Theo lý thuyết, Lý Phượng Minh không phải là người không kiềm chế được tính tình của mình.
Chỉ là một trò chơi vui vẻ mà thôi, nàng cũng không thèm để ý đồ vật trong túi gấm là thật hay giả, càng không đến mức nhất định phải có.
Nhưng khi Tiêu Minh Triệt đoạt lấy túi gấm từ trong tay nàng ném cho Chung Tình, cũng không biết tại sao, trong lòng nàng lại bùng lên một cỗ lửa giận không hề báo trước.
Ngọn lửa cháy càng lúc càng dữ dội, từ giữa ngực dần dần bốc lên đ ỉnh đầu, lan ra tứ chi, xương cốt.
Nếu không phải vẫn còn nhớ đây là trường hợp nào, thì nàng thực sự muốn quay người rời đi ngay tại chỗ.
Khi nàng còn đang âm thầm điều chỉnh hơi thở, cố gắng hết sức để bình tĩnh lại, thì cái túi gấm lúc trước còn đang nóng hổi lại giống như biến thành củ khoai lang nóng bỏng tay.
Chung Tình cầm túi gấm kia ngơ ngác một lát, cất bước đi tới trước mặt Lý Phượng Minh cùng Tiêu Minh Triệt, vẻ mặt tràn đầy ngượng ngùng xấu hổ.
“Đa tạ ý tốt của Hoài vương điện hạ, cũng đa tạ Hoài vương phi yêu quý khiêm nhường, nhưng ta không thể nhận được.”
Sự bực bội của Lý Phượng Minh chỉ nhắm về phía Tiêu Minh Triệt cùng Đại trưởng công chúa, đối với tiểu cô nương vô tội này cũng không có ác cảm.
Thấy nàng quẫn bách đến mức không biết nên tự xử như thế nào, liền kìm nén lửa giận, cật lực bày ra khuôn mặt hòa nhã hòa: “Làm sao vậy?”
Mặt Chung Tình đã đỏ tới tận mang tai, giọng điệu tuy gấp gáp, nhưng lại nghe ra được sự chân thành.
“Trò chơi ngày tết, thắng thua đều dựa vào năng lực và vận may. Không cần phải cố kỵ địa vị tôn ti, cũng không nói tuổi tác lớn hơn một chút thì nhất định phải nhường người nhỏ, đây là quy củ đặt ra từ xưa tới nay.”
Mặc dù là một tiểu cô nương chưa trưởng thành, nhưng những lời này rất ngay thẳng khí khái, đủ để thấy người trong nhà dạy dỗ rất tốt.
Nhưng rốt cuộc kinh nghiệm sống vẫn chưa nhiều, suy nghĩ không có sự khéo léo đưa đẩy chu toàn, nên căn bản không nghĩ tới lời này của mình đều đồng thời đánh một cái tát giòn vang vào mặt Đại trưởng công chúa cùng Tiêu Minh Triệt.
Vừa dứt lời, sắc mặt Tiêu Minh Triệt vẫn không chút thay đổi, nhưng vẻ mặt Đại trưởng công chúa đã nặng nề trầm xuống.
Đám người vây xem đều mang thần sắc khác nhau, Bình Thành công chúa ho khan hai tiếng ra hiệu.
Điều này làm cho Chung Tình mơ hồ cảm thấy mình nói sai, càng lúc càng mặt đỏ tai hồng, trên trán rịn ra một tầng mồ hôi.
Cô nương này hoạt bát năng nổ nhưng cũng rất biết điều, Lý Phượng Minh xem trọng nàng từ tận đáy lòng.
Mắt thấy nàng không biết nên tiến nên lùi như thế nào, liền nhịn cười giúp nàng giải vây.
“Không sao, ta rất thích ngươi, nên đồng ý cho ngươi. Nếu vẫn cảm thấy băn khoăn, vậy buổi chiều nếu ngươi tìm được một túi gấm khác, thì cho ta làm quà đáp lễ, được không?”
“Được được.” Chung Tình mạnh mẽ gật đầu, giống như gà con mổ thóc: “Nhưng nếu vận may ta không tốt không tìm được, vậy cái này…”
Lý Phượng Minh cười cong mắt: “Nếu vận may không tốt không tìm được, thì cái này cũng không cần trả. Về sau ngươi mời ta ăn một bữa ăn ngon, chúng ta coi như có qua có lại.”
Văn Âm kéo cánh tay Lý Phượng Minh, hát đệm cười nói: “Đúng vậy. Hoài vương phi thích ăn kẹo bột đường hình người, ngươi phải giúp nàng tìm được một người bằng bột đường đẹp nhất Ung kinh!”
“Được! Vậy cứ quyết định như vậy đi!” Chung Tình cuối cùng cũng như trút được gánh nặng, mặt mày hớn hở.
Một trận phong ba vì mấy chuyện không đâu do con người tạo cứ như vậy biến mất trong vô hình, mọi người lại một lần nữa kêu gọi tiếp tục trò chơi.
Lý Phượng Minh liếc nhìn Đại trưởng công chúa, nở một nụ cười giả tạo với nàng.
***
Dù có ấn tượng rất tốt đối với tiểu cô nương Chung Tình kia, nhưng Lý Phượng Minh lại rất khó chịu đối với Tiêu Minh Triệt.
Mặc kệ hắn có nỗi khổ gì, nhưng chưa được sự đồng ý của nàng đã cướp đồ trong tay nàng đi tạo ân tình, điều này làm cho nàng tràn đầy cảm giác khó chịu.
Buổi chiều lại vào rừng tìm chuông xuân, Lý Phượng Minh lôi kéo Văn Âm đi nơi khác, trên đường gặp Bình Thành công chúa cùng đám người Chung Tình.
Chung Tình vẫn nhớ phải trả lại một túi gấm cho Lý Phượng Minh, nên mời nàng cùng Văn Âm đ ến kết bạn.
Bình Thành công chúa cũng giúp đỡ nhiệt tình mời: “Đợi lát nữa nếu chúng ta tìm được túi gấm, mặc kệ thật hay giả, đều coi như của Hoài vương phi.”
Hoàng hậu sai người giấu chín cái chuông xuân trong rừng, một buổi sáng mới tìm ra được ba cái, trên tay Chung Tình chính là một trong số đó.
Còn lại đa số đều tìm thấy túi gấm giả, đều có chút nghe nhìn lẫn lộn, bên trong là mô hình chuông gió được khắc bằng gỗ. Ai lấy được kiểu chuông gió giả này, đến lúc tiệc tối phải bốc thăm trước mặt mọi người để hoàn thành một trò đùa vui.
Lý Phượng Minh là người có chút ăn mềm không ăn cứng.
Tiểu cô nương Chung Tình hợp tâm ý của nàng, mà thái độ của Bình Thành công chúa cũng thân thiện, nên nàng đương nhiên là vui vẻ tiếp nhận lời mời, mọi chuyện đều dễ dàng thương lượng.
“Vậy kết bạn đi. Nhưng mà cũng không thể cho ta hết được, chỉ cần một cái đã nghiền là đủ rồi.”
Một đám cô nương không mang tâm tư ác ý gì tụ tập lại một chỗ, không buồn không lo đơn thuần chơi đùa, mỗi người đều có vẻ đẹp riêng, vui vẻ hòa thuận, thật sự là phong cảnh tốt nhất thế gian.
Quý nữ Tề quốc tập võ từ lúc nhỏ như Chung Tình không thấy nhiều, cho nên nữ tử trong loại trò chơi này đều phải chịu thiệt, những năm trước cướp được túi gấm phần lớn đều là nam nhân.
Nhưng lần này có Lý Phượng Minh rất vui vẻ nhảy lên nhảy xuống, lại có trợ thủ lợi hại như Chung Tình giúp đỡ, nên đám nữ quyến trong một buổi chiều tìm được tổng cộng ba cái túi gấm.
Đáng tiếc vận may không tốt lắm, ba túi gấm đều là chuông gió bằng gỗ giả.
Sau khi mọi người thương lượng một phen, Lý Phượng Minh, Bình Thành công chúa cùng Văn Âm mỗi người cầm một cái.
***
Trong bữa tiệc tối, Lý Phượng Minh và Tiêu Minh Triệt vẫn ngồi chung bàn.
Trong bữa tiệc, Lý Phượng Minh ngay cả khóe mắt liếc qua cũng không muốn cho người bên cạnh, chỉ bưng chén rượu nhìn trái nhìn phải, cuối cùng đem ánh mắt đặt ở trên người vợ chồng Thái tử.
Buổi sáng Thái hoàng thái hậu lỡ miệng nói Thái tử “Ấn đường biến thành màu đen”, mặc dù là lời hồ đồ, nhưng Lý Phượng Minh liên tưởng đến tin tức Thái tử phi vô cớ sảy thai, lại càng thấy vẻ mặt Thái tử không đúng.
Có lẽ phát hiện ánh mắt của nàng đã lâu không dời đi, nên Thái tử phi cũng nhìn qua.
Bốn mắt giao nhau, Thái tử phi đột nhiên chớp chớp mắt, đôi môi đỏ mọng khẽ mấp máy.
Lý Phượng Minh hoàn toàn không hiểu ý của nàng, nhất thời có chút sững sờ.
Ngay lúc nàng đang ngẩn người, Tiêu Minh Triệt ở bên cạnh chạm vào khuỷu tay nàng: “Nhìn cái gì?”
Lý Phượng Minh liếc mắt cho hắn một cái cười lạnh, sau đó thu hồi ánh mắt, ngồi thẳng người.
Bên trong tiếng ca múa sáo trúc, những người nhận được chuông mùa xuân lần lượt nâng ly chúc mừng tất cả mọi người.
Liêm Trinh, Văn Thanh hai người này hôm nay giống như vung hết tay chân đại sát tứ phương, vận may cũng rất lớn. Tổng cộng có chín cái chuông xuân, thì trong tay hai người bọn họ cộng lại đã chiếm năm cái.
Thứ này chỉ là đồ may mắn tặng thưởng, có chiếm được nhiều cũng không có ý nghĩa.
Liêm Trinh được ba cái, liền chia ra hai cái đưa cho Thái tử và Hằng vương. Văn Thanh có hai cái, liền tặng một cái cho Dung vương thúc.
Sau đó, những người tìm được chuông gió giả liền lần lượt đi tới trước bàn của đế hậu để rút thăm.
Liêm Trinh hôm nay chẳng những có được ba chiếc chuông xuân thật, mà còn không may vớ phải một chiếc chuông giả.
Vì thế hắn nhận được yêu cầu buồn cười là “Bóp chân cho Dung vương thúc trong thời gian một nén nhang”.
Văn Thanh cũng được một công việc quái quỷ là “tuần tra đêm ở Ung kinh thành ba ngày”.
Bình Thành công chúa là “sao chép toàn văn bộ ‘Tĩnh Tâm Kinh’ hai lần”.
Văn Âm thì phải “tự mình tưới hoa năm lần cho hoa viên trung cung”.
Chung Văn Nguyên – Con trai thứ ba của Chấp Kim Ngô Chung Lộ là thảm nhất, phải đi bờ núi học cung làm tạp dịch nửa tháng.
Rất nhanh đã đến lượt Lý Phượng Minh.
Cũng không biết nên nói vận may của nàng có tốt hay không, rút được lá thăm yêu cầu: Từ ngày mai, phải nghênh đón một vị hoàng tử hoặc công chúa nhỏ tuổi trở về trong phủ nhà mình ở mười ngày.
Nghe nói tiền lệ này đã có trong những năm trước.
Các nhà ngồi đây nếu không phải hoàng thân quốc thích, thì chính là những quan lại quan trọng trong gia đình được Tề đế tín nhiệm, nên việc để cho bọn trẻ đến nhà thân thích chơi vài ngày, đi lại nhiều chút, cũng không tính là đột ngột.
Hoàng hậu nói có bốn vị tiểu công chúa tiểu hoàng tử, nhỏ nhất bốn tuổi, lớn nhất chín tuổi, để cho Lý Phượng Minh tự mình chọn.
Đều là huyết mạch của Tề đế, nếu như mang về nhà, trong mười ngày chẳng khác nào cung phụng một tổ tông sống, một chút sai lầm cũng không được phép phạm phải.
Lý Phượng Minh không hiểu rõ về mấy tiểu hoàng tử tiểu công chúa này, lo lắng một lúc lâu, cuối cùng cắn răng chọn tiểu công chúa thứ mười tám, công chúa Tiêu Bảo Trân sáu tuổi.
Mẹ đẻ của Tiêu Bảo Trân chỉ là mỹ nhân thấp cấp nhất trong hậu cung Tề đế, năm nàng lên hai tuổi thì mẹ bất hạnh qua đời, sau đó nàng được ghi dưới danh nghĩa Hoàng hậu, ngày thường được nuôi dưỡng ở trung cung.
Lúc trước Lý Phượng Minh hàng tháng đến trung cung tiếp nhận sự dạy bảo của hoàng hậu, từng gặp qua nàng hai lần.
Nàng nhớ mang máng rằng tiểu muội tử kia ít nói, cười lên trông điềm đạm nho nhã, hình như không phải kiểu trẻ con ương ngạnh bướng bỉnh khó chơi.
Hoàng hậu cười vỗ vỗ mu bàn tay Lý Phượng Minh: “Đừng sợ, tính tình của Bảo Trân nhi rất nhu thuận, nhũ mẫu cùng thị nữ bên người nàng cũng sẽ đi theo.”
Chuyện này cứ quyết định như thế.
***
Sau khi tiệc tan xuất cung, Lý Phượng Minh lên xe ngựa đỡ trán nghỉ ngơi, vẫn không muốn để ý tới người khác.
Tiêu Minh Triệt cẩn thận tiến lại gần muốn ôm nàng, lại bị một cước của nàng đá vào bụng bắp chân.
Mặc dù cú đá không nặng, nhưng toàn thân giống như đều đang viết một chữ “lăn”.
Thật ra Tiêu Minh Triệt hoàn toàn có thể tránh thoát, nhưng hắn không tránh không né, thành thành thật thật đón lấy một cước này: “Hết giận rồi?”
“Chưa đâu.” Lý Phượng Minh nhắm mắt hừ lạnh.
Tiêu Minh Triệt chủ động vươn chân dài ra một chút: “Vậy nàng đạp tiếp đi.”
“Ngài nghĩ rằng ta không dám?” Lý Phượng Minh tức giận ngồi thẳng, chẳng những không khách khí đạp liên tục vài cước, mà còn hung hăng giẫm một dấu lên giày của hắn.
Tiêu Minh Triệt rất giống bao cát trút giận, toàn bộ quá trình đều ngồi ngay ngắn đoan chính, chờ nàng phát ti3t xong, mới nghiêm túc nói: “Lần này bớt giận rồi chứ? Ta có thể giải thích được không?”
“Tức giận chưa tiêu tan, phải nghe giải thích xong mới biết được.” Lý Phượng Minh một lần nữa nghiêng người dựa vào cửa sổ, lạnh lùng trừng mắt: “Dùng miệng giải thích là được, bớt động tay động chân lại.”
“Nếu như chuông xuân trong cung vang lên, theo lẽ thường thì đương gia chủ mẫu phải ở trong thành ba ngày liên tục “phát cháo xuân”, người nào cũng có thể đến gần.”
Ban ngày mặc dù có người giải thích với Lý Phượng Minh cách chơi “Tìm chuông xuân”, nhưng họ không nói chi tiết đến chuyện này.
Ngay cả Văn Âm cũng quên không nói cho nàng biết.
Thấy Lý Phượng Minh sửng sốt, Tiêu Minh Triệt lại thăm dò đưa tay lần nữa.
Nàng không kháng cự nữa, Tiêu Minh Triệt liền ôm nàng lại, cẩn thận dán vào bên tai nàng, nhỏ giọng nói: “Lúc Chung Tình cùng Bình Thành công chúa các nàng vừa mới vào rừng, trong lúc vô tình có nói ra một chuyện…”
Khi đó Tiêu Minh Triệt cùng Liêm Trinh vừa vặn ở phía sau núi giả chờ nghe thấy tiếng, liền nghe được rõ ràng.
Chung Tình nói, mấy ngày trước Kim Ngô Vệ đột nhiên phát hiện một đám người Nguỵ có hành tung khả nghi đến Ung kinh thành, thân phận trên giấy chứng nhận là thương nhân, nhưng nhìn vóc dáng lại giống như người luyện võ.
Kim Ngô Vệ kiểm tra cẩn thận mấy người này, lại âm thầm theo dõi mấy ngày, nhưng bọn họ ngoại trừ không tiến hành giao dịch kinh doanh thông thường ra, thì cũng không có hành vi bất hợp pháp, vì thế đành coi như thôi.
“Gần đây chưởng quản Ngô Chung Lộ lại nhớ tới đám người Ngụy này, lại phái người đi điều tra, liền phát hiện không thấy bọn họ đâu.”
“Không thấy đâu, là có ý gì?” Quanh thân Lý Phượng Minh căng thẳng.
“Trong thành tra không thấy tung tích, cửa thành, bến tàu cũng không ai từng thấy qua bọn họ rời đi.”
Tiêu Minh Triệt là người từng ra chiến trường, sợ nhất là nghe được ba chữ “không thấy”.
Không sợ đối thủ hung ác, cũng không sợ đối thủ chạy trốn, chỉ sợ đối thủ đột nhiên biến mất.
“Nếu chúng ta rung vang chuông xuân, nàng là đương gia chủ mẫu, đương nhiên phải tự mình ra mặt phát cháo xuân. Đến lúc đó cá rồng hỗn tạp, cảnh tượng sẽ rất khó rất khó khống chế, nàng có thể sẽ gặp nguy hiểm, hiểu không?”
Một đám người luyện võ giả làm thương nhân, đi
ngàn dặm xa xôi từ Ngụy quốc tới Ung kinh Tề quốc, lại không làm giao dịch buôn bán bình thường, còn đột nhiên biến mất sau khi Kim Ngô Vệ buông lỏng cảnh giác…
Chẳng lẽ còn có thể là đến mời Lý Phượng Minh về nước kế thừa ngôi vị hoàng đế?
“Trong cung nhiều người tai mắt phức tạp, nàng lại ở bên chỗ nữ quyến, ta không tiện đặc biệt đi qua tìm nói cho nàng biết, chỉ có thể để cho Liêm Trinh cùng Văn Thanh liên thủ, cố gắng tìm đủ chín cái chuông xuân trước.” Tiêu Minh Triệt ôm chặt nàng, dở khóc dở cười: “Ai ngờ vận may của nàng lại tốt như vậy, vừa vào rừng đã tìm được một cái chuông thật.”
Chuông gió bằng gỗ giả có hình dạng giống như chuông xuân thật, nhưng cảm giác về độ nặng được đựng trong túi gấm lại có sự khác biệt.
Tiêu Minh Triệt kéo nàng lên cây, chỉ nhìn gần một chút liền biết cái kia là thật.
Thân phận chân chính của Lý Phượng Minh là bí mật, có thể sẽ có người Ngụy quốc tới ám sát nàng, loại chuyện này tuyệt đối không thể để cho người ngoài nhìn ra manh mối.
Trước mặt nhiều người như vậy, Tiêu Minh Triệt cũng không muốn làm quá rõ ràng, trùng hợp Đại trưởng công chúa lại mở miệng, hắn liền thuận thế ném cho Chung Tình.
Những người Ngụy có dấu vết khả nghi đi ngàn dặm đến Ung kinh, nếu mục tiêu là Lý Phượng Minh, chắc
chắn sẽ không gây rắc rối bừa bãi.
Đương gia chủ mẫu Chung gia ra mặt phát cháo xuân sẽ không có bất kỳ nguy hiểm gì, nhưng đổi lại Là Lý Phượng Minh thì chưa chắc.
Để bảo vệ Lý Phượng Minh chu toàn, nhất định phải chú ý đến mọi chi tiết bất thường.
Cho dù cuối cùng điều tra xác thực chỉ là trùng hợp, cũng tốt hơn sơ suất, tạo cơ hội cho kẻ xấu lợi dụng.
“Vì ngày mai chúng ta sẽ đón Tiêu Bảo Trân đến nhà chúng ta ở trong mười ngày, nên khoảng thời gian này nàng có đủ lý do chính đáng để không ra ngoài, cũng sẽ không có ai nghi ngờ.” Tiêu Minh Triệt nói: “Ta sợ những người đó đang nhìn chằm chằm động tĩnh trong phủ chúng ta, nên đã giao cho Liêm Trinh tìm cách bí mật điều tra, Văn Thanh cũng đồng ý giúp đỡ.”
Hắn hy vọng có thể trong vòng mười ngày sẽ tìm ra nhóm người này, để diệt trừ hậu hoạn.
Mặc kệ là chuyện của Kim Ngô Vệ, hay chuyện của Thái tử, Tiêu Minh Triệt đều có thể kiên nhẫn tính kế trước rồi mới hành động.
Nhưng đám người Ngụy cổ quái không biết tung tích kia lại liên quan đến an nguy của Lý Phượng Minh, hắn thật sự không thể liên nhẫn dù chỉ một chút.
Văn Thanh làm tư trực của Đại Lý tự, kinh nghiệm thẩm án rất phong phú. Chỉ cần bắt được người, nhất định có thể cạy ra ý đồ thực sự từ trong miệng bọn họ.
Chỉ cần xác định được những người đó thật sự là tới ám sát Lý Phượng Minh, thì mặc kệ bọn họ là nhân mã phương nào của Ngụy quốc, Tiêu Minh Triệt cũng không có ý định để cho bọn họ sống sót rời khỏi Tề quốc.
***
Thẳng đến khi trở về Hoài vương phủ, dừng bước ở cửa tiểu viện của mình, Lý Phượng Minh mới phục hồi tinh thần từ trong đống suy nghĩ hỗn loạn.
Nàng nghiêm túc chấp lễ nói xin lỗi với Tiêu Minh Triệt: “Xin lỗi, ta nên hỏi rõ nguyên nhân trước. Phát cáu lung tung với ngài là lỗi của ta.”
Biết sai thì phải nhận lỗi, chút nhận thức này Lý Phượng Minh điện hạ vẫn phải có.
Nàng không chỉ xin lỗi bằng lời nói, còn ngồi xổm xuống tự tay vỗ vỗ dấu giày trên vạt áo, trên giày của hắn. Có thể nói là mười phần thành ý.
Tiêu Minh Triệt khom lưng nắm lấy bàn tay bận rộn của nàng, kéo nàng đứng lên, rộng lượng nói: “Không cần như thế. Nàng chỉ là ghen tuông ăn giấm chua thôi, ta không tức giận.”
“Ta nổi giận là bởi vì hiểu lầm, cho rằng ngài…” Chính Lý Phượng Minh cũng không giải thích được rõ ràng, cuối cùng dứt khoát thẹn quá hóa giận, nói năng lộn xộn.
“Dù sao, tóm lại… Ai đang ghen tuông chua loét vì ngài chứ? Ta đang rất ngọt đấy!”
Vì để chứng minh mình nói không sai, Lý Phượng Minh mạnh mẽ nâng mặt hắn lên, hôn xuống môi hắn.
Sau khi chịu đựng lòng tốt của mỹ nhân một lúc, Tiêu Minh Triệt ôm chặt eo nàng, khàn giọng cười nói: “Nàng’ không phải người tốt.”
“Tại sao ta không phải là người tốt?”
“Đầu tiên là chạm vào giày của ta, sau đó lại chạm vào mặt ta.” Hắn hơi nhướng mày, giả vờ phàn nàn: “Nàng luôn thay đổi mọi cách để làm bẩn ta.”
Hai chữ cuối cùng được nhấn mạnh nặng nề, rất là cố ý, như thể đang phát ra một tín hiệu bí mật nào đó.
Lý Phượng Minh cũng nhướng mày theo, đỏ mặt cười: “Vậy ngài muốn thế nào?”
“Là nàng làm bẩn ta, chẳng lẽ không phải là nàng nên tự biết sao?”
“Cùng lắm thì ta giúp ngài rửa sạch lại là được chứ gì.” Lý Phượng Minh không để ý đến khuôn mặt nóng bỏng như thiêu đốt của mình, giả bộ bình tĩnh: “Cùng nhau tắm rửa đi, tiết kiệm nước.”