Đó cũng chỉ là một suy nghĩ bốc đồng của tuổi trẻ, sau này nghĩ lại, Triệu Gia Hân vẫn luôn cảm thấy hối hận vì suy nghĩ ích kỉ đó của mình.
Về phía Cửu Châu, hắn vẫn còn cảm thấy sửng sốt và hoang mang trước đề nghị này.
Nuốt chọn ánh mắt đầy kiên định của cô, hắn không biết giờ đây mình nên khóc hay cười nữa.
Cô gái của hắn, vốn rất lương thiện.
Vì không muốn phí hoài thức ăn mà đã đem tặng cho cô nhi viện gần nhà.
Cô gái của hắn, luôn coi trọng tất cả mọi người, dù là bác bảo vệ, hay cô lao công, nhân viên phục vụ, các staff thì đều được cô đối xử tử tế.
Một cô gái như vậy, sao lại thốt ra chuyện rời bỏ con dễ dàng đến như vậy? Cô sẵn sàng đem đứa con ra làm giao dịch, làm vật trao đổi giữa hai người, chỉ vì cô muốn tự do.
Hân nhi của hắn lại ích kỉ đến như vậy sao? Ích kỉ đến mức vì lợi ích của mình mà có thể đem máu mủ ruột thịt ra trao đổi.
Không, cô là một cô gái trong sáng và hiền lành, hắn không tin cô là loại con gái như vậy.
Nhất định là do hắn, là do hắn ép cô nên cô mới phải nói ra những lời lẽ hồ đồ như thế.
Hắn đang lún sâu vào những sai lầm, và có lẽ những sai lầm của hắn sẽ kéo theo những lỗi lầm của cô.
Vậy mà, hắn vẫn cố chấp bước đi trên con đường ấy.
Cái giá của sự cố chấp luôn là những vết thương chi chít.
Cô không yêu hắn nhưng hắn cũng không có cách nào buông tay cô ra được.
Từ trước tới giờ, chỉ cần thứ Cửu Châu nhìn trúng, sẽ không ai có thể ngăn cấm được.
Duy chỉ có cô gái trước mặt, dù cho hắn có dùng bao nhiêu thủ đoạn hèn mọn, trái tim cô, mãi mãi vẫn chẳng thuộc về hắn.
– Không.
Cửu Châu, chúng ta đều tàn nhẫn như nhau.
Triệu Gia Hân của ngày xưa luôn quan niệm, lần đầu tiên là thứ trân quý nhất của người con gái, việc giữ gìn trinh tiết là chuyện rất quan trọng.
Nhưng hiện tại, Triệu Gia Hân ở đây, có thể sẵn sàng xóa bỏ những định kiến của mình, sẵn sàng hiến dâng thân thể cho người mình không yêu để được người mình không yêu trả lại tự do.
Chính Triệu Gia Hân cũng cảm thấy ghê tởm những lời mình nói.
Nhưng cô ghét Cửu Châu, nên hiện tại cô chỉ muốn làm hắn đau khổ.
Nếu hắn đã không cho cô đi, vậy thì cô sẽ ở lại hành hạ tâm hắn, để cho tên ác ma này hiểu được cảm giác bất lực của cô hiện tại.
Cửu Châu bị bức bách đến mức muốn nổ tung lên.
Không phải là hắn không muốn cùng cô sinh con.
Nhưng với đề nghị có con như thế này, hắn không bao giờ muốn đồng ý.
Miệng thì nói là chỉ cần thể xác, nhưng con tim hắn vẫn luôn mách bảo rằng hắn cần trái tim cô hơn bất kì điều gì.
Ngửa mặt đối với trần nhà lạnh lẽo, Cửu Châu nhắm mắt một lúc lâu, khôi phục tinh thần rồi ngồi bên giường cởi trói cho cô.
– Được! Tôi đồng ý với em.
Chúng ta sẽ cùng sinh một đứa con, chúng ta sẽ thân mật cùng nhau cho đến khi nào em có bầu mới thôi.
Khi nào sinh con xong, chỉ cần em muốn, tôi sẽ thả em đi ngay lập tức.
Những lời này làm cho Triệu Gia Hân khựng lại, quên cả mệt mỏi.
Xong cô phải cố gượng cười.
– Thành giao.
Mong lần này Cửu tổng sẽ không thất hứa nữa.
Hắn cười, nụ cười có chứa bao nhiêu đau khổ.
Cửu Châu không nói gì nữa, hắn lê bước chân nặng nhọc ra khỏi phòng.
Triệu Gia Hân đờ đẫn ở lại, trong cô có một khoảng trống rỗng, những lời cô vừa nói thật tàn nhẫn và vô tình, không giống cô của ngày thường chút nào.
Đánh thức hồi tưởng của cô là tiếng khởi động xe của Cửu Châu.
Có ánh đèn lóe lên dưới nhà, phản chiếu vào cửa kính phòng cô.
Triệu Gia Hân chậm rãi bước lại, áp vào cửa kính, nhìn thấy xe của hắn chuyển động từ từ rồi nhanh chóng đi rất xa, khuất khỏi tầm nhìn của cô.
Triệu Gia Hân bồi hồi nhớ lại một khoảnh khắc nào đấy.
Khoảnh khắc ấy có đôi mắt hổ phách của Cửu Châu âm trầm nhìn cô, trong con mắt ấy, cô thấy được sự thất vọng và tuyệt vọng đến tận cùng.
Ngực trái nhôi lên một nhịp, trái tim cô bỗng chốc cảm thấy rất đau.
Từ ngày họ giao hẹn một hiệp ước mới, đến nay đã đầy một tuần, nhưng Triệu Gia Hân vẫn không thấy bóng dáng Cửu Châu đâu.
Việc sinh hoạt của cô tại biệt thự hắn vẫn bình thường, Trạch Nhân, Tiểu Quỳnh, Tiểu Hoa phục vụ cô rất tốt, chỉ là một bước chân ra khỏi cửa cô cũng không được bước.
Một ngày ở nhà, đối diện với mấy bức tường, hết xem ti vi, đọc truyện rồi nghịch điện thoại, cô bị bức đến phát điên.
Nhà có rất nhiều người nhưng cô lại cảm thấy như ở đây chỉ tồn tại mình mình.
Tự nói, tự cười rồi lại tự khóc.
Chẳng ai quan tâm.
Một người năng động như Triệu Gia Hân mà phải bị bó hẹp trong một cuộc sống như vậy thì đúng là độc ác.
Tự dưng cô lại nghĩ, liệu Cửu Châu có định nhốt cô ở đây, như thế này từ lúc đứa bé bắt đầu hình thành cho đến khi được sinh ra không?
Có lẽ là không đâu, hắn là một người đàn ông tri thức.
Chắc hẳn hắn phải biết rõ mãi tiếp xúc với môi trường ngột ngạt trong nhà sẽ không tốt cho sức khỏe, sự sinh trưởng và phát triển của đứa bé và mẹ.
Nhất định là vậy, hắn lạnh
lùng độc ác nhưng chắc chắn là có tình máu mủ.
Nghĩ thì vậy, nhưng cô đâu quên Cửu Châu chính là một tên b3nh hoạn, chỉ thích làm theo ý mình.
Ngày thứ tám Triệu Gia Hân bị nhốt trong nhà là một ngày mưa bùng gió bão.
Tiểu Quỳnh và Tiểu Hoa bị kẹt mưa khi đi chợ nên không về được, Trạch Nhân thì đi làm chuyện gì đó do Cửu Châu sai bảo, ở nhà chỉ còn lại cô với đám vệ sĩ của hắn canh gác xung quanh.
Thực ra, Triệu Gia Hân chưa từng có ý định bỏ trốn, vì cô biết, dù cô có bỏ trốn đi đâu cũng không thể xa rời lòng bàn tay của Cửu Châu.
Hiện tại, cô chỉ muốn hắn mau về nhà để bọn họ nhanh chóng thực hiện việc kia, càng nhanh càng tốt, cô rất muốn thoát khỏi hắn.
Cầu được ước thấy, đêm đó Cửu Châu về nhà, nhưng cô chẳng có chút vui sướng gì như cô từng nghĩ cả.
– Cửu Châu, anh bị làm sao vậy?
Hai giờ sáng, Triệu Gia Hân bị tiếng đập của đột ngột làm cho tỉnh giấc.
Vừa mở cửa thì bị Cửu Châu ôm gọn lấy cả cơ thể nhỏ bé.
Mùi rượu nồng nặc trên người hắn bao phủ lên người, khiến cô không nhịn được mà rùng mình run sợ.
– Hân nhi, giúp tôi!
– Anh say rồi, bỏ tôi ra.
Cửu Châu như một con sói hoang, điên cuồng cọ vào người cô.
Còn không cho cô cơ hội phản ứng, hắn đã nhấc bổng cô lên, xông thẳng vào phòng rồi không thương tiếc vứt lên giường.
Cả người Gia Hân bị vây kín bằng thân thể to lớn của người đàn ông.
Cô bị dọa sợ đến mất mật, cả người bất động mặc cho bàn tay thô ráp của hắn đang lần mò trong cơ thể.
– Không…!Đừng mà.
Dù biết việc này sớm muộn gì cũng xảy đến nhưng cô vẫn không chuẩn bị tinh thần kịp.
Ngày ấy mạnh miệng là thế, khi đối mặt mới biết hiện thực nghiệt ngã ra sao.
Cô cố gắng vùng vẫy, giãy giụa nhưng chẳng thể nào làm xê dịch hắn dù chỉ một mi li.
Đến khi hắn chạm tay vào nơi tư , cô mới ý thức việc phải thoát khỏi con sói đáng sợ này.