Thời gian trôi qua rất nhanh đã đến ngày cô lên bàn sinh.
Trước lúc sinh một ngày.
“ Bảo bối, hôm nay em muốn ăn gì? Anh đang trên đường về sẽ mua cho em”
“ bánh dâu tây”
“em lúc nào cũng ăn bánh, sao không lần nào nói ăn anh vậy hả?”
“ bớt nói nhảm đi”
‘tút’
10 phút sau…
“ Nhất Thiên về rồi sao?”
Bà thấy anh bước vào cửa liền chạy ra giúp con trai cầm cặp.
“ mẹ, vợ con đâu?”
“ con xem, mẹ giúp con cầm đồ còn chưa hỏi thăm mẹ đã hỏi tới vợ.
Có vợ liền bỏ đúng không?” bà nhéo tai anh một cái thật đau, chỉ về phía ghế sofa trong phòng khách: “ con bé ngồi bên kia”
“ A, mẹ.
Mẹ bỏ ra để con qua đó” anh chạy nhanh về phía cô ngồi xuống cạnh bên.
“ Bảo bối, bánh của em”
Anh đung đưa hộp bánh trước mặt cô dụ dỗ.
“ Woa, bé dâu tây.
Mau đưa cho em đi”
Chỉ cần nhìn thấy bánh ngọt mắt cô liền sáng lên.
“ Thưởng gì cho anh đi chứ.
Anh đã mất công mua về cho em đó”
“ không thưởng gì hết mau đưa.
Anh không đưa tối ra ngoài ngủ”
Từ khi lấy vợ thì bộ mặt của anh càng ngày càng dày rồi, bộ mặt lạnh lùng, bá đạo ngày xưa nay còn đâu.
Suốt ngày anh chỉ biết làm nũng đòi đủ thứ từ cô.
Mệt mỏi.
“ Để anh đút cho em”
“ ok”
Rạng sáng ngày hôm sau…
“ Nhất Thiên.
Nhất Thiên.
Anh mau dậy đi” giọng cô có vẻ kỳ lạ.
“ Hửm? Em sao vậy bảo bối?” anh đang ngủ liền bị đánh thưc khuôn mặt có chút lo lắng.
“ Em đau bụng” cô co rúm người lại tay nắm chặt áo anh.
“ Em đừng sợ có anh ở đây.
Anh lập tức đưa em đi bệnh viện”
Anh nhanh chóng khoác cho cô chiếc áo mỏng bế cô xuống nhà.
“ Mẹ.
Ba.
Tuyết nhi đau bụng.
Tài xế mau lấy xe”
Giọng anh vang khắp cả biệt thự ai cũng giật mình.
Khuôn mặt anh lo đến nỗi tái mét, dép chưa kịp đeo đã bế cô ra xe.
Bà Cố phải đem dép chạy theo anh.
“ AAAAA, đau quá.
Nhất Thiên em đau quá”
Cô đau đớn rên la, nắm chặn lấy tây anh.
Còn anh không biết phải làm gì để giúp cô đây.
Xe nhánh chóng đưa cô đến bệnh viện Cố gia.
Vì anh đã báo trước nên mọi người nhanh chóng đưa cô đến phòng sinh.
“ Đau quá, Nhất Thiên.
Em không chịu nổi nữa rồi”
“ Bảo bối, em cố lên.
Lần sau không sinh nữa a~.
lần sau không để em sinh nữa, đau chết em rồi bảo bối”
Anh vừa dứt lời đôi tay buông ra cô tiến vào bên trong.
Anh ngồi bên ngoài thấp thỏm không yên, đi đi lại lại không biết bao nhiêu lần.
Ông bà ngoại biết tin cũng lập tức lao tới.
“ Tuyết nhi sao rồi bà nó?”
“ Vừa vào phòng sinh”
Mẹ cô rất lo lắng cho cô.
Bà biết cảm giác sinh đẻ là như thế nào.
Đau thấu tim gan.
“ Nhất Thiên, ăn chút gì đi.
Từ sáng con chưa có gì vào bụng rồi” bà Cố nhìn anh như vậy không biết nên vui hay nên buồn nữa.
“ Con ăn không nổi đâu mẹ”
“…”
Vài tiếng đồng hồ trôi qua bên trong phát ra tiếng em bé sơ sinh vang vọng.
“ Sinh rồi” anh vui mừng đứng dậy.
Bác sĩ mở cửa phòng, bé ra ngoài một thiên thần bé nhỏ da còn đỏ hỏn nằm ngoan ngoãn trong vòng tay.
Anh bế lấy đưa bé âu yếm : “ chào mừng con đến với thế giới này.
Nhờ con mà mẹ con đã rất đau đấy, con lớn rồi sẽ biết tay ta”
“ Mẹ bế thằng bé đi” nói xong anh quay sang đưa cho bà.
“ Ai da, con đó chưa gì đã dọa cháu ta”
“ Tại nó mà vợ con đau như vậy.
Con vào thăm cô ấy”
1 tiếng sau.
Tuyết nhi đã được chuyển sang phòng hồi sức, ca sinh đẻ rất thuận lợi cô chỉ bị mất sức mà thôi.
“ Bảo bối, em tỉnh rồi”
“ con đâu anh?”
“ Vừa tỉnh liền hỏi con.
Nó làm em đau vậy mà.
Bà nội đang bế ngồi bên kia”
Thằng bé làm cô đau như thế vậy mà vừa tỉnh đã hỏi tới đúng là tức chết anh mà, đợi nó lớn sẽ xử lí sau.
Thấy cô tỉnh lại, bà Cố bế thiên thần nhỏ lại chỗ cô, đặt nó nằm bên cạnh trong vòng tay ấm áp của người mẹ.
“ Chào bé con của mẹ”
Cô vừa lặng im ngắm nhìn đứa bé nước mắt vừa chảy ra.
“ Bảo bối em đừng khóc.
Anh không chịu nổi nếu nhìn em khóc vậy đâu”
Chỉ cần là cô khóc thì dù là khóc vui hay khóc buồn anh cũng không chịu được mà lòng thắt lại.
“ Nhất Thiên, đặt tên con là Nhất Phàm được không?”
“ Anh nói rồi, chỉ cần là tên em thích anh cũng sẽ thích, cả nhà cũng sẽ thích”
Anh hôn lên chán cô nụ hôn đầy yêu thương sủng nịnh .
“ Nhất Thiên em rất hạnh phúc”
“ Anh cũng vậy, bảo bối của anh”