu kia của Lục Ngộ An uống ừng ực, giống như uống nước vậy.
“Uống chậm một chút.” Lục Ngộ An dặn dò: “Tối nay cho phép em uống ba ly.”
Nghe xong lời này, Nguyễn Huỳnh muốn kháng nghị.
Cô không có sở thích đặc biệt gì, chỉ thích xem phim, đi sân khấu kịch và uống rượu.
Uống mấy ly rượu có thể làm cho cô ngủ ngon, tâm tình tốt.
“Lục Ngộ An.” Nguyễn Huỳnh ngước mắt liếc anh: “Sao em cảm thấy em mới là người theo đuổi vậy?”
Lục Ngộ An biết ý của cô, cực kỳ kiên nhẫn: “Ly rượu này khá là cao độ, ngày mai em phải đi làm, uống nhiều quá đầu sẽ đau.”
“…”
Bác sĩ dù sao vẫn có quyền uy nhất.
Nguyễn Huỳnh nghe vậy, bờ môi động đậy, chỉ có thể thỏa hiệp: “Được thôi.”
Cô dựng thẳng ngón tay lên, nhấn mạnh với Lục Ngộ An: “Vậy thì ba ly.”
Lục Ngộ An ừm một tiếng, đang muốn hỏi Nguyễn Huỳnh có muốn thử loại rượu không tệ khác không, Nguyễn Huỳnh chợt nhớ tới: “Em hỏi Vân Sơ xem cô ấy có ở quán bar không.”
Trong lòng Lục Ngộ An gạch một nét cho Úc Đình Quân, anh gật đầu đồng ý.
Có chút trùng hợp, Vân Sơ đúng lúc ở phòng bao trên lầu, biết Nguyễn Huỳnh và Lục Ngộ An tới, cô ấy cực kỳ nhiệt tình mời hai người lên.
–
Lần trước đến cùng Tư Niệm, Nguyễn Huỳnh đã biết quán bar này của Úc Đình Quân có chế độ hội viên VIP, ở tầng một và tầng hai xếp đặt cánh cửa ra vào, tầng ba là nơi tụ họp riêng tư của bạn bè ông chủ.
Vân Sơ ở tầng ba.
Ở đầu cầu thang có vệ sĩ, vệ sĩ đồng loạt kêu lên: “Anh Lục.”
Lục Ngộ An khẽ gật đầu, cùng Nguyễn Huỳnh sóng vai đi về phía trước.
Nguyễn Huỳnh nghi hoặc nhìn anh, vẻ mặt Lục Ngộ An tự nhiên, đã tập mãi thành quen với xưng hô như vậy.
“Sao thế?” Chú ý tới ánh mắt Nguyễn Huỳnh thay đổi, Lục Ngộ An thấp giọng hỏi.
Nguyễn Huỳnh im lặng mấy giây: “Anh thường xuyên đến đây sao?”
“Không hay tới.” Lục Ngộ An nói: “Bao gồm cả hôm nay thì hẳn là lần thứ năm.”
Trong đó có hai lần còn tới đón người.
Nguyễn Huỳnh hơi nghẹn lời, nhỏ giọng: “Không cần phải nói rõ ràng như vậy đâu.”
Lục Ngộ an nhìn dáng vẻ xấu hổ của cô, anh nhẹ nhàng cong môi: “Cần thiết mà, anh đều có thể nói rõ ràng điều em muốn biết.”
Nguyễn Huỳnh: “…”
Cô không nói gì chốc lát, nhìn Lục Ngộ An sâu xa, cân nhắc nói: “Anh thật sự… lần đầu tiên theo đuổi người khác sao?”
Nghe vậy, Lục Ngộ An nhướng mày, khóe miệng cười lên nhìn cô, biết rõ còn cố hỏi: “Không rõ ràng hả?”
“…”
Trong lòng Nguyễn Huỳnh tự nhủ, không hề rõ ràng chút nào, điều này anh cũng rành quá rồi.
Rõ ràng không hề nói lời tâm tình hay ho gì, nhưng lại khiến người ta có chút không đỡ được.
Trong lúc nói chuyện, cửa phòng bao ở tầng ba mở ra.
Vân Sơ xinh đẹp bước ra: “Nguyễn Huỳnh.”
Nhìn thấy Nguyễn Huỳnh, ý cười trên mặt cô ấy rõ ràng tươi tắn hơn nhiều.
Nguyễn Huỳnh cười tươi sáng.
Ba người đi vào phòng bao.
Trong phòng bao chỉ có Úc Đình Quân và Vân Sơ, nhìn thấy hai người họ xuất hiện, Úc Đình Quân không hề bất ngờ, sau khi anh ấy gật đầu chào hỏi Nguyễn Huỳnh thì liếc nhìn Lục Ngộ An: “Làm một ván chứ?”
Anh ấy đang nói đến bida.
Lục Ngộ An nhìn Nguyễn Huỳnh.
Nguyễn Huỳnh đã cùng Vân Sơ đi đến ghế sô pha bên cạnh ngồi xuống, châu đầu ghé tai nói thì thầm.
“…”
Lục Ngộ An nhướng mày, đi về phía Úc Đình Quân: “Bọn họ đâu?”
Anh đang hỏi đến mấy người khác đã hẹn nhau đến đây chơi bida.
Úc Đình Quân: “Chu Hạc Thư ở dưới lầu, những người khác đi có việc rồi.”
Anh ấy ném cây cơ cho Lục Ngộ An, vẻ mặt nhàn nhạt: “Sao hôm nay lại tới đây?”
Nghe ra được sự ghét bỏ trong lời nói của anh ấy, Lục Ngộ An liếc anh ấy một cái, không tiếp lời.
Anh nhận lấy cây cơ, cúi người nhắm vào quả bóng ở không xa, đánh một gậy, bóng thuận lợi lăn vào lỗ.
Bên kia, Nguyễn Huỳnh và Vân Sơ hàn huyên hai câu rồi mới chú ý tới hình như Lục Ngộ An và Úc Đình Quân đang tranh tài.
Nhìn qua người đang chơi bida có dáng có vẻ ở không xa, Nguyễn Huỳnh có chút kinh ngạc: “Tổng giám đốc Úc rất thích bida à?”
Vân Sơ im lặng một lúc rồi nói: “Không biết.”
Cái gì Úc Đình Quân cũng biết, cũng có thể làm tốt. Nhưng Vân Sơ không hề biết rốt cuộc anh có thích hay không.
Nguyễn Huỳnh ngẩn ra.
Vân Sơ nghiêng đầu nhìn cô, cay đắng cười cười: “Có phải rất bất ngờ không?”
“Không.” Nguyễn Huỳnh ấm giọng: “Tôi cũng không biết Lục Ngộ An biết chơi bida.”
Mặc dù đa số đàn ông đều biết hoạt động này.
Nói xong, hai người không khỏi nhìn nhau cười
Bỗng dưng, điện thoại của Nguyễn Huỳnh rung lên, là tin nhắn Tư Niệm gửi cho cô, hỏi cô về nhà chưa.
Nguyễn Huỳnh nhìn chằm chằm vào tin nhắn của cô ấy một lúc rồi quay đầu nhìn về phía Vân Sơ: “Vân Sơ.”
Vân Sơ: “Hửm?”
Khuôn mặt Nguyễn Huỳnh khẽ cong, cô nói khẽ: “Cô còn nhớ người bạn mà lần trước tôi nói với cô không?” Cô hỏi: “Lúc này chắc là cậu ấy không có việc gì làm, tôi gọi cậu ấy đến quán bar, hai người có muốn làm quen một chút không?”
Mấy ngày trước Nguyễn Huỳnh nói chuyện với Vân Sơ thì mới biết được, cô ấy không có bạn bè ở Bắc Thành, mỗi ngày đều ở nhà, cả người bí bách đến mức sắp nảy mầm rồi.
Tính cách Tư Niệm hoạt bát, Nguyễn Huỳnh vẫn rất muốn giới hiệu cho hai người làm quen.
Khi cô ấy nhàm chán thì cũng có thể đến quán cà phê của Tư Niệm ngồi một chút.
Ánh mắt VÂn Sơ lóe lên, sáng rực động lòng người: “Được, cô hỏi cô ấy xem có muốn không.”
“Chắc chắn là cậu ấy muốn rồi.” Nguyễn Huỳnh cười nói: “Cậu ấy còn cuồng nhan sắc nghiêm trọng hơn tôi nữa.”
Sau khi nói với Tư Niệm, Nguyễn Huỳnh không ngoài ý muốn mà nhận được câu trả lời nhiệt tình của cô ấy.
Tư Niệm: “Muốn!! Tớ đến ngay!!”
Nguyễn Huỳnh: “Vậy tụi tớ chờ cậu.”
Tư Niệm: “Ừm… có điều tớ muốn hỏi một chút, tớ có nên trang điểm xinh đẹp không?”
Nguyễn Huỳnh: “Không cần đâu nhỉ?”
Tư Niệm: “Cũng phải.”
–
Tư Niệm sắp tới, ba người không muốn uống rượu trong phòng bao im lặng.
Nguyễn Huỳnh và Vân Sơ thương lượng, quyết định đi đến đại sảnh dưới lầu chờ cô ấy.
Nói một tiếng với hai người chơi bida xong, Nguyễn Huỳnh và Vân Sơ đi ra khỏi phòng bao.
Sau khi họ đi, Úc Đình Quân cũng mất hào hứng chơi, anh ấy ném cây cơ lên bàn, nhấc chân đi về phía bàn rượu: “Uống một ly chứ?”
Lục Ngộ An: “Ngày mai tôi phải đi làm.”
Úc Đình Quân liếc anh một cái, cầm lấy hai ly rượu mà Vân Sơ đã nhấp qua rồi uống, vẻ mặt chán nản ngồi trên ghế sô pha.
Thấy anh ấy như vậy, Lục Ngộ An hiếm khi có chút lòng đồng cảm: “Sao vậy?”
Úc Đình Quân không lên tiếng.
Lục Ngộ An ngước mắt lên, bảo vệ sĩ giữ cữa lấy một chai nước suối vào. Anh mở ra uống nửa chai rồi mới lần nữa lên tiếng: “Không nói là tôi đi đấy.”
Anh nhạt giọng: “Tôi đi xem Nguyễn Huỳnh một chút.”
“…”
Úc Đình Quân giật môi một cái, xem thường mà liếc anh: “Nguyễn Huỳnh mới đi được bao lâu mà cậu đã đi kiếm cô ấy rồi?”
Anh ấy ăn nói quái gở: “Sao trước kia tôi không phát hiện ra cậu không thể rời xa phụ nữ được như vậy chứ.”
Lục Ngộ An cong môi, không hề tức giận: “Cậu cố gắng nhớ lại xem, hẳn là tôi lý trí hơn cậu rất nhiều.”
Úc Đình Quân nghẹn lời.
Lục Ngộ An ngước mắt: “Có nói không? Không nói tôi đi thật đó.”
“…” Sắc mặt Úc Đình Quân tối đen, rót liên tục hai ly, anh ấy cắn răng nghiến lợi nói cho Lục Ngộ An biết: “Anh ta về nước rồi.”
“Ai?” Lục Ngộ An chưa kịp phản ứng.
Sau khi hỏi xong và chú ý tới ánh mắt Úc Đình Quân liếc nhìn mình, anh mới chậm chạp nhận ra: “Bạn trai cũ của Vân Sơ hả?”
Dứt lời, khuôn mặt Úc Đình Quân đen đến mức đáng sợ.
Lục Ngộ An thấy anh ấy như vậy thì rất không khách sáo mà chế giễu: “Tôi đã nói sao hôm nay cậu cứ kỳ lạ mà.”
Úc Đình Quâm im lặng, lạnh lùng liếc nhìn anh.
“Không phải chứ.” Lục Ngộ An móc mỉa anh ấy hai câu, nghi hoặc nói: “Anh ta về nước thì về, hẳn là cậu cảm thấy Vân Sơ vẫn còn thích anh ta, sẽ vẫn đi với anh ta à??”
Úc Đình Quân không lên tiếng.
Lục Ngộ An quan sát thấy vẻ mặt anh ấy thay đổi thì kinh ngạc không thôi: “Úc Đình Quân.”
Anh ít khi nào gọi tên anh ấy một cách đứng đắn: “Cậu thật sự nghĩ như vậy à?”
Úc Đình Quân rút một điếu thuốc ra châm lửa, ngọn lửa đỏ hồng cháy lên, anh ấy hít sâu một cái, phun ra khói trắng: “Cậu cảm thấy tôi không nên nghĩ như vậy hả?”
Lục Ngộ An không nói gì.
Nói thật, anh cũng không biết. Dù sao thì những chuyện giữa Úc Đình Quân và Vân Sơ quá phức tạp.
Trong phòng rơi vào yên tĩnh.
Úc Đình Quân hút thuốc, Lục Ngộ An không cản lại nữa, cũng không rời đi.
Một lúc lâu sau, Lục Ngộ An đứng dậy chuẩn bị xuống lầu.
Anh không yên tâm về Nguyễn Huỳnh, dự định đi xem một lúc. Trước khi đi, anh nhìn về phía người đang cúi mặt, khom người hút thuốc, nhạt giọng nhắc nhở: “Tôi nhớ không lầm thì Vân Sơ không thích mùi thuốc lá lắm.”
Anh dừng lại một chút, bỏ lại một câu: “Cậu đợi tan bớt mùi đi, tôi đi xem bọn họ đây.”
Cửa phòng bao mở ra lại đóng lại.
Úc Đình Quân liếc nhìn điếu thuốc ở đầu ngón tay, hơi cười một cái, lại hít một hơi. Chốc láy, một nửa điếu thuốc còn lại bị ném vào gạt tàn thuốc cháy sạch sẽ.
–
Dưới lầu, Nguyễn Huỳnh và Vân Sơ ngồi bên cạnh quầy chờ Tư Niệm.
Đợi một chút thì Tư Niệm đến.
Tính cách của Tư Niệm hoạt bát hơn Nguyễn Huỳnh rất nhiều, sau khi làm quen với Vân Sơ xong, cô ấy buồn cười nói: “Trước đó tôi đã nghe qua tên của cô rồi.”
Vân Sơ đầu tiên là sửng sốt rồi bỗng nhiên kịp phản ứng, cười rất nhẹ.
“Có để ý không?” Tư Niệm hỏi.
Vân Sơ lắc đầu, suy nghĩ một chút rồi nói: “Cô nghe được phiên bản như thế nào?”
Nguyễn Huỳnh cũng có chút tò mò.
Tư Niệm nhìn dáng vẻ rất tò mò của hai người, cười nói: “Đại khái chính là câu chuyện Tổng giám đốc Úc tiếng tăm lừng lẫy vì phụ nữ mà khom lưng, hào phóng ném bỏ ngàn vàng.”
Vân Sơ nghe xong thì trừng trừng nhìn hai người chằm chằm, cười dịu dàng như nước: “Còn rất có hình tượng đấy.”
Chỉ có điều Úc Đình Quân ném bỏ ngàn vàng cũng không phải chỉ vì cô.
Nguyễn Huỳnh thấy cô ấy như vậy thì ấm giọng nói: “Tại sao ba chúng ta phải nhắc đến đàn ông chứ.”
Vân Sơ bật cười; “Cũng phải.”
Cô ấy nhìn hai người: “Muốn uống rượu gì, tôi pha cho hai người.”
Tư Niệm kinh ngạc: “Cô còn biết pha rượu à?”
Nguyễn Huỳnh cũng rất bất ngờ.
Vân Sơ ừm một tiếng, cũng không biết nghĩ tới điều gì, cô ấy dừng một chút rồi nói: “Biết, có điều rất lâu rồi không pha.”
Nhìn cô đi vào quầy bar, Nguyễn Huỳnh bỗng nhiên nhớ tới ly rượu vừa rồi Lục Ngộ An pha cho mình, cô muốn giới thiệu với Tư Niệm: “Vừa rồi bác sĩ Lục đã pha cho tớ một ly, hương vị cũng không tệ lắm.”
Tư Niệm trợn tròn mắt, khó có thể tin được: “Người không hay uống rượu như bác sĩ Lục mà cũng biết pha rượu hả?”
Vân Sơ nhìn Nguyễn Huỳnh: “Có tên không? Tôi xem xem tôi có thể làm hay không.”
Nguyễn Huỳnh chớp mắt: “Anh ấy nói là không có tên.”
Vân Sơ ngẩn ra, bỗng nhiên nghĩ đến cái gì đó: “Có thể là tôi biết rượu gì đấy.”
Tư Niệm: “Rượu gì?”
Vân Sơ nhìn Nguyễn Huỳnh, khóe môi khẽ cong nói cho Tư Niệm biết: “Cái này thì tôi không pha cho cô uống được đâu, tôi pha cho cô kiểu khác, thích mùi vị gì?”
Tư Niệm: “Tôi sao cũng được, cô cứ pha thoải mái.”
Vân Sơ nói được.
Nguyễn Huỳnh nhìn hai người, không biết ly rượu Lục Ngộ An pha cho mình có bí ẩn gì.
Đợi chút nữa đi về cô nhất định phải hỏi anh.
Lúc Lục Ngộ An xuống lầu tìm người, Nguyễn Huỳnh và Tư Niệm đã uống hai ly rượu do Vân Sơ pha chế.
Gò má cô hồng hồng, dáng vẻ hơi giống say.
Ngửi thấy mùi hương gỗ chan chát, Nguyễn Huỳnh: “Sao anh lại xuống đây?”
Lục Ngộ An rũ mắt nhìn chằm chằm vào đôi mắt gợn sóng nước của cô, ánh mắt dời xuống, nhìn chiếc áo len màu trắng cổ tròn của cô.
Ban ngày đi công viên trò chơi, Nguyễn Huỳnh mặc rất thoải mái, quần jean phối với áo lông ngắn màu trắng, cả người lười biếng lại dịu dàng.
Vừa rồi khi cùng Lục Ngộ An đi vào quán bar, cô không cởi áo khoác.
Lúc này uống mấy ly nên hơi nóng, cởi áo khoác để lộ ra vòng eo thon.
Ánh mắt Lục Ngộ An dừng lại ở eo cô mấy giây, sau đó nhìn khuôn mặt cô, ánh mắt hơi động đậy: “Say rồi à?”
“Không.” Nguyễn Huỳnh vẫn chưa đến mức uống ba ly đã say, cô chỉ hơi nóng mặt thôi: “Quán bar mở máy sưởi nóng quá.”
Cô nhỏ giọng lầm bầm.
Sau khi nghe rõ lời cô nói, Lục Ngộ An bất đắc dĩ cười: “Nóng hả?”
Nguyễn Huỳnh đáp một tiếng.
Lục Ngộ An cúi đầu nhìn cô: “Uống chút nước nhé?”
“Không muốn.” Nguyễn Huỳnh liếc cô một cái: “Em muốn uống thêm ly nữa.”
Dứt lời, cô quay đầu đi tìm Vân Sơ. Kết quả là không chỉ không thấy Vân Sơ đâu, ngay cả Tư Niệm cũng không biết đi đâu rồi.
Nhìn vẻ mặt kinh ngạc của cô, LỤc Ngộ An nói nhỏ: “Vừa mới đi rồi.”
Anh vừa tới, hai người đã cực kỳ biết nhìn mà đi qua chỗ khác.
Nguyễn Huỳnh: “…”
Cô nghẹn họng nhìn trân trối, buồn bã nói: “Bọn họ cũng đi nhanh quá đi.”
“Ừm.” Lục Ngộ An nhìn cô: “Anh pha cho em thêm một ly nữa nhé?”
Nghe thấy anh nói pha rượu cho mình, Nguyễn Huỳnh nhớ tới lời vừa rồi Vân Sơ nói: “Bác sĩ Lục.”
Lục Ngộ An nhìn cô.
Nguyễn Huỳnh cau mày lại: “Ly rượu vừa rồi anh pha cho em tên là gì vậy? Vì sao Vân Sơ nói cô ấy không pha cho em được?”
“Muốn biết à?” Lục Ngộ An mở miệng.
Nguyễn Huỳnh liếc anh một cái, ý tứ rất rõ ràng, nếu như cô không muốn biết thì sẽ không nhiều chuyện hỏi đâu.
Lục Ngộ An trầm giọng cười, thừa nước đục thả câu: “Sau này nói cho em biết.”
“Lại sau này.” Nguyễn Huỳnh có chút buồn bực nói thầm: “Có phải anh cố ý không.”
Lúc nào cũng nói sau này, để cô và anh có nhiều tiếp xúc hơn.
Nghe vậy, Lục Ngộ An rất thẳng thắn: “Mới nhìn ra được à?”
Anh một lần nữa rẽ vào quầy bar, đôi mắt lộ ra sự vui vẻ nhìn cô chằm chàm: “Hối hận không?”
Nguyễn Huỳnh dùng hai tay chống cằm, liếc anh một cái: “Bây giờ em có hối hận thì cũng không kịp.”
Cô nhấn mạnh trọng điểm: “Dù sao anh cũng chưa theo đuổi được em.”
Lục Ngộ An: “…”
Nhìn dáng vẻ á khẩu không trả lời được của Lục Ngộ An, Nguyễn Huỳnh cười ranh mãnh, ném điều kiện ra: “Trừ phi anh để em uống thêm hai ly nữa.”
“…” Lục Ngộ An dở khóc dở cười: “Thật sự không sợ say à?”
Nguyễn Huỳnh trả lời hùng hồn: “Không phải có anh sao?”
Nghe thấy lời này, trong lòng Lục Ngộ An khẽ động đậy, không tự điều khiển được mà chui vào lời dỗ dành ngon ngọt mà cô cố ý ném ra. Rõ ràng bản thân mình không phải là thanh niên mười bảy mười tám tuổi nhưng vẫn không thể tránh khỏi, không chạy thoát được cạm bẫy mà Nguyễn Huỳnh bày ra trong vô thức.
Giống như chỉ cần cô nói một câu nhẹ nhàng thì anh sẽ cắn câu vậy.
Nghĩ đến đây, anh giống như chấp nhận mà cười cười, dung túng nói: “Vậy thì hai ly.”
Dù sao cũng có anh đây mà.
–
Uống được hai ly, Nguyễn Huỳnh sảng khoái tinh thần cùng Lục Ngộ An rời khỏi quán bar.
Trước khi đi, Lục Ngộ An nói một tiếng với Úc Đình Quân, bảo anh ấy tối nay sắp xếp người đưa Tư Niệm về, nếu không Nguyễn Huỳnh sẽ không yên tâm.
Vẫn chưa tới mười một giờ.
Trên đường khá nhiều xe cộ, đèn neon nối nhau một mảng.
Đầu óc Nguyễn Huỳnh vẫn tỉnh táo, cô ngồi ở ghế phụ, nhìn chăm chú vào cảnh đêm ngoài cửa sổ một lúc rồi quay đầu nhìn Lục Ngộ An.
Nhận ra ánh mắt nhìn chăm chú của cô, Lục Ngộ An nghiêng đầu: “Khó chịu à?”
Nguyễn Huỳnh lắc đầu: “Tửu lượng của em cũng không kém thế đâu.” Cô biện giải cho bản thân: “Lần trước không cẩn thận uống trúng rượu có tác dụng chậm lớn thôi.”
Tối nay rượu mà Lục Ngộ An và Vân Sơ pha cho mình có số độ không thấp, nhưng cũng không được tính là cao.
Lục Ngộ An nhìn ánh mắt xem như là tỉnh táo của cô: “Không thoải mái thì nói nhé.”
Nguyễn Huỳnh gật đầu.
Đi một mạch đến nhà, Nguyễn Huỳnh không có gì khó chịu cả.
Đến cửa tiểu khu rồi dừng lại, cô mở dây an toàn nhìn về phía người bên cạnh: “Vậy em về nhà đây.”
Lục Ngộ An bình tĩnh nhìn cô, ánh mắt sâu xa: “Thật sự không say à?”
“Không.” Nguyễn Huỳnh nhìn lại anh: “Không tin anh có thể kiểm tra em.”
Lục Ngộ An ngước mắt: “Kiểm tra gì?”
“Anh hỏi em mấy vấn đề.” Nguyễn Huỳnh nói: “Em có thể biết lắng nghe và trả lời anh thì chính là không say.”
Lục Ngộ An cụp mắt nhìn cô chằm chằm, nhìn khuôn mặt ửng đỏ của cô, bờ môi ướt át đầy đặn quyến rũ, anh dừng lại: “Anh đưa em đến cổng nhà.”
Anh không yên tâm.
Nguyễn Huỳnh chậm rãi chớp mắt: “Đây là kiểm tra sao?”
Cô nói: “Nếu như em đồng ý với anh thì có phải xem như là em say không?”
“…”
Lục Ngộ An nghẹn lời, anh thật sự không có ý này.
Nguyễn Huỳnh nhìn vẻ mặt anh vào giờ phút này, bật cười: “Đùa anh chơi thôi.”
Sau khi uống rượu, Nguyễn Huỳnh lại nói nhiều hơn lúc bình thường, cũng hoạt bát hơn: “Vậy thì lại làm phiền bác sĩ Lục một chút rồi.”
Cô chỉ ra bên ngoài: “Đưa em đi vào đi.”
Vào giờ này, phần lớn hộ gia đình trong tiểu khu đều đã nghỉ ngơi.
Bóng đêm yên tĩnh, chợt có mấy căn phòng sáng đèn có ánh sáng chiếu ra, hòa làm một thể với ánh trăng, soi rọi mặt đường.
Nguyễn Huỳnh và Lục Ngộ An sóng vai đi với nhau, không nhanh không chậm.
Gió lạnh từ đối diện thổi tới, Nguyễn Huỳnh né tránh đến bên cạnh Lục Ngộ An, Lục Ngộ An nghiêng người, cố hết mức ngăn cản ngọn gió thổi lên người Nguyễn Huỳnh.
Đến cửa thang máy, hai người dừng chân lại.
Lục Ngộ An ngẫm nghĩ một lúc rồi nhìn về phía cô: “Lên đi, anh không lên nữa.”
Nguyễn Huỳnh: “…”
Cô ngước mắt nhìn thang máy chạy xuống, vốn định làm khó Lục Ngộ An thêm một chút. Nhưng nhìn thời gian, nghĩ đến ngày mai Lục Ngộ An còn phải đi làm, Nguyễn Huỳnh đè lại lời nói đã đến khóe miệng: “Vậy anh về nhà chú ý an toàn.”
Lục Ngộ An đáp một tiếng, nhìn cô: “Ngủ ngon.”
Nguyễn Huỳnh cười: “Ngủ ngon.”
Cửa thang máy mở ra, Nguyễn Huỳnh bước về phía trước hai bước đi vào.
Lục Ngộ An đút hai tay vào túi đứng ở ngoài, hai người nhìn nhau qua khoảng cách một cánh cửa.
Không hiểu sao, Nguyễn Huỳnh cảm thấy ánh mắt Lục Ngộ An nhìn mình có chút kỳ lạ.
Cô căng thẳng mím môi, đang muốn mở miệng thì đã nghe thấy giọng nói của Lục Ngộ An trước: “Có thể tự nấu trà tỉnh rượu không?”
Nguyễn Huỳnh cười, đưa tay nhấn nút mở thang máy: “Vậy thì làm phiền bác sĩ Lục thêm một chút nữa rồi.”
Hai người nhìn hai cười một tiếng.
Nguyễn Huỳnh ở tầng mười hai.
Cô thuê căn nhà có hai phòng ngủ và một phòng khách, một phòng đã bị cô đổi thành phòng để quần áo, một căn phòng ngủ chính không lớn không nhỏ.
Đi đến cửa nhà, Nguyễn Huỳnh bỗng nhiên nhớ tới gì đó, cô quay đầu nhìn về phía Lục Ngộ An: “Anh…”
Cô mấp máy môi: “Đợi em một lúc nhé?”
Lục Ngộ An dường như đã đoán được gì đó, trầm giọng cười nói: “Chờ bao lâu cũng được.”
Anh nói một câu mang hai nghĩa.
Nguyễn Huỳnh liếc nhìn anh một cái rồi cấp tốc đẩy cửa đi vào.
Tiếng gió ở hành lang rất lớn, rít gào thổi qua. Lục Ngộ An nghe động tĩnh trong nhà, khóe môi không tự chủ được mà cong lên.
Rõ ràng là không nhìn thấy gì cả, nhưng trong đầu lại hiện ra hình ảnh Nguyễn Huỳnh dọn dẹp đồ đạc.
Lục Ngộ An đợi ba phút, cánh cửa mới mở ra.
Khuôn mặt Nguyễn Huỳnh còn đỏ hơn lúc rời khỏi quán bar, ánh mắt lơ lửng nhìn Lục Ngộ An cô nghiêng người: “Mời bác sĩ Lục.”
Lục Ngộ An đứng ở cửa, ý cười ở khóe môi có chút quyến rũ: “Thật sự để anh vào à?”
“?”
Nguyễn Huỳnh a một tiếng, hiểu rõ ý của anh, gương mặt và cổ đều không chịu khống chế mà đỏ lên: “Em chỉ là bảo anh giúp em nấu trà tỉnh rượu thôi.”
Cô nhấn mạnh trọng điểm: “Trần Tịnh Dương nói trà tỉnh rượu anh nấu có mùi vị không tệ.”
Đôi mắt Lục Ngộ An chứa ý cười, anh ngửi mùi rượu trong veo từ trên người cô bay tới, yết hầu khẽ động đậy: “Nó nói không tính.”
Nguyễn Huỳnh nhướng mày: “Vậy ai nói mới tính?”
“Em.” Lục Ngộ An nói ngắn gọn có lực.
Nguyễn Huỳnh nghe xong, tai hơi nóng lên.
Trước đó sao cô không phát hiện ra Lục Ngộ An còn rất giỏi nói lời dỗ dành ngon ngọt chứ: “Miệng lưỡi trơn tru.”
Lục Ngộ An: “Không thích à?”
Nguyễn Huỳnh nhìn ánh mắt thâm thúy sâu xa của anh, không nói ra được lời trái lương tâm: “… Cũng không phải, chỉ là không nghĩ tới anh sẽ nói lời như vậy.”
Lục Ngộ An gật đầu: “Lần đầu tiên, em không thích thì sau này anh không nói nữa.”
“…” Bây giờ Nguyễn Huỳnh đã có chút miễn dịch với ba chữ “Lần đầu tiên” này, cô trêu chọc anh: “Lại là lần đầu tiên?”
Cô cố ý: “Còn lần đầu tiên nào nữa vậy bác sĩ Lục, hay là hôm nay nói ra hết đi?”
Lục Ngộ An cười, nói không nhanh không chậm: “LẦn đầu thích người ta, không biết nói thế nào, làm thế nào thì phù hợp.” Anh dừng lại một chuts, nhìn Nguyễn Huỳnh chăm chú, vẻ mặt trở nên nghiêm chỉnh: “Nếu như có chỗ nào đó làm quá mức thì nói thẳng cho anh biết nhé?”
Nguyễn Huỳnh: “…”
—
Tác giả có lời muốn nói:
Nguyễn Huỳnh: Anh ấy thật sự là lần đầu tiên trêu gái à?
Bác sĩ Lục: Bạn xem, cô ấy lại không tin tôi.