Buổi tối hai người mới xuất phát.
Khi bọn họ đến Thụy Sĩ đúng lúc là sáng sớm. Mặt trời mọc màu đỏ cam chiếu sáng, Nguyễn Huỳnh vừa ngước mắt bèn nhìn thấy chiếc “đèn” treo trên chân trời qua cửa sổ thủy tinh.
“Lạnh không?” Lục Ngộ An đi bên cạnh cô, đẩy hai vali hành lý.
Nguyễn Huỳnh lắc đầu: “Không lạnh.”
Thời tiết của Thụy Sĩ vào cuối tháng mười không khác trong nước lắm. Cũng chỉ là nhiệt độ lạnh bình thường, mặc áo khoác hoặc đồ vải bông là đủ.
Nguyễn Huỳnh nhìn chằm chằm vào mặt trời mọc, cười nhẹ nhàng nhìn về phía Lục Ngộ An: “Bác sĩ Lục, không nghĩ tới cảnh đầu tiên chúng ta nhìn thấy ở nơi này cũng là mặt trời mọc.”
Lục Ngộ An cong môi: “Anh nghĩ đến rồi.”
Nguyễn Huỳnh: “…”
Cô biết anh cân nhắc đến vấn đề lệch múi giờ, cho nên mới sắp xếp lên máy bay vào buổi tối bay đến đây.
“Anh không có tế bào lãng mạn gì cả.” Nguyễn Huỳnh nhẫn nhịn một lúc, phàn nàn anh.
Lục Ngộ An bật cười: “Được. Lỗi của anh.”
Anh và Nguyễn Huỳnh đứng tại chỗ một lúc, nhìn mặt trời mọc lên cao.
Đứng một lúc, người bạn mà Khương Thanh Thời liên hệ gọi điện thoại cho hai người.
Anh ta đã đến lối ra rồi.
Chuyến du lịch trăng mật của bọn họ, Khương Thanh Thời đã sắp xếp tất cả cực kỳ thỏa đáng.
Ngoại trừ sắp xếp máy bay tư nhân đưa hai người đi thì còn có tài xế đưa đón ở mỗi một chặng, xe mà hai người bọn họ phải dùng khi đi ra ngoài cùng với chỗ ở các thứ, cô ấy đều đã sắp xếp trước.
Nguyễn Huỳnh và Lục Ngộ An chỉ cần hưởng thụ kỳ trăng mật này của bọn họ thật tốt là được, hoàn toàn không cần quan tâm đến việc khác.
Gặp mặt tài xế tới đón hai người, Nguyễn Huỳnh và Lục Ngộ An lên xe đi đến chỗ ở.
Vào sáng sớm, thời tiết ở Thụy Sĩ rất tốt.
Nguyễn Huỳnh ngồi trong xe, ngắm nhìn Thụy Sĩ bên ngoài cửa sổ. Cỏ xanh như tấm thảm, cảnh sắc mênh mông vô bờ, xinh đẹp lại gây chú ý, giống như thế giới thần tiên.
Sân bay cách biệt thự mà Khương Thanh Thời sắp xếp cho bọn họ không được tính là xa, cũng không lâu lắm thì xe dừng lại.
Nguyễn Huỳnh và Lục Ngộ An xuống xe.
Người bạn tới đón hai người đưa cho Lục Ngộ An bản đồ lộ trình dạo chơi Thụy Sĩ, nói cho hai người biết những nơi nào đáng đi, những nơi nào có thể tỉnh lược, còn rất thuận tiện cho hai người nghiên cứu kỹ.
Cảm ơn một tiếng, đối phương rời đi.
Nguyễn Huỳnh và Lục Ngộ An ngước mắt nhìn căn nhà trước mặt. Biệt thự của Khương Thanh Thời ở Thụy Sĩ có lối kiến trúc phong cách Bắc Âu rất điển hình, tông màu sáng tỏ, cực kỳ hút mắt.
Biệt thự rất lớn, hai người đẩy cửa đi vào, đập vào mắt là bãi cỏ xanh như tấm thảm, cách đó không xa còn có bể bơi, trong sân bố trí cực kỳ ấm áp.
Ngoại trừ cái đó ra, trong sân còn có một chiếc xe đang đậu.
Nó được chuẩn bị cho Lục Ngộ An đã có bằng lái quốc tế, tiện cho hai người đi ra ngoài.
Đi vào trong nhà, Nguyễn Huỳnh liếc nhìn hoa tươi được bày biện trên mặt bàn.
Cô thay giày đi qua, nhìn thấy tấm thẻ trong bó hoa. Không hề bất ngờ, là Khương Thanh Thời bảo người ta viết — Chúc bác sĩ Lục và Huỳnh Huỳnh chơi vui ở Thụy Sĩ, tuần trăng mật vui vẻ.
Nguyễn Huỳnh cong môi, lấy điện thoại ra chụp tấm hình rồi gửi vào trong nhóm lớn của bọn họ, nói cho mọi người biết là cô và Lục Ngộ An đến nơi rồi.
Nhìn thấy hình chụp, Tư Niệm là người đầu tiên trong nhóm hiện lên: “Thanh Thời chu đáo như thế từ khi nào vậy!! Ngay cả hoa cũng chuẩn bị rồi.”
Khương Thanh Thời thật sự tốt với các cô, nhưng đa số thời điểm, cô ấy cũng không phải là người cân nhắc chu toàn như vậy.
Khương Thanh Thời: “… Ông xã tớ nhắc nhở đấy.”
Tư Niệm: “Tớ biết ngay là công lao của Tổng giám đốc Thẩm mà.”
Thẩm Ngạn: “Việc tôi nên làm mà.”
Tư Niệm: “Người chồng tốt điển hình, hy vọng mấy anh trai khác trong nhóm học tập một chút.”
Lời này vừa xuất hiện, Chu Hạc Thư và Úc Đình Quân vốn chuẩn bị lên tiếng trong nhóm rối rít xóa bỏ nội dung mình gõ, không gửi đi nữa.
Chiến trường của phụ nữ, bọn họ không tham gia thì tốt hơn.
Trong nhóm yên tĩnh mấy giây, Vân Sơ nói: “Huỳnh Huỳnh nhớ chụp nhiều hình nha.”
Úc Đình Quân: “Muốn đi Thụy Sĩ rồi à?”
Vân Sơ: “… Bây giờ cũng tạm, chỉ muốn ngắm Thụy Sĩ mùa thu thôi.”
Cô và Úc Đình Quân từng tới một lần, nhưng khi đó Úc Đình Quân đi công tác, hơn nữa còn vào mùa đông, hai người họ hoàn toàn không cùng nhau ra ngoài chơi.
Đương nhiên cho dù lần đó đi ra ngoài chơi thì cũng sẽ không ngọt ngào lắm.
Nguyễn Huỳnh: “Được, tôi bảo bác sĩ Lục chụp.”
Lục Ngộ An: “Nhận được.”
Nói chuyện trong nhóm một lúc, Lục Ngộ An hỏi cô: “Mệt chưa?”
Nguyễn Huỳnh lắc đầu: “Anh quên rồi à, em ngủ cả đoạn đường bay tới đây đấy.”
Vừa lên máy bay là Nguyễn Huỳnh ngủ mất.
Đến khi máy bay gần đáp đất, cô mới hoàn toàn tỉnh táo lại. Lúc bay được nửa đường, cô nửa tỉnh nửa mê, nói chuyện với Lục Ngộ An một lúc, ngắm bầu trời một chút rồi lại mê man thiếp đi.
Lục Ngộ An chưa quên.
Anh suy nghĩ mấy giây rồi hỏi: “Vậy chúng ta ra ngoài ăn sáng nhé?”
Ánh mắt Nguyễn Huỳnh sáng lên: “Ăn ở nhà đi.”
Cô ăn ngay nói thật: “Em muốn tắm rửa rồi mới đi ra ngoài.”
Nguyễn Huỳnh tắm rửa xong thì Lục Ngộ An cũng đã làm xong bữa sáng.
Trong tủ lạnh chứa đủ nhiều nguyên liệu và thức ăn, hai người không quen ăn đồ bên ngoài, ăn ở nhà cả tuần cũng được.
–
Ăn sáng xong, Nguyễn Huỳnh đi trang điểm, Lục Ngộ An cũng đi tắm.
Thu dọn xong, hai người đi ra ngoài, bắt đầu đi dạo thành phố mà Nguyễn Huỳnh vẫn luôn muốn đến, thành phố Zürich trong truyền thuyết thuộc về cô.
Mùa thu ở Zürich còn đẹp hơn những tấm hình mà Nguyễn Huỳnh lướt thấy trên mạng.
Cành lá tươi tốt mà xanh ngát, đỏ vàng xen nhau, kéo tài hai bên con đường.
Nguyễn Huỳnh và Lục Ngộ An dạo bước trên đường, hưởng thụ không khí của thành phố này. Hai người không nói nhất định phải nhìn thấy cái gì, ăn được món gì. Bọn họ chỉ cần đến được nơi này thôi, tất cả thì tùy theo lòng mình.
Nhìn thấy món muốn ăn thì ăn, cũng sẽ không đi đến một nơi nào đó có phong cảnh để quẹt thẻ.
Đi một lúc, hai người đi đến núi Uetliberg, nếu như Nguyễn Huỳnh nhớ không nhầm, trên đỉnh ngọn núi này có tháp ngắm cảnh cao nhất Zurich cũng như cao nhất Thụy Sĩ, có thể quan sát được toàn bộ Thụy Sĩ.
Lúc Nguyễn Huỳnh ngẩng đầu thì nhìn thấy càng nhiều cành lá tươi tốt màu sắc rực rỡ.
Ôm tâm thái tới cũng tới rồi, Nguyễn Huỳnh và Lục Ngộ An đi đến tòa tháp ngắm cảnh.
Nhìn thành phố trước mặt, Nguyễn Huỳnh có loại cảm giác thỏa mãn không nói nên lời. Mục tiêu cuộc sống mà cô xác định, cảm giác thực hiện được từng việc một thật sự rất tốt rất tốt.
Lục Ngộ An nhìn dáng vẻ mãi cười nhẹ nhàng của cô thì nhẹ giọng nói: “Thích chỗ này đến thế à?”
Nguyễn Huỳnh gật đầu.
Lục Ngộ An ngẫm nghĩ một lúc, nói: “Vậy sau này mỗi năm chúng ta đều đến thì thế nào?”
“Không cần đâu.” Nguyễn Huỳnh từ chối mà không hề nghĩ ngợi: “Còn rất nhiều nơi chưa đi mà, mỗi năm đều tới chỗ này thì không đi được nơi khác nữa.”
Lục Ngộ An tuyệt đối không nghĩ tới Nguyễn Huỳnh lại có lý do như vậy.
Anh không nhịn được mà cười lên, nghĩ một chút thấy cũng phải. Hai người bọn họ đều là dân đi làm, ngày nghỉ quả thật không dễ dàng như vậy. Nguyễn Huỳnh còn đỡ, chương trình có thể được ghi hình trước, ghi hình xong nếu muốn nghỉ ngơi thì hoàn toàn không có vấn đề gì, nhưng Lục Ngộ An thì không được.
Không nói gì hồi lâu, Lục Ngộ An ôm lấy Nguyễn Huỳnh từ phía sau, thấp giọng hỏi: “Vẫn còn nơi khác muốn đi à?”
Nguyễn Huỳnh suy nghĩ một chút: “Còn nhiều lắm, nhưng bây giờ anh hỏi thì em bỗng chốc cũng không trả lời được.”
Lục Ngộ An khẽ cười, cùng cô phóng tầm mắt nhìn thành phố lạ lẫm đối với bọn họ này: “Vậy đợi em nhớ ra rồi thì chúng ta sẽ đi ngắm hết.”
Mặt mày Nguyễn Huỳnh khẽ cong: “Được.”
Bọn họ vẫn còn rất nhiều thời gian, có thể làm rất nhiều việc, đi rất nhiều nơi. Chỉ cần Nguyễn Huỳnh muốn, Lục Ngộ An sẽ đi cùng.
Đi dạo hơn nửa ngày, Nguyễn Huỳnh có chút mệt mỏi.
Cô bị lệch múi giờ, mí mắt đang đánh nhau.
Hai người về nhà sớm, cơm tối do Lục Ngộ An nấu.
Bữa trưa đã ăn bên ngoài, Nguyễn Huỳnh có dạ dày Trung Quốc điển hình, thỉnh thoảng ăn một chút đồ ăn nước ngoài thì vẫn được.
Ăn cơm tối do Lục Ngộ An nấu xong, Nguyễn Huỳnh lập tức lấy lại tinh thần.
Cô tràn đầy phấn khởi, lôi kéo Lục Ngộ An đi đến phòng chiếu xem phim.
Ở thành phố xa lạ của đất nước xa lạ, hai vợ chồng hưởng tuần trăng mật xem một bộ phim gay cấn.
Phim do Nguyễn Huỳnh chọn, Lục Ngộ An xem được một nửa, nhìn người bình tĩnh không thôi ở bên cạnh, anh có chút đau đầu: “Hay không?”
“Hay.” Nguyễn Huỳnh nhìn màn hình lớn chằm chằm, hỏi: “Anh cảm thấy không hay à?”
Lục Ngộ An im lặng một chút, nghiêng người nói bên tai Nguyễn Huỳnh: “Anh cảm thấy em đẹp hơn[1].”
[1] Một kiểu chơi chữ: 好看 vừa có nghĩa là hay, vừa có nghĩa là đẹp.
Tai Nguyễn Huỳnh tê rần, thất sự cảm thấy là Lục Ngộ An cố ý.
Đôi mắt cô lóe lên, quay đầu đối diện với ánh mắt sáng rực của Lục Ngộ An trong căn phòng đen như mực.
Im lặng hồi lâu, bờ môi Nguyễn Huỳnh khẽ động đậy: “Thời gian hình như vẫn còn sớm.”
Cô bị lệch múi giờ nên buồn ngủ, nhưng thật ra bộ phim này của bọn họ đã chiếu hơn một nửa rồi mà vẫn chưa tới tám giờ.
Lục Ngộ An dường như nghe hiểu ý của Nguyễn Huỳnh, giọng nói anh nặng nề, hỏi: “Ngày mai muốn dậy mấy giờ?”
Nguyễn Huỳnh suy nghĩ mấy giây: “Tám giờ đi, dậy sớm quá chiều lại buồn ngủ.”
Lục Ngộ An: “Được.”
Chờ phim của Nguyễn Huỳnh chiếu đến phút cuối cùng, sau khi hung thủ lộ ra ánh sáng. Đèn trong phòng chiếu lắc lư. Màn cửa đã bị kéo lại từ lâu, người bên ngoài không nhìn trộm được vào bên trong.
Phim vẫn chưa kết thúc, nhưng đã chiếu đến danh sách diễn viên tham gia.
Phòng chiếu trở nên tối hơn, trong không gian đóng kín, Nguyễn Huỳnh cảm nhận được nụ hôn cực nóng của Lục Ngộ An rơi trên môi cô, đầu lưỡi của anh thăm dò đi vào, anh ôm lấy eo cô, kéo cô nằm sấp trên người anh.
Anh vùi đầu vào cổ cô, ngửi mùi hương trong veo trên người cô, giọng nói hơi khàn: “Muốn ở đây, hay về phòng?”
Mi mắt Nguyễn Huỳnh run rẩy, hơi thở dồn dập: “Đâu… đâu cũng được.”
Trong khoảnh khắc cô dứt lời, cô cảm nhận được rõ ràng sức lực của Lục Ngộ An khi ôm mình lớn hơn vừa rồi một chút.
Không cần lo lắng sẽ có người tới quấy rầy, Lục Ngộ An cho Nguyễn Huỳnh hai lựa chọn, Nguyễn Huỳnh không chọn, vậy nên anh đều thỏa mãn cô cả hai.
Phòng chiếu và phòng ngủ đều có dấu vết vuốt ve của bọn họ để lại.
Khi chìm vào giấc ngủ, Nguyễn Huỳnh mê man nhìn điện thoại, Thụy Sĩ đã sắp tới mười hai giờ rồi.
Cô cảm thấy sâu sắc, ngày mai cô sẽ thích ứng được việc lệch múi giờ của Thụy Sĩ và trong nước. Cô hoàn toàn không lo sẽ tỉnh dậy sớm.
–
Sở dĩ tuần trăng mật gọi là tuần trăng mật, đại khái là vì, cho dù đến thành phố khác nghỉ phép thì thời gian Nguyễn Huỳnh và Lục Ngộ An ở trong khách sạn, ở trong nhà cũng nhiều hơn bên ngoài.
Chặng cuối cùng là Iceland.
Nguyễn Huỳnh và Lục Ngộ An ở Iceland hơn ba ngày, sau đó về nước.
Lúc trở về, Nguyễn Huỳnh còn cao hứng hơn lúc đi.
Cô thích đi đến những nơi, những quốc gia khác nhau du lịch, nhưng vẫn yêu quốc gia của mình, nhà của mình nhất.
Lục Ngộ An cũng vậy.
Tâm tình của hai người lúc trở về đều không tệ.
Biết hai người sắp về, Tư Niệm còn cố ý hỏi xem có muốn tụ tập hay không.
Cũng đã nửa tháng không gặp rồi.
Nguyễn Huỳnh: “Muốn, tớ muốn ăn lẩu. Các vị có ý kiến gì không?”
Vân Sơ: “Tôi cũng muốn ăn.”
Khương Thanh Thời: “Đương nhiên là không.”
Tư Niệm: “Tớ mời.”
Mấy người còn lại im lặng.
Bọn họ hoặc là chọn bị vứt bỏ ở nhà, hoặc là không có ý kiến gì cả.
Bởi vậy, lúc Nguyễn Huỳnh và Lục Ngộ An đáp đất ra khỏi sân bay thì nhìn thấy một đám người thu hút sự chú ý của người khác, sáng chói đứng ở cổng.
Hai người ngây ra, kinh ngạc trong chốc lát: “Sao mọi người đều tới vậy?”
Tư Niệm: “Đón cậu và bác sĩ Lục đó.”
Cô ấy giang hai tay về phía Nguyễn Huỳnh, cười hì hì nói: “Hoan nghênh về nhà.”
Khóe môi Nguyễn Huỳnh khẽ cong: “Có mang quà cho các cậu này.”
Một đám người với quy mô lớn đưa Nguyễn Huỳnh và Lục Ngộ An về nhà.
Cân nhắc đến việc đám người bọn họ tới quán lẩu không thích hợp cho lắm, thời gian cũng gần đến giờ cơm tối rồi. Úc Đình Quân gọi điện thoại sắp xếp người đưa nguyên liệu đến nhà Lục Ngộ An và Nguyễn Huỳnh, bọn họ ăn lẩu ở nhà.
Cảm giác không khí khi ăn lẩu ở nhà mặc dù kém hơn ăn ở quán một chút, nhưng Nguyễn Huỳnh rất thích nhóm người bọn họ tập hợp lại với nhau.
Cô nhìn từng khuôn mặt tươi cười trước mắt, có loại cảm giác thỏa mãn không nói ra được.
Cô thật sự lòng cảm thấy, về nhà thật là tốt.
Bắt được ý cười trên mặt cô, Tư Niệm hỏi: “Cậu cười gì vậy?”
Nguyễn Huỳnh: “Vui.”
Tư Niệm nhìn cô: “Tớ thấy cậu rõ ràng là ở nước ngoài vui quên cả lối về.”
“Đâu có.” Nguyễn Huỳnh không thừa nhận đâu: “Rõ ràng là tớ rất nhớ các cậu mà.”
Tư Niệm nhướng mày: “Nhớ tụi tớ cái gì?”
Nguyễn Huỳnh: “… Muốn hẹn các cậu ăn cơm.”
Khương Thanh Thời ở bên cạnh cười: “Đi chơi thế nào?”
Nguyễn Huỳnh: “Cũng được.”
Bốn người ở bên cạnh trao đổi, cũng mặc kệ bốn người đàn ông ngồi uống rượu bên cạnh.
Dù sao mọi người cũng có chừng mực.
Lúc ăn xong thì mấy người cũng đã uống hơi nhiều.
Trạng thái hơi say, Nguyễn Huỳnh và Lục Ngộ An dọn dẹp tàn cuộc, thuận tiện gọi điện thoại cho tài xế bảo đến đón người về.
Tư Niệm và Chu Hạc Thư ở đây, Nguyễn Huỳnh và Lục Ngộ An suy nghĩ ba giây rồi quyết định đưa bọn họ về nhà.
Vừa nói với hai người xong, Tư Niệm bèn vịn vào Chu Hạc Thư đi ra khỏi phòng, đến hành lang chờ thang máy. Nguyễn Huỳnh thay giày, đang muốn cùng Lục Ngộ An đi ra ngoài thì Lục Ngộ An đứng ở cổng bỗng nhiên ngăn cô lại: “Chắc là không cần chúng ta đưa về đâu.”
Nguyễn Huỳnh: “Vì sao?”
Lục Ngộ An nghiêng người, Nguyễn Huỳnh ngước mắt, liếc nhìn thấy hai người đang hôn nhau ở cửa thang máy.
Cô chậm rãi chớp mắt, kéo Lục Ngộ An vào nhà rồi đóng cửa lại.
Phi lễ chớ nhìn, ở phương diện này, bọn họ cũng có chừng mực không tệ.
Nửa tiếng sau, Nguyễn Huỳnh nói cho Lục Ngộ An biết: “Hai người họ về đến nhà rồi.”
Lục Ngộ An ừm một tiếng, nghiêng đầu nhìn cô: “Chúng ta tắm rửa đi ngủ nhé?”
Nghe thấy hai chữ đi ngủ, Nguyễn Huỳnh căng thẳng nuốt ngụm nước bọt: “Phận ai nấy tắm?”
Lục Ngộ An: “… Được.”
Một tiếng sau, Nguyễn Huỳnh hối hận rồi.
Cô biết ngay mày, ngày cuối cùng của tuần trăng mật, Lục Ngộ An cũng sẽ không bỏ qua cho mình.
—
Tác giả có lời muốn nói:
Tuần trăng mật của bác sĩ Lục trôi qua rất vui vẻ đó.
Huỳnh Huỳnh: Tôi bình thường.
Bác sĩ Lục: Em nói xạo.
Tác giả: …