Cô nhìn chằm chằm hồi lâu, cong khóe miệng, đáp: “Được.”
Anh nói đều được.
Cô vươn tay ôm bả vai Lục Ly nói: “Chờ em tốt nghiệp được không?”
Tuy nói hiện tại tới tuổi pháp định rồi, nhưng chuyện mình còn chưa tốt nghiệp này, Nguyễn Nhuyễn cảm thấy vô cùng xấu hổ, cũng không thể nói là xấu hổ, chỉ là muốn tốt nghiệp đại học.
Cô thở dài nói: “Có chút khổ sở.”
“Làm sao vậy?”
Ôm Lục Ly, Nguyễn Nhuyễn nói: “Sang năm tốt nghiệp, cũng không thể cùng các bạn chụp một tấm ảnh tốt nghiệp, đến lúc đó chụp chắc chỉ có thể treo tên em.”
Đây là chuyện Nguyễn Nhuyễn cảm thấy cực kỳ tiếc nuối, chuyện khác, Nguyễn Nhuyễn cảm thấy còn đỡ, thi cử thì thêm vài lần cũng không sao.
Nhưng không thể tham gia chụp ảnh tốt nghiệp với các bạn, Nguyễn Nhuyễn vẫn có chút buồn.
Lúc ấy làm mèo, vẫn luôn tâm tâm niệm niệm muốn chạy về tham gia nghi thức tốt nghiệp.
Nhưng chung quy không thể đuổi kịp.
Lục Ly cũng biết chuyện này, rũ mắt nhìn chằm chằm vẻ mặt Nguyễn Nhuyễn, an ủi cô: “Sang năm cũng có thể tham gia.”
Nguyễn Nhuyễn ừ một tiếng: “Em biết, nhưng cảm thấy có chút tiếc nuối, tốt xấu gì cũng làm bạn bốn năm.” Ngay cả lễ tốt nghiệp cũng không thể tham gia cùng nhau.
Một lát sau, không chờ Lục Ly an ủi cô thế nào, Nguyễn Nhuyễn liền tự mình khôi phục lại.
Cô nhìn về phía Lục Ly nói: “Nhưng em nghĩ, hình như cũng đáng giá.”
“Hử? Sao vậy?”
Cô cười nói: “Em mất đi một lễ tốt nghiệp, nhưng lại có được anh.” Nguyễn Nhuyễn nghiêng đầu trêu ghẹo Lục Ly nói: “Hình như có lời hơn đấy.”
Bởi vì trong lòng cô, trọng lượng của tất cả mọi người cũng không bằng Lục Ly trong lòng cô.
Đương nhiên, tiếc nuối vẫn còn tồn tại.
Nhưng đôi khi, tiếc nuối cũng là một vẻ đẹp.
Hai người nói chuyện, buổi tối liền sớm lên giường nghỉ ngơi.
*
Sáng sớm hôm sau, bắt đầu quay chương trình.
Buổi sáng 6 giờ, liền có người tới gõ cửa.
Nguyễn Nhuyễn chui vào trong chăn, ngày mùa đông, nói thật cô không muốn dậy.
Lục Ly vén vén chăn cho cô, để cô tiếp tục ngủ.
“Anh đi mở cửa, em ngủ tiếp đi.”
“Ừm.”
Vừa mở cửa, Lục Ly liền bị cameras dọa.
Anh ngẩn ra hai giây, mới nhớ tới bắt đầu quay rồi.
“Bây giờ bắt đầu quay sao?”
Biên đạo một bên nhỏ giọng đáp: “Đúng vậy.”
Lục Ly dừng một chút, gật gật đầu nói: “Tôi gọi Nguyễn Nhuyễn rời giường.”
Anh quay đầu nhìn nhϊế͙p͙ ảnh gia một bên, có chút kinh ngạc: “Cái này cũng muốn chụp?”
Cameras gật đầu đáp: “Đúng, Trần đạo nói đều phải chụp.”
Lục Ly hít sâu một hơi, có chút bất đắc dĩ ừ một tiếng: “Được rồi.”
Anh mở cửa phòng, đi vào trong, Nguyễn Nhuyễn còn nằm ở trêи giường ngủ, toàn bộ chăn bao phủ kín mít cả người cô, chỉ có một chút tóc lộ ra.
Lục Ly ho nhẹ, cúi người đến gần, hơi kéo chút chăn ra, để đầu Nguyễn Nhuyễn lộ ra, cúi đầu hôn hôn môi cô nói: “Nguyễn Nhuyễn.”
“Hả?” Cánh tay Nguyễn Nhuyễn từ trong chăn vươn ra, cô không nhận thấy có người đi vào, trực tiếp làm một chuyện thường xuyên làm, vươn tay ôm cổ Lục Ly làm nũng: “Em còn muốn ngủ.”
Lục Ly hơi ngừng, ừ một tiếng: “Đợi lát nữa ngủ tiếp, hiện giờ bắt đầu quay rồi.”
“A?” Nguyễn Nhuyễn kinh ngạc mở mắt nhìn anh, quay đầu lại vừa thấy, camera cách mình không xa.
Tất cả biểu tình kinh ngạc của cô, đều bị quay lại.
Mất mấy giây sau, Nguyễn Nhuyễn mới à một tiếng, chui vào trong chăn, giọng rầu rĩ truyền ra ngoài: “Vậy quay đi, lát nữa em mới hồi sinh lại.”
Lục Ly bật cười, cong cong môi: “Không có việc gì, dù sao vẫn sẽ luôn quay ở đây.”
Nguyễn Nhuyễn a một tiếng, có chút hơi xấu hổ.
Sau hai giây vùng vẫy, cô thận trọng nhìn về phía người quay phim: “Cái đó có thể tạm thời ra ngoài một chút không?”
“Không thể. Trần đạo nói phải quay cuộc sống hằng ngày.”
Nguyễn Nhuyễn: “…… Được rồi.”
Cô cọ tới cọ lui chuẩn bị từ trêи giường bò dậy, còn chưa ngồi dậy, Lục Ly liền khom lưng trực tiếp ôm người lên, bước nhanh ôm vào phòng tắm, không chờ nhϊế͙p͙ ảnh gia phản ứng, liền cạnh một tiếng đóng cửa lại.
Nguyễn Nhuyễn hít sâu một hơi, kinh ngạc nhìn hành động của Lục Ly: “Anh như vậy… Được sao?”
Lục Ly rũ mắt nhìn cô: “Em không phải ngượng ngùng sao?”
“Đúng vậy.”
Nguyễn Nhuyễn vội vàng nói: “Mau rửa mặt thôi, sau đó anh ra ngoài lấy quần áo vào cho em, chúng ta thay xong liền đi ra ngoài.”
“Được.”
Hai người hoàn toàn quên mất, cứ như vậy tiến vào phòng tắm, còn đóng cửa lại, sẽ khiến cho trí tưởng tượng của fans cùng võng hữu tưởng tượng vô hạn.
Chẳng qua hai người lúc này, thật sự quên mất chuyện này.
Nguyễn Nhuyễn cùng Lục Ly ở phòng tắm rửa mặt một chút, Lục Ly liền tràn đầy nhẹ nhàng khoan kɧօáϊ đi ra ngoài, máy quay phim đối diện cửa phòng tắm.
Lục Ly liếc nhìn, ho khan nói: “Chúng tôi phải thay quần áo, không phải nên ra ngoài chứ?”
Nhϊế͙p͙ ảnh gia cùng biên đạo một bên ho khan hai tiếng, yên lặng lui ra khỏi phòng.
“Đi ra thôi, họ đi rồi.”
Nguyễn Nhuyễn à một tiếng, vội vàng chạy chậm ra, lấy quần áo từ trong hành lý ra thay xong, nhịn không được nhỏ giọng nói thầm: “Sao chưa tiếp đón đã không đánh liền tới rồi.”
Lục Ly ừ một tiếng: “Trần Diễm cố ý đấy.”
Nguyễn Nhuyễn: “……”
Còn may cô cùng Lục Ly tối hôm qua quy quy củ củ ngủ, nếu không toang thật rồi.
Mất mặt trước toàn thể nhân dân.
Duỗi tay che che mặt, Nguyễn Nhuyễn trang điểm thay quần áo xong, Lục Ly ở một bên thu dọn hành lý, ngước mắt nhìn về phía cô: “Được chưa?”
“Ừ ừ, được rồi, chúng ta đi thôi.”
Đồ của hai người không nhiều lắm, chỉ một cái va li, cho nên một mình Lục Ly có thể làm được.
“Đi thôi.”
Hai người sau khi rời khỏi, người quay phim cùng biên đạo đều đi theo.
Chương trình Nguyễn Nhuyễn cùng Lục Ly tham gia, lúc này mới xem như chính thức bắt đầu.
*
Quay chương trình, bắt đầu từ buổi sáng hôm nay, toàn bộ hành trình nhϊế͙p͙ ảnh gia đều đi theo bất kể làm gì cũng đi theo, ngoài đi WC cùng tắm rửa ra.
Căn nhà Nguyễn Nhuyễn cùng Lục Ly sắp vào ở, cũng chứa đầy cameras.
Mà hiện tại, đầu tiên phải vào trong nhà.
Ở trong nhà, tiến hành một cuộc thi đấu cặp đôi, đôi nào thắng, sẽ được chọn phòng.
Lục Ly cùng Nguyễn Nhuyễn một trước một sau lên xe, Nguyễn Nhuyễn nhìn cameras đã chuẩn bị trong xe, ghé vào bên tai Lục Ly nhỏ giọng nói: “Sao lại cảm thấy có nhiều cameras hơn đóng phim nhỉ?”
Lục Ly bật cười, cong cong môi nói: “Ừ, vì toàn bộ nhật ký hoạt động đều được quay.”
Nguyễn Nhuyễn à một tiếng, kéo cánh tay Lục Ly hỏi: “Phải bao lâu mới đến vậy?”
“Mệt sao?”
Nguyễn Nhuyễn ừ một tiếng: “Không mệt lắm, chỉ là chưa tỉnh ngủ.”
Vừa rồi hoàn toàn cưỡng chế tỉnh dậy, Lục Ly nhẹ ừ, thấp giọng dụ dỗ cô: “Vậy thì ngủ một hồi nữa, đến nơi anh gọi em.”
“Có thể sao?”
“Trần Diễm nói tùy chúng ta làm gì, giống như cuộc sống bình thường là được, vậy ngủ đi.”
Nguyễn Nhuyễn không còn lời gì để nói, nhưng quá buồn ngủ, nghiêng đầu, dựa vào người Lục Ly ngủ.
Người quay phim ngồi phía trước, có chút bất đắc dĩ.
Nhiệm vụ đơn còn chưa đưa ra đâu.
Hắn nói cho Lục Ly: “Đây là nhiệm vụ lát nữa.”
Lục Ly đưa tay nhận lấy, nhìn về phía người quay phim nói: “Lát nữa nói chuyện nhỏ chút.”
Nhϊế͙p͙ ảnh gia: “……Được.”
Lục Ly rũ mắt xem nhiệm vụ cuộc thi, là hoạt động ghép hình của hai người.
Anh xem hồi lâu, mới gật gật đầu nói: “Tôi đã biết.”
Nhϊế͙p͙ ảnh gia: “Không nói cho Nguyễn Nhuyễn một chút sao?”
“Không cần, cho cô ấy ngủ một hồi nữa.” Lục Ly cúi đầu nhìn thứ bên trong phong thư, tiếp tục hỏi: “Lát nữa phải hoàn thành hình kia?”
“Đúng vậy, bức tranh toàn cảnh, anh phải ghi nhớ nó trước.”
Lục Ly gật đầu: “Đã biết.”
Thời gian tiếp theo, bên trong xe vô cùng an tĩnh.
Lục Ly chuyên chú nhớ kỹ hình ảnh trêи, nhìn mấy lần, tính toán trong lòng, Lục Ly mới hỏi: “Lát nữa chắc vẫn có ảnh chứ?”
“Có, nhưng là một tấm lớn hoàn chỉnh, cho tất cả khách quý xem.”
Nghe vậy, Lục Ly nhướng mày, nói: “Trần Diễm còn có rất nhiều ý đồ xấu đấy.”
Nhϊế͙p͙ ảnh gia: “……”
Cũng chỉ có Lục Ly dám nói Trần Diễm như vậy.
Hắn muốn nhắc nhở Lục Ly mang mic bên người, nhưng nghĩ nghĩ, bỏ đi, chắc Lục Ly cũng biết.
Từ khách sạn đến căn nhà bên kia, cũng có chút xa.
Bên kia chung quanh cũng không có bao nhiêu nhà, Trần Diễm cố ý tìm một căn nhà xung quanh không có hộ gia đình nào ở, tiện cho quay chụp.
Huống chi còn đến gần bờ biển, phong cảnh tuyệt đẹp.
Chẳng qua vào mùa đông, vẫn có chút lạnh.
Nguyễn Nhuyễn vẫn luôn rúc trong ngực Lục Ly, Lục Ly ôm lấy người, nhìn nhϊế͙p͙ ảnh gia bên cạnh hỏi: “Có thể tắt máy quay không?”
Nhϊế͙p͙ ảnh gia lắc đầu: “Không thể.”
Hắn dừng một chút nói: “Lục Ly.”
“Sao vậy?”
“Trần đạo diễn nói, muốn phóng đại cuộc sống bình thường của hai người cho nhân dân cả nước xem, để cho mọi người biết anh ngày thường có bao nhiêu phát rồ.”
Lục Ly: “……”
Thật là không còn lời gì để nói, Lục Ly vươn tay xoa xoa mi tâm, nhìn người đang chui vào trong ngực mình, cười khẽ, ôm người càng chặt hơn.
Sắp đến nơi quay hình, Nguyễn Nhuyễn rốt cục tỉnh lại.
Cô đưa tay đtặ trêи vai Lục Ly, nhìn vào mắt anh hỏi: “Sắp tới rồi sao?”
“Sắp rồi.” Lục Ly nâng cô dậy, cúi đầu lấu bình giữ ấm một bên, vặn ra sau đó đưa cho Nguyễn Nhuyễn, ôn nhu nói: “Uống nước đi.”
“Ừm.”
Miệng nhỏ Nguyễn Nhuyễn nhấp mấy ngụm nước, mới nhịn không được nói: “Nơi này thật lạnh mà.”
Lục Ly đưa tay sờ sờ mặt cô, thấp giọng hỏi: “Có chỗ nào không thoải mái sao?”
Nguyễn Nhuyễn lắc đầu: “Không có, chỉ cảm thấy lạnh.”
Lục Ly cười khẽ, cong khóe môi nói: “Lát nữa thay quần áo, mặc áo lông vũ đi.”
“Không đâu.” Nguyễn Nhuyễn nhíu mày nhìn anh nói: “Áo lông vũ mặc vào rất mập.”
Lục Ly bật cười, vươn tay vuốt vuốt tóc cô, an ủi Nguyễn Nhuyễn: “Không mập, mặc áo lông vũ rất đáng yêu.”
Nguyễn Nhuyễn vẫn cự tuyệt: “Không không, rất béo, Thanh Thanh nói em mặc áo lông vũ như chim cánh cụt vậy, vừa thấp lại vừa mập.”
Lục Ly: “……” Ho nhẹ, anh cười nói: “Nói bậy, Lâm Thanh mới như chim cánh cụt đấy, em là tiểu bạch thỏ trắng trắng nộn nộn, không cần để ý Lâm Thanh nói, đợi lát nữa thay quần áo.”
Nguyễn Nhuyễn nhíu mày nhìn anh nói: “Không có quần áo giữ ấm nào đẹp hơn sao?”
Lục Ly trầm ngâm một lát nói: “Quần áo ngược lại không có, nhưng lại có một thứ khác rất ấm đấy.”
Nghe vậy, hai mắt Nguyễn Nhuyễn sáng lên, kinh ngạc hỏi anh: “Là túi giữ ấm sao?”
Lục Ly nhìn cô chằm chằm, lắc đầu nói: “Không phải.”
Nguyễn Nhuyễn nhíu nhíu mày, nhịn không được tò mò hỏi: “Đó là cái gì?”
Lục Ly cong cong khóe môi nói: “Anh đây.”
“A?”
Lục Ly cười nhẹ, ghé vào bên tai cô nói: “Ừm, ôm anh sẽ không lạnh nữa.”
Nguyễn Nhuyễn: “……”