Ngọn Sóng Không Tên - Chương 15: Cô chắc chắn Lương Tây Kinh đang tức giận [Phần 2]
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
59


Ngọn Sóng Không Tên


Chương 15: Cô chắc chắn Lương Tây Kinh đang tức giận [Phần 2]


Đối diện với ánh mắt sâu xa của anh, Thi Hảo nhớ tới những lời anh nói với mình trong điện thoại,vành tai hơi nóng lên: “Anh đừng quá đáng!”

Lương Tây Kinh nghe vậy khẽ cười, nói: “Anh còn chưa làm gì, quá đáng chỗ nào?”

Thi Hảo không nói ra được, chỉ có thể trừng mắt nhìn anh.

Lương Tây Kinh nhìn cô chăm chú, Thi Hảo có ngoại hình trong sáng, khi tức giận căn bản sẽ chẳng làm người ta thấy bị uy hiếp nào, ngược lại còn khiến Lương Tây Kinh cảm thấy đáng yêu hơn.

Anh thích dáng vẻ tức giận của cô.

“Anh nhìn em làm gì?” Ánh mắt anh quá nóng bỏng, Thi Hảo bị anh nhìn đến đỏ mặt.

Có một khoảnh khắc, thậm chí Thi Hảo sinh ra một cảm giác quần áo của mình bị anh lột sạch, trần trụi ở trước mặt anh, bị anh ngắm nghía.

Ánh mắt Lương Tây Kinh khẽ rung động, ra hiệu với cô: “Đứng gần lại đây.”

Thi Hảo nhìn khoảng cách giữa hai người, bước một bước nhỏ về phía anh.

“…”

Thấy vẻ mặt của Lương Tây Kinh không tốt lắm, Thi Hảo lại tiến thêm một bước nhỏ.

Biết đây đã là sự nhượng bộ lớn nhất cô có thể làm ra lúc này, Lương Tây Kinh không miễn cưỡng cô nữa.

Ánh mắt anh sáng rực nhìn Thi Hảo: “Thay thuốc giúp anh.”

“?”

Thi Hảo lập tức chuyển tầm nhìn lên trán anh, nhíu mày nói: “Anh thành thật khai báo trước đi.”

Lương Tây Kinh giả ngu: “Gì cơ?”

Thi Hảo lườm anh: “Vết thương này từ đâu ra?”

“…”

Sau một hồi giằng co, Lương Tây Kinh biết anh không nói thì Thi Hảo sẽ không làm gì.

Im lặng mấy giây, Lương Tây Kinh mới mở miệng nói: “Ông cụ đánh.”

Thi Hảo kinh ngạc: “Chủ tịch á?”

Lương Hanh đánh Lương Tây Kinh làm gì?

Không biết nghĩ đến chuyện gì, vẻ mặt Thi Hảo sầm sì nhìn về phía Lương Tây Kinh: “Chủ tịch… Sao tự dưng lại đánh anh?”

Nhắc tới chuyện này, thái độ của Lương Tây Kinh lạnh nhạt, không đứng đắn nói: “Có lẽ là vì anh đã công khai ủng hộ ông ấy tìm cho anh một bà nội trẻ.”

Thi Hảo nghe không hiểu: “Là sao?”

Lương Tây Kinh ngước mắt nhìn cô, vừa nói vừa quan sát những thay đổi trên nét mặt cô: “Anh nói với ông ấy là anh đồng ý để cô Tiền làm bà nội anh.”

Thi Hảo: “…”

Vẻ mặt của cô ngay lập tức cứng đờ, không dám tin nhìn Lương Tây Kinh: “Anh nói gì cơ?”

Lương Tây Kinh cảm thấy phản ứng lúc này của cô rất thú vị, kiên nhẫn nhắc lại.

Nghe xong, Thi Hảo im lặng hồi lâu, bỗng nhiên nói một câu nằm ngoài dự đoán của anh: “… Xem ra chủ tịch ra tay với anh vẫn còn nể tình.”

Mọi người đều là người thông minh.

Lương Tây Kinh biết rõ Tiền Tĩnh Hà là đối tượng cưới xin Lương Hanh lựa chọn cho anh nhưng hết lần này tới lần khác xuyên tạc ý của ông cụ.

Anh đang dùng cách này để nói với ông cụ rằng anh không muốn bị sắp xếp như vậy.

Lương Tây Kinh nghẹn họng.

Thi Hảo nhìn vẻ mặt bị thương của anh, nghiêm mặt: “Trưa nào cũng phải thay thuốc sao?”

Lương Tây Kinh ừ một tiếng.

Thi Hảo trầm ngâm, nhìn chằm chằm anh một lúc rồi lại tiến về phía trước một bước nhỏ: “Đồ đâu?”

Lương Tây Kinh chỉ vào bàn uống trà cách đó không xa.

Thi Hảo liếc mắt nhìn, lúc này mới chú ý tới ở đó có một cái túi trong suốt. Cô nhấc chân đi tới, đang định cầm cái túi quay lại, sau lưng đã truyền đến một hơi thở mát lạnh quen thuộc.

Lương Tây Kinh đi theo cô.

Thi Hảo xoay người: “Thay thuốc trên ghế sô pha?”

Lương Tây Kinh: “Ừ.”

Chỗ ngồi trên sô pha rộng rãi, Thi Hảo không cần ngồi xổm hay cúi người trước mặt anh, hai người có thể ngồi cùng nhau.

Thi Hảo không nghĩ nhiều, ngồi xuống bên cạnh Lương Tây Kinh, mở túi ra, lấy băng gạc và thuốc đã chuẩn bị sẵn bên trong ra.

Vết thương cũng không lớn lắm, chỉ là lực va đập quá mạnh nên để lại dấu vết.

Trước khi gỡ băng gạc ra, Thi Hảo không ngờ vết thương trên trán của Lương Tây Kinh lại sâu như vậy.

Cô nhìn chằm chằm vào vết thương rõ ràng đó, lặng lẽ nhíu mày: “… Sao anh lại không né chứ?”

Lương Tây Kinh rũ mắt, ánh mắt rơi xuống trên người cô: “Quên mất.”

Thi Hảo: “…”

Cô không nhịn được liếc anh một cái.

Lương Tây Kinh cười, giơ tay khẽ chọc vào gò má mềm mại của cô, giọng hơi trầm xuống: “Ông cụ không đánh một lần sẽ không chịu bỏ qua.”

Trận đòn này sớm muộn gì cũng phải chịu, không bằng đến sớm một chút.

Thi Hảo ngừng một lát, muốn nói gì đó nhưng lời đến bên miệng lại không thể nói ra.

Thấy cô muốn nói lại thôi, Lương Tây Kinh thuận miệng nói: “Em muốn nói gì?”

Thi Hảo: “Không có gì.”

Cô đổi đề tài, ngước mắt lên nhìn vết thương của anh, hỏi phải đổi thuốc như thế nào.

Lương Tây Kinh nghiêm lại, nụ cười trên gương mặt cũng phai nhạt.

Sau khi đổi thuốc cho Lương Tây Kinh, Thi Hảo ôm đống văn kiện anh đã ký tên trở lại vị trí làm việc.

Còn hai mươi phút nữa mới đến giờ làm việc, cô không nghỉ ngơi, sắp xếp tài liệu, lại thu xếp lịch trình buổi chiều của Lương Tây Kinh, thời gian cũng không còn lại bao nhiêu.

Buổi chiều, Thi Hảo và Lương Tây Kinh cùng nhau tham dự hai cuộc họp.

Lúc kết thúc cũng đã đến giờ tan tầm.

“Thư ký Thi.”

Thi Hảo vừa trở lại vị trí, chuẩn bị chỉnh sửa lại biên bản ghi chép cuộc họp, Lý Thiến Vi đã trượt ghế lại gần: “Cô xem qua tài liệu này giúp tôi với.”

Thi Hảo nhận lấy: “Để tôi xem.”

Chờ đến khi Thi Hảo nói chuyện với Lý Thiến Vi xong, đồng hồ đã chỉ sáu giờ.

Cùng lúc đó, màn hình điện thoại của cô sáng lên.

Thi Hảo liếc mắt nhìn, là tin nhắn của Lương Tây Kinh, hỏi cô tan làm lúc nào.

Thi Hảo trả lời: “Em phải tăng ca.”

Lương Tây Kinh: “?”

Thi Hảo: “Biên bản ghi chép cuộc họp còn chưa chỉnh sửa xong.”

Mặc dù không ai nói cần gấp nhưng Thi Hảo thích việc nào làm xong luôn trong ngày hôm đấy.

Cô ấy không thích gia tăng gánh nặng khối lượng công việc cho ngày hôm sau.

Lương Tây Kinh biết phong cách làm việc của cô: “Xong rồi thì báo cho anh biết.”

Thi Hảo sửng sốt: “Anh không đi?”

Lương Tây Kinh: “Em muốn anh đi à?”

Câu hỏi bị ném lại cho mình, Thi Hảo nhìn chằm chằm cuộc đối thoại của hai người mấy giây, ngón tay khẽ nhúc nhích: “Tổng giám đốc Lương muốn làm gì thì làm.”

Thấy tin nhắn trả lời của Thi Hảo, khóe môi Lương Tây Kinh khẽ nhếch lên.

Anh nhìn chiếc đồng hồ tích tắc chuyển động trên tường, ngón tay gõ nhẹ lên mặt bàn.

Một lúc sau, chuông điện thoại di động vang lên.

Lương Tây Kinh liếc mắt nhìn, là Cận Thanh Trạc gọi tới.

“Tổng giám đốc Cận sáu giờ rồi còn chưa ngủ?” Lương Tây Kinh nghe máy, trêu chọc.

Cận Thanh Trạc: “Đáng tiếc là hôm nay sáu giờ tôi đã dậy rồi.”

Lương Tây Kinh: “Cậu tìm tôi có chuyện gì?”

“Quan tâm cậu sống chết thế nào.” Cận Thanh Trạc nói chuyện không khách khí hơn Thi Hảo chút nào.

Lương Tây Kinh: “…”

Cận Thanh Trạc cố ý nói: “Vết thương sao rồi, có nặng không?”

Lương Tây Kinh nghiến răng nói: “Không phiền tổng giám đốc Cận quan tâm, còn sống.”

Nghe vậy, Cận Thanh Trạc cười nói: “Vậy thì tốt, ráng sống đến khi tôi về nước.”

Lương Tây Kinh hơi giật mình, kinh ngạc nheo mắt: “Sao, chịu quay về rồi?”

Mấy năm trước, Cận Thanh Trạc tiếp quản công việc ở nước ngoài của tập đoàn nhà mình, định cư ở New York.

Không ít người bất ngờ trước hành động của anh ấy.

Anh ấy cũng không phải là người thích làm việc ở nước ngoài, tiếc là không ai biết nguyên nhân trong đó.

Lương Tây Kinh biết một chút nhưng anh cũng không phải kẻ lắm mồm.

Cận Thanh Trạc ừ một tiếng, nhìn bầu trời âm u đầy sương mù ngoài cửa sổ: “Đã đến lúc trở về rồi.”

Lương Tây Kinh: “Hoan nghênh.”

Cận Thanh Trạc: “Trở lại rồi cậu hoan nghênh sau.”

Lương Tây Kinh mỉm cười: “Khi nào về?”

Cận Thanh Trạc suy nghĩ một lát: “Ít nhất cũng phải ba tháng sau.”

Anh ấy phụ trách khá nhiều dự án, bàn giao lại sẽ cần một khoảng thời gian nhất định.

Lương Tây Kinh đã hiểu: “Nhớ báo trước cho tôi một câu.”

Cận Thanh Trạc: “Yên tâm đi.”

Sau khi nói xong chuyện về nước,Cận Thanh Trạc và Lương Tây Kinh lại trò chuyện về dự án thành phố Bình.

Lúc trước bọn họ đã nhận được tin tức thành phố Bình có động thái chuẩn bị dồn lực phát triển về mảng du lịch văn hóa.

Sau khi nghiêm túc trò chuyện về công việc, Cận Thanh Trạc nhớ đến mấy tin đồn gần đây nghe được, thuận miệng trêu đùa: “Tổng giám đốc Lương, cậu ở bên đó lo liệu chuyện đấu thầu dự án thành phố Bình chắc là không có vấn đề gì lớn đâu nhỉ?”

Lương Tây Kinh khẽ mỉm cười: “Rất lớn là đằng khác.”

Cận Thanh Trạc nhướng mày: “Làm sao? Con rể tương lai của tổng giám đốc Tiền cũng khó làm việc ở thành phố Bình?”

Nhà họ Tiền không chỉ là một gia đình giàu có ở thành phố Bình, mẹ của Tiền Tĩnh Hà có xuất thân đặc biệt, nhà mẹ cô ta làm chính trị.

Đây cũng là nguyên nhân lớn nhất vì sao Lương Hanh muốn Lương Tây Kinh kết hôn với Tiền Tĩnh Hà. Có rất nhiều chuyện có tiền chưa chắc đã làm được nhưng có tiền có quyền thế thì lại khác.

Đương nhiên nhà họ Lương cũng có lai lịch nhưng phần lớn đều có quan hệ với thành phố Giang và Bắc Kinh, thành phố Bình là nơi trước kia bọn họ rất ít tiếp xúc.

Lương Tây Kinh biết ngay anh ấy sẽ nói chuyện này, anh nhếch môi dưới, lạnh lùng châm chọc: “Từ bao giờ tổng giám đốc Cận cũng nghe mấy tin đồn thất thiệt, vu vơ không có căn cứ đó thế?”

Cận Thanh Trạc “ồ” một tiếng: “Vu vơ, thất thiệt?”

Lương Tây Kinh: “Sao nào?”

Nghe ra sự khó chịu trong giọng nói của anh, Cận Thanh Trạc cười nói: “Tôi mới nói vậy thôi, sao tổng giám đốc Lương đã tức giận rồi?”

Nói tới đây, Cận Thanh Trạc nghĩ tới đến chuyện anh bị Lương Hanh đánh: “Cậu bị ông cụ đánh không phải cũng vì chuyện này đấy chứ?”

Nghe anh ấy lải nhải dài dòng như vậy, Lương Tây Kinh thấy phiền, nói: “Không có chuyện gì thì tôi cúp máy đây.”

“Có.” Cận Thanh Trạc chán nản bảo: “Sau khi tới thành phố Bình nhớ gửi tin nhắn liên tục cập nhật tin tức cho tôi nhé.”

Lương Tây Kinh ngay lập tức cúp máy.

Ngồi trong văn phòng một lúc, Lương Tây Kinh cầm điện thoại lên, mở WeChat ra.

Anh nhìn chằm chằm vào hình đại diện WeChat quen thuộc rồi lại đặt xuống.

Lúc Thi Hảo chỉnh sửa lại biên bản ghi chép cuộc họp cô rất tập trung, không thích bị quấy rầy, cũng sẽ không để ý đến những chuyện khác.

Vì vậy, sau khi hoàn thành biên bản cuộc họp và gửi tất cả nội dung đã được biên tập qua email cho các đồng nghiệp và lãnh đạo có thể cần đến, cô tắt máy tính tan làm.

Văn phòng của Lương Tây Kinh có một phòng nghỉ và phòng tắm, khi anh quá bận rộn, lười về nhà sẽ ở tạm công ty.

Từ phòng vệ sinh đi ra, Lương Tây Kinh liếc nhìn đồng hồ trên tường, ước lượng thời gian Thi Hảo cần để chỉnh sửa biên bản cuộc họp.

Lúc này chắc cô cũng đã gần xong.

Nghĩ đến đây, Lương Tây Kinh cầm điện thoại di động lên đi ra ngoài, cả văn phòng yên tĩnh, đèn cũng đã tắt hết.

Đèn cảm biến trên hành lang sáng lên, Lương Tây Kinh ngước mắt nhìn phía trước tối đen, có linh cảm.

Anh chậm rãi bước tới, quả nhiên Thi Hảo đã không còn ở bàn làm việc của mình nữa.

Lương Tây Kinh rũ mắt nhìn xuống vị trí trống không, cũng không biết đang nghĩ gì.

Đột nhiên, tiếng thang máy vang lên trong không gian yên tĩnh.

Ngay sau đó, Lương Tây Kinh nghe thấy tiếng bước chân dồn dập. Lúc anh nghiêng đầu, nhìn thấy một người vội vã ra khỏi thang máy.

Đối diện với ánh mắt của Lương Tây Kinh, Thi Hảo hơi chột dạ sờ mũi: “Em bận quá quên mất.”

Cô quên Lương Tây Kinh còn đang đợi cô trong văn phòng.

Vẻ mặt Lương Tây Kinh lạnh nhạt nhìn cô, không lên tiếng.

Không hiểu sao, Thi Hảo cảm thấy anh hơi giống một chú chó con bị người ta vứt bỏ dính mưa ven đường.

Cô không dám thở mạnh, đi đến gần anh, nhỏ giọng gọi anh: “Lương Tây Kinh.”

Lương Tây Kinh vẫn không trả lời.

Thi Hảo bị anh nhìn mà sinh ra một cảm giác áy náy như thể mình đã làm ra tội ác tày trời không thể tha thứ.

Cô không biết nên làm thế nào, cũng không quan tâm đến chuyện gì khác, giơ tay lên kéo áo của Lương Tây Kinh.

Lần này, tròng mắt Lương Tây Kinh di chuyển.

Anh cúi xuống, nhìn chằm chằm ngón tay trắng nõn của Thi Hảo đang túm lấy áo anh một lúc lâu, nói bằng giọng điệu bình tĩnh: “Em đi đến đâu mới nhớ ra?”

Thi Hảo ngẩng đầu, ánh mắt khẽ lóe lên: “… Cửa công ty.”

Lương Tây Kinh ừ một tiếng

Thi Hảo: “… Xin lỗi.”

Nghe được lời xin lỗi của cô, Lương Tây Kinh thoáng dừng một lát, kìm nén cảm xúc tồi tệ đang dâng lên: “Đi thôi.”

Thi Hảo gật đầu, đi theo sau Lương Tây Kinh, cùng anh tan làm.

Vào thang máy, Thi Hảo còn chưa ấn số tầng, Lương Tây Kinh đã trực tiếp ấn hai nút xuống tầng một và tầng hầm.

Nhìn đèn báo số tầng sáng lên, ​​Thi Hảo nhìn sang Lương Tây Kinh.

Anh đứng, đút hai tay vào túi, đầu hơi cúi xuống, không biết đang suy nghĩ gì.

Không bao lâu, thang máy đã đến tầng một.

Thi Hảo hít sâu một hơi, thấp giọng nói: “Em ra ngoài nhé.”

Lương Tây Kinh lên tiếng trả lời.

Đến lúc cửa thang máy đóng lại, Thi Hảo cũng không nghe thấy anh bảo cô đợi mình ở đâu.

Một lần nữa ra khỏi công ty, Thi Hảo ngửa đầu nhìn trời…

Cô chắc chắn Lương Tây Kinh đang tức giận.

Hơn nữa còn ở cấp độ cực kỳ cực kỳ tức giận.

Đứng tại chỗ suy nghĩ một lát, Thi Hảo mở điện thoại di động lên, gửi cho Lương Tây Kinh một tin nhắn xin lỗi: “Em thật sự không cố ý.”

Một khi cô vùi đầu vào làm chuyện gì đều sẽ như thế.

Lương Tây Kinh cũng biết.

Nhưng anh càng chắc chắn một chuyện khác, đó là một chuyện anh khó nói ra, cảm thấy nếu nói ra sẽ bị người ta cười nhạo.

Trong lòng Thi Hảo không có anh, nếu có, cô cũng sẽ không quên sạch sành sanh như thế.

Màn hình điện thoại sáng lên rồi lại tắt.

Lương Tây Kinh ngồi trong xe một lúc, sau đó lại bật màn hình lên: “Ừ.”

Thi Hảo đi đến lối vào trạm tàu điện ngầm mới nhận được câu trả lời của Lương Tây Kinh.

Cô nhìn chằm chằm vào chữ “Ừ” đó một lúc, bấm số gọi cho anh.

Bên kia nghe máy không tính là nhanh nhưng cũng không để Thi Hảo đợi quá lâu.

Lương Tây Kinh nghe máy, còn chưa lên tiếng đã nghe thấy Thi Hảo nói: “Hôm nay em không muốn đi tàu điện ngầm.”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN