Tầm mắt Kế Sâm lướt về sau, lập tức thức thời mà quay đầu, kéo tấm chắn lên.
Phó Tư Diễn giữ lấy gáy cô, cúi đầu nhìn cô chăm chú, giọng điệu rót đầy dịu ngọt: “Em đã uống bao nhiêu rồi?”
“Rất nhiều, có phải em say rồi không? Tư Diễn.” Dung Hoan chớp đôi mắt ngập nước, đối diện với anh.
“Ừ, em say.” Anh cười khẽ.
Cô dựa vào người anh, giọng nũng nịu như đang kể khổ: “Em nhớ anh lắm! Hai ngày này anh không ở bên em, em bị thồn bao nhiêu là cơm chó. Bọn họ là xấu lắm…”
“Không sao, anh đến rồi, chúng ta khoe ân ái với họ.”
Anh làm bộ cúi đầu muốn hôn cô, cô lại tránh không muốn anh hôn: “Em uống rượu rồi.”
Anh nhếch môi, nâng cằm cô lên: “Để anh nếm.”
Anh khóa chặt môi cô, cánh môi mút mát đầy tinh tế, hương rượu nồng đậm len lỏi giữa môi răng. Anh hôn một lúc rồi bất đắc dĩ buông cô ra, chỉ cảm thấy nơi nào đó trên người căng chặt khó chịu đến muốn chết.
Cô nhóc không hề phát hiện ra, ôm anh càng chặt, trong miệng khẽ ngâm nga.
Phó Tư Diễn nhìn cô…
Đúng là một con yêu tinh phiền phức.
–
Cửa khách sạn “Tích” một tiếng bị mở ra, sau khi vào, Phó Tư Diễn đè cô ở trên cửa, hôn mạnh đến mức muốn phát điên.
Dung Hoan giơ tay ôm lấy cổ anh, vậy mà lại ngoan ngoãn hùa theo anh không đẩy ra.
Hôn được một nửa, anh bế cô lên, đi vào bên trong phòng xép, ngón tay dừng ở trên người cô, cởi q.uần áo ra.
Lúc được anh đặt trên giường cô đã trống trơn, làn da trắng như phát sáng khiến người nhìn thấy lửa lòng bốc lên.
Muốn làm cho cô khóc.
Thân thể nóng hổi của anh phủ lên, tay ôm trọn vòng eo cô, hôn lên vành tai cô.
Dung Hoan mắt nhắm mắt mở, trong miệng nỉ non, cho dù say cũng biết anh đang làm gì, toàn thân ửng hồng như quả đào.
Anh thầm thì bên tai cô như muốn thôi miên: “Còn chưa trả lời anh câu hỏi tối nay.”
Cô ngơ ngác nhìn anh, nghe thấy anh bổ sung hoàn chỉnh nửa câu sau: “Ai là chồng em?”
Dung Hoan sửng sốt, cặp mắt như vầng trăng non lập tức cong lên lộ ra vẻ lém lỉnh: “Anh đoán xem.”
“Có phải Phó Tư Diễn hay không?”
“Em cứ không nói cho anh biết đó.”
Anh cúi đầu cắn lên môi cô như trừng phạt, cô nức nở anh lại không thả ra. Cuối cùng anh ngẩng đầu nhìn chằm chằm đôi mắt đỏ bừng của cô, khàn giọng hỏi: “Có phải anh không?”
“Là anh…” Cô nũng nịu: “Đừng hôn em…”
Anh nhéo cằm cô, giọng khản đặc: “Hoan Hoan, gọi anh một tiếng, anh sẽ tha cho em.”
Cánh môi cô mở ra rồi khép lại, cuối cùng mềm mại gọi một tiếng:
“Chồng ơi!”
Anh có cảm giác như có một ngọn núi lửa bùng nổ trong đầu mình, dung nham phun trào lan khắp toàn thân anh, anh nhếch môi, khẽ nói bên tai cô: “Vợ anh ngoan quá.”
–
Sau đó Dung Hoan bị Phó Tư Diễn ôm đi tắm rửa. Sau khi đi ra đặt cô lên giường, đắp chăn đàng hoàng cho cô xong anh không nằm xuống mà đi ra ngoài cửa.
Anh mở điện thoại di động, nhìn thấy tin nhắn Kế Sâm gửi đến, là lịch trình sắp xếp cho ngày mai.
Anh gọi điện thoại qua: “Sắp xếp xong mọi chuyện chưa?”
“Ngài Phó yên tâm, hợp đồng đã chuẩn bị xong. Đến lúc đó Vương Thịnh và Vương Hi Hi đều sẽ ở đó.”
Phó Tư Diễn cúp máy, quay về phòng ngủ.
Cô nhóc quấn chăn lăn thành cái nem, thiếu chút nữa là ngã xuống.
Anh lên giường, kéo cô vào ôm vào lòng. Trong lúc mơ màng, Dung Hoan cảm nhận được độ ấm, tự động rúc vào.
Người đàn ông nhìn Dung Hoan trong lòng, chậm rãi nở nụ cười.
–
Sáng hôm sau, Dung Hoan mở đôi mắt nhập nhèm buồn ngủ, nhìn thấy ánh mặt trời chui qua khe hở của tấm màn.
Bên giường không có một bóng người, chỉ có tiếng nước truyền đến từ phòng tắm.
Cô nhìn trần nhà, trong đầu chậm rãi nhớ lại chuyện tối qua. Tối hôm qua cô uống say, là Phó Tư Diễn đến đón cô à?!
Lúc này tiếng nước trong phòng tắm biến mất, vài giây sau, người đàn ông mặc áo tắm dài đi ra.
Ánh mắt cô sáng lên: “Tư Diễn…”
Anh đi đến ngồi bên mép giường, ôm lấy cô: “Sao dậy sớm vậy?”
“Tư Diễn, đúng là anh rồi. Em còn tưởng rằng tối hôm qua em nằm mơ.” Cô thẹn thùng cười, xoa bóp mặt anh.
“Bây giờ tin là thật rồi chứ? Đầu còn đau không?”
“Cũng tạm…”
“Ngủ tiếp một lát đi, bây giờ mới hơn 7 giờ.”
“Em muốn đi theo anh, có được không?” Sáng sớm vừa ngủ dậy cô đặc biệt rất bám người như thế này, có điều là anh lại thích cô như vậy.
Anh ôm cô nằm xuống, bắt đầu trêu chọc: “Thế em còn nhớ rõ tối hôm mơ thấy gì không?”
Mặt cô nóng lên, đỏ mặt giả chết: “Không biết, em quên hết rồi.”
“Thật à? Muốn anh giúp em nhớ lại không?”
Dung Hoan khóc không ra nước mắt” “Anh lưu manh! Em không nói chuyện với anh nữa…”
Anh khẽ cười: “Được rồi, không trêu em nữa.”
Dung Hoan và anh ôm nhau. Cô nhớ lại chuyện ngày hôm qua bèn nói: “Ngày hôm qua em gặp được em gái ở trong cửa hàng váy cưới.”
Cô kể với anh về việc xảy ra ngày hôm qua: “… Không ngờ công ty thật sự đã xảy ra chuyện. Ngày thường Vương Hi Hi tiêu tiền như nước cũng biến thành như vậy.”
“Đây không phải chuyện tốt à? Cũng để cô ta trải nghiệm, thế nào là cuộc sống của người bình thường.”
Dung Hoan cười cười: “Chiều nay anh rảnh không? Chúng ta đi tảo mộ đi?”
“Chiều nay… anh có sắp xếp khác rồi, đưa em đến chỗ này.”
–
Buổi chiều, hai người xuất phát từ khách sạn, dọc theo đường đi, Phó Tư Diễn vẫn luôn giữ bí mật, không chịu nói đi đâu.
Mãi đến khi xe dừng lại trước cửa tòa kiến trúc cao nhất thành phố Giang, Dung Hoan hơi kinh ngạc.
Nơi này còn không phải là… tập đoàn Vương Thị à?!
Phó Tư Diễn dẫn cô xuống xe, Dung Hoan vô cùng kinh ngạc: “Vì sao lại là chỗ này?”
Anh cười nhạt: “Đưa em đi tham gia một nghi thức thu mua.”
–
Tầng cao nhất tòa nhà, Vương Thịnh ngồi ở trước bàn làm việc, xoa xoa đầu mày, trong lòng buồn vui lẫn lộn.
Một mặt, ông ta là hổ lạc xuống đồng bằng, tập đoàn Vương Thị ngày xưa vất vả kinh doanh rất nhiều năm sắp phải chắp tay lên cho người ta, trong lòng ông ta rất không phục. Còn một mặt khác, công ty thế mà lại được Phó Tư Diễn – có địa vị cao trong giới đầu tư – thu mua, khiến ông ta cảm thấy rất bất ngờ.
Khoảng thời gian trước, công ty đứng bên bờ vực phá sản, Vương Thịnh sứt đầu mẻ trán cầu xin mà chẳng có ai giúp đỡ. Nhưng ai biết được, lúc ấy lại truyền đến tin tức Phó Tư Diễn muốn thu mua công ty! Điều này với ông ta mà nói là một tin cực tốt. Có nghĩa là công ty sẽ không trực tiếp đóng cửa. Tuy rằng ông ta không còn quyền khống chế tuyệt đối với công ty, nhưng vẫn là quản lý cấp cao của công ty, tất cả tiền vay có thể dần dần trả hết.
Nhưng mà hiện tại chất lượng cuộc sống của ông ta đã sa sút khá nhiều, cộng thêm đủ mọi loại ánh mắt từ những người xung quanh, làm ông ta cảm thấy vô cùng chán ghét.
Giọng của Vương Hi Hi khiến cho ông ta trở về hiện thực từ trong hồi ức: “Sao Phó Tư Diễn còn chưa đến nữa?”
Vương Thịnh nhìn về phía Vương Hi Hi đầy bụng oán giận trên sofa, nhăn mày lại: “Con thật sự cho là chuyện tốt gì à?”
Hiện tại Vương Hi Hi vốn là chủ một công ty nhỏ dưới tay tập đoàn Vương Thị. Bây giờ công ty nhỏ đóng cửa, cô ta chỉ có thể đi vào tổng công ty. Điều này không quan trọng, mấu chốt là danh tiếng “con gái nhà giàu số một thành phố Giang” của cô ta chớp mắt đã mất rồi.
Cô ta trợn trắng mắt: “Phó Tư Diễn này là ai chứ? Một người cũng có thể thu mua cả công ty chúng ta.”
Cô ta lấy ra di động tra Baidu, nhìn thấy ảnh chụp của anh, trong lòng không khỏi kinh ngạc hô: “Đẹp trai vậy!” Cô ta nhìn hơi quen nhưng lại hoàn toàn không nhớ gì cả.
Vương Thịnh thuận miệng nói vài câu về chuyện Phó Tư Diễn với cô ta, khóe miệng Vương Hi Hi khẽ nhếch lên: “Vẫn độc thân đấy.”
“Con có ý gì?”
“Bố! Nếu con với người này ở bên nhau, không phải công ty vẫn là của nhà họ Vương chúng ta à?”
Vương Hi Hi tự nhận dáng người và dung mạo của mình đều không kém. Đến lúc ông chủ mới vừa đến, cô ta đến trước mặt anh lắc lư thêm hai vòng, biết đâu anh lại nhìn trúng cô ta thì sao?
Cô ta lập tức tràn ngập chờ mong với hội nghị thu mua buổi chiều. Cô ta đứng dậy đi đến sau lưng Vương Thịnh, bóp vai cho ông ta: “Bố à, bố cũng đừng buồn. Vương Thị vẫn là Vương Thị.”
Lúc này, tiếng đập cửa truyền đến, trợ lý đi vào: “Tổng giám đốc Vương, bên thu mua đã đến.”
Trước mắt Vương Thịnh tối sầm lại, thở dài một hơi.
Hai bố con ra khỏi văn phòng, đẩy cửa phòng họp ra. Đến khi Vương Hi Hi nhìn thấy Dung Hoan ngồi ở bên trong được Phó Tư Diễn ôm lấy, trong giây lát đầu óc loảng xoảng một tiếng, hơi hoảng hốt.
Sao có thể…
Vương Hi Hi nhớ ra rồi, người này chính là chú của Dung Hoan, đã từng gặp ở nhà hàng lúc trước!
Vương Thịnh cũng thấy được Dung Hoan, tim ông ta đột nhiên đập nhanh, chỉ vào Dung Hoan: “Sao lại là mày…!”
Ông ta cũng đã rất nhiều năm không gặp đứa con gái làm người ta ghét này!
Phó Tư Diễn thấy phản ứng của hai người, đáy mắt mạ tầng băng, nắm tay Dung Hoan đứng lên, thản nhiên mở miệng: “Vị này là bạn gái tôi, Dung Hoan. Nói vậy chắc ông Vương không xa lạ gì nhỉ?”
Lời này vừa nói ra, hai bố con cảm thấy như bị sét đánh, như có tảng đá lớn đập lên người cả hai.
Dung Hoan là bạn gái của Phó Tư Diễn! Điều này có nghĩa – tập đoàn Vương Thị gián tiếp biến thành đồ trên tay Dung Hoan!
Dung Hoan mà trước kia bị ghét, dùng mọi cách tra tấn, mắt cũng không muốn liếc một cái!
Vương Thịnh thiếu chút nữa đã ngất xỉu.
Dung Hoan cười nhạt, sắc mặt không loạn chút nào: “Có lẽ ông Vương đã quên tôi rồi.”
Vương Hi Hi khiếp sợ: “Không phải chị với anh ta…”
“Có vấn đề à?” Phó Tư Diễn lạnh giọng ngắt lời cô ta.
Vương Hi Hi há miệng thở d.ốc, phát hiện rốt cuộc mình không nói ra lời. Trong lòng cô ta chửi thầm, cho dù Dung Hoan là bạn gái của Phó Tư Diễn thì đã sao? Hai người chưa kết hôn, tập đoàn Vương Thị không liên quan gì đến “con khốn” này cả.
Nghi thức thu mua bắt đầu, Dung Hoan nhìn vẻ nơm nớp lo sợ của hai người coi tiền như mạng trước mặt, lập tức cảm thấy hơi buồn cười.
Vương Thịnh cho rằng đây là đả kích lớn nhất ngày hôm nay, không ngờ đến cuối cùng, lúc hai bên ký kết hợp đồng, hai bố con nhìn thấy nội dung trên hợp đồng, tròng mắt sắp lòi cả ra: “Cái gì?! Dung Hoan là cổ đông lớn nhất?!”
Dung Hoan cũng ngây người.
Phó Tư Diễn mở miệng: “Tôi đã chuyển tất cả cổ phần của tôi đến danh nghĩa của Dung Hoan.” Điều này cũng đại biểu, Dung Hoan có quyền khống chế cổ phần tuyệt đối, là người có quyền quyết sách tối cao của công ty, có được quyền quyết định tối cao. Tập đoàn Vương Thị chính thức ở trên danh nghĩa của Dung Hoan, mà những cổ phần ít ỏi của Vương Thịnh và Vương Hi Hi không đáng nhắc tới trước mặt Dung Hoan.
Tàn nhẫn nhất là cướp đi thứ hai người trân quý nhất trước mặt bọn họ.
Vương Thịnh cảm thấy hai mắt tối sầm, Vương Hi Hi lay vai ông ta: “Bố, bố…” Cô hung hăng nhìn người đối diện, nước mắt trào ra: “Dung Hoan, chị nhất định phải tuyệt tình đến như vậy à?”
Dung Hoan kéo khóe miệng: “Tôi thế này là ác à? Vậy thì hai người là gì? Vương Thịnh, ông còn nhớ rõ chuyện ông ngoại tình trước kia không?”
Vương Hi Hi sửng sốt.
Đêm hôm đó mẹ qua đời, thật ra trước khi mẹ Dung đi đón Dung Hoan, ở nhà đã cãi nhau một trận với Vương Thịnh. Bởi vì lúc ấy mẹ Dung phát hiện Vương Thịnh có bồ nhí ở bên ngoài trong điện thoại di động. Vương Thịnh nói muốn ly hôn, cho nên mới dẫn tới sau đó mẹ đi đón Dung Hoan mới có thể tức giận đến vậy. Mãi đến sau này, Phó Tư Diễn tra ra chuyện này, mới nói cho cô. Đêm đó tuy rằng mẹ và cô cãi nhau dẫn tới xảy ra tai nạn xe cộ, nhưng hai bố con họ bày sắc mặt đáng ghê tởm một mực chắc chắn “Dung Hoan hại chết mẹ”, Vương Thịnh tỏ vẻ đau khổ trên lễ tang, mới làm người ta vô cùng ghê tởm.
Dung Hoan nói: “Tất cả những thứ này là các người gieo gió gặt bão.”
–
Lúc ra khỏi tòa nhà Vương Thị, Dung Hoan còn cảm thấy hơi hoảng hốt: “Phó Tư Diễn, chuyện lớn như vậy sao hôm nay anh mới nói cho em biết!”
“Không phải em vui vẻ là tốt rồi à.” Người đàn ông sờ sờ đầu cô, để cô ngồi vào ghế phía sau.
“Nhưng mà cổ phần gì đó, em không biết…”
Anh cười: “Không có việc gì, những việc kế tiếp đều giao cho anh xử lý.”
Dung Hoan phát hiện người đàn ông này, không chỉ ngày thường cưng cô chiều cô, còn che chở cô như vậy. Biết trước kia cô sống ở nhà họ Vương không tốt, vậy mà anh còn “tính toán chi li” hơn cả cô.
Cô giơ tay ôm lấy cổ anh, chủ động đưa môi đỏ lên: “Tư Diễn, anh thật tốt.”
Âm yếm đến đột ngột làm anh vô cùng hưởng thụ, anh đảo khách thành chủ, hôn càng sâu hơn.
Sau khi kết thúc, anh giúp cô vén mái tóc đẹp ra sau tai, hỏi: “Bây giờ đến nghĩa trang, vẫn còn kịp.”
“Được.”
–
Xe từ từ chạy vào nghĩa trang. Sau khi xuống xe, Dung Hoan ôm một bó hoa bách hợp được anh dắt vào trong. Hôm nay trời nắng nhẹ, những tia nắng chiếu lên người ấm áp, mỗi lần tới đây tâm trạng Dung Hoan rất nặng nề, nhưng hôm nay có anh ở bên cạnh cô, cô lại cảm thấy rất vững vàng.
Đi đến trước mộ, Dung Hoan đặt bó hoa tươi xuống, sau đó lấy khăn lau bia mộ. Cô đứng lên, nhìn ảnh mẹ, trong lúc cảm xúc ngổn ngang, tay cô đã bị người đàn ông nắm lấy.
Anh nói: “Dì à, cháu là bạn trai của Dung Hoan. Xin lỗi vì muộn như vậy mới đến thăm dì. Dì yên tâm, cháu sẽ chăm sóc Hoan Hoan thật tốt, cả đời sẽ không rời xa cô ấy.”
Thật ra mẹ là người rất đáng thương. Sau khi gả cho bố ruột của Dung Hoan, ly hôn thì phát hiện mang thai, chồng lại qua đời. Sau đó bà tái hôn, cuộc sống sau khi kết hôn không mấy hạnh phúc, còn rất trẻ đã rời khỏi thế gian này.
Nếu bà ấy còn sống, nhất định sẽ rất trông mong được nhìn thấy con gái của mình lớn lên rồi lấy chồng.
Dung Hoan nắm chặt tay Phó Tư Diễn, ngẩng đầu nhìn về phía anh, cô mỉm cười, giọng nói hơi run run: “Mẹ à, Tư Diễn rất tốt với con. Hai chúng con sẽ mãi như này.”
Tảng đá lớn trong lòng rơi xuống, lúc ra khỏi nghĩa trang, Phó Tư Diễn trêu ghẹo: “Anh như này coi như đã gặp người lớn trong nhà nhỉ?”
Dung Hoan phì cười: “Nếu mẹ em còn sống, có lẽ bà sẽ không hài lòng về anh đâu.”
“Không thể nào, dì nhất định sẽ rất thích anh… Ai bảo em thích anh như vậy chứ.”
Người đàn ông này… đúng là tự luyến.
Đi ra khỏi nghĩa trang, Dung Hoan nghe điện thoại rồi nói với Phó Tư Diễn: “Đi thôi, Hề Phán gọi chúng ta đi ăn cơm.”
–
Mấy ngày sau, hôn lễ của Hề Phán và Cố Viễn Triệt chính thức được cử hành. Hai người vốn dự định kết hôn ở nước ngoài, nhưng cân nhắc người bà đã chăm sóc Cố Viễn Triệt từ nhỏ đã lớn tuổi, đi đứng không thuận tiện cho nên hôn lễ được sắp xếp ở thành phố Giang.
Tuy rằng như vậy nhưng hôn lễ được cử hành ở sơn trang cao cấp nhất thành phố Giang, từ váy cưới đến nơi tổ chức, đồ ngon, rượu đắt đủ loại kiểu dáng đều thể hiện sự xa hoa. Hề Phán vốn còn hâm mộ nói Dung Hoan phải gả cho kẻ có tiền, rõ ràng là cô ấy sắp trải qua cuộc sống của bà chủ nhà giàu có tiền đó.
Trong phòng trang điểm, Hề Phán đùa nghịch váy cưới ở trước gương, đột nhiên cảmnhận được một nụ hôn rơi xuống sau cổ.
Cô quay đầu nhìn thấy Cố Viễn Triệt, chợt cười, nhón chân ôm cô anh. Anh ôm lấy cô, nói nhỏ: “Đẹp quá đi!”
“Tàm tạm…”
“Còn đẹp hơn anh tưởng tượng.”
“Anh bắt đầu tưởng tượng từ lúc nào?”
“Cấp ba.” Anh thành thật trả lời.
“Được lắm, Cố Viễn Triệt! Vất vả cho anh lúc đó vẫn là học sinh giỏi chăm ngoan đó. Không ngờ trong xương cốt chẳng đứng đắn tí nào, cả ngày chỉ biết nghĩ mấy thứ này…”
“Đối mặt với em anh khó lòng không nghĩ tới.” Anh khóa môi cô.
Lúc Dung Hoan đẩy cửa ra, nhìn thấy hai người đang hôn môi. Hề Phán xấu hổ đến lập tức đẩy Cố Viễn Triệt ra, Dung Hoan cười nói: “Hai người tiếp tục đi, lúc nữa tớ lại vào.”
“Hoan Hoan! Cậu mau qua đây xem váy của mình này.”
Cố Viễn Triệt khẽ nói đi ra ngoài trước, để lại không gian cho hai người bạn thân. Dung Hoan giúp cô sửa sang lại trùm đầu, vô cùng cảm khái: “Tại sao tớ cảm thấy lúc cậu mặc đồng phục ngồi bên cạnh tớ vẫn như là ngày hôm qua nhỉ?”
Hốc mắt Hề Phán nóng lên: “Thời gian trôi qua thật nhanh. Tớ nhớ rõ mỗi ngày đi học, cậu đều chờ tớ trước cửa nhà tới. Sau đó cậu đi với tớ đến cửa hàng đối diện trường học mua bữa sáng. Buổi trưa, chúng ta cơm nước xong, tớ sẽ đến quầy ăn vặt mua một cốc trà sữa Assam(*), cậu sẽ đi hiệu sách mua “Ý Lâm”.”
“Nhưng sau đó cậu thích Cố Viễn Triệt, trong mắt còn có tớ à?” Dung Hoan cười.
“Sao lại không có…” Hề Phán vỗ vỗ tay cô, nhớ lại chuyện cũ: “Khi đó ngu ngốc theo đuổi anh ấy. Bây giờ nhớ lại thật là quá ngốc, quá bội phục dũng khí của mình.”
“Phải hạnh phúc nha, đồ ngốc.”
“Nhất định rồi.”
Hai cô gái rưng rưng ôm nhau.
–
Trước khi hôn lễ chính thức bắt đầu, Dung Hoan đi ra ngoài, tìm Phó Tư Diễn. Phó Tư Diễn ở trong phòng tiệc, đứng đơn độc một mình, có cô gái bước đến gần: “Là ngài Phó à?”
Ánh mắt người đàn ông quét sang, nhàn nhạt gật đầu. Người phụ nữ không ngờ có thể gặp cao thủ đầu tư nổi danh lừng lẫy ở đây, thấy bên cạnh anh không có người, cho rằng anh còn độc thân nên cười nói nhiều mấy cái.
Cuối cùng cô ta hỏi: “Ngài Phó, có thể… xin ngài phương thức liên lạc không?”
Phó Tư Diễn còn chưa trả lời, ánh mắt đã lướt qua cô ta, nhìn thấy cô nhóc xinh đẹp đang đi về phía anh.
Dung Hoan đi đến trước mặt anh, anh ôm eo cô, nói với người phụ nữ đến gần: “Chắc bạn gái tôi không cho phép.”
Lúc này người phụ nữ kia mới chạy trối chết.
“Người nào đó lại trêu hoa ghẹo nguyệt.”
Dung Hoan giận anh.
Ánh mắt anh quét trên người cô. Hôm nay cô nhóc trang điểm, búi tóc, càng thêm tinh xảo động lòng người, anh bị vẻ đẹp của cô làm cho kinh ngạc: “Hoan Hoan đẹp quá.”
“Thật à, không đúng, anh đừng nói sang chuyện khác…”
Anh xoa xoa đầu cô: “Em yên tâm. Những người đó đều không đến gần được anh.”
Cô lay cánh tay anh, làm nũng với anh: “Em đói bụng, anh Tư Diễn.”
“Dẫn em đi ăn thứ gì đó.”
Hai người đi sang một bên, Phó Tư Diễn cầm một miếng điểm tâm cho cô. Dung Hoan nói chút nữa cô lại phải bận, có lẽ đến hôn lễ bắt đầu rồi mới có thể trở lại bên cạnh anh.
Phó Tư Diễn tùy ý hỏi cô: “Em thích hôn lễ thế à?”
“Sao anh lại hỏi vậy?”
“Hoặc là hôn lễ trong mơ của Hoan Hoan có dáng vẻ gì?”
Dung Hoan tưởng tượng: “Em thích hôn lễ kiểu Trung Quốc, mũ phượng khăn quàng vai, cực kỳ xinh đẹp.” Cô nhìn về phía Phó Tư Diễn, trong lòng hiện lên cảm xúc vi diệu, anh hỏi cô cái này làm gì…
Có người đến tìm Dung Hoan, Dung Hoan đành phải rời đi trước.
Giữa trưa, đã đến giờ, hôn lễ chính thức bắt đầu. Lúc ca khúc hôn lễ vang lên, cô dâu chú rể đi vào từ cửa, không khí ở nơi này dâng lên cao.
Bất chợt, Dung Hoan đi đến bên cạnh Phó Tư Diễn, ngồi cạnh anh.
Cô dâu chú rể đi lên bục, người chủ trì nói chuyện. Cuối cùng Cố Viễn Triệt còn chuẩn bị cho Hề Phán một niềm vui bất ngờ, là khi Cố Viễn Triệt học đại học ở nước ngoài, mỗi ngày đều viết thư tình cho cô ấy, hoặc dài hoặc ngắn. Người chủ trì chỉ đọc đoạn trích, Hề Phán đã cảm động đến rơi lệ đầy mặt.
Cố Viễn Triệt đau lòng lau nước mắt cho cô ấy nói, nói: “Bà Cố, anh lấy thứ này cho em xem, thật sự không phải muốn khiến em khóc.”
Mọi người đều cười, cuối cùng trao nhẫn xong, hai người thâm tình ôm hôn, trên sân khấu rơi xuống bong bóng hồng nhạt. Dung Hoan ở dưới sân khấu nhìn, cũng bị sự lãng mạn này ảnh hưởng. Phó Tư Diễn nhìn phản ứng của cô nhóc, ôm lấy cô khẽ nói bên tai cô: “Hình như cưng rất hâm mộ?”
Sắc mặt Dung Hoan ửng đỏ, không nói gì.
–
Hôn lễ kết thúc đã là buổi tối. Trên đường trở về, Dung Hoan uống rượu, dựa vào trong ngực Phó Tư Diễn, yên tĩnh ngủ.
Trong xe, Phó Tư Diễn nhìn về phía Kế Sâm, ôn hòa mở miệng: “Phòng hòa nhạc ở khu Dung Thành xây dựng thế nào rồi?”
Kế Sâm trả lời: “Đã ở giai đoạn hoàn thiện, có lẽ tháng sau có thể xây xong.”
Phó Tư Diễn nhìn bóng đêm sâu thẳm ngoài cửa sổ, trong lòng có suy nghĩ.
Có một số việc, cuối cùng có thể lên kế hoạch được rồi.