Nô Gia Không Hoàn Lương
Chương 10: Lão gia
Cố Uyên xuất môn vốn nên xem là chuyện lớn nhưng chẳng biết tại sao lại an bài đi ra từ cửa hông phía nam của vương phủ. Nơi này cách đường lớn xe ngựa qua lại khá xa, thuỷ chung không dẫn tới sự chú ý của người đi đường.
Vài gã sai vặt vội vã bận rộn xách mấy cái rương, Tô Thanh ôm thứ được gọi là hành lý đứng bên cạnh nhìn chằm chằm, yên lặng thở dài, so hai cái với nhau, thấy mình thật bủn xỉn. Kì thực đã từng nghĩ hảo hảo thu thập châu báu mang theo nhưng mà trở lại nhà tranh vừa nhìn, trừ vài món quần áo đơn bạc thật không có gì để nàng mang đi được. Trong bọc đồ còn có một ít dược liệu thường dùng, nàng cầm theo là để trên đường đi lấy cớ muốn chế biến dược thiện cho Vương gia mà chuồn ra ngoài, tiện đường đưa tin cho Tô Mạc.
Tô Thanh đứng bên ngoài chờ nửa ngày mới nhìn thấy có người từ trong phủ đi ra.
Xa xa là Bộ Tiện Âm, nam tử bên cạnh không rõ tướng mạo, đợi đến gần một chút mới thấy rõ một thân trang phục kia, thân thể nàng không khỏi nghiêng một cái, cơn buồn ngủ vừa rồi lập tức bị ép xuống. Mặc dù trên người không phải là quan phục nhưng y phục cẩm tú ngọc lân nạm vàng đó cũng không phải đồ mà người phú quý bình thường có thể mặc được. Người này ở trong triều hẳn là không thua kém nhị phẩm đại nhân.
Tô Thanh nhất mực cung kính thu lại tâm tư, đứng sang bên cạnh nhường đường, trong lòng lại cảm thấy có chút thú vị. Cố Uyên này đặc xuất môn từ cửa hông ra ngoài phủ, thế mà còn có đại quan triều đình đến đưa tiễn, cũng không biết đến cùng là nói hắn an phận hay phô trương nữa đây.
Hai người đi qua trước cửa, đều không hạn mà cùng dừng chân, sau đó nam tử kia ý tứ sâu xa”ồ” lên, hỏi: “Chẳng lẽ vị này chính là Thục cô nương muốn đi cùng Vương gia?”.
Bộ Tiện Âm cười: “Chính thế”.
Lưu ý đến ánh mắt nam tử rơi trên người mình, Tô Thanh coi như không thấy, cung kính thi lễ: “Nô tì bái kiến đại nhân”.
Nam tử nhẹ nhàng linh hoạt miễn lễ cho nàng, khẽ gật đầu: “Nữ tử có thể để cho Vương gia vừa ý quả nhiên khí chất phi phàm, chỉ là chuyến này đi cô nương khó tránh khỏi chịu khổ”.
Như thế nào còn chưa xuất phát đã nói nàng chịu khổ? Tô Thanh nghe hắn nói ngược lại có chút không hiểu.
Không đợi nàng trả lời, Bộ Tiện Âm đã đón lời: “Đại nhân khen nhầm, có thể vì Vương gia phân ưu vốn là phúc khí của Thục cô nương, sao lại nói là chịu khổ?”.
Nam tử chính là thủ phủ nội các đương triều Hoằng Tử Ninh, lúc này cũng cảm thấy mình đã lỡ lời, nhẹ nhàng cười một tiếng đáp: “Bộ công tử nói rất đúng, là bổn quan quá mức thương hoa tiếc ngọc”.
Tô Thanh nhìn bọn họ ta một câu, ngươi một câu nói chuyện, trong lòng càng nghi ngờ. Kinh hãi là, Bộ Tiện Âm chỉ là một thiếu niên sau phủ thế nhưng có thể cùng vị đại nhân này trò chuyện thật vui vẻ không hề khúc mắc đối phương, cũng không có nửa phần khinh bỉ, nghĩ đến chắc là vì mặt mũi Cố Uyên. Vị đại nhân này hành động không khỏi quá mức thanh thuần rồi, nghi ngờ là lần xuất hành này chắc có gì đó lừa gạt nàng rồi, nếu không giữa mấy câu qua lại của bọn họ, vì sao lại khiến nàng có chút bất an đây…
Tô Thanh hồ nghi nhìn Bộ Tiện Âm, vừa vặn hắn cũng nhìn về phía nàng. Ánh mắt chạm nhau, nàng khẽ nhíu mày, đã thấy Bộ Tiện Âm mím môi cười ý tứ sâu xa, nàng lập tức thu hồi ánh mắt. Hô hấp nhất thời nghẹn lại, khiến nàng hơi nổi cáu, mối hoài nghi trong lòng càng kiên định, vốn muốn tìm cơ hội kéo hắn lại đây hỏi kĩ, vừa ngẩng đầu lại thấy đoàn người đi ra.
“Dựa vào cái gì Yến Vu cũng có thể đi cùng mà ta hết lần này tới lần khác phải ở lại?”. Tiếng gầm giận dữ táo bạo, không cần nhìn cũng biết là của vị Quý Loan hung bạo kia.
Yến Phù Sinh ở bên cạnh dịu dàng dỗ dành: “Yến Vu phải đi làm thư đồng cho Vương gia, A Loan ngươi khí chất cao quý, đi ra ngoài mà nói với người ta ngươi chỉ là thư đồng thấp kém cũng chẳng ai tin, ngươi nói đúng không?”.
Quý Loan hừ lạnh một tiếng, không vui nói: “Vậy chỉ cần xếp hạng thân phận cao hơn cho tiểu gia là được, lần này không phải Vương gia muốn cải trang làm phú thương sao? Liền để tiểu gia làm con ngoài giá thú đi theo Vương gia đi, thực thích hợp!”.
“Phụt”, Tô Thanh nhịn không được bật cười, trong lòng chuông báo động lập tức vang lên mãnh liệt, hô to không xong rồi.
Quả nhiên, Quý Loan nghe thấy, sắc mặt nhất thời khó coi, chỉ về phía nàng hét lớn: “Thế nhưng nữ nhân này cũng có thể đi cùng? Cái này không thể được, tiểu gia nhất định phải đi!”.
Yến Phù Sinh đích xác không còn cách nào, chỉ có thể bung hai tay ra tràn đầy vô tội nhìn về phía Bộ Tiện Âm.
“Đại nhân vẫn còn ở đây, bộ dáng ngươi khóc lóc om sòm thế này có khác gì bọn du côn lưu manh ngoài đường?”. Bộ Tiện Âm nhìn Quý Loan một cái, không đếm xỉa tới, chỉ chỉ vào tiểu đồng bên cạnh vẫn liên tục không lên tiếng: “Khi nào ngươi nhu thuận được như Yến Vu, lúc đó có thể dẫn ngươi xuất phủ. Suốt ngày ở bên ngoài gây chuyện, để người khác lau mông cho ngươi, còn muốn đi xa? Cùng là người trong vương phủ, nhưng chưa nghe ai dám xưng gia như ngươi”.
Tô Thanh thuận theo phương hướng hắn chỉ nhìn sang, thấy một nam hài ăn mặc như thư đồng, dưới tầm mắt mọi người, sắc mặt xấu hổ trở nên hồng hồng. Hắn lớn lên vốn phá lệ tinh xảo, lúc này thần thái túng quẫn lại khiến người ta trìu mến tới cực điểm. Thiếu niên này tên là Yến Vu, tuy là chiều cao so với Quý Loan không sai biệt lắm nhưng lại mang vài phần nhu nhược, xấu hổ giống hài đồng, lập tức làm cho người ta thấy thân mật không ít.
Quý Loan bị tức, trên mặt thoắt đỏ thoắt trắng, dứt khoát ngay tại chỗ khóc lóc om sòm: “Ta mặc kệ! Yến Vu công phu như mèo cào cũng có thể xuất hành, vì cái gì tiểu gia ta không thể đi?”.
Lời còn chưa dứt, xa xa có người bình thản đáp một câu: “Bổn vương chọn người, ngược lại muốn nhìn một chút xem ai có ý kiến”.
Tiếng nói lọt vào tai, xung quanh lập tức yên tĩnh.
Quý Loan toàn thân thức thời lập tức cúi gằm mặt, nhất mực cung kính đứng đó, đâu còn nửa phần bộ dáng vênh váo tự đắc.
Cố Uyên lúc đi qua rũ mắt nhìn hắn: “Qua trận tự có nhiệm vụ cho ngươi cùng Yến Phù Sinh, nếu như lại không thụ giáo, cẩn thận bị nhốt vào phòng tối”.
Thời điểm Quý Loan nghe được “nhiệm vụ”, con mắt sáng ngời, lập tức vừa lòng thoả mãn, nhưng không lên tiếng.
Cùng Hoằng Tử Ninh giao phó vài câu, Cố Uyên xoay người lại, hướng xung quanh nhìn một vòng, cuối cùng ánh mắt rơi trên người Tô Thanh, ấn đường khẽ nhăn lại, phân phó: “Lận Ảnh, đi gấm trang thành bắc, mua mấy bộ cẩm y nữ mang tới”.
Tô Thanh nhịn không được nhìn xuống người mình, đây rõ ràng chê nàng bộ dáng khó coi.
Lận Ảnh trả lời: “Vương gia, hiện tại cần lập tức xuất phát, đi mua y phục sẽ nhiều phiền toái! Thời gian không thể trì hoãn lâu, cần gì phải phí thời gian vào việc này!”.
“Đến trong trang, mỗi loại y phục đều mua một bộ, không mất nhiều công phu”. Cố Uyên vén rèm xe tiến lên, sau một lúc lâu, truyền ra một câu: “Mang nàng lên xe”.
Tô Thanh tự nhiên biết rõ Cố Uyên là đang nói mình, vô thức dài cổ nhìn ra sau đoàn xe.
Lận Ảnh thấy nàng nửa ngày không có động tĩnh, không khỏi trừng mắt: “Còn đứng lì ở đó làm gì, không nghe thấy Vương gia bảo ngươi lên xe sao?”.
Tô Thanh đáp: “Nhưng hôm nay hình như không có xe bò…”
Lận Ảnh cố nén đau đầu, hít một hơi thật sâu mới làm cho ngữ điệu bình tĩnh lại chút ít: “Ai bảo ngươi ngồi xe bò? Vương gia cho ngươi ngồi xe ngựa!”.
Tô Thanh không nghĩ tới bản thân nhanh như vậy đã được đãi ngộ ngồi xe ngựa, không khỏi có chút thụ sủng nhược kinh. Lẳng lặng đứng đó một lúc lâu mới rón ra rón rén bò vào xe ngựa, trước ánh mắt soi mói của Cố Uyên, đang định nói mấy lời đại loại như “đội ân đội nghĩa” gì đó, liền nghe hắn lên tiếng: “Sau này nhớ gọi ta là lão gia”.
“Vâng, lão gia”. Tô Thanh thanh tú động lòng người gọi một tiếng liền thấy Cố Uyên đã nhắm mắt lại không nhìn nàng.
Theo lý thuyết, lúc này nàng nên yên tĩnh làm một hầu thiếp dịu dàng săn sóc, chẳng biết thế nào, vấn đề ban nãy đích xác quanh quẩn trong lòng quá lâu, làm nàng không khỏi không hiểu. Châm chước một lát, thẳng cho đến khi xe ngựa bắt đầu lộc cộc đi về phía trước, cuối cùng mở miệng hỏi: “Lão gia, lần xuất hành này, ngài không có gì muốn giao phó sao?”.
Cố Uyên vẫn như cũ dựa vào giường mềm nghỉ ngơi, không hề bị lay động.
Tô Thanh chờ giây lát không thấy hắn đáp lại, ngầm thở dài, nhịn không được bắt đầu quan sát dung nhan khi ngủ của hắn. Qua dung mạo mà nói, khó được người có khuôn mặt đẹp như Cố Uyên, chỉ tiếc là, năm tháng dài đứng trên đỉnh cao quyền thế, quá mức hỉ nộ không lộ rõ khiến người ta kính trọng tránh xa.
Chỉ có thể đứng từ xa nhìn chứ không thể khinh thường, quả thực cấm dục đến cực điểm, không thể không nói, đáng tiếc vô cùng.
Tô Thanh nghĩ tới đây, nhịn không được, thật tiếc hận lắc đầu, không ngờ lúc này hai tròng mắt Cố Uyên đột nhiên mở ra, vừa vặn bốn mắt nhìn nhau. Dạng ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng này rơi vào đáy mắt, cơ hồ như đâm thẳng vào tim, nàng bỗng cảm thấy toàn thân khẽ run rẩy, cuống quýt dời mắt đi.
Lông mi Cố Uyên vừa khẽ mở ra lại khẽ rũ xuống, khoé môi nhếch lên lộ vẻ nghiền ngẫm, hỏi: “Ngươi muốn biết cái gì?”.
Tô Thanh thấy hắn có ý tứ nhả ra, gấp rút quay người lại đáp: “Lão gia tiết lộ cho nô tì, nô tì đều muốn biết”.
Cố Uyên nói: “Thân phận ta bây giờ là một gã phú thương, mà ngươi, chỉ cần làm hầu thiếp ta yêu thương nhất, chỉ đơn giản như vậy”.
Tô Thanh nghe giao phó, hồ nghi càng lớn, tiếp tục quanh co lòng vòng hỏi: “Nhưng nô tì có cần phải chú ý điều gì quan trọng không? Nếu không, lỡ như nô tì không cẩn thận làm hư chuyện tốt của lão gia, vậy không ổn”.
Cố Uyên nhìn nàng một cái, tựa hồ nghĩ tới điều gì: “Cũng có”.
Tô Thanh vểnh tai chuẩn bị rửa tai lắng nghe, chợt một phen bị kéo qua. Trong chốc lát, một cỗ hơi thở đàn hương đập vào mặt, xen lẫn mùi rượu cực nhạt say lòng người, dán ở bên tai là lồng ngực vững vàng nhảy lên tiếng tim đập, khẽ ngẩng đầu, mặt mày Cố Uyên gần trong gang tấc, cùng với hơi thở nhàn nhạt: “Trong ngày thường, ta phải cùng ái thiếp như hình với bóng, ngươi cần phải quen với loại phương thức chung đụng này, không được để lộ chân tướng”.
Cứ như vậy một lát, bỗng nhiên thất thần, tiếng tim đập lờ mờ bỗng nhanh hơn.
Sau đó, lông mi Tô Thanh như cánh bướm khẽ rũ xuống, khoé môi dần dần vui vẻ nồng nặc, duỗi tay lẳng lặng ôm qua sống lưng rộng thùng thình của hắn, tiến đến bên tai hắn hời hợt phả một ngụm, trong mắt liền nhiễm một tầng sáng nhạt, mặt mày cười duyên: “Như thế này, Lão gia đã hài lòng chưa?”.
Bên trong buồng xe hoàn toàn yên tĩnh, sau đó mới nghe được một tiếng cười khẽ cực nhạt của Cố Uyên: “Hài lòng!”.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!