Beta: Trang
Ôn Noãn hỏi như vậy Cố Thâm cũng không biết trả lời như thế nào.
Thật quá bất cẩn rồi.
Anh xem livestream cảm thấy cảm xúc của Ôn Noãn có gì đó rất lạ, không giống bình thường, bình thường lúc cô livestream cũng không nói nhiều lắm, nhưng không giống hôm nay, nửa buổi đầu cô có nói chuyện với khán giả, nhưng từ nửa sau trở đi, cô đều im lặng, còn bất động không làm gì tầm 3-5 phút. Nên vừa kết thúc, Cố Thâm không chút suy nghĩ gọi cho Ôn Noãn, có phải xảy ra chuyện gì rồi hay không.
Quá sốt ruột nên quên mất chuyện này… anh quên mất Ôn Noãn không biết anh đã phát hiện ra cô đang làm streamer và thường xuyên xem cô livetream.
Cố Thâm bối rối, giả vờ ho mấy tiếng: “Tôi đang ngủ thì mơ thấy cậu xảy ra chuyện nên gọi hỏi một chút.”
Ôn Noãn nghẹn lời: “Cậu mơ thấy gì?”
Cố Thâm: “Tôi không nhớ rõ, nhưng tôi nhớ chắc chắn là cậu đã khóc trong giấc mơ của tôi.”
Ôn Noãn cười, một tay xoay bút nói: “Bây giờ tôi không có khóc, cậu yên tâm đi.”
Ôn Noãn nhìn đồng hồ,cô không tin Cố Thâm đi ngủ sớm như vậy: “Bây giờ vẫn còn sớm mà cậu đã đi ngủ rồi à?”
Cố Thâm rất bình tĩnh nói: “Ừ, tôi hơi mệt nên đi ngủ sớm.”
Ôn Noãn: “Vậy bây giờ cậu muốn ngủ nữa không?”
“Bây giờ tôi hết buồn ngủ rồi, không ngủ thêm được nữa.”
Ôn Noãn nói: “Thế cậu đã đỡ mệt chưa?”
“Một chút.”
Hiện tại Ôn Noãn không muốn nói chuyện với ai cả.
Cô muốn ở một mình và chấp nhận sự thật rằng hệ thống đã rời đi.
Cố Thâm nghe giọng của Ôn Noãn, cũng đoán được cô không muốn nói chuyện, anh không cưỡng cầu, trầm trầm nói hai câu: “Được, vậy cậu nghỉ ngơi sớm một chút, ngày mai gặp.”
“…… Ừm, chúc cậu ngủ ngon.”
“Ngủ ngon.”
Cúp điện thoại, Ôn Noãn mệt mỏi ngã xuống giường, nhìn chằm chằm trần nhà, cũng không biết đang nghĩ gì. Một lát sau, cô mới gác cánh tay lên mắt để chặn ánh đèn trên trần nhà, yên lặng… suy nghĩ về mọi thứ đã xảy ra.
Nghĩ đến hệ thống, nghĩ đến lúc cô vừa xuyên đến đây. Cứ như vậy, Ôn Noãn bất tri bất giác ngủ thiếp đi. Chờ lúc tỉnh lại, đã là sáng hôm sau.
Ngu Thư đang đứng bên cạnh giường, nhìn cô.
“Cậu tỉnh rồi à?”
Ôn Noãn ngạc nhiên, một hồi lâu cũng không kịp phản ứng lại. Cô mơ mơ màng màng ừ một tiếng, nhìn về phía cô ấy: “Mấy giờ rồi?”
Ngu Thư liếc mắt nhìn thời gian: “Còn sớm, nhưng tôi thấy cậu hình như vẫn luôn nằm mơ, đang nghĩ có nên gọi cậu dậy không.”
Kết quả còn chưa gọi, Ôn Noãn đã tự mình tỉnh lại.
Ôn Noãn à một tiếng, chậm rãi ngồi dậy, lúc này mới cùng Ngu Thư nhìn nhau.
Ngu Thư chỉ chỉ vào mắt cô, thấp giọng hỏi: “Cậu mơ thấy ác mộng à, tôi thấy cậu khóc.”
“Hả?” Ôn Noãn sửng sốt: “Thật vậy sao?”
Cô theo bản năng chạm vào mắt mình, vừa chạm vào, liền biết đúng là vậy. Khóe mắt có nước mắt, cũng không biết đã khóc bao lâu, đôi mắt đều đã sưng lên.
Ngu Thư nhìn bộ dáng ngây ngốc của cô, bất đắc dĩ cười: “Cậu làm sao vậy?”
Ôn Noãn lắc đầu, giọng nói có chút khàn: “Tôi không có chuyện gì đâu.”
Loại chuyện như hệ thống này, cô sẽ không nói, mà có nói ra cũng không ai tin.
Đây là một bí mật, chỉ mình biết là được rồi.
Ngu Thư ừ một tiếng, không miễn cưỡng hỏi đã xảy ra chuyện gì. Mỗi người đều có bí mật không muốn nói cho người khác biết nên cô ấy cũng không hỏi đến cùng.
Ngu Thư mỉm cười, nhẹ nhàng hỏi: ” Cậu dậy đi, chúng ta đi ăn sáng.”
“Được.”
Ngu Thư cũng không hỏi Ôn Noãn về chuyện ngày hôm nay nữa.
……..
Hai ngày trước Cố Thâm có chút việc xin nghỉ, ngay cả trường học cũng không tới.
Anh nhìn người ngồi bên cạnh mình, nói nhỏ “Thủ tục đã làm xong, mai tôi sẽ đưa nó cho cậu.”m
Nghe vậy, mắt Ôn Noãn sáng ngời nhìn anh: “Nhanh như vậy sao?”
Cố Thâm trêu cô: “Tôi còn tưởng làm quá chậm, khiến cậu chờ đến sốt ruột rồi.”
Ôn Noãn mím môi cười: “Tôi không có.”
Thật ra là có chút gấp gáp, nhưng không đến mức chờ sốt ruột. Cô biết phải mất một khoảng thời gian để làm những điều này.
Cố Thâm buồn cười nhìn ánh mắt cô, thấp giọng nói: “Nhưng biểu cảm trên mặt cậu đã để lộ hết rồi.”
Ôn Noãn bĩu môi, tâm tình cũng trở nên vui vẻ hơn.
“Làm gì có.” Cô kiêu ngạo phản bác: “Tôi không có.”
Cố Thâm nhìn biểu cảm bây giờ của cô, cười cười:
“Cậu đã vui lên chưa?”
Ôn Noãn bất ngờ, ừ một tiếng, rũ mắt nhìn bát cơm trắng trước mặt, không tiếng động cong khóe miệng:
“Tôi vui rồi.”
Không biết nói thế nào, nhưng quả thật là vui vẻ. Hình như có Cố Thâm ở đây, tâm trạng của cô liền trở nên tốt hơn, không còn ủ rũ nữa. Ôn Noãn không biết có phải vì cô đã thích Cố Thâm hay không nhưng… cảm xúc của cô giờ đây rất dễ bị ảnh hưởng bởi Cố Thâm.
Cô không nói gì. Ngược lại Cố Thâm nhìn cô vài lần, nhẹ nhàng nói: “Tôi có mang quà, lát nữa sẽ đưa cho cậu.”
Ôn Noãn sửng sốt nhìn anh: “Cậu…”
“Cái gì?” Cố Thâm bình tĩnh ăn cơm.
Ôn Noãn lắc đầu, nhỏ giọng nói: “Tất cả mọi người đều có đúng không?”
“Không, tôi chỉ mang cho cậu.” Cố Thâm nói với giọng thản nhiên: “Tại sao bọn họ phải có?”
Ôn Noãn: “…” Làm sao cô biết tại sao họ phải có.
Suy nghĩ một lúc, cô cười: “Có phải cậu hơi bất công với mọi người không?”
Cố Thâm cười, cưng chiều nhìn cô: “Tôi không bất công, tôi chỉ tốt với mình cậu thôi.”
Bàn tay Ôn Noãn cầm đũa dừng lại, nghe Cố Thâm nói vậy, cô có thể cảm nhận rõ ràng tâm trạng của mình đang dao động.
Tim cô đập nhanh hơn.
Cô chớp chớp mắt, cố gắng đè nén tâm tình đang dao động của mình, nở nụ cười, nhẹ nhàng ừ một tiếng.
Cố Thâm nhìn biểu cảm của cô, đang muốn trêu chọc một chút thì Đan Lễ không có mắt từ đâu đi đến phá đám: “Hai người đang nói gì thế?”
Cố Thâm:”…”
Ôn Noãn: “…”
Cố Thâm liếc mắt nhìn Đan Lễ: “Không có gì, ăn cơm của cậu đi.”
Đan Lễ: “…”
Anh ta bĩu môi, nhìn hai người lẩm bẩm: “Hai người thật quá đáng, có bí mật gì mà không thể nói với mình chứ.”
Ôn Noãn ho một tiếng, che giấu cảm xúc, nói: “Thật sự không có gì, chúng tôi chỉ đang thảo luận buổi tối ăn cái gì thôi.”
Vương Giai ở một bên tiến lại gần: “Oa, các cậu muốn ăn cái gì, tớ muốn ăn bánh ngọt ở một cửa hàng vừa mới khai trương, siêu nổi tiếng, buổi chiều sau giờ học các cậu có muốn đi xem không?”
Đan Lễ: “Có, cửa hàng bánh ngọt nào vậy?”
Đan Lễ tuy là nam sinh, nhưng cậu ta lại thích đồ ngọt, tất cả đồ ngọt cậu ta đều thích, không chê món nào.
Đôi khi Cố Thâm vô cùng ghét bỏ cậu ta, nhưng ghét bỏ cũng không thể ngăn cản Đan Lễ thích ăn đồ ngọt.
Trong mắt Ôn Noãn hiện lên ý cười, nhìn Cố Thâm.
“Cậu có đi không?”
“Vậy cậu có muốn đi không?”
Ôn Noãn gật gật đầu: “Giai Giai nhắc đến quán này nhiều lần rồi, làm tôi cũng tò mò muốn đi xem thử.”
“Đươc, vậy tôi đi với cậu.:
* *
Ăn cơm xong, mấy người còn lại đều tự giác kiếm cớ rời đi, không ở lại làm bóng đèn.
Ai về phòng học thì về phòng học, ai về ký túc xá nghỉ trưa thì về ký túc xá.
Thời gian nghỉ trưa của trường chỉ có hơn hai tiếng, tất cả mọi người đều để cho Cố Thâm và Ôn Noãn có không gian riêng tư.
Hai người có chút không được tự nhiên, Cố Thâm chỉ chỉ ký túc xá cách đó không xa: “Cậu đi qua bên đó chờ tôi một lúc, tôi đi lấy quà cho cậu.”
“Phải lấy luôn bây giờ sao?”
Cố Thâm: “…Cậu không muốn sao?”Anh nhướng mày, cười như không cười nhìn cô.
Ôn Noãn phản bác: “Tôi muốn.”
Những chuyện như thế này, cô không kiêng dè hay xấu hổ gì cả. Muốn chính là muốn, không muốn là không muốn, không có chuyện gì phải nói dối cả.
Cố Thâm cười cười, hài lòng với đáp án của cô.
“Được, vậy đi thôi.”
“Ừm.”
Cố Thâm đi lên lấy quà, Ôn Noãn một mình dạo quanh dưới lầu, kiên nhẫn đợi anh.
Thời tiết càng ngày càng lạnh, mấy ngày trước chỉ cần mặc áo ngắn tay nhưng bây giờ phải mặc thêm áo khoác. Những cành lá tươi tốt trong trường học sau một đêm liền từ màu xanh lá cây biến thành màu vàng héo, khi trời mưa lá cây rơi đầy sân trường. Khi đi trên sân trường, giẫm lên lá cây còn có thể nghe được tiếng xào xạc.
Ôn Noãn đứng dưới tán cây lớn, ngẩng đầu nhìn lá vàng, chỉ cảm thấy cảnh sắc mùa thu quả thực rất đẹp. Thời gian trôi qua thật sự rất nhanh, trong nháy mắt cô đã xuyên tới nơi này hơn nửa năm.
Cũng không biết thế giới trước kia cô sống, bọn họ biết cô chết đi thì sẽ có phản ứng gì.
Ôn Noãn có chút khó chịu, đại khái là luyến tiếc những bạn học đáng yêu kia, còn có cả viện trưởng và những đứa bé đáng yêu trong cô nhi viện, cô không thể giúp đỡ bọn họ được nữa, không thể dạy kèm cho chúng, càng không thể mua kẹo, mua quà cho chúng nữa.
Cô đang thất thần thì phía sau truyền đến giọng nam quen thuộc.
“Ôn Noãn.”
Cô quay đầu nhìn qua phía anh. Cố Thâm đang cầm một cái túi, đi tới bên này.
Gương mặt anh hiện lên nụ cười, ánh mắt chỉ tập trung nhìn cô. Mắt anh rất sáng và đẹp, thật ra Cố Thâm chẳng có chỗ nào để chê cả. Mà bây giờ, đôi mắt đẹp kia đang phản chiếu hình bóng của riêng cô.
Ôn Noãn nhìn Cố Thâm, cảm thấy rất thoải mái.
Mỗi một thế giới cô đều có cuộc sống khác nhau, tuy rằng đối với quá khứ vẫn có chút luyến tiếc, có nhớ nhung, nhưng ở đây, cô cũng gặp được những người bạn tốt, những người thực sự quan tâm và để ý đến cô.
Cô không tự chủ được bật cười.
“Cho cậu này.”
Ôn Noãn ừ một tiếng, đưa tay nhận lấy, nhẹ nhàng nói: “Cảm ơn cậu.”
Cô đưa tay nhận quà anh tặng xong liền ngây ngẩn cả người, kinh ngạc: “Sao lại nặng vậy?”
Cố Thâm ừ: “Tất cả đều là sách đấy.”
Ôn Noãn: “… Sách gì?”
Cố Thâm giải thích ngắn gọn: “Là một ít sách tôi đã cận thẩn chọn cho cậu, hẳn là cậu sẽ cảm thấy hứng thú, có quyển tôi cũng mới đọc qua.”
Ánh mắt anh sáng quắc nhìn Ôn Noãn: “Cậu sẽ không ghét bỏ món quà này chứ?”
Ôn Noãn lắc đầu: “Đương nhiên là không rồi.”
Lúc đầu cô còn nghĩ, nếu Cố Thâm tặng quà quá đắt tiền, cô sẽ không nhận. Nhưng không ngờ Cố Thâm lại đưa sách cho cô.
“Tôi có thể mở ra xem được không?”
Cố Thâm gật đầu: “Có thể, tôi tặng cậu rồi, cậu muốn làm gì cũng được.”
Ôn Noãn mở ra xem, phát hiện có mấy quyển sách bản gốc, tuy rằng toàn bộ được viết bằng tiếng Anh, nhưng cô vẫn rất thích.
Tiếng Anh của Ôn Noãn không tính là quá tốt, nhưng nói chung khi đọc cô vẫn có thể hiểu được.
Điều quan trọng là cô rất thích những cuốn sách này.
Hình như cô có nhắc tới lúc cô xuất hiện ở chương trình, không ngờ Cố Thâm lại nhớ kỹ như vậy, còn tìm ra cho mình.
“Cái này..rất khó để tìm mấy quyển sách này, phải không?”
Cố Thâm liếc mắt một cái: “Cũng không khó lắm đâu, tôi nhờ được bạn tìm hộ.” Anh mỉm cười, nói: “Nhà bạn tôi để lâu không ai đọc, tôi hỏi thì cậu ấy liền cho.”
Thật ra không phải như vậy.
Cố Thâm phải làm không ít việc cho cậu bạn kia, mới lấy được bộ sách này. Nhưng những điều này, anh sẽ không nói với Ôn Noãn, không muốn cô áp lực thêm.
“Thật vậy sao?”
“Thật.”
Ôn Noãn chớp mắt, nở nụ cười: “Cảm ơn cậu.”
Cô thật sự rất cảm kích Cố Thâm, anh luôn mang đến cho cô những sự bất ngờ và ấm áp, luôn khiến cô phải cảm động.
Cố Thâm cúi đầu cười, liếc mắt nhìn cô: “Cậu là đồ ngốc, sau này không cần phải nói cảm ơn với tôi.” Cố Thâm chỉ chỉ: “Giấy tờ trong túi đã ký xong, cuối tuần có thể qua ở, thủ tục nhà cửa cũng đã làm xong, tôi dẫn cậu đi lưu dấu vân tay”
“Được.”
Hai người đi dạo một vòng ở trường, rồi mỗi người cũng về lớp.
Buổi trưa hôm đó, Ôn Noãn lật xem từng quyển sách Cố Thâm đưa cho mình, yêu thích không buông tay.
Cô phát hiện, Cố Thâm thật sự đưa cho mình những gì anh từng xem qua, nhưng cô không ghét bỏ thậm chí còn rất thích.
Cố Thâm đọc nhiều sách, thỉnh thoảng còn ghi chép ở trên đó.
Buổi chiều sau khi học xong, mấy người rủ nhau đi cửa hàng bánh ngọt, Ôn Noãn vẫn chỉ chú tâm đọc sách. Mấy ngày kế tiếp, khi tan học hay có thời gian nghỉ ngơi, Ôn Noãn đều mang những quyển sách đó ra xem.
Vương Giai tỏ vẻ bội phục, nhìn cô.
“Noãn Noãn, cậu còn chưa xem xong sao?”
Ôn Noãn dở khóc dở cười: “Nhiều sách như vậy, làm sao có thể xem xong nhanh được, phải xem từng quyển từng quyển.”
Vương Giai thở dài: “Tớ phục cậu thật, có thể dành nhiều thời gian để đọc sách như vậy.”
Ôn Noãn lật sách, đã đến trang cuối cùng rồi.
“Vì tớ thích đọc sách nên mới dành nhiều thời gian như vậy.”
Vừa dứt lời, bên ngoài đột nhiên có người thở hồng hộc gọi tên cô, là Ngạc Thiên Thiên.
“Ôn Noãn.”
“Có chuyện gì vậy?” Ôn Noãn nhìn cô ấy.
Ngạc Thiên Thiên vỗ ngực mình cố gắng thở đều hơn, rồi nhanh chóng nói: ” Là Cố Thâm. Cố Thâm đánh nhau với người khác.”
– —–oOo——